Chap 31: Bánh trứng biết nói

Ngồi nghe Hakusho thao thao bất tuyệt, Sakai cũng bị dụ cho say mèm. Hakusho khoác tay qua vai Sakai, cười hề hề, đắc ý:

- Đúng là chỉ có Tướng quân mới đủ trình so với Hakusho ta!

- Đừng nói nhảm nữa!!!

Hiểu rõ tính khí của Hakusho nên dù mắng cậu, Sakai vẫn không khỏi bật cười. Nụ cười vô ý ấy khiến Hakusho tỉnh một nửa, quay sang nhìn cậu ta chăm chăm, thắc mắc:

- Có lầm không đây? Sakai Tướng quân đã biết cười rồi sao?

- Hừ!!!

Sakai hắng giọng một cái, lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc. Điều này đối với Hakusho còn thú vị hơn nữa, cậu cười lớn, khoan khoái vô cùng. Cười cho đã rồi rơi vào trầm lặng, Hakusho vỗ vai trấn an Sakai:

- Có những chuyện cậu nên buông bỏ đi! Không hiểu sao, tôi thấy nữ tử ngang ngạnh đó đang giúp cậu lấy lại nhiệt huyết tuổi trẻ!

- Ngang ngạnh thật! Nghe đến đã thấy đau cả đầu!

Sakai hất tóc mái lên, gượng cười đầy bất lực.

- Vậy còn Natsu?

Bất thình lình buông lời, Hakusho cảm thấy hơi hối hận. Không khí nặng nề bao trùm lấy họ. Sau, Sakai cúi mặt, thở dài:

- Là người chiến hữu tốt của chúng ta!

- Ngoài chuyện cậu ấy là nữ nhi, thì thân phận của Natsu, có phải có uẩn khuất gì không?

Lỡ trớn rồi, Hakusho quyết đánh liều hỏi điều mà cậu trăn trở suốt ba năm qua. Sakai liếc sang nhìn gương mặt tò mò của tên giả say này, nhếch môi một cái:

- Thân phận của cậu ta, làm sao tôi biết được!

- Lại vậy! Tướng quân thật kín tiếng!

Hakusho biết chẳng "cạy miệng" Sakai được, bèn nhún vai, nốc thêm ngụm rượu. Cậu đành hỏi một câu khác:

- Vậy còn chuyện cậu bỏ thân phận Quận Vương chạy theo đầu quân cho Shin?

- Vẫn còn nghi ngờ tôi là nội gián sao?

Thay vì trả lời, Sakai đặt nghi vấn ngược lại cho Hakusho. Chàng Kiếm khách bị đẩy vào thế khó, lia lịa biện minh:

- Không, tôi không ý vậy!

- Yên tâm! Dù cục diện có thay đổi, tôi cũng sẽ giúp Shin hoàn thành sứ mệnh đó! Có những chuyện, cậu càng biết nhiều, chỉ càng thêm phiền não!

Mọi tâm tư trong ẩn sâu ánh mắt của Sakai, dù đang nhìn thẳng vào, Hakusho vẫn chẳng đoán được điều gì. Cậu gật đầu cho qua rồi vươn người tính lấy bình rượu mới thì đầu óc lâng lâng, trượt chân ngã nhào xuống mái nhà.

- Hakusho!!!

Sakai gọi lớn, cố với tay đến nhưng không kịp.

"Bộp" - Hakusho tiếp đất tự do, ngay trước mắt Norido. Vừa ê ẩm, vừa say xỉn, cậu chỉ có thể giơ tay lên vẫy vẫy chào cô.

- Giờ này vẫn thức sao?

Mặt Norido lạnh tanh, bước ngang qua người cậu mà đi một nước. Hakusho uất ức, gào lên:

- Sao ai cũng bỏ Hakusho ta mà đi vậy?

- Norido!

Nhờ Sakai lên tiếng, Norido mới sững lại, ngước lên mái nhà xem là ai.

- Phiền cô giúp đỡ!

Dù lòng chẳng muốn, nhưng bị nhờ vả như thế, Norido đành thở dài, nắm cánh tay Hakusho kéo lê lết trên mặt đất. Tay còn lại của Hakusho vẫy vẫy với Sakai, miệng cười nham nhở, giọng lè nhè đi:

- Tạm biệt Tướng quân, ngày mai chúng ta uống tiếp nhé!

Kẻ ồn ào đã xa dần, Sakai ngước nhìn lên bầu trời, tuyết nhẹ rơi trên mặt cậu, tiếng nói trong tiềm thức như vang lên:

"- Phải để xem cậu có đảm nhận được sứ mệnh này không, Shin!"

Một tuần sau.

Trăng đã lên cao, tròn vành vạnh, toả chiếu khắp nơi, để vươn tia sáng xuyên qua cửa phòng, gọi trên gương mặt say ngủ của Chishi. Mắt cô chợt mở trừng lên, đổi sang sắc đỏ, tâm trí hỗn loạn bất thường. Cánh cửa phòng Chishi khẽ mở, cô nhẹ bước ra, tay nắm thanh chuỷ thủ mà đi trong vô thức.

Ngồi ngắm trăng trên mái nhà trông thấy, Norido liền nhảy xuống chào hỏi:

- Giờ này còn thức sao, Chishi?

Chishi nghe thấy động tĩnh liền quay sang. Gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt đỏ như máu của cô khiến Norido tái mặt, cười gượng gạo:

- À! Ý tớ là... là...!

- Chết đi!!!

Chẳng nhiều lời, Chishi hét lên, chĩa mũi chủy thủ về phía Norido và lao thẳng đến. Norido khiếp vía, vừa chạy toán loạn vừa la hét ầm ĩ:

- Trời ơi! Cứu tớ với! Chishi nổi điên rồi!

Các giang phòng đều sáng đèn sau tiếng thét, mọi người chạy ra ngoài ngóng tình hình. Thấy hành động kỳ lạ của Chishi, Shin dường như đã hiểu, vội mở lời trấn an:

- Là do chất độc lần trước thôi!

- Nhưng mà... nhưng mà phải cản cậu ấy lại chứ!

Norido chạy vòng vòng đến lả chân, sụt sùi. Sakai lập tức tiếp cận Chishi giựt ngang thanh chủy thủ. Điều này khiến Shin không khỏi sốt ruột, liền nhắc nhở:

- Đừng làm cô ấy bị thương!

"Bộp" - Sakai đánh một phát sau gáy làm Chishi bất tỉnh. Shin tức tốc đến đỡ cô. Khi biết cô vẫn ổn, mới thở phào nhẹ nhõm. Sakai liếc nhìn cử chỉ ân cần của Shin, quả thật có chút bận tâm.

- Tình hình này, chúng ta lên núi Vọng Nguyệt sớm hơn đi! Hy vọng thầy Makoto sẽ trị khỏi cho Chishi!

Nhận thức được sự nguy hiểm của loại độc này, Yuki cảnh báo cho cả bọn.

Trở về phòng riêng, Sakai ngồi xuống bàn, ngắm nhìn ngọn nến đang cháy leo lắt, ngẫm nghĩ điều gì đó rồi rút ra tờ giấy trắng, viết lại vài dòng.

Sau khi hoàn thành lá thư, cậu cho gọi tên lính gác gần đó, đưa cho hắn và dặn dò cẩn thận:

- Mang về kinh thành, đừng để ai trông thấy!

Sáng hôm sau.

Tamo sang phòng thăm hỏi Chishi. Thấy cô, Chishi vội chạy đến dìu vào, lo lắng:

- Cậu đang bị thương mà còn chạy lung tung!

- Không sao đâu, sắp lành rồi!

Tamo cười phì, vươn tay, đá chân chứng tỏ mình đã khoẻ. Chưa kịp tâm sự gì thì họ nghe tiếng gõ cửa, giọng Shin từ bên ngoài vọng tới:

- Cô có trong đó không, Chishi?

- Tới liền!

Tamo thay mặt Chishi, hí hửng ra đón khách. Kéo Shin vô ngồi ghế, Tamo nhường Chishi lại rồi khẩn trương tránh mặt với nụ cười ma mị:

- Các cậu cứ trò chuyện vui vẻ nhé!

- Coi chừng bậc cửa!

Shin hoảng hốt, lên tiếng nhắc nhở nhưng đã quá muộn. Tamo té chỏng gọng. Thật mất mặt, cô gượng đứng lên, xua tay, cười phì:

- Đừng... đừng để ý tới tớ! Cứ nói chuyện đi nhé!

Sau cú ngã, Tamo ôm chân, bước đi khập khiễng. Cô giận lòng, càu nhàu:

- Vị thần cứu tinh của tôi, ông ngủ quên chốn nào mà khiến tôi xui xẻo thế này?

- Kẻ xui xẻo lại ưa gây chuyện như cô thì mười ông thần cũng chẳng cứu nổi!

Nghe thấy Tamo than vãn, Sakai bật cười, quyết lấy lại công bằng cho "ông thần" nào đó. Đang quạu còn bị chọc đúng lúc, Tamo trợn mắt, giận dữ mà hằng giọng:

- Nè nè, không nể tình đêm đó cậu đến thăm thì tôi đã...!!!

<<
Để ngăn câu "bằng hữu tốt" bật ra thêm lần nữa, Sakai đã đứng phắt dậy, ghì chặt Tamo vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Nếu chỉ đơn giản là "bằng hữu" thôi thì tốt rồi!

Sakai cười nhạt, bỏ lại mớ bòng bong cho Tamo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. >>

Vô tình nhắc nhớ, cả hai vội quay đi, mặt đỏ bừng bừng. Tamo lãng tránh bằng điệu cười hì hì, gãi đầu ái ngại:

- Suốt... suốt tuần qua dưỡng bệnh không ăn gì nhiều nên hơi nhạt miệng! Tha cho cậu đấy!

- À, vậy có muốn ăn gì không? Tôi nấu!

Sakai hưởng ứng theo "trống lảng" của Tamo, hướng sang chuyện nấu ăn. Đến đây, mắt Tamo sáng rỡ, quên hết những ngại ngùng ban nãy mà kéo tay Sakai, hí ha hí hửng:

- Hay quá! Vậy mau đi đi nào!

Cả hai ghé vào đến nhà bếp. Tamo chạy đi tìm bột mì khắp nơi. Sakai nghiêng đầu nhìn cô, thắc mắc:

- Tính làm món gì sao?

- Bánh trứng! Là bánh trứng đó!

Tamo reo lên, vẫn hì hục tìm kiếm nguyên liệu. Ngẫm một lát, Sakai chợt nhớ ra.

- Bánh trứng?

<<

Sakai thở dài. Để giúp Tamo không ngã, cậu luồn tay qua song cửa, ôm lấy vai cô.

- Mẹ ơi...!

Tamo ôm chặt cánh tay Sakai, nấc lên khe khẽ. Điều này khiến cậu kinh ngạc:

- Mẹ?

- Mẹ ơi... con muốn ăn bánh trứng!

Đoạn này thấy sai trái quá rồi. Sakai chưa kịp phản ứng gì, Tamo đã giữ lấy tay cậu cạp một phát. >>

- Món bánh đó làm như thế nào?

Sakai bước đến cạnh Tamo, lên tiếng hỏi. Mất vài giây định hình, Tamo vẫn chẳng biết giải thích ra sao:

- Bánh là phải có bột mì nè, rồi trộn bột với trứng... rồi sao nữa nhỉ? Thôi cậu muốn làm gì tiếp theo cũng được! À, nhớ rồi, bước cuối cùng là bỏ vô nướng!

- Cô có thật sự biết làm không vậy?

Nén một tiếng thở dài đầy bất lực, Sakai đành đi tìm nguyên liệu trước cho cô.

Lát sau, theo sự hướng dẫn kỳ quặc của Tamo, Sakai loay hoay mãi chẳng tiến triển được gì. Tamo chợt trông thấy một bên má cậu dính bột mì, liền khoái chí, cười ha hả:

- Nhìn xem nhìn xem, mặt Tướng quân dính bột mì! Phải đều hai bên mới đẹp!

Nói rồi cô vung tay chét lớp bột lên nốt má bên kia của Sakai. Sakai cố giữ bình tĩnh, nuốt cơn giận vào lòng, hạ giọng:

- Cô lại muốn gây chuyện đúng không?

Nhường nhịn gì tầm này nữa, Sakai quyết định phản công khiến bột mì phủ đầy người Tamo. Bộ dạng thế này muốn nhịn cười cũng bất thành, cậu bật cười lớn, chế giễu:

- Giờ chỉ cần đốt lửa là nướng được cái bánh trứng quái dị như cô rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top