Chương 1: Tiểu thư tàn phế

" Cha ơi!"
" Thủy Linh". Một người đàn ông gầy gò cố hét lên những câu nói nghẹn ngào xen lẫn tức giận, hướng về một người phụ nữ trông còn trẻ nhưng tiền tụy, bà đang ôm một đứa con gái cỡ mười lăm, mười Sáu tuổi, kề một con dao nhọn vào cổ nàng. Nơi họ đang đứng là trên sân thượng một chung cư lớn, tầm hai mươi mấy tầng, người phụ nữ ôm đứa con gái lại gần lan can, bà gần như điên dại, còn người đàn ông luôn e ngại mà giữ khoảng cách nhất định, ông sợ bà ta sẽ làm hại đến con gái mình.
"Ông đừng lại đây! Ông mà còn bước thêm một bước nữa, tôi sẽ giết chết nó!". - Người phụ nữ thống khổ gào lên, hai mắt bà đẫm lệ, con ngươi đen thẫm mất hồn.
" Mình, tôi xin lỗi mình, tha cho Thủy Linh, nó không có tội tình gì"
" Không được gọi tôi là mình, tôi không phải là vợ của ông! không có tội, hừ, chỉ việc nó sống trên đời này đã là một cái tội. Thứ dã chủng không rõ nguồn gốc này mà ông đem về, là của ông với ai hả, còn lừa đuổc tôi suốt mười mấy năm! Ha ha. Hay, hay lắm. Từ Trung, ông được lắm!"- Người đàn bà gào thét lên, con dao trên tay đã cứa một đường rỉ máu trên cổ Thủy Linh làm nàng cảm thấy rát, mọi lông tơ như dựng lên trong sự sổ hãi. Nàng rất muốn thoát khỏi vòng tay của người phụ nữ mà bao năm qua nàng đã gọi là mẹ. Tại sao, tại sao? Gia đình đột ngột tan vỡ, người cha là kẻ lừa dối, người mẹ kia lại đau đớn khi bị phản bội, đứa em trai bé bỏng không thể chào đời, bản thân lại là đứa con rơi. Từ khi nào cuộc sống nàng hết thảy đều đảo lộn.
Người phụ nữ tiếp tục gào khóc:
" Ông nói đi, nếu nó không phải con tôi, vậy con tôi đâu? Đứa trẻ đáng lẽ phải sinh ra mườisasu năm trước, giờ nó ở đâu, mà thay vào đó là thứ dã chủng này?"
" Yên Nhi, nó mất rồi, ngay sau khi sinh, nó mất rồi, Yên Nhi.."- Người đàn ông bắt đầu khóc một cách đau thương.
Oanh! Người phụ nữ cứng đờ, người đàn bà run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, trông như tận cùng thống khổ. Con dao trên tay bà rơi xuống, bà ngã quỵ trên đất. Thủy Linh cũng ngồi bệt xuống bên bà, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nàng ôm chầm lấy người trước mắt. Vậy sao, nàng chỉ là người thay thế cho người đã mất kia, thay thế mà sống, nhưng số phận không vẹn toàn như thế, đây chính là cái giá phải trả.
" Yên Nhi..."- Người đàn ông chua xót, ông định bước tới.
"Không được tới đây"- Người phụ nữ gào lên, bà chạy lại lan can rồi trèo nửa người vắt qua lan can, phía dưới là một mảnh đất trống, đối với bà, đó chính là sự giải thoát.
" Được, Từ Trung, tôi nợ ông, nợ ông một kiếp nhân duyên, tôi trả ông, nợ ông mấy chục năm chờ đợi, tôi trả ông, nợ hơn hai mươi năm hạnh Phúc tôi trả ông, nợ đứa con chưa chào đời một mạng, tôi cũng sẽ trả..."- Nói rồi bà thả người xuống. Thủy Linh hoảng hồn, chạy lại kéo bà, không ngờ cũng ngã theo. Từ Trung la thất thanh nhưng không kịp.
Khoảng thời gian ấy, Thủy Linh cảm thấy yên tĩnh lạ lùng, không sợ cũng không khóc. Mọi thứ trên người dường như biến mất, mọi âm thanh cũng không còn. Vì nàng sắp chết sao? Thì ra chết nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ đã đến lúc trả lại mọi thứ và trở về với chính số phận của mình, kết thúc tất cả tại đây. Ngẫm lại thì cuộc sống nàng trải qa mười lăm năm... mười lăm năm sống trong dối trá, nhưng vô cùng đẹp đẽ và hạnh phúc. Nắm chặt bàn tay người phụ nữ kia, trong khoảnh khắc sắp chạm đất nàng khẽ nói:" Mẹ! Con sẽ luôn bên cạnh mẹ".
Trước mắt dần tối lại, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là khuôn mặt hoảng loạn của cha. Cuộc đời nàng đã kết thúc, như một mảnh chỉ chợt đứt đoạn.
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Nàng cảm thấy thấy thật lạnh lẽo, rất lạnh, cả người nặng nề, đôi chân không còn bất kì cảm gác , đầu óc mơ hồ.
"Tiểu thư" Một giọng mói trong trẻo, nghẹn ngào mang theo nhiều tiểng nấc. " Tiểu thư, người rốt cuộc khi nào tỉnh lại ". Nàng mở mắt khó khăn, nhìn người trước mặt. Đó là một cô gái trẻ tầm mười Sáu tuổi, búi một bím tóc lớn phía sau, mặc Trang phục dài màu xanh nhạt, đôi mắt sáng và ngây thơ, không ngừng khóc:" Tiểu thư, người đừng làm Tiểu Lam sợ, người đi rồi Tiểu Lam cũng không thiết sống nữa.".
Những lơi tuyệt vọng vô nghĩa, nàng thắc mắc, "Tiểu thư!?? Ai là tiểu thư ở đây??" Gia đình nàng chỉ là khá giả, đào đâu ra thân phận Tiểu thư cao quý này? Nàng mở mắt to hơn nhìn xung quanh, cha, mẹ,... Khoan đã, đây là đâu? Một góc vườn xanh rờn, một bầu trời xanh thẳm không gợn mây, một dãy Tường cao lộp ngói đỏ. Đây không phải là khu đất trống sau chung cư, đây là đâu? Mà nàng đáng lẽ phải chết rồi chứ, ngoài việc cảm thấy nặng nề và lạm lẽo ra thì không có cảm gác đau đớn nào. Chẳng lẽ đây La Hoàng tuyền? Thế cô gái này là người dẫn đường sao?
Nàng cố cử động người một chút nhưng thân thể nặng bô cùng. Như cảm thấy động tĩnh, Tiểu Lam quay lại nhìn, thoáng giật bắn mình, cả người run run:"Tiểu thư".
" Cô là ai?"- Thủy Linh nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Lam như phát điên, ôm chầm lấy Thủy Linh:" Tiểu thư đã tỉnh! Tiểu thư người không chết!" - Tiểu Lam đỡ nàng ngồi dậy. "Không phải chứ"- Nàng khẽ thốt lên. Dưới chân nàng là một cỗ hòm, đúng là cỗ hòm. Còn trang phục nàng đang mặc chẳng phải là trang phục cổ sao! Đây không phải là thế giới của nàng.
" Người! Người đâu! Tiểu thư tỉnh rồi. Người tỉnh lại rồi!"
Rất nhiều tiếng bước chân vội vã hướng về nàng, đi đầu là một người phụ nữ Trung niên trông có vẻ phúc hậu. Bà kêu to "Lan nhi! Lan nhi!'' Chạy lại chỗ nàng rồi ôm chầm lấy :" Lan nhi, con sao không? Con thực không sao?"Hai hàng nước mắt của bà nối tiếp nhau rơi xuống. Bỗng nhiên, rất nhiều hình ảnh thoáng qua trong đầu nàng, người này là bà vú của nàng :" Lưu Mama?"
Như bị điện giật, Lưu Mama khóc càng lớn. Bà cứ cầm tay nàng lắc không ngừng:" Con không sao là tốt rồi Lan Nhi''. Bà đứng dậy:" Không Cần mai táng nữa, người đâu, đem Tiểu thư về phòng".
Nàng được một dàn tì nữ nâng qua hành lang, vài dãy nhà, rồi về đến phòng. Đây đúng là kiến trúc cổ thời Trung Đại. Hai gian phòng khá rộng nhưng trong phòng mùi thuốc rất nồng nặc. Rất nhiề kí ức hiện về trong đầu nàng, nhanh như một cuốn phim. Giờ thì nàng đã hiểu, nàng là trọng sinh về đây, thay cho cô tiểu thư xấu số vốn đã mất này.
Nàng là Kim Huyền Lan, con gái thứ bảy của Kiêm Tiêu Vân- Thừa tướng đương triều của Long Minh Quốc và chính thê của ông- Viên Tiều Thụ. Từ nhỏ đã bị bệnh lạ nên chân tàn phế, có nhiều đạo sư nói rằng nàng là người có mang điềm khắc với ông, nên Tiêu Vân vì không muốn lộ chuyện này ra ngoài để bảo vệ thanh danh của mình. Đã giam cầm Huyền Lan tại Ninh Tễnh Viện. Mười bốn năm qua chưa từng bước chân ra khỏi viện, chỉ chăm đọc sách, viết chữ, thêu thùa. Vì thế mà thân thể gầy yếu. Về nhan sắc thì nàng là một nữ nhân khuynh quốc nghiêng thành! Thanh thoát như hoa mùa xuân. Cũng vì gương mặt Kiều diễm, Huyền Lan phải chịu không ít tổn thương, thường bị các tỉ tỉ hành hạ, ca ca thì xem thường. Và bởi vì bị hại quá hiểm độc, nên mới có cảng nàng ta chuẩn bị vào quan tài.
Nàng tựa đầu vào tràng lư, hồi tưởng những kí ức không mấy tốt đẹp của Kim Huyền Lan. Nàng ngước nhìn hai người trước mặt. Một người là Thu Tiểu Lam, một vong Quốc nô( nô lệ mất nước ) được mẫu thân nàng cứu về, hầu hạ nàng hơn mười năm. Còn người kia là Lưu Mama, trước kia làm cung nữ trong cung, sau này về phủ thừa tướng làm quản mẫu. Cả hai đều là những người trung thành luôn bên cạnh bảo vệ nàng.
Huyền Lan khẽ thở dài, phất tay bảo:" Lưu Mama, phiền bà đi thông báo với cha và các di nương một tiếng. Bảo rằng ta vẫn khỏe mạnh, hôm sau không cần đến mai táng ta".

-..-..-..-Hết chương 1 -..-..-..-..-..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: