Chương 97: Đinh! Ngài đã nhận được nón xanh (7)

"Thiệu Dương tốt với thần như vậy, cả đời này của thần nhất định sẽ không phụ nàng."

Editor + Beta: Nê
————

Trong cung, Tô Đường là nữ quyến nên nàng không cần đi gặp Hoàng thượng, mà là đi gặp Hoàng hậu.

Trong điện ấm áp yên tĩnh, không một ai dám ồn ào to tiếng ở chỗ Hoàng hậu, nhưng chờ đến khi Tô Đường đến, cung điện đầy tử khí rốt cuộc mới có chút hơi thở người sống.

"Là Thiệu Dương quận chúa tới sao? Mau ban thưởng ghế ngồi cho nàng."

Không đợi Tô Đường hành lễ, giọng nói của Hoàng hậu đã truyền tới, sau đó lại có ma ma cười mỉm tiến lên đỡ nàng ngồi trên ghế mềm đã sớm chuẩn bị tốt.

Hoàng hậu đã 40 tuổi, cũng không còn trẻ nữa. Nhưng dựa vào việc thân phận bà ta tôn quý, cho dù là lớn tuổi một chút cũng không có khả năng tiều tụy như thế, ngay cả son phấn cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt. Chẳng qua tất cả biểu hiện bên ngoài đều là đang gắng gượng chống đỡ cỗ hiển quý kia mà thôi.

Tuy Tô Đường đã ngồi vào ghế, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ tốt, không tôn không ti. Hoàng hậu hỏi cái gì, nàng liền đáp cái đó, nhiều thêm một câu cũng không có, khiến người ta không bắt bẻ được câu nào.

Hoàng hậu nhìn như hòa ái, luôn mỉm cười yêu kiều với Tô Đường: "Dựa vào quan hệ thân thích mà nói, nếu là gia đình người thường, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng bá mẫu."

Lão Hoài Dương vương chính là đường huynh đệ của đương kim Hoàng thượng. Dựa vào quan hệ thân thích, Thiệu Dương gặp Hoàng hậu cũng có thể gọi một tiếng bá mẫu, nhưng quan hệ huyết thống này đều đã cách bốn đời, đặt ở bên trong hoàng thất thì cũng không đáng chú ý. Cho dù có quan hệ huyết thống, mọi người động tay cũng sẽ không cố kỵ.

Thân tình, đó chính là chuyện cười.

Tô Đường vẫn luôn biết Hoàng hậu có ý đồ với nàng, cũng giống như Hoàng đế vậy. Bọn họ một bên sợ nam chủ, một bên lại muốn nam chủ trấn thủ biên cương Tây Bắc, mà nàng chính là quân cờ để duy trì quan hệ với nam chủ, đồng thời bọn họ cũng không muốn nam chủ quá thoải mái.

Hoàng hậu buông côn, Tô Đường cũng thuận theo côn nhi bò lên trên, khuôn mặt thanh lãnh hiếm khi lộ ra một nụ cười nhạt trước mặt người ngoài: "Hoàng Hậu nương nương đã nói như vậy, Thiệu Dương sao dám khách khí. Chỉ là......"

Nàng vẻ mặt khó xử, quả nhiên Hoàng hậu liền thuận thế hỏi, nàng cũng thuận thế trả lời: "Thân thể của Thiệu Dương yếu ớt, không thể đến Tây Bắc, Hầu gia một thân một mình ở Tây Bắc, trong lòng Thiệu Dương luôn có chút lo lắng."

Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, càng nhìn càng cảm thấy Thiệu Dương thuận mắt hơn: "Vậy Thiệu Dương cảm thấy nên làm sao?"

Tô Đường: "Thiệu Dương không còn hữu dụng nữa, lại không thể liên lụy đến Hầu gia. Cho nên liền nghĩ, nếu Hoàng Hậu nương nương nguyện ý ban thưởng mấy cô nương ôn nhu săn sóc, đó là không thể tốt hơn."

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, Hoàng hậu liền kêu mấy cung nữ đến đây, Tô Đường còn chưa nhìn thấy mấy người này thì đã thấy Hoàng đế mang theo Ngụy Khuyết đi tới.

Thấy thế, mọi người lập tức đứng dậy chào đón.

Hoàng đế mỉm cười cầm tay Hoàng hậu, lấy giọng điệu trêu chọc, cười mắng: "Ngụy Khuyết tiểu tử này sợ ngươi nuốt tiểu nương tử của hắn, mới nói nói mấy câu với trẫm đã vội vã một hai phải tới đây tìm Thiệu Dương."

Hoàng hậu cũng thuận thế nói: "Tiểu phu thê bọn họ thật là ân ái. Ngài không biết đấy thôi, lúc nãy Thiệu Dương cũng nói về Ung Xương hầu với thần thiếp."

Hoàng đế hứng thú: "Nói tên tiểu tử kia cái gì?"

Hoàng hậu nhấp môi mỉm cười nói: "Sợ Ung Xương hầu ở Tây Bắc trôi qua không tốt, đang hỏi thần thiếp xin mấy nha đầu thông minh đấy. Ngài nhìn xem, chính là mấy người này."

Ngụy Khuyết đứng ở một bên cười như không cười nhìn Tô Đường, hắn còn tưởng rằng sau khi cảnh cáo nàng sẽ không dám nhắc lại, ai có thể nghĩ đến lá gan nàng thật ra rất lớn.

Lúc này hai người đế hậu đã thảo luận đến mức mấy người cung nữ cũng không đủ chọn, đang chuẩn bị kêu thêm cung nữ đến, thì đã thấy Ngụy Khuyết động đậy.

Hắn chậm rãi đi tới chỗ Tô Đường, dưới khuôn mặt đầy cảnh giác của nàng, tự nhiên cầm lấy tay nàng, sau đó thân mật nhéo nhéo: "Nàng a, không phải hôm qua ta mới nói với nàng sao? Ngoại trừ nàng ra, ai ta cũng không cần."

Tô Đường giật giật, phát hiện không rút tay ra được, chỉ có thể rũ mắt nhẹ giọng: "Chỉ là Hầu gia một thân một mình ở Tây Bắc, ta không yên tâm."

Ngụy Khuyết: "Không sao, ta sớm đã sai người xây cho nàng một căn phòng nhỏ ấm áp ở Tây Bắc, đông ấm hạ lạnh, đang định lần này cho nàng một cái kinh hỉ. Ta và nàng đã thành hôn ba năm, số lần gặp mặt ít ỏi không được bao nhiêu, ta ở Tây Bắc thế nhưng rất tưởng niệm."

Lời âu yếm hắn càng nói càng thuận miệng, Tô Đường càng nghe càng nổi da gà, mắt thấy hắn còn muốn tiếp tục, nàng chịu đựng hàn ý, vội vàng ngắt lời nói: "Thế nhưng một mình ta sợ là không chiếu cố được Hầu gia, ngược lại còn làm Hầu gia phân tâm, như vậy thì được không tốt cho lắm."

Ngụy Khuyết đột nhiên không nói, ngược lại quỳ xuống với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, thần chỉ ái mộ một người là Thiệu Dương, mong Hoàng Thượng thành toàn."

Sắc mặt Hoàng đế dần dần khó coi, nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ tức giận phất tay áo hừ một tiếng: "Thôi, trẫm cũng mặc kệ những việc này của ngươi."

Hoàng hậu thật ra còn muốn nói cái gì đó, nhưng Ngụy Khuyết lại nói: "Thiệu Dương rộng lượng vì thần suy nghĩ, nhưng thần cũng phải suy nghĩ cho nàng. Thân thể của nàng vốn không tốt, chỉ sợ nàng trước mặt rộng lượng, sau lưng lại trộm thương tâm. Thần nghe nói ba năm này nàng tình nguyện sống trong tiểu biệt viện cũng không muốn vào Hầu phủ ở, đó là người không có mục tiêu. Thần nghĩ, Thiệu Dương tốt với thần như vậy, cả đời này của thần nhất định sẽ không phụ nàng."

Tô Đường mặt không biểu tình nghe nam chủ một mình thâm tình, chẳng những không cảm động, thậm chí còn muốn đánh hắn một trận.

A, đời này không cô phụ nàng?

Trực tiếp chặt đứt con đường hòa li của nàng, nếu ngày nào đó nàng muốn chạy, sợ là chỉ có một con đường tang thê cho nàng lựa chọn đi.

Tươi cười trên mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu dần dần biến mất, không bao lâu, hai người liền cáo lui rời khỏi cung.

Có điều trên đường vẫn gặp phải Thái tử, có lẽ là đi quá gấp, phát quan trên đầu đều có chút lệch ra.

"Thiệu Dương."

Bước chân của Tô Đường hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó vòng eo liền bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lại, nàng ghé mắt, nhìn nam chủ giống như đang công khai biểu thị chủ quyền, lạnh nhạt mở miệng: "Buông ra."

Ngụy Khuyết giống như là diễn kịch diễn đến nghiện rồi, mặt lại đầy sủng nịch nói: "Thiệu Dương, nghe lời."

Mặt Tô Đường đầy dấu chấm hỏi, nếu không phải giá trị hắc hóa không biến động, nàng còn cho rằng gia hỏa này đang coi trọng mình.

Thái tử đến gần, thấy Ngụy Khuyết mới nâng lên tư thế, chẳng qua khi đối mặt với Tô Đường lại tràn đầy nhu tình: "Thiệu Dương, mấy năm nay cô vẫn luôn viết thư cho ngươi, ngươi làm sao ngay cả một phong thư cũng không trả lời? Có phải bởi vì thân thể không khoẻ nên mới không nhấc nổi bút không?"

Dấu chấm hỏi trên đầu Tô Đường càng nhiều.

Đại huynh đệ, bổ não là bệnh a!

Nếu nàng không nhấc nổi bút, vậy hiện tại người đứng trước mặt hắn ta là ai?

Đáng tiếc, thái tử còn đang đắm chìm trong sự đau lòng: "Thiệu Dương, nghe lời cô đi, mau vào trong cung ở đi, để Thái Y Viện dưỡng bệnh cho ngươi."

Trong vòng một ngày, đã liên tục hai người kêu nàng nghe lời.

"Điện hạ, quân thần khác biệt, huống chi còn có Ung Xương hầu ở......"

"Ung Xương hầu có thể so được với cô sao?" Thái tử cao giọng đánh gãy, nhìn Ngụy Khuyết ôm eo nàng, trong mắt hận không thể phun ra lửa.

Ngụy Khuyết xuy một tiếng, khác thái độ đối với Hoàng Thượng, hắn căn bản không có đặt Thái tử vào mắt, chẳng những không có cung kính rũ mi, ngược lại còn nâng lên cặp mắt sắc bén, lạnh lùng cười với hắn ta.

Trong nháy mắt kia, thái tử chỉ cảm thấy mình đang ở trong hầm băng, lạnh đến mức khiến cả người hắn ta phát run, chờ đến khi hoàn hồn, trước mắt làm gì còn ai nữa.

Một chỗ khác, Tô Đường một đường bị người kéo đi, bụng nàng vốn đã trống rỗng, lúc này đã có chút thở hổn hển.

"Ngụy Khuyết!"

Ngụy Khuyết nghĩ đến những lời đồn đãi ba năm qua nghe được ở Tây Bắc, trong mắt càng thêm tức giận. Trước đó đã nói, thích hay không thích là một chuyện, nhưng vì nàng mà để người khác chê cười, đó chính là một chuyện khác.

Nếu tạm thời không muốn hòa ly, vậy tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn một chút.

"Nhân lúc còn sớm thì hãy giải quyết những cái tri kỷ đó của ngươi đi. Nếu không bổn hầu biết một người, liền giết một người."

————
Đọc full tại WORDPRESS
Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top