Vị hôn phu yêu con gái của bảo mẫu(3)

Xuyên nhanh: Ma Đạo tiểu tỷ tỷ

Editor: Nguyệt Hạ Phiêu Tuyết

---------------------
Vị hôn phu yêu con gái của bảo mẫu(3)

Bạch Linh muốn gọi xe, có thể là những năm nay cô ta ra ngoài đều đừng xe của Sở gia, nên số điện thoại gọi xe một số cũng không biết, loay hoay nửa ngày cũng không tìm hiểu rõ, đành phải gọi điện thoại cho Bạch Tuyết Vi, khủng hoảng trong lòng ngay tại lúc Bạch Tuyết Vi bắt máy đều bạo phát ra.

"Tuyết Vi, Tuyết Vi mẹ bị Sở gia đuổi ra ngoài, con mau tới đón mẹ, mẹ không còn mặt mũi nhìn người----" Bạch Linh sụp đổ khóc lên.

Bạch Tuyết Vi vội la lên: " Mẹ người trước đừng khóc, từ từ nói. Đến cùng là thế nào? Làm sao lại đuổi ra? Mẹ hiện tại đang ở đâu?"

Bạch Linh nhìn biệt thự Sở gia, lau nước mắt, đi đến gốc cây nức nở nói: "Hôm nay tiểu thư xuất viện, tiên sinh cùng phu nhân cũng trở về. Tiểu thư vừa trở về liền nói mẹ muốn làm mẹ vợ Diệp Thần, không thể ở lại Sở gia, phu nhân cũng chỉ trích mẹ vong ân phụ nghĩa, dung túng con bắt nạt tiểu thư. Bọn họ, bọn họ chỗ mẹ ba mươi phút thu dọn đồ đạc, sau đó liền đuổi mẹ ra. Mẹ bây giờ ở cửa biệt thự, cùng bảy tám cái thùng không đi đâu được, cũng không gọi được xe. Tuyết Vi, con mau tới đón mẹ, những người giúp việc đều nói mẹ không cần mặt mũi, mẹ thật sự không có mặt mũi chờ ở chỗ này a."

"Mẹ đừng vội, là con không nghĩ chu toàn, hại mẹ bị mắng. Mẹ tìm một chỗ ngồi trước, con sẽ lập tức trở về." Bạch Tuyết Vi đừng một chút, lại nói: "Côn gọi Diệp Thần cùng đi đón mẹ, sẽ không để mẹ rời đi chật vật như vậy."

"Được, con mau đến đây." Bạch Linh nghe con gái nói, trong lòng an ổn đôi chút, đem mấy cái thùng đến dưới gốc cây, ngồi ở đó chờ. Nhưng là cô ta vẫn cảm thấy không có mặt mũi gặp người, liền ra sau gốc cây ngồi, sợ những người giúp việc kia lại nhìn mình.

Bạch Tuyết Vi ở ngay tại chung cư nhỏ của Diệp Thần, ở trong phòng nghe điện thoại xong, lúc ra ngoài liền đỏ hồng mắt hỏi Diệp Thần: "Diệp Thần, anh có thể lái xe đi đón mẹ em không? Tương Tương hôm nay về nhà, cô ấy có lẽ hận chết em rồi, đem mẹ em đuổi ra khỏi cửa. Đều là tại em không tốt, không nên thích anh, làm hại mẹ lớn tuổi như vậy còn bị đuổi ra khỏi cửa, bị người chê cười. Anh đưa em đi đón mẹ có được không? Em có lỗi với bà..."

Diệp Thần nghe xong liền bùng nổ: "Sở Tương đuổi dì Bạch ra khỏi cửa? Anh còn không biết sao hai ngày nay cô ta còn không tìm anh, hóa ra là đợi ở điểm này. Thật là hung hăng càn quấy. Chuyện này có quan hệ gì với dì Bạch? Đi, anh đưa em đến. Yên tâm, anh sẽ nói với Sở Tương rõ ràng, là anh thích em, cứng rắn để em đi cùng anh, Sở Tương không có quyền đối xử với em như vậy."

Bạch Tuyết Vi ở sau lưng cúi đầu cầm tay hắn, nhỏ giọng nói: "Là lỗi của em, em không nên thích anh, nhưng là em không nhịn được, là em phản bội Tương Tương, cô ấy đối với em thế nào cũng được. Diệp Thần, anh nhìn thấy Tương Tương tuyệt đối đừng ồn ào với cô ấy, là chúng ta có lỗi với cô ấy, nếu như anh lại cùng cô ấy náo thì em làm người thế nào?"


Diệp Thần cầm chặt tay của cô ta, trong lòng thầm nghĩ Bạch Tuyết Vi hiểu chuyện hơn Sở Tương gấp hàng vạn lần, an ủi: "Được, anh nghe lời em, mau lên xe đi."


Bạch Tuyết Vi lên xe, Diệp Thần lập tức gọi điện thoại cho Sở Tương.

Sở Tương vừa mở máy chơi game, đang hiếu kì thăm dò. Chuông điện thoại reo, cô cũng không nhìn, liền nhận: "Uy, ai vậy?"

Diệp Thần đè nén bực tức, mắng: "Sở Tương, cô có bị bệnh không? Chuyện của hai chúng ta có quan hệ gì với dì Bạch? Cô dựa vào cái gì bắt nạt dì như vậy? Dì Bạch tốt xấu gì cũng chiếu cố cô mười năm, cô vậy mà có thể làm khó dì như thế, sao cô có thể máu lạnh vậy?"

Sở Tương nhìn màn hình điện thoại, trên đó viết "chồng tương lai", ghét bỏ nhíu mày, không vui nói: "Diệp Thần, anh muốn chết?"

Diệp Thần bị ngữ điệu băng lãnh của cô làm cho sững sờ, thẹn quá hóa giận nói: "Cô uống rượu đến hỏng luôn đầu à? Cô phát điên cái gì?"

"Cút, cặn bã." Sở Tương không nói hai lời cúp điện thoại, dựa theo kí ức đem tất cả phương thức liên lạc của Diệp Thần kéo đen, lại đưa tất cả ảnh cùng tất cả chỉ chép, cuộc nói chuyện của Diệp Thần tất cả đều xóa đi.

Sau khi xử lý điện thoại sạch, lại một lần nữa chìm vào trong thế giới game, đã đem trả nam ném ra sau đầu. Cô hiện giờ đang muốn chơi đùa, những thứ này cô đều chưa bao giờ tiếp xúc qua, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô. Chuyện có thể làm cho cô thấy hứng thú chính là chuyện trọng yếu nhất, những người khác đều không thể phân được lực chú ý của cô.

Diệp Thần bị cúp điện thoại, lập tức lại gọi đến nghiêng lần nháy đều không cách nào gọi được. Hắn gọi liên tiếp mấy lần mới biết mình bị Sở Tương kéo đen, tức giận đến để lại giọng nói cho Sở Tương, kết quả lại thấy bọn họ đã không phải là bạn tốt.

Bạch Tuyết Vi nghe trộm hắn gọi điện thoại, thấy hắn đen mặt đi vào liền hỏi: "Diệp Thần, thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì." Diệp Thần thở mạnh, lúc lên xe còn dùng sức đóng cửa, trầm mặt lái xe.

Hắn không muốn đem chuyện Sở Tương không cho hắn mặt mũi nói cho Bạch Tuyết Vi, mặc dù hắn không thích Sở Tương, nhưng những năm này tình ý của Sở Tương đối với hắn đều để hắn mười phần hưởng thụ. Rất nhiều người từng theo đuổi Sở Tương, Sở Tương đều không thèm ngó tới, duy chỉ thích có mình hắn, trong lòng của hắn tự nhiên đắc ý, đương nhiên sẽ không nguyện ý để cho người ta biết thái độ hiện tại của Sở Tương đối với hắn.

Hắn cảm thấy Sở Tương chính là dục cầm cố túng, nhiều năm thích hắn như vậy làm sao có thể thay đổi? Sở Tương lần này chẳng quay chỉ là phát cáu mà thôi. Hắn phiền nhất chính là dáng vẻ công chúa này của Sở Tương. Diệp gia cùng Sở gia tại giới kinh doanh tương xứng, hắn dựa vào cái gì phải dỗ dành Sở Tương? Hắn cưới vợ chính là vì để cho mình vui vẻ, mà cưới Sở Tương hoàn toàn chính là tìm tội để chịu. Sở Tương nếu là có được một nửa ôn nhu của Bạch Tuyết Vi, hắn cũng sẽ không từ hôn.

Diệp Thần trong lòng bực tức, lái xe rất nhanh, một đường trầm mặc không nói câu nào. Bạch Tuyết Vi nắm lấy đây ăn toàn, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô ta biết tính tình Diệp Thần nóng nảy, lúc này nói gì cũng không đúng, yên lặng ở một bên tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại.


Diệp Thần tức giận là chuyện tốt, hắn tức giận quá mức, sẽ cùng Sở Tương náo lục  bắt được tâm Diệp Thần, mà Diệp gia sẽ không để cháu trai làm con riêng, cho nên rời khỏi Sở gia là không quan trọng.

Bạch Tuyết Vi trong lòng hoàn toàn không hoảng hốt, lúc gặp được Bạch Linh còn có thể làm ra bộ dáng đau lòng áy náy, chạy đến ôm lấy Bạch Linh khóc: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Đều tại con không tốt, là con có lỗi với mẹ."

Bạch Linh nhìn thấy Diệp Thần tới, lập tức giả bộ như không biết rõ tình hình, bày ra dáng vẻ kinh ngạc nói: "Diệp, Diệp thiếu gia? Cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Cô ta đẩy Bạch Tuyết Vi ra, nghiêm khắc chất vấn, "Tuyết Vi, con vì sao lại ở cùng một chỗ với Diệp thiếu gia? Chẳng lẽ tiểu thư nói đều là sự thật? Con làm sao lại không biết xấu hổ như thế?"

Bạch Linh nâng tay phải lên định tát xuống, Bạch Tuyết Vi con rúm người lại không tránh, nhắm mắt lại giống như đứng là lỗi của mình, cam chịu bị đánh. Diệp  Thần vội vàng ngăn cản Bạch Linh, ôn tồn nói: "Dì Bạch, dì đừng kích động, là con thích Vi Vi, cô ấy bị con quấn lấy không có cách nào mới đáp ứng con. Những ngày này cô ấy một mực tự trách không thể bình yên, dì đừng trách cô ấy, muốn trách thì dì trách con đi."

Bạch Linh đương nhiên không thể trách Diệp Thần, luống cuống thu tay lại, khoác lóc nói: "Như thế dì phải làm thế nào? Dì làm sao xứng đáng với tiên  sinh, với phu nhân, làm sao xứng đáng với tiểu thư? Dì..."

Bạch Linh lung lay thân thể, Bạch Tuyết Vi vội vàng đỡ lấy, lo lắng hỏi: " Mẹ sao vậy? Có phải mẹ phơi nắng quá lâu choáng váng? Mẹ nhanh vào trong xe nghỉ ngơi uống nước một chút. Diệp Thần, giúp em đưa mẹ vào trong xe."

"Hả, được." Diệp Thần thấy Bạch Linh xém chút nữa liền ngất xỉu, giật nảy mình. Dù sao cũng là mẹ của người trong lòng, hắn vẫn là rất xem trọng, lập tức cùng Bạch Tuyết Vi đỡ Bạch Linh vào trong xe.

Bạch Linh uống hết mấy ngụm nước, nhắm mắt lại, nửa nằm ở phía sau ghế. Bạch Tuyết Vi bên cạnh không ngừng rơi nước mắt, "Đều là tại em, nếu không tại em, mẹ cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài, sẽ không phải phơi nắng lâu như vậy. Mẹ vất vả nuôi em lớn như vậy, em lại để mẹ chịu khổ, đều là lỗi của em."

Cô ta xoa nước mắt, đi tới cửa biệt thự: "Em đi xin lỗi Tương Tương, mẹ ở Sở gia mười năm, nhất định không thể bỏ được Sở gia."

Diệp Thần kéo cô ta lại: "Em xin lỗi cô ta cái gì? Rõ ràng là cô ta không phân tốt xấu, ỷ thế hiếp người. Em không cần đi xin lỗi cô ta."

Bạch Tuyết Vi giãy dụa không có khí lực, "Em phải đi. Em đi cầu xin Tương Tương, chỉ cần cô ấy không đuổi mẹ đi, cô ấy muốn xả giận thế nào cũng được. Là em có lỗi với cô ấy, em hẳn là phải làm cho cô ấy xả giận."

"Không được, em ở đây đợi, anh đi nói với cô ta." Diệp Thần cường ngạnh kéo Bạch Tuyết Vi vào trong xe, khóa cửa lại, nhìn đến mấy cái thùng ở ngã rẽ, sắc mặt lại trầm xuống. Sải bước đi đến nhấn chuông cửa biệt thự.

Bạch Linh cùng Bạch Tuyết Vi liếc nhau, cầm tay đối phương cười. Nếu đã cùng Sở gia vạch mặt, tất nhiên phải tận lực nói xấu. Bạch Linh là nhận được tin nhắn của Bạch Tuyết Vi, cố ý đứng phơi dưới mặt trời, lòng tràn đầy tự trách bị phơi đến ngất xỉu, khổ nhục kế tốt bao nhiêu? Lòng người sẽ luôn hướng về kẻ yếu, bọn họ nhất định phải tóm chặt lấy Diệp Thần không buông. Diệp Thần bây giờ tức điên lên rồi, không phải sao?

Gác cổng đã sớm nhận được thông báo của Sở Tương, về sau Sở gia không cho phép ba người này vào, đương nhiên là sẽ không mở cửa cho Diệp Thần.

Diệp Thần ăn canh bế môn, lửa giận càng tăng lên, bỗng dưng đạp một cước lên cửa, "Sở Tương cô ra đây cho tôi."

Phòng chơi đùa của Sở gia có tường cách âm tốt nhất, âm thanh của trò chơi cũng đặc biệt tốt, Sở Tương ở bên trong không nghe được cái gì. Cô đang cười hưng phấn, chơi rất high, cảm giác giống như mở cửa thế giới mới, trầm mê trong đó không thể kiềm chế, sao mà nhớ rõ trên thế giới này còn có người tên Diệp Thần đâu?

Ngược lại là mấy người hầu dưới lầu đều biết Diệp Thần đang ồn ào trước cửa, mấy người đã đem ảnh chụp của Diệp Thần cắt nát, những đồ vật của Diệp Thần tặng Sở Tương cũng đều được bọn họ chọn ra.

  Gia chủ đối với người hầu bọn họ rất tốt, bọn họ đương nhiên mười phần chướng mắt Diệp Thần. Trước đó nhìn thái độ của gia chủ, chắc hẳn sẽ từ hôn, bọn họ cũng không cần sợ Diệp Thần sẽ trở thành cô gia nữa, mấy người tụ lại một chỗ thương lượng với nhau, liền quyết định phải xả giận giúp tiểu thư.

  Đám người hầu ôm đồ của mình đem đến cửa chính, kêu gác cổng mở cửa ra, khách khí xa cách cười nói: "Diệp thiếu gia, tiểu thư đảng mải chơi đùa, hôm nay sợ là không có thời gian gặp ngài. Ngài cứ trở về trước đi, đến lúc tiểu thư ra, chúng tôi sẽ nói với tiểu thư ngài đến."

  Diệp Thần nhìn thấy thùng mảnh vụn của ảnh chụp, giật mình, từ khoảng cách bên trên mảnh vụn có thể nhìn thấy mặt hắn bị cắt nát, đây là ảnh chụp của hắn cùng Sở Tương từ nhỏ đến lớn.

  Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, mỗi người trên ngực đều ôm mấy thứ đồ, trông mười phần quen mắt, không khỏi nhíu mày nói: "Những vật này là làm sao?"


  Người hầu khéo léo trả lời: "Đây đều là đồ vật tiểu thư không cần, đưa cho chúng tôi. Nhưng là tiểu thư không muốn nhìn thấy những vật này, nên chúng tôi liền đem ra để ở chỗ gác cổng, khi về nhà thì mang theo, không thể làm chướng mắt tiểu thư."

  "Diệp thiếu gia, kế bên này đều là những nhân vật có máu mặt, ngài vẫn là không nên đợi ở cửa ra vào, bị người ta thấy thì không hay. Chúng ta bây giờ đi vào trước, ngài đi thong thả." Mấy người hầu đem đồ Diệp Thần đưa tiện tay đặt ở chỗ gác cổng, như chất đống rác rưởi, sau đó liền không quay đầu lại mà đi vào nhà.

  Diệp Thần gắt gao nhìn chằm chằm thùng mảnh vụn ảnh chụp, lửa  giận tỷ trong mắt như muốn đốt ra một cái lỗ trên thùng giấy. Hắn bao giờ phải nhận qua loại khuất nhục này? Liền ngay cả mấy người hầu cũng dám đem tôn nghiêm của hắn ném lên mặt đất giẫm, Sở Tương này thực sự khá lắm.

Diệp Thần mạnh mẽ xoay người bước đến cạnh xe, quăng mạnh cửa xe, âm thanh dọa cho mẹ con Bạch Linh khẽ run rẩy, không chờ bọn họ phản ứng liền lao xe đi.

Bạch Linh trừng mắt, vội kêu lên: "Thùng đồ! Thùng đồ của dì!"

  "Con gọi người tới lấy." Diệp Thần lạnh giọng nói, một chút cũng không nhìn mẹ con bọn họ.

  Nếu không phải tại bọn họ, hắn cũng sẽ không phải nhận loại tức giận này. Mẹ con Bạch Linh trước đó hao tổn tâm cơ hoàn  toàn uổng phí, Diệp Thần không gặp được Sở Tương, vậy nên đều phát tiết bực tức trên người bọn họ. Hai người tự nhận qua đắng, thời điểm áp suất quanh thân Diệp Thần hạ thấp đều không dám thở mạnh.

-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top