TG 1: Hiện đại: Hắc hóa quản gia công (2)
"Cậu chủ, chào buổi sáng."
"Ân," Lâm Tiêu lên tiếng, trong mắt còn mang theo mootj chút mê mang chưa tỉnh ngủ, híp mắt nhìn Yến Cảnh sau một lúc lâu, mới nho nhỏ cất tiếng trả lời: "Sớm, Tiểu Cảnh."
Yến Cảnh cười ôn nhu đỡ cậu đứng dậy, đưa cậu đi hướng đến phía phòng tắm: "Cậu chủ, nhân lúc độ ấm của nước còn thích hợp nên tắm rửa, quần áo ta chuẩn bị đặt ở bên trong."
"Ta đã biết." Lâm Tiêu đầu gật gà gật gù, bước chân nhỏ của mình vào phòng tắm, vài sợi tóc nhếch ngược lên do bị chèn trong lúc ngủ nay theo động tác của cậu mà run lên nghiêng trái, nghiêng phải, thoạt nhìn khá nghịch ngợm lại đáng yêu.
Yến Cảnh tầm mắt men theo vài sợi tóc lộn xộn ấy có chút buồn cười, nhịn không được mà vươn tay đem chúng ép xuống.
"Ân?" Lâm Tiêu nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Mau đi rửa mặt đi" Yến Cảnh bình tĩnh thu hồi tay: "Lê tiểu thư hẳn là sắp tới rồi."
Chờ hình bóng của Cậu chủ biến mất phía sau cửa, Yến Cảnh mới không nhịn được mà nhìn vào bàn tay mình, nâng tay lên, khẽ đưa đầu ngón tay của mình lên sát mũi, trong mắt mang theo một loại si mê pha lẫn điên dại cùng yêu thương, biểu tình lại ôn nhu tới cực hạn.
Thích, thích người này a, từ đầu đến chân, liền mỗi sợi tóc của cậu đều thích.
Thích.
---------------------------------------
Lúc Lâm Tiêu từ phòng tắm đi ra, Yến Cảnh thuần thục tiếp nhận khăn lông trong tay cậu, cẩn thận, tinh tế chà lau tóc cậu, giúp cậu sửa sang lại quần áo rồi đưa cậu xuống dưới lầu.
Lâm Tiêu đi theo Yến Cảnh bước chân xuống lầu, liền âm thầm vừa đi vừa đánh giá Yến Cảnh, tay hắn khớp xương rõ ràng, thon dài có lực, men theo tay hướng lên trên, là bóng sườn mặt duyên dáng, cùng khí chất mê người.
Kỳ thật Yến Cảnh so với cậu cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng mọi cử chỉ, hành động đều trầm ổn nên khiến người ta thấy an toàn.
Đi đến đầu cầu thang, Lâm Tiêu cảm giác được Yến Cảnh chân đột nhiên hơi dừng, tay nắm cậu đột nhiên chặt hơn. Theo tầm nhìn của hắn, có thể nhìn thấy dưới lầu, trong đại sảnh ngồi ở trên sô pha thiếu nữ, thiếu nữ ấy đại khái 16 - 18 tuổi. Có lẽ là nghe được trên lầu tiếng bước chân, mà phản xạ ngẩng đầu nhìn lại đây, lộ ra một khuôn mặt cute phì nộn nhìn đáng yêu đến cực điểm.
"Tiêu ca ca" nàng nhìn về phía Lâm Tiêu cười cười, tầm mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay, liền hơi chút dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục vẫy tay nói: "Tiêu ngốc, có phải anh lại vừa tỉnh ngủ khồn? Không phải hẹn là đi sớm một chút sao?"
Ngữ khí tự nhiên thân mật hiển nhiên quan hệ của hai người vô cùng quen thuộc.
Lâm Tiêu âm thầm đánh giá cô bé này. Nàng cùng Yến Cảnh hoàn toàn khác biệt,biểu hiện ôn nhu của nàng là chân chính ôn nhu, mà không giống Yến Cảnh, ôn nhu chỉ là tầng mặt mạ làm người người đoán không ra ý nghĩ của hắn.
"Y Nhi, rõ ràng là em tới quá sớm." Lâm Tiêu hơi hơi nâng mày cười cười nó.
Lâm Tiêu mẫn cảm mà cảm giác được Yến Cảnh nắm tay mình hơi cứng, rồi sau đó hắn trực tiếp buông lỏng tay ra, nhìn dưới lầu Lê Thiên Y gật gật đầu: "Lê tiểu thư."
"Cậu chủ còn không có ăn sáng, làm phiền Lê tiểu thư chờ một chút." Hắn nói liền cùng Lâm Tiêu cùng nhau đi xuống lầu, đến phòng bếp đi đến.
Lâm Tiêu ngoan ngoãn đi theo hắn, ngồi xuống bàn ăn rồi ngửa ra sau đầu nhìn về phía ngồi ở trên sô pha Lê Thiên Y: "Y Nhi tới sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi ạ" Lê Thiên Y gật đầu, bỏ xuống tờ báo chí trong tay, đứng dậy đi tới bên người Lâm Tiêu ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Tiêu cười nói: "Ta nhưng không giống người nào đó, đều muộn mới rời giường."
"Cậu chủ chỉ là tối hôm qua thức khuya, cho nên hôm nay ta cố ý để cậu chủ ngủ thêm một chút." Đáp lời chính là từ phòng bếp đi ra - Yến Cảnh, hắn đem trên khay bữa sáng, đưa cho Lâm Tiêu: "Cậu chủ, cháo không bỏng, vừa lúc có thể dùng."
"Cảm ơn ngươi, Tiểu Cảnh." Lâm Tiêu tiếp nhận cháo, cậu nhìn về phía Yến Cảnh, khen ngợi: "Tiểu Cảnh, ăn ngon thật, ngươi nấu ăn càng ngày càng tốt."
Yến Cảnh đứng ở phía sau cậu, khẽ đáp: "Cậu chủ thích là tốt rồi."
Lê Thiên Y ngồi ở một bên, nhìn Yến Cảnh, lại nhìn trên bàn bữa sáng cùng Lâm Tiêu, nhíu mày khẽ thở dài.
----------------------------------------
Triển lãm tranh kết thúc, ba người đi ăn cơm, Yến Cảnh hết mực chiếu cố Lâm Tiêu, cái gì thích ăn, cái gì không thích ăn, cá lọc xương, tôm lột vỏ.
Lê Thiên Y chống tay, nhìn hai người đối diện, bưng lên cà phê uống một hớp không biết nên nói gì.
Lúc trở về, trời cũng đã tối, Lâm Tiêu lên xe liền ngáp ngủ, hai mắt đẫm lệ mông lung, tựa vào bả vai Yến Cảnh ngủ
Bên trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cậu vang lên thể hiện rõ cậu đẫ chìm sâu vào giấc ngủ.
Lê Thiên Y nhìn mắt đối diện hai người, nhíu mày nói: "Ngươi......"
"Hư." Yến Cảnh ngón tay đặt ở trên môi, đem đầu Lâm Tiêu gối lên đùi hắn, lại kéo thảm lông vì cậu đắp lên.
Lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Lê tiểu thư vừa muốn nói gì?"
Lê Thiên Y gắt gao mà nhìn Yến Cảnh một loạt động tác, nhíu mày nói: "Yến Cảnh, ngươi chỉ là quản gia của huynh ấy."
Yến Cảnh vỗ về cậu tóc động tác như cũ không có đừng, tầm mắt vẫn luôn đặt trên ngườiLâm Tiêu: "Ta đương nhiên biết chính mình là quản gia của cậu chủ, chuyện này không cần Lê tiểu thư nhắc nhở."
Vẻ mặt của hắn như cũ ôn nhu, nhưng là trong thanh âm lại mang theo lạnh nhạt.
Bộ dáng của hắn làm Lê Thiên Y mày nhíu càng sâu, nàng không hề nói bóng nói gió, mà là nói thẳng: "Ngươi không cảm thấy làm một quản gia mà nói, như ngươi là hơi quá mức?"
Yến Cảnh nghe vậy cười khẽ: "Chăm sóc cậu chủ, đó là vinh hạnh của ta."
Lê Thiên Y chưa bao giờ dám xem thường nam nhân trước mặt này, nàng biết rõ, Yến Cảnh tuyệt đối không phải như sự ôn nhu của hắn vẫn luôn thể hiện, cũng chỉ có ngu ngốc Tiêu ca ca mới bị lừa nhiều lần như vậy: "Bác, bá lần trước gọi điện thoại cho ta, bảo ta chiếu cố Tiêu ca ca. Mấy ngày nữa ta liền sẽ mang theo Tiêu ca ca về nhà một thời gian."
Vừa dứt lời, vẫn luôn không có phản ứng - Yến Cảnh ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn là ôn hòa độ cung, nhưng là cặp mắt kia nhìn vào làm người phát lạnh: "Lê tiểu thư muốn mang Cậu chủ đi, ta tự nhiên không ngăn cản. Nhưng cậu chủ muốn mang theo ta, ta cũng không có quyền cự tuyệt."
"Ngươi --!"
Lê Thiên Y giận mắng, thanh âm hơi lớn.
"Ngô......" Nhưng vào lúc này, Yến Cảnh trong lòng ngực người giật giật, đối chọi gay gắt hai người cùng nhau cấm thanh.
Lâm Tiêu như là bị Lê Thiên Y thanh âm đánh thức, chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn xung quanh, ngay sau đó lôi kéo Yến Cảnh góc áo: "Tiểu Cảnh......"
Lê Thiên Y trơ mắt mà nhìn đối diện nam nhân biểu tình, từ không thèm che dấu lạnh lùng nháy mắt trở nên ôn nhu vô cùng, cung kính lại sủng nịch, đối lập hoàn toàn: "Cậu chủ, ta ở. Đánh thức ngài sao? Tiếp tục ngủ đi, tới nhà ta sẽ kêu ngài dậy."
"Ân," Lâm Tiêu nhìn hắn một cái, an tâm nhắm mắt lại.
Trầm mặc ở trong xe một lần nữa lại tới, xác nhận Tiêu ca ca hoàn toàn ngủ say, Lê Thiên Y cật lực che dấu đáy lòng tức giận, thanh âm ép tới cực thấp, một lần nữa mở miệng nói: "Thân là Lâm gia quản gia, hy vọng ngươi có thể thấy rõ chính mình thân phận."
"Ta đương nhiên biết," Yến Cảnh đáp: "Lúc trước đúng là Cậu chủ cha mẹ tự mình đem Cậu chủ giao cho trong tay của ta," đối với kia đối vợ chồng, hắn cũng chỉ là dùng ' Cậu chủ cha mẹ ' như vậy xưng hô mà thôi.
Tự mình đem trân bảo đưa đến hắn trong lòng ngực, hắn còn có thể dễ dàng còn cho bọn hắn sao?
Hắn không phải kẻ ngốc.
Yến Cảnh giống như là không có thể lý giải Lê Thiên Y trong lời nói ý tứ, nhìn ngủ Cậu chủ, nhẹ giọng hứa hẹn: "Nếu bọn họ như vậy tin tưởng ta, ta tự nhiên sẽ hảo hảo chiếu cố Cậu chủ"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top