Vị diện số 3: Đấng cứu thế tại mạt thế (36)


Thiên Y trở về không bao lâu, căn cứ của Hạo Nhạc trên dưới lại tiếp tục hoàn toàn đảo lộn.

Đầu tiên là lễ kết nạp của gần một trăm thành viên mới đi cùng với người phụ trách an ninh mất tích Tô Thanh, hai là lượng vũ khí dồi dào theo sau Tô Thanh đã nâng phòng thủ của căn cứ lên một tầm cao mới.

Ba là, thông báo phát động chiến tranh với quân đội của hội đồng an ninh.

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa xong thông cáo táo bạo này, bọn họ đã phải đối mặt với một thông tin còn khủng khiếp hơn.

Sự thật về nguồn gốc của thây ma, và những yếu tố dẫn đến sự sụp đổ của thế giới này.

Mặc dù hội đồng an ninh đưa ra bằng chứng, mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng sự xuất hiện của những người dân thường bị đối xử như nô lệ ở căn cứ của Quân Dực là một nhân tố vô cùng thích hợp để nhấn mạnh sự xấu xa của quân đội, tinh thần của mọi người lập tức liền sôi trào.

Căn cứ của Hạo Nhạc có bảy phần là người bình thường, bọn họ dù có yếu đuối nhưng vẫn luôn cố gắng từng ngày, bọn họ không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào tay quân đội, liệu kết cục có khá hơn những người dân được giải cứu kia là bao hay không.

Còn những người được Thiên Y đưa về, bọn họ được trải nghiệm một cuộc sống khác hoàn toàn khi ở căn cứ của Quân Dực, họ đều không nghĩ muốn đánh mất nơi này vào tay quân đội, trở lại kiếp làm nô lệ như quá khứ.

Về việc này, Thiên Y bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến kỹ năng trị dân dở như hạch của Quân Dực đã góp phần đẩy tiến độ tiếp thu của những người dân ở đây lên cao thế này.

Nguyên chủ kiếp trước là người bên ngối của Quân Dực, còn là dị năng giả nên đãi ngộ khỏi phải bàn, may mà Thiên Y mơ hồ thấy được một vài chi tiết cho thấy những người bình thường khác dường như sống không được tốt lắm.

Cuối cùng là, Tử Lam.

Người sống sót, vật thí nghiệm, nhân chứng, tồn tại rõ ràng nhất cho những hành động không thể dung tha của chính phủ.

Tử Lam bước lên đài cao, dưới ánh mắt của mọi người, hắn chậm rãi kẻ lại những ngày tháng bên trong phòng thí nghiệm, những gì hắn đã phải chịu đựng, và, sức mạnh của hắn.

Trương Phù đứng trong hàng hội đồng, kinh ngạc khi nghe những lời trần thuật đều đều của Tử Lam về năng lực xử lý Zombie trong một cái chớp mắt, đội trưởng thậm chí còn biến nó thành một buổi biểu diễn, đám xác sống được mang vào trong nháy mắt liền biến thành một đống thịt nát.

Xung quanh vang lên tiếng hít không khí, Trương Phù cũng không kiềm chế được bản thân mình, nếu như đó là đầu của hắn, có phải bây giờ hắn cũng đã chết rồi không, khẳng định xung quanh cũng có nhiều người có suy nghĩ không khác gì hắn, bằng chứng là những tiếng nghị luận nho nhỏ đã bắt đầu vang lên.

"Mọi người, Tử Lam đã đồng hành cùng chúng ta hơn hai trăm ngày." Giọng nói ôn nhu của cô gái đứng bên cạnh Tử Lam vang lên, là người đã bảo vệ căn cứ đến không một kẽ hở, nếu không có cô, nơi này có lẽ đã sớm biến thành một ổ Zombie.

Giọng nói của Tô Thanh giống như có ma lực, trong chốc lát có thể khiến mọi người bình tĩnh lại.

"Những ngày qua, chúng ta đã cùng kề vai sát cánh, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau phát triển, tất cả mọi người ở đây đối với tôi, đối với Tử Lam, giống như một gia đình. Tử Lam sẽ không hại gia đình của mình, sẽ không hại đến những người đã cùng bên hắn những ngày tháng gian nan qua, sự thật này, mọi người chẳng lẽ còn không hiểu sao?"

Lời nói nhẹ nhàng của Tô Thanh khiến cho đám đông trở lên im lặng, những tiếng bàn tán cũng đã biến mất.

Trương Phù không thể tin được rằng mọi người chỉ cần vài câu của Tô Thanh liền giống như đã bắt đầu chấp nhận Tử Lam, thứ sức mạnh không theo lẽ thường đáng lẽ phải khiến cho mọi người sợ hãi tránh xa, nếu như ngày đó ở phòng thí nghiệm bí mật kia Trương Phù biết được Tử Lam có sức mạnh này, có lẽ hắn đã chạy trối chết vào vòng tay của quân đội, dù gì thì quân đội cũng là con người, đỡ hơn một con người với sức mạnh của một con quái vật.

Nhưng lúc này, hắn dường như cũng không sợ hãi Tử Lam.

Là vì sao?

Là vì người nói ra những lời khẳng định rằng Tử Lam không đáng sợ là đội trưởng của hắn, Tô Thanh, người chỉ cần đứng ở một nơi liền có thể khiến người khác yên tâm?

Hay là vì những ngày qua, sự xuất hiện của Tử Lam ở căn cứ đã dần khiến mọi người buông bỏ những định kiến, bởi vì bọn họ đã từng tiếp xúc với hắn, đã từng nói chuyện với hắn, nên thật ra cảm thấy hắn không phải là người đáng sợ?

Giống như việc có một con hổ trong căn cứ vậy, nếu như nó đột nhiên xuất hiện trong căn cứ, mọi người nhất định sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng nếu một con hổ con được nuôi dạy từng ngày, mọi người cũng từng tiếp xúc qua, thì lại chỉ thấy nó không khác gì một chú mèo nhỏ đáng yêu, hơn nữa con hổ này còn thuộc về một người mà họ vô cùng tin tưởng.

Trương Phù không nhịn được nhìn Tô Thanh thêm vài lần, đây là may mắn, hay là do... đã tính toán từ trước?

Tử Lam nắm lấy tay Thiên Y, hắn nhìn xuống từ trên khán đài, những ánh mắt lo sợ qua lời của cô đã dần thay đổi. Hắn không dám tin, bọn họ thật sự... chấp nhận hắn sao?

"Tôi đã nói, thế giới này vẫn còn nơi chào đón anh."

Tô Thanh đứng cạnh hắn mỉm cười, Tử Lam chỉ cảm thấy toàn thân cô như đang phát sáng, ánh mắt cô phản chiếu hình bóng hắn, cũng phản chiếu trái tim đang đập liên hồi của hắn.

"Định nghĩa yêu với mỗi người đều khác nhau."

Ra là vậy.

Ra đây chính là tình yêu.

.

Thiên Y nhìn xuống khán đài.

"Như những thành viên trong hội đồng an ninh đã nói, chúng ta hiện đang phải đối mặt với sự thù địch từ phía quân đội. Mặc dù hiện tại tôi có thể đảm bảo an toàn cho các bạn khỏi xác sống, nhưng trong tương lai, chúng ta sẽ còn tiếp xúc với rất nhiều thế lực khác, và tôi không thể cứ bảo vệ các bạn mãi được. Đã đến lúc chúng ta một lần nữa phải cùng nhau chiến đấu, tiêu diệt thế lực đã khiến chúng ta mất đi nhà cửa, mất đi người thân, mất đi tất cả những gì các bạn đã từng trân trọng."

Giọng nói của Thiên Y vô cùng điềm đạm, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng lọt vào tai những người phía dưới.

"Chúng ta phải chiến đấu. Chúng ta chiến đấu cho chính chúng ta, cho thế hệ tương lai không phải trải qua những gì mà chúng ta đang chịu đựng, và chiến đấu vì tương lai của chính thế giới này."

Thiên Y đưa mắt quét một vòng, trong mắt cô vương vấn ý cười, cô chậm rãi nói ra những lời cuối cùng.

"Các bạn là những loài người mới, hãy cùng tôi xây dựng lên thế giới mới."

Lời vừa dứt, bên dưới chỉ còn lại một khoảng lặng ngắn ngủi.

"UOHHHHHHH!!!!"

Những tiếng rống nhiệt huyết của mọi người vang dội, không biết là do bị Tô Thanh làm cảm động, hay là do tinh thần chính nghĩa vốn đang ngủ sâu bên trong mỗi người đột nhiên rực cháy.

Thế giới, sắp thay da đổi thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top