Chương 11: Trở về

~ Trong triều đình ~
Hoàng thượng cho họp triều gấp. Từng vị quan vội vã chạy vào, nhanh chân ổn định chỗ đứng. Tất cả đều đã vào vị trí, hoàng thượng nghiêm nghị bước lên ngai vàng.
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
" Miễn lễ"
Ngồi xuống ngai vàng, hoàng thượng nghiêm nghị nhìn xuống phía các quan đang diện kiến trước mặt.
Không ai nói với ai, một tên quan tự động bước lên:
" Bẫm hoàng thượng! Theo~~"
" Dừng lại đã!" Hoàng thượng ngắt lời." Hôm nay trẫm sẽ không nói nhiều đến tình hình kinh tế, chính trị của Dạ An Nguyệt quốc. Chủ đề chính trẫm muốn đề cập hôm nay chính là về... Lạc Hy..."
Nghe thấy hai tiếng " Lạc Hy", mặt ai nấy cũng run sợ. Tuy mang dòng dõi hoàng tộc nhưng người con gái này không khác gì một con quỷ máu lạnh. Có chuyện gì xảy ra với công chúa sao? Chẳng lẽ...
" Phải! Lạc Hy đã trốn ngục rồi. Trẫm cũng vừa mới biết hôm qua." Từng lời nói của hoàng thượng cứ như một gáo nước lạnh đổ lên đầu mọi người.
Tiếng xì xầm bàn tàn nổi lên rầm rộ. Bởi lẽ mọi người ai cũng biết, một khi một người nguy hiểm như Lạc Hy trốn ngục, chắc chắn sẽ có nhiều biến cố xảy ra. Người con gái này đã từng phản bội Dạ An Nguyệt quốc, chắc chắn trong tương lai Lạc Hy sẽ lại trả thù. Mặt ai nấy cũng đều ái ngại
" Bẩm hoàng thượng, thần có ý kiến về vấn đề này."
Tướng quân Lý Giang mạnh dạn bước lên. Tiếng xì xào bàn tàn cũng nhỏ dần, mọi người chỉ im lặng nhìn về phía ông ta.
" Ngươi nói đi!"
" Theo thần, rất có thể người của Quy Long Phượng quốc sẽ tìm mọi cách để đưa Lạc Hy trở thành thủ lĩnh của đội quân bên đó. Do dư âm của trận chiến tại Trường An thành vào năm XXX, Hỏa Thần  quốc đã thua. Chắc chắn Lạc Hy sẽ không trở lại Trường An  để đánh. Thần nghĩ ta nên mai phục ở Trung Long thành."

Hoàng thượng vuốt cằm nghĩ một hồi. Ngài vẫn còn đang phân vân về điều đó. Nhưng thấy cũng có lý, hoàng thượng nói:

" Được rồi! Cứ làm theo lời khanh đi."

" Đa tạ hoàng thượng."

~ N tiếng sau~

Cuộc họp triều kéo dài rất lâu, cuối cùng cũng kết thúc. Hoàng thượng trở lại thư phòng bỗng thấy Diệp Tử đang nằm gục xuống bàn ngủ rất say sưa, tay vẫn còn đang ôm quyển sách. Ngài nhíu mày. Nha đầu này, bất cẩn đến thế là cùng. Ngài lấy chăn đắp lên người Diệp Tử rồi trở lại bàn làm việc.

Hoàng thượng tuy vẫn đang rất mải mê với sổ sách nhưng vẫn không quên để ý xem Diệp Tử có sao không. Diệp Tử vẫn ngủ ngon lành. Dường như nàng rất mệt. Từng lọn tóc được cuốn đơn giản cứ bay nhè nhẹ theo gió. Hoàng thượng thất thần, tiện tay lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy trắng. Ngài cầm bút lông vẽ lại hình ảnh của Diệp Tử lúc này. Từng nét, từng nét được khắc họa lên rất tỉ mỉ, tạo nên sự sống động trong bức tranh.

Sắp hoàn thành, bỗng một tên lính hối hả chạy vào. Hắn thở hổn hển, vui mừng reo:

" Bẩm hoàng thượng! Hạo Dương công tử trở về rồi!!!"

" Hạo Dương ư? Khanh ấy về rồi sao? Trẫm phải ra đón mới được."

Nói rồi hoàng thượng vui vẻ chạy ra ngoài theo tên lính. Khi ấy, Diệp Tử bỗng tỉnh dậy. Nàng tự hỏi ai đã đắp chăn cho mình. Bỗng nàng sững lại.

" M... Mình đã ngủ quên sao ở đây sao?"

Thôi xong, nàng chết chắc rồi! Không biết hoàng thượng đã phát hiện ra chưa. Vội vã gấp gọn chăn lại và ôm chồng sách định rời đi, bỗng nàng thấy trên bàn hoàng thượng có một bức tranh vẽ ai đó. Nàng tiến lại gần nhìn bức tranh, bỗng phát hiện ra... người trong tranh chính là nàng mà. Trong tranh là Diệp Tử đang ngủ gục rất say sưa.

" Chẳng lẽ... hoàng thượng vẽ mình sao?"

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Tử trào dâng một cảm xúc rất ấm áp...

~ Ngoài cổng thành~

" Hạo Dương công tử! Ngài đã đi 5 năm rồi nhỉ? Thần thậm chí còn không nhận ra ngài cơ."

Vài tên lính gác cổng đang tán gẫu với một thanh niên rất anh tuấn. Anh là Lý Hạo Dương, con trai của Lý Giang tướng quân. Hạo Dương là một thanh niên kiệt xuất, mới 5 tuổi đã thể hiện được bản lĩnh ngoài mặt trận, 17 tuổi anh đi học hỏi các kĩ năng chiến đấu ở phương xa.  Giờ Hạo Dương đã trở về, trưởng thành hơn, tuấn tú và khỏe mạnh hơn rất nhiều. Anh cười đáp lại:

" Ta đi nhiều năm như thế không lớn mới lạ. Mà các ngươi cũng chuẩn bị gọi ta là tướng quân đi."

Họ nói chuyện rôm rả, những tiếng cười giòn giã liên tiếp vang lên. Bỗng từ đâu, một tên lính hô to:

" Hoàng thượng giá lâm."

" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tất cả những người ở đó đồng thanh chào hoàng thượng. Ngài đi tới cổng thành, nhìn vào Lý Hạo Dương:

" Hạo Dương, chào mừng khanh đã trở về."

Lý Hạo Dương chắp tay quỳ xuống, dõng dạc nói:

" Hạ thần xin thỉnh an bệ hạ."

" Ngươi đứng lên đi."

Sau đó, Lý Hạo Dương theo hoàng thượng vào cung. Tán gẫu một lúc về chuyến đi của anh, hoàng thượng lại chuyển sang chuyện tình cảm.

" Hạo Dương! Trong chuyến đi vừa rồi khanh có nhìn trúng nữ tử nào không?"

" Hạ thần... vẫn luôn nhớ nàng ấy. Thần muốn thổ lộ với nàng ấy từ đâu lắm rồi nhưng vẫn chưa đủ can đảm."

" Trẫm cũng nghĩ  vậy. Tính khí muội ấy khá cứng rắn, chắc chắn sẽ không hạ thấp mình để yêu một người đàn ông đâu."

" Thần biết. Vậy còn hoàng thượng thì sao? Ngài cũng nên sủng một ai đó đi chứ?"

" Với trẫm, họ như nhau cả thôi, không xứng đáng để nhận sự ân sủng. Nhưng hiện giờ đang có một nữ tử khá thú vị."

" Ồ! Thần có thể tò mò một chút không?"

" Là Diệp Tử... nô tì riêng của trẫm."

Hạo Dương há hốc mồm, kinh ngạc nhìn hoàng thượng. Từ trước đến nay, hoàng thượng nổi tiếng lạnh nhạt với phụ nữ. Chẳng lẽ... người tên Diệp Tử này đã làm hoàng thượng phá lệ sao?"

Như hiểu được tâm tư của Lý Hạo Dương, hoàng thượng chậm rãi nói:

" Trẫm biết lần này có đôi chút phá lệ. Nhưng không hiểu sao từ khi gặp nàng ấy, trong lòng trẫm luôn trào dâng một cảm xúc rất mới mẻ.

" Chẳng lẽ... hoàng thượng động tình rồi sao?"Hạo Dương nghi hoặc hỏi

" Không thể nào đâu! Trẫm vẫn chưa tiếp xúc với nàng ta nhiều." ( Ra: =_=, vãi cả chưa nhiều đê...)

" Dù gì thì thần cũng thực sự mong hoàng thượng có thể tìm thấy người có thể mang cho ngài hạnh phúc. Giờ thần xin phép được cáo lui."

" Ừ. Khanh đi đi..."

_________________________________________

Cuối cùng cũng up đc chương mới.

Nếu tò mò về người Hạo Dương thích, mong các bạn cố gắng đợi chương sau nhé.

Mà các bạn đoán người đó là ai ( người mà Hạo Dương thích ý!)

Cmt bên dưới nhé.

Love

Rachel Kakaka

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top