Chương 4. Dạo phố cổ đại (thượng)
Sáng sớm, gió xuân thổi nhẹ, ánh nắng ấm mà không gắt tỏa xuống vạn vật, mang đến sức sống bừng bừng cho hoa cỏ. Hoa đào nở rộ rung rinh trước gió, từng cánh hoa rơi nhẹ xuống thềm thạch lam. Thật êm ả yên bình.
Nguyên Lam Anh dậy thật sớm đi thỉnh an cha nương rồi cùng cả nhà ăn sáng. Dùng bữa xong nàng đang định quay về phòng thay y phục để ra ngoài chơi thì bị nhị lão Nguyên gia kéo lại dặn dò đủ thứ khi đi ra ngoài.
- Anh nhi con ra ngoài phải cẩn thận, đừng đi xa quá, nếu trời nắng gắt phải về ngay không say nắng nhé! - Nguyên phu nhân kéo tay dặn dò con gái.
Nguyên lão gia phụ họa theo thê tử:
- Anh nhi ngoan, ra ngoài nhớ nghe lời ca ca con nha. - Rồi quay sang hung dữ bảo Nguyên Lam Ngọc:
- Con nhớ chiếu cố tốt cho muội muội, nó có chuyện gì ta lột da con!
- Cha nương con biết rồi a, ngài yên tâm đi, con sẽ chiếu cố muội ấy thật tốt! - Nguyên Lam Ngọc thấy cha, nương nói vậy liền vội vàng cam đoan. Nói giỡn, muội muội bảo bối đáng yêu của nhà hắn, cho dù cha nương không dặn hắn cũng sẽ bảo vệ thật tốt muội ấy.
Nguyên Lam Anh vui vẻ nhìn nhị lão Nguyên gia như mẹ già dặn dò nhi tử với nữ nhi mà trong lòng ấm áp đến kì lạ. Nàng bị dặn dò đủ thứ trên trời dưới đất rồi mới được cùng ca ca mới được thả đi. Trước khi đi dạo phố hai người đều tính thay y phục, y phục hoa lệ rườm rà quá không phù hợp đi dạo phố.
Nguyên Lam Anh thay y phục xong, đã thấy Nguyên Lam Ngọc đứng đợi nàng ở tiền viện.
- Nhị ca thật soái ca nha! – Con mắt háo sắc của nàng sáng lên, đúng là thấy trai đẹp có khác.
- Soái ca? Là gì vậy tiểu muội? – Nguyên Lam Ngọc mơ hồ nhìn muội muội, nàng nói từ gì lạ vậy a?
- A! Là nhìn huynh hôm nay nhìn thuận mắt nha! – Chết thật, nàng không biết cổ đại không có từ này, haizzzz, nàng phải bỏ thời gian ra học tập thôi.
* * *
Không liên quan, hôm nay ca ca thật suất nha, một thân lam y đơn giản, cùng với nước da trắng hồng càng tôn thêm dáng cao gầy, thư sinh của huynh ấy. Đặc biệt nước da a, ở hiện đại khối người phụ nữ tốn cả đống tiền dưỡng da, đi thẩm mỹ viện các kiểu mà con không được như vậy. Ghen tỵ, quá ghen tỵ đi. Haizz, ca ca mình làm soái ca mà, vứt huynh ấy ở hiện đại lại làm cho bao nhiêu cô gái điêu đứng.
Nguyên Lam Ngọc không ngạc nhiên lắm khi muội muội nói cái lạ, nàng vốn rất thông minh mà. Nhưng nay muội muội mặc bộ y phục ngày trước của hắn trông rất khác. Thân hình nhỏ nhắn, nước da trắng nõn khoác trên người bộ bạch y, tay phe phẩy phiến quạt màu trắng. Nhìn rất có tinh thần, rất giống bạch y công tử trong sách.
- Ca ca chúng ta nhanh đi thôi. - Nguyên Lam Anh vội giục nhị ca.
- Được, ca ca đã bảo người chuẩn bị cho rồi, chúng ta đi thôi. - Nguyên Lam Ngọc thấy muội muội sốt ruột cười sủng nịnh
Hai huynh muội, cùng với vài gã sai vặt, dĩ nhiên có cả Tiểu Y nữa, nha hoàn thân cận của nàng làm sao mà thiếu được.
Một đám người đi ra ngoài phủ, Nguyên Lam Anh quyết đinh đi phố Tây kinh thành. Nơi đó là nơi sầm uất nhất kinh thành, nhưng lại toàn tiểu thương với dân chúng buôn bán. Còn phố Đông lại được quan lại, quyền quý yêu thích, nơi đó đầy rẫy quán trà, tửu lâu, trà quán.. có cả kỹ viện nữa.
Nguyên Lam Ngọc mới đầu hơi ngạc nhiên vì quyết định của tiểu muội, không phải nhà quan lại hay đi phố Đông hay sao? Hắn chưa đi bao giờ nên cũng không rõ lắm, thôi kệ đi tiểu muội hắn thích là được rồi. Đừng nói bảo hắn cùng đi phố Tây, muội muội muôn vì sao trên trời hắn cũng sẽ tìm cách lấy cho muội ấy được.
Nguyên Lam Anh cảm thấy thật sáng suốt khi đi phố Tây, ở đây cực kì náo nhiệt, dân chúng buôn bán tấp nập, rộn ràng tiếng cười nói, tiếng rao hàng, xen lẫn cả tiếng trả giá mặc cả. Đây đúng là khung cảnh an bình thịnh thế, bách tính ấm no.
Mấy người vừa đi ngắm các quầy hàng vừa mua càn quét. Mới đi một lát mà đã thấy trên tay gã sai vặt đầy đồ rồi. Tất cả những gì Lam Anh thấy hay, thấy tốt đều mua hết. Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên không đến giờ nàng đi dạo phố, không mua thì uổng lắm. Với lại nàng giờ là đại tiểu thư nhà quan đấy, như vậy, còn thiếu ít tiền này sao. Chợ ở đây hầu như toàn dân chúng nên giá cả phải nói là rẻ hơn so với chợ Đông nhiều.
Nguyên Lam Ngọc thấy tiểu muội cười vui không dứt từ khi đến chợ tới giờ, chút ngạc nhiên đều biến mất. Hắn thấy tiểu muội mua rất nhiều thứ từ hoa quả, rau củ các loại, nàng thấy cái gì hay đều mua hết. Đến sau đó y chỉ cần thấy tiểu muội liếc mắt thêm vài lần là y mua cho nàng, nàng sẽ rất vui vẻ. Hai người đi đi dạo đến nửa buổi thì gặp một tiếu thương bán kẹo hồ lô:
- Khách quan, ngài mua kẹo hồ lô đi, kẹo ngon mềm ngọt cả người già lẫn trẻ con đều thích. Kẹo nhà ta đặc biệt ngon, được làm theo phương pháp tổ truyền nha. - Người tiểu thương thấy hai vị công tử ăn mặc sạch sẽ, tuy không diễm lệ nhưng nhìn người thì biết không phải phú, cũng là quý đi. Hắn cố vận dụng ba tấc lưỡi của mình hòng bán hết chỗ kẹo này, để sớm về với thê nhi.
- Được, để cho ta mấy xâu. - Nguyên Lam Anh lấy một xâu cho ca ca, còn lại bảo Tiểu Y chia cho mấy nô bộc đi theo.
- Muội muội.. - Nguyên Lam Ngọc đang định ngăn tiểu muội thì đã thấy nàng ăn viên kẹo vào miệng, nhìn muội muội ăn ngon lành hắn không lỡ ngăn. Ai biết kẹo này tiểu thương kia có là sạch sẽ hay không, lỡ muội muội ăn vào đau bụng thì sao?
Nguyên Lam Anh ăn kẹo thấy ngon vô cùng, lâu lắm rồi nàng không được ăn nha, đồng thời nàng cũng đưa xâu kẹo cho ca ca, huynh muội có ăn ngon phải chia cho nhau, đó mới là huynh muội tốt. Hử? Sao ca ca không cầm đi?
- Ca ca kẹo ngon lắm huynh ăn đi.
Nguyên Lam Ngọc thấy vậy vội cầm xâu kẹo:
- Huynh ăn, huynh ăn mà. - Ha ha, muội muội chia kẹo cho hắn như lúc nhỏ, giờ đừng nói kẹo có sạch hay không, dù trong kẹo có thuốc độc muội muội cho hắn cũng ăn. Ừ, nhưng mà kẹo này cũng được, chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn, về phủ phải bảo người làm mới được.
- Ca ca ngon phải không?
- Ừ! Ăn ngon.
- Vậy muội mua về cho cha nương ăn nữa nhá?
- Được! Như vậy cha nương rất vui đấy.
Hai người nhỏ giọng thảo luận qua lại, cuối cùng người được lợi là tiểu thương, một lúc đã bán hết tất cả rồi, hôm nay đúng là đại cát.
Đi đến gần trưa Nguyên Lam Anh đã thấy vô cùng mệt, haizz, cơ thể này thật yếu ớt, nàng phải làm cho nó mau tốt hơn mới được. Chứ mới đi một buổi đã mệt đứt hơi như này rồi, không ổn, quá không ổn.
Kiếp trước nàng rất thích chơi thể thao nên cơ thể rất khỏe mạnh, mà nàng còn tập một chút quyền cước nữa nên thể lực rất tốt. Đừng nói đi bộ một buổi chứ chạy bộ một buổi cũng không vấn đề gì nữa này. Nàng quay sang với ca ca:
- Ca ca mình đi về thôi, muội mệt rồi. - Nghe thấy tiểu muội nói vậy Lam Ngọc liền ra lệnh cho đám sai vặt đi cùng dẹp đường hồi phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top