Chap 38: Linh lực huyền bí

Trong khi Hakusho và Norido vẫn cãi nhau ầm ĩ, Yuki dường như chẳng để tâm, thản nhiên ôm bó hoa sen vào phòng. Cả hai kinh ngạc trước hành động kỳ lạ ấy, ngơ ngác dõi theo. Norido vội chạy đến, cố gắng khuyên ngăn cậu:

- Làm trà sen không cần hái nhiều thế này đâu, Yuki!

- Tôi đâu có làm trà!

Câu trả lời của cậu càng khiến Hakusho và Norido rối não hơn. Yuki bỏ bó sen lớn lên giường Toji rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, mang thêm bó khác vào.

- Chuyện quái gì vậy nè!

Norido há hốc, chỉ biết đứng trân trân nhìn. Hakusho lao đến chặn đường Yuki, quyết hỏi cho ra lẽ:

- Cậu đang làm cái gì thế?

- Toji bảo thích hoa sen, tôi chỉ tiện tay hái một ít cho cô ấy!

Quân sư mỉm cười, có vẻ rất hài lòng với thành quả của mình. Trái lại, Hakusho liếc sang Norido, cả hai tái mét mặt mày, đồng thanh nghi vấn:

- "Một ít"?

- Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này?

Rất nhanh, cơn thịnh nộ đã kéo đến. Toji quan sát chiếc giường đáng thương của mình đầy những sen là sen, giận đến run cả người.

- Aaaaaa, mang đi hết cho tôi!!!

Sau tiếng hét rúng động đất trời, Yuki cùng đám hoa sen bị ném ra khỏi cửa. Lần đầu thấy Toji tức điên đến thế, Norido chẳng dám hó hé gì. Hakusho cũng bị doạ cho xanh mặt.

Trông vẻ mặt ngơ ngác, đáng thương của Yuki, Hakusho bất giác hiểu thấu sự tình. Cậu cười phá lên, giọng đầy chế nhạo:

- Không tin được Quân sư xuất chúng lại đi tán tỉnh kiểu này! Thật là quá mất mặt đó, Yuki!

Vươn tay đỡ Yuki đứng dậy, Hakusho vẫn không ngậm được miệng, một mạch tấu diễn câu chuyện của vị bằng hữu:

- Nàng lỡ buông lời yêu sen, chàng dại dột mà hái hết cả hồ! Cậu nên biết nữ nhi thích nhất là hoa hồng, lần sau rút kinh nghiệm nhé!

- Tôi có thích hoa hồng đâu! Ở đó mà khuyên bậy bạ!

Norido đứng bên cạnh, nghe chói cả tai, khinh khỉnh mà dè bỉu. Hakusho híp mắt ngó qua cô, cười hề hề, đáp trả:

- Vậy chứng tỏ cô không phải là nữ nhi!

- Thế à...?

Norido hắng giọng, nở một nụ cười nửa môi đầy ghê rợn.

Sau khi được mời vào thư phòng, Tamo bước nhanh đến cạnh Thiền sư Makoto. Cô đặt giỏ thức ăn lên bàn, thoăn thoắt bày biện đồ ăn chỉn chu. Dù vậy, gương mặt thầy lại trở nên biến sắc. Nhìn nét cau có của ông, Tamo có chút khó hiểu nhưng vẫn cố gắng mời mọc:

- Những món này cực kì ngon luôn đó ạ! Thầy mau dùng thử đi!

- Tamo!!!

Sakai gọi lớn. Hình như cậu đã đến chậm một bước. Nhìn bàn ăn thịnh soạn mà lòng Tướng quân rơi vào bế tắc. Cậu vội giúp Tamo đổi món.

- Chỉ toàn rau thế này, thầy đang giảm cân sao?

Bớt một lời cũng chẳng được, câu hỏi ngây ngô từ Tamo lần nữa khiến Sakai tá hoả, kéo cô lại gần rồi khẽ thì thầm:

- Thiền sư là người tu hành nên chỉ ăn chay thôi!

- Thôi chết mất!

Tamo biết mình đã gây chuyện, mặt tái nhợt đi, lúng ta lúng túng.

- Vị cô nương này thật thú vị!

Makoto bật cười thành tiếng, bỏ qua sai sót cho cô.

Tẩu vi thượng sách, Sakai kính cẩn cúi chào Thiền sư, định dẫn Tamo rời đi nhưng Makoto ra hiệu cho cả hai ngồi xuống cùng mình. Ông nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Tamo, bất giác hỏi:

- Hình như, con không phải là người ở nơi này!

- Đúng vậy ạ! Ngoài con còn có 3 người khác nữa! Họ đều là những người bạn siêu siêu tốt của con!

Tamo hào phóng trả lời dư dả cả thông tin. Gật đầu nhẹ, Thiền sư giơ lòng bàn tay về phía cô, đề nghị:

- Tamo, hãy đặt tay lên đây!

Linh lực tỏa ra từ lòng bàn tay Makoto. Dưới ánh mắt tán thành của Sakai, Tamo úp bàn tay mình vào luồng sáng ấy. Hai nguồn sức mạnh chạm nhau, cô bắt đầu cảm nhận được linh lực đang chảy trong cơ thể.

- Là linh lực phục hồi sao? Người bình thường có thể sở hữu được à?

Chính thiền sư cũng bị mắc kẹt trong điều kỳ lạ này. Ông cố gắng gia tăng linh lực để kiểm tra. Chằng được bao lâu, Makoto đã cau mày, phát hiện nhiều bất ổn.

- Thiền sư, ngài không sao chứ?

Tamo kinh hoảng, khẽ hỏi thầy rồi quay sang cầu cứu Sakai. Chưa bao giờ Sakai thấy vẻ mặt căng thẳng của thầy như hôm nay, bản thân cũng chẳng biết phải làm gì kế tiếp.

Gồng người chịu đựng luồng linh lực trấn áp quá lớn từ bàn tay Tamo, Thiền sư run rẩy, mồ hôi chảy đầm đìa, mắt nhắm sầm lại.

- Tay tôi!

Tamo cứ tưởng chỉ cần rút tay ra là xong, nào ngờ chuyện đó giờ đã trở nên nan giải. Nguồn linh lực kết nối đã khiến họ không thể thoát khỏi được. Cơ thể Tamo cũng dần xuất hiện những cơn đau thắt, cô cố cắn răng chịu đựng.

- Thầy Makoto, Tamo!

Tướng quân hoảng sợ, muốn làm gì đó để giúp họ nhưng thầy Makoto lập tức lên tiếng can ngăn:

- Dừng lại, Sakai! Làm như vậy rất nguy hiểm!

- Nhưng mà...!

Trước tình trạng nguy cấp, Sakai có chút do dự. Makoto vừa tìm cách chế ngực, vừa giải thích rõ hơn cho Sakai hiểu:

- Dù có vẻ như vị cô nương này sở hữu linh lực phục hồi nhưng thực chất đang bị nó điều khiển! Nếu dòng sức mạnh đột ngột chia cắt sẽ nguy cấp đến tính mạng!

- Vậy chúng ta phải làm sao, thưa thầy?

Càng nghe giải thích, càng trở nên nóng lòng, Sakai tức tốc xin lời khuyên. Makoto chỉ im lặng, khép chặt mi lại, dồn hết sức lực vào bàn tay.

- Á!!!

Cộng hưởng sức mạnh quá lớn khiến Tamo bị đẩy văng xa, bất tỉnh. Thầy Makoto cũng bị ảnh hưởng, chao đảo, thổ huyết.

- Tamo... thầy Makoto!

Sakai đỡ lấy Tamo rồi trông vào Thiền sư. Makoto gượng dậy, vội hối thúc:

- Mau đưa con bé đến đây!

Sau khi bắt mạch xong, biết Tamo vẫn ổn, thầy mới thở phào nhẹ nhõm.

- Linh lực phục hồi quả thật lợi hại! Xem ra ta đã quá khinh suất!

- Thầy không sao chứ?

Sakai sốt ruột hỏi thăm, nét mặt chưa hết căng thẳng. Để Tướng quân an tâm, ông từ tốn lắc đầu. Nhưng rồi ánh mắt Thiền sư trở nên sắc lạnh, cẩn thận dặn dò cậu:

- Hãy luôn để mắt đến Tamo! Nguồn linh lực này quá lớn có khả năng sẽ thu hút lòng tham của kẻ khác!

Ở phòng Bộ tứ. Sau khi tống hai cái tên rắc rối kia đi, Norido cùng Toji điên cuồng đuổi hết đợt bướm này đến đợt bướm khác. Mùi sen ngào ngạt đã dẫn dụ chúng kéo bè kéo lũ, vây kín phòng.

- Tức chết đi được mà!

- Chuyện gì vậy?

Nghe tiếng hét thất thanh của Norido, Chishi vừa về phòng đã bị làm cho kích động. Toji mệt lả người, chỉ có thể kể qua loa:

- Tụi tớ đang đuổi lũ bướm! Thật may là chúng bỏ đi hết rồi!

- May thật không? Tớ... tớ thấy ong đang kéo đến kìa!

Chishi tái mặt, miệng lắp bắp, tay chỉ về phía sau lưng Norido và Toji.

- Aaaaaaa!!!

Cả ba gào lên, bỏ chạy toán loạn.

Dù trốn kín trong phòng, cả ba vẫn bị ong đốt đến nổi mẩn đỏ khắp người. Chishi nước mắt lăn tròn, nức nở:

- Tại sao tớ cũng bị cuốn vào chuyện này chứ?

- Cũng tại hai cái tên kia!

Một lần nữa Norido mất hết bình tĩnh, đập mạnh tay lên bàn. Bàn lắc mạnh, ngọn nến ngã xuống khăn bàn, bén lửa.

- Cháy, cháy rồi!

- A, làm sao, làm sao bây giờ?

Cả ba cô nàng ríu cả tay chân, người lấy nước chậu hoa tạt vào, người lấy luôn chăn gối để dập lửa. May thay lửa nhỏ nên sau ít phút, họ cũng dẹp yên được nhưng bản thân cũng chẳng còn tí hơi sức nào.

Ngồi dựa lưng vào nhau thở dốc, Toji rên lên khe khẽ:

- Làm ơn, tha cho tớ đi!

Cuối cùng, Tamo cũng tỉnh dậy. Makoto thúc giục họ trở về phòng nghỉ ngơi, kèm lời dặn:

- Đừng nói với Shin về chuyện của ta, đừng để thằng bé lo lắng! Tạm thời ta sẽ tịnh dưỡng trong thư phòng, hẹn ba ngày sau hội ngộ!

- Vâng, thưa thầy!

Sakai chào Thiền sư, dẫn Tamo trở về.

Khi họ đã đi khỏi, Makoto nhìn vào lòng bàn tay mình, dường như đã bị linh lực kia ăn mòn đến tím tái.

- Tới rồi, đã tới rồi hay sao?

Qua khe cửa sổ, một ánh mắt đỏ ngầu đang chờ chực hướng về Thiền sư Makoto.

- Ta cũng đợi ngày này lâu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top