Bạn gái của tổng giám đốc (5)


Edit: Hàn Thời Trác Nguyệt


Các y tá lựa chọn trước tiên đem Lâm Nhiễm ôm vào giường bệnh, đối với Kim Uẩn đang tức giận như một con thú nói: "Tiên sinh, chúng ta tình huống người bệnh hàng đầu, anh có thể tự mình gọi điện thoại."

Kim Uẩn nhíu mày, cố hết sức đứng lên, lung la lung lay lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, trong điện thoại hắn gọi hai người lái xe đi lên, thuận tiện để bọn họ báo cảnh sát.

Lái xe đến rất nhanh, thời điểm nhìn thấy loại tràng diện này đều chấn kinh.

Mà Kim Uẩn cảm thấy sỉ nhục đến cực điểm, hắn tức giận nhìn Nhan Cảnh ngồi dưới đất, nói: "Nếu là Nhiễm Nhiễm có chuyện bất trắc, cô phải bồi thường mạng cho cô ấy."

Nhan Cảnh nói mà không có biểu cảm gì: "Kim Uẩn, tôi mới là bạn gái của anh, chúng ta ngày mai liền tổ chức lễ đính hôn, cái này Lâm Nhiễm là em gái, chẳng lẽ trong bụng của cô ta đứa bé là của anh sao?"

Các y tá đang kiểm tra cho Lâm Nhiễm nghe thấy, ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Kim Uẩn.

Từng cái ánh mắt quái dị còn một lời khó nói hết, một câu ngắn ngủi lại có lượng tin tức khổng lồ, các cô đã não bổ ra một bộ tiểu thuyết.

Kim Uẩn dữ tợn nghiêm mặt, muốn xé cái miệng đó của Nhan Cảnh.

"Tiện nhân, nói hươu nói vượn cái gì, chẳng lẽ giờ còn ảo tưởng tôi sẽ lấy cô?" Kim Uẩn giật giật khóe miệng, đem khuôn mặt kéo tới đau đớn.

Nhan Cảnh không nói thêm gì nữa, Kim Uẩn còn nói thêm: "Chờ chút cảnh sát đến, cô liền theo bọn họ đi, ngoan ngoãn bị giam bên trong tù đi, tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật là tốt!"

Mấy chữ cuối cùng, Kim Uẩn cắn chữ đặc biệt nặng.

"Nhan Cảnh, không thể đi, đi rồi sẽ cực kì thua thiệt nha." Vệ Ẩn nói.

Nhan Cảnh: "Vậy mi liền mang ta trở về, chúng ta liền không đi."

Vệ Ẩn cũng nghiến răng nghiến lợi: "Không phải cô đáp ứng ta ngoan ngoãn làm nhiệm vụ này sao?"

"Đáp ứng khi nào." Nhan Cảnh bình tĩnh hỏi.

Vệ Ẩn kinh ngạc 'A' một tiếng: "Cô lại muốn chơi xấu đúng hay không?"

"Ta một mực không đáp ứng mi." Nhan Cảnh nói.

Vệ Ẩn: "Sức mạnh ta cho cô cô liền dùng đến vui vẻ, người kém chút đều bị cô đánh chết, cô bây giờ lại lật lọng?"

"Nhan Cảnh, ta nói cho cô biết, cô đừng có ức hiếp người quá đáng." Vệ Ẩn tức cực kì, thậm chí ủy khuất muốn khóc.

Lúc ấy kích động trực tiếp đưa sức mạnh, cũng không kịp để bắt cô hứa hẹn.

Thật qua loa!

"Ta mặc kệ, ta không đưa cô trở về, chính cô nhìn xem mà tự xử lý, cô muốn bị nhốt liền đi đi." Vệ Ẩn gào khóc nức nở.

Nhan Cảnh: ". . ."

Lo lắng đến phát khóc? Tố chất tâm lí sao mà kém như vậy?

Cô sờ sờ cái cằm, luôn cảm thấy con ruồi ngo ngoe này, không có lòng tốt, một mực níu lấy cô không thả.

Cô không muốn bị nhốt, cô không muốn phiền phức, cô buồn ngủ, chỉ muốn tìm một chỗ nằm, cô cũng bị thương, còn muốn chữa thương.

"Kim Uẩn, tôi cho anh một dãy số điện thoại, anh suy nghĩ thêm một chút." Nhan Cảnh mặc kệ Kim Uẩn, phối hợp đọc lên số điện thoại.

Mỗi lần đọc một con số, sắc mặt Kim Uẩn liền khó coi một điểm, đợi cô đọc đến vị thứ bảy, Kim Uẩn liền giận dữ hét: "Ngậm miệng, câm miệng cho tôi."

Y tá ngẩng đầu nhìn Kim Uẩn, rất muốn nói có thể hay không nhỏ giọng một chút, ở đây còn có bệnh nhân.

"Tiên sinh, ngài có muốn đi băng bó một chút hay không." Có người y tá đề nghị, có người đề nghị, tài xế kia mới dám phụ họa: "Kim tổng, chúng ta đi kiểm tra một chút đi."

"Không, tôi phải chờ đợi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, còn có, gọi điện thoại cho nhà họ Lâm." Kim Uẩn phân phó. " Gọi lại cảnh sát kêu là bọn họ đừng đến, đi xử lý tốt." Kim Uẩn hung ác nham hiểm đất nhìn Nhan Cảnh một chút, uy hiếp hắn?

Không ai có thể uy hiếp hắn, cùng hắn đối nghịch đều phải bỏ ra đại giới.

Lái xe hiểu , nhẹ gật đầu ra ngoài, về phần hắn bên kia làm sao đưa nói lại với cảnh sát chính là bản lãnh của hắn, dù sao cũng không thể tới.

Vệ Ẩn quét sạch sự ủy khuất, tán dương: "Cô rất có thiên phú, cô rất thích hợp làm cái này, cô

không nên kháng cự."

Nhan Cảnh: "Mi cực kì ồn ào."

Vệ Ẩn đau lòng, bị một kiếm vô hình đâm cho bị thương.

"Cô y tá, tôi cần băng bó." Nhan Cảnh đứng dậy, nhặt giày cao gót lên, mỗi cái tay mang theo một cái, chân trần đi đến trước mặt y tá, liếc mắt nhìn Lâm Nhiễm, lông mi của cô ta có chút phát run.

"Đã tỉnh còn giả vờ ngất?" Nhan Cảnh nói: "Cô cho rằng cô nhắm mắt rất đẹp phải không? Mặt của cô sưng cực kì cao, như cái khuôn mặt của heo, con mắt của cô chính là khép lại cũng mắt giống hà mã."

Các y tá: ". . ."

Lâm Nhiễm: "!"

"Cô y tá, ở nơi nào có thể băng bó?" Nhan Cảnh hỏi lần nữa.

"Tôi dẫn cô đi." Một người y tá đứng dậy, ở phía trước dẫn đường, Kim Uẩn gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Cảnh một mực không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhan Cảnh băng bó kỹ, còn để y tá mở phòng bệnh, tiêu sưng một chút để vết thương màu lành hơn, nằm ở trên giường bệnh mềm mại, Nhan Cảnh nhắm lại hai mắt, bệnh viện này không tệ, phục vụ cơ bản đều là kẻ có tiền, các hạng thể nghiệm đều cực kì tốt.

Thỏa mãn.

Nhưng có chút ít đói.

Sức mạnh bị con ruồi thu hồi đi, cô cảm giác toàn thân rỗng tuếch.

Tiếp đó cô liền an tâm ngủ thiếp đi, tỉnh ngủ lại theo con ruồi chửi nhau.

"Lâm Nguyệt, mày quả thực không biết tốt xấu!" Một tiếng quát lớn, đem Nhan Cảnh đang trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, cô mở mắt ra, nhìn thấy thím của Lâm Nguyệt.

Hai khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm cô, chán ghét trong mắt giống như hồng thủy tràn ra ngoài. Nhan Cảnh trở mình, dứt khoát không nhìn hai cái khuôn mặt này.

Người thím nổi giận đùng đùng đem Nhan Cảnh gạt, khiến cho cô phải nhìn bọn họ.

"Lâm Nguyệt, cô điên rồi sao? Cô hại con Nhiễm Nhiễm chết, cô còn đem Kim Uẩn đánh thành như thế, cô có phải hay không không muốn sống?"

Thím Lâm Nguyệt trong giọng nói đầy phẫn nộ chán ghét cùng lo nghĩ đan xen. "Cô làm sao cùng mẹ cô đều là một dạng ác độc, nhà họ Lâm sớm muộn cũng bại ở trên tay hai người phụ nữ các cô."

Chú Lâm Nguyệt cũng phẫn nộ nắm tay, trong mắt của hắn chán ghét đã không thể dùng hồng thủy để hình dung, phải là đã nhanh phủ kín toàn bộ hệ ngân hà.

Nhan Cảnh: "Tôi muốn ngủ."

"Ngủ cái gì? Hiện tại Nhiễm Nhiễm cùng Kim Uẩn đều nằm ở giường bệnh, cô phải đứng dậy hướng bọn hắn xin lỗi, cô thái độ đoan chính một chút, chúng ta nhà họ Lâm cũng ít chịu liên lụy bởi ngươi." Thím Lâm Nguyệt lo lắng nói.

Nhan Cảnh: "Có thể chịu liên luỵ gì, Lâm Nhiễm không phải cùng với mẹ cô ta là một kiểu sao? Ưa thích làm tiểu tam, có Lâm Nhiễm bảo bọc, nhà họ Lâm các ngươi lại lên như diều gặp gió mọi thứ ở trong tầm tay."

"Cô nói cái gì? !" Chú Lâm Nguyệt, Lâm Nam Chính thẹn quá thành giận chỉ vào Nhan Cảnh, cái trán gân xanh thình thịch nhảy, loại lời này, còn là lần đầu tiên nghe thấy, tất cả đều xấu hổ khó xử.

Nhan Cảnh nhíu mày: "Chớ quấy rầy tôi đi ngủ, làm sao không suy nghĩ vì sao tôi đem Kim Uẩn đánh thành như thế, còn bình yên nằm ở đây sao?"

"Sự tình đều không biết rõ liền đến nói nhao nhao, một chút cũng không giữ được bình tĩnh."

Lâm Nam Chính: ". . ."

Thím Thẩm kinh nghi bất định nhìn xem Lâm Nam Chính, Đúng nha?

Khẳng định có chuyện gì bọn họ không biết.

"Bọn họ sợ." Vệ Ẩn cảm thấy thú vị.

Nhan Cảnh nhắm mắt lại.

Vệ Ẩn nói: "Cô gặp qua người như thế sao? Người rất thú vị, ngay từ đầu Lâm Nguyệt cùng Kim Uẩn quan hệ cũng không tệ lắm, bọn họ đối với Lâm Nguyệt vừa vặn rất tốt."

"Về sau phát giác Lâm Nhiễm cùng Kim Uẩn có quan hệ, thái độ liền chuyển biến lớn, chỉ đối với Lâm Nhiễm tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top