Chương 11

Chương 11.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (11)

Diêu Phương tắm rửa xong liền lập tức từ trong phòng tắm đi ra.

Hôm nay Bạch Lâm nói cho gã chỉ cần ở chỗ này chờ, là có thể chờ được Bạch Ngọc.

Diêu Phương ham muốn Bạch Ngọc lâu rồi, chính là Bạch Ngọc vẫn luôn quá bảo thủ, cho nên cho tới bây giờ gã không thể chân chính có được Bạch Ngọc. Lại không nghĩ đến hôm nay có thể có cơ hội như vậy.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc có thể đem Bạch Ngọc biến thành người của mình, Diêu Phương trong lòng vui đến nở hoa, cho nên khi gã đi vào phòng khách sạn này liền gấp không chờ nổi mà đi tắm rửa.

Mà giờ phút này gã mới từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Ngọc ngồi ở mép giường.

Diêu Phương cả người như được tiêm máu gà, vô cùng phấn khích.

Tổng cảm thấy Bạch Ngọc dường như đã thay đổi thành một người khác, trước kia tuy rằng Bạch Ngọc cũng rất xinh đẹp nhưng lại không giống như bây giờ, chỉ liếc mắt một cái đã có thể câu mất hồn của gã.

Trên mặt Bạch Ngọc dâng lên một tia đỏ ửng mất tự nhiên, đôi mắt có chút mê ly, con ngươi màu hổ phách lóe ánh sáng rung động lòng người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Cậu chỉ cười mà thôi, cũng không có làm ra động tác khác, nhưng lại toát lên mị hoặc liêu nhân nói không nên lời.

Bạch Ngọc như vậy hoàn toàn giống như một yêu tinh không tồn tại trong thế giới loài người.

Chỉ nhìn thôi đã khiến gã không thể kiềm chế được.

Diêu Phương không kiềm được nuốt một ngụm nước miếng, bước chân run rẩy hướng Bạch Ngọc đi tới.

"Bạch Ngọc, đến bên anh này, hôm nay anh sẽ yêu thương em."

Diêu Phương chưa từng phấn khởi như vậy, Bạch Ngọc quả nhiên chính là cực phẩm.

Chỉ cần nhìn như thế này thôi khí huyết trong người gã đã bắt đầu sôi sục.

Nhưng mà Bạch Ngọc lại chỉ là khinh miệt liếc mắt nhìn Diêu Phương một cái, trực tiếp mở miệng cảnh cáo: "Diêu Phương, đừng chạm vào tôi, bằng không anh sẽ hối hận."

Diêu Phương cảm thấy mình đã bị tiểu yêu tinh trước mắt này mê hoặc cho thần hồn điên đảo, nơi nào còn quản nhiều như vậy? Hôm nay liền tính là bá đạo cưỡng ép, gã cũng nhất định phải có được Bạch Ngọc.

"Tiểu bảo bối, anh không chạm vào em, anh mới thật hối hận nha!"

Nói xong, Diêu Phương liền tiện trực tiếp nhào lên người Bạch Ngọc. Đem Bạch Ngọc ấn ở trên giường.

Ai biết vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng "Ầm"!

Cửa phòng bị Nhiếp Lăng Vũ đá văng.

Cảnh tượng đầu tiên Nhiếp Lăng Vũ thấy sau khi đá văng cửa là hình ảnh cơ thể trần trụi của Diêu Phương đang nhào vào người Bạch Ngọc!

Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Lửa giận trong lòng nhanh chóng thiêu đốt, "Oanh" một tiếng, trực tiếp nổ mạnh!

Nhiếp Lăng Vũ gần như mất hết lý trí, người hắn yêu thương trân trọng nhất, cư nhiên ở sau lưng hắn thông đồng với người khác.

Hôm nay nếu không phải hắn thu được một tin nhắn nặc danh, hắn khó có thể tin Bạch Ngọc vậy mà lại phản bội hắn một lần nữa!

Nhiếp Lăng Vũ gắt gao cắn chặt hàm răng, vẻ mặt hung ác nhìn người trước mắt, đi nhanh tới cạnh Diêu Phương, một tay bóp lấy cổ gã, "Người của tao mày cũng dám động vào?"

[Xong rồi, xong rồi, xong rồi!]

Tiểu Mơ Hồ hoảng sợ nhìn giá trị số liệu, độ hảo cảm bọn họ vất vả lắm mới tích góp được sắp giảm về sô âm luôn rồi.

[Ký chủ, thật sự không chống đỡ được nữa! Cậu mau nghĩ biện pháp đi!]

Nhưng Bạch Ngọc vẫn không nhanh không chậm, thậm chí trong ánh mắt như cũ mang theo ý cười, "Đừng nóng vội a, lập tức sẽ tăng trở về."

[Thật sao?]

"Mày xem đi."

Bạch Ngọc giờ phút này nằm ở trên giường, mị xuân trên người cậu hiệu quả càng ngày càng rõ ràng, ngay cả làn da trên người đều tản mát ra hơi hơi hồng.

Ngay tại thời điểm giương cung bạt kiếm này, Bạch Ngọc thế nhưng không tự giác mà "ưm" một tiếng rên rỉ.

Thanh âm kia tại loại thời điểm này nghe dị thường không hài hòa.

Nhưng lại không cách nào làm người khác bỏ qua.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng đặt tay ở trên trán, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt càng thêm mê ly, đã không có một tia tiêu cự.

Cậu cắn chặt hàm răng, nước mắt tựa như hạt châu, chậm rãi từ khóe mắt nhỏ giọt.

Toàn thân nhìn qua như chịu thống khổ khó chịu, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh nức nở.

Thanh âm trầm thấp hỗn loạn chứa một tia đau đớn phát ra từ cổ họng Bạch Ngọc, "Lăng Vũ, cứu em......"

Nhiếp Lăng Vũ lúc này mới phát hiện Bạch Ngọc không thích hợp.

Trên má Bạch Ngọc tản mát ra tia đỏ ửng mất tự nhiên, cả người nhìn qua vô cùng thống khổ, ngay cả hô hấp cũng tựa hồ dồn dập hơn bình thường.

Nhiếp Lăng Vũ nắm cổ tay Diêu Phương càng thêm dùng sức.

"Mày đã làm gì em ấy?"

"Không có. Tôi cái gì cũng không có làm."

"Không có làm gì sao em ấy lại biến thành như vậy?"

Nhiếp Lăng Vũ trong lòng ngập trời lửa giận, nhưng giờ phút này Bạch Ngọc so với Diêu Phương quan trọng hơn.

"Chuyện này tao sẽ tìm mày tính sổ sau!"

Nhiếp Lăng Vũ túm chặt cánh tay Diêu Phương, vươn một chân lên đá, trực tiếp đá bay gã ra ngoài.

Sau đó đóng cửa lại.

Nhiếp Lăng Vũ vội vàng đi đến bên người Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc, em làm sao vậy?"

"Lăng Vũ, em khó chịu quá...... Cứu em với."

Đôi mắt Bạch Ngọc hồng hồng, nhìn qua vừa mê người vừa đáng thương.

Nhiếp Lăng Vũ đau lòng nhìn Bạch Ngọc, biết cậu có lẽ đã ăn vật gì không nên ăn rồi.

"Đừng sợ, tôi mang em đi bệnh viện." Nói xong hắn liền chuẩn bị đem Bạch Ngọc từ trên giường ôm lên.

Bạch Ngọc nghe thế đôi mắt liền trừng lớn, cậu đã hy sinh nhan sắc đến mức này rồi, phản diện đại nhân cư nhiên còn có thể giữ vững lòng không loạn.

Giỡn hả trời, sao có thể chứ?

Bạch Ngọc kéo quần áo mình ra, lộ ra bả vai tròn xoe, hai tay mềm mại ôm lấy cổ Nhiếp Lăng Vũ. Cả người đều là mị hoặc không nói nên lời.

Nhiếp Lăng Vũ không những không bế cậu lên được, ngược lại bị cậu kéo ngã, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng phát ra từ khoang mũi của Bạch Ngọc hòa quyện với hơi thở của Nhiếp Lăng Vũ.

Bạch Ngọc nhu nhược đáng thương nhìn hắn, lộ ra bộ dáng nước mắt lưng tròng: "Lăng Vũ, nóng quá...... Em khó chịu quá."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top