Chap8: TG1: Học trưởng anh phải làm bé ngoan!!!
Từ Diệc Phàm hơi cắn môi, trên mặt tươi cười nghênh đón, cậu ta nhẹ nhàng hỏi: "Anh, tâm tình anh không tốt sao? Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"
"Tôi dùng tiền mà cũng cần xin chỉ thị của cậu à?"
Từ Diệc Phàm nghẹn họng, vội giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là lo lắng cho anh thôi. Anh một lúc dùng nhiều tiền như vậy, sợ rằng cha sẽ tức giận mà đóng băng thẻ của anh đấy."
Ý này chính là nói cho mọi người biết, tiền của anh chẳng qua là do cha Từ cho mà thôi.
Hơn nữa có khả năng rất nhanh sẽ không còn tiền mà tiêu.
"Anh, em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà!"
Du Thiên cho Từ Diệc Phàm một tràng pháo tay trong lòng.
Nơi này nên có tiếng vỗ tay.
"Vì muốn tốt cho tôi thì cậu nên chết thay tôi chứ nhỉ." Mặt Du Thiên lạnh như băng, nói: "Em trai à, đồng ý vì anh mà chết không?"
Từ Diệc Phàm: ". . ."
Một tiếng "em trai" này làm da gà Từ Diệc Phàm nổi đầy người.
Các bạn học đang vây xem: "!!!"
Đây là lý luận kiểu gì thế?
"Anh..." Mặt Từ Diệc Phàm không còn chút máu, như đã bị dọa sợ chết khiếp.
"Từ Du Thiên, cậu có phải quá đáng quá rồi không." Trần Mỹ Diệu đi lên trước, thay Từ Diệc Phàm nói chuyện: "Diệc Phàm nói lời tốt đẹp với cậu mà sao cậu có thể nói thành như vậy?"
Du Thiên hờ hững đáp: "Tôi vừa mới làm gì phạm pháp sao?"
". . ."
Lông mày Trần Mỹ Diệu càng cau chặt hơn, trước đây Từ Du Thiên nhìn thấy mình có phản ứng gì tất nhiên cô rất rõ ràng.
Cô cũng biết anh thích mình thế nào.
Nhưng so với Diệc Phàm thì Từ Du Thiên trầm mặc âm u, làm gì cũng khác người, làm cho ai cũng phản cảm, lại còn gây khó dễ với Diệc Phàm, không thể dạy nổi.
Sự yêu thích của anh đối với mình là điều mà cô cực kỳ chán ghét.
Nhưng mà Từ Du Thiên của hiện tại, trong mắt anh chỉ là lạnh lùng xa cách, không còn nhìn thấy bất kỳ sự ái mộ nào.
Nhưng cô cũng không nói ra được vì sao mà mình lại không thoải mái.
"Nếu không phạm pháp, vì sao tôi lại không thể nói thế?" Du Thiên lướt qua bọn họ, lời nói hờ hững truyền khắp toàn trường: "Tôi không thích Từ Diệc Phàm nên không cần phải bày ra sắc mặt tốt cho cậu ta. Còn tự cậu ta muốn chọc vào tôi thì đương nhiên tôi phải nói rồi."
Hiện trường yên tĩnh quái dị nhìn anh rời đi.
Bạn học A: "Thật sự rất đẹp trai!"
Bạn học B: "Đúng đấy đúng đấy, tôi muốn thành fan của anh ấy quá!"
Bạn học D: "Kiểu nói như vậy, còn như thực sự là..."
Các bạn học xì xào bàn tán, loáng thoáng truyền tới tai Từ Diệc Phàm.
Anh ta cắn môi dưới, vừa định nói chuyện với Trần Mỹ Diệu thì phát hiện cô đang nhìn chằm chằm bóng lưng Du Thiên đến ngơ ngẩn cả người.
Trong lòng cậu ta lộp bộp nhảy dựng.
"Mỹ Diệu có phải mình đã chọc anh ấy giận rồi không?" Tiếng nói của Từ Diệc Phàm làm Trần Mỹ Diệu tỉnh táo lại.
"Thế nhưng. . ."
"Không sao cả." Trần Mỹ Diệu an ủi cậu ta: "Cậu đừng nghĩ lung tung nữa."
Tuy Trần Mỹ Diệu có an ủi Từ Diệc Phàm, nhưng bởi vì câu nói kia của Du Thiên, một vài người đã bắt đầu dò xét cậu ta, đặc biệt là những nam sinh thích Trần Mỹ Diệu.
Mà chuyện Du Thiên chi bốn vạn thầu cả quầy đồ ăn vặt bao toàn trường, thì còn chưa tan học đã truyền khắp các lớp.
Tuy không hiểu rõ hành động này của Du Thiên có ý gì, thế nhưng vật đến trong tay rồi thì phần lớn học sinh vẫn rất vui vẻ nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top