Chương 43

Lê Cẩm trịnh trọng hỏi làm Tần Mộ Văn có chút chân tay luống cuống.

Tuy rằng ngày thường là người có chủ kiến, nhưng từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Lê Cẩm.

Lê Cẩm không đợi được câu trả lời, liền nói: "Quyết định như vậy đi, buổi sáng ngày mai ngươi ngồi xe bò của Trụ Tử đi Hạnh Lâm Đường chờ ta."

Tần Mộ Văn gật gật đầu, hoàn toàn không ý thức được hắn đi rồi bánh bao nên làm cái gì bây giờ.

May mà Lê Cẩm an bài xong hết thảy, sáng sớm ngày thứ hai, hắn cho bánh bao ăn xong, liền đem bánh bao đưa đến nhà Lý Trụ Tử.

Tiểu Bao Tử luyến tiếc a cha, gào lên mấy tiếng, nhưng thân a cha lại vẫn như cũ không hồi tâm chuyển ý, đem hắn đặt ở trên giường đất nhà Lý Trụ Tử, "ngươi yên tâm, có ta ở đây, hài tử sẽ không bị đói".

Lê Cẩm nói: "Lại thêm phiền toái cho tẩu."

Tiểu Bao Tử trơ mắt nhìn hai người cha đi rồi, trong lúc nhất thời có chút nản lòng thoái chí, khóc một lát liền bị một trận buồn ngủ đột kích, trực tiếp ngủ.

Lê Cẩm cũng biết tính nết tiểu hài tử, ngươi càng dỗ, hắn càng dính người, khóc càng hăng hái.

Lê Cẩm cũng chỉ có thể lựa chọn ' đau dài không bằng đau ngắn ', trực tiếp chạy lấy người, lúc này mới có thể để Tiểu Bao Tử nhanh chóng nghỉ ngơi.

Tần Mộ Văn chuẩn bị tốt đồ ăn, mới phát hiện không thấy bánh bao.

Nhưng cũng không hoảng loạn, bởi vì hắn đối Lê Cẩm vô điều kiện tín nhiệm, Lê Cẩm thấy thế, bị lấy lòng, chủ động nói chuyện này.

Tần Mộ Văn lúc này mới ý thức được mình thật sự chuẩn bị đi tham gia hội chùa.

Hắn nhìn áo vải thô trên người, nghĩ thầm, như này ra cửa có thể hay không làm A Cẩm mất mặt.

Lê Cẩm nói: "Không sao, ngươi đẹp như vậy đủ rồi."

Tần Mộ Văn trong lòng vui mừng, đây là lần thứ hai A Cẩm khen hắn đẹp.

Nhưng Tần Mộ Văn trong lòng tự mình hiểu lấy, cảm thấy soi gương, vẫn không đẹp bằng A Cẩm.

Lê Cẩm mắt thấy thời gian trôi qua hồi lâu, cõng sọt đi học đường.

Tần Mộ Văn không cần đi sớm như vậy, dù bây giờ hắn đi theo, cũng không có chỗ nghỉ.

Vẫn nên chờ giữa trưa ngồi xe bò Lý Trụ Tử đi trấn trên, bằng không Tần Mộ Văn một ca nhi, trên đường không có bạn đi cùng, đường xa như vậy, Lê Cẩm sẽ không yên tâm.

Hôm nay Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên hoàn toàn thay đổi hình thức học, không còn một người im ắng chép sách, một người ngồi ở bên cửa sổ đọc thư.

Mà là kiểm tra thư đã viết lẫn nhau, theo sau cùng ngồi bên cửa sổ đối câu đối.

Nói thật, Lê Cẩm học bá này thích hợp một mình an tĩnh học tập, đọc thư, vẽ vòng tuần hoàn, suy luận danh sách các loại chất hữu cơ.    

[[Cái gì dzậy trời, đang đọc thư, cái nhảy sang vòng tuần hoàn, chất hữu cơ, hóa học hả??? Trong truyện sẽ thấy có rất nhiều chỗ đang nói cái này nhảy sang cái khác mà không hiểu nổi, chả biết là tác giả viết vậy hay wikidich sai, cái nào sửa được tui sửa, không thì để nguyên, như trên]]

Với loại đối câu này yêu cầu chính mình tự nghĩ ra, hắn có chút khẩn trương.

Không lo lắng bằng trắc của mình không nắm chắc, Trần Tây Nhiên ra vế trên, hắn đối vế dưới, như vậy hắn có thể biểu hiện tương đối ưu tú.

Nhưng như thế nào đặt ra một cái vế trên, thực sự làm Lê Cẩm đau đầu.

Tuy rằng mấy tháng trước Lê Cẩm đọc nhiều sách thư như vậy, trên lý thuyết dựa theo trích dẫn từ kinh thư có thể hạ bút thành văn, nhưng hắn lại có xu hướng tư duy của người trưởng thành, rất khó buột miệng thốt ra vế trên sống động.

Tống tiên sinh cho lớp học tự đọc thư, lại đây kiểm tra tình hình hai người bọn họ đối câu đối.

Vừa nhìn, Tống tiên sinh trực tiếp sinh khí mà thổi râu trừng mắt.

Trần Tây Nhiên còn chưa tính, ngày thường không thể nào dụng công, Tống tiên sinh đối hắn kỳ vọng không lớn.

Nhưng Lê Cẩm đây là tình huống như thế nào?

Đặt một câu đối cần lâu như vậy sao?

Tống tiên sinh nói: "Các ngươi mà không nghiêm túc nghĩ ra câu đối, thì đi chép thư dành cho đứa bé học vỡ lòng《 300 bài thơ 》."

Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra tuyệt vọng.

Tống tiên sinh vừa đi, Trần Tây Nhiên nhỏ giọng nói: "phải làm sao bây giờ?"

Hắn tính toán đục nước béo cò, chờ Lê Cẩm ra vế trên trước,  đối vế dưới không thành vấn đề.

Nào nghĩ đến Lê Cẩm cũng không thể ra vế trên......

Lại vừa vặn bị Tống tiên sinh bắt được.

Lê Cẩm vẻ mặt bình tĩnh từ trên kệ sách tìm được 《 300 bài thờ》, trở về mài mực chép sách.

Trần Tây Nhiên sợ ngây người, "Đây là cho đứa bé học vỡ lòng dùng!" Mau tỉnh lại.

Lê Cẩm nói: "Bằng không ngươi thử cùng Đại Lang tỷ thí một chút, xem ai ra vế trên nhanh hơn?"

Đại Lang chính là đại nhi tử của Tống tiên sinh, tiểu hài tử ngày thường hay mở cửa cho Lê Cẩm, năm nay chỉ có bảy tuổi. Bọn họ là học sinh, đều gọi hài tử nhà tiên sinh như vậy.

Trần Tây Nhiên bụm mặt, đối Lê Cẩm nói: "Mau, cho ta chỗ ngồi, chúng ta cùng nhau chép."

Đại khái qua nửa canh giờ, Tống tiên sinh nghĩ, lúc này Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên hẳn là có thể lưu loát đối câu đối đi.

Dù Trần Tây Nhiên không được, Lê Cẩm khẳng định có thể.

Kết quả thư phòng im ắng, Tống tiên sinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người cùng nhau chép một quyển sách mang theo tranh vẽ chú giải 《 300 bài thơ 》.

Người nội hàm tu dưỡng tốt như Tống tiên sinh, đều nhịn không được quăng ngã cửa

Nổi giận đùng đùng ném xuống một câu: "chép hai lần!"

Đại khái lại qua nửa canh giờ, Tống tiên sinh lần nữa mặt đen thui tiến vào thư phòng, gọi Trần Tây Nhiên cùng Lê Cẩm đi vào trong viện.

Lê Cẩm gác bút, đạm nhiên ứng thanh. Tống tiên sinh sắc mặt tốt hơn một chút, cảm thấy khí chất của Lê Cẩm đã chân chính giống người đọc sách.

Mà Trần Tây Nhiên vẻ mặt không rõ nguyên do: "Ta còn chưa có chép hết đâu."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tống tiên sinh dùng quạt xếp gõ một phát.

Trần Tây Nhiên đi theo Lê Cẩm đến tiền viện, thình lình phát hiện, người của đại học đường đều ở chỗ này.

Tống tiên sinh bước đến, bọn họ đều an tĩnh lại.

Nhóm người này còn lén lút đánh giá Trần Tây Nhiên cùng Lê Cẩm, ai cũng biết có thể ở trong thư phòng của Tống tiên sinh học tập, đều là người chuẩn bị sang năm khảo tú tài.

Chỉ tiếc thí sinh chuẩn bị khảo tú tài ngày thường đến sớm hơn so với bọn họ, lại ra về muộn hơn, cho nên vẫn luôn không tiếp xúc qua.

Hiện giờ Tống tiên sinh mang theo hai ' môn sinh đắc ý ' của mình tới, là muốn cổ vũ bọn họ nỗ lực học tập sao?

Đại bộ phận người ở đây đều cùng ý tưởng, còn có một vài người khi trước học cùng Lê Cẩm, bọn họ gần đây chưa thấy Lê Cẩm, cho rằng hắn hoàn toàn từ bỏ việc học về nhà làm ruộng.

Đến nỗi trong thị trấn lưu truyền ' thần y nông gia tử ', bọn họ căn bản không nghĩ đó là Lê Cẩm.

Bọn họ cũng cùng Lê Cẩm đọc sách mấy năm, Lê Cẩm có bao nhiều cân lượng bọn họ còn không biết sao.

Hiện tại, tái kiến Lê Cẩm, nhóm người đều phải mở to hai mắt nhìn.

Lê Cẩm theo tầm mắt ngó qua, cảm thấy mấy người này quen mặt, vì thế đối bọn họ gật gật đầu.

"Cư nhiên thật là Lê Cẩm!"

Tống tiên sinh liếc mắt một cái, những người đó một đám đều cúi đầu, không nói.

Tống tiên sinh xem thời gian không còn nhiều lắm, cũng lười truy cứu, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Hôm nay là lễ trung thu, mọi người lấy trung thu làm đề tài, từng người ra vế trên, những người khác đối vế dưới.

Lê Cẩm, ngươi cùng Trần Tây Nhiên phụ trách ký lục."

Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên đồng ý.

Lê Cẩm cảm thấy Tống tiên sinh thật là một vị lão sư phi thường ưu tú, đây là cho bọn họ tư liệu sống.

Trong đó có vài vị học sinh nhận thức Lê Cẩm, muốn thừa dịp hỗn loạn đi hỏi hắn như thế nào đột nhiên được Tống tiên sinh nhìn với con mắt khác.

Ghé sát vào, bọn họ nhìn thấy chữ của Lê Cẩm, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được.

Chữ giống như người, lúc trước Lê Cẩm đã được Tống tiên sinh khen, nói chữ của hắn viết ra rất khí khái.

Tống tiên sinh không thường khen người, vừa lòng, sẽ dùng hình thức biểu đạt khác, tỷ như đưa thư hoặc là giữ lại ăn cơm.

Có thể làm Tống Viễn trực tiếp mở miệng khen, nhất định phải thập phần ưu tú.

Cho nên, những người này vừa thấy chữ của Lê Cẩm, cũng ý thức được Lê Cẩm hiện tại đã không phải Lê Cẩm trước kia.

Ngày trước, Lê Cẩm sẽ không viết ra được những chữ như vậy.

Chờ đến tan học, vài người tụ tập bên nhau, khe khẽ nói nhỏ: "Chẳng lẽ Lê Cẩm lúc trước vẫn luôn che giấu thực lực?"

"Thập phần có khả năng."

"Ai, sớm biết như thế, lúc ấy nên thiệt tình cùng hắn kết giao."

Nếu không ba năm học cùng trường, cũng sẽ không lưu lạc đến nông nỗi bây giờ tái kiến chỉ còn lại sơ giao.

Học đường cách vách học sinh tan học, Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên còn phải làm theo chỉ đạo của Tống tiên sinh, phân tích những câu đối của học sinh.

Tống tiên sinh nhìn phản ứng của hai người bọn họ, thật sự cảm thấy mình đang nói chuyện với hai cái đầu gỗ.

Tống Viễn nói: "Đồng sinh thí còn có một phần thi làm thơ, tuy rằng điểm tỉ lệ không cao, nhưng các ngươi như vậy, đi ra ngoài cũng đừng nói là đệ tử của ta!"

Lê Cẩm nghĩ, này đại khái giống như lời quát mắng ngoài miệng của chủ nhiệm lớp ' các người là học sinh kém cỏi nhất mà tôi từng dạy '.

Lê Cẩm nhanh chóng nói: "Học sinh sẽ tìm hiểu thêm nhiều tư liệu, lần sau sẽ không lại làm tiên sinh thất vọng."

Trần Tây Nhiên cũng lập tức vỗ ngực bảo đảm.

Tống tiên sinh lúc này mới thả cho bọn họ một con ngựa, để bọn họ từng người trở về ăn trung thu.

Vừa ra đến trước cửa, Đại Lang bưng mâm, tặng Trần Tây Nhiên cùng Lê Cẩm mỗi người một cái bánh trung thu.

"Cha nói, chúc đại gia trung thu đoàn đoàn viên viên."

"Đa tạ tiên sinh cùng Đại Lang." Lê Cẩm cảm tạ, nhận lấy bánh trung thu.

Trần Tây Nhiên cắn một ngụm, biểu tình đột nhiên ngây người, sau đó nhăn mặt nuốt xuống, nói: " nhân thập cẩm."

Lê Cẩm vốn dĩ chuẩn bị nếm, động tác đột nhiên khựng lại, đem bánh trung thu gói lại cất vào sọt.

Trần Tây Nhiên: "Ngươi sao lại không ăn?"

Lê Cẩm: "Thứ tốt phải chia sẻ cùng phu lang."

Trần Tây Nhiên: "...... Đột nhiên có chút đồng tình với phu lang ngươi."

Hội chùa vào lúc chạng vạng, Lê Cẩm buổi chiều vẫn đến y quán ngồi khám.

Thời điểm Lê Cẩm đến Hạnh Lâm Đường, Lý Trụ Tử cùng Tần Mộ Văn cũng vừa lúc chạy tới.

Lý Trụ Tử đầy mặt bưu hãn, nói: "Trên đường tất cả đều là người, bò của ta đứng bất động, không đi được."

Lê Cẩm buổi sáng đi sớm, người trên đường cũng như ngày thường.

Lý Trụ Tử lại nói: "Ta còn phải chở vật liệu về cho Đại Hà thúc, buổi tối liền không đi cùng các ngươi.

Bất quá hôm nay náo nhiệt, cùng nhau trở về sẽ không sợ sói."

Lê Cẩm nói: "Đa tạ Trụ Tử ca."

Lý Trụ Tử đi rồi, Lê Cẩm nhìn về phía Tần Mộ Văn.

Hôm nay hắn thay đổi một thân quần áo màu trắng làm nền, cổ tay áo cùng cổ áo tô màu hồng.

Tóc cũng dùng một mảnh lụa cột lại, không có trang trí cầu kỳ, lại vẫn làm cho cả người đều sáng lên.

Lê Cẩm trực tiếp nắm tay, dẫn Tần Mộ Văn cùng đi ăn cơm.

Trên bàn cơm y quán chỉ có Lê Cẩm, Chu Quý cùng Tần Mộ Văn ba người, mọi người đều gặp qua, hoàn toàn không câu nệ.

Sau khi ăn xong, người bệnh cũng lục tục tiến vào.

Lê Cẩm bảo Tần Mộ Văn ngồi ở nội đường, cách ngoại đường một cái rèm cửa.

Chu Quý cười nói: "mành cửa này có thể  từ bên trong nhìn ra ngoại đường, bởi vì ánh sáng, ngoại đường lại không nhìn được vào trong, ngài yên tâm ngồi ở chỗ này, có chuyện kêu ta cùng Lê đại phu đều được."

Tần Mộ Văn thấy Chu Quý khách khí như thế, nhanh chóng đáp lễ nói lời cảm tạ.

Bởi vì Chu Quý nói những lời này, làm hắn hơi thả lỏng.

Y quán đối Tần Mộ Văn mà nói là hoàn cảnh lạ lẫm, người duy nhất tin cậy lại không ở bên cạnh, dù trên mặt ra vẻ trấn định, nội tâm vẫn sẽ khẩn trương.

Có Chu Quý nhắc nhở, Tần Mộ Văn liền ngồi tại nội đường, tầm mắt dừng ở trên người Lê Cẩm đang bắt mạch hỏi han người bệnh.

Tâm trạng lo âu quả nhiên thực mau giảm bớt, nội tâm chỉ còn lại tự hào cùng vui sướng.

Qua một lát, có cô nương trang điểm mặc váy hồng nhạt, thoạt nhìn mười bốn mười lăm tuổi, trên tay cầm một phong thơ.

Thời điểm Chu Quý hô lớn ' vị tiếp theo ', nàng trực tiếp ngồi đối diện Lê Cẩm.

Không xem mạch, chỉ đem lá thơ kia đưa cho Lê Cẩm.

"Lê đại phu, cô nương nhà ta nói, ngươi nhìn lá thơ liền sẽ minh bạch tâm ý của nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top