Chương 59

Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên phân biệt trước sau, đi đến Hạnh Lâm Đường, hôm nay giờ Tỵ đã ăn bánh nhân thịt, hiện tại cũng không cảm thấy đói.

"Chúng ta...... Đuổi theo đi?"

"Đương nhiên a, nhanh đi xin lỗi, chuyện này không thể kéo dài."

Lê Cẩm không biết, ở phía sau hắn, ba năm học sinh trong tay cầm sách vở cùng giấy bút, thương lượng với nhau muốn lại đây xin lỗi.

"Trước trung thu đáng lẽ nên đi xin lỗi, các ngươi một hai nói Lê Cẩm đã quên, chúng ta cũng coi như chưa từng phát sinh chuyện đó."

"Đều là ta sai, hôm nay sau khi nói xin lỗi, ta thỉnh mọi người đi Bách Thực Phường ăn cơm."

Tuy rằng đều là học sinh, nhưng những người này rõ ràng gia cảnh không tồi, có thể mua nổi sách vở, giấy Tuyên Thành.

Cho tới bây giờ Lê Cẩm đều tự mình chép lại sách, viết chữ cũng là dùng giấy lá trúc. Một tập giấy Tuyên Thành phải đến một lượng bạc, hắn tạm thời không có xa xỉ đến nông nỗi này.

Lê Cẩm đi tới ngõ nhỏ nơi Hạnh Lâm Đường, này không phải đường trung tâm, ít người, trên cơ bản chỉ có những ai tìm thầy trị bệnh hỏi dược mới đi tới nơi này.

Người đằng sau chạy nhanh gọi Lê Cẩm lại: "Lê Cẩm, Lê huynh, từ từ đã."

Lê Cẩm đứng yên, nhìn đến một đám người rất là quen mắt, này đó đều là học sinh của Tống tiên sinh, cũng là đồng học của nguyên chủ.

"Lê huynh, chúng ta lần này tới là đặc biệt muốn xin lỗi về sự tình năm trước ở Phiêu Hương Uyển."

Lê Cẩm trong trí nhớ không có đoạn kí ức này, cụ thể mà nói, hắn căn bản không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì có quan hệ tới cô nương đầu bảng.

Nhất đao lưỡng đoạn, sạch sẽ lưu loát.

"Năm trước, mấy người chúng ta thật vô tri, biết Lê huynh yêu thích mỹ nhân, thích đầu bảng. Liền chuốc say ngươi, hô lớn ngươi muốn hưu phu cưới cô nương người ta.

Chuyện này tạo thành tổn hại đối với danh dự của Lê huynh, chúng ta sau khi trở về cảm thấy áy náy......

Hôm nay cố ý tới xin lỗi."

Lê Cẩm đứng tại chỗ, một chữ cũng không phát ra, lời xin lỗi này không khỏi có chút muộn.

Bất quá, này có quan hệ với phẩm tính của nguyên chủ. Nếu hắn ngay thẳng chính trực, cho dù xảy ra chuyện đó, người khác cũng chỉ cười cười không nói lời nào, coi như người trẻ tuổi nói giỡn.

Cố tình nguyên chủ chính là một tên hỗn đản, cũng khó trách sẽ có người đem mọi chuyện xem là thật.

Bất quá, sau khi Lê Cẩm xuyên qua đây, hắn dùng hành động của mình nỗ lực để cho người khác một lần nữa nhận thức ' Lê Cẩm ', đồng thời trừ khử hoàn toàn những tin đồn nhảm nhí.

Hiện tại, không bao giờ có người nhắc tới sự kiện kia nữa, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì với khoa cử của Lê Cẩm.

Cho dù ai đó bàn ra tán vào, cũng sẽ có những người khác giải thích, nói cái gì mà thiếu niên khí phách, hiện giờ đã sớm lãng tử hồi đầu.

Dù sao, hắn cũng không thật sự làm ra chuyện hưu phu này, hơn nữa chỉ cần sau khi nghe ngóng một chút, liền sẽ phát hiện Lê Cẩm kỳ thật rất sủng phu lang.

Sau khi mấy người kia xin lỗi, thấy Lê Cẩm không nói lời nào, một đám đều có chút thấp thỏm.

"Lê huynh, chúng ta biết sai rồi, cũng nguyện ý đi Phiêu Hương Uyển làm sáng tỏ."

Lê Cẩm ngăn cản: "Không cần, chuyện này đã sớm qua, hiện giờ nhắc lại cũng không có bất luận ý nghĩa gì.

Ta có thể tiếp nhận lời xin lỗi của các ngươi, liền từ biệt ở đây đi."

Hắn chưa nói mình sẽ tha thứ, kỳ thật người chân chính bị xúc phạm trong chuyện này là nguyên chủ cùng Tần Mộ Văn.

Nhưng nguyên chủ đã sớm không còn, Tần Mộ Văn chỉ sợ cũng không muốn lại nghe được sự tình gì có quan hệ cùng Phiêu Hương Uyển, để cho chuyện này hoàn toàn tan biến.

Mấy người nhìn bóng dáng Lê Cẩm đi xa: "Hắn tha thứ chúng ta sao?"

"Xin lỗi như vậy xem như cứu vãn chuyện đó, nhân gia không truy cứu đã tính là chúng ta vận khí tốt, đừng xa vời mong được tha thứ."

"Ai, trước kia ta như thế nào không phát hiện thời điểm Lê Cẩm xụ mặt dọa người như vậy, so với Tống tiên sinh cầm thước còn làm người sợ hãi hơn."

Lê Cẩm đi Hạnh Lâm Đường, người bệnh thường xuyên tới nơi này nhận thức hắn, một đám nhiệt tình chào hỏi.

"Lê đại phu tới a, hôm nay đến ngồi khám sao?"

Chu Quý vội vàng lại đây giải thích: "Lê đại phu chỉ tới nghỉ chân, các ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."

Chu Quý tiếp nhận sọt của Lê Cẩm, đặt trong nội đường, Ngô đại phu còn đang bắt mạch cho người bệnh, sai Chu Quý nói một tiếng với Lê Cẩm.

"Lê đại phu, sáng sớm nay, tiêu thực hoàn đã bán được 8 viên cho ba người tới mua, trong đó có hai người mỗi người mua hai viên, thu được tám văn, một người khác trực tiếp mua bốn viên, được bảy văn. Tổng cộng mười lăm văn.

Tuy rằng Ngô đại phu cùng ta luôn nói tiêu thực hoàn hiệu quả rất tốt, nhưng nhiều người vẫn cảm thấy thuốc viên không đáng tin bằng thuốc nấu thông thường, chỉ là tới hỏi một chút, cũng không có mua."

Lê Cẩm nói: "Không vội, cứ từ từ mà tiến."

Chu Quý thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lê Cẩm, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Ta nghe xong hiệu quả ngài nói, thật hận không thể kêu gọi những người này tất cả đều mua về, là ta quá nóng vội."

Lê Cẩm nói: "Ngày mai như cũ ta mang 30 viên lại đây, chờ khi nào bán xong tất cả, tiêu thực hoàn liền có thể chân chính khai trương."

"Đều nghe ngài."

Dược liệu hôm qua vẫn còn dư, Lê Cẩm hôm nay cũng không định mua thêm, hỏi qua tình hình buôn bán tiêu thực hoàn, liền trở về.

Buổi chiều thời điểm về đến nhà, hiếm thấy thiếu niên không có ở phòng bếp hay bận việc trong viện.

Lê Cẩm buông sọt, đi phòng ngủ mới phát hiện, thiếu niên ngồi ở trên giường, làm áo ấm cho hắn.

Còn chưa có lấy kim bắt đầu may, mà là ước chừng lượng bông và vải cần dùng.

Lớp vải bên ngoài dùng chính là vải bông mua lúc trước, lớp bên trong trực tiếp dùng vải thô. Còn dư lại, vừa lúc có thể may cho Tiểu Bao Tử một cái áo trong ngoài đều dùng vải bông.

Tiểu hài tử làn da non mịn, hơn nữa lại là ca nhi, tất nhiên phải dưỡng đến tinh tế.

Lê Cẩm rửa tay, thay đổi áo ngoài sạch sẽ, ngồi bên mép giường, thiếu niên đối hắn nhấp môi cười, tiếp tục việc trên tay.

Lê Cẩm tay mang theo lạnh lẽo, vói vào ổ chăn, chuẩn xác tìm được vạt áo thiếu niên, từ dưới thăm dò đi lên.

Tần Mộ Văn dừng động tác, lông mi nhanh chóng chớp vài cái, giống như cánh bướm tinh xảo, yếu ớt lại đẹp đẽ kinh người.

Nhỏ giọng nói: "A Cẩm, chốc lát ta còn phải làm cơm."

Nhưng lại không dám ngăn cản động tác của Lê Cẩm.

Lê Cẩm tìm được eo thiếu niên, tay dán lên, không nhẹ không nặng ấn vào.

Buổi sáng hắn nhìn thấy thiếu niên vô thức xoa eo, lúc này chỉ là muốn ấn cho thiếu niên một chút, giảm bớt đau nhức.

Hôm nay, nếu thiếu niên eo không đau chân không mỏi, đại khái sẽ không lựa chọn ngồi ở trên giường.

Tần Mộ Văn bị Lê Cẩm ấn, vừa mới bắt đầu còn có chút căng chặt, sau lại phát hiện thực thoải mái, hơn nữa tay A Cẩm cũng không có xằng bậy.

Đôi tai đều đỏ lên, vừa mới mình còn tưởng rằng......

May mắn Lê Cẩm không để ý câu nói vừa rồi của mình, bằng không thật sự phải tìm cái khe đất chui vào đi.

Lê Cẩm thấy Tần Mộ Văn thoải mái, động tác trên tay ngừng lại, đơn giản bảo Tần Mộ Văn nằm sấp xuống, nói: "Còn đau chỗ nào không?"

Tần Mộ Văn lại chỉ sườn eo bên kia, Lê Cẩm ấn đại khái nửa chén trà nhỏ, thiếu niên đã thoải mái đến đôi mắt đều phải nheo lại.

Lê Cẩm cảm thấy Tần Mộ Văn như vậy giống một con Tát Ma Gia (chắc là con mèo) ngoan ngoãn, vừa trắng vừa mềm, thật sự làm người rất muốn khi dễ một chút.

Bất quá Lê Cẩm hiện tại xác thật không có ý niệm khi dễ, đắp chăn cho Tần Mộ Văn: "Mệt nhọc liền ngủ một lát, ta đi luyện tự."

Tần Mộ Văn xác thực hơi mệt, một bên lẩm bẩm: "Ta phải làm quần áo." Một bên liền ngủ, chọc cho Lê Cẩm dở khóc dở cười.

Nhưng Lê Cẩm cũng biết, hôm nay thiếu niên vốn dĩ thức dậy sớm, lúc này xác thật mệt mỏi.

Lê Cẩm luyện xong tự, lại trong chốc lát ôn tập kiến thức cơ bản về vẽ tranh.

Thời điểm thái dương dần dần nghiêng về phía tây, ngoài cửa cũng truyền đến thanh âm huýt sáo cùng nói chuyện của hán tử trong thôn.

Lê Cẩm qua nhà Lý Đại Tráng mượn cái chày, dùng cái này rất tiện để xử lý sơn tra cùng dược liệu.

Cái bình trong nhà dùng ngâm tỏi tuy rằng nặng, nhưng vẫn quá nhỏ, để nghiền nát. Dùng chày nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lý Đại Tráng nói: " buổi sáng hôm nay ta cùng Trụ Tử đi trấn trên bán củi, tiên sinh trà lâu đang đọc thơ của ngươi viết!"

Lê Cẩm cười nói: "Bất quá chỉ là linh cảm đột nhiên tới."

"Ta là thô nhân, không hiểu thơ từ gì, nhưng ta biết, có thể được người đọc như vậy, liền chứng minh ngươi viết rất hay!

Cái chày này nhà ta tạm thời cũng không cần đến, ngươi trước cầm dùng, khi nào xong thì trả lại."

"Đa tạ Đại Tráng ca."

Ban đêm, Lê Cẩm không tiếp tục khi dễ Tần Mộ Văn, phu lang nhà hắn, công chuyện mỗi ngày một chút cũng không nhẹ nhàng hơn so với hắn.

Lê Cẩm cũng luyến tiếc để người eo đau chân mỏi phải làm việc nhà.

Thời điểm buổi sáng ra cửa nói: "Hôm nay ta sẽ về trễ một chút, ngươi đói bụng nhớ ăn cơm trước, biết không?"

Tần Mộ Văn gật gật đầu: "A Cẩm cũng không cần quá mệt mỏi."

"Quan tâm ta?"

"Vâng!"

Lê Cẩm đem người ôm vào trong ngực hôn một phen, cười: "Ta đi đây."

Để lại Tần Mộ Văn đứng tại chỗ, nghĩ thầm, cáo biệt là hôn từ trán xuống tới môi...... Sao?

Hôm nay là ngày cuối cùng tiên sinh ở trà lâu cùng người đọc sách chung quanh niệm thơ 'trùng dương', đến nỗi bài thơ nào có thể bị người trong thị trấn nhớ kỹ, liền không phải thuyết thư tiên sinh có thể quyết định.

Nhưng thực hiển nhiên, năm nay trổ hết tài năng làm thơ trùng dương, chính là một bài điền viên kia của Lê Cẩm.

Viết về sinh hoạt hằng ngày của tuyệt đại bộ phận nhà nông, cuối cùng không cố tình thăng hoa ý nghĩa chính, ngược lại làm người càng nhấm nuốt càng có vị.

Sau khi tan học, Lê Cẩm ở trà lâu gọi một bình nước trà, đợi Hoàng Nhất Linh đến.

Điếm tiểu nhị nhận ra hắn chính là Lê đại phu của Hạnh Lâm Đường, nói cái gì cũng không chịu lấy tiền, ngược lại còn đem hắn đưa tới một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

"Chưởng quầy của ta nếu biết ta dám thu ngài phí nước trà, khẳng định sẽ khấu trừ tiền công."

Trà lâu không thu tiền của đại phu Hạnh Lâm Đường, này đã xem như một quy củ, tuy rằng Lê Cẩm hiện tại không còn khám ở Hạnh Lâm Đường, nhưng trước đây từng kê một ít thuốc nhuận hầu cho thuyết thư tiên sinh, còn có chút tình nghĩa.

Lê Cẩm nói: "Đa tạ."

Thời điểm Hoàng Nhất Linh đến, mang theo giấy Tuyên Thành cùng bút mực, trong tay còn cầm một bao đồ vật Lê Cẩm nhìn rất là quen mắt.

Thấy Lê Cẩm nhìn cái bao này thêm vài lần, nghĩ là bạn bè chơi thân với nhau, chủ động giải thích: "này là thuốc tiêu thực hoàn mới ra của Hạnh Lâm Đường.

Hôm qua Hoàng tiên sinh không muốn ăn uống, Ngô đại phu đề cử dược này, ta liền mua mấy viên.

Hiệu quả thực tốt, ta hôm nay nhanh chân mua thêm."

Tác giả có lời muốn nói: Lê Cẩm:??? Ẩn sâu công cùng danh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top