Chap 48: Giai điệu dĩ vãng

Trông thấy Chishi từ cổng miếu bước vào, Tamo đã hớn hở vẫy tay, hét lớn gọi cô:

- Chishi, bên này, bên này!

- Giờ này mới về, thả thiên đăng hết rồi còn đâu!

Norido nhún vai, thở dài ngao ngán với cô bạn lề mề của mình. Gượng cười nhẹ, Chishi khẽ gật đầu chào cả bọn rồi đi thẳng vào bàn ngồi.

- Chuyện gì thế?

Toji phát hiện ra nét ưu phiền trên gương mặt Chishi nên lập tức hỏi Tamo và Norido nhưng cô chỉ nhận được cái lắc đầu ngơ ngác.

- Shin kìa!

Thấp thoáng bóng Shin tiến về phía họ, Hira giờ mới hứng khởi reo lên, chạy ùa đến cạnh cậu.

- Mọi người đã thả thiên đăng cả rồi sao?

Câu hỏi vu vơ của Shin khiến cả bọn phải liếc sang nhìn bằng ánh mắt đầy bất lực. Hira ôm chầm lấy cánh tay Shin, nũng nịu:

- Đã hứa cùng thả thiên đăng mà!

- Xin lỗi công chúa, tôi có chút chuyện!

Shin ái ngại, thành khẩn mà nhận sai. Vẫn giữ tay Shin, Hira kéo cậu về phía bàn tiệc, hối thúc:

- Thôi bỏ đi! Huynh nhanh lên nào! Lát nữa còn đi treo điều ước!

Lướt qua chỗ ngồi của Chishi, Shin vô tình chạm phải ánh mắt của cô. Cả hai lặp tức né tránh, trong lòng Chishi vẫn còn rối bời.

" - Như thế có lẽ sẽ tốt hơn!"

Cô thầm tự nhủ với chính mình, hé một nụ cười buồn, cố gắng bình tâm trở lại.

Khi tất cả đã có chỗ ngồi ổn thoả, Usagi lên tiếng khai mạc buổi tiệc:

- Đệ rất vui vì mọi người có thể cùng nhau ăn buổi tất niên hôm nay!

- Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, hãy tạm gác lại để đón năm mới nhé!

Hiro tiếp lời Hoàng tử bé, gửi lời nhắn nhủ đến toàn thể khách tham dự tiệc. Sau, cậu lấy ra ba chiếc hộp, đầu tiên đưa cho công chúa, tới Usagi và Tamo rồi nói tiếp:

- Thật ra, tôi đã đặt lễ phục cho tất cả các vị nhưng tới tận bây giờ chỉ được ba bộ may xong! Sau khi đến cổ trấn mới có thể nhận được đầy đủ!

- Wow, thích thật, cảm ơn Trưởng bối rất nhiều!

Tamo mừng rỡ reo lên, vội mở hộp để chiêm ngưỡng vẻ đẹp từ cả thiết kế lẫn đường may của trang phục. Là hoàng thân quốc thích, vải vóc lụa là không đếm xuể nhưng Hira và Usagi vẫn vô cùng yêu thích món quà bất ngờ này.

- Tiếc thật đó, tớ cũng muốn có đồ mặc đón năm mới!

Norido dõi theo bộ y phục, mặt buồn rười rượi. Hakusho trông thấy liền bật cười ha hả:

- Bộ màu mè của cô đâu, sao không thấy mặc tiếp?

- Nè nè, không chọc tôi, cậu ăn không ngon à?

Norido giận dữ, quay sang, híp mắt đe doạ Hakusho. Toji vui lây, vội đốc thúc cả ba:

- Đẹp thật đấy! Chi bằng vào ướm thử luôn đi nè!

- Đúng đúng, lễ phục Trưởng bối tặng mà!

Tamo cười lớn rồi nháy mắt với Hiro, vừa bày tỏ sự cảm kích, vừa như xác nhận món quà đắt giá của cậu.

Trong khi cả ba đi thử đồ mới, những người còn lại bắt đầu nhập tiệc.

- Hiro cưng chiều Tamo ghê ta!

Norido không giấu được sự ghen tị, buông lời châm chọc Hiro. Toji cũng hùa theo cuộc vui này, góp lời:

- Đúng rồi, ước gì mình cũng có Trưởng bối ha!

- À, không phải đâu! Chỉ là y phục của mọi người chưa kịp giao đến thôi!

Hiro gượng cười, chút xấu hổ khiến gương mặt ửng đỏ. Trong khi ai nấy đều tíu tắt nói cười, riêng Sakai vẫn chưng ra bộ mặt u ám. Hiểu được nỗi lòng của cậu, Hakusho chẳng những không cảm thông, còn sẵn dịp này mà chơi lớn, liền giả vờ trách móc:

- Các cô đừng nói vậy, sẽ có người khó chịu đấy!

- Tôi khó chịu khi nào?

Lời chói tai của Hakusho khiến Sakai lập tức nổi quạu mà hắng giọng. Chưa đánh đã khai, nghe tiếng cười rúc rích của mọi người, Sakai biết mình đã bị tên huynh đệ thân thiết lừa cho một vố. Cậu cúi mặt nén cơn giận, tay siết chặt chén rượu, chỉ muốn tẩn cho Hakusho một trận ngay tức khắc.

Ở kinh thành Semino. Quốc sư Claus chắp tay sau lưng, mắt hướng lên tán cây đại thụ trong vườn chính điện, khuôn miệng chậm rãi bật ra những từ nặng nề:

- Con người đúng là quá yếu đuối!

- Thưa Quốc sư, Đế Vương cho gọi Ngài!

Một tên thuộc hạ thân cận của Đế Vương bước đến, kính cẩn cấp báo. Tiên đoán trước được, Quốc sư bình thản, nhắm nghìn mắt lại, cảm nhận rõ từng động thái rơi của lá.

- Nói với Đế Vương, ta sẽ diện kiến ngay!

Sau khi hắn ta rời đi, cận thần của Claus mới dám lên tiếng hỏi:

- Quốc sư, chuyện này...?

- Tất niên năm nay, Công chúa không ở kinh thành, chắc trong lòng Đế Vương có nhiều bất an!

Claus nhếch miệng cười rồi từ từ mở mắt ra, đón lấy cánh hoa đào nhẹ rơi vào lòng bàn tay.

- Ván cờ này, chỉ nên có hai người! Còn lại... hãy khai tử hết đi!

Dứt câu, nguồn linh lực tỏa ra từ bàn tay ông thoáng chốc đã thiêu rụi cánh hoa đơn độc.

Tại một tòa thành cổ kín. Thấp thoáng bóng nữ nhân xinh đẹp mở bung cửa sổ, ngước nhìn những bông tuyết cuối cùng rơi xuống.

- Là Thiên Hoa cổ trấn sao? Rất biết chọn đấy!

Cô buộc cao mái tóc xoăn tự nhiên, ánh mắt độc đoán cùng nụ cười nham hiểm. Nhan sắc kiêu kỳ bậc nhất Gitaca khiến tên đồ tể như Hayashi vừa khiếp sợ cũng vừa điêu đứng.

- Cô tính đi một mình à?

Tuy là một câu hỏi nhưng rõ ràng Hayashi đang mong muốn hỗ trợ cho cô.

- Một mình?

Cô hắng giọng, ném cho Hayashi cái nhìn đầy kinh ngạc. Sau, nụ cười ma mị lại xuất hiện trên bờ môi cô, âm vọng cất lên cùng làn khói trắng như sương:

- Có người đang chờ ta!

Diện lễ phục trang trọng, một thường dân như Tamo mới thấy rõ sự khác biệt.

- Đẹp thật đấy! Chỉ cần nhìn thôi là đủ biết chất liệu tốt như thế nào!

Norido tấm tắc khen không ngớt lời. Toji cũng xuýt xoa, nhận định:

- Đúng là phong cách vương giả có khác!

- Quả nhiên người đẹp vì lụa! Trông ra dáng nữ nhi thuỳ mị hơn rồi!

Bộ trang phục khiến người ta thay đổi đến bất ngờ, cả kẻ đùa nhây như Hakusho cũng chẳng giấu được vẻ trầm trồ. Riêng Yuki quan sát thật kỹ dù chưa dám khẳng định, nhưng đưa ra phỏng đoán:

- Là lễ phục thời Sudo sao?

- Đúng vậy, vì tôi thấy Tamo hợp với lễ phục Sudo hơn!

Hiro lập tức giải thích khuất mắt của Yuki. Nghe tới Sudo, Hira cảm thấy vô cùng khó hiểu:

- Lễ phục này đâu còn được lưu hành nữa!

- Rốt cuộc Sudo gì đó là sao?

Bàn tới nói lui, Tamo vẫn chẳng hiểu gì, nét mặt hoang mang tột độ. Yuki tiện dịp phô trương sự am hiểu tường tận của mình. Cậu đại diện đứng ra kể chút chuyện về vương triều Sudo.

- Sudo được xem là một trong những vương triều đầu tiên xuất hiện từ thuở mới khai thiên lập địa! Kinh đô đóng tại khu vực Thiên Hoa cổ trấn ngày nay! Lúc bấy giờ được ơn Mão Thần nên nơi đây luôn phồn hoa, thịnh vượng! Đế vương Sudo cũng là một vị vua nhân từ, phúc đức! Nhưng từ khi tượng Mão Thần bị đánh cắp, lòng dân vô cùng căm phẫn, trong triều xảy ra vô số nội loạn, gian thương hoàn thành khắp nơi!

- Sẵn dịp nói về Sudo, tôi sẽ đàn một khúc nhạc nổi tiếng của thời ấy cho các vị nghe nhé!

Đã có người giúp Hiro kể chuyện, cậu cũng góp sức bằng việc gảy đàn minh hoạ theo.

- Wow, Trưởng bối biết đàn sao? Hay quá!!!

Tamo vỗ tay, cuồng nhiệt hưởng ứng. Chủ đề về Sudo, dòng chảy lịch sử chính thức được đào bới lại theo khúc nhạc thê lương của Hiro và giọng trầm ấm của Yuki:

- Khi ấy, Công chúa Sudo sở hữu tài sắc và trí tuệ hơn người, đứng ra dàn xếp mọi chuyện, truy bắt gian thương! Tiếng tăm về nàng đồn xa, nên nước láng giềng mới sang hoà thân, tạo tiền đề sáp nhập hai vương triều về sau! Nhưng có tin đồn Công chúa bị hãm hại, cũng có người nói nàng ấy đã theo Bạch Long bay lên trời! Tất cả đều là truyền thuyết, sự thật thế nào, chúng ta vốn không biết được!

- Lại liên quan đến Bạch Long nữa sao?

Chishi há hốc, vô cùng kinh ngạc. Những câu truyện lịch sử huyền bí có sức hấp dẫn lớn đối với Toji. Cô chẳng kìm nén được sự hiếu kỳ, muốn hỏi thêm thông tin để tiện tìm kiếm:

- Công chúa vương triều Sudo tên là gì?

- Cô ấy tên là... !!!

Yuki quay sang Toji, còn chưa giải đáp trọn vẹn câu thì bị ngắt bởi nốt trầm nặng từ tiếng đàn. Sau nốt cuối cùng đó, đôi môi Lý sư run rẩy bật ra thành tiếng:

- ... Narumi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top