Chương 3: Ảnh hậu quốc dân (2)
"Cô là?" Liên Thiến mở miệng, ngữ khí có chút không vui.
Không biết vì sao, cô đối với nữ nhân này có một cỗ trời sinh chán ghét.
【 đây là Liên Thiến, người phụ nữ vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Tư kể từ khi cô rời đi, hiện tại nghệ sĩ của Hạ thị. 】 Hệ thống chu đáo nhắc nhở, chính là hy vọng Trà Trà càng cảm thấy nguy cơ.
Trà Trà tỏ vẻ, "Cô ta theo đuổi ba năm cũng chưa có tiến triển, chứng minh cô ta không được, sao có thể khiến ta cảm thấy nguy cơ?"
【...】
Hệ thống tỏ vẻ nhận sai.
Ký chủ của nó không có khả năng cảm nhận nguy cơ.
Liên Thiến không kịp chờ câu trả lời của Trà Trà, lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Chu Thịnh: "Khương Trà! Sao cô lại quay trở về?!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trên boong tàu lập tức nguội lạnh.
Liên Thiến nghi hoặc nhìn về phía Trà Trà.
Khương Trà?
Chính là người phụ nữ đã vứt bỏ Hạ Tư?
Cô ta đã nghe qua một số tin đồn về chuyện này nhưng lại không biết rõ nội tình.
Nhưng cô ta nghĩ một người đàn ông xuất sắc như Hạ Tư sao có thể bị vứt bỏ.
Khẳng định là chính hắn chơi chán rồi, chủ động đề chia tay.
"Không phải Tiểu Chu Thịnh sao? Sao vẫn lùn như vậy?" Trà Trà ngoáy lỗ tai, nhìn Chu Thịnh từ dưới lên, "Uống nhiều sữa bò vào, đối với anh sẽ có chỗ lợi."
Chiều cao chính là cấm kỵ đối với Chu Thịnh.
Là một công tử người đầy mỹ mạo cùng tài hoa nhưng bản thân lại chỉ cao có 1m75.
Điều này khiến hắn cảm thấy tự ti sâu sắc, thậm chí liền đối với nữ thần của chính mình dũng khí thổ lộ cũng không có.
"Cô!" Chu Thịnh bị vạch trần trước mặt mọi người, nghiên răng nghiến lợi, tức giận muốn đánh người
"Tôi làm sao chứ." Trà Trà chớp chớp mắt, "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Rõ ràng một giây trước còn có khí phách chế giễu người khác, giây tiếp theo liền lộ ra vẻ mặt ngây thơ.
Này...
Bạn gái cũ của Hạ ca thực sự không phải một nhà viết kịch sao?
Chu Thịnh lập tức nổi giận.
Nữ nhân này vẫn đáng ghét như vậy!
Hắn đánh giá Trà Trà, dù nửa khuôn mặt che lại vẫn kinh diễm động lòng người như cũ, khóe miệng nhịn không được giật giật, "Cô đã đi đâu, sao lại có bộ dáng này..."
Hắn sắp xếp từ ngữ của mình, bổ sung: "Nghèo túng."
Quần áo trên người cô không mới, đôi giày cũng có chút cũ.
Giống như mới từ Châu Phi chạy nạn trở về.
Chu Thịnh đã đoán đúng.
Cô đúng là mới từ Châu Phi trở về.
Trà Trà tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt phong tình vạn chủng, ngũ quan toàn bộ hiện ra ở trước mặt hắn, ngữ khí khinh miệt: "Tiểu Chu Thịnh, tôi cảm thấy anh không chỉ có thân hình không tốt mà mắt cũng có vấn đề."
Ba năm qua đi, nhan sắc của cô còn đẹp hơn trước.
"Chỉ bằng khuôn mặt xinh đẹp này của tôi, tuyệt đối không có ngày nghèo túng!"
Ngữ khí của cô cực kì kiêu ngạo, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác cô đang mạnh miệng.
Trên người nàng toát ra một kiểu tự tin từ trong xương cốt, một sự khẳng định từ chính cô.
Tất nhiên, cô thật sự xinh đẹp.
Tất cả những mỹ từ trong từ điển đều không đủ để hình dung mỹ mạo của cô.
"Ha ha." Chu Thịnh cười lạnh.
Quả nhiên là người phụ nữ trong trí nhớ của hắn.
Vẫn táo tợn như vậy.
Bất quá, Chu Thịnh thực sự bất ngờ bởi sự xuất hiện của cô.
Ông trời phá lệ thiên vị cô, để lại cho cô tất cả những điều tốt đẹp.
Trà Trà khóe miệng ý cười càng thêm khinh thường.
Cô giống một bông hồng đầy cao quý và rực rỡ, cho dù đầy người là thứ, như cũ hấp dẫn mọi người nghỉ chân ánh mắt.
Trà Trà đi đến Hạ Tư trước mặt, không che giấu sự hứng thú của mình đối với hắn, thẳng thắn dụ hoặc ngược lại càng hấp dẫn người, "Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"
Thanh âm của cô mềm mại, như suối chảy róc rách, làm người nghe vui vẻ thoải mái.
Hạ Tư thâm thúy nhìn cô: "Không thể."
【 lật xe đi. 】 hệ thống vui sướng khi có người gặp họa
Trà Trà mặc kệ nó.
Nàng nhìn Hạ Tư khẽ mỉm cười, không chút do dự trực tiếp ngồi giữa Liên Thiến và Hạ Tư.
"Hạ tiên sinh, hãy đối xử với phụ nữ như một quý ông"
Mà một quý ông sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu hợp lí của một cô gái.
Tỷ như ngồi bên cạnh hắn.
Khi Trà Trà tới gần, trên người cô như có như không, tràn ngập hương trà, cuồng nhiệt mà bá đạo, giống như dã thú mạnh mẽ quét qua, nháy mắt chiếm cứ khứu giác Hạ Tư.
Hạ Tư muốn ngừng thở nhưng mùi hương kia lan tỏa khiến anh không thể tránh được.
"Cô không phải tiên nữ sao?" Hạ Tư hỏi lại, "Tôi nhớ rõ Khương tiểu thư hình như đã độ kiếp thành công? Luyến tiếc nhân gian phồn hoa sao?."
A cái này...
Trà Trà tỏ vẻ cô thật ra rất nhớ thiên đường.
Nhưng hệ thống không cho a.
Nàng cong môi, đáy mắt dường như có tia sáng lấp lánh "Hạ tiên sinh là người tuyệt sắc nhân gian, tôi đặc biệt tới đây để giải tỏa nỗi nhớ mong."
Hạ Tư nhàn nhạt nhìn cô.
Liên Thiến bị gạt sang một bên, nhìn sự tương tác giữa hai người, kìm nén sự ghen tức trong lòng, "Khương tiểu thư, ngài có thể rời đi không?"
Ay?
Thứ gì vừa mở miệng?
Trà Trà nghiêng đầu.
Ồ, hóa ra là đóa bạch liên hoa này.
Liên Thiến bĩu môi, "Nếu cô cùng hạ tổng đã chia tay, vẫn nên bảo trì khoảng cách. Dù sao Khương tiểu thư cũng là người của công chúng, nếu bị chụp ảnh, sẽ không tốt cho thanh danh của cô."
yo yo yo
Tép riu từ đâu đến dám kêu gào trước mặt cô.
Là do cô không hề động đao hay do tép riu này lá gan quá lớn?
"Hạ Tư, anh cũng nghĩ vậy sao?" Trà Trà quay đầu, đuôi mắt phiếm hồng.
Cô giả vờ lau nước mắt, "Thì ra anh không hề chào đón tôi, nếu vậy tôi cũng chỉ có thể rời đi."
Trà Trà đứng dậy, làm bộ rời khỏi.
Ai ngờ mới vừa đi hai bước, thân thể đột nhiên ngã xuống.
Như thể bị vấp phải thứ gì đó, trực tiếp ngã vào ngực Hạ Tư.
Ở nơi mọi người không thấy, trong mắt cô hiện lên một tia đắc ý, "Thống Tử, ngươi xem, đây mới thực sự là bạch liên hoa."
Nhất định phải chuẩn xác ngã vào vòng tay của mục tiêu, sau đó ngại ngừng nhìn anh ta, mượn cơ hội gia tăng sự thân mật giữa hai người.
【ách...】 hệ thống xấu hổ.
Vốn đang cảm thấy rất lãng mạn, tự dưng nghe cô giải thích, mỹ cảm lập tức tan biến.
Trà Trà câu lấy Hạ Tư cổ, gương mặt phiếm hồng, có chút lúng túng nói, "Cái kia... tôi không cố ý, anh không sao chứ?"
Nói xong, cô giãy giụa muốn đứng dậy.
Tựa như một con cá mắc lưới, Trà Trà ở trong ngực Hạ Tư động nửa ngày, trước sau không thoát ra được.
"Đừng lộn xộn." Hạ Tư thanh âm trầm thấp, ánh mắt ngày càng thâm trầm.
Trà Trà tựa hồ phát giác được điều gì, ngoan ngoãn gật gật đầu, giống như chú chim nhỏ cuộn tròn trong ngực Hạ Tư.
Sau khi chứng kiến một màn này, Liên Thiến cơ hồ muốn đem môi dưới cắn nát.
Những người khác đều không dám thở mạnh.
Chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Hạ ca.
Nữ nhân này đẳng cấp quá cao.
Hạ ca thực sự không phải đối thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top