Chương 56

Lê Cẩm nói những lời này không phải tâm huyết dâng trào, cũng chẳng có chút pha trò nào bên trong cho Tần Mộ Văn vui.

Hắn xác thật muốn kiếm rất nhiều tiền, cải thiện thức ăn cho thiếu niên.

Ngay cả thời điểm Lý Trụ Tử đưa tới đậu đỏ, phản ứng đầu tiên của Lê Cẩm chính là để Tần Mộ Văn nghiền ra ăn. Mà không phải nấu canh gì đó.

Tần Mộ Văn thích vị ngọt, hắn từ lúc mới vừa xuyên qua đây đã biết.

Đậu đỏ bỏ vào nước, trộn với đường mạch nha, nấu không ngừng nửa canh giờ, mới có thể thấm vị ngọt vào trong đậu.

Đường mạch nha trong nhà còn thừa một chút, vừa lúc nấu đậu đỏ nghiền.

Làm kẹo hồ lô cùng thuốc viên từ sơn tra, dùng đường mạch nha để ngao chế nước đường, không khỏi quá mức lãng phí.

Một túi nhỏ phải hai mươi văn, Lê Cẩm hiện giờ còn nghèo, không thể xa xỉ.

Lê Cẩm tính toán vào thị trấn mua đường khối trở về, pha nước nấu mấy lần loại trừ tạp chất, lúc sau ngao thành nước đường màu vàng.

Phân ra một ít làm vỏ bọc đường bên ngoài sơn tra, dư lại dùng làm thuốc.

Tần Mộ Văn khi còn bé từng ăn qua hồ lô ngào đường, một xâu tám cái, a cha sai nha hoàn ra ngoài mua về.

Hiện giờ, đã sắp quên hương vị của hồ lô ngào đường.

Nghe Lê Cẩm nói, Tần Mộ Văn mới bừng tỉnh nhớ tới, còn có món ăn như vậy.

Tần Mộ Văn uy xong cháo bột cho Tiểu Bao Tử, Lê Cẩm nhận lấy Tiểu Bao Tử, kéo tã lót bảo hộ nhãi con không bị gió núi thổi đến.

Tần Mộ Văn ngồi bên cạnh A Cẩm, nhưng chung quanh đều là người, hắn cũng ngượng ngùng dựa vào bả vai Lê Cẩm.

Tần Mộ Văn bảo: "A Cẩm, ta có thật nhiều lời muốn nói cùng ngươi."

Lê Cẩm tầm mắt dừng ở nốt chu sa đuôi lông mày, đối hắn gật đầu.

Trước đây thiếu niên tuy rằng không cố tình giấu giếm xuất thân của mình, lại cũng không nói rõ nhà mình ở phương nào.

Lê Cẩm căn cứ cách nói của người trong thôn cùng ký ức rải rác của bản thân,xâu chuỗi đại khái thành một câu chuyện xưa.

Nhưng hắn cũng không giáp mặt cùng thiếu niên chứng thực, dù trước kia giàu có như thế nào, hiện tại tất cả đều đã qua.

Lấy sinh hoạt nghèo khổ hiện tại đối lập với cuộc sống ngày trước, không khác gì bóc vết sẹo của người ta.

Cho nên Lê Cẩm vẫn luôn đợi thiếu niên chủ động nói ra.

Bởi vì, một khắc khi thiếu niên chân chính mở miệng, liền đại biểu Tần Mộ Văn đã buông tha, đại biểu hắn cảm thấy hiện tại so với trước kia càng hạnh phúc hơn.

Lê Cẩm nghĩ, trong thôn, rồi cả trong thị trấn, nam nhân biết chữ đều không nhiều lắm, càng miễn bàn nữ nhân cùng ca nhi. Nhưng Tần Mộ Văn nhà hắn hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa đối với chuyện nam nữ biểu hiện càng cẩn thận.

Này đều chứng minh thiếu niên có giáo dưỡng tốt đẹp.

"A Cẩm, nhà ta trước kia ở kinh thành, rất lớn, có rất nhiều tộc nhân. Phụ thân ta là lão đại trong nhà, ngoài ra còn có nhị thúc cùng tam thúc.

Phụ thân ta làm quan, ông thực uy nghiêm, cưới thê tử môn đăng hộ đối, lại có mấy vị thiếp thất. A cha ta là thiếp thất chi nhất."

Âm thanh thiếu niên rất nhỏ, chung quanh lại thập phần ồn ào, Lê Cẩm phải ghé sát vào, mới nghe được cẩn thận từng câu từng chữ.

"Nhị thúc, tam thúc ở cùng chúng ta, hài tử trong nhà đặt tên dựa theo bối phận. Nữ hài cùng ca nhi tên đều có một chữ Mộ trong đó.

Nhưng ta cũng không phải sinh hoạt nhà cao cửa rộng gì, bởi vì trong nhà nhiều hài tử, phụ thân mỗi ngày lại vội vàng, ta khi còn nhỏ kỳ thật không được coi trọng.

May mắn có a cha bên cạnh, dạy ta đánh đàn, biết chữ, mua cho ta đủ loại đồ chơi."

Lê Cẩm vẫn luôn quan sát khuôn mặt Tần Mộ Văn, lo lắng hắn nói một hồi lại khóc.

Nhưng thiếu niên ngoài dự đoán thật kiên cường, ôm Tiểu Bao Tử, trong ánh mắt cũng tràn đầy kiên định.

"Thời điểm ta mười ba tuổi, a cha bệnh nặng qua đời. Lại qua thêm một năm, phụ thân phạm sai lầm, bị cách chức, liên luỵ cửu tộc.

Nam đinh trong nhà bị sung quân đến địa phương rất xa làm cu li, nữ nhi thì vào kỹ viện.

Ta là ca nhi duy nhất, bọn họ cuối cùng quyết định đem ta bán đi."

Sự tình sau này không cần Tần Mộ Văn nói, Lê Cẩm cũng biết tất cả.

Lê Cẩm nhìn Tần Mộ Văn trên mặt có thêm chút thịt nhưng vẫn như cũ cằm nhòn nhọn, rất muốn hôn lên đôi môi an ủi hắn.

Nhưng đang ở bên ngoài, hơn nữa vẫn là ban ngày, chung quanh rất nhiều người, Lê Cẩm muốn đem Tần Mộ Văn ôm vào trong ngực đều phải suy xét thật kỹ.

Tần Mộ Văn ngẩng đầu tầm mắt đối diện với Lê Cẩm, thập phần nghiêm túc nói: "Ta thực thích sinh hoạt hiện tại, A Cẩm."

Lê Cẩm không có hé răng, hắn luôn luôn không thích hứa trước điều gì, dù hiện tại nói ' về sau ta sẽ mua căn nhà lớn cho ngươi '' sẽ không bao giờ để ngươi chịu khổ ', Tần Mộ Văn hiện tại vẫn như cũ mỗi ngày lo liệu việc nhà, chăm sóc cơm áo cho hắn cùng Tiểu Bao Tử.

Hiện tại nói lời rỗng tuếch như vậy không khỏi quá mức châm chọc.

Lê Cẩm bảo: "Văn Văn, làm liên lụy ngươi."

Tần Mộ Văn vừa rồi còn kiên cường nghe xong lời này, rốt cuộc nhịn không được, đôi mắt long lanh ánh nước, âm thanh nghẹn lại, lo lắng người chung quanh thấy hắn khóc sẽ nhìn qua, Lê Cẩm đột nhiên đem Tần Mộ Văn cùng bánh bao ôm vào trong lòng, nói: "Đừng sợ, khóc ra đi, không ai nhìn đâu."

Lê Cẩm nói xác thật không sai, Tết Trùng Dương vốn chính là ngày hội người một nhà cùng nhau lên núi cao treo đèn cầu phúc.

Nhưng người nhà ngẫu nhiên sẽ không thể tránh khỏi sự chia lìa, cho nên mỗi năm đến ngày này, tưởng niệm người thân bằng hữu, nhớ lại chuyện cũ, khổ sở, đều sẽ khóc một hồi.

Chung quanh loáng thoáng cũng có tiếng khóc truyền đến, Tần Mộ Văn rốt cuộc chôn mặt ở bả vai Lê Cẩm, nước mắt làm ướt quần áo hắn.

Tiểu Bao Tử bị a cha lây nhiễm cảm xúc, nhưng nhóc con không giống a cha, chỉ có nước mắt chứ không phát ra tiếng.

Tiểu Bao Tử khóc âm thanh cực đại, đem lực chú ý của phụ thân cùng a cha đều hấp dẫn lại đây, đến nỗi bản thân có thể khóc ra nước mắt hay không, để lúc khác nói.

Lê Cẩm nhanh chóng bế nhãi con vào trong ngực.

Nói đến cũng kỳ quái, Lê Cẩm sẽ không làm mặt quỷ, thời điểm ôm Tiểu Bao Tử, biểu tình trên mặt thường rất ' nhu hòa ', Tiểu Bao Tử cũng không sợ, ngược lại còn rất thích hắn.

Tần Mộ Văn bên này khổ sở bị Tiểu Bao Tử xoa dịu, cũng liền tan đi một ít.

Lê Cẩm hỏi: "lúc trước ngươi có người bạn đặc biệt nào không?"

Tần Mộ Văn cẩn thận tự hỏi một chút, gật gật đầu, nhưng thực nhanh lại lắc lắc.

"Cũng không tính đặc biệt, nhiều nhất chỉ là nhận thức. Nhưng từ khi nhà ta gặp chuyện, liền không có liên hệ."

Lê Cẩm gật gật đầu, nói với Tiểu Bao Tử: "A cha hiện tại không vui, bánh bao cười với a cha một cái."

Tiểu Bao Tử không hiểu ý tứ trong lời nói, nhưng hắn biết phụ thân đang nói chuyện với mình, khuôn mặt nhỏ cười đến đặc biệt xán lạn.

Tiểu hài tử chính là như vậy, thích người lớn chú ý đến mình. Một khi đã được chú ý, liền không làm ầm ĩ.

Tần Mộ Văn lấy thức ăn ra chia cùng Lê Cẩm, thừa dịp giữa trưa còn ấm áp, liền ôm bánh bao xuống núi về nhà.

Bánh bao hiện tại mới hơn ba tháng, không thể ở lâu ngoài gió.

Trên đường trở về, Tiểu Bao Tử đã ngủ trong lòng Lê Cẩm.

Tần Mộ Văn cảm thấy ấm áp, nhìn phu quân ôn nhu đối đãi bánh bao như thế, tâm cũng dần dần lấp đầy.

Tần Mộ Văn nhớ rõ khi còn nhỏ, mình lôi kéo góc áo a cha hỏi: "Phụ thân vì cái gì không tới gặp Văn Văn, Văn Văn học được thật nhiều thơ từ."

A cha tổng hội đem hắn ôm vào trong ngực, nói: "học xong cuốn sách này , phụ thân liền tới gặp ngươi."

Nhưng thẳng đến khi Tần Mộ Văn đem 《 Tam Tự Kinh 》 đọc làu làu, phụ thân cũng không tới khen một câu.

Sau này mới biết được, bởi thân phận của hắn là ca nhi, cho nên căn bản không được phụ thân thượng thư thích, hơn nữa lại là con vợ lẽ, cưới theo hình thức liên hôn cũng không có trợ lực......

Cho nên hắn ở nhà trên cơ bản không có cảm giác tồn tại.

Tần Mộ Văn trước đây cho rằng tất cả nam nhân đều không thích hài tử là ca nhi.

Nhưng A Cẩm không giống vậy, từ khi Tiểu Bao Tử sinh ra tới nay, Lê Cẩm đã giặt tã rất nhiều lần.

Tần Mộ Văn trong lòng không biết có bao nhiêu chấn động.

Càng miễn bàn Lê Cẩm vẫn luôn uy sữa dê cho Tiểu Bao Tử, nửa đêm còn uy cháo, dỗ hắn ngủ.

Lê Cẩm tự nhiên có thể nhận thấy được ánh mắt thiếu niên nhìn mình, thiếu niên hôm nay đem tâm sự trong lòng tất cả đều nói ra, hắn tự nhiên sẽ không lại đi kích thích cảm xúc của Tần Mộ Văn.

Sau khi trở về, Lê Cẩm đem sơn tra đều rửa sạch sẽ, đặt ở trên thớt phơi khô.

Đột nhiên có cảm hứng, đi thư phòng viết một lần bảy câu thơ đường luật. Sửa chữa vài lần mới từ bỏ.

Kỳ thật Lê Cẩm đối với văn chương còn hiểu rõ, nhưng ngâm thơ đối câu, không có thiên phú cũng chỉ có thể luyện tập nhiều.

Lê Cẩm là người từng trải, đã đoán được ngày mai Tống tiên sinh khẳng định sẽ cho mình cùng Trần Tây Nhiên làm thơ, việc mình đang làm đại khái cũng không tính là...... Gian lận.

Dựa theo cách nói của Tống tiên sinh, chính là đem 《 Tứ thư 》《 Ngũ kinh 》 hàm nghĩa mỗi một câu đều nói qua một lần, hắn không có thời gian giảng đi giảng lại.

Tống tiên sinh nói: "Bát cổ văn tuy rằng chỉ ra một câu, nhưng nội dung lại yêu cầu các ngươi phải đọc qua thư mới có đủ vốn từ để lý giải, mới có thể khởi, thừa, chuyển, hợp, dùng căn cứ sự thật xác minh quan điểm của chính mình.

Kế tiếp ta sẽ chủ yếu giảng cho các ngươi cách thức sáng tác bát cổ văn, mà không phải nội dung trong đó."

Lê Cẩm biết, này giống như viết văn lúc thi đại học ở đời trước, lão sư nhiều nhất giảng ý chính mở bài, thân bài, kết bài, còn triển khai nội dung như thế nào, phải xem trong bụng học sinh có chữ nghĩa gì hay không.

Yêu cầu của bát cổ văn còn khó khăn hơn, mỗi một câu đều có vế đối, luật bằng trắc phải chỉnh tề, còn phải nói có sách, mách có chứng, liệt ra ý tưởng độc đáo của bản thân.

Này cũng khó trách mỗi năm ít người có thể thi đậu tú tài như vậy.

Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, Tống tiên sinh chỉ để lại một câu' lấy trùng dương làm đề tài, mỗi người tạo ba bài thơ ', liền sang cách vách giảng bài.

Một canh giờ sau Tống Viễn trở về, Lê Cẩm đã viết xong ba bài thơ, đang ở một bên học thư.

Nhưng lần này trong quá trình đọc thư, Lê Cẩm đều viết chú thích ở những chỗ quan trọng.

Thời điểm Tống tiên sinh nhìn qua, kinh ngạc đến quên cả vuốt râu, không nghĩ tới, công phu của Lê Cẩm cư nhiên có thể đến nước này.

Tống tiên sinh nghĩ, năm đó nếu hắn cũng có công phu này, không chừng đủ thực lực đi khảo cử nhân.

Theo sau, Tống tiên sinh lại cầm lấy ba bài thơ Lê Cẩm đặt ở một bên.

Lê Cẩm phân biệt hai bài đầu viết theo thể thơ đường luật cùng ngũ ngôn tuyệt cú. bài thơ tuyệt cú vừa thấy chính là như lời Lê Cẩm nói lúc trước, nhưng cuối cùng thời điểm biểu đạt cảm tình lại thập phần bi thương.

Tống tiên sinh nghĩ tới tình huống trong nhà Lê Cẩm, cha mẹ tẫn tang, nếu không phải vừa lúc năm nay nhiều thêm một hài tử, trong nhà không chừng rất quạnh quẽ.

Tống Viễn nghĩ, Lê Cẩm chỉ sợ là nhớ tới chuyện lúc trước cha mẹ dẫn hắn lên núi cắm thù du.

Hiện giờ không có cha mẹ cắm thù du cho, tức cảnh sinh tình, trong lòng tự nhiên là khổ sở đau thương.

Nếu Lê Cẩm biết ý nghĩ của Tống tiên sinh, sợ là sẽ bất đắc dĩ lắc đầu.

Bài thơ này của Lê Cẩm kỳ thật là dựa theo góc nhìn của Tần Mộ Văn mà viết, Lê Cẩm trời sinh là người đạm bạc với cảm tình, mặc kệ cuối cùng nghĩ muốn biểu đạt chí hướng to lớn của chính mình ( cũng không có chí hướng ), hoặc là tưởng niệm đối với thân nhân nơi xa, hắn đều cảm thấy không viết ra được cái loại cảm giác này.

Thơ của người xưa có thể truyền lưu thiên cổ, hoặc là từ ngữ phải trau chuốt thập phần hoa lệ, hoặc là biểu đạt ý ly biệt, bị giáng chức, quốc phá (chắc là cứu quốc gì đó).

Điều thứ nhất Lê Cẩm tạm thời làm không được, điều thứ hai...... Hắn căn bản không có thứ tình cảm này.

Cho nên lần này Lê Cẩm thử thay đổi góc độ, không nghĩ tới cư nhiên lọt vào mắt Tống tiên sinh.

Hai bài thơ đường luật cũng chỉnh sửa phong cách lúc trước của Lê Cẩm, trong đó một bài hắn viết ngày hôm qua, lúc sau sửa lại vài chỗ, trở nên nổi bật, câu nói hoa mỹ.

Một bài khác thử phong cách bình đạm điền viên, hành văn giản dị, làm người đọc thơ muốn lấy thường ngày ra mà đối, mặt trời lặn thì trở về nhà, hướng tới sinh hoạt nông gia nhàn nhạt.

Tống tiên sinh trầm mặc một chút, trong lòng đã bị kinh ngạc cùng chấn động lấp đầy.

Tống Viễn hoàn toàn không thể tưởng được, Lê Cẩm trước đây vẫn là người làm thơ bằng cách đúc kết trên nền có sẵn. Nhắc lại một chút, Lê Cẩm trước đây ra vế trên còn không được suôn sẻ......

Tống tiên sinh cảm thấy, tốc độ tiến bộ của Lê Cẩm, thực sự có chút làm cho người ta sợ hãi.

Thừa dịp hiện tại còn có thể dạy, trước đem ý kiến cùng suy nghĩ của chính mình truyền đạt lại rồi nói sau.

"Bài thơ tuyệt cú này viết thật sự không tồi, nội dung tinh tế, tình cảm rõ ràng.

Còn bài thơ đường luật, có thể nhìn ra ngươi muốn thay đổi phong cách, nhưng vẫn ít tiếp xúc đến thư tịch, có một câu nói như này, tuy rằng nhìn như hoa mỹ, nhưng phải cân nhắc cho kỹ."

Vừa nói, Tống tiên sinh vừa dùng bút son vòng vài điểm, "chỗ này ngươi đại khái là muốn dùng điển tích đi, nhưng điển cố này sử dụng ở đề tài 'trùng dương*' thật sự không thích hợp, nên sửa lại."

[[*Biển xa, biển cả nghìn trùng cách trở. Cũng có nghĩa là Tết Trùng Dương]]

Tống tiên sinh liên tiếp chỉ ra vài chỗ, thời điểm dừng lại, đem bài thơ nội dung điền viên cuối cùng của Lê Cẩm phủng trong tay.

"Bài thơ này, ngươi thật sự viết rất là khéo!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top