Chương 51

Hôm nay vừa lúc ngày 1 tháng 9, là hôm đầu tiên Lê Cẩm không cần tới y quán trị bệnh.

Trưa đó, hắn luyện tự cùng ngâm thơ đối câu đối.

Buổi tối đương nhiên đem thời gian rảnh, cẩn thận chiếu cố phu lang bị vắng vẻ lâu ngày, tiểu quản gia của hắn.

Hôm trung thu, Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên đáp ứng mời học sinh Hoàng tú tài, ngày ba tháng chín, đến một vườn trà không xa ngoài thị trấn phẩm trà thưởng cúc, ngâm thơ đối câu.

Vào mười ngày trước, Tống tiên sinh cảm thấy Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên quy luật bằng trắc trong đối câu không có vấn đề, liền bắt đầu dạy bọn họ viết thơ.

Nhắc tới làm thơ, Lê Cẩm thật sự đau đầu. Tuy rằng này không phải thời cổ đại trước kia của Lê Cẩm, hắn đời trước học rất nhiều thơ của những danh nhân, thời đại này cũng không thấy qua.

Lê Cẩm nghĩ, nếu chiếm làm của riêng, thì sẽ nhất thời trở nên cực kỳ nổi bật.

Nhưng Lê Cẩm cũng không tính toán làm như vậy, học vấn của hắn có mấy cân lượng tự mình rõ ràng.

Hơn nữa hắn người này trời sinh đối danh lợi không coi trọng, giống như bây giờ bình đạm trải qua sinh hoạt nông gia, đúng là sở thích của hắn.

Bất quá, đáng nhắc tới chính là, nhờ có căn bản học tập ở đời trước, Lê Cẩm về phương diện làm thơ so với Trần Tây Nhiên mạnh hơn không ít.

Không hề giống lúc đầu tập đối câu đối, hai người đều mù tịt, chỉ chăm chăm vào vế dưới, không biết ra vế trên.

Cho nên a, gần đây ánh mắt Trần Tây Nhiên nhìn Lê Cẩm đều mang theo một loại chua xót bị vứt bỏ..

Rõ ràng đã nói mọi người cùng nhau bị Tống tiên sinh răn dạy, nhưng ngươi sao có thể ở phương diện ngâm thơ đột nhiên linh hoạt?

Trần Tây Nhiên cảm thấy, mỗi lần Tống tiên sinh ra một đề mục, nhìn Lê Cẩm nhíu mày, phảng phất bộ dáng khổ đại cừu thâm.

Hắn cho rằng lúc này ổn, có thể cùng Lê Cẩm làm anh em đồng cảnh ngộ.

Kết quả, Lê Cẩm viết ra câu thơ, có đôi khi làm Tống tiên sinh nhịn không được tán thưởng!

Đêm đó, Lê Cẩm tuy rằng làm đến cuối cùng, nhưng vẫn như cũ không được tận hứng, thời điểm thiếu niên làm việc nhà nông sức lực có thể chịu đựng, nhưng trên giường vẫn có chút kém.

Hơn nữa thân thể thiếu niên mỏng manh như bạch sứ, Lê Cẩm lo lắng mình quá mức dùng sức, sẽ làm người bị thương.

Lần đầu tiên, Lê Cẩm ngạnh sinh sinh đem người làm ngất xỉu, đến lúc rửa sạch, thiếu niên đều không có bất luận phản ứng gì.

Nhưng lần này, Lê Cẩm chỉ làm một hồi liền buông ra, ôm Tần Mộ Văn xuống giường lấy ra tinh hoa trong cơ thể (tinh hoa, tinh hoc, tinh hoa là cái gì??? đừng ai trả lời nha)

Tần Mộ Văn lúc này thanh tỉnh, đem đầu vùi ở bả vai Lê Cẩm, không nhìn nửa người dưới của mình.

Lê Cẩm cũng không quản Tần Mộ Văn, lấy này đó ra rồi lau thân thể cho thiếu niên, mới đem hắn thả lại trên giường.

Tần Mộ Văn không mặc quần áo,  nhanh tay kéo đệm chăn, che khuất vệt đỏ trên người.

Lê Cẩm tùy tiện đứng tại chỗ lau cơ thể.

Trước đây hắn lấy thân phận bác sĩ, không muốn để thiếu niên nhìn thân thể của mình.

Nhưng hiện tại, thân phận của hắn là trượng phu, phu phu sự tình thân mật nhất đều đã làm, tiếp tục che giấu rất không thú vị.

Tần Mộ Văn trong lòng nói không nhìn, kỳ thật lộ ra một đôi mắt hạnh, cẩn thận đánh giá A Cẩm.

Lê Cẩm sao có thể không biết động tác của thiếu niên, nhanh chóng tắm rửa, thực mau liền xong, mặc quần lót vào, nằm bên cạnh thiếu niên.

Sau khi Lê Cẩm lên giường, Tần Mộ Văn tự giác mà tới gần, gối lên khuỷu tay hắn.

Thẳng đến khi cơn buồn ngủ đột kích, mới bừng tỉnh cảm thấy mình đã quên cái gì.

Nhưng thật sự nghĩ không ra, dựa vào A Cẩm liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mộ Văn ngồi dậy, vỗ vỗ đầu, đi đón Tiểu Bao Tử hôm qua bỏ quên ở nhà Lý Trụ Tử!

Buổi chiều ngày hôm qua Lê Cẩm mang theo Tần Mộ Văn xuống ruộng gieo củ cải, làm xong, thấy được mấy ca nhi lúc trước gây sự đến không thoải mái, rồi sau đó...... Tần Mộ Văn che mặt, hắn cũng thật không xứng làm a cha.

Vì đền bù tổn thương trong lòng Tiểu Bao Tử, Tần Mộ Văn đi theo Lê Cẩm cùng nhau ra cửa đem Tiểu Bao Tử trở về.

Bởi vì hôm qua Lê Cẩm chỉ làm một lần, hôm nay Tần Mộ Văn đi đường hoàn toàn không chút ảnh hưởng.

Tần Mộ Văn không nhận thấy được vấn đề gì, Lê Cẩm lại cẩn thận đánh giá hắn một chút, trong lòng tự hỏi, thiếu niên tuy rằng khả năng chịu đựng đến cuối cùng không cao, nhưng khởi đầu thì cao a.

Cho nên, về sau có thể ít nhất tới hai lần.

Trong viện nhà Lý Trụ Tử, hắn chia cho Lê Cẩm bánh rán hành nhà mình làm, một bên lộ ra tươi cười của nam nhân hiểu rõ sự tình.

"Người trẻ tuổi sao."

Lê Cẩm mặt không đổi sắc: "Về sau thường xuyên phải làm phiền Trụ Tử ca."

Lý Trụ Tử vỗ vỗ bờ vai của Lê Cẩm: "Ha ha, nhanh chóng sinh một đứa con trai, nương ngươi trên trời có linh thiêng cũng an tâm rồi."

Tuy rằng lại cường điệu trọng nam khinh nữ, nhưng Lê Cẩm vừa nghe Lý Trụ Tử nhắc đến mẫu thân, trong lòng liền có loại cảm giác thực vi diệu.

Giống như, người kia thật sự là mẫu thân hắn.

Lê Cẩm đời trước nhìn như hiền hoà, kỳ thật cùng người nhà và bằng hữu quan hệ đều tương đối đạm mạc, không có thâm giao gì, ở nhà cũng thập phần khách khí.

Cho nên hắn kỳ thật đối với từ ' mẫu thân ' này không có nhiều cảm xúc.

Lý Trụ Tử một lần rồi lại một lần nhắc tới, trong lòng Lê Cẩm đột nhiên dâng lên một ít ý tưởng thập phần vi diệu.

Lê Cẩm chưa bao giờ là một người nóng vội, nhìn thiếu niên đã đem Tiểu Bao Tử ôm vào trong ngực.

Mà Tiểu Bao Tử trong nháy mắt nhìn thấy phụ thân, đem đầu vùi ở trong lòng a cha, phảng phất giống như biết người khởi xướng vứt bỏ hắn chính là Lê Cẩm.

Tần Mộ Văn nội tâm kỳ thật thập phần áy náy, tối hôm qua căn bản là không nhớ tới trong nhà còn có một tiểu tể tử!

Nhưng Tiểu Bao Tử rất tín nhiệm a cha, toàn bộ suy nghĩ đều là phụ thân không yêu hắn.

Đương nhiên, buổi tối Lê Cẩm hôn Tiểu Bao Tử một chút, Tiểu Bao Tử nội tâm liền buông lỏng, thời điểm Lê Cẩm thân hắn, liền đối Lê Cẩm cười đến thập phần xán lạn.

Lê Cẩm đem hai nhãi con trong nhà dàn xếp xong, cõng giỏ tre, đi lên trấn trên.

Thiếu niên cũng biết ngày mai A Cẩm muốn đi tham gia hội thơ, ban ngày vội vàng khâu vá quần áo mới cho hắn. Lê Cẩm hiện tại thân mình cường tráng hơn một chút, mặc quần áo trước kia cảm giác bị chật cánh tay, Tần Mộ Văn chú ý tới điểm này đã lâu, hiện tại cuối cùng có thể làm đồ mới cho A Cẩm.

Lê Cẩm hôm nay vẫn như cũ đến thư phòng tương đối sớm, hắn lúc này không vội vã viết văn chương, mà trước đem linh cảm của mình ghi xuống.

Đây là thời điểm hắn ngộ ra cách làm thơ, muốn làm thơ một cách linh động, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, điểm này hắn tạm thời làm không được, nhưng viết có hơi thở của sinh hoạt hằng ngày, một hai câu cuối cùng lại thăng hoa thêm tình cảm, mang theo chút sống động.

Trần Tây Nhiên lại hỏi Lê Cẩm nên làm thơ như thế nào, Lê Cẩm liền đem ý nghĩ của mình nói ra.

Trần Tây Nhiên sau khi nghe xong vỗ tay tán dương, sang sảng cười: "Biện pháp này của ngươi thật kỳ diệu! Lúc trước ta hỏi tiên sinh cách làm thơ, tiên sinh nói lòng có suy nghĩ, mài giũa trau chuốt ý tứ, tức là thơ."

Khi đó cảm thấy điều này thật vô nghĩa, trong lòng hắn không có bất luận ý tưởng gì, chỉ nghĩ được ăn cơm cùng Phiêu Hương Uyển đầu bảng. Cho nên, vò đầu bứt tai cũng không làm ra được một ý thơ hay.

Nhưng có Lê Cẩm tổng kết ra một phương pháp, Trần Tây Nhiên cũng học được cách đem linh cảm ngẫu nhiên xuất hiện của mình ghi lại, cuối cùng nói có sách, mách có chứng, thăng hoa ý chính.

Tống tiên sinh sau khi xem, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đánh Trần Tây Nhiên một đòn.

Trần Tây Nhiên vẻ mặt mộng bức, hoàn toàn không biết chính mình làm sai cái gì.

Tống tiên sinh quở mắng: "Ngươi đây là sao chép thơ của Lê Cẩm! Không hỏi tự lấy, là trộm!"

Trần Tây Nhiên thập phần oan uổng, chỉ có thể đem chuyện Lê Cẩm dạy mình làm thơ nói ra.

Tống tiên sinh sau khi nghe xong, thiếu chút nữa vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi. Không nghĩ tới làm thơ còn có thể như vậy! Quan trọng nhất là, Lê Cẩm nói một chút cũng không sai a.

Trần Tây Nhiên nhìn vẻ mặt Tống tiên sinh hoài nghi nhân sinh, cảm giác mình bán đứng bạn tốt Lê Cẩm.

Vì thế vội vàng xin lỗi, Lê Cẩm sau khi nghe xong, kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảm xúc. Này chỉ là đúc kết lại quá trình mà thôi.

Văn nhân cảm thấy làm thơ là một việc thập phần cao cả lớn lao, cuối cùng khinh thường nhìn lại, nhưng não của Lê Cẩm toàn là khoa học tự nhiên, đầu đuôi phải rõ ràng, học y khoa, am hiểu nhất chính là tổng kết và quy nạp.

Lê Cẩm không cảm thấy mình có thể làm thơ đến trình độ cao thâm tạo nghệ, cho nên nhìn Trần Tây Nhiên tiến bộ, cũng không có tâm tư ghen ghét.

Lê Cẩm nói: "Không sao, tóm lại đều là đúc kết từ tiền nhân, ngươi có thể làm tốt thơ, ngày mai phẩm trà thưởng cúc không để tiên sinh mất mặt, mọi chuyện đều suôn sẻ."

Tống tiên sinh vừa vặn nghe được Lê Cẩm nói những lời này, giữa trưa vô luận như thế nào đều phải giữ Lê Cẩm lại ăn cơm.

Mà Trần Tây Nhiên thấy Lê Cẩm ở lại, bản thân cũng mặt dày xin cọ ăn.

Ngày mai chính là ngày ba, ước định đấu thơ phẩm trà, Tống tiên sinh liền vung bàn tay lên, cho nghỉ một ngày.

Để Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên hảo hảo chuẩn bị.

Tống tiên sinh bị Lê Cẩm nói đến cảm động, chờ Trần Tây Nhiên đi rồi, thành thật nói rất nhiều chuyện với Lê Cẩm.

"Ngươi lần này sau khi đậu tú tài, có dự định chuyển lên trấn trên không?"

Lê Cẩm còn chưa có suy xét vấn đề này, nguyên nhân cơ bản chính là hắn không chắc mình thi đậu hay rớt.

Rốt cuộc mới chỉ học một thời gian ngắn như vậy, đồng sinh thí lại không phải chỉ khảo làm thơ cùng viết văn.

Bát cổ văn, kinh luận, thi phú, này đó hắn trước kia cũng chưa tiếp xúc qua.

Lê Cẩm còn không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình là người xuyên việt, đời trước thành tích thi đại học cùng năng lực học thuật kinh người, liền có thể ở thế giới này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tương phản, hắn là một người thực tế.

Lê Cẩm trả lời: "Học sinh tạm thời chưa nghĩ tới, lúc trước hoang phế việc học một thời gian, thật vất vả mới bắt đầu lại tới bây giờ, học sinh hiện tại một lòng chỉ có thi đồng sinh."

Tống tiên sinh nhìn hắn, cảm khái: "Xác thật là ta quá nóng vội, ngươi nếu có tộc thúc thì tốt rồi, ta còn có thể cùng tộc thúc người thương lượng chuyện đặt mua đất ở trấn trên."

Tống tiên sinh dự đoán, Lê Cẩm cần cù nỗ lực lại dìu dắt bạn cùng trường, nhất định có thể thi đậu tú tài.

Nếu vận khí tốt, thi đậu cử nhân, lại có trong tộc giúp hắn nghĩ mưu một chút, lấy một chức quan đều không phải việc khó.

Nhưng Lê Cẩm không có tộc nhân, chỉ còn lại một hộ của hắn, gánh nặng sinh hoạt liền toàn bộ đè ở trên vai.

Tống tiên sinh nói: "Về sau có việc gì khó, cứ việc tìm ta. Ta ở trong thị trấn còn có vài phần thể diện."

Lê Cẩm nhanh chóng đứng dậy nói lời cảm tạ, Tống tiên sinh cùng hắn uống thêm hai ly trà, lúc này mới thả hắn đi.

Sau khi về nhà, thiếu niên dỗ bánh bao ngủ, cầm tới quần áo mình đã may xong, ở trên người Lê Cẩm khoa tay múa chân.

Lê Cẩm hưởng thụ sự thân mật của Tần Mộ Văn: "Giúp ta thay."

Tần Mộ Văn trước kia ở nhà, a cha cho rằng hắn sẽ bị Thượng Thư đại nhân gả cho thiếu niên môn đăng hộ đối làm thiếp.

Người làm quan ở kinh thành, không ai sẽ cưới một ca nhi làm chính phòng.

Cho nên a cha liền dạy hắn một ít cách lấy lòng phu quân, nhưng chỉ là chút việc nhỏ để tăng thêm lạc thú trong sinh hoạt.

Cởi áo tháo thắt lưng chính là một trong những chuyện đó.

Điểm này, Tần Mộ Văn trước kia chưa từng hầu hạ nguyên chủ, nhưng lại rất thích vì Lê Cẩm mặc quần áo thoát y phục.

Tay nghề may quần áo của Tần Mộ Văn khá tốt, vải dệt mặc vào xúc cảm cũng không tồi.

Hắn cẩn thận vì Lê Cẩm cởi ra áo ngoài, thay quần áo mới, sau đó rũ xuống đôi mắt, cột đai lưng cho Lê Cẩm.

Quả nhiên, quần áo rất vừa người, có khuôn mặt anh tuấn của Lê Cẩm làm trang bị, khiến cho người nhìn trong lúc nhất thời không rời được mắt.

"Ta còn muốn làm thêm quần áo cho A Cẩm."

Thiếu niên vĩnh viễn thích phương thức biểu đạt thẳng thắn như vậy.

Lê Cẩm nhéo nhéo mặt thiếu niên, nói: "Hảo a, kích cỡ của ta ngươi đều đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top