Chương 11. Đính hôn
Khi Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Anh mang đàn Thái Hậu ban thưởng về phủ làm cho Nguyên lão gia và Nguyên Lam Ngọc yên tâm nhưng lại ngạc nhiên vạn phần.
Nguyên lão gia thấp thỏm cả ngày vì thê tử và nữ nhi vào cung không biết thế nào, chốn cung đình đều quỷ kế đa đoan. Phu nhân và nữ nhi của ông làm sao mà đấu được. Ông thật sự hân mình không thể vào cùng họ. Nhưng đấy là cung Thái Hậu, thần tử như ông không được triệu kiến thì không được vào, hậu cung không phải muốn vào là vào được.
Nguyên Lam Ngọc đi đọc sách ở chỗ Thái tử về biết được mẫu thân và tiểu muội phải vào cung gặp Thái Hậu, hắn lòng như lửa đốt. Mẫu thân hắn, từ khi ở nhà ngoại công đã được nâng niu, khi về làm dâu Nguyên gia thì phụ thân chỉ có một mình bà. Còn tiểu muội hắn năm nay mới có mười sáu tuổi thôi vẫn còn nhỏ lắm, nào biết đấu đá là gì? Hai người không có chút kinh nghiệm nào, ngay cả đấu đá nơi hậu viện còn chưa trải qua, huống gì là đấu đá ở trong cung. Như thế, hắn không lo mới là lạ.
Nguyên phu nhân kể cho hai người nghe chuyện trải qua ở trong cung mà bà với Anh nhi trải qua. Hai người đàn ông khi nghe chuyện cảm xúc không thể tả được, ban đầu là lo lắng, sau là ngạc nhiên, cuối cùng là tự hào.
Anh nhi thật giỏi, có thể làm Thái Hậu khen không dứt miêng, lại tặng Bạch cổ cầm cho nữa. Bạch cổ cầm ư? Cả thiên hạ chỉ có hai cái, chính là môt đôi Hắc Bạch cổ cầm. Thái Hậu cực kì yêu thích nó, cây Hắc cổ cầm hơn 20 năm trước được bà tặng cho Trưởng công chúa khi xuất giá, đó chính là Hầu phu nhân. Như thế phải biết Thái hậu coi trọng Anh nhi đến mức nào a.
Nguyên Lam Anh nghe phụ thân thao thao bất tuyệt về cây Bạch cổ cầm trong tay nàng, nàng cảm thấy mình nhặt được một cái đại tiện nghi. Mới đàn một khúc mà được thưởng cây đàn có giá trị liên thành, nàng nguyện ý đàn cả trăm bài đi, hihi.
Thực gia nàng biết được như thế là nhờ vào tên phu quân tương lai ngốc Hàng Tư Nghiên kia. Ai bảo hắn được cưng chiều quá làm chi? Khiến nàng cũng được "thơm lây". Thái hậu làm vậy là đang cho nữ nhi của bà ta mặt mũi, chứng tỏ Hàng Tư Nghiên rất được yêu chiều. Ý muốn nàng hãy biết ý sau này đối tốt với họ. Đúng là dụng tâm lương khổ mà.
Nguyên lão gia đang mải nói về Hắc Bạch cổ cầm ông đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Như thế mối hôn sự này không thể lui rồi! – Nguyên lão gia buồn buồn nói.
Nguyên phu nhân và Nguyên Lam Ngọc lúc này mới nhớ ra, không khí chợt trầm xuống. Nguyên Lam Anh nhìn thế nhẹ nhàng nói:
- Không cần lui mà cha, con đã bảo con quyết định lấy Hàng tam thiếu gia rồi ạ. Mọi người ủng hộ con đúng không?
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Anh nhi, mấy người kia theo bản năng gật đầu. Nguyên Lam Anh thấy kết quả như mong muốn thì cười nói:
- Cha, nương, ca ca con về phòng đây a! Nói rồi nàng ôm "chiến lợi phẩm" có giá trị liên thành quay người về phòng nghỉ ngơi. Vất vả lắm nha, đi nói chuyện phiếm với mấy bà lớn hao tâm, tốn sức thật.
Hơn mười ngày sau, Hầu phủ - tam thiếu gia cầu hôn Nguyên đại tiểu thư. Lễ cầu hôn cũng như bao lễ cầu hôn khác ở Hoàng Bắc Quốc, chỉ có điều duy nhất khác là không thấy sự xuất hiện của tân lang. Nguyên phủ tuy là thư hương thế gia nhưng lại không quá gò ép trói buộc về lễ nghi, lễ tiết, huống chi chuyện này.. có chút đặc biệt.
Hôn lễ của hai người được tổ chứ vào mùa xuân năm sau, lúc ấy Lam Anh mười bảy tuổi, tức là còn hơn nửa năm nữa nàng phải xuất giá. Nguyên Lam Anh thấy thật mông lung mà, tuổi này ở hiện đại đang học trung học, đang là tuổi ăn tuổi học đi. Mà giờ này nàng sắp phải xuất giá rồi. Haizzz cổ đại thịnh hành tảo hôn có khác.
Sính lễ của Hầu phủ vận chuyển vào Nguyên phủ thành hàng không dứt. Nào là vàng bạc châu báu, tơ lụa thượng hạng, đồ cổ có giá trị liên thành.. Không biết bao nhiêu rương lớn, làm cho người ta hâm mộ không thôi.
Việc đó khiến cho cả kinh thành như bị dội một đợi bom nguyên tử. Trời ạ!
Nguyên tiểu thư nổi danh kinh thành ai mà không biết chứ. Nàng nổi tiếng hiếu thảo, là tiểu thư duy nhất xuống bếp nấu đồ ăn cho phụ mẫu. Nàng lương thiện, đối xử tốt, không đánh mắng người làm. Nàng tinh thông nữ công gia chánh, cầm, kỳ, thi, họa từ nhỏ tài hoa hơn người. Nàng xứng danh đệ nhất tài nữ Hoàng Bắc quốc.
Còn tam thiếu gia Hầu phủ không phải ai cũng biết. Nghe nói, hắn sinh ra đã không bình thường. Nghe nói, hắn là ngốc tử. Nghe nói, hắn bị câm. Nghe nói..
Câu chuyện này được truyền đi với tốc độ chóng mặt cùng nhiều dị bản, mỗi bản đều không giống nhau. Haizz, người cổ đại không có thú vui gì ngoài là tám chuyện.
Nguyên phủ hiên tại đang rất bận rộn, mọi người đều làm việc chân không chạm đất. Đùa à? Chuyện của tiểu thư chính là đại sự trong Nguyên phủ. Huống hồ đây là chung thân cả đời của nàng, Nguyên phủ phải làm cho mở mày mở mặt mới được.
Nguyên Lam Anh tuy không quá bận nhưng cũng không rảnh. Nàng còn đang phải sấp mặt sắp xếp sính lễ. Nhiều quá! Lần đầu tiên nàng được nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, mở rộng tầm mắt quá đi. Tính tham tiền của nàng trỗi dậy, chuyến này nàng thành một tiểu phú bà rồi. Ha ha.
Nguyên phủ và Nguyên Lam Anh bận ở trong phủ, không biết rằng chuyện đính hôn cả kinh thành đều biết. Và nó đã trở thành câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng trong thành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top