Chương 40

Tần Mộ Văn một bên dọn sân, vừa lúc có thể nhìn thấy Lê Cẩm cười đem tờ giấy hồng viết đại danh cùng sinh thần bát tự của bánh bao đưa cho Trần Tây Nhiên xem.

Tần Mộ Văn trong đầu hiện lên buổi tối mấy ngày trước đây, Lê Cẩm viết vài cái tên, hứng thú cực cao đem vào phòng ngủ bảo mình chọn lựa.

Tần Mộ Văn thậm chí có thể tưởng tượng bộ dáng A Cẩm ở trong thư phòng từng nét bút viết ra một vài cái tên, ánh nến màu vàng chiếu vào trên mặt hắn, chiếu ra một đôi mắt trầm tư, nhất định đặc biệt mê người.

Lúc ấy, Tần Mộ Văn đưa tay tiếp nhận tờ giấy kia, cẩn thận nhìn mỗi một cái tên.

Cuối cùng vẫn là đem quyền lựa chọn để lại cho Lê Cẩm.

A Cẩm mới là chủ gia đình a.

Lê Cẩm quyết đinh, lấy một chữ ' Nhược ': "Hy vọng Lê Nhược về sau tính cách giống ngươi, thượng thiện nhược thủy."

[[Thượng thiện nhược thuỷ" nguyên  câu nói được bắt nguồn từ chương thứ 8 cuốn "Đạo Đức Kinh" của Lão Tử. Ý nói rằng: cảnh giới tối cao của việc hành thiện chính  đối nhân xử thế giống như nước đối với vạn vật. Nước nuôi dưỡng vạn vật nhưng nước lại không tranh giành danh lợi với bất kỳ ai.]]

Lúc sau Lê Cẩm đi thư phòng luyện tập đem đại danh bánh bao cẩn thận viết xong, lưu lại Tần Mộ Văn ngồi ở mép giường, hơi có chút chân tay luống cuống.

A Cẩm đây là khen mình sao?

Nhưng mình nào có tốt như vậy a.

Tần Mộ Văn đem mặt chôn ở trong chăn, thẳng đến buổi tối Lê Cẩm lại đây nghỉ ngơi, hắn cảm thấy mặt mình vẫn đỏ rực.

Bất quá may mắn đèn tắt, nhìn không ra cái gì.

Trần Tây Nhiên là người đọc sách, nhìn tên này lập tức đập bàn cái phách khen một câu: "Hảo!"

Không biết còn tưởng rằng thuyết thư tiên sinh đang giảng đến đoạn nào, nhóm khách nghe dưới đài vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lý Trụ Tử tuy rằng chiếu cố gia đình Lê Cẩm khá nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn như cũ duy trì trọng nam khinh nữ, càng xem nhẹ ca nhi, hắn không giống Trần Tây Nhiên, quan tâm tên họ hài tử như vậy.

Lý Trụ Tử lưu lại tặng lễ trăng tròn cho hài tử, nói: "Lê Cẩm, ta còn phải lên núi đốn củi, đi về trước a."

Chu Quý đã biết được Lý Trụ Tử cùng mẫu tộc Lê Cẩm có chút quan hệ họ hàng, thấy Lê Cẩm bị Trần Tây Nhiên lôi kéo, vì thế chính mình đem Lý Trụ Tử đưa đến cửa, nói nói mấy câu.

Lý Trụ Tử thô nhân này cũng không biết để tay chỗ nào: "Ngươi sao đối ta khách khí như vậy, ngươi là học đồ trong y quán thị trấn a."

Chu Quý ở Hạnh Lâm Đường phụ trách công việc tiếp đãi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng sơ xuất lần nào, công phu đối nhân xử thế rất chuyên nghiệp.

Chu Quý nói: "Lê đại phu tính ra là nửa sư phụ của ta, ngươi là đại ca hắn, ta tự nhiên phải khách khí với ngươi."

Lý Trụ Tử sợ ngây người.

Thời điểm trở về thiếu chút nữa chân trái dẫm chân phải.

Đương nhiên, này chỉ là nhạc đệm nhỏ, Trần Tây Nhiên bên này nói xong.

Đột nhiên mắt trông mong mà nhìn Lê Cẩm: "A Cẩm, chữ của ngươi thật là càng viết càng tốt, ta cũng muốn luyện tự!"

Trần Tây Nhiên và Lê Cẩm quan hệ càng thêm thân, đã không giống trước đây, khách khí mà gọi ' Lê hiền đệ '.

Lê Cẩm nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi không phải không thích cầm bút sao? Muốn viết chữ đẹp, cần mẫn luyện tập mới là quan trọng nhất.

Nhớ năm đó đại gia thư pháp Vương Hi Chi*, gội rửa nghiên mực để luyện tự, cuối cùng đem nước ao đều luyện thành màu đen, lúc này mới làm cho thế nhân kinh ngạc cảm thán với thư pháp của ông."

[[*Vương Hi Chi, tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Về sau tham bái hữu quân tướng quân, nên còn được gọi là Vương Hữu Quân.]]

Trần Tây Nhiên trừng lớn đôi mắt: "Đạo lý ta đều hiểu, như vậy đi, ta cảm thấy không thể tụt lại sau ngươi quá nhiều, mỗi ngày ngươi luyện chữ bao lâu, ta cũng luyện bấy lâu."

Hắn nghĩ, Lê Cẩm mỗi ngày bận rộn như vậy, thời gian luyện tự khẳng định không nhiều lắm, Trần Tây Nhiên không cầu đuổi kịp và vượt qua Lê Cẩm, cho nên luyện bằng thời gian với Lê Cẩm như vậy đủ rồi.

Lê Cẩm cười nói: "Thật sự?"

Trần Tây Nhiên vỗ vỗ bộ ngực: "Tất nhiên là thật."

Lê Cẩm từ phía dưới án kỉ lấy ra giấy bản ngày thường mình dùng luyện tự, chỉ vào chữ viết phía trên.

"Ta cũng không tính qua thời gian, nhưng mỗi ngày ít nhất viết mười tờ đại tự, ngươi trở về cũng có thể luyện như vậy."

Trần Tây Nhiên: "...... Mười, mười tờ?"

Lê Cẩm biến sắc: "Ngươi vừa mới vỗ ngực đáp ứng."

Trần Tây Nhiên cuối cùng vẻ mặt đau khổ, bảo đảm mình sau khi trở về cũng luyện như vậy, hiện tại khổ một chút mệt một chút không là gì, tuyệt đối không thể rớt dây xích ở huyện thí.

Tiểu An bồi A Văn dọn xong sân, Chu Quý giúp đỡ đem bình rượu thu hồi.

Mấy cái bình ngày khác còn phải trả cho tiệm rượu trong thị trấn, nếu bị vỡ phải đền tiền.

Tiểu Bao Tử thời điểm trăng tròn đặc biệt vui mừng, mặc một thân quần áo mới, giữa mày điểm chu sa chí, ở trong lòng ngực a cha cười đến vui vẻ.

Tiểu An cuối cùng chờ mọi người đều đi rồi, vội vàng nói với Tần Mộ Văn: "Để cho ta ôm bánh bao một cái, nhãi con đẹp quá."

Bánh bao hôm nay đặc biệt cho hai người cha mặt mũi, vẫn luôn không khóc, chỉ là lúc không được ở trong lòng ngực a cha, vẻ mặt ủy khuất, hoàn toàn cười không nổi.

Hơn nữa đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn a cha, giống như hy vọng a cha đem mình ôm trở về.

Nhưng a cha nhà hắn căn bản không hiểu mong muốn của bánh bao.

Tần Mộ Văn còn nói với Tiểu An: "Ngươi thường xuyên tới chơi, bánh bao liền quen thuộc với ngươi."

May mắn bánh bao nghe không hiểu, bằng không thật sự sẽ khóc cho a cha xem.

Tiểu An dù sao cũng là phu lang nhà người khác, thời điểm hắn nói chuyện với Tần Mộ Văn, Trần Tây Nhiên cùng Chu Quý đều ở thư phòng.

Chờ hắn đi rồi, Trần Tây Nhiên mới thúc giục Lê Cẩm đem Lê Nhược ôm tới.

Trần Tây Nhiên nhanh chóng quen thuộc, mới vừa biết đại danh bánh bao, liền gọi.

Lê Cẩm biết là Trần Tây Nhiên đưa lễ vật trăng tròn cho hài tử, cũng không chối từ, vào nhà nói với thiếu niên hai câu, liền đem Lê Nhược ôm vào trong lòng.

Trần Tây Nhiên nhìn Lê Nhược đáng yêu như búp bê sứ, thật sự hận không thể xem đây là nhãi con của mình.

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đưa lễ vật, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: "Đứa nhỏ này giống ngươi, đẹp. Ta sau này phải cưới tức phụ xinh đẹp, sinh ra nhãi con xinh đẹp."

Lễ vật mà Trần Tây Nhiên tặng cho bánh bao là chiếc mũ đội đầu nhỏ tinh xảo, mặt trên còn có một tầng lông trắng, thoạt nhìn đặc biệt ấm.

Đã sang tháng 7,  đến 23 tháng chín, tiết thu phân trời sẽ dần dần chuyển lạnh.

Trần Tây Nhiên suy xét về lâu dài.

Hắn nói: "Cha ta mấy ngày trước từ trong huyện mang về một số đồ lặt vặt, ta xem rất thích hợp với Lê Nhược, liền đem tới."

Lê Cẩm nói lời cảm tạ: "Lê Nhược thoạt nhìn thực thích."

Cũng không phải, tiểu hài tử đại khái lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật có lông này, lực chú ý đều bị hấp dẫn, nhìn dáng vẻ rất muốn chiếm làm của riêng.

Lê Cẩm đem mũ quơ quơ trước mặt Lê Nhược, Lê Nhược lập tức liền cười rộ lên.

Trần Tây Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Mẹ ta nói tiểu hài tử đều thích đồ vật này, quả nhiên đúng."

Quà của Chu Quý cho Lê Nhược là một cái đồ chơi hình đầu hổ nhà mình khâu, dùng để trừ tà bảo bình an, Lê Cẩm cũng nói cảm ơn.

Đem đầu hổ để cùng với mũ ở bên kia, Lê Nhược trong chốc lát nhìn cái này trong chốc lát xem cái kia, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Phản ứng này của Lê Nhược đem mọi người đều chọc cười.

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Lê Cẩm đưa Trần Tây Nhiên cùng Chu Quý đến cửa thôn, hai người bọn họ có bạn đi cùng trên đường, an toàn hơn chút.

"Được rồi, quay về đi, Lê Nhược nhìn không thấy phụ thân sẽ khóc."

Lê Cẩm cười nói: "Vậy các ngươi trên đường cẩn thận."

Lần trước Trần Tây Nhiên tới nhà Lê Cẩm hong phòng, chuyện này không có mấy người biết.

Hôm nay Trần Tây Nhiên giúp đỡ Lê Cẩm đãi khách, toàn bộ thôn đều đã biết. Hơn nữa đãi khách không chỉ một mình Trần Tây Nhiên, còn có học đồ của Hạnh Lâm Đường.

Trong thôn đại bộ phận mọi người có khả năng không biết thân phận của Trần Tây Nhiên, nhưng chỉ cần nhìn một thân cẩm y kia, là có thể biết người xuất thân không phú thì quý.

Mấy ca nhi khi dễ Tần Mộ Văn biết được thân phận Trần Tây Nhiên, bọn họ vốn dĩ tính toán đến uống ly rượu, lại nói xin lỗi Tần Mộ Văn, nghĩ đem sự tình lần trước bỏ qua.

Nhưng thời điểm nhìn đến Trần Tây Nhiên, bọn họ đều lùi bước.

—— Tay không tới xin lỗi có phải rất không ổn hay không?

Mấy ca nhi bọn họ tính qua nhà giúp đỡ.

Mà vị đại thiếu gia kia lại đứng đó mời mọi người trong thôn uống rượu.

Thẳng đến phần cuối của lễ trăng tròn, Tần Mộ Văn cũng không có nhìn đến mấy ca nhi kia.

Tần Mộ Văn kỳ thật không sai biệt lắm đã quên đi sự tình lúc trước, hiện tại dù nhớ lại, tâm tình cũng thập phần bình thản đối mặt.

Kỳ thật mặc kệ là hắn hay là A Cẩm, hiện tại đều sẽ không để ý đến sự châm chọc cùng khinh miệt của bọn họ.

Ngày tươi sáng đều do tự mình làm ra, nhìn chằm chằm người khác, ngược lại làm cho cuộc sống của bản thân bỏ qua rất nhiều lạc thú.

Tần Mộ Văn nghĩ, hắn cảm thấy mình cứ sống tốt là được, không cần người khác đồng tình, càng không cần giả dối thương hại.

Lễ trăng tròn có ba bước, mời rượu, cắt tóc, di chuyển chỗ ở.

Hiện giờ hai bước đã hoàn thành, cuối cùng di chuyển chỗ ở chính là để a cha đem hài tử ôm đến nhà có quan hệ thân thiết, tục xưng là xông cửa.

Lê Cẩm nói: "Ta cùng Trụ Tử ca nói một tiếng, mang Lê Nhược đi nhà hắn."

Tần Mộ Văn đã chuẩn bị một rổ trứng gà làm tạ lễ, hôm nay tẩu tử tới giúp không ít việc, khẳng định phải đáp lễ.

Lúc trước đều là xem Lê Cẩm đáp lễ người ta, hiện giờ chính mình cũng có thể động thủ.

Trần Tây Nhiên bên này cùng Chu Quý đi về thị trấn, hắn vừa đi vừa quay đầu.

"Ta tổng cảm giác thiếu cái gì đó."

Chu Quý sửng sốt: "Trần đại ca, không thiếu đồ vật a."

Trần Tây Nhiên: "Không phải đồ vật, ta lúc nãy muốn nói gì đó với Lê Cẩm, như thế nào lại quên mất tiêu."

Chu Quý trầm mặc, hắn phát hiện vị đại thiếu gia này kỳ thật rất dễ ở chung, hơn nữa Trần Tây Nhiên ngẫu nhiên có chút ngớ ngẩn, cho người ta cảm giác càng thêm thân cận.

Trần Tây Nhiên đột nhiên nhớ ra: "Ta nghe đám bằng hữu nói đầu bảng Phiêu Hương Uyển bị bệnh, tháng này  không thấy người, cũng không biết bệnh này khi nào mới khỏi."

Chu Quý đã biết chân tướng càng thêm trầm mặc.

Đơn giản chính là đầu bảng không cẩn thận có hỉ, đương nhiên, hiện tại đứa bé kia khẳng định đã không còn.

Trần Tây Nhiên nhìn sắc mặt Chu Quý, nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, đối với những việc này không cần quan tâm, chờ ngươi bằng tuổi ta cùng A Cẩm, khẳng định cũng mỗi ngày nghĩ đến ôn hương nhuyễn ngọc."

Chu Quý là người thành thật, nói: "Ta cảm thấy Lê đại phu mỗi ngày đều chăm chỉ học tập."

Nào có nghĩ đến chuyện đó.

Trần Tây Nhiên nghiêm trang: " bởi vì nhà hắn có phu lang tuấn tiếu, ngươi nhìn Lê Nhược rất xinh đẹp, còn không phải bởi vì có hai người cha đẹp."

Chu Quý nghĩ, này là sự thật, Lê đại phu cùng phu lang, hai người tướng mạo khí chất đều đứng đầu.

Trần Tây Nhiên tiếp tục: "Trước đây ta bàn với Lê Cẩm là nếu khảo trúng tú tài thì cùng đi Phiêu Hương Uyển, kết quả hắn không đáp ứng! Nhưng trấn trên người khảo trúng tú tài, không phải đều làm như vậy sao?"

Chu Quý học tập ở y quán, biết rất nhiều bí mật của Phiêu Hương Uyển, nhưng nhất thời không rõ nên như thế nào mở miệng nói cho đại thiếu gia.

Cuối cùng cũng chỉ có thể lẩm bẩm: "Lê đại phu giữ mình trong sạch."

Lời này Trần Tây Nhiên một vạn lần đồng ý, Lê Cẩm cùng bằng hữu trước kia hắn kết giao xác thực không giống nhau.

Lê Cẩm xuất thân nhà nghèo, là người đọc sách có nghị lực, so với người  xuất thân tương đồng lại rất có nguyên tắc.

Cho nên, hắn mới nguyện ý thiệt tình kết giao với Lê Cẩm, vị bằng hữu này a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top