Chương 26
Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên cáo biệt, tạm thời không nghĩ đến chuyện của Tống tiên sinh.
Lúc trước Tống tiên sinh đã nói sẽ làm người đảm bảo cho Lê Cẩm và Trần Tây Nhiên đi tham gia huyện thí.
Hôm nay Tống tiên sinh tuy rằng tâm tình không tốt, vẫn như cũ tận tâm mà dạy bọn họ, hơn nữa không đem chuyện này chủ động nói ra.
Chứng minh thật sự bị vu hãm, hơn nữa Tống tiên sinh đại khái có thể trì hoãn chuyện này.
Lê Cẩm nghĩ, Trần Tây Nhiên nói một câu rất chính xác.
Chính là hắn không quá chú ý tin tức ở trấn trên.
Tuy nói thời cổ người đọc sách thường ' không để ý đến chuyện bên ngoài ', nhưng hiện giờ bệ hạ cần chính ái dân, coi trọng nông tang.
Nhóm giám khảo có tâm tư muốn vuốt lông bệ hạ, không chừng sẽ ra đề mục có liên quan.
Lê Cẩm nghĩ, mình vẫn nên chú ý nhiều đến cuộc sống của dân chúng trấn trên.
Như vậy có lợi ở khoa cử, viết ra văn chương với cái nhìn độc đáo của bản thân.
Lê Cẩm cảm thấy, mình vốn không phải người sinh ra và trưởng thành ở cổ đại, mới xuyên qua không bao lâu, thật sự không viết ra được từ ngữ văn chương trau chuốt hoa lệ duyên dáng.
Còn không bằng tìm đúng địa vị của chính mình là một nông gia tử, viết ra phong cách văn chương của bản thân, như vậy mới có thể trổ hết tài năng.
Lê Cẩm nghĩ như vậy, cảm thấy đã tìm ra được hướng đi, ở thời đại này, mỗi người đọc sách đều sẽ học thư, nhưng thi đồng sinh nếu nói chỉ khảo thư, thì làm sao sẽ có nhiều lão giả lớn tuổi vẫn như cũ thi không đậu tú tài?
Bọn họ không đọc qua thư sao? Không phải.
Lê Cẩm muốn tháng hai sang năm đi huyện thí, học thuộc viết được sách thư chỉ là cơ sở.
Tống tiên sinh khi trước nói, chờ đến lúc chép xong thư tịch trong tay, liền sẽ dạy hắn viết sách luận, đây mới là nội dung khảo thí chủ yếu.
Lê Cẩm đi đến trung tâm thị trấn, lúc chuẩn bị hồi thôn, đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào truyền đến từ y quán mình cung ứng thảo dược.
Nếu là lúc trước, khả năng Lê Cẩm sẽ vội vã về nhà, không phản ứng chuyện này.
Nhưng bây giờ, Lê Cẩm lại muốn tìm hiểu thêm về cuộc sống của dân chúng ở thời đại này.
Vì thế, Lê Cẩm cõng sọt, bước chân vừa chuyển, đi đến bên kia.
Cửa Hạnh Lâm Đường đã vây quanh ba vòng người, Lê Cẩm căn bản nhìn không tới thân ảnh Ngô đại phu cùng học đồ Chu Quý.
Hắn hỏi người đứng ở bên cạnh mình: "Các hạ, nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng nhìn Lê Cẩm mặc trường bào như người đọc sách, hơn nữa mặt mày tuấn lãng, khí chất thanh quý.
Vì thế cũng chắp tay, nói: "Còn không phải tức phụ của lão bản bán thịt sinh nở, thỉnh tới vài bà đỡ, nhưng nàng tức phụ bị khó sinh, bà đỡ nói không cứu được, sẽ một thi hai mệnh.
Lão bản bán thịt cư nhiên cũng không chần chừ, sai tiểu nhị nâng tức phụ tới y quán.
Hai y quán khác đều cự tuyệt, Ngô đại phu của Hạnh Lâm Đường tâm địa tốt, cư nhiên nguyện ý cứu, nhưng người sinh nở chính là nữ tử, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Lê Cẩm trong lòng rùng mình, phòng bị giữa nam nữ cổ đại cũng quá mức nghiêm khắc, bị khó sinh cư nhiên y quán cũng không chịu thu.
May mắn Ngô đại phu nhân tâm, bằng không lại trì hoãn, khẳng định một thi hai mệnh.
Người nọ thấy Lê Cẩm không nói chuyện, tiếp tục: "Bất quá a, cứ như vậy, dù cho nàng kia thuận lợi sinh nở, nhưng sao còn thể diện sống trên đời?
Mặt khác có thể để lại một người nối dõi tông đường, cũng coi như phúc phận của nàng."
Lê Cẩm không nói nữa, sắc mặt cũng đã xanh mét.
Hắn đứng ở bậc thang y quán, vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh Chu Quý đứng ở cửa không cho người đi vào.
Chu Quý đang ra sức giải thích: "Các vị hương thân phụ lão xin thương xót, Ngô đại phu của chúng ta đang cứu người, mọi người đừng tụ tập chỗ này xem náo nhiệt a!"
Lê Cẩm la lớn: "Chu Quý!"
Hắn kêu lần thứ nhất Chu Quý không nghe được, hô ba tiếng, Chu Quý mới ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến Lê Cẩm.
Chu Quý vội đẩy đám người ra, đem Lê Cẩm kéo vào, "Lê đại ca, sao ngươi lại tới đây?"
Lê Cẩm nói: "tan học, nghe được tiếng ầm ĩ bên này, liền tới đây xem một chút. Ta vừa lúc biết một chút y thuật, Ngô đại phu có cần hỗ trợ hay không?"
Chu Quý nói: "A...... Chuyện này ta không làm chủ được, bất quá sản phụ cùng sư phụ đều ở nội đường, ngươi có thể đi vào, trượng phu sản phụ ở ngoại đường, các ngươi có thể thương lượng một chút."
Vừa nói, Chu Quý vừa mở cửa, nam nhân tiếp đón từ bên trong, để Lê Cẩm tiến vào sau, nhanh chóng đem cửa đóng lại.
Nam tử kia dáng vẻ cao lớn thô kệch, tuy rằng không cao bằng Lê Cẩm, nhưng so với hắn vạm vỡ chắc nịch hơn không ít.
Giờ phút này, một hán tử to cao vạm vỡ cư nhiên lộ ra thần sắc vô cùng ủy khuất.
"Ta mẹ nó, tức phụ bị khó sinh, muốn ra mạng người, cư nhiên còn không cho ta tìm thầy trị bệnh! Nếu tức phụ ta xảy ra chuyện gì, ta liền đi ra ngoài liều mạng với bọn họ!"
Lê Cẩm có chút khâm phục hán tử, hắn có thể buông cái gọi là ' nam nữ thụ thụ bất thân ', mà đem sinh mệnh thê tử đặt lên trên hết.
Cổ đại, rất nhiều nam nhân tình nguyện để thê tử đi tìm chết, vì không muốn nam đại phu đỡ đẻ.
Đương nhiên, tình huống này ở kinh thành đại khái có thể ngoại lệ một chút, rốt cuộc đều là gia đình phú quý. Có nữ nhân xuất thân hầu phủ, tướng phủ, đương nhiên càng phải cung phụng.
Càng là địa phương xa xôi bần cùng, nhân tính càng thêm dữ tợn.
Lê Cẩm nói: "Các hạ tạm thời đừng nóng nảy, ta cũng là đại phu, nói không chừng có thể giúp được."
Sau đó, hỏi nam nhân, sản phụ đau bao lâu, Lê Cẩm tính toán đại khái thời gian.
Bên kia Ngô đại phu định nói với phu quân sản phụ là không còn cố được bao lâu.
Hắn nghe được thanh âm Lê Cẩm, la lớn: "Lê Cẩm tới sao? Ai, tình huống thật sự không tốt."
Lê Cẩm nghĩ, còn chưa tới thời khắc nguy hiểm cuối cùng, cách một đại đường, lớn tiếng hỏi Ngô đại phu tình huống hiện tại của sản phụ.
Trong lòng đại khái có tính toán.
Hắn nói: "Ngô đại phu, ta có nghiên cứu ra một loại dược, khả năng sẽ trợ giúp được."
Âm thanh của Ngô đại phu cùng hán tử cơ hồ đồng thời vang lên.
"Có thể, ngươi tự bốc thuốc sắc thuốc."
"Ngươi đi ngươi đi, tiền ta trả hết!"
Lê Cẩm buông sọt, tay đồng thời lấy một ít 'cây ích mẫu' là thảo dược xúc tiến tốc độ sinh sản của tử cung.
Phương thuốc là Lê Cẩm lúc trước từng học qua, bất quá thoạt nhìn thời đại này tạm thời còn chưa xuất hiện phương thuốc trên.
Hắn nấu xong dược, hán tử kia trực tiếp đem dược đi vào.
Sản phụ sau khi uống thuốc, quả nhiên lại lần nữa đau từng cơn.
Lê Cẩm nghĩ, chỉ tính Ngô đại phu không màng ánh mắt thế nhân có tâm kiên trì muốn trị bệnh cứu người, Lê Cẩm liền tặng phương thuốc này.
Hắn viết xong sau đó lại viết tình huống có thể sử dụng thuốc.
Lúc này mới gác bút xuống, lẳng lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Lê Cẩm sở dĩ không vào nội đường, đương nhiên không phải bởi vì cái nhìn của thế nhân, mà hiện tại cả người đều là mồ hôi, không biết mang theo bao nhiêu vi khuẩn, vì tránh lây nhiễm, vẫn nên ở bên ngoài an tâm chờ đợi thì tốt hơn.
Ngồi một lát, liền chờ tới khi mặt trời ngả về tây.
Trong phòng rốt cuộc truyền đến một tiếng khóc lanh lảnh, hán tử kia chạy nhanh đến hỏi: "Ngô đại phu, tức phụ ta có khỏe không?"
"Nhờ vào thuốc của Lê Cẩm, mẫu tử bình an."
Hán tử kích động đến không biết nói gì mới tốt, nôn nóng xoa tay chờ đợi.
Đến khi hắn phục hồi tinh thần, mới phát hiện Lê Cẩm bên cạnh đã bất tri bất giác rời khỏi.
Lê Cẩm cõng sọt, nhìn sắc trời mờ nhạt, nện bước nhanh hơn.
Thôn Lâm Sơn bọn họ, tuy rằng trong thôn an toàn, nhưng buổi tối một mình ở trên đường, vẫn có khả năng gặp sói.
May mắn hiện tại là mùa hè, trên đường vẫn có người cõng bọc hành lý, gánh đòn gánh, Lê Cẩm theo chân bọn họ tụ tập, cũng không quá nguy hiểm.
Lê Cẩm mới vừa đi đến đường sông, thật xa liền nhìn thấy một người ở cửa thôn nôn nóng đảo qua đảo lại xung quanh.
Thân hình kia...... Rất giống Tần Mộ Văn a.
Lê Cẩm tuy rằng hai chân đã đi rất mệt, lúc này lại giống như tràn ngập động lực, tăng tốc chạy lên.
Thiếu niên cũng vừa lúc nhìn thấy hắn, đôi mắt sáng ngời, lộ ra tươi cười.
Dọc theo đường đi, hai người cũng chưa nói chuyện.
Trở về sân, Lê Cẩm mở miệng trước: "Ta sai, hôm nay có chút chuyện nên về trễ, không kịp báo cho ngươi."
Thiếu niên lắc đầu, nói: "Không có việc gì, ta cũng là vừa cho hài tử ăn no rồi ngủ, mới đi cửa thôn nhìn xem...... Không chờ bao lâu."
Thiếu niên giúp Lê Cẩm bỏ sọt ra, đặt trên mặt đất.
Lê Cẩm niết tay Tần Mộ Văn, nhíu mày: "Còn nói không bao lâu, tay đều lạnh như vậy."
Lê Cẩm không phân trần mà đem thiếu niên nhét vào ổ chăn, hỏi: "Buổi tối ăn gì? Ta hầm canh móng heo được không?"
Trở lại phòng bếp, mới phát hiện trong nồi có bánh rán hành, không giống loại Lê Cẩm làm lúc trước, bánh này đơn giản hơn.
Làm theo cách lạc hậu, dùng chảo rán cùng một mặt, lật mặt bánh lại. (Không hiểu nên bịa).
Bánh rán hành đã có chút nguội, có vẻ như là thiếu niên làm xong chờ hắn về cùng ăn.
Một nồi mười hai cái, một cái cũng không thiếu......
Thiếu niên căn bản cũng chưa ăn!
Lê Cẩm thở dài, một lần nữa thêm củi lửa, đem bánh bột ngô hâm nóng.
Một nồi khác hầm canh móng heo.
Bánh rán hành thực mau liền nóng lên, Lê Cẩm dùng mâm, bê vào nhà.
Lê Cẩm rất muốn hỏi Tần Mộ Văn sao lại ngốc như vậy?
Nhưng thiếu niên nhìn thấy hắn, mặt mày vẫn luôn mang theo ý cười, giống như Lê Cẩm chính là toàn bộ thế giới của thiếu niên.
Lê Cẩm đem mâm đặt ở trong ngực thiếu niên, để Tần Mộ Văn ngồi trên giường ăn, chính mình cầm một cái ngồi ở mép giường.
Bánh rán hành da xốp giòn, tuy rằng bột mì có lẫn trấu, nhưng bỏ thêm gia vị hành thái, hồ tiêu, ngược lại có một phen phong vị khác.
Lê Cẩm một hơi ăn ba cái, thiếu niên đại khái cũng là đói quá mức, ăn một cái rưỡi.
Dư lại nửa cái Tần Mộ Văn thật sự ăn không vô, Lê Cẩm trực tiếp lấy lại đây, chính mình ăn.
Hắn nói: "Chừa bụng, chốc lát còn có canh uống."
Thiếu niên nhìn nửa cái bánh bột ngô dư lại của mình trực tiếp vào bụng Lê Cẩm.
Miệng hơi hơi mở ra, cả người có chút sững sờ.
A Cẩm cư nhiên ăn đồ còn dư của mình......
Tần Mộ Văn không biết trong lòng đây là cảm giác gì, hạnh phúc, vui vẻ, yêu thích các loại cảm xúc đan chéo ở bên nhau, làm hắn cảm thấy nhân sinh mười bảy năm qua, chưa bao giờ vui sướng như hiện tại.
Thiếu niên nghĩ, trước kia ở nhà, Lê Cẩm không cho hắn ngồi trên bàn, ăn cũng đều là đồ thừa của Lê Cẩm.
Tần Mộ Văn tuy rằng cảm thấy khó chịu, thậm chí lúc đầu ăn không vô những đồ ăn thừa đó, cuối cùng bị Lê Cẩm đánh mấy trận, hắn đã có thể mặt không đổi sắc ăn hết.
Lúc ấy cảm thấy rất nan kham, nhưng hiện giờ, giống như đã quên hết những cảm thụ đó.
Quên hết hai năm sinh hoạt thống khổ kia.
Hắn hiện tại có Lê Cẩm, thực hạnh phúc.
Lê Cẩm chính mình cũng có chút kinh ngạc, với thói quen ở sạch, có thể cùng ăn lẩu với bằng hữu, nhưng ăn một nửa cái bánh rán hành người khác còn dư lại.
Lê Cẩm để tay lên ngực tự hỏi, có phải hay không bởi vì nghèo, lãng phí quá đáng tiếc.
Sau đó hắn nghe được đáy lòng mình trả lời: "Đúng vậy."
Tốt, Lê Cẩm vừa lòng, hắn nói với thiếu niên: "Ném đi quá lãng phí, ta giúp ngươi ăn."
Thấy không, lý do hoàn mỹ.
Tần Mộ Văn hoàn toàn không phát giác những lời này có gì không đúng, hơi ngượng ngùng rũ đầu xuống.
Lông mi cong dài ở đáy mắt hạ xuống một đạo bóng ma.
Lê Cẩm dời đi ánh mắt, phút chốc đứng lên, nhanh đến mức thiếu niên cũng không phản ứng kịp, nói: "Ta đi xem canh nấu xong chưa."
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Cẩm: Giống như có cái gì không đúng.
Tần Mộ Văn:??? A???? Không đúng chỗ nào???
【 đến từ cuộc nói chuyện của một người tự nhiên cong cùng một người không biết chính mình đã bị cong 】
------------------------------------------------------
Hôm nay là 24/12/2021
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ
Merry christmas
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top