Chương 39~Chương 43
Chương 39: Là sóng gió hay bình yên?
Lửa cháy càng ngày càng lớn, những tán cây to bị lửa thêu cháy đứt lìa khỏi thân cây, rơi xuống đất ầm ầm, khói bụi bốc lên mịt mù, tàn lửa bay tứ tán. Với tình cảnh trước mắt, là người khác, đã hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn, còn la hét ầm ĩ; chỉ cầu mong sao cho có thể thoát khỏi biển lửa, như con quái vật khổng lồ háo đói, đang cố gặm nhắm cho bằng hết tất cả những gì mà nó nhìn thấy này.
Nhưng lúc này đây, lại có 3 người lớn cùng 1 đứa nhỏ, cứ đứng bất động giữa biển lửa. À mà không đúng, chỉ có 3 người lớn muốn đứng giữa biển lửa nóng hôi hổi này thôi, chứ đứa nhỏ đã khóc đến khản cổ rồi.
"Oa oa oa... Oa oa oa... Oa oa..."
Có lẽ do quá nóng, lại thiếu không khí, nên Quách Tương cứ khóc rống lên, mặt mày còn tím tái cả lại, nhưng Hoắc Đô lúc này lại chẳng có 1 chút tâm trạng nào để dỗ dành con bé. Khi hắn nhìn thấy thanh y nam tử mà Trình Anh gọi là sư phụ xuất hiện, thì 1 nỗi lo sợ bắt đầu hình thành trong lòng hắn, nỗi lo sợ đó càng lớn dần lên khi nhìn thấy thân hình Trình Anh run run, nữa muốn cất bước về phía thanh y nam tử, nữa lại do dự không dám bước đi. Giọng nàng cũng run rẩy khi gọi "Sư phụ!"
Suốt nhiều tháng qua, dù đều động rất nhiều hắc nô tìm kiếm tung tích Trình Anh, nhưng lần nào Hoàng Dược Sư cũng đến chậm 1 bước. Ông theo bước chân tiểu đồ đệ quậy phá của mình, đi từ thành trấn nhỏ biên giới phía Bắc đến đại doanh Mông Cổ, từ đại doanh Mông Cổ theo đến Tuyệt Tình Cốc, lại từ Tuyệt Tình Cốc trở về thành Tương Dương... Nhưng đến nơi, thì nào còn bóng dáng Trình Anh.
Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư, từ khi sinh ra tới giờ, sống trên đời đã mấy mươi năm, nhưng chưa bao giờ ông lại chật vật như vậy. Khi nghe được tin từ hắc nô, báo về chuyện Trình Anh rơi xuống vực, rồi chuyện sảy ra ở đại doanh Mông Cổ. Ông vừa giận lại vừa lo. Giận vì, Trình Anh dám thông đồng lão ngoan đồng Chu Bá Thông, bỏ đi. Lo vì, không biết tiểu đồ đệ mà 1 tay ông chăm sóc nuôi dưỡng 8 năm, có gặp phải nguy hiểm gì nữa không?
Suốt thời gian qua, ông cũng tự nhũ với lòng, nếu lần này tìm được Trình Anh, nhất định sẽ phạt nàng thật nặng: 1 là – cấm vài cây phụ cốt châm vào người nàng, cho nàng chịu 1 chút dày vò; 2 là – đánh gãy chân nàng, xem nàng có thể chạy đi đâu được nữa. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng chực khóc, nước mắt lưng tròng, nhưng lại cắn răng, không cho chảy ra của nàng thì tâm Hoàng Dược Sư dù có lạnh mấy, cũng tan chảy.
"Anh Nhi, qua đây!" Hoàng Dược Sư vẻ mặt hiển lộ chút thương xót, vươn nhẹ tay phải về phía Trình Anh, nói. Ông cũng không hiểu lý do vì sao, đối với nữ đồ đệ này, ông lại dễ mềm lòng như thế.
"Sư phụ!" Trình Anh vừa nghe tiếng Hoàng Dược Sư gọi, thì lao nhanh đến, xa vào lòng ông, ôm cứng lấy, khóc nức nở, như bao nhiêu uất nghẹn chất chứa trong lòng, đều muốn khóc ra hết. Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói không thành câu: "Sư phụ... sư phụ... Phùng sư huynh... Phùng sư huynh... chết rồi... chết rồi... đồ nhi không cứu... không cứu được... hức... hức... đồ nhi không cứu được..."
"Ta biết! Rời khỏi đây trước đã!" Hoàng Dược Sư, dịu dàng vỗ nhẹ vào tấm lưng run rẩy của Trình Anh, nói rồi, ôm lấy nàng, dùng khinh công bay khỏi biển lửa.
Hoắc Đô nãy giờ đứng im bất động nhìn 1 màn này, dù đang ở trong biển lửa nóng đến cháy da cháy thịt, nhưng cả người hắn lại lạnh đến kết băng. Người lạnh, tâm càng lạnh. Cho nên, khi hắc nô đến mang cả hắn và Quách Tương đi, Hoắc Đô cũng không có bất cứ phản ứng gì.
"Oa oa oa... oa oa..." Tôi bị tiếng khóc của Quách Tương vọng từ phòng kế bên, làm cho tỉnh giấc. Từ lúc được sư phụ mang rời khỏi biển lửa, tôi khóc suốt, rồi ngũ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Toàn thân mệt mỏi, tôi lòm còm bò dậy khỏi giường. Xuyên qua cửa sổ, đôi mắt lem nhem nghèn của tôi, tờ mờ thấy được bóng dáng cô tịch của Hoắc Đô đứng bên ngoài.
Trời đông giá rét, tuyết cũng đã rơi, vậy mà trong đêm đen tĩnh mịch, Hoắc Đô lại 1 mình đứng đó, mắt nhìn đăm đắm vào căn phòng tối đen của tôi. Tôi không biết hắn đã đứng như vậy bao nhiêu lâu. Chỉ thấy trên tóc, trên vai hắn bám đầy tuyết trắng, lớp tuyết dưới đất, cũng sâm sấp đến mắt cá chân hắn rồi.
"Hoắc Đô! Ngươi điên rồi sao? Tuyết rơi nhiều như vậy, mà ngươi đứng đây làm gì?" Tôi kinh hoảng, nhảy khỏi giường, chạy nhanh ra ngoài. Khi vừa chạm vào người Hoắc Đô, tôi thất kinh, người Hoắc Đô lạnh ngắt. Nếu không phải đôi mắt hắn vẫn di chuyển nhìn từng cử chỉ của tôi, thì tôi cứ nghĩ, hắn đã chết rồi.
"Ngươi xem, ngươi bị lạnh đến nông nổi này, ngươi còn đang bị thương đó." Tôi lo lắng, nắm lấy bàn tay tê cóng của Hoắc Đô, muốn kéo hắn vào phòng, giúp hắn ủ ấm. Nhưng chân Hoắc Đô cứ như mọc rễ xuống đất rồi vậy, kéo như thế nào hắn cũng không động đậy.
"Ngươi bộ muốn chết hay sao?" Tôi bực bội hét lên.
"Tiểu Trình..." Đến lúc này Hoắc Đô mới chịu lên tiếng. "Nếu ta chết, nàng có đau lòng vì ta không?"
Đột nhiên bị Hoắc Đô hỏi như vậy, tôi ngẩng ra, không biết nên trả lời hắn như thế nào. "Hoắc Đô, ngươi nói linh tinh cái gì? Đang yên đang lành, chết chết cái gì, ngươi mà chết thì ai làm nhũ mẫu cho Quách Tương đây. Ha ha..." Chỉ đành cười khan, nói sang chuyện khác.
"Nếu ta chết, nàng có đau lòng vì ta không?" Nhưng Hoắc Đô nào có dễ dàng đối phó như vậy, hắn vẫn kiên trì lập lại chủ đề đó. Ánh mắt còn toát lên sự bi thương xen lẫn chút mong chờ.
"Có, ta sẽ rất đau lòng." Tôi bị Hoắc Đô hỏi đồn, chỉ có thể thừa nhận.
Hoắc Đô khi nghe Trình Anh dùng chất giọng nhỏ như muỗi kêu, cuối đầu ấp úng nói như thế, thì hai mắt đang tối đen, lập tức vụt sáng. Thân thể lạnh giá, tâm lạnh giá, cũng trở nên ấm áp hơn. Nhưng ấm áp chưa được hai giây thì bị câu nói tiếp theo của nàng làm cho đông cứng trở lại.
"Ngươi đẹp như vậy, chết đi rất uổng."
"Trình Anh!"
"Ngươi lại giận dữ cái gì? Trời lạnh như vậy, mà còn ở đây đóng phim Quỳnh Dao, ngươi không sợ cảm chết, nhưng ta sợ nha. Ây da, Quách Tương sao lại nín khóc rồi. Ta phải đi xem con bé."
Hoắc Đô nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của Trình Anh, thì khẽ lắc đầu, mỉm cười. Tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, hắn mặc kệ dù tiếp theo đây có phải đối mặt với 10 người sư phụ lợi hại của nàng, hắn cũng không sợ hãi, không lo lắng bất an. Bởi vì hắn tin chắc, đâu đó trong tim Trình Anh, có 1 khoảng dành riêng cho hắn.
Hoàng Dược Sư, nãy giờ đứng 1 góc khuất, nhìn thấy hết tất cả. Ông đợi cho Trình Anh biến mất sau cua quẹo của hành lang, thì ông mới bước ra.
Hoắc Đô lúc này đang phủi lớp tuyết bám trên vai áo, nghe tiếng chân người đi tới, ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy người tới là Hoàng Dược Sư cũng không ngạc nhiên, mà ngược lại, lại mỉm cười, mặc dù nụ cười chưa hề lan tới mắt, cung kính nói: "Hoàng đảo chủ, chắc người cũng nghe Tiểu Trình nói rồi đấy. Nếu vãn bối chết, thì Tiểu Trình sẽ đau lòng. Cho nên vãn bối không thể y lời Hoàng đảo chủ, tự kết liễu đời mình được. Mong Hoàng đảo chủ lượng thứ cho."
Sắc mặt Hoàng Dược Sư âm trầm, không nói, đứng nhìn Hoắc Đô 1 chốc, bỏ lại 1 câu: "Mạng của ngươi tạm thời giữ lại." Nói rồi phẩy áo bỏ đi.
Tôi gặp lại sư phụ, cũng đồng nghĩa với việc tôi gặp lại Lục Vô Song và Tiểu Hoa Nhi. Tiểu Hoa Nhi khi nhìn thấy tôi cùng Hoắc Đô, bồng theo 1 đứa nhỏ, bước vào phòng riêng của khách điếm dùng điểm tâm, cũng không nói gì, chỉ vui vẻ gọi: "Cô cô dùng cơm!". Ngay cả người đáng hỏi nguyên do là sư phụ nhất cũng không nói gì. Điều này khiến tôi thắc mắc 1 khoảng thời gian dài, với tính cách của sư phụ, chắc chắn không để yên cho đệ tử của kẻ đã giết chết đồ đệ của mình, có thể an nhàn ngồi dùng cơm chung bàn. Nhưng người đã không nói năng gì, cũng không làm gì Hoắc Đô. Ngay cả tôi, người cũng không hề trách mắng hay đánh phạt. Vậy mà cái con nha đầu lắm mồm Lục Vô Song cứ liên tục thắc mắc.
Lục Vô Song: "Biểu tỷ, đây là phu quân và nhi tử của biểu tỷ sao?"
Hoàng Dược Sư: "..." Uống trà, uống trà.
Tiểu Hoa Nhi: "..." Ăn đùi gà, ăn đùi gà.
Hoắc Đô: "..." Chăm Quách Tương, chăm Quách Tương.
Tôi: "..." Kìm chế, ăn bánh bao.
Lục Vô Song: "Không ngờ, chỉ mới 4 tháng không gặp, mà tỷ đã thành thân rồi, đến cả con cũng sinh."
Hoàng Dược Sư: "..." Uống trà, tiếp tục uống trà.
Tiểu Hoa Nhi: "..." Ăn đùi gà, tiếp tục ăn đùi gà.
Hoắc Đô: "..." Chăm Quách Tương, tiếp tục chăm Quách Tương.
Tôi: "..." Kìm chế, kìm chế. Bàn tay cũng bóp nát cái bánh bao trên tay mất rồi.
Lục Vô Song: "Mà không đúng, mới có 4 tháng, làm sao có thể sinh nhi tử, chẳng lẻ... Tỷ có thai trước đó nữa sao?"
Hoàng Dược Sư: "..." Uống trà, lại tiếp tục uống trà.
Tiểu Hoa Nhi: "..." Ăn đùi gà, lại tiếp tục ăn đùi gà.
Hoắc Đô: "..." Chăm Quách Tương, lại tiếp tục chăm Quách Tương.
Tôi: "..." Kìm chế, kìm chế, nổi nóng là ma quỷ.
Lục Vô Song: "Vậy phụ thân đứa nhỏ, có phải là biểu tỷ phu không?" Lục Vô Song kê sát mặt tới gần tai tôi thì thầm, mà làm thế để làm gì, trong khi thính lực ai ở đây cũng tốt, đều nghe rõ rành mạch.
"Lục Vô Song!" Tôi đã không kìm chế nổi nữa, đứng bật dậy, túm lấy cổ áo nàng ta, gào lên: "Muội còn nói nữa, ta đảm bảo có thể làm muội suốt đời không nói được nữa chữ."
Hoàng Dược Sư: "Đứa nhỏ mang trong người huyết thống của ta."
Hoắc Đô: "Đúng là con bé không phải con của ta."
Lục Vô Song: "Thật không ngờ... Biểu tỷ..."
"Không phải như muội nghĩ đâu!" Tôi lại không kìm chế được mà gào lên. Sư phụ a, con biết người thần thông quảng đại, chưa cần con nói cũng biết được Quách Tương là cháu ngoại của người, nhưng người có biết nói như thế, rất dễ khiến người khác hiểu lầm hay không?
Tiểu Hoa Nhi: "..." Ai làm gì làm, ai nói gì nói, ta ăn đùi gà của ta.
Chương 40: Sự bình yên đáng sợ (Thượng)
"Sư phụ, theo con được biết, sư tỷ đã cùng với Phù Nhi, huynh đệ họ Võ, Võ Tam Thông, cùng 1 số người khác đến Tuyệt Tình cốc rồi." Sư phụ nghe tôi nhắc đến Hoàng Dung nhưng mặt không đổi sắc, vẫn nhàn nhã thưởng trà "Bích loa xuân".
"Con còn nghe nói, cốc chủ Tuyệt Tình cốc là 1 quái bà bà, võ công lại vô cùng lợi hại, có tuyệt chiêu phun hạt táo ngang ngửa với "Đạn chỉ thần công" của sư phụ, Tuyệt Tình cốc lại rất đông người, còn có vô số cơ quan thần bí, chỉ sợ lần này sư tỷ đi, lành ít dữ nhiều." Tôi lại tiếp tục sổ 1 tràn, nhưng sắc mặt sư phụ vẫn không thay đổi, chẳng lẽ tin đồn "yêu con hơn mạng" của sư phụ trên giang hồ, là giả sao?
"Sư phụ..."
"Muốn đến Tuyệt Tình cốc?" Tôi đang chuẩn bị sổ tiếp 1 tràn diễn văn 1000 lý do nên đến Tuyệt Tình cốc, thì bị câu nói đột ngột của sư phụ cắt đứt, xém chút là sặc nước miếng. Ngớ người nhìn sư phụ. Đến khi sư phụ lập lại 1 lần nữa câu hỏi của người: "Ngươi muốn đến Tuyệt Tình cốc?" Thì tôi mới sực tỉnh ra, bất giác gật đầu cái rụp, còn lớn giọng nói: "Muốn!"
Nói rồi mới biết mình luống cuống, nhìn ánh mắt nghi hoặc của sư phụ, tôi liền chăm chước: "Đồ nhi thật sự vô cùng lo lắng cho an nguy của sư tỷ và Phù Nhi, cho nên đồ nhi muốn cùng sư phụ đến Tuyệt Tình Cốc, sư phụ lợi hại như vậy, con tin chắc chỉ cần có sư phụ ở đó, sư tỷ và Phù Nhi sẽ không bị quái bà bà kia ức hiếp."
"Được!" Sư phụ chỉ trả lời gọn nhẹ 1 chữ, sau đó phẩy áo bỏ đi.
Tiểu Hoa Nhi đang gặm đùi gà, vừa thấy sư phụ đứng dậy, liền quẳng luôn nữa cái đùi gà đang gặm nhỡ, ba chân bốn cẳng theo sau sư phụ. Lục Vô Song mặc dù bị thọt 1 chân, cũng không chụi thua kém, chạy nhanh như 1 cơn gió theo sau họ, bỏ lại tôi và Hoắc Đô cùng Quách Tương ngồi ngẩn ngơ bên bàn ăn.
Tôi tin chắc, sư phụ không tin vào lý do tôi đưa ra, bởi lẽ đó thật sự không phải là lý do tôi muốn đến Tuyệt Tình cốc. Nguyên nhân thật sự tôi muốn đến Tuyệt Tình cốc là vì muốn gặp Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
Trước đây, tôi vẫn nghĩ, mỗi người sinh ra đều có 1 số phận được sắp đặt sẵn, không ai có thể thay đổi, đó gọi là ý trời. Cho nên khi xuyên qua thế giới "Thần Điêu" này, 1 thế giới dưới ngồi bút của Kim lão gia tử, mặc dù biết trước hết tất thảy, nhưng 8 năm trước, tôi mặc ý trời định sẵn, để vợ chồng Lục Lập Đỉnh bị Lý Mạc Sầu giết chết. 8 năm sau, tôi lại vì mãi mê chơi đùa, mà để sảy ra cái chết của Phùng sư huynh. Vì thế, thời gian ở sơn cốc cùng quái điêu, tôi đã tự trách bản thân mình, trách cứ mình vô dụng, trách cứ "ý trời" quái ác. Nhưng đến khi tôi quyết định rời khỏi sơn cốc cùng Dương Quá, tôi lại nghĩ khác đi. Người ta vẫn nói "nhân định thắng thiên", huống chi người đấu với người, tôi không tin, mình không thắng nổi "ý trời" của Kim lão gia tử. Lão Kim ta khiêu chiến với ông.
Cho nên tôi muốn đem Dương Long, hai đứa con cưng của Kim lão gia tử ra làm "chuột bạch", muốn thay đổi số phận của cặp uyên ương mệnh khổ này. Cũng bởi lẽ đó, mà suốt thời gian qua tôi đi theo Dương Quá. Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn cướp "Quá Nhi" của Tiểu Long Nữ, mà chỉ muốn cuộc chia ly 16 năm của họ, không sảy ra mà thôi. Còn nguyên do tôi muốn sư phụ đi cùng, là bởi vì có trốn cũng không trốn được, nếu tôi đếm không lầm, trong bóng tối, chung quanh tôi lúc này cũng có tới 20 hắc nô. Với lại như đã nói, sư phụ lợi hại như vậy, có người đi cùng, tôi thật sự không cần sợ quái bà bà Cầu Thiên Xích, Công Tôn Chỉ, và Lý Mạc Sầu. Bọn họ có là gì, đối với sư phụ và đám hắc nô mỹ nam mặt lạnh của người.
Mà cũng bởi lẽ đó, tôi gặp lại Hoắc Đô, còn vô cùng miễn cưởng tiếp nhận 1 nô lệ.
"Nàng muốn ăn món nào trước, chủ nhân ~ ~ ~" Hoắc Đô cười tươi hơn hoa, đẩy mấy dĩa điểm tâm đến trước mặt tôi. Nãy giờ lo thuyết phục sư phụ, tôi chưa ăn được miếng nào, nhưng vừa nghe Hoắc Đô dùng chất giọng sến đặc, ngân dài hai chữ "chủ nhân", thì người tôi nổi đầy gai ốc, chưa ăn mà đã muốn no ngang.
"Hoắc Đô, ngươi còn gọi ta như thế, ta đảm bảo có thể làm ngươi suốt đời không nói được nữa chữ." Tôi không kìm chế được, lại hét lên.
Hoắc Đô bị tôi hét cũng không sợ hãi, còn cười càng tươi hơn, 1 tay bồng Quách Tương, 1 tay dùng đũa gắp 1 miếng há cảo đưa đến trước mặt tôi, nói: "Ta biết y thuật của nàng cao minh, nhưng cũng phải ăn trước đã, há miệng ra nào, chủ nhân ~ ~ ~"
"Hoắc Đô!" Con bà nó, tên tiểu tử này không nghe hiểu tiếng người sao?
Vì lão Kim đã tiếp nhận thư khiêu chiến của tôi, vì sư phụ đã đồng ý đi cùng, vì tôi muốn đem phu thê Dương Quá và Tiểu Long Nữ ra làm "chuột bạch"; nên đoàn 5 người, và 1 đứa bé, chúng tôi, khởi hành đến Tuyệt Tình Cốc.
Trong suốt quảng đường đi, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, nếu không tính đến mấy lần phải ngủ bờ ngủ bụi trong rừng sâu, vì không đến kịp thành trấn, và việc cứ thỉnh thoảng tôi lại bị nổi gai ốc cùng ớn lạnh sống lưng. Chẳng hạn như lúc này đây.
"Chủ nhân, nàng nếu lạnh, thì ngồi nép lại gần đây, ta sẽ sưởi ấm giúp nàng." Hoắc Đô ngồi cạnh đống lửa, đá 1 cái mị nhãn với tôi, dịu dàng nói, khiến người tôi nổi đầy gai ốc, ngay sau đó, có 1 khối ấp suất thấp lan tỏa đến từ phía sau, khiến tôi lạnh toát cả sống lưng. Tôi còn cảm giác như có ánh mắt của ai đó, đang đục lỗ lên lưng mình. Quay đầu nhìn lại, thì khối áp suất thấp đó lập tức biến mất. Sư phụ sắc mặt bình thản, nhàn nhã ngồi dựa lưng vào góc cây, lao chùi ngọc tiêu của mình, giống như người vừa tỏa sát khí vừa nãy, không phải là người.
Sư phụ dạo này, thật sự vô cùng khó hiểu, đến cả tôi, người ở bên cạnh người 8 năm, đã có lần còn tự tin vỗ ngực nói "người hiểu sư phụ nhất chỉ có đồ nhi". Giờ đây, cũng không thể hiểu nổi người đang nghĩ gì. Người có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoắc Đô. Người cũng không hề xử phạt cái tội bỏ trốn của tôi. Thà người cứ đánh mông tôi, cho tôi "tẩm bổ" bằng cháo trắng nấu hoàng liên, hay bất cứ 1 hình phạt nào khác, tôi còn cảm nhận được, người còn quan tâm đến mình, còn xem mình là người thân. Nhưng sư phụ cứ mặc tôi muốn làm gì làm, không ép buộc tôi luyện công, không cười với tôi như trước, không thân thiết xoa xoa đầu tôi mỗi khi tôi làm nũng, không trừng mắt nhìn tôi mỗi khi tôi ương bướng, không cho tôi ôm lấy thắt lưng người giả vờ gào khóc, và rất nhiều cái "không" cho khác, đã trở thành thói quen không thể thiếu của tôi trong suốt 8 năm qua. Người như thế này, thật sự rất xa lạ.
"Nàng có muốn ăn thêm ít nấm hương nướng không? Chủ nhân ~ ~ ~" Hoắc Đô ân cần lên tiếng. Khiến người tôi lại nổi gai ốc và lạnh toát sống lưng. Tôi khó chịu lườm hắn 1 cái, cự tuyệt: "Ngươi muốn ăn thì tự mình ăn đi!" Hoắc Đô cười cười nhún nhẹ bả vai.
"Ta ăn! Ta ăn!" Tiểu Hoa Nhi đang chơi ném đá cùng Lục Vô Song, vừa nghe đến nấm hương nướng, liền quẳng đá, chạy vội đến chỗ Hoắc Đô, Lục Vô Song thấy vậy, cũng vội chạy đến, như sợ mất phần, vội la lên: "Tiểu Hoắc Tử, Tiểu Hoa Nhi, hai người các ngươi không được ăn hết, phải chừa phần cho ta nha." Hai đại cô nương này! Mấy bữa nay sư phụ quá dễ dãi, nên bọn họ lấy làm lờn rồi nhỉ?
"Sư phụ!" Tôi mặc kệ bọn họ, nhích người lại gần sư phụ 1 chút. Sư phụ không thèm để ý tôi, chỉ chăm chú lau chùi ngọc tiêu, tôi lại gọi thêm 1 tiếng: "Sư phụ!" nhích người lại gần sư phụ thêm chút nữa, người vẫn không thèm để ý đến tôi.
"Sư phụ!" Không nản lòng, tôi chạy vọt qua, chòm người tới trước mặt người, còn sợ người do đêm tối không nhìn thấy rõ được mặt tôi, không nhận biết được tôi là đồ đệ của người, nên tôi đưa rất sát khuôn mặt của mình đến sát khuôn mặt của sư phụ.
Đêm nay trăng sáng, từng tia sáng của trăng xuyên qua tán những cây cổ thụ rậm rạp trong rừng, chiếu những vệt sáng nhỏ xuống mặt đất, từng vệt từng vệt như những dãy kim tuyến lấp lánh. Gió lay động tán cây, làm những vệt sáng lay động theo, như những nàng tiên diện trên người bộ y phục được dát kim tuyến ánh trăng, đang khiêu vũ trong đêm. Có vài vệt in lên khuôn mặt tựa bạch ngọc của sư phụ, làm dung mạo vốn đã đẹp như thiên tiên của người, càng thêm mấy phần ma mị.
"Anh Nhi, ngươi nói xem, ta phải đối với ngươi như thế nào, mới phải đây!"
Chương 41: Sự bình yên đáng sợ (Hạ)
Dưới ánh trăng, sư phụ ngồi đó, sắc mặt hờ hững lạnh nhạt, ánh mắt đuộm buồn của người, bị che khuất phân nữa dưới hàng mi dài. Nhìn sư phụ gần thế này, đẹp như thế này, tôi nhất thời bị mê hoặc, ngẩn ngơ, như bị ai bắt mất hồn phách.
"Anh Nhi, ngươi nói xem, ta phải đối với ngươi như thế nào, mới phải đây!" Đến khi sư phụ dùng chất giọng trầm ấm của mình, khẽ thở dài, lên tiếng, thì 3 hồn 7 vía của tôi mới trở về.
"Sư phụ..." Rút kinh nghiệm từ những lần trước, nên tôi lập tức vang hai tay, định ôm lấy thắt lưng của người, sợ người lại đi mất, nhưng vẫn chậm 1 bước. Tôi ôm lấy thân cây xù xì, lạnh lẽo, nhìn theo bóng dáng sư phụ đã cách tôi ít nhất 100 mét, nước mắt chảy ào ào.
Trên giang hồ, khinh công của sư phụ được xếp vào bậc nhất bậc nhì. Có thể nói, người đến vô ảnh, người đi vô tung. Tôi trước đây đam mê khinh công, nên vô cùng hâm mộ tuyệt thế khinh công của sư phụ. Nhưng giờ thì... Tại sao sư phụ lại dùng tuyệt thế khinh công đó, để tránh mặt tôi kia chứ? Tôi thật sự bị sư phụ bỏ rơi rồi sao! Huhuhuhuhu.
Nhiều ngày sau đó nữa, tôi mặc dù vẫn kiên trì bám theo sư phụ, nhưng đến cả góc áo của người tôi cũng không chạm vào được. Tự nhiên trong lòng tôi lại trỗi lên 1 cảm giác khó chụi đến cùng cực. Còn khó chụi hơn cả lúc Phùng sư huynh chết đi. Nhất là mỗi khi nhìn bóng thanh y của sư phụ, đứng 1 mình lẳng lặng dưới trăng. Nhiều lúc, tôi muốn gào to lên gằng: "Sư phụ, người đừng bỏ mặc đồ nhi, người đừng xem đồ nhi như người xa lạ, đồ nhi sẽ rất khổ sở." Nhưng tôi lại chẳng thốt lên được chữ nào.
Khoảng 10 ngày, chúng tôi, ruốt cuộc cũng đến được Tuyệt Tình cốc. Tại cánh rừng ngoài cốc, tôi gặp được Hoàng Dung.
Nguyên là, cha con Võ Tam Thông, Quách Phù, Gia Luật Tề sau khi thoát khỏi được cổ mộ, thì gặp ngay cảnh, lửa lớn, hỏa thêu Chung Nam sơn. Bọn họ núp mình bên dưới dòng suối ngầm tránh lửa, đợi lửa yếu dần, mới men theo dòng suối đi xuống hạ du, gặp lại lại Hoàng Dung, Hoàn Nhan Bình và Gia Luật Yến, rồi cùng nhau kéo đến Tuyệt Tình Cốc. Họ đến sớm hơn chúng tôi 1 ngày, tìm kiếm Thiên Trúc cao tăng và Chu Tử Liễu ở phía trước và phía sau cốc, tốn khá nhiều thời gian, nhưng không thấy. Đang định kiếm đường vào cốc thì gặp được chúng tôi. Chào hỏi qua loa, giới thiệu 1 chút, Hoàng Dung vui mừng đoán được Quách Tương từ tay Hoắc Đô về. Còn tôi được thỏa ước nguyện, diện kiến mỹ nam Gia Luật Tề.
Mục tiêu lớn nhất cuộc đời tôi, là được gặp hết tất cả các mỹ nam trong "Thần Điêu". Tôi ở bên sư phụ 8 năm, kết thân với Dương Quá, day dưa cùng Hoắc Đô, quen biết huynh đệ họ Võ. Hầu như tất cả mỹ nam tôi đều đã gặp hết, chỉ còn thiếu mỗi tiểu vương gia Gia Luật Tề này thôi. Vậy mà, lúc này đây, đứng trước vị thiếu niên anh tài, khí chất cao quý, diện mạo tuấn tú Gia Luật Tề này, tôi lại chẳng có 1 chút xíu xiu phấn khởi, hào hứng nào. Không lẽ, cái tính mê trai đẹp của tôi, biến mất rồi sao?
"Trình cô nương, hữu hạnh!" Gia Luật Tề phong cách quân tử, mỉm cười nhạt, chấp tay thi quyền với tôi.
Tôi mặc dù không có 1 chút hào hứng nào với mỹ nam trước mặt, nhưng vẫn giữ đúng lễ, mỉm cười gật đầu 1 cái với Gia Luật Tề. Lập tức, nhiệt độ xung quanh tôi và Gia Luật Tề giảm thấp cực nhanh.
"Ách xì!" Đến nỗi Quách Phù đứng bên cạnh "Gia Luật đại ca" của cô ta, không khỏi rùn mình, hắt hơi 1 cái. Cái này cũng hơi quá đáng đi.
"Gia Luật đại ca, khí trời mùa đông thật lạnh!" Quách Phù xoa xoa cái mũi đỏ ửng, nũng nụi nói với Gia Luật Tề, khiến tôi cũng bất giác rùn mình 1 cái.
"Trời lạnh, nàng khoác thêm áo vào đi!" Hoắc Đô không biết lấy ra 1 cái áo khoác rộng thùng thình, khoác lên người tôi, nhưng cũng may mấy bữa nay hắn không dùng chất giọng sến đặc gọi tôi là chủ nhân, mới không khiến tôi đã lạnh càng thêm lạnh.
"Không..." Tôi tính cách ương bướng, đang định quay qua, trừng mắt nói "Không cần ngươi lo", nhưng lời đã ra tới đầu lưỡi, tôi lại nuốt ngược trở vào. "Không cần lo lắng, ta không sao!" Chỉ có thể sửa miệng lại nói khác đi. Bởi ánh mắt của Hoắc Đô... Tối đen, sâu thẵm như đáy vực sâu, nó thật buồn, buồn man mác. Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười chưa hề lan đến mắt. Đây là "Nụ cười không vui" trong truyền thuyết đó sao?
"Hoắc Đô, ngươi buồn vì không được làm bảo mẫu cho Quách Tương nữa sao?"
"..."
Tôi thành thật quan tâm Hoắc Đô, nhưng đổi lại là 1 cái liếc mắt đầy oán trách của hắn, đã thế, hắn còn học bộ dáng sư phụ, không thèm quan tâm đến tôi, phẩy áo bỏ đi mất. Ông trời ơi, tại sao ai cũng không thèm quan tâm đến ta như thế này? Chắc chắn là lão Kim thù ghét tôi, cho nên lão mới cố tình làm cho người nào người nấy, cũng mặc kệ tôi hết mà.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Đô, chúng tôi vượt qua hàng trăm chướng ngại, trận địa lợi hại của Tuyệt Tình cốc, không làm kinh động tới tên áo xanh nào, mà vào được bên trong.
Đi được 1 đoạn thì thấy 1 bãi cỏ hình tròn, đường kính hai trượng, xung quanh là các bụi hoa Tình dày đặc, nhiều lớp, tạo thành 1 vành đia hoa Tình rộng tám chín trượng. E là người có tuyệt thế khinh công như sư phụ, cũng không thể nhảy qua, muốn nhảy qua 1 khoảng rộng bằng phân nữa như thế đã khó, ấy vậy mà, lúc này bên trong vành đai hoa Tình, lại có tới hai người. Bên ngoài còn có 5, 6 tên đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc.
"Là Lý Mạc Sầu và sư tỷ." Lục Vô Song vừa nhìn thấy hai người bên trong, thì kinh hoảng la lên.
Bọn đệ tử áo xanh, nghe tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nhiều người đến như vậy, thì hoảng hốt, chạy vọt đi mất.
Lý Mạc Sầu đứng quay lưng lại phía chúng tôi, đang nói gì đó với Hồng Lăng Ba, còn Hồng Lăng Ba sắc mặt tái nhợt, quỳ mọp trên đất, cả người run run. Lý Mạc Sầu lúc này cũng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bọn người chúng tôi, thì ánh mắt trở nên âm lãnh. Cất tiếng cười vang. Sau như sợ chúng tôi ngăn cản, lập tức túm lấy Hồng Lăng Ba, quẳng tới bụi hoa Tình, ngược hướng chỗ chúng tôi đang đứng, rồi phi thân tới đó, chân trái đạp xuống ngực Hồng Lăng Ba, vọt đi, tay phải cắp Hồng Lăng Ba, lại quẳng ra phía ngoài mấy trượng, phi thân qua định đạp lên người Hồng Lăng Ba để nhảy hẳn ra ngoài.
"Vèo, vèo, vút, vút!" Lý Mạc Sầu thân thủ linh hoạt, chỉ 1 chút nữa là có thể thoát ra được bên ngoài, nhưng đột nhiên 2 viên sỏi từ hai hướng khác nhau được bắn ra. Bắn mạnh vào hai chân Lý Mạc Sầu. Thân hình ả đang nhảy lưng chừng giữa không trung, không có chỗ mượn lực. Chỉ có thể giẫm vào người Hồng Lăng Ba. Nhất thời bị tập kích, thì mất đà, rơi xuống.
Bên dưới có hàng ngàn, hàng vạn cái gai hoa Tình, với chất độc chí mạng. Lần này Hồng Lăng Ba cùng Lý Mạc Sâu rơi xuống, cứ tưởng là chết chắc, nào ngờ từ bên ngoài 1 bóng đen lao nhanh tới, mặc cho gai hoa Tình đâm vào da thịt chảy máu, chộp lấy Hồng Lăng Ba đang rơi xuống, còn không chút khách khí, đạp 1 cước vào người Lý Mạc Sầu, khiến cho bà ta rơi mạnh xuống bụi gai.
"Quá Nhi!"
"Trứng Thối!"
"Dương Quá!"
Lục Vô Song, Hoàng Dung đều kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Dương Quá, mà bật thốt lên. Tôi cũng khồng kìm được bất ngờ mà bật thốt. Dướng Quá, hắn thế mà lại lao vào bên trong vành đai hoa Tình cứu Hồng Lăng Ba. Dương Quá vốn đào hoa, đừng nói với tôi là, giữa hắn và Hồng Lăng Ba cũng có gì đó nha?
"Sư tỷ, sư tỷ!" Lục Vô Song từ nhỏ đến lớn được Hồng Lăng Ba chăm sóc, nay nhìn thấy sư tỷ của mình được Dương Quá cứu ra, vừa bị thương, vừa trúng kịch độc, đau đớn oàn ại nằm trên đất, thì lao đến khóc rống lên.
Tôi nhìn thấy thế cũng nổi lòng trắc ẩn, tạm thời gác lại tò mò, chuyện Dương Quá và Hồng Lăng Ba có tư tình gì hay không? Tiến đến muốn xem xét vết thương cho Hồng Lăng Ba.
"Sư tỷ a, sư tỷ, tỷ đừng chết, tỷ đừng chết... Huhuhu..." Nhưng Lục Vô Song đúng là rất phiền, cứ cản trước mặt tôi.
"Kêu khóc cái gì, nếu không muốn sư tỷ của muội chết, thì tránh ra." Tôi bực dọc hét lên. Nếu tôi không ngăn cản con nha đầu này sớm, nó mà lắc 1 chút nữa, thì xương Hồng Lăng Ba sẽ rụng ra mất.
"Phải đấy, Tiểu Trình đã từng nói có thể chữa được độc hoa Tình, tức phụ nhi, muội mau tránh qua, cho Tiểu Trình xem xét vết thương của Hồng cô nương." Dương Quá lên tiếng. Tiểu Long Nữ lúc này cũng đã đến bên Dương Quá, nghe hắn nói, nên cũng gật đầu nói theo: "Quá Nhi đã nói thế, thì chắc chắn không sai."
Vì thế, tôi mới có thể yên ổn xem xét mạnh tượng của Hồng Lăng Ba. Nhưng...
"Tiểu Trình!"
"Anh Nhi!"
"Trình sư muội!"
"Biểu tỷ!"
Hầu như tất cả các tên gọi của tôi đều được sướng lên cùng 1 lúc, bởi vì, lúc này đây, tôi đã bị Lý Mạc Sầu túm lấy, kéo vào bên trong vòng tròn có vành đai hoa Tình mất rồi.
Chương 42: Chỉ là những người qua đường
(Di Di: Chương này nam 9 đã được xác định rồi nha mọi người ≧▽≦ )
Lý Mạc Sầu vốn không biết hoa Tình có độc, chỉ nghe bọn đệ tử áo xanh của Tuyệt Tình cốc nói mang máng là: "Lần này hai ả kia bị nhốt vào trận pháp hoa Tình, e là khó thoát chết." Thầm nghĩ, loại hoa này chắc chắn chứa huyền cơ. Nên mới không dám khinh xuất, tự mình xuất trận, mà dùng Hồng Lăng Ba làm bàn đạp để ra. Nào ngờ bị Dương Quá phá rối. Từ lúc bị Dương Quá đập cho 1 cước, rơi xuống bụi gai hoa Tình, vẫn nằm im bất động, sợ là chỉ cần nhút nhích 1 chút, sẽ khiến chất độc hoa Tình bộc phát, chết đi. Nhưng khi vừa nghe Dương Quá nói, Trình Anh có thể chữa được độc hoa Tình, Lý Mạc Sầu liền bất chấp hậu quả, phi thân ra tóm lấy Trình Anh, kéo vào trong vòng tròng, còn không quên cười lớn, mỉa mai.
"Haha, Hoàng lão tà, lão không phải rất yêu quý nữ đồ đệ này sao? Có giỏi thì vào đây mà cứu."
"Trên đời này, ngoài A Hằng ra, Anh Nhi là người ta yêu thương nhất, tất nhiên ta sẽ vào cứu."
Trời mùa đông, gió bấc thổi vù vù làm những cánh hoa ngũ sắc của hoa Tình bay tán loạn trong gió, tuyết cũng bắt đầu rơi, sắc trắng, sắc đỏ, sắc vàng, sắc cam... Hòa lẫn vào nhau, tạo nên 1 bức tranh tuyệt đẹp.
Giữa biển hoa ngút ngàn, thanh y của sư phụ vũ lộng trong gió. Người từng bước, từng bước, rẽ sóng hoa mà đi. Người tiến vào vành đai đầy gai độc, nhưng cứ như đang thong thả dạo giữa vườn đào. Trên môi là 1 nụ cười tuyệt mỹ, đã lâu lắm tôi mới được thấy. Nụ cười đó, cứ như đang nói với tôi rằng: "Anh Nhi ngoan, đừng sợ!"
Khoảng khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Mặc dù cổ bị Lý Mạc Sầu bóp chặt, đau rát, không thể hít thở, toàn thân lạnh toát, cái chết đang gần kề. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi, lòng lại ấm áp đến lạ thường. Lúc này đây, trong mắt tôi chỉ thấy mỗi 1 người, tai cũng chỉ nghe được tiếng nói của người đó. Có lẽ, tôi đã tìm được mặt trời của mình rồi!
"Không được đến đây! Nếu lão còn dám bước đến, ta sẽ lập tức giết chết con nha đầu này." Lý Mạc Sầu những tưởng ngoài tên tiểu tử điên Dương Quá ra, chẳng ai dám xông vào bụi hoa Tình. Nhưng giờ Dương Quá đã bị hoa Tình làm bị thương, nên ả đứng bên trong là vô cùng an toàn. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Dược Sư từ từ tiến vào, thì đâm ra hoảng sợ, càng dùng sức bóp chặt lấy cổ Trình Anh, la lớn lên.
Hoàng Dược Sư nghe Lý Mạc Sầu nói như thế, lại nhìn thấy sắc mặt Trình Anh tím tái, mặc dù tức giận, nhưng cũng đứng lại, không tiến lên bước nào.
"Nếu ngươi thông minh, thì thả Anh Nhi ra, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây."
Đám người Hoàng Dung nhìn thấy 1 màn này thì ngạc nhiên đến nỗi chết lặng, không thốt lên nữa lời.
Dương Quá thì ngửa đầu lên trời cười to, sau nắm lấy tay Tiểu Long Nữ, dịu dàng nói: "Long Nhi, xem ra trong trời đất này, không chỉ có chúng ta là làm trái với lẽ thường. Hoàng đảo chủ được người đời gọi là Đông Tà, quả nhiên khác người."
Hoắc Đô, khi nhìn thấy Trình Anh bị Lý Mạc Sầu bắt vào vòng tròn, cũng bất chấp nguy hiểm, định lao vào bên trong, nhưng chân chưa nhắc thì đã bị 1 viên sỏi của Hoàng Dược Sư bắn ra, điểm chúng huyệt Dương Quan ở chân Hoắc Đô, khiến hắn chẳng thể nhúc nhích. Lại nghe Hoàng Dược Sư nói ra lời ấy, kèm theo ánh mắt mê ly của Trình Anh, tim hắn thắt lại. Mặc dù chỉ có chân bị điểm huyệt, nhưng toàn thân lúc này cứ như bị đắp thành tượng đá, đứng bất động tại chỗ.
10 ngày trước, khi Hoàng Dược Sư cứu thoát Trình Anh và Hoắc Đô ra khỏi biển lửa. Trình Anh lao vào vòng tay của ông, khóc ngất đi, cho nên hoàn toàn không biết, trong lúc nàng ngủ. Giữa Hoắc Đô và Hoàng Dược Sư đã sảy ra 1 cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Hoàng Dược Sư sắc mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại tiếc lộ sát khí: "Ta sẽ không ra tay với loại vô danh tiểu tốt như ngươi. Nên tốt hơn hết, ngươi hãy tự kết liễu đi."
Hoắc Đô hơi bị chấn kinh trước câu nói của Hoàng Dược Sư, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nhạt nói: "Mạng này của vãn bối là của Tiểu Trình, nếu như nàng muốn vãn bối chết, tự nhiên vãn bối sẽ chết. Nhưng tiếc là Tiểu Trình lại không muốn vãn bối chết, nàng ấy đã năm lần bảy lượt cứu mạng vãn bối, thiết nghĩ, nếu bây giờ Hoàng đảo chủ kêu vãn bối tự kết liễu, mà vãn bối lại y lệnh người, vậy chẳng phải sẽ khiến Tiểu Trình đau lòng sao?"
"Thế sao?" Hoàng Dược Sư cười khẩy 1 cái, nói: "Được, ta và ngươi cược 1 ván, nếu như Anh Nhi nói nếu ngươi chết đi, sẽ đau lòng vì ngươi, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Ngược lại... Ngươi tự mình biết phải làm gì rồi chứ?"
Hoắc Đô đã đem mạng mình ra cược, nhưng cái hắn muốn, không phải là giữ lại mạng của mình, cái hắn muốn là trái tim của Trình Anh. Hắn vốn biết tâm tính Trình Anh hời hợt, ham vui, đối với những chuyện tình cảm lại càng vô tâm. Nhưng khi nghe nàng nói sẽ đau lòng vì hắn chết đi, hắn biết trong tim nàng có 1 khoảng dành cho hắn, hắn tự nhũ, chỉ cần cố gắng 1 chút, thì tất cả trái tim của Trình Anh, sẽ là của hắn, nhưng giờ đây... Hắn thật sự đã thua rồi sao?
Hoàng Dược Sư bị Lý Mạc Sầu bức phải dừng lại, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng sắc mặt vẫn bình thản. Cười khẩy, lấy ngọc tiêu bên thắt lưng ra, bài "Bích hải triều sinh khúc" vang lên.
Mới đầu Lý Mạc Sầu thấy Hoàng Dược Sư lấy ngọc tiêu, còn hoảng sợ, luôn miệng la: "Không được thổi tiêu, ngươi thổi tiêu thì con nha đầu này sẽ chết!" Nhưng 1 lúc, thấy Hoàng Dược Sư chỉ thổi bình thường, trong tiếng tiêu không hề có 1 chút nội lực nào, mới thả lỏng bàn tay trên cổ Trình Anh. Bà vốn dĩ, bắt Trình Anh là để giúp bà chữa độc hoa Tình, tất nhiên không muốn nàng ta chết. Nói như thế cũng chỉ để hù dọa Hoàng Dược Sư mà thôi.
Hoàng Dược Sư từng sáng tạo rất nhiều chiêu thức võ công như: Lạc Anh thần kiếm, Ngọc Tiêu kiếm pháp, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Hoàng Phong Tảo Diệp Thoái Pháp, Đạn Chỉ thần công, Bích Hải Triều Sinh... Công phu nào cũng vô cùng lợi hại, nhanh, chuẩn, đẹp, lạ mắt. Thế nhưng ông chỉ làm 1 đôi câu thơ như thế này:
"Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm,
Bích hải triều sinh trỗi ngọc tiêu"
(Hoàng Dược Sư)
Nếu nói do ông thích hai loại công phu này, nên mới làm thơ khen tặng, thì cũng đúng, nhưng còn 1 nguyên do khác nữa là...
"Bích Hải Triều Sinh khúc" vẫn đang vang lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoàng Dược Sư đã phi thân đến bên cạnh Lý Mạc Sầu, xuất ra chiêu "Ngọc Tiêu kiếm pháp", đánh vào huyệt Ngọc Đường trên ngực Lý Mạc Sầu, kéo nhanh Trình Anh về ôm trong lòng. Cùng lúc đó, dùng tiêu đánh tới. Tốc độ nhanh như thiểm điện. Tiếng tiêu phát ra cũng biến chuyển không ngừng. Khiến người nhìn thấy không khỏi thán phục, vừa thổi tiêu vừa dùng ngọc tiêu thay kiếm đối địch. Tuyệt kỹ như vậy, trên đời chỉ mỗi Hoàng Dược Sư có thể mà thôi.
Lý Mạc Sầu tất nhiên không ngờ tới. Trơ mắt nhìn Trình Anh được Hoàng Dược Sư cứu thoát. Bản thân còn chật vật dùng kiếm đối phó với ngọc tiêu trong tay Hoàng Dược Sư. Trong khi đó, nội lực lại bị tiếng tiêu của lão làm cho rối loạn, kinh mạch vận chuyển ngược, có lẽ chỉ chốc nữa thôi là vỡ mạch máu mà chết. Nhưng nếu chết đi thế này, Lý Mạc Sầu không cam tâm. Suốt cuộc đời bà cô độc, sinh ra bị cha mẹ bỏ rơi, được sư phụ nhận về làm đệ tử, nhưng sư phụ lại yêu thương Tiểu Long Nữ hơn. Lớn lên lại bị Lục Triển Nguyên phụ bạc. Nay nhìn thấy Trình Anh được Hoàng Dược Sư yêu thương bảo vệ như vậy, lòng đố kị trong bà trổi lên mãnh liệt.
"AAAAAAA....." Chỉ nghe Lý Mạc Sầu hét lớn 1 tiếng, mặc cho ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư đâm sâu vào lòng ngực, lao đến xuất chưởng đánh mạnh vào người Trình Anh. Chưởng này bà dùng toàn bộ sức lực còn lại, người trúng chưởng chỉ có 1 con đường, ngực vỡ, tim nát, chết đi.
Tôi được sư phụ cứu thoát khỏi tay Lý Mạc Sầu, nằm trong vòng ôm của người, cứ tưởng đã không còn nguy hiểm. Nào ngờ...
"Anh Nhi!"
Có lẽ, tôi chỉ là 1 người qua đường. Ở thế giới kia, tôi chết đi, linh hồn vô tình đi ngang qua thế giới này, nhập vào thân xác Trình Anh. Nhưng đã là người qua đường, thì cũng đến lúc rời đi. Thế nhưng, lần chết đi này, linh hồn tôi sẽ phải đi về đâu? Địa ngục hay là thiên đàng?
"Chính tà nguồn cội là đâu?
Ðộc tôn duy ngã, chốn Ðào Hoa chơi
Mênh mông tiếng sáo trùng khơi"
Nguyễn Tôn Nhan
Chương 43: Địa ngục hay là thiên đàng?
Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, nói chung là rất rất xưa, xưa xửa xừa xưa. Trên 1 ngọn núi cao ơi là cao, cao thiệt cao, cao cảo cào cao. Ở 1 nơi xa ơi là xa, xa thiệt là xa, xa xả xà xa. Có 1 ngôi chùa; trong chùa có 1 lão hoàng thượng; lão hoàng thượng có 1 đồ đệ; đồ đệ của lão hoàng thượng... là nữ.
Trời vào thu, nắng dịu nhẹ không gay gắt, khí trời mát mẻ, lại đang là thời gian thay lá của cây cối. Cho nên tôi quyết định đến bờ suối sưởi nắng, sẵn tiện đánh 1 giấc.
Chim rừng hót líu lo, suối chảy róc rách, gió thổi lay tán cây xào xào, từng âm thanh của núi rừng đang hòa âm tạo nên 1 bản nhạc giao hưởng, vô cùng êm tai, vô cùng mượt mà, thì 1 âm thanh cường độ 115 deciben, vô cùng chói tai của 1 lão nhân vang lên từ xa, xé rách, khiến chim muông hoảng sợ bay tán loạn.
"Vô Ưu ~ ~ ~"
Tôi đang nằm dài trên tảng đá to giữa suối, vừa sưởi nắng, vừa tận hưởng âm thanh tuyệt vời của núi rừng. Đột nhiên nghe âm thanh chói tai đó vang lên, thì bất giác giật mình, bật nhanh người dậy, và vô cùng may mắn... "Bõm!" 1 tiếng, tôi đã rơi luôn xuống suối.
"Cứu... sư phụ... cứu con..." Tôi chòi lên, hụp xuống dưới suối, uống no nước, khó nhọc kêu lên mấy tiếng. Rất nhanh, 1 bóng đen từ xa bay đến. "Phịch!" 1 cái, tôi đã được kéo trở lên tảng đá to. Sau đó, 1 bản giao hưởng khác vang lên.
"Vô Ưu, chẳng phải ta đã dặn con, trước giờ cơm trưa, con phải quét xong lá cây ngoài sân sao? Tại sao lá cây vẫn còn nguyên đó, mà con lại chạy ra ngoài đây chơi hả?..."
"..." Lá cứ rụng hoài, rụng hoài, quét hôm nay, ngày mai vẫn cứ rụng nữa mà thôi.
"Con thật là không biết nghe lời, đã chạy đi chơi thì chạy đến nơi an toàn 1 chút, chạy đâu không chạy lại chạy tới bờ suối, nếu ta không đến kịp thì có phải con đã chết đuối rồi không?..."
"..." Hừ! Nếu không phải tại sư phụ, thì con có rơi xuống không?
"Vẻ mặt đó của con là gì? Ta nói không đúng sao? Con phải biết sức khỏe con vốn không tốt. Nếu mà con có mệnh hệ gì, ta làm sao ăn nói với cha mẹ của con đây hả? Ta cũng đã từng tuổi này rồi, sao con cứ để cho 1 lão già đầu hai thứ tóc như ta phải lo lắng kia chứ?..."
"..." Người có cọng tóc nào đâu mà nói là "đầu hai thứ tóc" chứ?
"Vô Ưu à, tại sao qua 1 cơn bạo bệnh, con lại thay đổi đến như vậy, trước đây con ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu, con..."
"Sư phụ!" Tôi thật sự không thể tiếp tục mặc bộ đồ ướt mem nước này, ngồi nghe sư phụ hiện tại của tôi lãi nhãi như Đường Tăng được nữa, nên liền lên tiếng cắt đứt lời nói của sư phụ: "Tới giờ ăn rồi, người không đói sao?"
Sư phụ đang mãi mê thuyết giáo cho tôi, vừa nghe tôi nhắc đến giờ ăn thì giật mình như nhớ ra gì đó, vỗ "bốp" 1 cái vào cái đầu trọc của mình, thốt lên: "Nồi cháo của ta!" Nói rồi "vù" 1 cái, biến mất như 1 cơn gió.
Sư phụ trước đây của tôi có khinh công tuyệt thế, người đến vô ảnh, người đi vô tung. Sư phụ hiện tại của tôi cũng có khinh công tuyệt thế. Đoạn đường từ chùa tới dòng suối, người cứ bay đi bay lại chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng, sao người lại không mang 1 người hiện tại, không thể dùng khinh công như tôi, cùng trở về chùa.
"Sư phụ a ~ ~ ~ Mang con về với ~ ~ ~" Tiếng kêu thê lương của tôi, lại vang lên giữa núi rừng, 1 lần nữa khiến chim muông hoảng sợ. Nhưng sư phụ hiện tại, có khinh công tuyệt thế của tôi, ngay cả cái bóng cũng chẳng còn.
Khi Lý Mạc Sầu vận 10 thành công lực đánh mạnh vào người tôi, tôi đã tự hỏi, không biết lần chết đi này, linh hồn tôi sẽ phải đi về đâu? Lúc đó tôi thật sự không biết, tôi sẽ được đến thiên đàng hưởng hạnh phúc, hay phải đến địa ngục chịu đủ sự dày vò. Nhưng giờ đây, tôi đã biết, rốt cuộc linh hồn tôi, đi về đâu. Tôi không đến địa ngục, cũng không đến thiên đàng... mà tôi lại xuyên không.
Lần xuyên qua này, tôi chẳng biết mình xuyên tới thời đại nào, tên họ là gì, chỉ biết tôi giới tính nữ, hiện tại 17 tuổi, mang phật danh Vô Ưu, có sư phụ là lão hoàng thượng già Vô Trần. Tôi nghe sư phụ hiện tại kể lại, sư phụ là nơi thâm giao với cha mẹ kiếp này của tôi. Khi tôi vừa sinh ra, người trùng hợp tới thăm cha mẹ tôi, và vì 1 lý do vô cùng đặc biệt tôi không được biết, nên cha mẹ đã giao tôi lại cho sư phụ, và vì thế thân thể hiện tại của tôi đã lớn lên ở trong 1 ngôi chùa mục nát, mà giống miếu hoang hơn, trên núi Vô Danh này suốt 17 năm.
Thân thể hiện tại của tôi, thể chất lại đặc biệt yếu kém, yếu kém đến nỗi không thể luyện được võ công, đã thế, cứ 3 ngày 1 trận bệnh nhẹ, 5 ngày 1 trận bệnh nặng. Mặc cho tôi bồi bổ, điều dưỡng thuốc men trong 6 tháng, kể từ khi tôi xuyên qua đến giờ, cũng chẳng thấy khá lên chút nào. Cứ như tôi đang trút thuốc vào 1 cái thùng rỗng đáy, đổ bên trên, lại chảy ra bên dưới. Thật sự khiến tôi chán chường. Có nhiều lúc tôi thật nghi ngờ, không biết có phải do là tôi là nữ nhi, sống cuộc sống kham khổ, cơm ăn chẳng no, mặc chẳng đủ ấm, ở cái nơi "khỉ ho cò gáy" này, lại không được sư phụ hiện tại giáo dục sinh lý đàng hoàng (thời kỳ kinh nguyệt khi dậy thì), cho nên thân thể mới yếu kém đến mức độ này không?
Hay tất cả mọi chuyện chỉ là những giấc mơ của tôi. Có thể lắm chứ, vốn dĩ không có Trình Anh, cũng chẳng có Vô Ưu, tất cả chỉ là mơ mà thôi. Tôi đã mơ 2 giấc mơ. 1 giấc mơ tôi là ái đồ của Đông Tà Hoàng Dược Sư – Trình Anh, được người yêu thương, được người bảo bọc, nhưng tôi sống trong phước lại không biết phước, cứ đi tìm kiếm những thứ xa vời, để giờ khi mất đi, có muốn níu kéo cũng chẳng còn 1 hy vọng. 1 giấc mơ, tôi là Vô Ưu đệ tử tục gia duy nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Vô Trần đại sư. 1 mỹ nhân, phải là 1 mỹ nhân, mặc dù chỉ nhìn ngắm mình qua dòng nước dưới suối, nhưng dung mạo hiện tại của tôi, đẹp đến khiến tôi bất ngờ, thế nhưng thân thể lại ốm yếu, bệnh tật. Giấc mơ trước đã tỉnh, không biết giấc mơ thứ 2 này, đến bao giờ thì tỉnh đây? Nhưng tôi nghĩ, với thân thể mỹ nhân bệnh hoạn này, tôi sẽ rất nhanh tỉnh thôi. Liệu mơ đã tỉnh, còn mơ lại được hay không?
"Vô Ưu ~ ~ ~ Còn không mau về đây ~ ~ ~" Âm thanh chói tai, đạt móc 130 deciben của sư phụ phát ra, lại 1 lần nữa khiến chim muông bay tán loạn. Cái gọi là "Thiên lý truyền âm" này, cũng quá khiến tôi ngạc nhiên đi. Hơi...
Không thể dùng khinh công, nên tôi chỉ đành thất tha thất thiểu kéo lê tấm thân bệnh hoạn của mình về chùa. Thật ra, từ chỗ dòng suối về tới chùa không xa, nói đúng hơn là nó nằm ngay sau hậu sơn của chùa mà thôi, nếu đi nhanh 1 chút, chỉ mất khoảng 10 phút là về tới chùa. Nhưng như đã nói, thân thể hiện tại của tôi vô cùng ốm yếu, nên tôi đi rất chậm, vì thế thời gian về tới chùa, tự động được nhân 2. Với sự chậm chạm đến quá đáng của tôi, nếu là bình thường ít nhất sư phụ cũng đã 3 lần dùng "Thiên lý truyền âm" để cằn nhằn tôi. Ấy vậy mà, hôm nay không biết có phải sư phụ đổi tánh hay không, trong suốt quảng đường đi, tôi chẳng nghe 1 lần nào cả.
Trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Khi về tới chùa, vừa bước chân vào sảnh đường, thì rốt cuộc tôi cũng biết được, nguyên nhân sư phụ không cằn nhằn tôi, vì tội về trễ; không phải sư phụ đổi tánh, mà do cái chùa Vô Danh trên ngọn núi Vô Danh này, suốt 17 năm không có dấu chân người lạ, giờ lại có tới 2 người.
"Hằng Nhi!"
Lời của Chanh: Chanh không biết chương mới này có làm mọi người thất vọng không? Nhưng như đã nói trong truyện, "Trên đời này, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó", mong là các nàng đừng vì đọc chương này thấy không hay, rồi lại bỏ rơi Chanh nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top