Chương 28: Gặp quỷ

  Lôi kéo nàng một đường ra khỏi Mai Viên, trở lại trong đại sảnh, hung hăng làm nàng ngã sấp xuống, phân phó đến: "Người tới, đem Vương phi đến phòng tối, cấm cửa ba ngày."

"Dạ, Vương gia." Hai thị vệ lập tức muốn lôi nàng đi.

"Buông ra, ta tự đi." Vân Phi Tuyết đứng lên, xoay người bước đi, Long Phi lại từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy nàng hầm hầm hơi hơi sửng sốt nói: "Sao lại thế này?"

"Nàng đột nhập Mai Viên." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói, liền đem nàng nhốt vào phòng tối xem như tiện nghi cho nàng rồi. [pé Aiz: tiện nghi cái đầu anh, hừ hừ >___

Đột nhập Mai Viên? Long Phi sửng sốt, dùng ánh mắt hỏi nàng.

"Ta là trong lúc vô ý xông vào." Nàng hoàn toàn không thể thừa nhận chính mình cố ý xông vào.

"Vương phi, mời đi." Thị vệ ở một bên nói.

Nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở cửa, Long Phi mới nhìn hắn:"Sư huynh, ta tin tưởng nàng là trong lúc vô ý xông vào."

"Có phải hay không vô tình không trọng yếu, quan trọng là nàng đã xông vào, sẽ nhận trừng phạt." Tiêu Nam Hiên khóe môi đều là lãnh khốc.

Long Phi không nói nữa, chuyện sư huynh đã quyết định cơ hồ sẽ không thay đổi.

Vân Phi Tuyết nhìn phòng tối này, duy nhất một cửa chính, bên trong âm u vô cùng, bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có trên đỉnh đầu có cái cửa sổ ở mái nhà, nàng đột nhiên nhớ tới nơi ở của một trong Tam hiệp ngũ nghĩa là Triển Chiêu, chỉ sợ có người xông vào, muốn chạy trốn đều chạy không thoát.

Bên trong hoàn toàn sạch sẽ, trừ bỏ bốn bức tường một thứ dư thừa gì đó đều không có, dựa vào tường nàng ngồi xuống, không thể đứng mãi, không biết qua thời gian dài bao lâu, nàng chỉ nhìn thấy qua cửa sổ ở mái nhà bên ngoài đã muốn nhuốm màu ban đêm rồi.

Chi nha một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra, Vân Phi Tuyết nhìn lại, liền thấy Long Phi mang theo hộp đựng thức ăn đi vào.

"Phi Tuyết, đói bụng rồi, ăn cơm đi." Long Phi buông hộp đựng thức ăn, lấy đồ ăn ra.

"Cảm ơn ngươi, Long Phi, cảm giác có bằng hữu thật tốt." Vân Phi Tuyết tự nhiên dùng phương pháp hiện đại ôm vai hắn để thể hiện lòng cảm ơn.

"Ăn đi." Long phi sắc mặt có chút mất tự nhiên, phát ra dấu vết không nên lưu lại. [pé Aiz: á à,đỏ mặt =]] pachan: ta thật ko hỉu a ý đó mặt cái j', bởi vì a ấy... *hắc hắc* *ko sờ poi*]

Lúc này, Vân Phi Tuyết thế này mới phát giác bản thân mình vừa làm động tác lớn mật, vội vàng thu tay lại, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, nàng cũng thật sự đói bụng.

"Phi Tuyết, không nên trách sư huynh, ngươi không nên xâm nhập Mai Viên." Long Phi đột nhiên nói.

"Hắn chính là một tên biến thái, cừu hận nữ nhân đến biến thái." Vân Phi Tuyết mắng một tiếng, cũng là nghi hoặc: "Nhưng là rất kỳ quái, hắn cư nhiên đối với Mẫu phi của hắn tôn kính như vậy? Nàng không phải nữ nhân sao?"

"Đó là ngươi không biết, vết thương trên mặt sư huynh, cái chết của Quý phi nương nương, hết thảy đều là bởi vì một nữ nhân." Nhắc tới nữ nhân kia, Long Phi mâu trung cũng là hận ý thật sâu, nếu không phải nàng, sư huynh hôm nay sẽ không là cái dạng này.

Vân Phi Tuyết sửng sốt, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy mắt hắn có hận ý, Tiêu Nam Hiên trải qua chuyện tình như thế nào? Cái dạng nữ nhân gì sẽ có bản lãnh như thế? Vội vàng hỏi: "Đã xảy ra sự tình gì?"  


Trong mắt LongPhi đột nhiên hiện lên một tia mãnh liệt, sau đó chậm rãi mở miệng nói:"Trong hoàng cung có quy củ, thời điểm trưởng thành của từng hoàng tử, Hoàng Thượng đều cho bọn họ tự chọn lấy mấy người hầu hạ, thời điểm sư huynh trưởng thành, cũng giống như thế, có lẽ là tuổi còn trẻ nên hết sức lông bông, có lẽ đó là mối tình đầu, hắn lần đầu tiên yêu thương nữ tử tên là Mai Hinh, nhưng mọi sủng ái cùng yêu thương đều là đổi lấy vô tình và phản bội........."


Vân Phi Tuyết nhìn hai tròng mắt hắn giống như hàn băng rét lạnh, không khỏi rùng mình, phản bội, rốt cuộc là phản bội thế nào sẽ làm tính tình hắn đại biến, cừu hận nữ nhân như thế.

"Trong hoàng cung tranh quyền đoạt thế, âm mưu quỷ kế, mỗi ngày đều diễn ra, sư huynh uống xong rượu Mai Hinh tự tay hạ dược, trên mặt bị chem. một kiếm thật sâu, Mẫu phi yêu thương nhất vì hắn ngăn một kiếm trí mạng kia, theo một khắc kia, nhân sinh của hắn cũng đã thay đổi, trong lòng hắn chỉ có hận, chỉ có báo thù," Long Phi sâu kín nói, chỉ có hắn biết sư huynh những năm gần đây trải qua cái gì.

Nhìn thấy trong mắt hắn đau xót, Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy tâm căng thẳng, nàng thậm chí có thể tưởng tượng đến tình cảnh đẫm máu lúc ấy, nữ nhân yêu nhất phản bội, mẫu thân chết thảm cùng cừu hận bất lực này của Tiêu Nam Hiên, thật đúng là mỗi một anh hùng sau lưng đều có một quá khứ không tầm thường, hắn cũng coi như thế đi. 
Nhẹ nhàng hít một tiếng nói: "Người cũng có chỗ thật đáng thương và chỗ thật đáng hận, cho dù là bởi vì điều này, hắn cũng không thể liên lụy người vô tội, hại chết nhiều nữ tử như vậy."

"Vô tội?" Long Phi cười lạnh một tiếng, nói: "Nói vô tội cũng không phải, nói không có tội cũng không phải không có tội, nếu không phải phụ thân các ngươi âm thầm phụ trợ , có lẽ thái tử sẽ không càn rỡ như vậy dám mở lớn mắt ám sát sư huynh, ngươi có thể nói các nàng vô tội sao?"                         

                   "Cái gì?" Vân Phi Tuyết nâng mắt nhìn hắn, nguyên lai là nguyên nhân như vậy, vậy không thể nghi ngờ, Vân lão gia khẳng định cũng ở trong đó, trách không được sao lại có đêm động phòng quỷ dị như thế, trách không được hắn tuyệt không thể để các nàng sống.


"Sư huynh đã xem như nhân từ rồi, chính là cưới nữ nhi của bọn họ, vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt." Long Phi tựa hồ một chút cũng không thấy sư huynh làm vậy là quá đáng.

"Nhân từ?" Vân Phi Tuyết thật sự không thể gật bừa, nhưng là tại đây mạnh thắng yếu thua, liên luỵ cửu tộc, triều đại mà quyền lực là tối thượng, hắn làm như vậy tựa hồ thật sự tính là nhân từ rồi.

"Phi Tuyết, kệ đi, ta sẽ phân phó người đưa giường và chăn bông đến cho ngươi, ta đi trước." Long Phi tựa hồ không nghĩ nữa, nhấc họp đựng thức ăn lên.

"Cám ơn ngươi, Long Phi." Vân Phi Tuyết cảm kích cười, thật nhiều thứ, ít nhiều gì hắn cũng chiếu cố.

"Không cần, ngươi tự bảo trọng." Long Phi nói xong, xoay người bước đi.

Một lát sau, có người đưa chăn bông đến, nàng dùng chăn bông bao lấy thân thể, tựa vào góc tường, mơ mơ màng màng ngủ say.

Thời gian ba ngày rấtt nhanh liền trôi qua, Tiêu Nam Hiên thật sự phái người đến thả nàng ra, Vân Phi Tuyết vừa ra khỏi phòng tối liền thấy Tiểu Đào đứng ở bên ngoài ánh mắt hồng hồng nhìn nàng gọi: "Tiểu thư."

"Làm sao vậy? Tiểu Đào, ai khi dễ ngươi rồi, ta giúp ngươi trút giận." Nàng nói giỡn nhìn nàng ta.

"Tiểu thư, nô tỳ là lo lắng cho người, nhìn thấy ngươi không có việc gì thì tốt rồi." Tiểu thư rốt cuộc vẫn còn có tâm tư hay nói giỡn.

"Ta đương nhiên không có việc gì, đi thôi, ta muốn tắm rửa rồi." Vân Phi Tuyết nói, đứng ở bên trong ba ngày, nàng đều cảm giác bản thân mốc meo rồi.

"Nô tỳ đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Tiểu Đào nói, hết thảy nàng đã sớm nghĩ tới.

"Thật sự, Tiểu Đào, ngươi thực là tri kỷ của ta, ngươi tốt như thế, cẩn thận không ta sẽ yêu ngươi." Cảm tạ nàng quan tâm, Vân Phi Tuyết nhịn không được muốn trêu đùa nàng.

"Tiểu thư." Tuy rằng biết tiểu thư là hay nói giỡn, nhưng là nàng vẫn là nhịn không được đỏ mặt.

Sau khi tẩy rửa thoải mái, nàng vẫn là nghĩ như thế nào đi giúp Cổ Thần tìm được Vương phi đã điên kia, dù sao nàng đã đáp ứng người ta.

"Tiểu Đào, ta nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, ngươi đi ra ngoài đi." Nàng cũng không nghĩ liên lụy Tiểu Đào.

"Ân, hảo, tiểu thư, nô tỳ ra ngoài trước." Tiểu Đào không có chút hoài nghi, tiểu thư ngây người trong phòng tối ba ngày, cần nghỉ ngơi thật tốt.

Tiểu Đào vừa rơi khỏi, Vân Phi Tuyết liền nhanh chóng đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.

Hướng đến Mai viên nàng không cần đi, nàng quyết định đi đến hướng ngược lại, nhưng nàng rất nhanh phát hiện nơi này cùng Mai viên u tĩnh hoang vắng như nhau, cơ hồ nhìn không thấy hạ nhân Vương phủ đi lại trong này. Nhưng là nơi này cũng không có hoang phế, phòng ở phía trước cũng coi như sạch sẽ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nàng lại một lần nữa thấy được bức họa treo trên tường, chẳng qua, lần này không phải hé ra, mà là treo đầy vách tường trong phòng, đi vào đánh giá cẩn thận , những nữ tử trên bức họa đều là thiên kiều bá mị, đôi mắt sáng, môi hồng răng trắng, khuynh quốc khuynh thành, xấu hổ mang kiều, nàng không khỏi lại một lần nữa cảm thán, đều là mỹ nhân.

Đi xem qua một lượt, nàng đột nhiên phát hiện bức cuối cùng là giấy trắng, cũng không có bức họa, sao lại thế này? Nghi hoặc tiêu sái tiến một chút, mới phát hiện bên cạnh hé ra bức họa phía góc dưới có viết: "Cửu Vương phi, Lục Như Song."

Chấn động, vội vàng xem qua một lượt, Bát Vương phi, Bạch Vân, Thất Vương phi,............. Tam Vương phi, Mạnh Đình Dĩnh.......

Vân Phi Tuyết đã muốn run như cầy sấy rồi, đây là linh đường sao? Mâu quang đột nhiên dừng ở một bức họa treo ở cuối cùng, hai mắt lưu động, đôi mi dài thanh tú sắc nhọn, thần thái kiều mỵ, mắt ngọc mày ngài, màu da trắng mê hoặc, xuất trần thoát tục, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc, mâu quang chậm rãi dời xuống, hai chữ Mai Hinh rõ ràng như đã từng nghe qua đâu đó.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh ngộ, bức họa kia không phải là chuẩn bị cho chính nàng sao, nhìn thấy trên bức họa nhiều nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo như thế đều chôn vùi ở dưới cừu hận của hắn, lòng bàn chân nàng có chút rét run, những sinh mệnh tuổi trẻ cứ như vậy tan mất vô thanh vô tích.

Một trận gió lạnh thổi qua, những bức họa trên tường đều bị bay lên.

Bính. Môn lập tức bị đóng lại, Vân Phi Tuyết đột nhiên cảm giác một trận hơi thở âm trầm quỷ dị, cảm giác như có vô số ánh mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm nàng, trên lưng chảy ra một thân mồ hôi lạnh, không dám đi tiếp, xoay người bỏ chạy.

Vân Phi Tuyết một đường chạy ra khỏi phòng, dừng lại cước bộ kinh hồn hít thở dồn dập, vừa lơ đãng ngẩng đầu lên, liền thấy nữ tử tóc tai bù xù, trên mặt vẽ giống quỷ từng bước từng bước tiến lại, nhìn chằm chằm vào nàng.


"A.........." Nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, chính là quỷ, liền xoay người định chạy.

"Hư." Nữ quỷ lại đột nhiên giữ chặt nàng, nhỏ giọng nói: "Không cần kêu, kêu sẽ bị đánh, phải ngoan ngoãn mới có cơm ăn."

Cảm nhận được độ ấm trên tay nàng, Vân Phi Tuyết mới thở ra, biết nàng không phải quỷ, rõ ràng là người, đột nhiên mắt sáng ngời, hỏi:"Nói cho ta biết, ngươi là ai?" Nàng có phải hay không là người bản thân muốn tìm.

"Ta là ai?" Nữ tử cúi đầu một chút, mới lắc đầu nói:"Không biết, vậy ngươi nói ta là ai?"

Vân Phi tuyết vỗ vỗ đầu mình, nàng ta điên rồi, như thế nào còn hy vọng xa vời nàng ta sẽ nói cho nàng biết nàng ta là ai?

"Thật đẹp, cho ta mang đi." Nữ tử lại đột nhiên phát hiện ngọc sai của nàng cài bên trên, đưa tay lấy xuống, cài lên đầu mình nhưng lại đều rơi xuống cả, nàng không tức giận mà cứ kiên nhẫn cài đi cài lại.

Vân Phi Tuyết thở dài, cầm lấy ngọc sai nói: "Ta giúp ngươi."

"Tốt nhất, tốt nhất." Nữ tử thật cao hứng chờ đợi.

Nàng lấy tay vuốt lại mái tóc bẩn có hơi bết lại của nàng ta một chút, sau đó dùng dây cột tóc vốn có trên đầu nàng đem tóc của nàng cột chắc, búi lên trên đầu, dùng ngọc sai khống chế tốt, vừa mới chuẩn bị tốt, một mama thật hung dữ đi vào, lập tức nhéo lỗ tai của nàng ta.

"Nha đầu ngốc, ngươi cư nhiên lại tự chạy đi, có phải hay không lại muốn bị đánh rồi."

"Ôi, ai yêu, mama buông tay, ta lần sau không dám nữa." Nữ tử bị đau vội vàng cầu xin tha thứ.

"Buông tay." Vân Phi Tuyết lạnh lùng gỡ tay bà ta ra.

"Vương phi, nô tỳ vẫn là xin khuyên người không cần xen vào việc của người khác, ngốc mau trở về , nơi này không phải nơi ngươi nên đến." Mama mắt lạnh nhìn nàng, không có một chút thái độ cung kính, tay lại nắm lỗ tai nữ tử kia.

Vân Phi Tuyết nhìn chằm chằm bà ta, bà ta cư nhiên biết nàng là Vương phi, khóe môi cười lạnh một chút nói:"Nếu biết ta là Vương phi, còn không thả nàng."

"Vương phi có gì đặc biệt hơn người? Còn không biết người có thể làm bao nhiêu ngày, nói không chừng ngày đó đi đến trong tay nô tỳ rồi." Trên mặt mama đều là khinh thường, sau đó nhìn nữ tử kia nói:"Nàng cũng từng là Vương phi, trong phòng còn có một Vương phi điên, trong Vương phủ này, thứ có nhiều nhất chính là Vương phi."
Mà Vân Phi Tuyết cũng là chú ý càng nhiều đến câu nói kia của bà ta:"Trong phòng còn có một Vương phi điên." Trong lòng thật vui vẻ, nguyên lai nàng thật sự không chết.

"Đi." Mama thấy nàng không nói lời nào, lấy tay kéo lỗ tai nữ tử trở về.

"Chờ một chút, ta giúp ngươi đưa nàng trở về." Vân Phi Tuyết gọi bà ta lại, bước lên vài bước đi theo.

"Vương phi, vẫn là xin dừng bước, xảy ra sự tình, nô tỳ không đảm đương nổi." Trong mắt lão mama lộ ra một tia hào quang, liền xem nàng hiểu hay không hiểu đây.

Bà ta là ý tứ gì đây? Vân Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến, TV có chiếu qua, phía sau có ẩn ý, nhưng là trên người nàng không có bạc, đột nhiên nhìn đến vòng ngọc mang trên tay, vội vàng tháo ra nhét vào trong tay bà ta:"Mama, ngươi cầm cái này đi, ta chỉ là tò mò, muốn liếc mắt nhìn các nàng một cái, sẽ không gây phiền toái cho ngươi."

Mama nhìn vòng ngọc trong suốt sáng bóng trong tay, trên mặt lộ ra biểu tình vừa lòng, đem cất vào trong ngực áo: "Thế đi thôi."

Vân Phi Tuyết đi theo sau bà ta, trong lòng thực khinh bỉ, thực cũng quá kiêu ngạo rồi, cư nhiên dám giữa ban ngày ban mặt muốn xảo trá này nọ, nhưng là nàng cũng không có biện pháp gì.

"Đến rồi, Vương phi người từ từ xem, bất quá không cần tiếp cận nữ nhân điên rồi kia, nàng sẽ làm người bị thương." Mama đứng trước căn phòng đầu tiên của dãy phòng, nể mặt mũi của vòng ngọc hảo tâm nhắc nhở, hoàn toàn không có thái độ cả vú lấp miệng em lúc trước. [Aiz: cả vú lấp miệng em : thái độ lấn lướt]

"Cám ơn mama." Vân Phi Tuyết cũng khách khí nói.

"Nha đầu ngốc, theo ta đi vào." Mama mang theo nàng đi vào một cái phòng.

Vân Phi Tuyết nhìn cửa bị khóa lại, chậm rãi tiêu sái tiến đến cửa sổ, nhìn vào bên trong, trong phòng bẩn không chịu nổi, nơi nơi đều là thức ăn, mảnh vỡ chén bát, một nữ tử gầy yếu quần áo trên người đều rách nát cuộn mình ở góc tường lấy tay cào mái tóc bẩn không thể chịu nổi của chính mình, trên ngón tay bẩn có móng tay thật dài, nhưng là nhìn không thấy biểu tình trên mặt nàng ta.

"Xin hỏi......." Vân Phi tuyết còn chưa nói xong, nữ tử đột nhiên vọt lại, nhe răng nhếch miệng hung hăng trừng mắt với nàng, tay đã muốn đưa đến gần.

Nàng cuống quít lùi về sau, né tránh tay nữ tử chạm đến thân mình.

"Người xấu, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi." Nữ tử tiếp tục hung ác cách cửa sổ đưa tay gãi lung tung , nhe răng hô.

"Ta không phải người xấu, ta chỉ là tới xem ngươi, ngươi bình tĩnh một chút." Vân Phi Tuyết tận lực cố gắng, nàng nói xong muốn tiếp cận nàng ta.

"Hảo." Nữ tử lại đột nhiên im lặng gật đầu, lấy tay cầm lấy mộc điều trên cửa sổ.

Vân Phi Tuyết vui vẻ, xem bộ dáng của nàng, giống như không phải điên thực sự, quên đi, mỉm cười nhìn nàng ta, vươn tay muốn tỏ ý tứ hữu hảo.

"Người xấu, ngươi là người xấu." Nữ tử đột nhiên biến sắc mặt, liều mạng lấy tay chộp tới, miệng hô to .

"Ngô.........." Vân Phi Tuyết bị đau nhanh chóng thu tay lại, nhưng trên tay vẫn là bị nàng hung hăng cào ra năm đường máu tươi. 

"Điên tử, ngươi làm cái gì." Lúc này mama vừa đi ra, vừa lúc nhìn thấy nàng ta nổi điên, cầm lấy cây gậy trúc thật dài ở một bên hướng phía trên thân thể nàng mà đánh.

"A.... A.........." Nữ tử kêu la, thân mình nhảy đi trốn tránh, nhưng trên người vẫn bị ăn đòn.

"Mama, quên đi, cũng là ta không tốt, là nàng không biết." Vân Phi Tuyết có không đành lòng, liền ngăn cản bà ta.

"Vương phi, ngươi không sao chứ, kẻ điên này suốt ngày nổi điên, chính là không thể khách khí với nàng ta." Yên lặng buông cây gậy trúc, mắt hung tợn trừng lên liếc nữ tử kia một cái, sau đó nói:"Vương phi, người vẫn là rời đi đi."

"Hảo, cám ơn mama." Vân Phi tuyết gật gật đầu, xem ra nàng chỉ có thể vài ngày nữa đến.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top