Chương 45

Nha hoàn của Linh Muội biết được, nguyên lai cô nương gần đây không muốn tiếp khách, thật ra là do tính toán chuộc thân hoàn lương.

Hơn nữa, còn vì người ở xa ngàn dặm ngoài kia Lê Cẩm.

Nha hoàn hầu hạ Linh Muội đã nhiều năm, biết nàng mấy năm nay trải qua như thế nào.

Nhóm phú thương đó một đám tuy rằng ra tay hào phóng, nhưng chơi đa dạng cũng nhiều, có khi nha hoàn buổi sáng hầu hạ cô nương mặc quần áo, đều không đành lòng nhìn dấu vết trên người.

Tím tím xanh xanh một tảng lớn, thật đáng sợ.

Nghĩ đến đây, nha hoàn đỏ mắt, tuy rằng cô nương nói nhất định là bởi vì nàng chưa nói tên, cho nên Lê Cẩm mới không nhận lá thư kia.

Nhưng nàng lại cảm thấy rõ ràng là Lê Cẩm không đem cô nương để ở trong lòng, cho nên mới không thu a!

Nha hoàn đem phỏng đoán của mình nói ra, nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng sinh ra ở thanh lâu, từ nhỏ đến lớn gặp qua nhiều nhất, chính là nước mắt nữ nhân.

Nàng biết lấy sức lực non nớt của mình căn bản làm không được cái gì, chỉ có thể trước lúc đó gõ chuông cảnh báo cho cô nương, không cần sa vào mộng đẹp do mình dệt ra.

Linh Muội lúc này đương nhiên là nghe không vào lời nói của nha hoàn.

Nàng cảm thấy nha hoàn buồn lo vô cớ, Lê Cẩm lúc trước từng nói không chê xuất thân, muốn đem nàng cưới về nhà.

Linh Muội mới đầu có chút chấn động, kết quả lọt vào tầm mắt là nam nhân từ trong xương cốt đều lộ ra nhút nhát cùng nhu nhược, nàng đối với kẻ này xem thường.

Linh Muội tốt xấu cũng là Phiêu Hương Uyển đầu bảng, những năm gần đây đã thấy qua không ít các thể loại nam nhân.

Cái loại nam nhân nhu nhược này giống nhau đều là ngoài miệng nói một đằng, thực tế đem ngươi lừa về nhà, lại lộ ra bộ mặt khác.

Trong lâu có không ít tỷ tỷ lớn tuổi hơn nàng lòng tràn đầy vui mừng lấy tiền chuộc thân, cho rằng mình đã gặp đúng phu quân, kết quả lại gả nhầm người xấu.

Linh Muội nhớ rõ, đầu bảng lúc trước cũng như vậy, nàng tự mình chuộc thân, mang theo tiền tích cóp gả chồng.

Hai năm sau, Linh Muội tái kiến, cư nhiên ánh mắt đầu tiên không nhận ra được người mặc áo vải thô kia, trên tay tràn đầy nứt da cùng vết chai.

Linh Muội nghĩ, Lê Cẩm nhìn thế nào cũng là nam nhân tốt. Hắn cùng những người đó không giống nhau, Lê Cẩm mặt mày tuấn lãng, thái độ thong dong, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại tuyệt đối có uy nghiêm.

Linh Muội ngày đó ở y quán đánh giá Lê Cẩm thật lâu, từ trên người hắn rốt cuộc nhìn không ra hơi thở nhu nhược, yếu đuối.

Chỉ có phong độ trí thức thanh quý.

So với khí chất của những người Linh Muội từng gặp qua, là đứng đầu.

Hơn nữa Lê Cẩm lại trước mặt mọi người che chở cho danh dự của nàng, trong lòng nàng chưa từng vui mừng như vậy.

Khóe môi dưới khăn che mặt vẫn luôn gợi lên.

Linh Muội thấy nha hoàn còn muốn tiếp tục giội nước lã cho nàng, ngữ khí cũng có chút lãnh đạm.

"Hầu hạ ta thay quần áo, trong chốc lát phải đi biểu diễn.

Hôm nay ngươi truyền tin bất thành, ta liền không cùng ngươi so đo, lần sau không cho nói như vậy."

Nha hoàn cắn môi, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

Hạnh Lâm Đường.

Chu Quý phát hiện, một khi không có người bệnh, Lê đại phu liền ngồi không yên, đứng dậy đi thẳng đến nội đường.

Này cùng Lê đại phu của dĩ vãng thực không giống nhau, Lê đại phu của ngày hôm qua chỉ cần có thời gian rảnh sẽ luyện tự, hoặc là chép lại sách 《 Tứ thư 》《 Ngũ kinh 》.

Nếu viết lách mệt mỏi nhiều nhất là đứng dậy hoạt động bả vai.

Chu Quý bởi vậy còn cảm thán, khó trách Lê đại phu còn nhỏ tuổi mà y thuật tài giỏi như vậy.

Hắn chỉ cần học một lát liền thất thần cả người, cả đời đều không đạt được trình độ như Lê đại phu.

Cho đến hôm nay, Chu Quý mới phát hiện, không phải Lê đại phu không thất thần, chỉ là vì người có thể làm hắn tưởng niệm, không ở bên cạnh.

Âm thanh nói chuyện trong nội đường tất tất tác tác truyền ra, Chu Quý cẩn thận học phương thuốc, đối với chuyện nhà của Lê đại phu, hắn sẽ không ôm lòng hiếu kỳ.

"Một mình ngồi chỗ này có buồn không?"

"Không buồn, ta ngồi đây, vẫn luôn có thể nhìn thấy ngươi."

Lê Cẩm khi trước rất ít tới nội đường, bởi vì Ngô đại phu lớn tuổi, ngồi khám mệt mỏi sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát.

Hắn tất nhiên không muốn đoạt địa phương của Ngô đại phu.

Vì vậy, Lê Cẩm không biết sự xảo diệu của màn trúc.

Ngồi ở vị trí của Tần Mộ Văn, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Lê Cẩm lại hỏi: "Nhìn thấy ta sẽ không buồn?"

"Vâng!" Thiếu niên cùng Lê Cẩm trao đổi vị trí, nghe được Lê Cẩm hỏi chuyện, thẳng thắn lại trực tiếp gật đầu.

Lê Cẩm nói: "Văn Văn, lại đây."

Tần Mộ Văn có điểm ngốc, nơi này đặt hai cái ghế dựa, hắn còn có thể đi chỗ nào?

Nhưng thực nghe lời đứng lên, tính toán đứng bên cạnh A Cẩm.

Lê Cẩm trực tiếp duỗi tay ôm vào trong ngực, tầm nhìn trước mắt biến hóa thiếu chút nữa làm Tần Mộ Văn kinh hô ra tiếng, nhưng thực mau bị Lê Cẩm dùng chính môi mình lấp kín.

Hơn hai tháng rèn luyện cùng làm việc nhà nông song song mài giũa, lực tay cùng dáng người khác xưa rất nhiều.

Không nói đến thiếu niên căn bản không có tâm tư giãy giụa, dù có giãy giụa, cũng tránh không được, Lê Cẩm dùng đôi tay ôm chặt eo Tần Mộ Văn.

Hạnh Lâm Đường ghế dựa rất giống thời minh và thanh khi lưu hành ghế có lưng dựa, trái phải cũng không có tay vịn, tiện cho động tác của Lê Cẩm.

Lê Cẩm chưa bao giờ cảm thấy mình có ham muốn khống chế, đời trước bằng hữu đánh giá hắn chính là hai chữ ' hiền hoà '.

Trừ bỏ kiên trì một ít nguyên tắc cần thiết, Lê Cẩm rất ít cự tuyệt đi liên hoan với đồng sự hoặc là lời mời đi ra ngoài chơi.

Nhưng lúc này đây, thiếu niên biểu hiện ra ỷ lại cùng tín nhiệm, làm ý niệm mà Lê Cẩm nguyên bản che giấu rất sâu trong lòng bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.

Có lẽ, trước kia không thích ai vì không gặp được đúng người.

Mà hiện tại, Lê Cẩm thực thích sự ỷ lại của thiếu niên này.

Lê Cẩm giờ phút này cũng không tính toán khắc chế.

Hoàn toàn vâng theo suy nghĩ nội tâm, đem người ôm vào trong ngực, nhấm nháp tư vị của Tần Mộ Văn.

Đây là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời Tần Mộ Văn. Lê Cẩm ôm thực ấm áp, cánh tay đang giam cầm bên hông hắn giống như bàn ủi không chút sứt mẻ, Tần Mộ Văn cảm thấy mình không thở nổi.

Nhưng đối với hành đông của Lê Cẩm không chút nào chống cự, dù hiện tại ban ngày ban mặt, chỗ này lại là y quán.

Lê Cẩm nhận thấy được Tần Mộ Văn hơi thở khó khăn, chậm rãi rời môi hắn, lại vẫn như cũ hai tay không buông ra.

Tần Mộ Văn một lúc lâu sau mới ý thức được mình và Lê Cẩm đến tột cùng đang làm cái gì, hơi hơi há to miệng, tựa hồ không thể tin được, cảm thấy đây là một giấc mộng.

Lê Cẩm cười: "Không phải mộng."

Hắn lại nói: "Nơi này là nội đường, dùng để nghỉ ngơi, chúng ta cũng chỉ là ' nghỉ ngơi ' một chút, không tính khác người."

Tần Mộ Văn nghĩ, nguyên lai hôn môi chính là nghỉ ngơi sao? Đại khái là hắn ít đọc sách nên chưa thấy qua đi.

Nếu Lê Cẩm biết suy nghĩ nội tâm của Tần Mộ Văn, thật nên tự hỏi một chút giải thích của thiếu niên này đến tột cùng có phải đang châm chọc hay không.

Bất quá, cá tính thiếu niên ngoan ngoãn, vừa thấy liền không giống người sẽ châm chọc.

Tần Mộ Văn cứ bị Lê Cẩm ôm vào trong ngực, hắn cũng không giãy giụa, ngược lại bởi vì tuyệt đối tín nhiệm, còn chủ động ở trong lòng Lê Cẩm tìm vị trí thoải mái.

Hiện giờ dáng người Lê Cẩm so với lúc vừa mới xuyên qua tốt hơn nhiều, dựa vào lồng ngực làm người rất có cảm giác an toàn.

Vừa vặn lúc này Chu Quý hô: "Lê đại phu, giờ Dậu ( buổi chiều 5 giờ ) tới rồi, ngài có thể ra về."

Lê Cẩm thản nhiên đáp ứng, "Hảo."

Tần Mộ Văn thật vất vả điều chỉnh vẻ mặt lại bởi vì một câu ' nghỉ ngơi ' mà ửng đỏ lên.

Cảm thấy mình vô pháp nhìn thẳng vào hai chữ ' nghỉ ngơi ' này.

Lê Cẩm đem sọt sắp xếp lại, nhưng không lập tức đeo trên lưng, mà trước để tại y quán.

Buổi tối có hội chùa, người đụng người không nói, trộm cũng nhiều, sọt của hắn tuy rằng không có đồ vật nào đáng giá, nhưng nếu mất đi, bút ký đối câu đối tâm đắc hôm nay học được liền mất sạch.

Vì vậy, Lê Cẩm vẫn là đem sọt gởi tạm ở y quán, dù sao chưởng quầy cho hắn chìa khóa, chờ khi hội chùa kết thúc, lại qua đây lấy.

"Chúc hai vị trung thu vui vẻ, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay."

Lê Cẩm cười nói: "Trung thu vui sướng, hôm nay cho ngươi nghỉ, phương thuốc không cần chép."

Chu Quý nhanh chóng gác bút, chắp tay nói: "Đa tạ Lê đại phu."

Có vẻ như hắn đang chờ Lê Cẩm nói những lời này.

Lê Cẩm lắc đầu bật cười, trong thị trấn mừng lễ trung thu vô cùng náo nhiệt, đại gia kỳ thật đều ngồi không yên.

Còn không bằng hảo hảo đi chơi.

Lê Cẩm lôi kéo Tần Mộ Văn ra cửa: "nắm tay ta, ngàn vạn lần không được buông ra, biết không?"

Tần Mộ Văn ra sức nắm lấy tay Lê Cẩm, gật đầu: "vâng."

Xuyên qua y quán, lại rẽ phải, chính là con đường trung tâm. Hội chùa cũng bắt đầu ở đây, kéo dài đến một đầu khác của thị trấn, bên kia có con sông nhỏ, bờ sông có người bán đèn hoa đăng.

Lê Cẩm không vội, chậm rãi đi theo đám đông hướng về phía trước.

Có người va vào nhau, không biết là giày ai bị dẫm rớt, ở bên cạnh tru lên.

Lê Cẩm đơn giản đem Tần Mộ Văn bảo hộ trong ngực, đi sát lề đường.

Dù cho vừa nãy ở nội đường y quán, hai người đã ' nghỉ ngơi ' một chút, lúc này Tần Mộ Văn bị Lê Cẩm hộ ở trong ngực, xung quanh đều là người, hắn không thể tránh khỏi đỏ mặt.

Phía sau còn có người cảm khái: " hai huynh đệ cảm tình thật tốt, huynh trưởng rất chiếu cố đệ đệ."

Dứt lời còn giáo dục hai đứa nhỏ nhà mình, "Lão đại, ngươi thân là ca ca, cũng phải chiếu cố đệ đệ, biết không?"

Tần Mộ Văn quay đầu nhìn, chỉ thấy hán tử trong lòng ngực ôm hai tiểu hài tử, thoạt nhìn một đứa năm sáu tuổi, một đứa ba bốn tuổi.

Đột nhiên, đứa ca ca nói: "Cha, cha, ngươi sai rồi! ca ca kia là ca nhi, ca nhi mới cần người che chở, nam nhân phải tự bảo hộ chính mình!"

Cuối cùng, tiểu hài tử đưa ra kết luận: "Ta mới không cần chiếu cố đệ đệ."

Người cha trong nháy mắt sửng sốt, thật ra có chút ngượng ngùng.

Hắn trước nay không nghĩ tới có người sẽ mang theo ca nhi đi dạo hội chùa, huống hồ, hai người này động tác thân mật, vừa thấy liền không phải quan hệ huyết thống, mà là phu phu.

Tuy nói nhà nghèo không có tiền cưới vợ, chỉ có thể cưới phu lang, dù sao cũng đều sinh được nhãi con.

Nhưng ca nhi lại không khác nam nhân là mấy, đem phu lang sủng đến nông nỗi này, đi đường vẫn luôn che chở, thật đúng là hiếm thấy.

Hiện giờ, địa vị xã hội của ca nhi thấp là sự thật ai cũng biết.

Hán tử tuy rằng cảm thấy ca nhi  trước mặt rất hạnh phúc, nhưng cũng không nghĩ để nhi tử mình lấy nam nhân này làm tấm gương, cưới ca nhi.

Vì thế hắn ôm hai hài tử, tính toán đao to búa lớn đi xa.

Thời điểm bọn họ sắp vượt qua Lê Cẩm cùng Tần Mộ Văn, hài tử nhà hắn nhận ra: "Cha, đây là Lê đại phu!"

Hán tử quay đầu nhìn lại, quả thực, nam nhân che chở phu lang chính là đại phu trẻ tuổi thái độ đạm mạc y thuật cao siêu của Hạnh Lâm Đường!

Lê Cẩm bị kêu một tiếng, quay đầu nhìn, liền đối mặt với tầm mắt của một nhà ba người.

Hắn gật đầu thăm hỏi, nhưng tay vẫn đặt ở bả vai phu lang, thái độ thong dong, một chút cũng không xấu hổ.

Hoàn toàn không ý thức được mình cưới phu lang, là một sự kiện mất mặt.

Hán tử kia ôm hai hài tử, đi ở giữa đường, thực nhanh đã đi về phía trước.

Quay đầu nhìn lại một lần cuối cùng, liền nhìn thấy Lê đại phu kia trên mặt vĩnh viễn không mang theo biểu tình nghe được người bên cạnh nói cái gì, đột nhiên treo lên tươi cười có thể xưng là ôn nhu.

"Đi, chúng ta đi thổi đồ chơi làm bằng đường."

Tác giả có lời muốn nói: Lê Cẩm: Chúng ta đi nghỉ ngơi một chút.

Tần Mộ Văn thẹn thùng cởi sạch quần áo nằm yên.

Lê Cẩm:???

Tần Mộ Văn: Đúng vậy, nghỉ ngơi. Chỉ cần không công tác cùng học tập, đều có thể xưng là nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top