TG1-40.1
◎
Thành phố Thiệu An có bốn mùa rõ rệt, xuân hạ thu đông có sự thay đổi nhiệt độ rõ ràng, vào tháng Năm, ngay cả mặt đất cũng dường như bắt đầu bị bỏng lên, bị ánh mặt trời mãnh liệt phơi đến nóng bỏng.
Ngôi nhà kiểu Tây ánh mặt trời thông thấu, nhưng vào ngày hè, trong nhà liền phảng phất như lồng hấp hơi nóng cuồn cuộn.
Thông thường lúc này, Tô Yên Mị liền sẽ kéo rèm, mở điều hòa, ở lại trong phòng khách ánh sáng hơi tối, khí lạnh từ từ thổi quét tới, rất là thoải mái.
Đối mặt với thời tiết nóng bức, cô cũng lười ra ngoài dạo nữa, súc thành một tiểu đoàn trên sofa, dùng điện thoại Phó Hàn Tri tìm được chơi game một người chơi.
Phòng bếp mở ở phía sau nghiêng, người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước bệ bếp, ống tay áo cuộn lên, mày mò các loại đồ ngọt giải nhiệt mùa hè.
Các xác sống cấp cao không có cảm giác, không sợ lạnh cũng không sợ nóng, lúc này cẩn thận cận trọng canh giữ ở ngoài cổng vườn, công việc mỗi ngày chính là tuần tra khắp nơi, không cho xác sống cấp thấp đến gần khu vực này.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu chim hót, tất cả đều như là chậm lại, một khung cảnh năm tháng tĩnh hảo.
Tô Yên Mị lần lượt chơi vài trò game một người chơi, sau đó lại tiếp tục xem phim truyền hình cung đấu tải về trên điện thoại, các loại tranh sủng trong hậu cung, cung phi mang thai hoặc sảy thai hoặc sinh con, nữ chủ thì mẫu bằng tử quý, liên tiếp sinh ba đứa con trai một đứa con gái, một đường ân sủng phong phi phong hậu, làm cô xem thấy đủ rồi.
Trong thế giới của cô, tiên yêu nhân cùng tồn tại.
Khi cô mới bước vào nhân gian, Hoàng đế đương triều ngu ngốc, trầm mê tửu sắc ăn chơi, không màng triều chính, để Thái tử giám quốc, mang theo rất nhiều cung phi đi thuyền du ngoạn Giang Nam giàu có và đông đúc.
Lão Hoàng đế khi còn trẻ có năng lực gieo giống mạnh, tổng cộng có hơn hai mươi đứa con trai, Thái tử là con trai duy nhất của Hoàng hậu đã qua đời, nhà ngoại từng là đại tướng quân bị hết lần này đến lần khác biếm, sau đó các hoàng tử được sinh ra rình rập, có thể nói là bốn bề thụ địch, tứ cố vô thân.
Bọn họ không chơi tranh sủng, chơi là trò đoạt ngôi.
Tô Yên Mị khi đó vừa mới nháo bẻ với Hồ Vương sinh đôi, đến nhân gian giải sầu, gặp được Thái tử còn thượng hiện ngây ngô non nớt.
Cô bầu bạn với anh ta, một đường ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Trong lúc này, cô còn hỗn lên vị trí Quốc sư, hưởng thụ bổng lộc phong phú, cực kỳ tự do.
Còn về việc Thái tử ngày càng lớn tuổi, thừa dịp hai người đối ẩm, cảm giác say đang chính hàm khi, chủ động bò lên giường sập của cô, lại là một chuyện khác.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Tô Yên Mị nhìn chằm chằm màn hình nhân vật đong đưa, có chút xuất thần.
Mãi đến khi người đàn ông lấy sữa bò đông lạnh từ tủ lạnh ra, cúi người đặt trên bàn trà trước mặt cô, phát ra một chút tiếng vang giòn tan, Tô Yên Mị mới mơ hồ lấy lại tinh thần.
"Nghĩ gì vậy?"
Phó Hàn Tri dựa gần cô ngồi xuống, ôm cả người cô vào lòng, chú ý tới biểu tình rõ ràng thất thần vừa rồi của đối phương, không biết là đang nghĩ gì.
Ai ở căn cứ Thiệu An?
Quý Hiên, Chung Nhiên, hay là Lục Kính?
Thần sắc Tô Yên Mị còn có chút ngây ngây, như là không chú ý tới người đàn ông đang hỏi cái gì, liền ngẩng mặt lên nhìn anh.
Người phụ nữ có khuôn mặt quá mức kiều diễm, dung nhan như phấn hoa hồng, làn da trắng như tuyết, môi đầy đặn là màu hồng anh đào.
Đôi mắt đen nhánh trong suốt, lộ ra chút ngây thơ và nghi hoặc, dừng lại trong mắt Phó Hàn Tri, lại như là sự dụ dỗ cao cấp nhất, làm anh không tự giác yết hầu lăn lộn, làm ra động tác nuốt.
Anh đi theo dục vọng của chính mình, cúi đầu hôn cô.
Lời vừa nói, Phó Hàn Tri không hỏi lại, chỉ xem những ký ức không nên nhớ tới kia, theo nụ hôn này mà biến mất.
Mà sườn mặt được vỗ về, thừa nhận nụ hôn quá mức kịch liệt như vậy, Tô Yên Mị chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự quá biết hôn người, so hồ ly tinh còn giống hồ ly tinh.
Trong đầu bất kỳ nhiên nghĩ đến bộ phim cung đấu vừa xem, cung phi nào đó sau lưng mắng đáp ứng mới vào là hồ mị tử.
Với tư sắc của Phó Hàn Tri, gác thời cổ đại, ít nhất cũng phải là sủng phi, dựa theo tâm cơ và thủ đoạn của anh, đánh giá thấp nhất cũng có thể bò đến danh hiệu Quý phi.
Môi lưỡi tương triền, lại còn có thể thất thần, Phó Hàn Tri nhẹ nhàng cắn môi dưới cô, kéo suy nghĩ cô trở về, lại khẽ nhếch môi, cho cô liếm lộng.
Đầu lưỡi liếm qua đôi môi đầy đặn, sắc khí vô cớ, làm Tô Yên Mị đều nhịn không được bám lấy vai anh, quấn lấy lưỡi anh, để nhập vào trong miệng anh.
Luôn câu dẫn cô.
Chờ sau này làm anh mang thai, làm anh đĩnh bụng làm.
Tô Yên Mị chịu không được sự trêu chọc của anh, một bên căm giận mà nghĩ, một bên đảo khách thành chủ, đẩy người đến chỗ tựa lưng ghế sofa.
Nhiệt độ trong phòng khách đang không ngừng bay lên.
Khoảng thời gian này ở chung và kết hợp, hai bên đều quá hiểu rõ cơ thể nhau, như là củi khô và lửa liệt, một chạm liền sẽ nóng bỏng mà thiêu đốt.
Người phụ nữ giống như rắn, đè nặng anh, quấn lấy anh. Cô rất ít khi chủ động, Phó Hàn Tri cũng mặc cô ta cần ta cứ lấy.
Sau khi kết thúc, kính mắt người đàn ông rất tùy ý đáp trên mũi, tròng kính còn sót lại sương mù, áo sơ mi màu xám nhăn bèo nhèo, vết nước tẩm ướt vạt áo.
Anh dựa vào nơi đó, hơi thở lược hiện dồn dập, cả người giống như là bị chà đạp qua vậy, có loại sắc khí và vẻ đẹp kỳ dị.
Tô Yên Mị thì như là đóa hoa hút no nước sốt, cả người hoàn toàn giãn ra, mị cốt thiên thành, khóe mắt đuôi mày đều lưu chuyển mị ý, giơ tay nhấc chân đều là sự mê hoặc khó có thể chống cự.
Cô liếc anh, liếm liếm môi.
Sự khát vọng không hề che giấu như vậy, phảng phất cùng nhau bậc lửa Phó Hàn Tri.
Anh có thể cảm giác được có điều gì đó không giống.
Trận dây dưa bị anh cưỡng chế có được này, không còn là một mình anh toàn tâm đầu nhập, Tô Yên Mị luôn dao động bên ngoài, rốt cuộc cũng bắt đầu lộ ra sự khát vọng chân chính, cùng anh cộng phó, trầm luân.
......
Tô Yên Mị cuối cùng không thể ăn được sữa bò đông lạnh, Phó Hàn Tri lại lộng nước chanh mật ong ướp lạnh cho cô, vị chua chua ngọt ngọt, là hương vị cô thích.
Người đàn ông vừa tắm xong, mặc chiếc áo polo ngắn tay màu thâm.
Anh rất ít khi mặc ngắn tay, ở căn cứ Thiệu An, vẫn luôn là chính trang nhất thành bất biến, tay áo che khuất cổ tay, cúc áo vẫn luôn cài đến phần cổ cao nhất.
Khác với Lục Kính từ ngũ quan lập thể sâu sắc bắt đầu, liền cho người ta cảm giác cao lãnh cấm dục. Phó Hàn Tri là loại thú loại dã tính được quần áo bao bọc lấy, bề ngoài lại văn nhã tuấn tú, cả người nhìn qua cấm dục lại khắc chế.
Tô Yên Mị uống nước chanh mật ong khoảng cách, quét anh hai mắt, biết anh vì sao không thích mặc quần áo lộ ra da thịt.
Nửa năm bị giam cầm dưới viện nghiên cứu dưới lòng đất kia, Phó Hàn Tri làm vật thí nghiệm duy nhất không có xuất hiện dị hoá, bị tiêm vào thuốc chích không ngừng, tiến hành thực nghiệm.
Do đó, chỗ cánh tay anh để lại rất nhiều dấu vết kim tiêm.
Anh không muốn bại lộ vết thương cho người ta xem, cũng không muốn khiến người khác nghi ngờ, càng không muốn nhớ lại đoạn chuyện cũ bất kham kia.
Nhưng hiện tại, Phó Hàn Tri tự nguyện bại lộ cho cô xem.
Chú ý tới Tô Yên Mị thỉnh thoảng liếc nhìn những dấu kim tiêm dày đặc còn sót lại ở cánh tay anh, tóc đen người đàn ông hơi ướt, đôi mắt hàm chứa sương mù dạng khai ý cười.
Cách làm của anh cũng không cao minh.
Nhưng anh muốn có được sự thương tiếc của người yêu.
Tô Yên Mị được hầu hạ đến thoải mái, cũng theo ý anh hỏi hai câu.
Phó Hàn Tri thuận thế nói ra quá khứ.
Mất đi người thân duy nhất, sau đó bị giam cầm ở viện nghiên cứu dưới lòng đất thành phố Tề Vân, bị ép tiêm vào các loại thuốc chích gen thú loại, cuối cùng các vật thí nghiệm khác đều đã chết, chỉ có anh trốn thoát.
Người đàn ông nói đến nhẹ nhàng bâng quơ.
Anh không tập trung miêu tả mình thảm cỡ nào, mà là nói cụ thể và chi tiết về trạng thái thảm hại của các vật thí nghiệm khác.
Những vật thí nghiệm kia, bởi vì gen trong cơ thể hỏng mất, dị hoá, trên người đột nhiên mọc thêm tứ chi thú loại, ví dụ như trên đầu mọc ra tai hổ, phía sau mông mọc thêm một cái đuôi rắn dài và mịn.
Mà vật thí nghiệm thành công dung hợp với gen thú loại, cũng khó thoát dị hoá, một bộ phận cơ thể biến thành thú loại, không lâu sau liền sẽ tử vong.
Phó Hàn Tri là người duy nhất tiêm vào nhiều lần gen thú loại, không dị hoá.
Do đó, khi sinh vật biển thần bí hình dạng người cá được vận chuyển đến căn cứ, nghiên cứu viên quan sát tình huống của anh, chờ gen anh xuất hiện dấu hiệu ổn định, liền nhanh chóng lấy ra gen của sinh vật cổ quái kia, tiêm vào cho anh.
Anh phát điên, cắn người, có thể chạy thoát.
Nhưng trước mặt Tô Yên Mị, Phó Hàn Tri cố gắng trích mình ra ngoài, chỉ nói là thức tỉnh dị năng, vô tình đánh nát vật chứa giam giữ sinh vật biển, đào tẩu trong hỗn loạn.
Lời còn chưa nói xong, anh liền bị người phụ nữ hoàn toàn ôm chặt.
Ở nơi Tô Yên Mị không nhìn thấy, khóe môi Phó Hàn Tri nhếch lên một độ cong.
Anh liền biết, Yên Mị mềm lòng nhất.
Suy bụng ta ra bụng người, liền sẽ đau lòng anh.
Phó Hàn Tri không ngại xé toạc vết sẹo đã kết vảy của mình cho người phụ nữ xem, chỉ cần có thể có được sự thương tiếc của cô, tình yêu của cô, xé rách như thế nào cũng không sao.
Mà Tô Yên Mị đã thông qua nguyên văn hiểu rõ tất cả, phối hợp diễn xuất của anh, ôm người như ôm gối, súc trong lòng anh.
Ngực phía trước tuy là nóng, nhưng bên phải là gió lạnh từ máy điều hòa đứng, thổi đến cô mơ màng sắp ngủ, rất thoải mái.
Tô Yên Mị cố chống lại cơn buồn ngủ, ngẩng mặt lên trong lòng anh, nhẹ nhàng mút hôn hai cái, lời nói lộ ra đau lòng: "Chúng ta đi ngủ đi, tỉnh ngủ liền quên hết những chuyện không tốt này."
Giọng nói mềm mại của người phụ nữ, làm đáy lòng Phó Hàn Tri cũng theo đó mềm mại một mảnh.
Anh khẽ mỉm cười, bế cô lên, lên lầu ngủ trưa.
......
Phó Hàn Tri trước kia đã quan sát và tính toán thời gian ở căn cứ, vô luận là Chung Nhiên, hay là Quý Hiên, sau khi hạt giống kia được gieo, cách hơn một tháng, liền sẽ xuất hiện hiện tượng ốm nghén.
Cho nên từ ngày đầu tiên phát sinh quan hệ, đến bây giờ đã đầy một tháng, anh mỗi ngày đều mong chờ đứa bé mọc rễ nảy mầm.
Từ trung tuần đến hạ tuần tháng Năm bắt đầu, Phó Hàn Tri liền thử vuốt ve bụng, làm quen trước.
Anh thậm chí có chút không chờ kịp kết quả, gấp không chờ nổi đi đến tiệm thuốc xung quanh, tìm được que thử thai sớm chưa hết hạn, trở về tiến hành thí nghiệm.
Kết quả, que thử thai sớm lại chỉ có một sợi màu đỏ.
Biểu tình Phó Hàn Tri khó có thể tin.
Trừ kỳ sinh lý mỗi tháng, anh và Tô Yên Mị không biết thân mật bao nhiêu lần, ngày đêm đều ở bên nhau, giao cổ ôm nhau mà ngủ.
Chung Nhiên và Tô Yên Mị hòa hảo sau, rất nhanh liền có thai.
Quý Hiên càng là một lần liền có.
Vì sao?
Những người khác đều có thể mang thai!
Chỉ có anh không hoài được!
Người đàn ông trầm mặc ngồi ở chỗ đó, cơ thể hơi cung, trong tay cầm que thử thai sớm kiểm tra, thần sắc âm u.
Tô Yên Mị còn ở một bên an ủi anh: "Có thể là thời gian quá sớm, còn chưa trắc ra."
Nghĩ đến có thể là khoảng cách thời gian mang thai ngắn ngủi, kết quả trắc ra không chuẩn, thần sắc người đàn ông lại hơi chút tốt hơn.
Vì thế, bắt đầu từ hôm nay, Phó Hàn Tri mỗi ngày sáng sớm thức dậy, đều sẽ đi toilet dùng que thử thai sớm trắc xem có mang thai hay không.
Theo số lần kết quả một sợi màu đỏ càng ngày càng nhiều, sắc mặt Phó Hàn Tri cũng càng thêm âm trầm.
Người đàn ông ném que thử thai sớm vào thùng rác, dòng nước tinh tế của vòi nước bao phủ ngón tay, anh đi ra khỏi toilet, khôi phục sự trấn định và thong dong ngày xưa.
Trên mặt không có bất kỳ biểu tình vui mừng nào, Tô Yên Mị vừa nhìn liền hiểu rõ kết quả, tiếp tục an ủi anh: "Đừng quá căng thẳng, có thể là que thử thai sớm vô dụng với đàn ông, dù sao cũng là dùng dị năng hoài."
Phó Hàn Tri không nói chuyện, chỉ là đi qua, ôm lấy người phụ nữ đang ngồi đó, gác đầu lên vai cô, toát ra một chút yếu ớt nói: "Yên Mị, tôi tuổi tác rất lớn sao? Sao lại không hoài được con?"
"Không cần nghĩ lung tung." Tô Yên Mị vỗ về lưng anh, sau đó lại ôn nhu vuốt sau gáy anh, nghiêng đầu hôn anh một cái, "Anh còn chưa tới 30, cơ thể cũng rất tốt, sao có thể không hoài được, có thể là thời cơ còn chưa tới."
Thời cơ? Thời cơ nào?
Nếu cứ mãi không hoài được thì làm sao?
Vậy đứa bé trong bụng Quý Hiên, liền sẽ là đứa con duy nhất của Yên Mị.
Cô sẽ nghĩ nó, niệm nó.
Mặc kệ khoảng cách rất xa, cô đều sẽ nhớ thương nó.
Thậm chí còn, càng ngày càng muốn gặp được nó.
Đến lúc đó, đối diện với chính mình gián tiếp ngăn cản mẹ con họ gặp nhau, Yên Mị có lẽ sẽ sinh ra càng ngày càng nhiều bất mãn và oán hận.
Dù sao, cô ấy thích trẻ con như vậy.
Mà anh không hoài được, không sinh ra được.
Phó Hàn Tri ôm chặt cô, ở nơi Tô Yên Mị không nhìn thấy, trong mắt lóe lên sự âm u dày đặc, trầm xuống như là mây đen nặng nề sắp áp xuống.
Mặc kệ thế nào, anh đều phải hoài được con của Yên Mị!
Vì sớm có thai, Phó Hàn Tri thay đổi hình dạng, dẫn Tô Yên Mị có dung mạo tương tự được che lấp đi đến căn cứ cỡ trung có điều kiện y tế ở thành phố khác, tìm bác sĩ dùng dụng cụ kiểm tra cơ thể, cuối cùng kết luận là vô cùng khỏe mạnh, tốt hơn nhiều so với một số người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi.
Nhưng Phó Hàn Tri vẫn bảo anh ta kê đơn thuốc điều trị cơ thể, dễ dàng thụ thai.
Bác sĩ chỉ cho rằng cặp vợ chồng trẻ này sốt ruột mang thai, cầm chút thuốc trung dược, thu xong phí dụng ngẩng cao, cuối cùng lại công đạo chút phương thức nâng cao tỷ lệ thụ thai.
Chờ lái xe đường cũ phản hồi, biểu tình Phó Hàn Tri rõ ràng nhẹ nhàng đi không ít.
Cơ thể anh rất tốt, có thể mang thai, có thể chỉ là tâm trạng quá mức căng thẳng, càng sốt ruột càng không hoài được.
Đi đi về về hơn mười ngày, trở lại thành phố Thiệu An thì đã tháng Sáu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top