Chương 21

Rốt cuộc cũng đến ngày làm bài kiểm tra để phân ban, trong tay đã có vũ khí siêu cấp gian lận là hệ thống đây nên Tô Kha Văn cũng đương nhiên viết một mạch xong đề thi, 'thật vất vả làm' xong bài cuối, chuẩn bị đi lên nộp bài thì giám thị cũng chính là chủ nhiệm lớp của anh từ chối nhận bài, đồng thời lại còn mắng nhiếc anh.

Haizz —— cũng chẳng cho người ta ngủ nữa.

Tô Kha Văn căng đầu nhìn cây cối ngoài cửa sổ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tới lúc nộp bài thi. 

Lau mặt một hồi, đưa bài cho người thu xong liền đứng dậy cất bước ra ngoài phòng thi.

Thi trực tiếp xong là có thể tan học ra về, trên hành lang đầy người đi tới đi lui.

Thiếu niên cao gầy một tay đút đúi áo, lười biếng nhấc chân đi chậm. Hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ, mũi cao, đôi môi hồng nhạt làm người kìm lòng không đậu dâng lên ý nghĩ kiều diễm.

Nhưng cũng không ai có gan dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên.

Trừ bỏ vì tự ti cùng xấu hổ, còn là vì kiêng kị người yêu của anh.

Tựa hồ dùng một vài quy luật cao nhất nghẹn khuất, cao nhị dẫm thục địa da, cao tam xưng bá (?) đều dùng không được đến người đàn ông của anh, mới chỉ gần như trở về được mấy ngày, liền đã đánh nhau với đám lưu manh cấp hai cấp ba, khi trước còn hay cùng một đám lêu lổng tụ tập lại với nhau ở ban công, một đám nhốn nháo ồn ào đều là bọn du thủ du thực cấp hai cấp ba, nhưng hiện tại nhìn ra xa là có thể thấy được đó đều là đám người từ ban mười tám. 

Quang minh chính đại ngậm thuốc lá, triển lộ hình xăm xanh đen ở cổ, đánh nhau gây gổ ẩu đả. Nhất cử nhất động của Trương Thiên Hâm đều giẫm lên điểm mấu chốt của bộ giáo dục, tựa như tên ác đồ đang đến tuổi trưởng thành. 

Nhưng không ai có thể ngăn cản được hắn.

Dưới tình huống như vậy, Tô Kha Văn mang danh nghĩa là người yêu của Trương Thiên Hâm, làm người ta liên tưởng đến lãnh địa đã được đánh dấu chủ quyền, điều này khiến cho mọi người muốn tránh còn không kịp.

Tô Kha Văn chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.

Anh đi WC xong xuôi, rửa tay xong rồi với tay vào túi áo khoác đồng phục, mới phát hiện ra túi rỗng tuếch, nhướng lông mày.

—— không có thuốc lá.

Không nghĩ nhiều, anh trực tiếp đi xuống lầu đi tới khu dạy học khác.

Bên này đều là ban của cao nhất cao nhị cao tam, khoa mỹ thuật, y sinh,  âm nhạc đều tụ tập cả ở chỗ này. Bầu không khí rất khác biệt so với lúc trước. Thi xong tất cả không trở lại phòng họ, ở ban công đùa giỡn nhốn nháo, còn có vài cặp đôi đang âu yếm chim chuột lẫn nhau ở góc vắng.

Tô Kha Văn bước lên thang lầu cuối cùng, tay lại đút túi quần. 

Có người nhìn thấy anh, kìm lòng không đậu đều nhắm lại miệng nhìn chăm chú vào người trước.

Diện mạo cực hảo. Khí chất lười biếng tản mạn khoác chiếc áo khoác đồng phục, bên trong còn mặc chiếc áo thun được in dòng chữ của Lý Ninh kỳ tài có một không hai "Chúng ta há là vật trong ao".

Quần áo trong lúc lơ đãng để lộ bả vai, cổ áo của áo thun hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ.

Bọn họ đều biết thiếu niên này, thời điểm quân huấn, ở trong nhà ăn, ở sân thể dục, cơ hồ đã liếc mắt gặp qua đều sẽ không quên được. 

Là Tô Kha Văn.

Tô Kha Văn đi tới cửa phòng ban mười tám, hướng vào trong nhìn.

Phòng học có thể nói là một mảnh hỗn độn, bài thi sách vở chất chồng nơi nơi. Ngăn tủ để các loại cặp sách túi sách nhãn hiệu nào cũng có, còn có cả bóng rổ bóng đá để ở dưới sàn phòng học.

Bức rèm toàn bộ được kéo ra. Mùi thuốc lá nồng nặc quanh quẩn trong phòng học.

Nhìn chung quanh một hồi mới tìm thấy người mình muốn tìm xong, cũng chẳng nói lời nào. Lười biếng dựa vào khung cửa cười cười.

Trương Thiên Hâm lòng có sở cảm mà ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kha Văn lúc đó, đôi mắt thẳng tắp nhìn Tô Kha Văn, khóe môi vui sướng mà cười, nhưng không biết là sau rồi đang nghĩ đến cái gì, nụ cười đọng lại, thần sắc bỗng dưng trở nên âm trầm.

Hắn dập tắt điếu thuốc đang hút dở, Tô Kha Văn lập tức đi tới.

Những người còn lại đều chú ý được người tới là ai, quen thuộc mà đều cùng kêu "Chị dâu".

Tô Kha Văn đáp lời có lệ.

Đi đến bên Trương Thiên Hâm, "Anh Hâm."

Tùy tiện kéo ghế dựa ngồi cạnh hắn, nhếch chân bắt chéo nhau, tay mở ra liền bắt đầu muốn hút thuốc.

"Bài kiểm tra đợt này làm em nhàm chán phiền lòng đến ngứa cả răng."

Trương Thiên Hâm đưa cho anh hộp thuốc lá cùng bật lửa, Tô Kha Văn tự mình châm điếu thuốc xong, rõ ràng mới phát hiện được người nào đó sắc mặt âm trầm cả lên.

Vì thế anh cũng không vội vã hút, hỏi: "Làm sao vậy?"

Trương Thiên Hâm duỗi tay hướng tới cổ áo của anh, chuyên chú sửa lại nếp áo, còn đem áo khoác chỉnh lại che vai của anh.

Tô Kha Văn trừng mắt.

Trương Thiên Hâm làm xong xuôi rồi mới giãn lông mày ra, hắn nheo mắt lại, thanh âm ý vị không rõ mà nói: "Bảo bối, em phải mặc quần áo cho đầy đủ, trời lạnh, đừng để bị cảm."

"Có mà tin là trời lạnh." Tô Kha Văn buồn cười ra tiếng.

Người bên cạnh ân cần đưa nước có ga cùng đồ ăn vặt, anh chỉ thích ý nằm dựa vào lồng ngực của Trương Thiên Hâm, vui vẻ hưởng thụ. 

Hai người nói chuyện, sau đó phun ra sương khói.

Trương Thiên Hâm: "Sở Thiên rủ đi uống buổi tối."

Tô Kha Văn: "Ừ."

Trương Thiên Hâm: "Nếu em không muốn thì chúng ta về nhà."

Tô Kha Văn không sao cả cười cười: "Không có việc gì, đi."

Sau lại tán gẫu một chút, Trương Thiên Hâm liền đem cả người anh ôm vào trong lòng, mặc kệ tầm mắt của những người xung quanh, cúi đầu hôn lấy người yêu, đôi môi ấm áp từ từ hướng lên tai, lưu luyến tới cổ. Tay còn tiến vào trong quần áo, nhẹ nhàng ve vuốt.

Đôi tay kia bởi vì thường xuyên vận động nên che kín đầy kén tay thô ráp. Tô Kha Văn thân thể vô pháp khống chế được mà run rẩy.

Anh nghĩ: Quả nhiên người trẻ tuổi đều là những tên lưu manh.

Tại một màn thân thiết âu yếm, liếc xéo nhìn Trương Thiên Hâm.

Diện mạo thiếu niên thập phần hung ác, nhưng rất tuấn tú, môi mỏng, đôi mắt tam bạch ngày thường vô cảm xúc, làm người ta sợ hãi mà liên tưởng tới con sói hoang đang tìm kiếm con mồi. 

Nhưng khi cùng anh ở bên cạnh, trong mắt chỉ tràn đầy vui mừng cùng âu yếm, thiếu niên khí mười phần.

Thân mật một hồi mới thôi. Tô Kha Văn dựa vào Trương Thiên Hâm cũng lười nói này kia, nghe mọi người xung quanh nói chuyện phiếm.

Nam sinh tuổi này, tất cả cuộc trò chuyện đều xoay quanh game điện tử, giày, vận động cùng nữ nhân.

Nói nói một lúc, tự dưng không biết khi nào lại chuyển đề tài sang bạn gái.

Có người không có hảo ý hỏi một người: "Chà, mày vẫn còn chơi Ngụy Lily ở ban một được à? Chậc, nhưng ngực của con bé đó đúng là to thật, mày sờ bao giờ chưa?"

Nam sinh kia diện mạo cũng tính là còn được, cà lơ phất phơ nói:

"Sờ rồi, so với Huống Lệ còn dâm hơn, tuần trước tao còn hẹn ẻm tới nhà tao chơi, ẻm thật đúng là còn dám tới....."

"Vãi, làm không tồi a người anh em."

"Thế nào, có sướng không?" 

Nam sinh chung quanh hứng thú bừng bừng mà đàm luận.

"Ẻm ấy hả," nam sinh ngả ngớn mà nói, cầm lấy di động đưa cho những người đó, "Tự mà nhìn album đi, trong đó có cả video."

"Làm thật luôn hả thằng này!!"

Di động bị một đống nam sinh cười vang mở ra xem, Tô Kha Văn cảm giác chính mình như đang xem một vở hài kịch đầy hoang đường.

Anh lại rút thêm một điếu thuốc, ngậm lấy, ngẩng đầu ý bảo Trương Thiên Hâm châm lửa. Để hắn cúi đầu châm xong rồi lại hôn vào má của hắn, lười biếng cười.

Trương Thiên Hâm cũng vui vẻ hẳn lên, tay vuốt ve tóc anh. 

Người khác cố tình bỏ qua bọn họ, bọn họ cũng có đủ tư bản không coi ai ra gì, làm người cực kỳ hâm mộ.

Nhiều khi Tô Kha Văn cảm giác Trương Thiên Hâm như đem anh giống một con mèo mà vuốt ve lấy, vô số lần hy vọng tóc mình đừng bị vuốt đến trọc lốc. 

Sở Thiên đã nhiều ngày chưa gặp Trương Thiên Hâm, ngày hôm qua ăn vạ phiền nhiễu rủ đi uống nhưng lại bị từ chối, nói muốn cùng Tô Kha Văn chơi game, không rảnh để đi.

Hắn trực tiếp mặc kệ. Chơi game thì chơi, hòa hảo xong lại mặn nồng bên nhau, vết sẹo từng có bây giờ đã quên đi mất.

Nhưng hôm nay người lại tới.

Sở Thiên xa xa nhìn thấy hai người, vẫy tay.

"Nơi này nơi này."

Trương Thiên Hâm nắm Tô Kha Văn hướng lại đây, tầm mắt của đám người lập tức chuyển dời sang bọn họ. 

Thanh âm vui cười đùa giỡn như bị ấn nút tạm dừng, lặng im mồm hồi. Vài giây sau mới từng đợt truyền ra lời thăm chào hỏi.

"Vợ chồng son mau tới đây ngồi."

"Đã lâu không gặp, Tô Kha Văn."

"......"

Gió đêm nhẹ nhàng thổi quét cây dương liễu gần bờ sông, đèn đường cùng tiếng hoan thanh tiếu ngữ giao hòa, thêm thắt thành cảnh tượng thành thị đầy phồn hoa.

Tô Kha Văn trên tay còn điếu thuốc đang cháy dở.

Xám trắng sương khói tiêu tán qua đi, dưới bóng đêm, dung mạo hoàn mỹ mà lười nhác, đôi mắt như cất giấu ngàn vì sao.

Híp mắt nhìn một vòng, khóe môi gợi lên ——

Anh chào hỏi, nói: "Chào mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top