Chương 3. Sắp được đi dạo phố rồi!


Sáng hôm sau, Nguyên Lam Anh cố ý dậy sớm, nàng buồn chán lắm rồi, nàng muốn ra ngoài chơi. Lam Anh nghĩ đến chợ cổ đại ở trong phim cổ trang trên TV nàng đã thấy vui vẻ, phấn khích. Nhanh chóng chải tóc, thay y phụ xong xuôi rồi gọi bảo Tiểu Y dẫn nàng đi gặp cha nương.

Đi trong phủ nàng thật xúc động mà, cảnh ở đây còn đẹp hơn trong phim cổ trang nhiều. Hoa cỏ các loại kì trân dị thảo, non bộ như tòa núi nhỏ có suối róc rách chảy qua, cá nhiều màu bơi lượn tung tăng dưới hồ, chim chóc trong vườn hót véo von.. thật là cảnh đẹp ý vui.

Nàng đặt biệt thích hàng vườn hoa đào trong tiểu viện của mình. Cây đào rất lớn, chắc chắn đã trồng từ lâu lắm rồi, nghe Tiểu Y thao thao bất tuyệt, nàng biết được giống đào này ra hoa quanh năm, chỉ có hoa mà không có quả. Chậc chậc, như vậy thật giống đảo Đào Hoa của Hoàng Lão Tà mà. Nàng không nghĩ trên đời còn có loại hoa đào như vậy. Nhưng không có gì không thể cả, một con người như nàng ở hiện đại còn xuyên không về đây được thì mọi chuyện lạ khó hiểu trên đời này đều có thể xảy ra.

Lam Anh đi vào đến cửa chính phòng của phụ mẫu vừa may gặp hai người đi ra. Phu thê hai người thấy nữ nhi bảo bối đã khỏe lại, duy chỉ có sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt tinh nghịch với nụ cười chúm chím đáng yêu, tinh thần vô cùng tốt. Ông bà cao hứng hỏng rồi.

- Anh nhi! Con vừa mới đỡ bệnh sao đã ra ngoài rồi? Lại bị bệnh nữa thì phải làm sao? - Nguyên phu nhân tuy cao hứng đối con gái hiếu thảo nhưng cũng rất lo lắng a, bảo bối của bà sao bà không lo cho được. Còn Nguyên lão gia bên cạnh cũng phụ họa theo thê tử mình.

Nguyên Lam Anh nghe hai người nói vậy thập phần cao hứng:

- Cha, nương con muốn ăn cơm với hai người mà, mới lại lâu rồi không được ăn cơm vớ cả nhà, con nhớ lắm! - Nàng tươi cười chọc cho hai ông bà vui cười tít mắt.

- Nha đầu này, miệng lại bắt đầu như hũ mật vậy, chỉ biết dỗ ngọt cha nương. - Nguyên phu nhân điểm nhẹ vào trán nàng mắng yêu.

Nguyên lão gia thấy cuộc nói chuyện của hai người không có ý dừng vội ngăn lại:

- Mau mau đi ăn cơm thôi, Anh nhi chắc đói rồi, Ngọc nhi đang đợi chúng ta trong phòng ăn.

- Được, lão gia!

- Vâng phụ thân, con cũng đói lắm ạ! – Lam Anh ngọt ngào lôi kéo cha nương về hướng phòng ăn.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện đến phòng ăn, Nguyên Lam Ngọc đã ngồi đợi sẵn ở đó. Thấy muội muội yêu quý, chàng vội chào cha nương xong quay ra hỏi han tiểu muội:

- Anh nhi, muội khỏe chưa a? Còn khó chịu nữa không? Còn mệt không? Sao muội mặc ít vậy, nhỡ cảm lạnh thì sao giờ? – Nguyên Lam Ngọc nói một lèo, làm cho ba người đối diên trợn mắt há mồm nhìn.

- Ngọc nhi từ từ nào con, muội muội con mới khỏe, đừng dọa nàng chạy mất nha! – Nguyên phu nhân thấy nhi tử cung chiều nữ nhi vui vẻ đùa hắn.

- Cha nương và muội muội vào dùng cơm nhanh ạ! - Nguyên Lam Ngọc ngại ngùng đánh trống lảng.

Bữa sáng hôm nay vui vẻ đầm ấm hơn bao giờ hết. Lam Anh lần đầu tiên ăn cơm cùng "người nhà", cảm xúc vui khỏi nói, có người thân thật tốt. Ba người còn lại đều cùng một suy nghĩ: "Anh nhi khỏi bệnh thật tốt".

Ăn xong, Lam Anh thấy mọi người vui vẻ nàng không nhịn được vui theo. Thời cơ tốt để xin đi chơi đến rồi, hehe.

- Cha, nương, ca ca con muốn ra ngoài đi dạo phố? - Lam Anh ngọt ngào nói.

Nhị lão Nguyên gia và Nguyên Lam Ngọc trợn mắt ngạc nhiên, Anh nhi từ trước đến nay rất ít khi đi dạo ngoài phủ mà, có đi đều do Nguyên phu nhân mang nàng đi dâng hương. Sao hôm nay nàng chủ động xin đi vậy?

Nguyên Lam Ngọc nhì ra ngoài trời, thời tiết bình thường mà, sao muội muội nhà hắn muốn đi chơi nhỉ?

- Anh nhi, con mới khỏi bệnh chưa ra ngoài được. - Nguyên lão gia khuyên con gái, Nguyên phu nhân cũng phụ họa theo.

Nguyên Lam Anh chuyến này đã xác định trường kì kháng chiến rồi, nên câu trả lời này nàng cũng đã đoán trước được. Nàng giả giọng ủy khuất:

- Cha, nương con khỏi thật rồi mà, hai người cho con đi đi, trong phủ buồn lắm.

Quay sang Lam Ngọc dùng đòn sát thủ:

- Ca ca, huynh dẫn muội đi nhaaa. - Bằng cái giọng ngọt như mật, Nguyên Lam Anh dễ dàng làm nhị ca mềm lòng. Chậc chậc, giọng nói này ngọt quá đi, nàng phải tích cực tận dụng mới được. Hihi nàng thông minh quá!

Nguyên Lam Ngọc thấy muội muội như vậy, liền giơ vũ khí đầu hàng:

- Cha, nương hay hai người để con mang muội muội đi a? Nàng ở mãi trong phủ cũng chán, ra ngoài vui vẻ biết đâu lại mau khỏe hơn a.

Nhị lão Nguyên gia thấy nhi tử đảm bảo như vậy bèn thỏa hiệp với hai người:

- Được rồi. Hai đứa thật là. Nhưng hôm nay thì không được, ngày mai Ngọc nhi mang Anh nhi đi dạo phố đi, nhớ phải cẩn thận, mang theo hộ vệ đi theo, nghe chưa?

- Vâng, cha nương là tốt nhất ạ! – Nguyên Lam Anh ngọt ngào nịnh nọt nhị lão. Hi hi nàng sắp được đi dạo phố cổ đại rồi, thật chờ mong quá đi, kẹo hồ lô, quả khô, ăn vặt.. ta tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top