Chương 29
Ngô đại phu, Lê Cẩm, chưởng quầy ba người giao lưu hết sức nhiệt tình, Hạnh Lâm Đường có bệnh nhân mới tới, nhận ra Lê Cẩm, nói: "Đại phu, ngài về sau sẽ đến nơi này làm việc sao?"
Người này mặt nhìn hướng ba người đang trò chuyện, ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở Lê Cẩm.
Vừa thấy chính là đang tìm Lê Cẩm.
Trên người mặc áo quần ngắn, xem ra đối với y quán không quen thuộc, dùng từ ' ngồi khám ' nói thành ' làm việc '.
Lê Cẩm trầm mặc một chút, hắn nghèo. Có thể kiếm thêm chút tiền thật rất tốt.
Chưởng quầy giống như không quá muốn thuê hắn, đây chính là vấn đề.
Vào lúc Lê Cẩm đang tự hỏi, chưởng quầy đã lên tiếng: "Đương nhiên, ngày mùa xong, thời điểm tháng bảy Lê đại phu liền tới đây làm."
Người bệnh cao hứng ứng thanh: "Nguyên lai đại phu trẻ tuổi họ Lê, nương tử ta hiện tại hoài thai bảy tháng, đến lúc đó thỉnh Lê đại phu nhìn một cái."
Người bệnh đi rồi, chưởng quầy nói: "Quả nhiên a, danh khí của Lê đại phu đã lan truyền ra ngoài, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!"
Dừng một chút, chưởng quầy tiếp tục, "Trước đây là ta mạo phạm, không biết tháng bảy một canh giờ hai lượng bạc, tháng tám hai canh giờ ba lượng. Mỗi tuần nghỉ một ngày, giữa trưa bao cơm, Lê đại phu cảm thấy được không?"
Này thật sự là đãi ngộ hoàn mỹ bất ngờ.
Sau đó, Lê Cẩm lại cùng chưởng quầy thương lượng một chút 'kỳ thực tập' tháng bảy, lúc này thiếu niên còn chưa qua thời gian ở cữ, hắn không thể để thiếu niên cùng hài tử ném ở nhà không quan tâm.
Cuối cùng xác định tháng bảy mỗi ngày một canh giờ, tháng tám mỗi ngày hai canh giờ.
Ngô đại phu còn nói chuyện vị nhân sĩ họ Tống kia muốn cảm tạ Lê Cẩm đã ngăn cơn sóng dữ làm cho mẫu tử bình an.
Lê Cẩm nghĩ nghĩ: "Này cũng không vội, ta tháng bảy sẽ đến đây ngồi khám, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.
Bọn họ nếu gần đây lại đến, làm phiền Ngô đại phu nói lại, trong khoảng thời gian này chiếu cố thê tử nhiều vào, trễ chút cảm tạ cũng không muộn."
Ngô đại phu đáp ứng.
Chưởng quầy thấy Lê Cẩm không quá vui sướng, làm chuyện tốt cầu báo đáp, ngược lại thái độ bình thường như đối với những người khác.
Hắn tán dương: "Lê đại phu y đức cao thượng, có thể tới Hạnh Lâm Đường của ta, thật là bồng tất sinh huy. (nhà tranh rực rỡ, trong một câu có thể dịch kiểu "ngài đến khiến cho nhà tranh rực rỡ hẳn lên")."
Lê Cẩm vội xua tay, nói không dám nhận.
Lại qua hai ngày, rốt cuộc đến ngày nghỉ trong mỗi tuần.
Ngày mộc tu, không chỉ có học sinh học đường nghỉ, đại phu y quán cũng nghỉ.
((Không hiểu 'mộc tu' là gì, search google thì nghĩ đó là 'ngày nghỉ khi học đường sửa chữa', nhưng edit tới đây thì cảm thấy nó chỉ là ngày nghỉ bình thường thôi))
Bất quá quê quán Ngô đại phu không ở trấn trên, chỉ là làm đại phu ở chỗ này. Cho nên dù được nghỉ, cũng bởi vì đường xá xa xôi mà không trở về nhà, ở tại nội đường nghiên cứu y thuật.
Lê Cẩm bên này được nghỉ, có thời gian lên núi hái thuốc.
Ngày nghỉ đó, Lê Cẩm dậy thật sớm, trước nhặt ba sọt nhánh cây cùng lá cây khô trở về làm củi đốt.
Sau mới đi hái thuốc, phân loại kỹ càng, tính toán qua hơn một canh giờ nữa đi giao cho Hạnh Lâm Đường.
Trước khi đi, thiếu niên giúp hắn đem dây thừng cố định sọt sửa sang cho tốt, sau đó đưa cho Lê Cẩm một cái khăn tay.
Khâu bằng chất liệu vải bố, bất quá đường may bốn phía cẩn thận, tỉ mỉ, thoạt nhìn đặc biệt nhỏ nhắn, tinh xảo.
"A Cẩm đi trên đường nếu ra mồ hôi, liền dùng khăn tay này, ta còn có thể may nhiều thêm mấy cái, A Cẩm thay đổi dùng."
Thời đại này, nam nhân, nói đúng ra là người đọc sách cũng chuẩn bị khăn tay, bọn họ ra mồ hôi, nếu làm như nhà nông trực tiếp dùng tay áo lau mặt thì trông có vẻ quá không văn nhã.
Lê Cẩm lúc trước không chú ý chi tiết này, đi đường gặp lúc trời nóng đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi có đôi khi sẽ theo cằm chảy xuống.
Lúc ấy Lê Cẩm rất là hoài niệm khăn giấy ở hiện đại, tổng cảm giác trên người mình thiếu cái gì đó.
Thiếu niên vừa nhắc nhở, Lê Cẩm lúc này mới phát hiện khăn tay nguyên lai có thể thay thế khăn giấy, hơn nữa càng thêm bảo vệ môi trường.
Lê Cẩm cười nói: "Đây chính là đồ vật lần đầu tiên ngươi may cho ta, ta sẽ hảo hảo cất giữ."
Thiếu niên nghĩ thầm, này sao lại là lần đầu tiên a. Lúc trước mình còn may một kiện trường bào màu trắng, chẳng qua bị Lê Cẩm ghét bỏ không mặc.
Nga đúng rồi, Lê Cẩm lúc ấy làm bộ muốn ném kiện trường bào kia.
Tần Mộ Văn cảm thấy đáng tiếc, về sau vẫn luôn giấu ở chỗ đựng đồ dưới bệ bếp trong phòng bếp.
Gần đây không biết Lê Cẩm như thế nào thấy được bộ quần áo rồi lấy ra, cư nhiên còn mặc đi đọc sách.
Sau đó Tần Mộ Văn cũng lục tục may không ít đồ vật, túi tiền, túi đựng bút..., không ngoại lệ, đều bị Lê Cẩm ghét bỏ không cần, hoặc là trực tiếp đạp hư.
Lúc ấy Lê Cẩm nói như thế nào nhỉ?
"Nếu dùng đồ vật của một ca nhi làm ra, ở trấn trên ta còn có mặt mũi hay không?"
Bất quá, khăn tay này cũng là Lê Cẩm lần đầu tiên giáp mặt nhận lấy đồ vật Tần Mộ Văn may.
Tạm thời không đi so đo chuyện thương tâm trước đây.
Thiếu niên lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Trong nhà còn có chút vải bố, ta thấy túi tiền của ngươi bị hư một chút, may cho ngươi một cái mới."
Lê Cẩm cười đáp: "Hảo."
Thời điểm Lê Cẩm đến Hạnh Lâm Đường, đã qua giờ Tỵ ( buổi sáng 10 giờ ).
Ngô đại phu tính toán, cho Lê Cẩm 610 văn.
Trong đó 600 văn là phí thảo dược , mười văn là phí hợp tác.
Lần này Lê Cẩm hái dược không nhiều như lần thứ hai, bởi vì phát hiện trong thôn khả năng có người biết chuyện hắn hái thuốc kiếm tiền, rất nhiều rau dại bên cạnh thảo dược dưới chân núi đều bị kéo rụng.
Bất quá những người này thủ pháp không đúng, cũng không phân biệt được thảo dược chân chính là cái gì, chỉ nghĩ hái hết toàn bộ, một cái đều không buông tha.
Tuy nói trong thôn đại bộ phận người dân đều biết hái thuốc kiểu vậy căn bản bán không được tiền.
Nhưng tóm lại vẫn là có người đỏ mắt nhà Lê Cẩm từ một nghèo hai trắng, cho tới bây giờ có thịt kho tàu ăn, có hạt giống rau để trồng.
Bọn họ cũng muốn hái thuốc để thử thời vận.
Lại nói, núi này cũng không phải Lê Cẩm nhận thầu, thảo dược cũng không phải hắn gieo, người khác muốn hái như thế nào, xác thật quản không được.
Bất quá, may mắn Lê Cẩm về sau cũng không tính toán dựa vào thảo dược để kiếm tiền.
Qua đoạn thời gian này liền tới mùa mưa, Lê Cẩm vẫn tương đối chú trọng an toàn.
Lê Cẩm tháng sau đến Hạnh Lâm Đường ngồi khám, mỗi ngày trừ bỏ bao một bữa cơm, còn có một lượng bạc tử, cũng đủ mua đồ trong nhà.
Nếu tính một chút, còn có thể đủ hắn tháng sau mua giấy cùng mực.
Chờ đến tháng tám, bạc trắng thành ba lượng, liền sẽ không túng quẫn như vậy nữa.
Ngô đại phu biết được một ít hoàn cảnh nhà Lê Cẩm, nói: "Hôm nay trước khi ngươi đến có người mang theo thảo dược chưa được phân loại tới bán, ta thấy dược kia lớn lên khả quan, hẳn là hái cùng một chỗ với dược của ngươi.
Chỉ tiếc đúng là thảo dược nhưng đều bởi vì thủ pháp hái không ra gì mà bị phá hư, cư nhiên một cái đều không dùng được."
Ngô đại phu có chút quan tâm nhìn Lê Cẩm, "Những người đó có phải hay không đỏ mắt ngươi?"
Lê Cẩm nói: "Có lẽ đi, nhưng tháng tám mưa nhiều, tháng sau ta chỉ lên núi thêm vài lần, rồi sẽ không đi nữa."
Ngô đại phu nghĩ nghĩ, nói: "Trước đây chúng ta có thuê nhân công hái nhiều dược liệu kiếm tiền, trượt chân từ trên núi ngã xuống, người cũng chưa tìm thấy.
Ngươi cẩn thận xác thật không sai."
"Đa tạ Ngô đại phu."
Lê Cẩm từ Hạnh Lâm Đường bước ra, nghĩ mình có 610 văn, đem trả cho nhà Lý Đại Ngưu một nửa tiền thế chấp, cũng chính là 350 văn.
Không tính ' tiền tiết kiệm ', hiện tại cũng chỉ dư lại 260 văn.
Lê Cẩm nghĩ nghĩ mình gần đây rèn luyện có thành quả, quyết định vẫn nên mua chút thịt bò.
Chỉ ăn trứng gà, protein bổ sung vẫn không đủ.
Muốn trong vòng ba tháng luyện ra cơ bắp, ẩm thực cũng rất quan trọng.
Sự tình phát sinh kế tiếp làm Lê Cẩm cảm thấy có điểm kịch tính.
Nhà lão bản bán thịt trấn trên, cư nhiên chính là người nhà họ Tống mà Lê Cẩm 'một thần y nông gia tử ' đã cứu tánh mạng thê nhi nhà bọn họ.
Kỳ thật thời điểm Lê Cẩm đang ở bên ngoài dò hỏi tình huống, kẻ bên cạnh nói với Lê Cẩm bệnh nhân cần tìm thầy thuốc là người nhà của lão bản bán thịt, nhưng Lê Cẩm lúc ấy không để trong lòng.
Lão bản này vốn dĩ không ở bên ngoài chiêu đãi khách hàng, vẫn là tiểu nhị nhận ra Lê Cẩm trước, vội vàng mời lão bản ra.
Tống lão bản nhìn thấy Lê Cẩm, cả người đều kích động: "Ân nhân cứu mạng a!"
Lê Cẩm: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Đại phu là tới mua thịt? Xương sườn, năm cân, thịt chân sau, tiểu nhị, đều gói lại cho đại phu."
Tống lão bản mướn hai tiểu nhị, bên trong được che lại, nhìn dáng vẻ rất là phát đạt.
Lê Cẩm vội nói: "Không cần. Tống lão bản khách khí, ta tới là muốn hỏi trấn trên có giết thịt bò, thịt cá hay không?
Tống lão bản nói: "Đại phu đừng gọi ta là Tống lão bản, ta gọi Tống Đại Lực, từ nhỏ sức lực lớn, cha ta dạy ta giết heo, ngài kêu ta Đại Lực là được."
Lê Cẩm cũng không dám kêu hắn như vậy, cuối cùng chỉ có thể xưng hô Tống đại ca.
Tống Đại Lực nói: "Thịt bò thiếu nguồn cung cấp, chúng ta nơi này trâu rất quý giá, ngày thường cho ăn ngon uống tốt, chỉ còn chờ làm ruộng cày ruộng.
{(Rốt cuộc là trâu hay bò, ở chương 1 cũng dzậy, xe của Lý Trụ Tử, lúc thì viết xe trâu, lúc lại xe bò, tui cho ổng lái xe bò luôn, bây giờ lại nữa, đang nói thịt bò quý, một hồi lại nhảy sang thịt trâu...phát điên)} 😵😡😠
Bất quá cũng có chút trâu sắp chết già, liền sẽ bán để ta làm thịt.
Nhưng Lê đại phu, thịt lão ngưu còn không ngon bằng thịt heo tươi mới của ta."
Lê Cẩm nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý, nông thôn cổ đại thịt bò xác thật quý giá.
Hắn hỏi: "còn thịt cá?"
"Chúng ta ở hạ du sông không có cá, thượng du thật ra có cái hồ nước, ngài muốn cá, ta tìm người hỏi một chút cho ngài."
Lê Cẩm bên này không có phương tiện, cũng chỉ có thể phiền toái Tống Đại Lực.
Tống Đại Lực nói: "chút việc nhỏ này, không đáng kể, hôm nay đại phu vội vàng, ta cũng không tiện giữ lâu, làm phiền ngài nói cho ta biết ngài ở nơi nào, ân cứu mạng, một nhà chúng ta nhất định phải đáp tạ."
Lê Cẩm không có lại cự tuyệt, ở cổ đại loại đáp tạ này là theo lẽ thường.
Nếu lại cự tuyệt liền có chút bất cận nhân tình.
Bằng không cũng sẽ không có nhiều sách viết cái gì mà ' anh hùng đã cứu người nhà ta, tiểu nữ nên lấy thân báo đáp '.
Tống lão bản thật sự quá mức nhiệt tình, Lê Cẩm cuối cùng là xách theo xương sườn, chân sau, năm hoa cùng móng heo đi.
Lê Cẩm trở lại trong thôn, trước đem đồ vật đi cất, lại tìm trưởng thôn mua chút bí đỏ, cà tím, khoai tây, bí đao...
Đất trồng rau vừa mới gieo xong, chờ mọc ra ít nhất cũng phải một thời gian, mấy ngày này cũng chỉ có thể mua đồ ăn..
Thiếu niên nhìn thấy bí đỏ trong lòng vui vẻ, nói: "Bí đỏ ngọt, có thể chưng bánh bao."
Lê Cẩm nói: "Muốn ăn bánh bao bí đỏ?"
Thiếu niên gật gật đầu, tuy rằng có chút do dự, nhưng đã càng lúc càng lớn gan bày tỏ suy nghĩ nội tâm của bản thân.
Không giống trước kia sợ hãi rụt rè.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Lê Cẩm trong lòng rõ ràng, đối với sự thay đổi của thiếu niên tỏ vẻ thập phần vui sướng, trên mặt lại như thường không lộ ra cái gì.
Lê Cẩm nói: "Ta chưng bánh bao cho ngươi ăn."
Thiếu niên lập tức có chút dại ra, trình tự làm bánh bao rất rườm rà, không chỉ có trộn nhân bí đỏ, còn phải nhào bột xoa bột, cuối cùng là tạo nếp gấp cho bánh bao.
Lê Cẩm nhướng mày: "Như thế nào, không tin ta?"
Thiếu niên lắc đầu: "Đương nhiên không có, chỉ là A Cẩm hôm nay mệt nhọc cả ngày, ta, ta hy vọng ngươi nghỉ ngơi một chút."
Tần Mộ Văn rốt cuộc đem lời trong lòng nói ra, có chút thấp thỏm, lo lắng Lê Cẩm không vui.
Nhưng mấy ngày qua, sự nỗ lực của Lê Cẩm, Tần Mộ Văn đều xem ở trong mắt.
Cảm thấy Lê Cẩm tựa như hoàn toàn không biết mệt mỏi, mỗi ngày từ sớm vội đến tối, người khác đều có thời gian nghỉ ngơi, hắn còn phải dành thời gian luyện tự......
Cứ tiếp tục như vậy, người làm bằng sắt đều kiên trì không được a.
Lê Cẩm trong lòng có loại cảm xúc rất kỳ quái, thứ cảm giác trước kia chưa từng xuất hiện bỗng nhiên sinh trưởng dưới đáy lòng.
Hắn không kịp tự hỏi kia rốt cuộc là cái gì.
Hoặc là nói, hắn tự hỏi nhưng lại không tìm được kết quả.
Cuối cùng, Lê đại bác sĩ không sợ gì cả buột miệng thốt ra: "Quan tâm ta sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng, Lê đại bác sĩ không sợ gì cả buột miệng thốt ra: "Ngươi quản ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top