Chương 38

Lê Cẩm về đến nhà, phát hiện trong viện, địa phương mặt trời chiếu vào bày hai cái bồn cùng một cái thùng gỗ.

Bên trong đều đựng đầy nước, giống như lợi dụng ánh sáng mặt trời để đun nước nóng.

Lê Cẩm đem sọt đặt ở trong thư phòng, hiện giờ có thư phòng, hắn đều trực tiếp về thư phòng trước, sửa sang sách vở cùng giấy và bút mực, lại viết ra kế hoạch đêm nay cần học cùng luyện tập, nhắc nhở chính mình dù rất mệt cũng cần phải chăm chỉ, không thể thả lỏng.

Nghề nghiệp muốn tinh thông thì phải cần cù chăm chỉ, nói cũng chính là đạo lý này.

Lê Cẩm là nhân sĩ xuyên qua, trước đây nguyên chủ cơ sở kém, trong đầu ngoài việc có thể thuần thục vận dụng  tiếng phổ thông cùng ngôn ngữ địa phương, không còn gì khác.

Tháng hai sang năm phải tham gia huyện thí, Lê Cẩm nghĩ, mình so với những người học tập từ nhỏ, đã tính là khởi đầu chậm.

Cho nên thời thời khắc khắc không dám chậm trễ, hắn tự biết mình thiên phú cũng không cường đại đến nỗi kinh người, chỉ có tự chủ cùng bền lòng, mới là bàn tay vàng lớn nhất vượt qua bạn cùng lứa tuổi.

Như việc Lê Cẩm hạ quyết tâm luyện tự, mỗi ngày sẽ nghiêm túc luyện tập ít nhất năm đến mười đại tự, viết cả hai mặt giấy bản.

Dù cho ngày đó gánh nước trồng trọt, bả vai cùng cánh tay đã đau nhức không thôi, hắn vẫn kiên trì như cũ.

Hiện giờ, Lê Cẩm cảm thấy cố gắng của mình đã có chút hiệu quả.

Nhưng còn không đạt được đến mức làm hắn vừa lòng, cho nên, mỗi ngày việc luyện tập vẫn như cũ không thể dừng lại.

Huyện thí quy định giải bài thi phải dùng thể chữ Khải, thể chữ Nhan cùng thể chữ Liễu lưu hành hiện nay lại không yêu cầu nhiều.

Lê Cẩm hiện giờ dùng thể chữ Liễu để chép sách, hắn cảm thấy đến thời điểm chân chính khảo thí, chữ viết của mình hẳn đã không tồi.

Lê Cẩm hôm nay tổng cộng liệt kê ba kế hoạch.

Thứ nhất, ôn tập 《 Lễ Ký ( trung ) 》, học thuộc viết lại một cách trôi chảy là được.

Thứ hai, sao chép 《 Lễ Ký ( hạ ) 》, ước chừng một canh giờ rưỡi.

Thứ ba, tập viết nét ' phiết '.((nét phẩy trong thư pháp)).

Đương nhiên, trước khi bắt đầu kế hoạch học tập, Lê Cẩm ăn xong cơm chiều, lại đi tưới nước cho rau.

Lê Cẩm gác bút xuống, ra khỏi thư phòng, vừa vặn thiếu niên từ hậu viện đi ra, nhìn dáng vẻ chuẩn bị đem nước trong viện vào phòng ngủ.

Lê Cẩm tiến lên tiếp nhận chậu nước, thuận miệng hỏi: "Phơi nước làm cái gì?"

Thiếu niên đi theo phía sau hắn, thập phần thành thật trả lời: "Tắm rửa."

Lê Cẩm bước chân dừng một chút, thiếu chút nữa biểu diễn màn ngã sấp mặt xuống đất.

Thiếu niên giải thích: "Hôm nay ổn công trong thôn có ghé nhà, hỏi ta một ít tình huống thân thể khôi phục như thế nào, sau đó ta thỉnh giáo ổn công bây giờ có thể tắm rửa hay không, ổn công nói có thể."

Lê Cẩm nghĩ, thiếu niên sinh xong hài tử cũng không bị ác lộ*, theo lý thuyết có thể tắm rửa. Lúc trước hắn lo lắng ca nhi thân mình hư nhược, mới không kêu Tần Mộ Văn tắm rửa.

((* Tiếng dùng trong Đông y thời xưa, chỉ bệnh ứ huyết của đàn bà sau khi sinh nở.))

Hiện giờ đã qua gần một tháng, nếu ổn công đã nói như vậy, thiếu niên cũng muốn tắm, Lê Cẩm tự nhiên không cự tuyệt.

Nhưng Lê Cẩm lại bưng chậu nước, bước chân chuyển hướng, đi ra khỏi phòng.

Thiếu niên theo phía sau, thấy động tác của hắn, thần sắc không chút khó chịu. Vô điều kiện tín nhiệm Lê Cẩm.

Chỉ thấy Lê Cẩm đem chậu nước để xuống, xách thùng nước lên, đi vào phòng bếp.

Kế tiếp, nhóm lửa, nhìn dáng vẻ muốn nấu nước một lần nữa.

Thiếu niên lúc này mới mở miệng: "A Cẩm, chỉ là tắm rửa, không cần lãng phí củi."

Lê Cẩm nói: "Ngươi cơ thể yếu ớt, nấu nước sôi cho bớt lạnh lại tắm rửa, ta mới yên tâm."

Thời đại này đã có cách nói sát trùng tiêu độc, chẳng qua chỉ dành cho tiểu hài tử mới sinh ra tắm rửa, cần nấu sôi nước cho ấm một chút, còn với người lớn thì không cần phiền phức như vậy.

Thiếu niên khóe môi nhấp ra hai má lúm đồng tiền ngoan ngoãn đáng yêu, Lê Cẩm nói một câu ' ta mới yên tâm ', làm hôm nay Tần Mộ Văn rất vui vẻ.

Tần Mộ Văn cũng muốn làm chuyện gì đó hồi báo A Cẩm, nhưng trầm tư suy nghĩ cư nhiên không biết mình có thể làm cái gì.

Trong nháy mắt, biểu tình thiếu niên trở nên có chút nhụt chí.

Lê Cẩm quay đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt buồn bực của hắn, chỉ cảm giác người này vô luận làm gì, đều ngoan ngoãn như vậy.

Hắn không nhịn được điểm vào mũi thiếu niên một chút.

"Ngươi ở chỗ này nhìn nước trong nồi, nước sôi thì múc đổ vào chậu. Ta đi trước tưới nước cho rau, chờ ta trở lại, vừa lúc nước bớt nóng, rồi mới tắm rửa."

Lê Cẩm dặn dò, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới yên tâm rời đi.

Chờ lúc hắn trở về, phát hiện thiếu niên đang nấu một nồi nước khác, mì đã cán xong, chuẩn bị cho vào.

Không thể không nói, công phu làm việc nhà nấu cơm của thiếu niên thật sự nhất lưu, dù còn lẫn vỏ trấu trong bột mì, hắn cũng có thể làm đến gọn gàng.

Hôm qua nấu canh móng heo thiếu niên còn để lại một bình trong góc tường, đem dầu vớt ra, dùng nồi hâm nóng lại, rải thêm hành thái cùng muối ăn, quả thực vô cùng mỹ vị.

Lê Cẩm đọc 《 Lễ Ký ( trung ) 》, thiếu niên cũng đem cơm chiều làm xong.

Hai người ăn cơm, nồi to lúc nãy đun nước sôi không sai biệt lắm có thể tắm rửa.

Thiếu niên múc nước nóng đổ vào chậu, Lê Cẩm cùng hắn bưng vào nhà.

Lê Cẩm đứng tại chỗ tự hỏi một chút, không biết mình có giúp được gì nữa hay không.

Vì thế hắn nói: "Ta ở trong sân, ngươi có muốn hỗ trợ gì, thì trực tiếp kêu ta."

Thiếu niên ứng thanh, Lê Cẩm tự giác ra cửa.

Hắn ở trong viện đứng một lát, thẳng đến trong phòng có tiếng nước vang lên, chính mình cũng đi lấy nước rửa mặt.

Sau đó tĩnh tâm, vào thư phòng chép sách.

Lê Cẩm bên này đặt bút, mới chép xong một đoạn, đột nhiên nghe được thiếu niên ở trong phòng kêu mình.

"A Cẩm, A Cẩm."

Lê Cẩm vội vàng gác bút, đi đến cửa  nhà, thanh âm truyền vào: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Thanh âm thiếu niên có chút nhỏ: "Ngươi có thể vào hay không."

Lê Cẩm: "được, chờ ta rửa tay đã."

Hắn mới vừa viết chữ, trên tay khó tránh khỏi sẽ dính mực nước.

Thời điểm Lê Cẩm đi vào, thiếu niên đưa lưng về phía hắn, không mặc quần áo, đứng phía trước án kỉ.

Trên mặt đất đặt một cái bồn gỗ, bên trong còn có miếng khăn vải.

Thiếu niên nói: "Có thể giúp ta chà lưng hay không."

Lê Cẩm không nói chuyện, nhưng đã ngồi xổm xuống, đem khăn vải vắt ráo, chà lưng cho thiếu niên.

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, lưng thiếu niên lại rất trắng. Hơn nữa người khá gầy, phía sau lưng hai mảnh xương bướm hiện ra yếu ớt lại tinh xảo.

Thiếu niên tính tình hiền lành, ngoan ngoãn, giờ phút này đưa lưng về phía Lê Cẩm, cũng mặt đỏ tai hồng.

Tần Mộ Văn nguyên bản không muốn kêu Lê Cẩm chà lưng cho mình.

Nhưng tắm rửa một hồi liền nhớ tới a cha từng nói, a cha biết bản thân thời gian không còn nhiều, thập phần lo lắng hôn sự sau này của hắn, nói không ít lời, cũng mặc kệ khi đó hắn nghe có hiểu hay không.

Ở thời đại này, nửa đời sau của ca nhi có hạnh phúc hay không, phải xem trượng phu cùng hài tử.

Một mình tự lập tự cường quá khó khăn, còn bị thế tục chỉ chỉ trỏ trỏ, không có năng lực cùng tâm lý thừa nhận cường đại, tuyệt đối làm không được điều này.

A cha lúc ấy có nói, dù trượng phu sủng hắn, cũng không thể cậy sủng mà kiêu.

A cha còn hỏi hắn: "Ngươi biết cậy sủng mà kiêu ở mức độ nào sao?"

Tần Mộ Văn còn nhỏ, tự hỏi một chút, nói: "Chính mình xử lý sự tình, không thể làm phiền phu quân."

A cha cười: "Lời này đúng, chi phí mua viện này của a cha, tuy nói phải thông qua chủ mẫu, nhưng xác thật sẽ không làm phiền đại nhân."

A cha lại hỏi: "Còn gì khác không?"

Tần Mộ Văn: "Không thể gian xảo, không được làm to chuyện, phải, phải...... nghe lời!"

A cha nhìn khuôn mặt đơn thuần, rồi lại bởi vì bản thân bị bệnh mà giấu đi một tầng lo lắng cho Tần Mộ Văn, hắn cảm thấy mình có thể yên tâm ra đi.

Hài tử của hắn có tính cách như vậy, chỉ cần không gặp phải tướng công tàn bạo, tự nhiên sẽ được sủng ái.

Dù cho trải qua mới mẻ lúc đầu, không còn được sủng ái, cũng có thể có hài tử, nhẹ nhàng lại an bình vượt qua đời này.

Nhưng hắn nhớ lại cuộc đời của mình, tự hỏi thật lâu, gọi tiểu Tần Mộ Văn tiến đến bên người.

"Thời điểm phu quân sủng ái ngươi, ngươi ngẫu nhiên có thể cao ngạo một chút, nhưng nhớ lấy, phải có mức độ."

Tần Mộ Văn cảm thấy lời a cha nói rất thâm thúy, tự hỏi không ra, chỉ có thể nhớ.

Sau đó, a cha đưa ra mấy cái ví dụ, nhìn bộ dáng Tần Mộ Văn trừng lớn hai mắt, a cha còn muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại cái gì cũng chưa nói.

Chỉ là nhìn dáng vẻ của Tần Mộ Văn, cảm thán: "Này cũng coi như cái duyên của mỗi người, ngươi từ nhỏ đã đi theo ta, dưỡng thành tính cách không tranh không đoạt, ta nói với ngươi những điều này lại có ích lợi gì."

Nhưng hắn không biết, mấy cái ví dụ mà mình đưa ra, có khả năng khắc sâu vào ký ức, Tần Mộ Văn vẫn luôn nhớ kỹ.

Tần Mộ Văn nghĩ, lúc trước A Cẩm nói cần giúp gì thì tìm hắn...... Kia, kia chính mình liền nghĩ ra một cái cớ.

Lê Cẩm chà từ xương bướm tinh xảo của Tần Mộ Văn đến vùng eo, lúc sau lại giặt sạch khăn vải, chà thêm một lần nữa.

Thời điểm Lê Cẩm mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Chà sạch rồi."

Thiếu niên cũng thực hoảng, đầu ngón tay trắng nõn cử động lấy khăn vải từ Lê Cẩm, nói: "Cảm ơn ngươi."

Lê Cẩm xoay người sang chỗ khác: "Vậy ngươi nhanh mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh."

Nói xong, hắn bước chân nhanh như bay mà ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vào lúc ban đêm, Tần Mộ Văn lại lùi về góc tường nghỉ ngơi, đem bánh bao bị vắng vẻ ở góc tường cả ngày đặt giữa hai người.

Thời điểm Lê Cẩm tắm rửa xong về phòng, thiếu niên đã mặt hướng tới bánh bao ngủ rồi.

Nhìn dáng vẻ, hôm nay là không có chúc nhau' mộng đẹp '.

Lê Cẩm không biết mình xuất phát từ tâm tư gì, cởi áo ngoài, lại đem bánh bao dịch tới tận cùng bên trong.

Thời điểm thiếu niên bị hắn dịch trở về, hô hấp vẫn vững vàng như cũ, ngoan ngoãn không chịu được.

Lê Cẩm trong lòng thoải mái, thổi đèn, ở bên tai thiếu niên nói câu: "Mộng đẹp."

Một lát sau, Lê Cẩm ngủ rồi, thiếu niên lông mi run rẩy vài cái, thân thể thật cẩn thận mà tiến đến bên cạnh Lê Cẩm, âm thanh rất nhỏ, chỉ sợ không ai nghe được, nói: "Mộng đẹp."

Xem ra A Cẩm không cảm thấy việc mình hôm nay nhờ hắn chà lưng là cao ngạo, rốt cuộc có thể yên tâm ngủ.

Nói xong câu này, hắn đánh cái ngáp đã nhịn thật lâu, khóe mi rơi ra hai giọt nước mắt, cũng lâm vào mộng đẹp.

Trước khi ngủ thiếu niên có một ý niệm cuối cùng chính là, hôm nay rốt cuộc được tắm thơm ngào ngạt, không bao giờ lo lắng A Cẩm ghét bỏ chính mình nữa.

Hôm sau, sáng sớm tỉnh lại, bánh bao mắt to ục ục chuyển một vòng, cảm thấy này không phải chỗ mình ngủ buổi tối.

Nhưng lấy đầu nhỏ của hắn, thật sự không rõ ràng lắm mình làm cách nào di chuyển lại đây.

Nhưng mà hai đại nhân trong lòng có quỷ đều nhất trí không đề cập đến chuyện này, làm bộ bánh bao tự mình lướt qua a cha, bước chân ngắn nhỏ chạy như bay đến góc tường.

Lê Cẩm tính thời gian, nói: "qua bốn ngày nữa bánh bao tới trăng tròn, tập tục trong thôn là mở tiệc rượu, cạo đầu cùng di chuyển chỗ ở.

Ta đã chú ý nhiều ngày, lấy đại danh cho bánh bao."

Tần Mộ Văn gật đầu đồng ý, sau đó nhớ tới một sự kiện, nói: "Hôm qua tẩu tử nhà Đại Ngưu tới tìm ta, tỷ tỷ nhà mẹ đẻ nàng gần đây cần dùng tiền,làm một cuộn vải bông màu đỏ có thể bán giá rẻ chút. Hỏi nhà ta muốn hay không.

Ta vốn dĩ tính nói với ngươi vào tối hôm qua, nhưng...... Ta quên mất."

Màu đỏ, chỉ thành thân, ăn tết mới có thể dùng đến.

Hơn nữa, trong thôn người thành thân, đều sẽ không chuyên làm hỉ phục màu đỏ, thứ này dù sao cũng chỉ có thể mặc một lần, rất lãng phí.

Gia đình bình thường thành thân nhiều nhất là làm khăn trùm màu đỏ, chỉ có trong thị trấn nhiều của cải nhân tài sẽ để tâm một chút, làm nguyên một bộ quần áo.

Trước kia người trong thôn đều khinh thường lui tới với nhà Lê Cẩm, việc hiếu hỉ cũng hiếm khi thông tri nhà hắn.

Hiện giờ tức phụ Lý Đại Ngưu muốn bán vải, lại tới tìm thiếu niên trước tiên, này bắt đầu cho một sự thay đổi.

Thân phận ca nhi ở trong thôn không được coi trọng, ngày thường cùng thiếu niên lui tới, trừ bỏ Tiểu An, cơ hồ không có người khác.

Lý Trụ Tử hôm qua cũng nói, nếu Lê Cẩm không yên tâm phu lang, hắn kêu tức phụ tới chiếu cố.

Thiếu niên cũng nói, ổn công trong thôn chủ động lại đây dò hỏi thân thể hắn đã khôi phục chưa.

Lê Cẩm cảm thấy, này đại biểu người trong thôn tiếp thu hắn lãng tử hồi đầu, cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận thiếu niên một ca nhi ngoại lai.

Tuy rằng quá trình rất chậm, nhưng hết thảy đều hướng tới tương lai càng tốt hơn.

Về sau có ngày nào đó hắn vội không về kịp, thiếu niên có việc cần hỗ trợ, cũng sẽ không tứ cố vô thân.

Xung quanh không có thân thích, hương thân quê nhà chính là đồng bọn tốt nhất.

Lê Cẩm cố ý bảo thiếu niên đi lại nhiều trong thôn, nói: "Hiện giờ trong nhà có năm lượng bạc, tiền đồng cũng có nhiều hơn một xâu. Ngươi có thể qua nhà Lý Trụ Tử nhìn một cái, nếu cảm thấy vải tốt, mua về cũng không sao.

Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, chúng ta liền mua cái khác."

Thiếu niên nghĩ, việc này để cho hắn quyết định sao?

Lê Cẩm cười: "Đương nhiên, tiền trong nhà cùng mua thứ gì, ngươi quản."

Thiếu niên mắt hạnh nhân hơi bẹp xuống lại trợn tròn lên, hắn nghĩ địa vị của mình chính là vại giữ tiền, mình chỉ cần bảo quản thật tốt tiền tài là được rồi.

Lê Cẩm nói: "Về sau chuyện như vậy còn nhiều, ngươi hiện tại trước nên tập làm quen, người trong thôn thực dễ tiếp xúc. Không cần sợ, có ta ở đây."

Tần Mộ Văn nhìn Lê Cẩm, hai tròng mắt hoàn toàn đều là tin cậy, nói: "Ta không sợ."

Hơn nữa, tẩu tử hôm qua tướng mạo hiền lành, nói chuyện cũng thực khách khí, Tần Mộ Văn ban đầu có chút hoảng loạn, sau thật sự không sợ nữa.

Tần Mộ Văn bản thân không giỏi giao lưu với mọi người, cũng sẽ không chủ động nói chuyện, chỉ có thập phần thân cận, mới có thể mở lòng, chạm vào địa phương mềm mại nhất của hắn.

Nếu A Cẩm nói như vậy, tuy rằng có điểm hoảng, nhưng Tần Mộ Văn vẫn sẽ nỗ lực làm tốt.

Lê Cẩm thấy bộ dáng ngoan ngoãn của hắn, trong lòng thập phần vui mừng, lại nói: "Ai đối với ngươi hiền lành thì tiếp xúc, đối với ngươi không tốt thì không cần phải để tâm, có ta chống đỡ cho ngươi."

Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mộ Văn:...... Cảm giác bị bồi dưỡng thành ác bá, ủy khuất.

ps: A cha Văn Văn là thần trợ công.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top