TG1-36
Vào tối ngày hôm đó, cuộc "nói chuyện" trên sân thượng tầng 3 của hai người coi như tan rã trong không vui.
Tuy nhiên, bắt đầu từ hôm nay, Tô Yên Mị không còn cố tình tránh anh nữa. Phó Hàn Tri cũng như lời anh nói, lùi xuống giới hạn cuối cùng, không còn chạm vào cô.
Anh có thể thấy cô trong biệt thự, chào hỏi như những người bạn bình thường, và bày tỏ sự quan tâm ngẫu nhiên ở nơi Quý Hiên không nhìn thấy.
Như thể chỉ sau một đêm, Phó Hàn Tri đã biến trở lại thành vị Phó giáo sư ôn tồn lễ độ, văn nhã có học, với nụ cười nhạt gãi đúng chỗ ngứa thường trực trên môi.
Cảm xúc mất kiểm soát trước đó, sự điên cuồng dường như muốn xé toạc khuôn mặt thanh tuấn kia, tất cả đều như một ảo giác mông lung, chưa từng xảy ra.
Tô Yên Mị cũng không có ý định tìm hiểu, ngày thường cùng cô bạn thân đi dạo căn cứ, chăm sóc tiểu người mang thai vì xuất huyết mà lo lắng cả ngày nằm trên giường không dám cử động. Chờ thai của Quý Hiên ổn định, sau khi hỏi ý kiến anh, lúc này mới đưa anh ra ngoài dã ngoại.
Từ khi mang thai đến nay, Quý Hiên rất ít khi ra ngoài.
Việc tránh né những lời đồn đại vớ vẩn đồng thời, cũng thực sự khiến anh buồn bực.
Cuối tháng Ba ở căn cứ Thiệu An, khắp nơi đều là màu xanh tươi, những ngôi nhà tường trắng ngói đen thấp thoáng trong những cành cây rậm rạp.
Ven đường được trồng một ít cây đào cây lê, hoa phấn, hoa trắng, mọc đầy cành, nhìn từ xa, như thể giương một chiếc ô khổng lồ màu hồng hoặc trắng.
Bên này càng là những ngôi nhà biệt lập rộng rãi hơn, phần lớn là dị năng giả mua hoặc thuê để ở, trong sân trồng một ít rau xanh tươi tốt, có chỗ rảnh rỗi, còn dùng lưới vây lại, nuôi một ít gà.
Tô Yên Mị đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ, thoáng thấy một cây quýt nhỏ với rất nhiều hoa trắng mọc giữa cành lá xanh đậm ở góc tường.
Hơi thở mùa xuân rất nồng đậm.
Bởi vì Quý Hiên là người mang thai, hôm nay trước khi ra ngoài, Lily liền xung phong nhận nhiệm vụ làm bảo tiêu cho họ. Lúc đó Phó giáo sư đang lật sách trong phòng khách, rảnh rỗi không có việc gì, cũng đẩy đẩy kính, đánh tiếng muốn đi dạo một chút, tiện đường đi theo xe của họ.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, Phó Hàn Tri và Tô Yên Mị chỉ giao thiệp sơ giao, nhưng Quý Hiên rõ ràng vẫn còn đề phòng anh.
Trước đây tiếp xúc với Dung Tinh Dẫn nhiều, nhớ lại cách nói chuyện của hắn, thanh niên ở trên xe liền bắt đầu trà ngôn trà ngữ (nói bóng gió) với Tô Yên Mị.
Hành vi tranh sủng mà chính anh cũng không ý thức được đó, làm Tô Yên Mị cảm thấy buồn cười.
Cô ngồi ở ghế sau, lòng bàn tay đặt trên bụng anh, nhẹ nhàng xoa xoa, bảo anh dựa vào người mình ngủ trước.
Chỉ là giọng điệu ôn nhu bình thường, lại làm Quý Hiên lẳng lặng đỏ mặt, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá ngây thơ, liền nhắm hai mắt, giả vờ mệt mỏi, chui vào lòng cô.
Thân hình anh nằm giữa thiếu niên và thanh niên, tỷ lệ đầu và thân ưu việt, bụng bao phủ cơ bắp mỏng manh, có thể sờ thấy đường nét rõ ràng.
Đổi lại người mang thai thân hình hơi béo bình thường, ba tháng đã gần như thấy bụng bầu.
Nhưng Quý Hiên có lượng cơ bắp đầy đủ, vì vậy, mang thai gần ba tháng, vẫn chưa có dấu hiệu lộ bụng.
Uống đủ loại canh bổ dinh dưỡng, thanh niên cũng không mập lên bao nhiêu, nếu không phải anh căng thẳng che chở bụng, đi lại cũng rất cẩn thận, trông không khác gì người thường.
Đối với đứa trẻ của thế giới mới, Tô Yên Mị có chút mong đợi.
Năng lực đặc hữu của cô, có thể khiến giống đực mang thai, vẫn chưa biến mất. Ở thế giới mới này, có lẽ cũng có thể sinh ra đứa trẻ kế thừa phần huyết mạch xà yêu của cô.
Sau khi xe chạy đến đích, bốn người đi xuyên qua những ngôi nhà nhỏ được cây cối bao phủ, con đường phía trước dần dần hẹp lại, từ đường xi măng trắng bằng phẳng biến thành nền đất đen tuyền, hơi mềm xốp.
Cỏ xanh biếc, phía trước xuất hiện một con sông không rộng lắm, ven bờ cây liễu rủ xuống dải lụa xanh biếc, đối diện có vài cây đào nghiêng sinh trưởng bên bờ sông, cành cây nghiêng dạt ra, nở rộ rất nhiều hoa đào.
Cánh hoa trắng hồng bay xuống mặt sông, xuôi dòng chảy trôi.
Nhìn về phía thượng nguồn con sông xa hơn, nơi đó là một ngọn đồi thấp, chim tước hót vang bên tai, tất cả đều cho thấy cảnh xuân tươi đẹp.
Từ buổi hẹn hò với Dung Tinh Dẫn trước đó có được gợi ý, Tô Yên Mị hôm nay đặc biệt đưa người mang thai ra ngoài dã ngoại, để anh thả lỏng tâm trạng.
Lily hưng phấn mở cốp xe ô tô, lấy ra dụng cụ dùng để dã ngoại, Phó Hàn Tri ở bên cạnh hỗ trợ.
Liếc thấy dưới gốc cây có người câu cá, cô chui đầu vào cốp xe chứa rất nhiều đồ vật lục lọi, nhảy ra bốn năm cái cần câu, là do đội dị năng lần trước đi câu cá đánh rơi.
Bên cạnh còn có chút mồi nhử dùng để câu cá đánh ổ, chỉ là thiếu mồi câu.
Nhưng Lily là một người giao tiếp giỏi, không có mồi câu cũng phải tạo ra mồi câu.
Cô lấy mấy viên tinh hạch, đi đến chỗ người câu cá dưới gốc cây đổi được một vại giun đất đỏ đang chui rúc.
Tô Yên Mị bày biện đồ dùng dã ngoại trên cỏ, Quý Hiên giúp đỡ cô cùng làm.
Lily thì đi đánh mấy cái ổ câu cá.
Đứng bên bờ, học cách câu cá cùng Lily, Phó Hàn Tri thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn cảnh tượng hài hòa kia, trên mặt là nụ cười thong dong thỏa đáng.
Không có người biết, anh đã sắp không khống chế được việc xé toạc khuôn mặt thỏa đáng kia, để lộ ra dục vọng chiếm đoạt điên cuồng mãnh liệt.
Sự bình tĩnh, khắc chế và nhẫn nại đã thành thói quen, khiến anh vẫn có thể đối thoại như thường với người khác, nhưng trên thực tế, ngọn lửa vô biên vô hạn lan tràn, như thể muốn thiêu cháy thể xác anh.
Ghen tuông, lòng đố kỵ, cuồn cuộn trong cơ thể anh. Phó Hàn Tri cảm giác thân hình và linh hồn mình dường như bị phân cách, cơ thể vô dụng còn dừng lại tại chỗ, linh hồn đã trôi dạt ra ngoài, đến gần Tô Yên Mị, vây quanh cô, hôn cô, cướp cô đi, nhốt lại. Ngoại trừ anh, không ai có thể tìm thấy.
Phó Hàn Tri làm sao có thể chịu đựng được việc không chạm vào Tô Yên Mị?
Có lẽ ban đầu, để không cho cô né tránh anh, anh có thể cố gắng nhẫn nại, nhưng thời gian lâu, anh lại khó có thể chống cự bản năng tiếp cận cô, hoặc nói, không muốn chống cự.
Anh thích cô, muốn thân cận với cô, là chuyện hết sức bình thường.
Anh muốn ánh mắt cô dừng lại trên người mình, muốn đôi mắt kia của cô, chỉ nhìn chính mình.
Nhưng hiện thực lại là, phần lớn sự chú ý của cô, đều đặt trên người người mang thai bên cạnh, thỉnh thoảng giao lưu với anh, cũng chỉ là hai câu đơn giản, vội vàng lướt qua.
Cứ như thể ban đầu họ vốn là mối giao tình nông cạn như vậy.
Hình ảnh trước mắt quá mức chói mắt, Phó Hàn Tri bất động thanh sắc dời đi ánh mắt, nghe Lily lẩm bẩm.
Tô Yên Mị chuẩn bị sẵn sandwich, cơm nắm, trái cây, còn có món ăn nhẹ chua cay ngon miệng làm riêng cho Quý Hiên, liền mang theo bếp di động, bàn nướng, rau củ và các loại thịt nướng.
Trong đó những công việc nặng nhọc, đều là Quý Hiên làm.
Trong ấn tượng của Tô Yên Mị, phàm nhân mang thai, là rất vất vả rất yếu ớt, ví dụ như người chồng phàm nhân duy nhất của cô.
Nhưng trước đó lão trung y đã đặc biệt nhắc nhở, bảo anh nên vận động thích hợp nhiều hơn, càng có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Ngồi trên ghế gấp, nhìn thanh niên di chuyển, dọn dẹp, cố ý tránh bụng, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười, như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rực rỡ, Tô Yên Mị đột nhiên cảm thấy, phàm nhân dường như cũng không yếu ớt như vậy.
Biết Quý Hiên không sao, cô cũng yên tâm, nằm xuống, đón gió nhẹ, ngửi mùi hoa trong không khí, hưởng thụ sự thoải mái hiếm có của ngày xuân.
Bên kia ổ câu cá đã đánh xong, Phó Hàn Tri và Lily liền qua giúp đỡ nướng thịt.
Phó Hàn Tri đứng ở nơi cách cô không xa, cúi đầu, xắn cổ tay áo sơ mi màu đen lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, anh cầm kẹp nướng BBQ, trải từng lớp thịt ba chỉ xen kẽ nạc mỡ lên bàn nướng, động tác đâu vào đấy.
Người đàn ông không biết đã tháo kính từ lúc nào, lông mi dài nhỏ rủ xuống, mặt nghiêng an tĩnh, như một bức tranh hòa mình vào non xanh nước biếc.
Tay nghề nướng thịt của anh rất tốt, ba người còn lại đơn giản giải phóng đôi tay, chỉ phụ trách ăn.
Tô Yên Mị hôm nay mặc một bộ đồ lao động màu hồng nhạt, còn đội một chiếc mũ màu hồng nhạt, lộ ra làn da trắng tuyết, màu sắc phấn trắng, như đóa hoa ngày xuân, đặc biệt kiều diễm.
Cô ngồi trên ghế gấp, trước mặt bày mấy đĩa thịt nướng Phó Hàn Tri đút cho, ăn đến thỏa mãn.
Miệng người phụ nữ bóng mỡ, lộ ra màu sắc trong suốt, cô hơi nheo mắt lại, dáng vẻ lười biếng thoải mái, làm Phó Hàn Tri lẳng lặng nhìn rất lâu, ánh mắt dịu dàng đến kỳ cục.
Lẽ ra những lúc như vậy, anh nên ôm cô, giúp cô xoa cái bụng căng vì ăn.
Nhưng trên thực tế, lại là Quý Hiên giúp cô lau môi, nương tay cô, lại ăn một xiên thịt nướng.
Sự thân cận tự nhiên như vậy, là điều anh nhìn thấy nhưng không thể với tới.
Nếu Quý Hiên đã chiếm tiên cơ, vậy anh chỉ có thể tự mình mạnh mẽ đạp ra một con đường sống.
Phó Hàn Tri rũ mắt lông mi, che đi mọi điên cuồng và u ám trong mắt, anh cong môi, lộ ra nụ cười rất nhạt.
......
Kết thúc dã ngoại, Lily không còn hình tượng mà nằm liệt trên mặt đất, không muốn nhúc nhích, trò chuyện cùng họ.
"Ồ đúng rồi, quên nói với mọi người!"
"Khu vườn hoa hồng phía Đông không biết là ai làm, đột nhiên bốc cháy từ bên trong, hoa cỏ bị cháy trụi không còn gì."
"Trong vườn hoa hình như còn có một căn nhà, cũng bị cháy sạch rồi, nghe nói tường cũng bị lửa liếm đến cháy đen."
Lily chia sẻ tin đồn nghe được, tấm tắc nói: "Đáng tiếc quá, cái này hẳn là tốn rất nhiều tiền đi?"
Tô Yên Mị mỉm cười phụ họa.
Cùng lúc đó, ánh mắt nghi hoặc của cô bay về phía Phó Hàn Tri, người đàn ông an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, cũng không hề cảm thấy tiếc nuối về khu vườn hoa hồng kia, chỉ nhạt cười.
Anh đã nói, cô không thích, vậy thì đổi một cái.
Bốn người tụ lại nghỉ ngơi, khi Phó Hàn Tri cố ý lấy lòng người, lời nói hài hước thú vị, có thể kiểm soát không khí trở nên nhẹ nhàng và hài hòa.
Cho dù Quý Hiên có không thích Phó Hàn Tri đến mấy, cũng rất khó chán ghét một người như vậy.
Mãi đến chiều tối, mọi người câu đầy một thùng cá, mới lái xe trở về.
Ngày dã ngoại kết thúc, Quý Hiên thường xuyên đi ra ngoài cùng Tô Yên Mị, như thể cây nấm ẩm ướt mốc meo trong góc tường gặp được ánh mặt trời, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.
Chỉ là tâm trạng tốt như vậy còn chưa kéo dài bao lâu, bởi vì thời tiết thay đổi thất thường, mưa nắng thất thường, khiến Quý Hiên bị cảm lạnh.
Người mang thai vốn tung tăng nhảy nhót, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, cổ họng khô khốc, môi khô nứt vì sốt, nhắm chặt hai mắt nằm trên giường.
Bởi vì mang thai, anh không uống thuốc.
Ngoài cửa sổ, trời tối đen, mưa to xối xả, bùm bùm đập vào cửa sổ.
Trong phòng cũng theo đó mà tối xuống, Tô Yên Mị bật đèn lên, cố gắng hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý cho anh.
Cô dùng khăn ấm lau người cho anh trước, rồi chườm lạnh cục bộ, may mắn là thể chất thanh niên tốt, không lâu sau liền hạ sốt, hôn mê thiếp đi.
Quý Hiên bị cảm lạnh phát sốt, những người nên biết trong biệt thự cũng đều đã biết.
Dung Tinh Dẫn hận không thể anh đi tìm chết.
Phó Hàn Tri chỉ nghĩ Tô Yên Mị sẽ dỗ dành anh như thế nào.
Chung Nhiên thì đi vào bếp, rót một ly nước ấm, cuối cùng ôm bụng, cuộn tròn trên ghế sô pha phòng khách.
Không ai biết, sau lần phá thai đó, hắn đã để lại di chứng.
Mỗi khi đến những ngày mưa ẩm ướt như vậy, bụng hắn liền sẽ âm ỉ đau.
Những trận mưa dầm trước đây, Chung Nhiên còn có thể chịu đựng.
Chỉ là lần này, hắn nghĩ đến Tô Yên Mị đang dốc lòng che chở Quý Hiên bị bệnh, liền đau bụng khó nhịn, dường như muốn chảy ra máu từ bên dưới.
Cơ thể người đàn ông cuộn tròn bất an, chỉ cảm thấy càng ngày càng đau, không chỉ bụng đau, tim cũng theo đó mà đau, đau đến muốn đi cầu xin Tô Yên Mị, muốn cô cũng xem hắn.
Không phải chỉ có Quý Hiên bị bệnh, hắn cũng bị bệnh.
Yên Mị nàng, có thể tới xem hắn không......
Như thể lời cầu xin không ngừng được đáp lại, khi khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ xuất hiện trước mắt, Chung Nhiên đã từng tưởng là ảo giác.
Tô Yên Mị xuống lầu, vừa lúc thấy Chung Nhiên nằm trên ghế sô pha, cô liếc qua thanh tiến độ nhiệm vụ chính tuyến đã tiến hành hơn nửa, nhìn người đàn ông cuộn tròn cơ thể, tiện miệng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Lời quan tâm thăm hỏi này, vang vọng bên tai Chung Nhiên, như tiếng trời.
Hắn giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt vì đau bụng không được đẹp: "Yên Mị, tôi, tôi chỉ là có chút không thoải mái."
Thấy hắn đưa tay ôm bụng, Tô Yên Mị gật đầu, đi vào bếp rót cho hắn một ly nước ấm, lại tìm thuốc giảm đau trong phòng khách, đặt lên bàn trà trước mặt hắn.
Thấy người phụ nữ sắp đi, Chung Nhiên bản năng đưa tay giữ chặt cô, giọng nói nghẹn ngào: "Yên Mị, tôi hiện tại rất khó chịu, chị có thể ở lại với tôi không?"
Tô Yên Mị quay đầu lại nhìn hắn, dường như vì vẻ yếu ớt của hắn mà hơi động lòng, nhưng cuối cùng vẫn chọn kéo tay hắn xuống: "Thực xin lỗi."
"Quý Hiên cũng bị bệnh."
"Cậu ấy còn mang thai, tôi không yên tâm."
Câu nói cuối cùng kia, khiến Chung Nhiên vô lực buông tay.
Nhìn bóng dáng người phụ nữ càng lúc càng xa, hắn tự giễu cười cười.
Mà cả căn biệt thự, Dung Tinh Dẫn và Phó Hàn Tri vẫn luôn chú ý hướng đi của Tô Yên Mị, tự nhiên cũng không bỏ lỡ cảnh này.
Nhận thấy thần sắc động lòng của Tô Yên Mị, biểu cảm của hai người không đồng nhất.
Cho đến giờ phút này, họ mới phản ứng lại, nghiêm khắc mà tính, chỉ có Chung Nhiên mới là người bạn trai duy nhất chính danh ngôn thuận của cô.
Hai người là thật sự yêu nhau một năm, trước đây khi Chung Nhiên mang thai, Tô Yên Mị dường như còn tính toán kết hôn với hắn.
Mà Quý Hiên mang thai, Tô Yên Mị vẫn chưa ở bên anh.
Sự khác biệt giữa yêu và không yêu, hóa ra lại lớn đến vậy.
Nghĩ đến sự xúc động nhỏ nhoi của Tô Yên Mị đối với Chung Nhiên, đối tượng mà Dung Tinh Dẫn thù ghét nhất trong khoảnh khắc liền chuyển dời —
Một người bạn trai cũ vô dụng, làm ra chuyện không thể tha thứ là phá thai, lại còn có thể nhận được sự thương tiếc của cô.
Trò lừa dối mang thai giả của hắn, so sánh mà nói, đều có vẻ không đáng kể.
Nhưng cố tình Tô Yên Mị, ngay cả nhìn hắn một cái cũng cảm thấy chán ghét.
Sau khi so sánh, Dung Tinh Dẫn thậm chí cảm thấy, chờ Quý Hiên sinh xong, Tô Yên Mị lại mang theo đứa bé hợp lại với Chung Nhiên, cũng không phải là chuyện quá bất ngờ.
Phó Hàn Tri cũng có ý nghĩ tương tự.
Về mặt tình cảm với Tô Yên Mị, cùng với trải nghiệm, Chung Nhiên không chỉ thắng anh, mà còn thắng Quý Hiên quá nhiều.
Người bạn trai cũ đáng lẽ phải bị đá ra khỏi cuộc chơi này, dường như dưới sự động lòng và thương tiếc của cô gái, có dấu hiệu tro tàn lại cháy.
Phó Hàn Tri làm sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?
Vì vậy, hai người mang ý đồ xấu, rõ ràng không hẹn trước, nhưng lại như đã hẹn, lần lượt đi tìm Chung Nhiên.
Ánh sáng trong phòng khách tối tăm, thiếu niên đi đến trước mặt Chung Nhiên, nhìn người đàn ông cúi đầu từ trên cao xuống, trong giọng nói lộ ra sự quỷ quyệt không kể xiết: "Rõ ràng các người đều bị bệnh, nhưng Yên Mị lại chỉ canh giữ bên cạnh Quý Hiên, Chung Nhiên, có phải anh cảm thấy rất hận?"
Người đàn ông không nói chuyện, chỉ là tay đặt trên đùi, vô thức nắm chặt lại.
Dung Tinh Dẫn rất hài lòng với phản ứng của hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhưng tất cả điều này, đều phải trách anh a, Chung Nhiên."
"Nếu không phải anh chọn đi phá thai, Yên Mị sẽ không đau lòng đến say rượu, cũng sẽ không bị Quý Hiên nhân cơ hội, bò lên giường cô ấy. Quý Hiên càng không thể mang thai. Tất cả những điều này, đều là do anh gây ra!"
"Đều là vì anh! Là anh tự tay đẩy Yên Mị ra, là anh vứt bỏ đứa con của cô ấy, từ bỏ cô ấy!"
Chung Nhiên có thể đoán Quý Hiên mang thai là một sự ngoài ý muốn, nhưng làm sao xảy ra, hắn cũng không rõ.
Trước mắt bị thiếu niên từng câu từng chữ vạch trần ra sự thật, Chung Nhiên thống khổ ôm đầu: "Không, không phải, không đúng! Không phải như thế!"
Nghĩ đến sự thương tiếc vừa mới nhận được của tên tiện nhân này, lại thấy hắn hiện tại thống khổ đến dường như muốn sụp đổ, Dung Tinh Dẫn biểu cảm âm lãnh mà cười, trong lòng càng thêm vui sướng.
Hắn không ngại hảo tâm nói cho hắn thêm một ít sự thật: "Tôi và Yên Mị, kỳ thật không có gì cả. Cô ấy chỉ thiếu tiền tiêu vặt, tôi cho cô ấy tinh hạch, cô ấy ở bên cạnh tôi, chỉ thế mà thôi."
"Nếu không phải cái sự ngoài ý muốn do anh gây ra kia, ngoại trừ anh, sẽ không có ai mang thai con của Yên Mị."
Thiếu niên rời đi trước, để lại câu nói cuối cùng, hoàn toàn đánh gục hắn.
Trong phòng khách an tĩnh, người đàn ông ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Dựa vào kệ sách trước, Phó Hàn Tri theo dõi toàn bộ quá trình, đẩy đẩy kính, trong mắt đầy ý cười.
Bàn về ngôn ngữ hủy hoại một người, hiếm có ai có thể so sánh được với Dung Tinh Dẫn.
Nhưng vẫn chưa đủ, còn xa xa chưa đủ.
Anh muốn hoàn toàn cắt đứt khả năng Tô Yên Mị và Chung Nhiên hợp lại.
Đợi hồi lâu, tiếng khóc của người đàn ông thấp dần, dần dần dừng lại, phòng khách rốt cuộc khôi phục lại sự an tĩnh.
Phó Hàn Tri cầm cuốn sách đặt trên đùi lên, đứng dậy, đặt trở lại kệ sách.
Anh kéo cổ tay áo đã xắn lên xuống, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Đế giày cứng dẫm trên gạch men sứ, phát ra tiếng vang.
Lông mi người đàn ông ẩn sau thấu kính nhấc lên, lộ ra con ngươi đen nhánh, anh nhẹ giọng hỏi: "Có muốn nói chuyện một chút về Tô Yên Mị không?"
So với phòng khách trống trải, hiển nhiên phòng họp tầng 3 muốn kín đáo hơn.
Đóng cửa kính lại, Phó Hàn Tri xoay người, nhìn người đàn ông hai mắt phiếm hồng, rõ ràng đang chịu đủ tra tấn, không nhanh không chậm rót một ly nước ấm, đẩy về phía đối diện.
Anh ngồi xuống, tư thái nhàn tản, hai tay đan vào nhau, hỏi: "Anh biết cô ấy khi đó rất thiếu tinh hạch sao?"
Chung Nhiên cúi đầu không nói.
Từ khi gia nhập căn cứ Thiệu An đến nay, ăn uống ở dùng của Tô Yên Mị đều ở biệt thự, chưa từng đề cập chuyện tinh hạch với hắn, hắn cũng vô ý bỏ qua.
"Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là không biết."
"Nếu không, Tô Yên Mị lại làm sao có thể đồng ý thỉnh cầu của tôi."
Có lẽ là bị những lời nói của Dung Tinh Dẫn kích thích, Chung Nhiên bỗng nhiên kích động nói: "Cô ấy đồng ý anh chuyện gì?"
"Đừng kích động, tôi chỉ mời cô ấy giúp tôi tỏ vẻ tốt với Lục Kính, tiện cho tôi theo đuổi Từ U." Phó Hàn Tri cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, "Ban đầu cô ấy đã đồng ý."
"Nhưng sau này vì anh mang thai, cô ấy từ chối hợp tác với tôi, thậm chí trả lại nhiều tinh hạch hơn."
"Cô ấy nói muốn chăm sóc cảm xúc của anh, không muốn làm anh có một chút không thoải mái nào."
Phó Hàn Tri hơi cúi người, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã run rẩy của người đàn ông nói: "Tôi cũng không bảo cô ấy đi câu dẫn Lục Kính, nhưng dù chỉ là đặc biệt với Lục Kính một chút, cô ấy đều cảm thấy anh sẽ khó chịu."
"Khi đó, cô ấy là thật sự rất để tâm đến anh."
"Nhưng anh thì sao, cãi nhau với cô ấy, chia tay, nhất quyết phá thai."
"Chung Nhiên, nếu anh thật sự vì cô ấy tốt, thì hãy tránh xa cô ấy, nếu không cô ấy vừa nhìn thấy anh, liền sẽ nghĩ đến đứa con đã chết trong bụng anh."
Những lời này, làm cơ thể Chung Nhiên đều run rẩy lên.
Hắn thống khổ không chịu nổi, thậm chí đau bụng khó chịu đến nôn khan một trận, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói: "Tôi tưởng rằng, tôi tưởng rằng, sinh con, dị năng sẽ biến mất."
"Tôi sợ trở thành cái ngoài ý muốn đó."
"Nhưng dị năng không biến mất không phải sao?" Giọng điệu Phó Hàn Tri lạnh nhạt mà bình tĩnh, "Mặc dù trong căn cứ xuất hiện hàng loạt trường hợp nghi ngờ là mất dị năng do sinh nở, nhưng chỉ một tháng, dị năng lại phục hồi."
"Từ mang thai đến sinh con, cần chín đến mười tháng. Anh có nhiều thời gian như vậy để kiểm chứng, quan sát, vậy mà ngay cả một tháng cũng không chờ nổi."
Đôi mắt anh ẩn sau thấu kính sắc bén, thẳng bức người đàn ông đối diện: "Anh kỳ thật vốn dĩ không hề muốn đứa bé này như vậy, cho nên mới dễ dàng xóa bỏ nó."
Mà anh, cũng chính là nhìn ra điểm này, hơi chút thiết kế một chút, Chung Nhiên liền tìm được lý do hợp tình hợp lý, nhanh chóng đi phá thai.
Như thể mặt tối sâu thẳm trong lòng bị xé toạc, ánh mặt trời chiếu vào, không chỗ nào che giấu, sắc mặt Chung Nhiên trắng bệch, giãy giụa biện giải nói: "Tôi không có..."
Phó Hàn Tri cong môi: "Thật sự không có sao?"
"Đàn ông mang thai, từ trước đến nay chưa từng có, sợ hãi cũng không phải chuyện đáng xấu hổ. Chỉ là anh vì sợ hãi, xóa bỏ đứa bé, làm cô ấy đau lòng."
"Quý Hiên kiên trì sinh hạ đứa bé, chỉ biết thắng được sự thương tiếc của cô ấy."
"Chỉ là mặc kệ sau này cô ấy có bao nhiêu đứa con, đứa bé đầu tiên với cô ấy ý nghĩa, luôn là không tầm thường."
"Cô ấy nhìn anh, vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ đứa bé đầu tiên bị anh giết chết."
Phó Hàn Tri đứng dậy, thần sắc thở dài, trước khi đi, tay đặt trên vai Chung Nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Nếu tôi là anh, tôi đời này sẽ không bao giờ cầu hợp lại nữa. Bởi vì không có khả năng. Giữa các người, chính là cách một mạng con của cô ấy."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Phó Hàn Tri kéo cửa kính ra, không đi quản người đàn ông phía sau cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
Mà Tô Yên Mị đang sờ trán tiểu người mang thai ở lầu hai, liếc qua tiến độ giá trị ngược tâm của nhiệm vụ chính tuyến, như một con ngựa hoang thoát cương, chạy như bay về phía trước.
Khoảng cách đến một trăm phần trăm, cũng chỉ còn lại một chút.
Tô Yên Mị cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ở trong biệt thự này, cô chỉ cần lộ ra một chút khác biệt đối với Chung Nhiên, không nói Chung Nhiên bản thân sẽ thế nào, chính là những người khác, đều sẽ không ngồi yên.
Xem ra những người đó, nhanh như vậy liền gây không ít phiền phức cho Chung Nhiên.
......
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thể chất Quý Hiên tốt đến mức ngày hôm sau đã tung tăng nhảy nhót, làm Dung Tinh Dẫn chỉ cảm thấy tiếc hận.
Theo từng ngày trôi qua, nhiệt độ từ từ tăng lên, căn cứ Thiệu An đón một đội dị năng giả đến từ phương Nam.
Đội dị năng giả toàn bộ do cấp A, cấp S tạo thành, đội trưởng là một nữ tính hai mươi tuổi, sở hữu dị năng hệ Băng cấp A, là nghiên cứu viên thiên tài nổi danh trong thời mạt thế.
Cô không chỉ mang đến vắc-xin bán thành phẩm cho xác sống, còn mang đến tin tức liên quan đến vật thí nghiệm số Mười bị mất tích.
Cốt truyện gốc, đi đến đây, là một bước ngoặt quan trọng trong vận mệnh của nguyên thân, cũng là sự khởi đầu cho việc bại lộ thân phận vật thí nghiệm, thậm chí là Vua Xác Sống của Phó Hàn Tri.
Phó Hàn Tri hắn, sắp giấu không được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top