Chương 37

Tiểu An đi rồi, về đến nhà, mới lẩm bẩm: "Ta tổng cảm giác mình đã quên cái gì đó."

Gia đình hắn ở trong thôn cũng coi như nhà giàu, phòng ở nhiều, sân lớn, so với nhà Lê Cẩm xa hoa hơn nhiều.

Thẳng đến khi Tiểu An nhìn cây quạt còn phơi nắng bên cửa sổ, lúc này mới nhớ, hắn đi tìm A Văn nguyên bản là muốn nói chuyện cây quạt.

Không nghĩ tới bị gương trên tay A Văn làm trật đề tài.

Sau đó, rốt cuộc không thể quay về quỹ đạo.

Buổi tối, trượng phu như cũ ngủ lại ở chỗ Tiểu An, ôn tồn, bàn tay to bao trùm trên bụng hắn.

"Ngươi cùng phu lang nhà Lê Cẩm quan hệ tốt như vậy, như thế nào không cùng hắn học hỏi?"

Tiểu An mơ hồ, không rõ nguyên do: "Học cái gì? Ta mới vừa học làm cây quạt."

"Học sinh hài tử a."

Tiểu An nghĩ, mình cũng muốn a, nhưng nỗ lực lâu như vậy còn không có, thật sự thương tâm.

Ầm ĩ làm một hồi, Tiểu An không quá mệt, nói với nam nhân của mình: "Ngươi đã từng thấy qua gương đồng rất đẹp, soi người rất rõ ràng, bên cạnh điêu khắc hoa văn chưa?"

"Trong thị trấn có, như thế nào, ngươi muốn? Khoảng một hai trăm văn, ta đi làm mấy ngày công, mua một cái về cho ngươi."

Tiểu An sợ ngây người.

Một cái gương nhiều tiền như vậy! Hắn may vá nửa tháng mới có thể mua một cái gương!

Hơn nữa cái gương kia của A Văn, còn xinh đẹp, tinh xảo hơn.

Tiểu An nghĩ nghĩ, lại nói: "Cái loại mà điêu khắc hoa văn tiên hạc, còn có màu sắc, thì bao nhiêu tiền?"

Nam nhân nhà hắn nói: "Bốn 500 văn, ta thấy có người mua qua, nhưng không phải đồ án tiên hạc."

Tiểu An tỏ vẻ mình đã biết, nội tâm cảm khái, Lê Cẩm thật sự rất quan tâm A Văn.

Bốn 500 văn, hắn phải thêu thùa may vá một tháng rưỡi.

A Văn cuối cùng khổ tận cam lai.

Tiểu An nói: "Ta không cần đồ vật quý như vậy, gương trong nhà rất tốt, đủ ta dùng."

Dừng một chút, Tiểu An lại nói, "Chúng ta tích cóp tiền, vạn nhất Đại Lang muốn đọc sách, chúng ta cũng đưa hắn lên trấn trên đọc sách."

Đại Lang là nhi tử của chính thê, năm nay bảy tuổi.

Tiểu An có tâm như vậy, người một nhà đều rất thích hắn.

Nam nhân nói: "Đọc sách tác dụng không lớn, nếu nhà ta nhiều hài tử, có thể cho một đứa trong đó đi đọc sách.

Chúng ta là nông dân, nhưng ngàn vạn không thể nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không trồng trọt người một nhà cũng không có cơm ăn.

Lê Cẩm đọc sách tốt như thế, cũng phải mỗi ngày gánh nước trồng rau?"

Tiểu An nghĩ, cũng là đạo lý này, trong nhà chỉ có một hài tử, phải vừa đọc sách vừa trồng trọt, quá mệt mỏi.

Thời điểm Lê Cẩm về nhà, gương bị thiếu niên quy quy củ củ đặt ở trên tủ trữ vật.

Lê Cẩm hỏi Tần Mộ Văn vì cái gì không đặt ở cửa sổ, kích cỡ gương vừa lúc thích hợp đặt ở cửa sổ.

Thiếu niên nghiêm trang: "Cửa sổ dễ bị đụng vào, tủ lớn hơn, vừa vặn để gương".

Lê Cẩm bật cười, rất muốn nói gương đồng bị quăng rớt cũng không hư.

Nhưng nhìn thiếu niên trịnh trọng đối đãi với một cái gương, đột nhiên có chút đau lòng.

Đứa nhỏ này trước kia sợ là không có quá nhiều thứ tốt, cho nên mới đối với một cái gương nho nhỏ trân trọng như vậy.

Đương nhiên, nếu Lê Cẩm biết ngày đó cái bánh bao bí đỏ cơ hồ không có nếp gấp mà hắn làm kia đã bị thiếu niên ăn vụng, khả năng càng thêm đau lòng.

Lê Cẩm làm xong hít đất, đi tắm, về phòng, thiếu niên thắp sáng đèn dầu, chờ hắn cùng nhau ngủ.

Lê Cẩm khóa kỹ cửa, thổi tắt đèn, nằm bên ngoài giường , nói: "Như thế nào không ngủ trước?"

Thanh âm thiếu niên mang theo buồn ngủ, phá lệ mềm mại: "Ta muốn cùng ngươi nói ' mộng đẹp '."

Lê Cẩm ngây người, thân mình cứng đờ tại chỗ, không biết làm phản ứng gì.

Thật lâu sau, lâu đến hô hấp vững vàng của thiếu niên truyền đến, Lê Cẩm mới nói: "Ngươi cũng mộng đẹp."

Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Cảm cảm thấy đầu thiếu niên càng ngày càng nghiêng, càng ngày càng nghiêng, cuối cùng dựa vào trên vai Lê Cẩm.

Lê Cẩm thấy cảm giác này khá tốt, bên ngoài ve kêu từng trận, quả thực một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Cẩm đi đến thư phòng tiên sinh, viết kinh luận hôm qua được yêu cầu, đặt ở trên mặt đất phơi khô.

Chờ Trần Tây Nhiên học xong thư, sẽ giúp hắn kiểm tra một lần, thuận đường cũng coi như mình ôn tập công khóa.

Tống tiên sinh người này đừng nhìn thập phần cũ kỹ, thực chất rất coi trọng học sinh, mức độ quan tâm cũng không nhỏ tí nào.

Tống Viễn giống như đã biết hôm qua Lê Cẩm ở Hạnh Lâm Đường có chuyện phát sinh.

Tống Viễn ở trước mặt Trần Tây Nhiên chuyên môn làm trò khen ngợi Lê Cẩm: "cầm được, buông được, là chuyện tốt!"

Lê Cẩm có chút xấu hổ, cảm thấy Tống tiên sinh nói là việc nguyên chủ trước đây mê luyến đầu bảng, nhưng ngày hôm qua thái độ lại thập phần lãnh đạm, nhìn dáng vẻ Tống tiên sinh cảm thấy hắn đã hoàn toàn buông xuống.

Lê Cẩm hổ thẹn: "Học sinh biết sai."

Tống tiên sinh nói: "Thực sắc tính dã, đâu ra hổ thẹn? Nhưng văn nhân phong lưu không chỉ ở chuyện phong nguyệt, mà còn ở nội tâm, điểm này mong ngươi nhớ kỹ."

{((Mạnh Tử có nói: "Thựcsắctính dã”, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người))}

Lê Cẩm nói: "Học sinh nhớ kỹ."

Hôm nay giữa trưa, Lê Cẩm đi Hạnh Lâm Đường ăn cơm, nhìn bàn ăn nhiều thêm một khách không mời mà đến, nội tâm một chút dao động đều không có.

Hắn thật sự phát hiện một quy luật, tiểu học đồ Chu Quý của Hạnh Lâm Đường có khả năng làm cơm rất thơm, ngày hôm qua Tống chưởng quầy tới, hôm nay lại thêm một tay đấm của Phiêu Hương Uyển.

Nói là tay đấm, kỳ thật chỉ là Lê Cẩm không biết nên xưng hô với người này như thế nào.

Ngô đại phu ban đầu có điểm ngốc, sau đã bình tĩnh lại, nói: "Người tới là khách, vậy cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Dù sao người đã ngồi xuống, Ngô đại phu cũng không tiện mở miệng đuổi.

Ăn xong, tay đấm lấy ra năm lượng bạc, đưa cho Ngô đại phu cùng Lê Cẩm hai lượng, lại cho tiểu học đồ Chu Quý một lượng, nói: "Đây là phí cho ba vị vì đã không nói, đa tạ hai vị đại phu hôm qua không đem sự tình làm lớn."

Lê Cẩm nháy mắt minh bạch, xem ra Phiêu Hương Uyển đã biết chuyện đầu bảng mang thai.

Vậy tự nhiên cũng biết đầu bảng hôm qua đã tới Hạnh Lâm Đường, mà Lê Cẩm rõ ràng chẩn bệnh ra hỉ mạch, lại cái gì cũng chưa nói, nhìn chung là vì danh dự của đầu bảng.

Thời điểm tay đấm kia đi, còn xin lỗi Lê Cẩm: "Trước kia đánh Lê đại phu, là ta sai, thỉnh Lê đại phu đại nhân đại lượng không trách tiểu nhân."

Lê Cẩm: "...... Đều đã qua."

Nguyên chủ trước kia vì đầu bảng, còn từng bị đánh, thật đáng thương.

"Lê đại phu cao thượng, tại hạ còn muốn hỏi một câu, hôm qua đại phu nói bệnh hoa liễu có thể trị, là thật hay giả?"

Lê Cẩm nói: "Cái này cần phải xem tình huống, nếu mới bị lây bệnh, kiên trì dùng dược một thời gian, có thể trị tận gốc.

Nhưng nếu đã nhiễm hai năm, tại hạ cũng không giúp được."

Người nọ cảm tạ: "Về sau nói không chừng còn phải phiền toái Lê đại phu, còn thỉnh đại phu không cần chú ý."

Lê Cẩm ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu một ngày chẩn trị mới.

Hôm nay thật ra không có chuyện gì xấu, chỉ là thị trấn nhỏ, tin tức truyền đi nhanh.

Lúc này Lê Cẩm mới ngồi khám ngày thứ hai, Lý Trụ Tử ở phố chính bày quán bán củi biết được tin tức.

Sau khi bán xong, nhờ tiểu nhị bên cạnh trông giúp xe bò, chính mình đi bộ đến Hạnh Lâm Đường, quả nhiên nhìn thấy Lê Cẩm đang khám bệnh.

Lý Trụ Tử không khỏi nghĩ đến lúc trước ở con đường ven sông, chân mình bị trật, Lê Cẩm trực tiếp dùng tay bẻ một phát, lập tức trị hết.

Người này lúc ấy còn khiêm tốn nói mình chỉ biết chút da lông.

Không phải hiện giờ Ngô đại phu của Hạnh Lâm Đường đều ở bên cạnh hắn hỏi này kia sao?!

Thời điểm Lý Trụ Tử chuẩn bị đi, Lê Cẩm cũng vừa lúc hết thời gian khám bệnh, chuẩn bị về nhà.

Lê Cẩm nhìn thấy bóng dáng của Lý Trụ Tử, nhanh hóng gọi lại.

"Trụ Tử ca, tới mua thuốc sao?"

Lý Trụ Tử vội xua tay: "Không phải, ta nghe láng giềng nói thôn chúng ta có tiểu thần y trẻ tuổi khám bệnh ở Hạnh Lâm Đường, ta đoán chính là ngươi, mới tới xem một chút."

Chu Quý tay chân lanh lẹ mà sửa sang lại sọt cho Lê Cẩm, qua một thời gian nữa Ngô đại phu đi rồi, hắn phải theo Lê Cẩm học tập.

Chu Quý cũng đã nhìn ra, Lê Cẩm tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự có thực lực.

Lê Cẩm nói đa tạ, liền cùng Lý Trụ Tử rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Vừa lúc Lý Trụ Tử cũng định hồi thôn, cùng đường với Lê Cẩm.

Lý Trụ Tử nói: "Ngươi đã có thể ra về rồi sao?"

Lê Cẩm ngồi trên xe bò xóc nảy của Lý Trụ Tử: "Ta tháng bảy mỗi ngày chỉ chẩn trị một canh giờ, về quá muộn không yên tâm phu lang."

Lý Trụ Tử cảm khái: "Nam nhân a, quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền dưỡng gia, nếu ngươi không yên về phu lang, ta kêu tức phụ qua trông chừng giúp người ."

Lê Cẩm nhận phần tâm này, nhưng vẫn nói: "Ta phải thấy hắn, mới an tâm."

Nói xong câu đó, bản thân tự giật mình, bổ sung: "phu lang ta tuổi còn nhỏ, một mình chiếu cố bánh bao, ta thật sự rất khó yên lòng."

Lý Trụ Tử là hán tử tiêu chuẩn ở nông thôn, cười nói: "Ngươi cũng mới mười tám, xấp xỉ tuổi phu lang ngươi , đừng lấy tuổi tác của hắn làm cái cớ.

Ta biết, các ngươi tuổi này là thời điểm rất thích thân thiết với nhau, nhanh chóng sinh đệ đệ cho bánh bao, ngươi cũng coi như có hậu."

Lê Cẩm mặt già đỏ lên, ngồi trên xe bò Lý Trụ Tử, nhìn lúa mì hai bên đường đã cắt xong, chỉ còn lại gốc rạ ngắn ngủn dưới đất, làm bộ mình cái gì cũng chưa nghe được.

Lý Trụ Tử nói: "Ta cũng từng ở tuổi các ngươi, ta hiểu."

Lê Cẩm rốt cuộc từ kẽ răng nghẹn ra một câu: " chúng ta có thể đừng nói đề tài này nữa được không?"

Lý Trụ Tử cười to, chỉ cho là người trẻ tuổi da mặt mỏng, chờ đến khi lớn bằng hắn, liền thành lão bánh quẩy.

Lý Trụ Tử nói: "Các ngươi người trẻ tuổi mới vừa thành thân không được mấy năm, tràn đầy sức sống, ngươi chẳng lẽ không phát hiện, mấy người trong thôn ngồi xổm ở cửa ăn cơm chiều tán gẫu đều bằng tuổi ta hoặc so với ta lớn hơn sao?"

Lê Cẩm: "thời điểm ăn cơm chiều, ta rất ít ra cửa."

Thật không phát hiện.

Lý Trụ Tử nói: "Đúng vậy, chính là lý lẽ này, trong thôn, người cùng tuổi với ngươi, thời điểm cơm chiều cũng đều không ra khỏi cửa, mới vừa thành thân, cả ngày cùng tức phụ dính ở bên nhau đều không đủ."

Lê Cẩm mặt vô biểu tình nghĩ, mình cùng Văn Văn rõ ràng mỗi ngày đều thực thuần khiết, người trong thôn sao lại nghĩ lệch lạc như vậy?

Lê Cẩm thuận miệng nói: "Văn Văn thân thể còn chưa tốt, không thể......"

Lý Trụ Tử nói: "Có thể dùng tay a."

Lê Cẩm: "???"

Thao tác này có điểm hít thở không thông.

Phải biết rằng gần đây hắn cùng Văn Văn buổi tối mới bắt đầu chúc nhau ' mộng đẹp ', trước kia lúc hai người ngủ, ở giữa còn có Tiểu Bao Tử!

Lê Cẩm đông cứng rời đi đề tài này.

"Trụ Tử ca, ngươi ngày thường đều trở về vào thời gian này sao?"

Lý Trụ Tử nói: "gần đây đều như vậy, ta và ngươi có thể cùng nhau trở về, nhanh hơn."

Lê Cẩm cũng là ý tứ này, thân thể hắn mỗi ngày đi lâu như vậy, sớm hay muộn sẽ đem bắp chân luyện ra mạnh mẽ.

Nhưng Lê Cẩm hiển nhiên không tính toán luyện bắp chân như vận động viên thể thao, có thể ngồi xe bò thì vẫn nên ngồi một chút.

Lê Cẩm nói: "Đa tạ Trụ Tử ca."

Lý Trụ Tử vỗ vỗ bả vai Lê Cẩm: "Không cần khách khí."

Lê Cẩm cảm giác ngữ khí của Lý Trụ Tử khi nói ' không cần khách khí ' chính là về chuyện hắn sáng lập đại lục mới 'dùng tay' cho mình.

Lê Cẩm nghĩ, quả nhiên không thể đem người cổ đại nghĩ họ quá thuần khiết, lúc này không có điện không có internet, loại đồ vật này có thể hấp dẫn lực chú ý, buổi tối trừ bỏ ngủ chính là ngủ.

Đương nhiên, một cái 'ngủ' là động từ, một cái là danh từ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top