Chương 242: Hoàng hậu hận (18)
[Xuyên nhanh] Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi
Chương 242: Hoàng hậu hận (18)
Bài hát: G.E.M.【於是 THEREFORE】
Editor: AnGing
Tiểu hồ ly vốn là không nghĩ tới nơi này của Hoàng Hậu, tiểu hồ ly không thích Hoàng Hậugiả nhân giả nghĩa một chút nào, bề ngoài đoan trang hiền huệ, lại là một nữ nhân lòng dạ hiểm độc, bằng không sao nữ nhân trong hậu cung này cũng chỉ có nàng có hài tử, còn những nữ nhân khác sao lại không có hài tử.
Trước khi tiểu hồ ly xuyên qua đã xem không ít tiểu thuyết, cảm thấy Hoàng Hậu nhất định đã cho những nữ nhân khác uống thuốc tuyệt dục.
Cún con chết tiểu hồ ly rất áy náy, dù sao nàng vẫn rất thích tiểu shota trắng mũm mĩm Hoắc Thừa Vọng, có loại cảm giác trêu Hoắc Khanh phiên bản nhỏ, rất đáng yêu.
Hôm nay lại đây là định xin lỗi Hoắc Thừa Vọng, nhưng Hoắc Thừa Vọng giống như không muốn gặp nàng, sau đó Hoàng Hậu lại tới nữa, trong lòng tiểu hồ ly không thoải mái một chút nào.
Lúc trước Hoắc Thừa Vọng rất thích nàng, bây giờ lại không để ý tới nàng, tiểu hồ ly nhảy xuống từ trên bàn, chạy trốn không ảnh.
Ninh Thư nhướng nhướng mày, hỏi: "Tiểu hồ ly tới tìm con chơi?"
"Cô cô, con hồ ly này thật là lợi hại, nó có thể viết chữ." Tiêu Thanh Dương cầm tuyên chỉ đưa cho Ninh Thư, Ninh Thư vừa thấy, mặt trên dùng móng vuốt xiêu xiêu vẹo vẹo viết ba chữ ' thực xin lỗi ', miễn bàn xấu bao nhiêu.
"Xác thật rất thông minh, không thông minh phụ hoàng cũng sẽ không sủng ái nàngnhư vậy." Ninh Thư đem giấy Tuyên Thành ném đi, không để ý lắm nói.
Hoắc Thừa Vọng nâng đầu nhìn Ninh Thư, "Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng lại thích một con hồ ly, cũng không thích nhi thần, nhi thần chán ghét hồ ly, nàng hại chết cũn con của nhi thần, nhi thần là nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng vì sao không thích nhi thần. "
Ách, ách......, đọt nhiên Ninh Thư đột không biết nên trả lời Hoắc Thừa Vọng như thế nào, chẳng lẽ nói cho Hoắc Thừa Vọng rằng, con không phải đứa con của người phụ nữ mà phụ hoàng âu yếm sinh, tự nhiên sẽ không thích, phỏng chừng có thể cào chảy máu trái tim nhỏ của Hoắc Thừa Vọng.
Ninh Thư ngồi xổm xuống, tay đặt trên vai Hoắc Thừa Vọng, nhìn đôi mắt đen lúng liếng của Hoắc Thừa Vọng , nghiêm túc nói: "Vọng, mẫu hậu đã nói rồi, phụ hoàng con là đế vương, không cần khát vọng cảm tình của đế vương."
"Thanh Dương, đến phòng ăn bưng điểm tâm lại đây." Ninh Thư đuổi khéo Tiêu Thanh Dương, Tiêu Thanh Dương lập tức đi tìm ăn.
Ninh Thư ngồi lên ghế trên với Hoắc Thừa Vọng, Ninh Thư hỏi Hoắc Thừa Vọng: "Vọng, con cảm thấy làm đế vương, quan trọng nhất chính là cái gì?"
"Nhi thần không biết." Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ninh Thư cười lại hỏi: "Vọng, con cảm thấy đế vương nên là thế nào, tam cung lục viện? Hô mưa gọi gió?"
"Đế vương hẳn là vạn dân triều bái." Hoắc Thừa Vọng nói.
Ninh Thư nhéo nhéo gương mặt của Hoắc Thừa Vọng, nói: "Đúng, đế vương phải được vạn dân triều bái, làm đế vương quan trọng nhất chính là trách nhiệm, bá tánh cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ hoàng tộc, mà trách nhiệm của đế vương chính là để thiên hạ bá tánh sống tốt."
Hoắc Thừa Vọng cái hiểu cái không gật gật đầu, Ninh Thư biết Hoắc Thừa Vọng không thể hiểu được những đạo lý lớn đó, hỏi Hoắc Thừa Vọng: "Vọng muốn trở thành đế vương không? Một đế vương vạn dân triều bái ca tụng?"
"Muốn, nhi thần muốn trở thành hoàng đế, nhi thần muốn thay thế phụ hoàng trở thành đế vương, nhi thần phải bảo vệ mẫu hậu, bảo hộ đồ mà mình để ý." Hoắc Thừa Vọng nắm chặt tay, sắc mặt đỏ bừng.
"Làm đế vương, không thể có đồ quá thích và để ý được, mà hiện tại phụ hoàng của con chính là quá thích đồ vật nào đó, làm hắn đánh mất cảnh giác và bình tĩnhcơ bản." Ninh Thư nhìn Hoắc Thừa Vọng hỏi: "Con cảm thấy hiện tại phụ hoàng con là thế nào."
Hoắc Thừa Vọng cắn cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Có hơi giống hôn quân."
Ninh Thư ừ một tiếng, nói sang chuyện khác : "Về sau trong phòng thả kẹp bắt chuột, tiểu hồ ly thường xuyên chạy khắp nơi, nói không chừng lời vừa rồi chúng ta nói tiểu hồ ly đều nghe thấy."
Ninh Thư chọc đầu Hoắc Thừa Vọng, "Tự mình nghĩ cách, lăn lộn tiểu hồ ly, làm nàng không có cách nào cáo trạng với phụ hoàng con, làm nàng có khổ nói không nên lời, Vọng, tự mình nghĩ cách báo thù cho cún con."
"Nhi thần nhớ kỹ." Hoắc Thừa Vọng gật gật đầu, ánh mắt nặng nề.
Buổi tối, Hoắc Khanh đến cung của Huyên Quý phi, lúc này tiểu hồ ly cũng không tức giận, ngoan ngoãn ở ngự thư phòng chờ Hoắc Khanh trở về, tiểu hồ ly biết thân thể Huyên Hoàng Quý Phi không có cách nào thị tẩm, liền rất hào phóng để Hoắc Khanh đi.
Nói Huyên Quý phi hiện tại thành Huyên Hoàng Quý Phi, tiểu hồ ly hoài nghi đối phương có phải biết con của mình giữ không nổi, sau đó lại đổ lên trên đầu nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng đụng phải một chút, mà đã sinh non.
Lòng dạ đàn bà hậu cung thật ác độc.
Hoắc Khanh đến trong cung của Huyên Quý phi ngồi một lúc rồi đi, lúc đi nói hai câu ấm lòng quan tâm với Huyên Hoàng Quý Phi.
Huyên Hoàng Quý Phi từ đầu tới đuôi đều là một khuôn mặt đạm mạc, Hoắc Khanh cũng không thèm để ý, chỉ cho là Huyên Hoàng Quý Phi quá thương tâm, hơn nữa bởi vì tiểu hồ ly, Hoắc Khanh cũng cho rằng mình đã bồi thường cho nàng, cho Hoàng Quý Phi thân phận tôn quý.
Huyên Hoàng Quý Phi nhìn bóng dáng Hoắc Khanh, cắn chặt môi, tay nắm chặt chăn, thân thể run rẩy.
"Nương nương, nên uống thuốc." Thị nữ bưng dược tiến vào.
Huyên Hoàng Quý Phi lạnh mặt, một hơi uống hết thuốc, phẫn nộ ném chén không xuống đất, bành một tiếng nổ vang, mảnh nhỏ văng ra.
Súc sinh đáng chết!
Hoắc Khanh từ trong cùng của Huyên Hoàng Quý Phi ra lại đến cung của Ninh Thư, Ninh Thư vừa thấy Hoắc Khanh đến có hơi kinh ngạc, không khanh khanh ta ta với tiểu hồ ly, tới nơi này làm cái gì.
* Khanh: Cách gọi vợ ngày xưa.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Ninh Thư cúi người hành lễ, trên mặt tươi cười, giống như rất vui vẻ vì Hoắc Khanh đã đến.
Hoắc Khanh nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh Thư , trong lòng tức khắc liền có chút rùng mình, có hơi hối hận khi tới, hồ nhi biết hắn tới nơi này lại tức giận.
"Ngươi làm Hoàng Hậu, chuyện của hậu cung yêu cầu chăm sóc nhiều một chút, Hoàng Quý Phi mới vừa sinh non, chăm sóc nhiều hơn một chút." Hoắc Khanh nói hai câu, sau đó tìm lý do nói có tấu chương phải phê duyệt sau đó liền cút.
Ninh Thư suýt chút nữa phun vào khuôn mặt của Hoắc Khanh, thật đúng là chưa từng có gặp qua nam nhân ghê tởm như vậy, thật xem lão nương trở thành bà quản gia, sau đó các ngươi khanh khanh ta ta, sống tiêu dao tự tại, đem nữ nhân sinh non đẩy cho nàng, quả thực.
Nàng có thể hành thích vuahay không.
Hoắc Khanh trở lại ngự thư phòng, nhìn thấy tiểu hồ ly đang chờ mình, trong lòng Hoắc Khanh ấm áp, cảm giác ở trong hoàng cung lạnh lẽo này cũng chỉ có hồ nhi là đặc biệt, cho sinh mạng cô quạnh của hắn một chút sắc thái.
Hoắc Khanh cam tâm tình nguyện sủng ái tiểu hồ ly, đem tất cả đồ vật đều đặt trước mặt tiểu hồ ly.
Hoắc Khanh ôm lấy tiểu hồ ly, để nàng đối mặt với mình, lẩm bẩm tự nói, "Nếu em là người thì thật tốt a."
Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm liếm gương mặt Hoắc Kanh, nàng cũng muốn mình là người a, nhưng đại thần xuyên qua khiến cho mình xuyên thành hồ ly, nàng không hề muốn thân hình hồ ly một chút nào a.
"Hồ nhi, trẫm nhất định sẽ nghĩ cách." Hoắc Khanh kiên định nói.
Tiểu hồ ly trong lúc nhất thời không rõ lời này của Hoắc Khanh là có ý tứ gì, vẫn kiên định mà liếm gương mặt của Hoắc Khanh, làn da thật sự rất trơn mịn, liếm có loại cảm giác ăn thạch trái cây.
Vị tốt quá, đặc biệt là môi, nếu hiện tại nàng là người, đã sớm ăn người này đến xương đều không còn, đáng thương cho một cái sắc nữ như nàng, chỉ có thể nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top