Chương 8. Bàn bạc

Nguyên phu nhân nghe xong Thánh chỉ mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. Anh nhi bảo bối của nàng phải gả cho một tên ngốc ư? Đây là Hoàng Thượng tứ hôn không thể cãi lại Thánh chỉ, giờ làm sao? Nhị lão Nguyên gia nhìn nhau u sầu, rồi nhìn sang nữ nhi cau mày vẻ mặt mờ mịt, hai người nhìn nhau trong lòng liền đưa ra quyết định.

Nguyên phủ sau khi nhận được đạo Thánh chỉ thì cả phủ loạn hết cả lên. Ngay cả Nguyên Lam Ngọc đang đọc sách cùng với thái tử trong cung cũng bị gọi về gấp.

- Sao ạ? Cha, nương nói đùa con sao? Con không thích như thế đâu. - Dù biết chuyện này cha nương không thể mang ra nói đùa, nhưng Nguyên Lam Ngọc vẫn hi vọng là nhị lão trêu mình.

- Đấy là Thánh chỉ, chúng ta nào dám đùa giỡn với con? - Nguyên lão gia rầu rĩ nói. Con gái cưng của ông vẫn còn nhỏ, ông không muốn nhanh gả nó đi vậy đâu. Nhưng Thánh chỉ như sơn ông nào dám kháng. Nếu kháng chỉ chính là con đường chết.

- Cha, Lão gia! - Hai tiếng cùng vang lên một lúc. Khỏi phải nói, đó là tiếng của Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Ngọc, còn Nguyên Lam Anh đâu mà không lên tiếng? Nàng đang bận ngồi một góc ngây người suy nghĩ.

Nguyên Lam Anh cảm thấy thật đau đầu mà. Nàng giờ mới mười mấy tuổi thôi, đã trưởng thành đâu mà thành thân chứ. Tuổi này ở hiện đại đang là tuổi dậy thì, nổi loạn, ăn lắm, chơi nhiều không thì cũng đang đi học mà. Quan trọng là nàng cả hai đời chưa yêu đương gì hết đã xác định đi vào nấm mồ tình yêu hay sao? Không đúng, nàng còn chưa yêu ai mà. Haizz nàng lại bắt đầu buồn đời rồi.

- Ta đi tìm Hoàng Thượng nói chuyện. - Nguyên lão gia nghe thấy tiếng nói nên rời khỏi suy nghĩ, ông đã đưa ra quyết định.

Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Ngọc ngây người. Định đi tìm Hoàng đế thương lượng sao? Tỷ lệ thành công rất kém. Nhưng chuyện này muốn giải quyết tìm ông ta là nhanh nhất thôi.

Trong khi ca ca và nương còn ngây người Lam Anh vội can ngăn:

- Cha, người từ từ nghe con nói đã.

Nguyên Lão gia thấy nữ nhi bảo bối giờ mới nói một câu, tự cảm thấy rất có lỗi. Ông đường đường là quan nhị phẩm đầu triều mà không cả bảo vệ được nữ nhi yêu của mình, thân là một người cha thương con, ông không khỏi nhói lòng.

- Anh nhi, có chuyện gì sao? - Nguyên lão gia cố nặn ra nụ cười, mặc dù nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc hỏi nữ nhi.

Nguyên Lam Anh đang không hiểu vì sao như vậy nên quyết định nói chuyện nghiêm túc với cả nhà.

- Cha, nương, ca ca ba người cùng con bàn mấy chuyện ạ. - Nói rồi nàng ngồi xuống cạnh bàn tiện tay lấy ghế ngồi cho nương.

Nguyên phu nhân thấy con gái đến líc này rồi vẫn còn tâm trí quan tâm mình cảm thấy đỡ buồn, nhưng bà chợt nhớ ra nàng sắp phải gả cho một tên ngốc lại đau lòng không thôi. Nữ nhi bảo bối của bà số khổ mà!

Thấy Nguyên Lam Anh nghiêm túc mấy người ở đó lại càng khẩn trương lên, vội vàng ngồi xuống ghế, để cùng bàn đại sự với nàng.

Thấy ánh mắt của ba người đổ dồn về phia nàng, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Cha nương chuyện này là chuyện lớn liên quan trực tiếp tới con nên con có ý kiến được không ạ? - Nguyên Lam Anh phải hỏi trước vì bây giờ là chế độ phong kiến, nàng mà nói không cẩn thận lại bất hiếu như chơi. Trăm tội bất hiếu đứng đầu, nàng không muốn mang danh thiên cổ đâu.

- Đúng vậy, chỉ cần ý kiến của con được chúng ta sẽ làm theo. - Chưa bao giờ thấy nữ nhi như vậy, Nguyên lão gia dù không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý.

Nhận được lời khẳng định vừa lòng Nguyên Lam Anh bắt đầu hỏi:

- Cha, nương, ca ca tam thiếu gia Hầu phủ là ai vậy ạ?

Nhắc đến chữ "tam thiếu gia" ba người kia cảm thấy không thích rồi. Nhưng chống lại ánh mắt mong độ của Anh nhi họ đều nói những gì mình biết.

- Tam thiếu gia Hầu phủ tên là Hàng Tư Nghiên. Nghe nói hắn từ nhỏ sinh ra đã ngốc, lớn lên lại không nói được. Nhưng dù như vậy cả Hầu phủ lẫn Hoàng thượng và Thái Hậu đều yêu quý hắn.

Hoàng thượng, Thái Hậu à? Hai nhân vật lớn trong truyền thuyết sao lại liên quan nhỉ? Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ, nàng phải làm rõ mới được.

- Sao Hoàng Thượng và Thái Hậu lại yêu quý hắn ạ? – Nàng không khỏi tò mò.

- Sở dĩ như vậy vì Hầu phu nhân là con gái yêu độc nhất của Thái Hậu, là công chúa độc nhất của Hoàng triều Bắc Quốc, là tiểu muội Hoàng Thượng sủng ái nhất. Bất quá, nghe nói đó không phải lý do chính, lý do chính là hắn có dung mạo hơi giống ông ngoại mình, tức là Tiên đế. Nên dù hắn không bình thường vẫn được yêu thích từ nhỏ. – Nguyên lão gia nói những gì mình biết cho nữ nhi nghe.

Ra vậy, hắn mà không ngốc thì có lẽ vị trí của hắn sẽ cao lắm đây. Mà khoan, hắn được sủng ái như vậy, cha nàng đi trả Thánh chỉ không phải đi tìm chết sao. Thân bại danh liệt như chơi đấy.

- Cha, vừa ngài định đi đâu vậy ạ?

- Ta đi gặp Hoàng thượng thương lượng lại chuyện của con, xem hắn có thu hồi lại Thánh chỉ không.

Nguyên Lam Anh nghe Nguyên lão gia nói thế mà đổ mồ hôi lạnh. Cha à, ngài như vậy muốn chết hở? Không biết bao năm trong quan trường ông sống thế nào mà nông nổi như vậy?

Thực ra thì Nguyên lão gia trong quan trường rất giỏi ứng xử và ngoại giao phải nói là vui buồn không lộ ra mặt. Đùa à, quan nhị phẩm của ông không phải nói suông đâu? Nhưng mà nhắc đến chuyện của nữ nhi yêu quý của ông, ông không bình tĩnh được.

- Cha người nghe con nói, giờ cha không nên đi, chúng ta chưa biết chuyện này thế nào nên cho người đi điều tra một chút thì hơn. - Lam Anh nhẹ giọng khuyên cha nàng.

Nghe nhi nữ nói có lý và thê tử lẫn nhi tử gật đầu phụ họa, Nguyên lão gia phân phó mấy người nhanh nhẹn đi điều tra, nghe ngóng về Hầu phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top