Chap 40: Tâm vô thức
"Phựt" - cả 3 mũi tên cùng lúc trúng mục tiêu, Chishi vỡ oà hạnh phúc. Trong giây phút ấy, cô mất tự chủ, quay sang ôm chầm cổ Shin, mừng rỡ reo hò:
- Cuối cùng cũng trúng rồi!
Cả hai đang vui thì Chishi chợt phát giác bản thân đã phản ứng quá đà. Cô sượng mặt, vội vàng đẩy Shin ra. Chàng Thống lĩnh cũng bị làm cho rối trí, ngó nghiêng sang chỗ khác, hắng giọng:
- Cũng khá đấy!
- Ùm, tôi là...Chishi cơ mà!
Chishi gải gải sau gáy, cố xuôi theo lời khen của Shin để lảng tránh sự ngại ngùng.
- Thống lĩnh, huynh luyện cung sao?
Tiếng kêu lanh lảnh của Hira cắt ngang mạch cảm xúc của cả hai. Shin khẩn trương tiếp đón Công chúa, cười đáp:
- Đúng vậy! Công chúa có việc gì sao?
- Ta đi tìm huynh đấy! Sẵn dịp này, dạy cho ta luôn được không?
Ngàn năm có một, với lời đề nghị này, Shin chẳng chút do dự mà gật đầu đồng ý. Cậu không quên thăm dò thêm ý định của Hira.
- Tất nhiên là được! Nhưng sao Công chúa lại muốn học bắn cung?
- À... tại... tại ta thích vậy thôi!
Hiro bị hỏi đột xuất, chẳng bịa được gì ngoài một câu nói suông. Dứt lời, cô liếc sang Chishi, hất mặt ngông nghênh:
- Hãy xem Công chúa ta này!
- Cố lên nhé!
Những tưởng Chishi sẽ cau có khó chịu, nào ngờ cô cỗ vũ rất nhiều tình. Cả Shin lẫn Hira đều ngỡ ngàng. Điều này liệu có bình thường không, Hira nhăn mặt, tỏ thái độ dè chừng.
Bên sân luyện kiếm, Hakusho tấm tắc khen ngợi, liên tục đỡ các đòn tấn công từ Norido. Lúc cả hai kết thúc buổi tập, Norido dáo dác tìm Toji nhưng chẳng thấy tăm hơi.
- Toji đi đâu rồi nhỉ?
- Cô nói, tôi mới để ý! Có lẽ đã về phòng nghỉ ngơi rồi!
Hakusho tra kiếm vào vỏ, đảo mắt xung quanh tìm kiếm phụ cô, rồi ậm ừ suy đoán.
- Norido tỷ tỷ, Hakusho ca ca!
Usagi chạy huỳnh huỵch tới chỗ Norido và Hakusho. Thấy chỉ có mỗi Hoàng tử, Norido đỡ vai cậu, hỏi thăm:
- Hiro đâu để đệ đến một mình vậy?
- Sáng sớm Lý sư đã đi làm bánh, hình như nói mang qua cho các tỷ!
Usagi tròn xoe mắt nhìn, có chút ngạc nhiên vì Norido không biết chuyện này.
Toji mang chút ưu phiền gửi vào gió, đôi chân bước dài trên hành lang hướng về phía kho sách mới. Đúng như cô dự đoán, khi nhìn qua khung cửa sổ, bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện ở đó. Trông vẻ mặt đang miệt mài đọc sách của Yuki, lòng Toji trở nên nhẹ nhàng đến lạ, nụ cười bất giác nở trên khoé môi.
"Phụt" - một mũi ám tiễn bắn thẳng đến vách tường cạnh Yuki. Tuy nhiên, chàng Quân sư lại chẳng có động thái gì là ngạc nhiên cả.
Toji dù nép sát vào cửa, cố mở to mắt hết mức vẫn không soi thấu được một chữ nào trong bức mật thư. Yuki khi đã đọc thư xong, tiện tay hơ nó trước ngọn nến cho cháy rụi tàn. Sau, cậu đứng dậy, bước ra ngoài cửa, có vẻ như muốn đi đâu đó.
Động thái ngó nghiêng ngó dọc, lấm la lấm lét kia càng khiến Toji sinh nghi. Cô quyết định bám đuôi cậu ra ngoài miếu, đến góc núi vắng vẻ thì bắt gặp có một người đứng chờ sẵn.
Toji không dám đến quá gần. Cô núp bên tán cây to, quan sát hành tung bí ẩn của Quân sư và kẻ lạ mặt. Khoảng cách quá xa nên cả nội dung câu chuyện giữa họ lẫn gương mặt tên kia, Toji cũng không tài nào biết được.
- Đừng tuỳ tiện đến đây!
Yuki giận dữ, trách mắng kẻ lạ mặt. Hắn ta dửng dưng cười, liếc mắt về phía Toji:
- Để bị bám đuôi thế này không phải là phong cách làm việc của Quân sư nhỉ?
Ánh mắt ghê rợn kia doạ cho Toji ngồi thụp xuống gốc cây, chẳng dám cử động nữa. Bên này, Yuki chẳng nói chẳng rằng, nét mặt xám xịt. Tên lạ mặt phần nào đoán thấu tâm ý Yuki, cố tình nhếch môi đe doạ:
- Nhanh chóng giải quyết đi, đừng để ta phải nhúng tay vào!
- Muốn động vào cô ấy thì bước qua xác ta trước!
Đối với những chuyện gây bất lợi cho Toji, hai từ "nhún nhường" hầu như không có trong từ điển của Quân sư Semino.
Trong phòng Bộ tứ, Tamo kiên nhẫn dùng cọ bút tô lại phần chữ mờ trên các trang sách. Tay cô run run, lo lắng sẽ viết sai. Để giúp cô dễ dàng hoàn thành, Hiro bước đến bên cạnh, vừa cầm tay hướng dẫn từng chút một, vừa trấn an:
- Không cần phải vội như thế đâu!
- Cảm ơn trưởng bối!
Tamo được hỗ trợ tận tình, bày tỏ lòng biết ơn. Nụ cười vô tư và thái độ tự nhiên của cô không giống như những nữ nhi bình thường khi đang trong tay với một nam nhân. Tâm tưởng Hiro bất giác nghi ngờ cảm xúc mà cô dành cho cậu, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là Trưởng bối và hậu bối hay sao.
Giấu đi tiếng thở dài, Hiro ngồi xuống bên cạnh Tamo, nhìn vẽ mặt hăng say luyện chữ được một lúc rồi lên tiếng:
- Tamo này!
Tamo nuốt vội miếng màn thầu cuối cùng, ngó sang Hiro, chờ đợi cậu chỉ giáo tiếp. Tuy nhiên, cô chỉ nhận lại sự im lặng. Bốn mắt họ nhìn nhau, mỗi người mỗi tâm trạng. Thoáng nhận ra trên khóe môi Tamo còn dính vụn bánh, Hiro cầm lòng không đặng, giơ tay lau giúp cô.
Khoảnh khắc này khiến tim Hiro như lỗi nhịp. Tamo vẫn chẳng biểu lộ chút e dè, nhìn chằm chằm cậu. Con ngươi Hiro bắt đầu chuyển sắc, thứ ma lực lạ kỳ từ đôi mắt ấy truyền đến Tamo làm cơ thể cô bất động, tâm trí dần trở nên vô thức.
- Narumi!
"Cót két" - âm thanh mở cửa phòng đánh thức Sakai. Cậu chồm người dậy thì thấy Yuki bước vào phòng cùng tiếng thở dài:
- Giờ này vẫn còn ngủ sao?
- Có chút mệt mỏi thôi!
Sakai đứng thẳng, vươn tay xoa xoa bả vai mình. Yuki ngó nghiêng tìm kiếm nhưng không thấy Shin đâu, cậu đành hỏi thêm câu nữa:
- Thống lĩnh chắc đã ra ngoài nhỉ?
- Có chuyện gấp sao?
Nhìn sắc mặt của Quân sư, Sakai cũng đoán được cậu có điều gì đó nan giải. Tuy vậy, Yuki chỉ lắc đầu, đổi sang chủ đề khác:
- Hiro cũng dậy sớm làm bánh, dạo này ai nấy đều bận rộn cả nhỉ?!
- Hmm!
Sakai vừa nghe nhắc tên Hiro, không giấu được kinh ngạc. Nỗi bất an hối thúc đôi chân cậu nhanh chóng rời đi theo đúng ý định của Yuki.
Ngay khi Tướng quân rời khỏi phòng, Yuki cẩn trọng khép cửa, lục lọi các kệ sách cùng ba chiếc giường ngủ.
- Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Càng tiến đến gần phòng Tamo, bước chân Sakai càng trở nên nặng nề lạ. Cậu cúi người, hai tay giữ chặt chân mình, cố nhấc nó lên.
"- Chuyện... chuyện gì thế này?"
Có vẻ dòng linh lực toả ra phía sau cánh cửa đã níu giữ chân Sakai. Dù không rõ đó là gì nhưng sức mạnh này khiến cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chỉ cách nhau một bức tường, Tamo vẫn trong trạng thái vô thức, đôi mắt sáo rỗng như xác không hồn.
- Narumi!
Âm thanh khẽ hơn gió thoáng hiện ẩn trong giang phòng vắng lặng, tựa nỗi lòng của kẻ say tình. Ghé sát vào đôi môi ngọt ngào kia, Hiro buông bỏ tất cả vết thương cũ, gương mặt cũng trở nên dịu dàng.
Bên ngoài, Sakai chẳng thể xê dịch cái cơ thể bất động này. Nỗi bồn chồn hoá thành cơn giận dữ, cậu lớn tiếng gọi:
- Tamo!!!
Hiro chưa kịp chạm môi đã bị tên Tướng quân phá đám. Cậu liếc mắt ra phía cửa, nhếch miệng đầy cay nghiệt. Tamo bấy giờ dần phục hồi ý thức. Tròng mắt Hiro cũng trở về sắc xanh ban đầu, linh lực tan biến.
- Tamo!
Sakai đạp mạnh cửa xông vào phòng. Hành động táo bạo doạ Tamo đứng tim, ôm vội ngực trái, thở phào:
- Làm tôi hết hồn!
- Có chuyện gì sao, Tướng quân?
Hiro nở một nụ cười ranh mãnh, giọng điệu đầy khiêu khích. Mặc kệ Lý sư diễn trò, Sakai chỉ im lặng, cố nuốt hậm hực vào lòng.
Tamo chưa hiểu đầu đuôi nhưng trong tình thế căng thẳng, cô tìm cách xoa dịu Sakai trước. Thế là cô ngây ngô cầm lấy giỏ bánh, vui vẻ mời cậu:
- Sakai, cậu ăn bánh không? Trưởng bối tự làm đấy!
- Không!!!
Câu trả lời cụt ngủn, lạnh tanh của Sakai đã đông cứng cả căn phòng. Tamo rùng người, phát khiếp, hối hả ôm giỏ bánh mà chạy trốn:
- Vậy tôi mang bánh đi cho mọi người nhé!
Chỉ còn hai kẻ ở lại, đọ mắt cùng nhau. Hiro bước ngang qua Sakai, vỗ vai cậu rồi ngạo nghễ tuyên bố:
- Dù cậu là Tướng quân hay Quận vương chăng nữa, tôi cũng không vì thế mà từ bỏ Tamo đâu!
Ném nụ cười đầy đắc ý lại cho Sakai, Lý sư tức tốc đuổi theo Tamo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top