Chương 60
Hoàng Nhất Linh tuổi còn nhỏ, mang theo một chút sự nhiệt tình.
Hắn đem bao đồ vật nặng trĩu buông xuống, nói: "Hôm qua thời điểm Ngô đại phu đề cử thuốc viên, ta vốn định cự tuyệt.
May mắn lúc ấy nghĩ đến một ít tạp thư từng xem qua trước đây, trong đó viết đại phu của dược đường lớn ở kinh thành để tiện cho người bệnh mang theo thuốc, luyện ra thuốc viên có thể trực tiếp uống.
Dược hiệu cũng không kém hơn so với thuốc nấu, lại còn không cần phí công đi sắc thuốc."
Lê Cẩm hơi hơi gật đầu, hiện tại tiếp xúc quá ít với người và sự việc, tiệm sách trấn trên cũng không cung cấp quá nhiều.
Bởi vậy, hiểu biết của Lê Cẩm đến bây giờ chỉ là một góc phong thổ.
Tuy rằng Hoàng Nhất Linh cung cấp tin vỉa hè, nhưng ít ra cũng có chút căn cứ, Lê Cẩm nghe thực cẩn thận.
Hoàng Nhất Linh thấy sắc mặt Lê Cẩm nghiêm túc, nói càng thêm hăng say: "thuốc này một liều uống hai viên, Hôm qua ta mua hai liều, nguyên bản bốn văn, cũng chính là số lượng một ngày, Ngô đại phu trả lại cho ta một văn."
Lê Cẩm thấy hắn kích động, nội tâm thập phần vô tội nghĩ, đại huynh đệ, thuốc này vốn dĩ một viên một văn tiền, chính là bởi vì Ngô đại phu đầu óc khôn khéo, cò kè mặc cả gấp đôi giá lên.
"Lê huynh, nếu là ngươi đi mua, Ngô đại phu khẳng định bớt càng nhiều tiền!"
Lê Cẩm cười cười, bỏ qua cái đề tài này, nói: "Ta mang theo mấy tập giấy tự vẽ, còn thỉnh Hoàng huynh chỉ điểm."
Hoàng Nhất Linh cũng phát hiện mình nói quá nhiều giống như tiểu nhị mời chào khách nhân, hắn sờ sờ cái mũi, cầm lấy bức vẽ của Lê Cẩm.
Hoàng Nhất Linh dù sao cũng đã học họa gần mười năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lê Cẩm chỉ là người mới học, thẹn thùng cười cười: "Ta đây liền không khách khí."
Hoàng Nhất Linh dùng đầu ngón tay dính một chút nước trà, nói với Lê Cẩm: "Chúng ta nói từ chi tiết, đầu tiên, nơi này miêu tả không đều......"
Hoàng Nhất Linh sau khi giảng xong, tự mình trải ra một tờ giấy, chỉ điểm cho Lê Cẩm.
Quả nhiên, vào tay người chân chính thạo nghề, cán bút liền trở nên thập phần linh hoạt, trước đây Lê Cẩm luyện bút pháp hơn nửa ngày, Hoàng Nhất Linh tùy tiện một lát liền xong.
Sau khi họa xong, Hoàng Nhất Linh nói: "Nếu Lê huynh không chê, hãy thử một phen, ta sẽ sửa đúng bút pháp cho ngươi."
Lê Cẩm cầu mà không được.
Chỗ ngồi của bọn họ gần cửa sổ, lấy ánh sáng tốt, người chung quanh cũng ít, hai người một hướng, bất tri bất giác một canh giờ liền qua đi.
Lê Cẩm cảm giác rất nhiều nội dung tối nghĩa mà mình không hiểu trong sách đều được giải thích, hắn đối Hoàng Nhất Linh xưng hô cũng từ Hoàng huynh biến thành ' Nhất Linh '.
Tuy rằng lúc trước Trần Tây Nhiên đã đưa một cuốn sách bảo, đọc sách như vậy đủ rồi, nhưng bên cạnh có người chỉ đạo, vẫn giúp ích rất nhiều.
Lê Cẩm ngay từ đầu cũng liền hạ thấp thái độ, thỉnh Hoàng Nhất Linh chỉ giáo.
Hoàng Nhất Linh cười: " A Cẩm đối lý luận tri thức về thi họa hiểu biết rất nhiều, cũng đỡ cho ta tốn nhiều miệng lưỡi.
Vấn đề bút pháp chỉ cần trở về luyện tập nhiều một chút, không bao lâu, A Cẩm liền có thể họa ra sự vật mà bản thân muốn."
Lê Cẩm nói: "Đa tạ Nhất Linh."
Hoàng Nhất Linh lại cùng Lê Cẩm thảo luận một ít bí quyết làm thơ, Lê Cẩm cũng đem linh cảm làm thơ điền viên giảng cho hắn, một chút đều không tàng tư.
Lê Cẩm còn đưa ra bài thơ khác mà mình hao phí rất lớn tinh lực, xây dựng từ ngữ trau chuốt, nhưng lại bị Tống tiên sinh bắt sửa rất nhiều chỗ.
Đương nhiên, bài thơ của Lê Cẩm hoàn thành tất cả đều dựa theo yêu cầu sửa chữa của Tống tiên sinh.
Hoàng Nhất Linh nhìn đến trừng lớn đôi mắt, khen không dứt miệng: "Nguyên lai tưởng rằng đại hội đấu thơ kia, thơ về hoa cúc mà A Cẩm làm đã là đỉnh nhất, sau lại nghe được thơ điền viên, hiện giờ lại xem qua bài thơ đường luật này, mỗi một bài đều làm ta vô cùng kinh diễm."
Lê Cẩm khiêm tốn: "Nhất Linh quá khen."
Lê Cẩm lại kể về quá trình làm bài thơ đường luật này, Hoàng Nhất Linh cười, cảm tình của hai người thực nhanh đã bị kéo gần lại.
Cuối cùng Lê Cẩm chủ động xuất tiền túi, thỉnh Hoàng Nhất Linh đi Bách Thực Phường ăn cơm, lại mua hai cân đường khối, lúc này mới hướng trong thôn đi đến.
Sau khi Hoàng Nhất Linh về nhà, trước đem tám viên thuốc đưa cho Hoàng tiên sinh.
Sau đó thuật lại sự tình mình gặp được Lê Cẩm. Lần trước Hoàng Nhất Linh kể cho Hoàng tiên sinh, Lê Cẩm kỳ thật chính là tiểu thần y của Hạnh Lâm Đường.
Hoàng Nhất Linh nói: "Tiên sinh, chờ lần sau A Cẩm được nghỉ, ta thỉnh hắn tới bắt mạch cho ngài."
Hoàng tú tài: "Ngươi có tâm, bài thơ điền viên của Lê Cẩm ta cũng đã nhìn qua, làm thực tốt, hôm qua ta còn cùng thảo luận với Tống tú tài, biết được bài thơ là Lê Cẩm tự tay làm, từng câu từng chữ Tống viễn hoàn toàn không có động qua."
Hoàng tú tài vuốt chòm râu: "Lê Cẩm người này mười tám tuổi, sang năm tham gia đồng sinh thí cũng mới mười chín, nếu viết bát cổ văn không tồi, rất có khả năng đứng đầu chính là hắn.
Ngươi cùng Lê Cẩm giao hảo, cũng nên học sự cần cù của nhân gia, đừng cả ngày chỉ biết vẽ tranh."
Hoàng Nhất Linh vẻ mặt đau khổ đáp ứng. Hắn cũng không phải chỉ biết vẽ tranh, kỳ thật vẽ tranh cũng coi như phương thức thứ nhất giảm căng thẳng.
Cha mẹ ở trong thôn ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, đại ca mỗi lần tới trấn trên nhất định mang đến quần áo mới hoặc khăn tay mẫu thân làm, ngẫu nhiên còn có xương sườn hầm.
Tuy rằng người nhà không nói, nhưng Hoàng Nhất Linh biết, cả nhà đều hy vọng mình lần này có thể đậu cao.
Tú tài chưa nhược quán, ở cái thị trấn hẻo lánh này, đó giống như là sự tồn tại của thiên tài!
Nhưng Hoàng Nhất Linh cũng biết thực lực của mình, Hứa Tử Phàm cùng Chu Kỳ hai người mỗi người mỗi vẻ, bọn họ thi lần đầu tiên cũng không đỗ, chính mình...... Thật sự rất ảo tưởng a.
Hoàng Nhất Linh áp lực không chỗ phát tiết, chỉ có thể vẽ tranh...... Nhưng liền bị Hoàng tiên sinh nói thành không làm việc đàng hoàng.
Nội tâm chỉ còn lại chua xót.
Hoàng Nhất Linh cũng biết, mình chỉ là một nông gia tử bình thường, hiện giờ lại trải qua sinh hoạt giống như tiểu thiếu gia, dựa vào người nhà sủng ái, từ nhỏ đến lớn không cần động tay vào việc nhà nông.
Hắn nhất định không thể làm cha mẹ, đại ca, nhị ca thất vọng a.
Hoàng tú tài nhìn Hoàng Nhất Linh ánh mắt kiên định, kêu hắn đi xuống ôn tập công khóa.
Thuốc viên loại đồ vật này, bán đều là cho khách hàng quen.
Hoàng Nhất Linh chính là ví dụ sống sờ sờ, hôm nay Chu Quý nói với Lê Cẩm, hôm qua bán tổng cộng 36 viên.
Chủ yếu là khách quen, những người khác thấy thứ này thật sự hữu hiệu, cũng liền tới mua thử, dù sao hai viên chỉ bốn văn tiền, cũng không đắt.
Bất quá Lê Cẩm hiện giờ còn gặp phải một vấn đề, chính là sơn tra trong nhà không đủ, chỉ có thể làm mười lăm viên, hắn tính toán ngày mai lên núi một chuyến, mua hai trăm cân sơn tra.
Lần trước viên chủ nói, nếu mua hơn hai trăm cân, thì trực tiếp đưa đến cửa thôn cho Lê Cẩm.
Sơn tra một cân năm văn, hai trăm cân chính là một lượng bạc, giá cả không tính quá đắt.
Chủ yếu là sơn tra của vườn này lớn, trong vị chua lại có vị ngọt, phẩm chất thượng thừa, cách mấy ngày làm kẹo hồ lô cho Tần Mộ Văn.
Thời điểm Lê Cẩm về đến nhà, thiếu niên đem tất cả quả trên cây hồng trong viện nhà mình đều hái xuống, đặt bên cạnh cửa sổ.
Hai con gà nguyên bản ở dưới tàng cây hồng vẫn luôn đi theo sau Tần Mộ Văn, giống như chủ nợ đòi tiền.
Lê Cẩm nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Tần Mộ Văn thấy hắn đã trở lại, tiến lên nhận sọt, sau đó múc nước rửa tay cho Lê Cẩm.
Hai con gà kia quả nhiên bắt nạt kẻ yếu, Tần Mộ Văn một khi đứng sát vào Lê Cẩm, chúng nó liền lui về phía sau vài bước, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, không biết mổ lung tung gì trên mặt đất.
Tần Mộ Văn kết nút bọc trên trường bào cho Lê Cẩm, một hàng đều là tự mình cẩn thận may lên.
Cởi bỏ cũng đặc biệt thuận tay.
Lê Cẩm ở nhà thay quần áo ngắn vải bố màu nguyệt bạch, luyện tự cùng ăn cơm cũng tiện.
Tần Mộ Văn một khi đi trong viện, hai con gà ' chủ nợ ' liền theo sát Tần Mộ Văn, xin quả hồng cho chúng nó.
Từ khi Lý Đại Ngưu đem hai con gà làm quà tặng cho lễ trăng tròn của Lê Nhược, chúng nó vẫn luôn ở dưới gốc cây hồng, đại khái là cùng cây hồng bồi đắp cảm tình.
Kết quả hồng mới chín không bao lâu, đã bị Tần Mộ Văn một lúc không rơi toàn bộ đánh hạ.
Hai con gà thực tức giận......
Lê Cẩm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt thiếu niên biểu tình thẹn quá thành giận, sau đó Tần Mộ Văn quay đầu cùng hai con gà giảng đạo lý.
Không, nói đúng ra là uy hiếp.
"Đồ ăn của các ngươi đều ở trong tay ta, lại đi theo, ta liền không cho ăn!"
Có thể nói thập phần hung dữ, nhưng Tần Mộ Văn không nghĩ tới, dù cho ba ba Tát Ma Gia có hung dữ, thì trong mắt chúng cũng là mỉm cười thiên sứ a.
Hai con gà không sợ gì cả.
Lê Cẩm nói: "Không có việc gì, ta tìm Đại Hà thúc đánh một cái lồng gà, đem bọn nó bỏ vào, dù sao lại qua một tháng nữa thời tiết sẽ lạnh, nên buông tha cho cổ họng."
Tần Mộ Văn vẻ mặt tán đồng. Hai con gà này trước kia đều thực ngoan, kết quả bởi vì hôm nay mình hái quả hồng, một đám liền trở mặt không nhận người.
Lê Cẩm vừa đi đến trước mặt chúng, hai con gà làm bộ xem đồ vật, chậm rãi di chuyển về cái ổ dưới tàng cây.
Ngoan ngoãn đến không tưởng được.
Khả năng là sợ Lê Cẩm, hai con gà rốt cuộc không làm ầm ĩ, Tần Mộ Văn lại nấu một chút cháo dưỡng dạ dày, thái nhỏ rau trộn, chờ Lê Cẩm luyện chữ xong sẽ ăn.
Tần Mộ Văn thừa dịp thời điểm Lê Cẩm ăn cơm, giúp điều chỉnh bấc đèn.
Ánh nến đánh vào sườn mặt, lông mi nhỏ dài, đường cong nhu hòa, làm người đột nhiên sinh ra một loại ý muốn bảo hộ.
Sau đó Lê Cẩm ra cửa, đến nhà Lý Đại Hà, nói mình thiếu cái lồng gà.
Lý Đại Hà hút thuốc lá sợi, híp mắt: "Bao lớn, nhà ngươi mới có hai con gà, cần thiết phải làm một cái lồng gà à?"
Lê Cẩm nói: "Vậy đánh một cái lồng sắt có thể đựng năm con gà đi, đánh xong ta lại đi mua thêm mấy con."
Lý Đại Hà gật đầu: "Ân, năm con gà liền không tồi, nhà ngươi sớm hay muộn phải có lão nhị, gần đây nên hảo hảo bồi bổ cho phu lang."
Lê Cẩm hiện giờ trình độ nghe những lời kiểu như này, đã hoàn toàn không giật mình, cười gật gật đầu: "Xác thật có ý này."
Lý Đại Hà cười: "Mấy ngày trước, Lý Trụ Tử còn tới đây, nói muốn làm một món đồ tập đi cho lão tam trong nhà."
Lê Cẩm nghi hoặc: " lão tam nhà Trụ Tử đã hơn ba tháng rồi sao?"
Lý Đại Hà quấn một chút thuốc lá sợi: "chuyện này ngươi cũng không biết, mấy ngày trước ta mới có một ít gỗ đã mài giũa bóng loáng, Lý Trụ Tử người này tin tức linh thông, liền đến hỏi thăm."
Lê Cẩm cũng không khách khí: "Đại Hà thúc không thể quên bánh bao nhà ta, ngài trước đây từng uống qua rượu trăng tròn của bánh bao."
Lý Đại Hà sửng sốt: " bánh bao nhà người là một ca nhi......?"
Lê Cẩm vẻ mặt như thường: "Ca nhi cũng là nhãi con của ta, ta sủng."
Lý Đại Hà gật đầu: "Ngươi có tâm thái thật tốt, được, chỉ bằng những lời này, ta đánh cho bánh bao nhiều thêm mấy đồ vật nhỏ."
Lê Cẩm trực tiếp chắp tay cảm tạ.
Sau khi trở về, Lê Cẩm lại mặc thư, sau đó chia làm ba lần hít đất, mỗi lần 50 cái, hiện giờ cơ bụng đã hiện ra rõ ràng, cơ ngực cũng hơi hơi có hình thù, đối dáng người chính mình đã rất vừa lòng.
Hắn tắm rồi vào nhà, thiếu niên còn chưa ngủ, để lại đèn cho hắn.
Lê Cẩm chui vào ổ chăn, nhớ tới câu nói dẫn dắt lúc trước của Lý Trụ Tử.....đem tay thiếu niên sờ xuống dưới: "Văn Văn, giúp ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top