Chương 3: Ngày Tuyển Tú

Sáng sớm tinh mơ, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ phủ lụa, An An đã hoàn toàn tỉnh giấc. Cái lạnh se sắt của buổi sớm mai không đủ sức làm lu mờ đi sự hồi hộp đang dâng trào trong lồng ngực. Hôm nay là ngày nàng sẽ chính thức bước chân vào hoàng cung, tham dự buổi tuyển tú. Một năm chuẩn bị kỹ lưỡng tại Phó phủ giờ đây như ngưng đọng lại, chỉ còn lại hình ảnh của giấc mơ đêm qua và lời hứa với bản thân.

Minh Châu, nha hoàn trung thành, đã ở cạnh An An từ rất sớm. Cô bé tỉ mỉ giúp An An thay y phục. Hôm nay, An An được khoác lên mình bộ cung trang màu thiên thanh, một sắc màu nhã nhặn, thanh thoát, điểm xuyết những họa tiết mây trời và phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Mái tóc dài của nàng được búi cao theo kiểu "vạn thọ tấn", cài thêm những trâm cài tóc bằng ngọc bích và ngọc trai, lấp lánh dưới ánh nến. Mặc dù vẻ đẹp của nguyên chủ còn khá non nớt, nhưng dưới bàn tay của các cung nữ lành nghề, An An lại toát lên một vẻ đẹp trong trẻo, thuần khiết, vừa đủ để thu hút sự chú ý mà không quá phô trương.

An An cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nàng hít một hơi thật sâu, áp dụng những lễ nghi đã được Mama Hạnh chỉ dạy. Nàng nhớ lại lời khuyên của Mama Hạnh: "Hãy luôn giữ thái độ khiêm nhường, lễ phép, quan sát kỹ lưỡng và đừng bao giờ để lộ sự non nớt hay yếu đuối của mình." Nàng cũng nhớ đến giấc mơ đêm qua, nhớ đến hình ảnh Phú Sát Hoàng hậu hiền từ, và cả những bi kịch mà nguyên chủ đã phải gánh chịu. Tất cả những điều đó như tiếp thêm cho An An một nguồn sức mạnh tiềm ẩn.

Hành trình đến hoàng cung diễn ra trong không khí trang nghiêm và hồi hộp. Chiếc xe ngựa sang trọng của Phó phủ lướt đi trên những con đường đá, tiến dần vào kinh thành. An An nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh nhộn nhịp, đông đúc của kinh thành hiện ra trước mắt. Những người dân xuýt xoa bàn tán về buổi tuyển tú, về những cô gái quyền quý sẽ bước vào chốn thâm cung. An An cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một bầu không khí vừa trang trọng, vừa đầy áp lực. Càng đến gần hoàng cung, nàng càng cảm nhận rõ hơn sự uy nghi, bề thế của kinh thành, nơi ẩn chứa cả sự hào nhoáng và những bí mật chết người.

Khi chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung, An An không khỏi choáng ngợp. Hoàng cung hiện ra sừng sững, uy nghiêm, những bức tường thành cao vút, những mái ngói cong vút như cánh phượng. Không khí nơi đây hoàn toàn khác biệt so với Phó phủ, nó lạnh lẽo hơn, khắc nghiệt hơn, và tràn ngập một thứ quyền lực vô hình. An An hít một hơi thật sâu, bước xuống xe, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi mình.

Cảnh tượng tuyển tú diễn ra tại Ngự Hoa Viên, nơi vốn dĩ là một không gian thơ mộng với cây cảnh sum suê và hoa đua sắc, nay lại trở nên náo nhiệt và căng thẳng hơn bao giờ hết. Hàng trăm cô gái, xuất thân từ các gia tộc danh giá, cùng tụ hội tại đây. Mỗi người một vẻ, người thì tự tin, người thì hồi hộp, người thì mang tham vọng, người thì lại ẩn chứa nỗi lo sợ. An An cảm nhận rõ ràng bầu không khí cạnh tranh ngầm, những ánh mắt dò xét, đánh giá đang lướt qua nàng.

Trong đám đông đó, An An nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của những nhân vật quan trọng. Các phi tần có địa vị cao, ăn mặc lộng lẫy, đang ngồi trên những chiếc ghế được sắp xếp cẩn thận. Thái độ của họ đối với những người mới như An An rất đa dạng: có người dè dặt, có người thăm dò, và cũng có người không giấu nổi vẻ khinh thường. An An cố gắng giữ thái độ khiêm nhường, lễ phép, cúi đầu chào khi có người nhìn về phía mình, đồng thời quan sát kỹ lưỡng để đánh giá tình hình. Nàng nhận ra sự hiện diện của những phi tần mà nàng từng nghe nói đến trong các buổi học về hậu cung, những người mà có lẽ sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời mới của nàng. Nàng cũng thoáng thấy một bóng hình quen thuộc, một phi tần với vẻ mặt sắc sảo, mà An An linh cảm rằng đó chính là người từng hãm hại nguyên chủ năm xưa.

Ngay trong buổi đầu tiên, An An đã không tránh khỏi những thử thách. Một vị phi tần có địa vị khá cao, với ánh mắt sắc lạnh, tiến lại gần nàng. Bà ta, với giọng điệu đầy mỉa mai, hỏi về xuất thân của An An, về nhan sắc còn "non nớt" của nàng, và ám chỉ rằng nàng quá nhỏ để có thể cạnh tranh trong chốn hậu cung này. An An, bằng trí nhớ phi thường và khả năng phân tích nhanh nhạy, nhớ lại những gì đã học về nguyên chủ, về những lần nàng bị hãm hại. Nàng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhẹ nhàng, đáp lại một cách khéo léo, vừa thể hiện sự khiêm nhường, vừa khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác, tránh đối đầu trực tiếp. An An biết rằng, sự non nớt của mình lại là một lợi thế, nó giúp nàng có vẻ ngoài vô hại, dễ dàng quan sát và thu thập thông tin hơn.

Tuy nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Trong một khoảnh khắc lơ đãng khi đang quan sát một nhóm phi tần khác, An An vô tình va phải người hầu của một vị phi tần khác, làm đổ ly trà trên tay người hầu. Hành động này, dù là vô tình, cũng đủ để vị phi tần kia nổi giận và yêu cầu An An phải chịu phạt. An An, với sự nhanh trí, lập tức quỳ xuống xin lỗi, nhận hết trách nhiệm về mình, và xin được chịu phạt thay. Nàng hiểu rằng, trong chốn cung cấm, việc nhỏ nhặt cũng có thể trở thành lý do để gây sự. May mắn thay, một cung nữ của Phú Sát Hoàng hậu đã kịp thời xuất hiện, can thiệp và giải quyết vụ việc, cho thấy An An nhận được sự bảo vệ ngầm nào đó.

Cuộc sống trong cung bắt đầu hiện hữu rõ nét với An An. Sự xa hoa, lộng lẫy đi kèm với đó là sự lạnh lẽo, cô đơn. Thiếu vắng sự bầu bạn của Minh Châu hay những lời dặn dò của cha mẹ, An An cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng giữa chốn cung cấm rộng lớn này.

Cuối cùng, sau bao hồi hộp chờ đợi, An An cũng có cơ hội diện kiến Phú Sát Hoàng hậu. Nàng được dẫn đến tẩm cung của Hoàng hậu, một nơi trang nghiêm, lộng lẫy nhưng vẫn toát lên vẻ nhân từ. Khi An An tiến đến trước mặt Hoàng hậu, nàng cúi đầu thật sâu, trái tim đập thình thịch. Phú Sát Hoàng hậu, với vẻ đẹp thanh tao, uy nghiêm nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng, đã nhìn An An bằng ánh mắt đầy suy tư. Nàng nhẹ nhàng nói: "An An, con đã vất vả rồi. Nhan sắc của con quả thật rất tinh khiết, nhưng còn quá non nớt. Hãy cẩn thận trong cung này nhé." Lời nói của Hoàng hậu không chỉ là lời khuyên, mà còn ẩn chứa một sự quan tâm đặc biệt, một tia sáng hy vọng cho An An.

Trong những ngày tiếp theo, An An cũng bắt đầu nhận ra những mối quan hệ ngầm, những liên minh và đối địch tinh vi giữa các phi tần. Nàng thấy được sự hiện diện của vị phi tần từng hãm hại nguyên chủ, và nhận ra ánh mắt thù địch mà người đó dành cho mình. Nàng cũng quan sát thấy sự xa cách của Hoàng đế đối với đa số các phi tần, và sự ưu ái đặc biệt mà người dành cho một vài người trong số họ, tạo nên những đố kỵ ngấm ngầm. Qua những cuộc trò chuyện thoáng qua của các phi tần hoặc những lời bàn tán của cung nữ, An An còn nghe được những thông tin quan trọng về tình hình triều chính, về những phe phái đang tranh giành quyền lực, và về vai trò của Phó gia trong cuộc đấu đá đó. An An nhận ra rằng, việc tiến cung của mình không chỉ là để thay đổi số phận cá nhân, mà còn liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc.

Ngày tuyển tú đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của An An tại hoàng cung mới chỉ thực sự bắt đầu. Nàng đã vượt qua ngày đầu tiên, dù còn nhiều khó khăn và thử thách. Nàng đã thu thập được những thông tin quan trọng, nhận diện được những mối nguy hiểm tiềm ẩn, và quan trọng nhất, nàng đã nhận được sự quan tâm từ Phú Sát Hoàng hậu. Nỗi lòng của An An giờ đây vừa xen lẫn sự hồi hộp, vừa tràn đầy quyết tâm. Nàng biết rằng, phía trước còn vô vàn chông gai, nhưng nàng đã sẵn sàng đối mặt, với hy vọng rằng mình có thể thay đổi được số phận bi kịch của nguyên chủ, và có thể tìm thấy con đường riêng cho bản thân tại chốn thâm cung này.

Ngày tuyển tú chính thức bắt đầu, An An đã hoàn toàn tỉnh táo trước khi những tia nắng đầu tiên kịp ló dạng. Không khí trong cung điện trang nghiêm, xa hoa nhưng ẩn chứa sự căng thẳng đến nghẹt thở. Khác với sự ấm áp, thân thuộc của Phó phủ, nơi đây bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo, đầy áp lực. Minh Châu, nha hoàn trung thành, giờ đây đã trở thành người bạn đồng hành duy nhất của nàng trong hành trình đầy thử thách này. Dù không có cha mẹ bên cạnh, An An tự nhủ mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng giữ vững tâm lý. Nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi, nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi ý chí quyết tâm thay đổi số phận.

Bước chân vào Ngự Hoa Viên rộng lớn, nơi diễn ra buổi tuyển tú, An An như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Hàng trăm cô gái quý tộc xuất thân từ các gia tộc danh giá cùng tụ hội, mỗi người đều được trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình những bộ y phục cầu kỳ. Họ không chỉ mang theo vẻ đẹp, mà còn là tham vọng, là những câu chuyện riêng ẩn giấu. An An, với vẻ đẹp thanh thoát, trong trẻo nhưng còn chút non nớt, trở thành tâm điểm chú ý của nhiều ánh mắt.

Không lâu sau, nàng đã phải đối mặt với những thử thách đầu tiên. Một vị phi tần có địa vị khá cao, với ánh mắt sắc lạnh, tiến lại gần An An. Bà ta, với giọng điệu đầy mỉa mai, không ngừng chất vấn về xuất thân của An An, về nhan sắc còn "non nớt" của nàng, ám chỉ rằng nàng quá nhỏ để có thể cạnh tranh trong chốn hậu cung này. An An, bằng trí nhớ phi thường và khả năng phân tích nhanh nhạy, nhớ lại những ký ức đau thương của nguyên chủ, những lần bị hãm hại từ chính những kẻ ganh ghét và đố kỵ. Nàng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhẹ nhàng, đáp lại một cách khéo léo, vừa thể hiện sự khiêm nhường, vừa lái câu chuyện sang hướng khác, tránh đối đầu trực tiếp. Nàng biết rằng, sự non nớt của mình lại là một lợi thế, nó giúp nàng có vẻ ngoài vô hại, dễ dàng quan sát và thu thập thông tin hơn.

Trong lúc quan sát, An An nhận ra sự hiện diện của nhiều gương mặt quen thuộc, những phi tần từng xuất hiện trong các buổi học về hậu cung. Nàng thoáng thấy bóng dáng của vị phi tần với vẻ mặt sắc sảo, người mà An An linh cảm rằng đó chính là kẻ từng hãm hại nguyên chủ năm xưa. Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Hoàng đế đối với hầu hết các phi tần, hoặc sự ưu ái đặc biệt dành cho một vài người, tạo nên những đố kỵ ngấm ngầm. Qua những cuộc trò chuyện thoáng qua của các phi tần hoặc những lời bàn tán của cung nữ, An An cũng bắt đầu thu thập được những thông tin quan trọng về tình hình triều chính, về những phe phái đang tranh giành quyền lực, và về vai trò của Phó gia trong cuộc đấu đá đó. An An nhận ra rằng, việc tiến cung của mình không chỉ là để thay đổi số phận cá nhân, mà còn liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc.

Phú Sát Hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười hiền hòa khiến An An cảm thấy bớt đi phần nào căng thẳng. Giọng nói của Người vang lên, trầm ấm và dịu dàng:

"An An, muội còn nhỏ, đã phải chịu nhiều vất vả rồi. Nhan sắc của muội quả thật rất tinh khiết, nhưng còn quá non nớt. Hãy cẩn thận trong cung này nhé."

Lời nói của Hoàng hậu không chỉ đơn thuần là một lời khuyên nhủ, mà còn ẩn chứa sự quan tâm đặc biệt, như một tia sáng hy vọng le lói trong lòng An An, giống như vệt sáng trong giấc mơ đêm qua đã báo trước. An An hiểu rằng, ở nơi đây, sự quan tâm của Hoàng hậu quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Nàng cố gắng thể hiện sự chân thành, lễ phép và trong ánh mắt, gửi gắm sự biết ơn sâu sắc. Dù chỉ là một phi tần nhỏ bé, mới 13 tuổi, ít hơn Hoàng hậu khoảng ba tuổi, An An cảm thấy mình đã tạo được một chút ấn tượng nào đó trong mắt vị Hoàng hậu đáng kính. Có lẽ, sự chân thành và khát vọng thay đổi số phận của nàng đã chạm đến trái tim của người phụ nữ quyền lực này.

Trong khoảnh khắc ấy, An An chợt nhận ra rằng mình không hề đơn độc trên hành trình này. Dù chốn hậu cung đầy rẫy hiểm nguy, nhưng vẫn có những tấm lòng thiện lương, những ánh sáng hy vọng. Và nàng tin rằng, với sự giúp đỡ của Phú Sát Hoàng hậu, nàng sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách phía trước, để thay đổi định mệnh và mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho chính mình và cả nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top