Chap 30: Chỉ là vọng ảo

Thấy gương mặt u ám của Norido, Chishi vừa băng bó cho binh sĩ vừa nhắc nhở cô:

- Hay cậu nghỉ ngơi đi, tìm Hakusho nói chuyện lấy lại tâm trạng nào!

- Chắc gì lúc này cậu ta muốn gặp tớ!

Norido nhếch miệng cười khẩy một cái rồi tiếp tục công việc của mình. Biết chẳng thể thay đổi được gì, Chishi đặt tay lên vai Norido, trấn an:

- Tớ hiểu cảm giác của cậu! Nhưng Hakusho thật sự rất đáng thương!

- Cho dù trong lòng Hakusho có tớ thì sao chứ? Cuối cùng tất cả... cũng chỉ bằng không mà thôi!

Norido kìm nén đến mấy thì ánh mắt rưng rưng kia đã phản bội lại cô.

"- Cuối cùng tất cả... cũng chỉ bằng không sao?"

Cánh cửa phòng Hikari hé mở, gió tuyết ùa vào, cảm nhận được, cô khẽ lên tiếng:

- Tìm ta có việc gì? Muốn xử lý thế nào tuỳ các người!

- Nói chuyện một lúc được không?

Hakusho khép cửa lại, bước đến bàn trà, lặng lẽ ngồi xuống. Dù vậy, Hikari vẫn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ cười nhạt nhẽo:

- Để cô ấy thấy chúng ta thế này, sẽ không tốt đâu!

- Nói chuyện của chúng ta!

Hakusho hắng giọng, đi thẳng vào vấn đề. Bốn chữ "chuyện của chúng ta" khiến Hikari bật cười khinh khỉnh, liếc sang nhìn cậu:

- Chúng ta còn gì để nói?

- Hikari!

Chút bình tĩnh cuối cùng cũng bị Hikari phủi sạch, Hakusho bước nhanh đến cạnh, kéo cô xoay người lại. Cả hai nhìn thẳng vào mắt đối phương, khoảng không lặng im đủ để nghe rõ từng nhịp thở.

- Hứa hẹn với cô ấy cũng là chàng, bất chấp mạng sống để cứu cô ấy cũng là chàng? Vậy chuyện của chúng ta phải nói thế nào?

Nghẹn lòng, Hikari giương đôi mắt đầy oán trách, lớn tiếng hạch sách. Hakusho như chết lặng, chẳng thể hé môi nửa lời. Điều này càng khiến Hikari thêm kích động mà hất tay cậu ra, gằn giọng:

- ShiO này đã chết từ cái ngày đó rồi!

- Nàng có biết ta đã tìm nàng khổ sở đến mức nào không? Ba năm rồi, Hakusho ta đã sống trong cô đơn, dằn vặt như thế nào? Ta đã cố gắng tỏ ra vui vẻ, cố gắng quên đi! Tại sao, tại sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này?

Mắt Hakusho đỏ rực lên, trái tim co thắt, từng câu từng chữ đều mang theo nỗi đau xé lòng. Cô đáp lại cậu bằng nụ cười lạnh lẽo:

- Đang trách ta sao? Trách ta trở về phá hoại chuyện tình của chàng à?

- Đừng cố chấp như thế nữa!!!

Hakusho gào lên, túm chặt hai vai cô.

- Tránh ra!!!

Giấu đi những uất ức tận đáy tim, Hikari xô cậu ra, rút chủy thủ đâm thẳng đến.

"Phựt" - máu của Hakusho nơi ngực trái chảy dài xuống, cậu vẫn đứng im ra đó, nhìn cô chăm chăm.

Hikari hoảng hốt, vội rút kiếm, điên cuồng quát tháo:

- Tại sao không tránh đi?

- Người đó là nàng đúng không? Tại sao lại cứu ta?

Hakusho vẫn hướng mắt nhìn Hikari nhưng đôi mắt ấy đang lạnh dần đi vì tuyệt vọng. Hikari giả vờ phớt lờ, cười phì rõ to:

- Vì vẻ mặt thảm hại của ngươi và cô ta trông rất buồn cười! Ta chỉ muốn vờn cho vui thôi!

Nói ra được lời này, có lẽ cô đã rất can đảm và cũng đủ nhẫn tâm rồi.

- Một là giết ta, hai thì để ta đi! Coi như không ai nợ ai!

- Được!

Một từ duy nhất, chẳng hơn chẳng kém, chẳng còn trông đợi gì nữa.

Norido đứng ngoài cửa phòng từ lúc nào, dòng lệ bất giác tuôn rơi.

Sau cơn thập tử nhất sinh, Tamo nằm liệt giường, chỉ có thể mở mắt nhìn xung quanh và trò chuyện dăm ba câu. Trông thấy vẻ mặt sầu não của Sakai khi sang thăm bệnh, cô híp mắt cười ha hả, châm chọc:

- Làm gì mà mặt cậu nhăn như "khỉ ăn ớt" thế?

- Giờ này còn đùa được à?

Sakai bất lực mà nén một tiếng thở dài. Càng nhìn càng giống "ông cụ non" nhưng chí ít biết cậu có quan tâm đến mình, Tamo ấm lòng, khẽ thì thầm:

- Cảm ơn cậu!!!

- Chuyện gì?

Sakai nhún vai, có chút ngạc nhiên với sự biết điều kỳ lạ của cô. Nằm bất động thế này kể ra rất cũng rất cô đơn, Tamo liền bộc bạch nỗi lòng:

- Vì cậu đến trò chuyện cùng tôi! Nếu không chắc tôi buồn đến chết mất!

- Xin lỗi cô!

Nghe Tamo thở than, Sakai lập tức nhận ra mà hạ giọng. Tuy nhiên, với cô, lời xin lỗi này thật khó hiểu, chỉ có thể nhíu mày, hỏi ngược:

- Cậu thì có lỗi gì?

- Vì tôi mà cô bị thương đến nông nỗi này!

Ánh mắt Sakai bỗng chốc trở nên vừa dịu dàng vừa ấm áp. Tamo lần nữa bị Sakai khiến cho rối não, liền lắc đầu, thẳng thừng tuyên bố:

- Chuyện đó có gì đâu! Không phải chúng ta là bằng hữu tốt sao?

Để chứng minh điều đó, Tamo cố gượng ngồi dậy, rút trong vạt áo ra một tấm thẻ gỗ và đưa cho Tướng quân.

- Của cậu đúng không? Đêm đó cậu đã đến thăm tôi!

Câu nói của Tamo khiến trái tim của Sakai như lỗi nhịp. Sự việc này cậu quả thật chẳng thể lường trước được. Sakai chưa kịp đáp trả, Tamo đã mỉm cười thật tươi, quả quyết:

- Tôi biết ngay cậu không phải nội gián mà!!!

- Tamo...!!!

Chìm sâu trong ánh mắt lấp lánh, Sakai chợt nghẹn lời. Xuất thân là Quận Vương đương triều, kỹ năng kiếm thuật thuộc hạng bậc nhất, nội phủ lại sở hữu lực lượng quân sĩ hùng mạnh sánh ngang với triều đình. Chính vì thế mà vô số lần cậu bị gán tội phản nghịch, đe doạ đến ngai vàng của Đế Vương. Lúc người khác hiểu lầm, cậu không buồn giải thích, khi được minh oan cũng chẳng lấy làm vui mừng. Nhưng thật bất ngờ, có một người từ đầu đến cuối, một mực đứng về phía cậu, hân hoan vì biết cậu trong sạch.

Giấu đi sự xúc động, giấu đi những cảm xúc kỳ lạ của bản thân, Sakai cúi mặt, thì thầm.

- Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi!

- Có gì đâu! Vì chúng ta là bằng hữu...!!!

Để ngăn câu "bằng hữu tốt" bật ra thêm lần nữa, Sakai đã đứng phắt dậy, ghì chặt Tamo vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

- Nếu chỉ đơn giản là "bằng hữu" thôi thì tốt rồi!

Sakai cười nhạt, bỏ lại mớ bòng bong cho Tamo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tiễn Hikari ra cổng thành, Hakusho trở vào thì chạm mặt Norido. Thấy cô vội vã quay đi, Hakusho lập tức gọi lớn:

- Norido!!!

- Cậu mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi nhé!

Không muốn Hakusho trông thấy vẻ mặt lúc này của mình, Norido dặn dò rồi bước nhanh.

- Chuyện tôi đã hứa...!!!

Hakusho chợt khơi gợi. Norido khép chặt mi, chôn vùi nỗi đau mà thản nhiên cười phì:

- Điều đó không còn quan trọng nữa rồi!

Trăng hôm nay thật tròn, tuyết vẫn còn lác đác rơi, có tên não lòng ngồi uống rượu một mình trên mái nhà. Sakai thở dài, trèo lên bầu bạn cùng cậu ta.

- Chuyện của Hikari sao?

- Là cậu à, Sakai!

Hakusho ngà ngà say, liếc nhìn sang. Cậu kéo Sakai ngồi xuống cùng, đưa bình rượu khác cho huynh đệ tốt, gượng cười chua xót:

- Uống cùng ta đi nào! Chỉ có tửu lượng của Tướng quân mới sánh bằng ta thôi!

- Cứ như vậy!!!

Đón nhận bình rượu, Sakai cũng "nhiệt tình" nốc một ngụm. Dù đang say, dự cảm của Hakusho vẫn vô cùng chuẩn xác, khẽ trêu chọc Sakai:

- Chẳng phải cậu cũng đang có chuyện gì sao? Để ta đoán xem xem! Là... nữ nhân tóc cam nhỉ?

- Cậu say lắm rồi đấy!

Sakai bị bắt trúng tim đen, sinh ra cáu bẩn, giật lấy bình rượu của Hakusho.

- Ta tự hỏi là... tại sao nàng ấy không xuất hiện sớm hơn? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Hakusho này phải chịu kiếp cô đơn tiếp sao?

Gục mặt xuống, kẻ say đã lái sang chuyện khác, bộc bạch hết tâm sự của bản thân, miệng không ngừng cười như điên dại. Sakai vỗ vai chiến hữu, cậu ngước nhìn tuyết nhẹ nhàng rơi, mở lời động viên:

- Vốn là có những chuyện chẳng thể lường trước được!

- Ta tưởng mình đã "sống lại", hoá ra chỉ do bản thân ảo vọng!

Mắt Hakusho đỏ lên, giọng cũng nghẹn ngào dần. Từ lâu lắm rồi, cậu tưởng mình đã quên đi cảm xúc này.

- Tướng quân, ta phải làm sao nhỉ?

Quay sang Sakai với vẻ mặt gượng gạo, muốn khóc cũng không được, muốn cười cũng chẳng xong. Sakai vốn cũng có khác gì Hakusho, cậu trả lời không nổi câu hỏi này rồi, chỉ biết hít thật sâu, nén đi tâm trạng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top