Chương 34~Chương 38

Chương 34: Trăng và sao

Sau đó, đúng như trong nguyên tác. Dương Quá dưới sự thúc giục của "Điêu huynh" mà ngày đêm luyện kiếm dưới thác nước trong sơn cốc, hắn tuy cực khổ nhưng có thể luyện được 1 thân công phu. Còn tôi, ngày ngày phải chạy đi chạy lại mệt bở hơi tai để kiếm thức ăn cho 1 người 1 điêu bọn họ.

Thức ăn người còn dễ kiếm, dùng chút công phu thì gà rừng, thỏ rừng, hay lợn rừng gì đều có, còn có thể hái trái cây dại cho Dương Quá ăn. Nhưng cái con quái điêu chết tiệc kia chỉ ăn mỗi độc xà. Con bà nó, là độc xà khổng lồ chứ có phải rắn thường đâu.

Trước đây, mỗi lần đi bắt độc xà, quái điêu đều cùng đi, lúc có Dương Quá thì nó đi 1 mình để tôi ở lại chăm sóc cho hắn, giờ nó lo luyện công cùng Dương Quá, bắt tôi đi 1 mình, thử hỏi tôi dùng cách gì để bắt độc xà đây?

Tôi nấp mình trên tán cây. Nhìn bốn, năm con độc xà đang khì khì lè cái lưỡi đỏ choét bên dưới, thật sự muốn ngửa cổ lên trời mà hét lớn: "Điêu chết tiệc, ta muốn bãi công."

"Điêu chết tiệc, ăn đi!" Tôi dùng sức chín trâu, hai hổ vứt xác con độc xà về phía quái điêu. Nó lập tức há cái mỏ khoằm đón lấy con độc xà, sau vài cái nuốt, con độc xà đã nằm gọn trong bụng nó. Có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nó trừng mắt nhìn tôi, kêu "Quác!" 1 tiếng, rồi lại lắc lắc cái mông trụi lông đi về phía thác nước nhìn Dương Quá luyện công.

Thành quả lao động khổ nhọc, còn nguy hiểm đến tính mạng của tôi suốt hai canh giờ chỉ trong vòng 5 giây đã bị quái điêu chết tiệc kia ăn mất, đã thế còn không hài lòng. Tôi muốn khóc, thật sự quá muốn khóc. Sư phụ a, con hối hận rồi, thà ở bên cạnh sư phụ còn hơn ở lại đây làm khổ sai cho con điêu lai gà xấu xí này.

"Điêu chết tiệc, ngươi biết ta khó khăn lắm mới bắt được không hả? Nếu ngươi còn như vậy ta sẽ bãi công." Tôi nhìn về phía quái điêu rời đi, hét lên, đổi lại là tiếng kêu "Quác quác!" của quái điêu.

"Haha... Ta chỉ nói giỡn thôi, yên tâm, yên tâm, ta không rời đi."

Tôi mổ bụng con thỏ, môi hết nội tạng bên trong ra, lột da, lấy 1 ít da vị trong túi ra tẩm lên mình con thỏ, xuyên 1 cành cây qua người nó, rồi đặt lên đống lửa đang cháy phừng phực bên cạnh, khoảng nửa canh giờ sau, con thỏ được nướng vàng ươm, tỏa hương nức mũi, khiến nước miếng trong miệng tôi không ngừng tiết ra. Bụng cũng réo lên đòi ăn.

Tôi quay đầu nhìn về phía thác nước, kêu to: "Dương Quá, thức ăn đã chín rồi, mau lên ăn." Nếu không lên nhanh ta ăn 1 mình ngươi ráng mà chịu.

Dương Quá nghe tiếng, nhảy vọt lên bờ, hắn để nửa thân trần, mình mảy tóc tai ướt nước, nhỏ tí tách trên đất, đi về phía tôi. Cười rạng ngời, kêu lên 1 tiếng: "Tiểu Trình!"

Máu nóng trong người tôi lại bốc lên, xông thẳng lên não, gặp võ não chặn lại không thể thoát ra được, có xu hướng chảy ngược trở xuống, thoát ra từ mũi. Rút kinh nghiệm từ nhiều lần trước, tôi nhanh chóng đưa tay bịt chặt mũi, ngửa đầu ra sao, nuốt hết máu trở về bụng. Mặc dù biết việc này là không tốt, nhưng thật sự không thể cho Dương Quá biết, tôi vì nhìn thấy cảnh tượng bán nude của hắn mà không kiềm chế được nỗi tà tâm. Nếu hắn biết được, chắc chắn sẽ đề phòng tôi, không tự nhiên cởi trần nữa thân người như vậy ngồi bên cạnh tôi, xé đùi thỏ ăn nữa. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội ngắm Dương Quá như thế này, tuyệt đối phải kiềm chế cảm xúc.

"Tiểu Trình, cô nương không ăn sao?"

"Ăn chứ, sao lại không ăn? Nếu được ăn "con thỏ lớn" thì càng tốt."

"Ta thấy con thỏ này cũng lớn rồi mà!"

"Không, còn có con to hơn, rất rất to, thịt cũng rất rất ngon. Tiếc là ta không ăn được."

"Vậy sao, để lúc khác ta sẽ đi bắt cho cô nương." Dương Quá thật thà cười nói, xé 1 cái đùi thỏ đưa tới trước mặt tôi.

Không ăn được "thỏ lớn" ăn thỏ nhỏ trước vậy. Bụng cũng rất đói, tôi chớp ngay đùi thỏ, cắn 1 miếng lớn. Oa, tài nghệ nấu ăn của tôi ngày 1 tiếng bộ rồi, nếu Hồng Thất Công còn sống, chắc tôi cũng dụ được lão vài tuyệt học võ công. Nói thì nói vậy thôi, chứ nếu Hồng Thất Công còn sống, có muốn dạy võ cho tôi, tôi cũng không muốn học đâu. Bị 1 mình sư phụ ép buộc là đủ rồi, nếu có thêm 1 người nữa. Tôi chắc đi nhảy vực Lệ Phong Quỷ lần nữa thôi.

Trong màn đêm chỉ có tiếng thác nước đổ ầm ầm trên đất, như tiếng nhạc của núi rừng. Mặc dù ồn ào, nhưng lại làm cho lòng người tĩnh lặng. Tôi nằm dài bên cạnh bờ suối, ngước mắt nhìn trăng.

Dương Quá bước đến, nằm xuống cạnh tôi, hắn cũng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

"Hôm nay trời chẳng có ngôi sao nào để ngắm, chán thật." Tôi buồn chán thốt ra 1 câu.

Dương Quá im lặng 1 lúc mới nói: "Sao thật ra cũng rất sáng, nhưng mỗi khi có trăng, ánh sáng của mặt trăng làm lưu mờ sao. Những lúc đó người ta chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng mà thôi."

"Mặt trăng sáng được là nhờ mặt trời chiếu vào, nhưng sao lại tự phát sáng. Dương Quá, ngươi nói xem, ta là sao hay là trăng?"

"Cô nương là sao!"

"Sai rồi, thật ra ta là trăng, có điều ta không được mặt trời chiếu sáng thôi."

"Vậy chắc ta cũng là trăng!"

"Ngươi lại sai rồi, ngươi là sao Bắc Đẩu. Chẳng những tự phát sáng, mà còn là kim chỉ nam cho người khác."

"Ta không tài giỏi đến thế đâu."

"Ngươi và Tiểu Long Nữ đều là sao, những ngôi sao rất sáng. Mặt trăng không có mặt trời chiếu sáng như ta, mãi mãi không thể cướp được ánh hào quang của hai người các ngươi."

"Tiểu Trình...."

"Ngươi đã có thể sử dụng thành thạo "Trọng kiếm" rồi, có muốn đi kiếm Tiểu Long Nữ không? Hãy nắm bắt lấy hạnh phúc của mình."

"Ta... 1 kẻ sắp chết như ta..."

"Dương Quá... Ngươi vẫn không tin vào y thuật của ta?"

"Không... Ta không có ý đó."

"Ngươi không có ý đó thì ý gì?"

"Quác quác! Phạch!" Tôi bị Dương Quá chọc cho tức giận, ngồi bật dậy. Ngay sau đó vô cùng hoành tráng bị quái điêu đánh bay đến thân cây, vô cùng thân mật "hôn" mặt đất.

"Điêu huynh!"

"Điêu chết tiệc, ta sẽ vặt trụi lông của ngươi, xẻ thịt ngươi làm 18 món."

"Quác quác! Phạch phạch phạch!"

Sau đêm đó, Dương Quá như được tôi đã thông tư tưởng, vô cùng hăng hái nói phải rời khỏi sơn cốc, dù ngày mai có là ngày phát độc hoa tình mà chết, hắn vẫn sẽ đem kiếm thuật tinh diệu của Độc Cô Cầu Bại đánh cho quần hùng thiên hạ thúc thủ mới cam lòng chết đi, sẵn tiện đi tìm tình yêu đích thật Tiểu Long Nữ của hắn. Con bà nó, đến tận bây giờ, tên tiểu tử này cũng không tin tưởng tôi.

"Điêu huynh, đại ân đại đức của điêu huynh, cuối cùng khó lòng báo đáp. Chốn giang hồ tiểu đệ còn mấy vụ ân oán, nay từ biệt điêu huynh, sau này sẽ trở lại làm bạn. Thanh kiếm nặng này của Độc Cô lão tiền bối, tiểu đệ xin mượn 1 thời gian." Dương Quá nói rồi, quỳ xuống cúi mọp đầu vái quái điêu 1 cái thật dài, lại hướng về phía mộ phần Độc Cô Cầu Bại vái mấy cái. Sau đứng lên nhìn tôi cười rạng rời, nói: "Tiểu Trình, chúng ta đi thôi."

"Thịch thịch thịch!" Nhìn thấy Dương Quá cười như thế thật sự khiến tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn 1 nhịp. Quay mặt vào vách núi, cố gắng khắc chế cảm xúc muốn xông đến hôn Dương Quá 1 cái, khoác khoác tay nói.

"Đi gì mà đi, ta không đi. Với lại "điêu huynh" của ngươi cũng không cho ta đi đâu." Rời khỏi đây sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần.

"Tiểu Trình, ta thật ra có 1 câu muốn nói với cô nương rất lâu rồi." Dương Quá dừng lại 1 chút, nói: "Ta đã nghe chuyện của Phùng tiền bối từ chỗ Quách bá mẫu, ta không biết tình cảm giữa cô nương và Phùng tiền bối sâu nặng cở nào, nhưng nếu cô nương cứ cả đời nhốt mình ở sơn cốc này, trốn tránh không gặp người khác, thì Phùng tiền bối sẽ vui sao?"

"Ngươi thì biết gì?" Tôi nghe Dương Quá nói thế thì không kiềm chế được cơn kích động, hét lên. Tôi là đang trốn tránh sao?

"Ta không biết, nhưng chẳng phải cô nương biết rất rõ sao?"

"Ngươi ở đó nói lung tung cái gì, mau cút đi cho ta!"

"Nếu cô nương không rời đi cùng ta, ta sẽ đưa sư phụ cô nương đến đây." Dương Quá bị tôi hét đuổi đi, nên cũng hét lên.

"Ngươi dám!"

"Quác quác!"

"Bịch" 1 tiếng, tôi bị con điêu chết tiệc cắp lấy cổ áo, ném mạnh ra ngoài. Mông đặt dưới đất, nhìn Dương Quá há hốc miệng, nhìn từ trên cao xuống.

"Oa... Các ngươi ức hiếp ta... Oa... Huhuhuhu..." 1 cổ ấm ức tuổi thân đột nhiên dâng trào lên, tôi cứ thế khóc rống lên, vang vọng cả hang động. Tôi cứ tưởng mình đã quên mất chuyện này, tại sao Dương Quá lại nhắc lại kia chứ?

Sau đó, mặc dù không muốn đi cùng Dương Quá vẫn bị quái điêu ném ra ngoài. Con điêu chết tiệc này cũng quá mức thất thường đi, lúc người ta muốn đi, nó không cho đi; lúc người ta không muốn đi, nó lại ném người ta ra ngoài. Thật con bà nó, thần điêu cái gì, ôn thần điêu thì có.
Chương 35: Giao điểm

"Sao ngươi lại muốn ta đi cùng ngươi?" Tôi thất thểu rời khỏi sơn cốc cùng Dương Quá, đi trên đường, không nhịn được, nên lên tiếng hỏi.

"Tiểu Trình..." Dương Quá đang đi đột nhiên đứng lại, làm tôi đâm sầm vào lưng hắn. Xoa cái mũi ửng đỏ, ngẩng đầu muốn mắng cho hắn 1 trận, thì bắt gặp ánh mắt chan chứa tình cảm của Dương Quá, khiến cả người tôi nổi đầy da gà, quá ngạc nhiên và hoảng sợ, chân tự động lùi về sau hai bước. Dương Quá lại tiến lên hai bước, tôi đang muốn lùi thêm hai bước, thì đã bị Dương Quá nắm chặt lấy bả vai.

Ôi, Dương Quá hắn làm sao vậy nè, đừng nói với tôi hắn muốn bỏ Tiểu Long Nữ, quyết định theo tôi đó nhé?

"Tiểu Trình! Ân nghĩa của cô nương đối với ta, Dương Quá cả kiếp này cũng không báo đáp được. Nhưng ta đã có cô cô, không thể trở thành mặt trời của cô nương. Nhưng ta tin chắc bên ngoài kia, sẽ có mặt trời của cô nương. Ta không muốn cô nương trở thành mặt trăng không bao giờ tỏa sáng. Chẳng phải cô nương đã từng nói với ta "Hãy nắm bắt lấy hạnh phúc của mình" đó sao? Ta cũng muốn cô nương hạnh phúc. Hứa với ta, phải trở về Tiểu Trình trước đây, lúc nào cũng vui vẻ cười đùa. Có được không?"

"Phụt!"

"Tiểu Trình, cô nương chảy máu rồi!"

Dương Quá a, ngươi dùng ánh mắt thâm tình đó, nói mấy lời dịu dàng đó, còn đưa khuôn mặt mỹ nam đến sát mặt ta như vậy, muốn không chảy máu mũi cũng là chuyện lạ đó nha. Huhuhuhu.

"Dương Quá, cho ta hôn ngươi 1 cái, thì ân nghĩa gì của ta với ngươi xóa hết, ngươi thấy thế nào?"

"..."

"Chẳng phải lúc nãy ngươi còn muốn ta trở về làm Tiểu Trình lúc xưa sao?"

"..."

"Dương Quá, ngươi đừng đi nhanh như vậy, ta bị mất máu, đầu choáng váng, không theo kịp a."

Đời người ai chẳng phải chết, chỉ xem cái chết của họ có đáng giá hay không thôi? 8 năm trước, di trượng, di nương chết vì bảo vệ tôi và Lục Vô Song. 8 năm sau, Phùng sư huynh chết vì bảo vệ Quách Tĩnh, Dương Quá và tôi. Cái chết của họ vô cùng ý nghĩa, bởi họ có thể dùng sinh mạng mình bảo vệ những người họ thương yêu, kính trọng. Người được họ bảo vệ, càng phải cố sống cho thật tốt, sống thật vui vẻ, sống luôn phần của họ. Tôi sớm đã hiểu rõ chuyện này. Vậy mà, suốt thời gian qua tôi lại quên mất. Còn xém chút là quên mất mục tiêu cuộc đời mình. Hỡi các mỹ nam ở thế giới "Thần Điêu" ta đến đây.

"Ngươi không định đi kiếm Quách Phù trả thù sao?"

Dương Quá nghe tôi hỏi như thế, thì sắc mặt trầm xuống 1 chút, không nói gì. Mất 1 lúc, mới cười nhạt lên tiếng: "Trả thù? Quách bá bá và Quách bá mẫu đối xử với ta tốt như thế. Tiểu Trình, cô nương nói xem, ta có thể ra tay với con gái của hai người họ sao?"

"Ngươi cũng quá tốt bụng đi, nếu là ta. Ta ít nhất cũng cho Quách Phù 1 liều thuốc sổ đậm đặc, uống vào, ít nhất cũng phải đi 7 ngày 7 đêm."

"..."

"Dương Quá! Ngươi đừng đi nhanh như vậy, chờ ta a." Tên tiểu tử này, muốn tôi cùng đi, mà cứ đi nhanh như thế, là ý gì đây?

Dương Quá và tôi hướng Chung Nam sơn mà đi, tìm kiếm Tiểu Long Nữ. Do đường xa, cho nên chúng tôi phải mua ngựa. Dương Quá thì làm gì còn đồng nào, tôi đành phải cắn bụng lấy tiền ra mà mua. Nào ngờ khi đi qua 1 khu rừng trúc, lại gặp ngay 1 cảnh Lý Mạc Sầu và Hoàng Dung giao thủ. Tôi chẳng muốn giáp mặt Lý Mạc Sầu, Dương Quá cũng không muốn gặp Hoàng Dung, cho nên hai chúng tôi xuống ngựa, lách mình núp vào 1 bụi trúc gần đó.

"Oa... hi hi..." Đột nhiên 1 tiếng cười nhỏ của trẻ con vang lên, tôi hoảng sợ xém chút nhảy bật lên, thì ra lúc tôi lách mình tránh né, đã chạm đến chỗ Hoàng Dung giấu Quách Tương. Nhìn bụi trúc quấn đầy dây mây gai nhọn, chằn chịt, khiến người ta khó có thể phát hiện được sự có mặt của Quách Tương, nếu con bé không đột nhiên cười lên, thì tôi khó lòng phát hiện.

"Có tiếng trẻ con cười!" Dương Quá cũng ngạc nhiên không kém, bật thốt lên 1 tiếng nhỏ.

"Là tiếng cười của Quách Tương."

"Quách Tương? Là con của Quách bá bá sao? Con bé ở gần đây?"

"Uhm, ở xác ngay đây." Tôi chỉ tay về bụi trúc lớn trước mặt chúng tôi.

"Bụi trúc này? Sao ta không thấy? "

"Thấy sao được mà thấy, Hoàng Dung quấn dây mây quanh bụi trúc theo thuật bát quái cửu cung của Đào Hoa đảo, ngươi tức nhiên không thấy được, cũng không đi vào trong được đâu."

Dương Quá nghe tôi nói thế thì trầm tư 1 chút, sau mới nói: "Tiểu Trình, cô nương có thể vào được không?"

"Ngươi muốn ta mang Quách Tương ra?"

"Phải! Ta mặc dù nể tình Quách bá bá mà bỏ qua cho Quách Phù, nhưng thật sự mối hận chặt tay này không nuốt xuống nổi, nếu có thể ẩm Quách Tương đi, hù Quách bá mẫu 1 chút cũng không tệ."

Tính cách âm hiểm này của Dương Quá, là học từ ai đây? Mặc dù không thích mấy việc này, nhưng tôi vẫn vào trận, ẫm Quách Tương ra cho Dương Quá. Thật sự, sức kháng cự đối với mỹ nam của tôi không được tốt cho lắm.

Dương Quá do mất tay, nếu bồng Quách Tương thì không điều khiển được ngựa, nên cái nhiệm vụ "vinh quang" đó được giao lại cho tôi.

"Oa oa oa... Oa oa oa..."

"Ngoan ngoan, Tương Nhi ngoan nha, Tương Nhi đừng khóc, cô cô thương Tương Nhi nha."

"Oa oa oa..."

"Ngoan ngoan, thương thương mà. Tương Nhi ngoan nhất, Tương Nhi đừng khóc mà."

"Oa oa oa... Oa oa oa..."

"Tiểu Trình, ta nghĩ con bé đối rồi, cô nương cho nó b-ú sữa đi."

"Ngươi đi mà cho nó b-ú!" Tôi đã không kiềm chế được mà hét lên.

"... (||| _ _)"

"Con bà nó, nín ngay cho ta, nếu không ta ném ngươi xuống ngựa."

"Hi hi hi..." Thật con bà nó, con bé này không phải là thích bị ngược đãi chứ, bị tôi hét lớn thế mà lại cười.

Sau khi đi hơn hai trăm dặm, thì bắt đầu có nhà dân, tôi vào trong xin sữa cừu sữa bò cho Quách Tương uống. Con bé b-ú sữa no lăn ra ngủ. Đến lúc này tôi mới thở ra 1 hơi, bây giờ mới hiểu, công ơn của cha mẹ lớn lao cở nào. Nuôi dưỡng 1 đứa trẻ đúng là không dễ.

"AAA... Dương Quá... nó ị, nó ị rồi... làm sao đây?"

"Oa oa oa... Oa oa oa..."

"Thì thay tả cho nó thôi."

"Ngươi đi mà thay."

"Ta... ta chỉ có 1 tay."

"Chiết tiệc!"

Đi khoảng vài ngày thì đến chân núi Chung Nam. Dương Quá hình như rất kích động, 1 đường phi nhanh ngựa lên núi, tôi do mắc Quách Tương, đường lên núi lại dốc, không dám phi ngựa nhanh, chỉ có thể chậm rãi mà lên sau. Cũng không hiểu sao, tôi lại tự chuốc khổ vào thân đi theo Dương Quá làm gì, cứ mặc kệ hắn, tự mình ngao du có phải tốt hơn không?

Tôi đến gần đỉnh núi, thì nghe tiếng đánh nhau ở phía Ngọc Hư cung của Toàn Chân giáo. Còn thấy kim luân của lão khỉ già bay vèo vèo thành vòng tròn bên trên. Liền biết ngay có chuyện, lập tức bỏ ngựa, ẩm Quách Tương đè khí bay vọt đi.

Khi tôi đến nơi, đập vào mắt là cây "Trọng kiếm" nặng 7, 8 cân trong tay Dương Quá đang giáng xuống người lão khỉ già Kim Luân. Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba vì thế mà chạy nhanh đến dùng thiết quạt và kim chử lên muốn che chắn cho lão khỉ già. Tôi chấn kinh, hét lớn 1 tiếng.

"AAAAA...... Dương Quá dừng tay." Nhưng "Trọng kiếm" đã giáng xuống. Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba do không chịu nổi cùng ngã khuỵu xuống đất. Mắt tôi hoa lên, đại não như dừng hoạt động, phi nhanh đến chỗ Hoắc Đô.

"Tiểu Trình!" Dương Quá thấy tôi đến, nên thu "Trọng kiếm" lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi.

Nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng quan tâm đến Dương Quá nhìn như thế nào, bởi vì Hoắc Đô hình như bị thương không nhẹ, hắn ngã ngồi trên đất, nhìn tôi chằm chằm.

"Hoắc Đô, ngươi có sao không?"

Hoắc Đô không trả lời tôi, chỉ ngồi bệch trên đất, nhìn tôi 1 hồi lại ngửa nhìn trời, phá lên cười to. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp nơi, cứ như tiếng hắn gọi tên tôi đêm đó. Nhìn thấy Hoắc Đô như thế, tim tôi đột nhiên thắt lại, cố gắng khắc chế nước mắt không cho chảy ra, quay đầu nhìn về phía Dương Quá.

"Dương Quá, ngươi nói ân nghĩa của ta đối với ngươi, kiếp này không thể trả, bây giờ chỉ cần ngươi tha mạng cho 3 người này, ta với ngươi xem như không còn bất cứ nợ nần gì?" Tôi chỉ vào 3 người Kim Luân, Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô ngồi trên đất nói to.

Dương Quá nhíu mày càng chặt, nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Long Nữ nằm trong lòng mình, 1 lúc lâu sau mới thở dài 1 hơi, khẽ lắc đầu cười nhạt: "Tiểu Trình... Cô nương thật sự muốn như thế sao?"

"Phải! Dù ngươi có tha hay không tha, ta cũng quyết không để 3 người này chết." Phùng sư huynh, muội xin lỗi!

"Được! Tha cho họ!"

Đạt Nhĩ Ba mặc dù không hiểu tôi và Dương Quá nói gì, nhưng nhìn thấy thần sắc của Dương Quá, biết được là hắn đã tha chết cho bọn hắn, nên liền quỳ trên đất, dập đầu với Dương Quá 3 cái, rồi lại quay đầu nhìn tôi, dập đầu 3 cái, cõng Kim Luân lên lưng, nói gì đó với Hoắc Đô mà tôi nghe không hiểu.

Chỉ thấy Hoắc Đô ngồi im trên đất, cười nhạt, lắc đầu. Nói gì đó với Đạt Nhĩ Ba. Đạt Nhĩ Ba gật đầu 1 cái, quay đầu đi thẳng xuống núi, không nhìn lại nữa.
Chương 36: Quyết định của Hoắc Đô (Thượng)

"Cứu bọn ta làm gì? Chẳng phải nói, muốn báo thù cho sư huynh sao?" Hoắc Đô nhìn tôi cười nói, giọng nói của hắn mới hờ hững lạnh lùng làm sao, cứ như chúng tôi là những người xa lạ, chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen biết. Mà như thế cũng tốt, cứ xem nhau như người xa lạ là tốt nhất.

"Chẳng phải ta đã từng nói, ta không nhẫn tâm nhìn thấy 1 người có dung mạo đẹp như ngươi chết đi sao? Biết làm sao được, ngươi lại đẹp như thế." Tôi cười gượng 2 cái, nói. 1 tay bồng Quách Tương, 1 tay đỡ lấy thân hình Hoắc Đô, lánh vào 1 nơi vắng vẻ. Giúp hắn trị thương. Hoắc Đô sau đó không nói gì nữa, chỉ trầm mặc nhìn tôi.

"Nếu như... ta không còn khuôn mặt này nữa, nàng sẽ không cứu ta sao?"

Hoắc Đô im lặng như tượng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng. Nghe Hoắc Đô hỏi như thế, người tôi cứng lại 1 chút, nhưng rất nhanh liền cười nói: "Không cứu, ta chỉ thích mỹ nam, nếu ngươi xấu xí, đến nhìn ta chẳng thèm nhìn, chứ đừng nói ta ra tay cứu ngươi."

"Vậy sao?"

"Tất nhiên!"

"Vậy nàng có thuốc nào uống vào hủy nhan không?"

"Có... Mà ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn hủy nhan nha. Thật phí phạm của trời."

"Không phải ta muốn hủy nhan."

"Vậy ngươi hỏi làm gì?"

"Để đưa cho Dương Quá uống."

"..."

"Nếu sau này gặp phải mỹ nam nào nữa, cũng có thể cho hắn uống."

"...."

"Lúc đó chỉ có mình ta là mỹ nam, để xem nàng có thể thích được ai! Hahaha..."

"Hoắc Đô!"

"A... Nàng nhẹ tay thôi, có ai băng bó mà thô bạo như nàng không?"

"Ngươi câm miệng!"

"Oa oa oa... Oa oa oa... Oa oa..."

"Chỉ mới không gặp nàng 1 thời gian, không ngờ nàng ngay cả con cũng có, nhưng không sau, chỉ cần đứa tiếp theo là con của ta là được."

"Câm miệng lại cho ta."

"Oa oa oa..."

"Nàng đừng la lớn như thế, con chúng ta sẽ sợ đó, nàng xem, nó khóc đến đáng thương như vậy?"

"Hoắc Đô!"

"Đã bảo nàng đừng la lớn như thế. Nàng muốn hù con sợ chết hay sao?"

"Câm miệng!" Cái tên Hoắc Đô này, lúc nãy bị "Trọng kiếm" của Dương Quá đánh vào đầu sao? Sao lại thay đổi nhiều như vậy?

Bên kia không biết có cảnh máu tanh mưa máu gì? Ai đánh ta, ta đánh ai, nhưng ở góc này đây, 2 lớn 1 nhỏ vừa băng bó vết thương, vừa ầm ĩ, cứ như mọi thứ trên đời điều không liên quan gì tới họ.

"Hahahahaha...." Tôi Đang băng bó vết thương cho Hoắc Đô, thì nghe 1 tiếng cười dài vang lên. Quách Tương nghe được hoảng sợ càng khóc lớn hơn.

Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười thì thấy Dương Quá tay trái cầm "Trọng kiếm" đặt lên vai 1 nữ đạo sỹ lớn tuổi. Ống tay rỗng bên phải thì quấn lấy Tiểu Long Nữ cho nàng dựa vào vai phải của mình. Quần hùng điều nhất tề chỉa kiếm về phía bọn họ.

"Tiểu Trình, hôm nay ta thành thân cùng Long Nhi, ta muốn cô nương tham dự, làm chứng cho ta và Long Nhi." Dương Quá bị đại địch bao vây, nhưng không hoảng sợ, trên mặt hiển lộ sự vui mừng, nhìn về phía tôi hét lớn. Kéo theo đó rất nhiều ánh mắt cũng nhìn về phía tôi.

Lúc nãy cứu đám người Hoắc Đô, tôi đã bị bọn lỗ mũi trâu Toàn Chân này nhìn bằng ánh mắt câm phẩn, giờ Dương Quá lại nói thế, ánh mắt câm phẩn của bọn họ lại tăng level.

Nhưng biết làm sao được, như thế nào thì cũng bị xem là đồng bọn của Dương Quá, bọn đạo sỹ đó sẽ không để cho tôi yên, vậy thì cứ đi đến nhập bọn với Dương Quá luôn cho rồi. Nghĩ thế nên tôi ôm Quách Tương lên, định đi về phía đó, nhưng chưa nhấc được bước nào đã bị Hoắc Đô nắm lấy cổ chân, xém chút nữa là té úp sấp xuống đất.

"Ngươi làm gì vậy? Bỏ ra!"

"Không bỏ, trừ phi nàng dẫn ta theo cùng." Hoắc Đô nắm chặt lấy cổ chân tôi, cười gian trá.

Tôi kéo cách nào cũng không ra, thật muốn đạp 1 đạp vào người hắn, nhưng lại nghĩ, vừa tốn công vừa tốn thuốc, cứu lấy 1 mạng hắn, giờ mà đạp rủi trúng vết thương hắn, hắn lăn đùng ra chết, không phải uổng phí công sức và thuốc của tôi sao?

"Được rồi!" Tôi chỉ là sợ uổng phí công sức của mình nên mới miễn cưởng chấp nhận yêu cầu của Hoắc Đô thôi đó.

Tôi lớp dìu lớp ẩm Quách Tương và Hoắc Đô, đi đến chỗ Dương Quá. Sau đó đám tàn binh thương tật chúng tôi "áp giải" nữ đạo sỹ Tôn Bất Nhị hướng Trùng Dương cung mà đi. Dương Quá muốn thành thân ngay trước họa Vương Trùng Dương để phần nào bù lại sự hối tiếc năm xưa của tổ sư bà bà Lâm Triêu Anh phái Cổ Mộ và Vương Trùng Dương, người sáng lập nên Toàn Chân giáo.

5 người lớn, cùng 1 đứa bé bước qua cửa hông hành lang, vào đến hậu điện Trùng Dương cung, đám đạo sỹ mặc dù muốn theo vào, nhưng bị Dương Quá hét to: "Mời các vị hãy ở bên ngoài, không ai được vào bên trong. Bọn ta đã quyết liều chết, nếu động thủ thì sẽ cùng chết với Tôn đạo trưởng." Nên chẳng tên đạo sỹ nào dám bước vào. Chỉ đứng ngoài cửa lo lắng cho sự an nguy của Tôn Bất Nhị.

Dương Quá sau khi đặt Tôn Bất Nhị ngồi xuống, thì điểm nhanh hai nguyệt Đại Chùy và Thần Đường ở sau lưng bà ta, khiến bà ta có muốn hắt xì cũng không có khả năng mở nổi mồm. Liếc mắt nhìn tôi như ra hiệu. Rồi kéo Tiểu Long Nữ đến đứng sánh vai trước bức họa Vương Trùng Dương, dùng chân hất cái bồ đoàn song song phía trước bức họa, nói to.

"Đệ tử Dương Quá và đệ tử họ Long, hôm nay kết thành phu phụ trước Trùng Dương tổ sư, có mấy trăm người ở đây làm chứng." Nói đoạn quỳ xuống dưới bồ đoàn, thấy Tiểu Long Nữ vẫn đứng không quỳ, liền nói: "Hai ta bái đường thành thân, nàng cùng quỳ xuống đi!"

Tiểu Long Nữ vẫn đứng im trầm ngâm, mắt đỏ hoe, lệ lưng tròng. Dương Quá lại dịu dàng nói: "Nàng thấy thế nào? Ở đây không được hay sao?"

"Không... không phải vậy!" Ngừng 1 lát nàng nói tiếp: "Thiếp đã không còn trong sạch, lại sắp chết, chàng hà tất... chàng hà tất đối tốt với thiếp như thế?" Nói đến đây nước mắt đã lăn dài trên má. Mỹ nữ như Tiểu Long Nữ khóc, thật sự khiến người ta thương xót.

Dương Quá vội đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Nàng chẳng lẽ chưa hiểu rõ lòng ta? Với lại, có Tiểu Trình ở đây, nàng không chết được. Chúng ta sẽ sống với nhau cả trăm năm. Nếu không được như thế, dù ông trời chỉ cho hai đứa mình sống với nhau 1 ngày, thì làm vợ chồng 1 ngày, nếu chỉ sống được 1 giờ, thì làm vợ chồng 1 giờ."

Dương Quá vẻ mặt thành thực, ánh mắt thâm tình vô hạn, đùng nói chi là Tiểu Long Nữ xúc động, đến cả tôi đây, tâm cũng mềm ra. Ôi, phải chi cũng có mỹ nam yêu tôi như Dương Quá yêu Tiểu Long Nữ thì tốt biết mấy.

"Không cần hâm mộ, nếu nàng muốn nghe, những lời ngọt ngào hơn thế, thâm tình hơn thế, ta điều có thể nói cho nàng nghe mỗi ngày."

"Nếu nghe mỗi ngày thì còn gì đặc biệt, toàn là những lời sáo rỗng, vô nghĩa, giả dối."

Hoắc Đô bị tôi liếc xéo nhưng không sợ, nhún nhẹ bả vai, cười cười với tôi. Tôi không thèm để ý đến hắn, quăng Quách Tương qua cho hắn bồng, bước đến bên cạnh nơi Dương Quá và Tiểu Long Nữ quỳ, thực hiện nhiệm vụ của người chứng hôn, kiêm luôn bà mối, cất cao giọng nói: "Hôm nay tại nơi đây, chúng ta, tất cả những người có mặt, sẽ làm chứng cho Dương Long hai người kết làm phu phụ. Dương Quá, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Tiểu Long Nữ, dù cho có bệnh tật đối nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ nàng ta không?"

Dương Quá và Tiểu Long Nữ sau khi nghe tôi sổ 1 tràn lời tuyên thệ hôn nhân thì ngẩng ra, nhìn tôi không nói lời nào.

"Chỉ cần nói "Ta đồng ý" là được!" Tôi bị nhìn, hơi sượng người 1 chút, cúi người nói nhỏ với hai người bọn họ. Rồi lại thẳng người cao giọng nói lại lần nữa: "Dương Quá, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Tiểu Long Nữ, dù cho có bệnh tật đối nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ nàng ta không?"

"Ta đồng ý!" Dương Quá học hỏi rất nhanh.

"Tiểu Long Nữ, ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý đời đời kiếp kiếp trở thành phu thê với Dương Quá, dù cho có bệnh tật đói nghèo, dù cho có chia ly cách trở, cũng quyết không phụ hắn ta không?" Nhận được câu trả lời của Dương Quá, tôi vui sướng, ưởn ngực, cao giọng nói tiếp lời tuyên thệ.

Tiểu Long Nữ chần chờ 1 lúc, nhìn Dương Quá sau cười nhạt nói: "Ta đồng ý!"

"Tốt! Ta tuyên bố, hai người chính thức là phu thê..."

Đang nói thì "Rầm" 1 tiếng, trên nóc điện, thanh xà ngang gãy sập, ngói bay tứ tung, thanh thế kinh hồn. Mái điện thủng 1 lỗ to tướng, 1 cái chuông lớn rơi thẳng xuống chỗ Tôn Bất Nhị. Mà chỗ đó lại là chỗ tôi đang đứng.
Chương 37: Quyết định của Hoắc Đô (Hạ)

"Tiểu Trình!" Chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm. Tôi đã bị nhốt vào bên trong chuông với Tôn Bất Nhị mất tiêu rồi.

"Tiểu Trình, nàng có sao hay không? Mau trả lời ta. Tiểu Trình, Tiểu Trình."

Tiếng nói lo lắng của Hoắc Đô từ bên ngoài vọng vào. Không gian trong chuông đã nhỏ, chứa đến hai người, thiếu dưỡng khí, lại thêm Hoắc Đô lãi nhãi khiến tôi càng nhức đầu, không chịu nỗi hét lên: "Hoắc Đô, nếu ngươi muốn ta chết thì cứ nói nữa đi."

"..."

Dương Quá thấy chuông đồng rớt xuống, biết tình thế không ổn, ôm lấy Tiểu Long Nữ nhảy lùi ra sau.

Khưu Xứ Cơ kêu to: "Chúng đệ tử cẩn thận, không được đả thương hai người ấy!"

Đám đạo sỹ liền ùa vào. Đang rối loạn, bỗng từ ngoài điện có 1 bạch phát lão nhân chạy vào, kéo theo 1 đàn ong mật, chính là lão ngoan đồng Chu Bá Thông.

Đàn ong bay vào lập tức đốt lung tung cả lên. Đàn ong này không phải loài ong thường mà là ngọc phong do Tiểu Long Nữ nuôi dưỡng ở tòa cổ mộ. Các đạo sỹ bị ong đốt tức thời đau ngứa khó chịu, có người lăn lộn dưới đất, càng tăng thêm cảnh hỗn loạn.

Hoắc Đô đang đứng trong điện, vừa thấy đàn ong ùa vào, dù bị thương, nhưng phản ứng nhanh nhạy, vội kéo mạnh tấm màn trong điện, bọc kính lấy mình và Quách Tương, nép người vào 1 góc khuất, tránh để bị ong đốt.

Lão ngoan đồng nhìn thấy Tiểu Long Nữ và Dương Quá trong điện thì mừng rỡ, ném vội lọ mật ong trong tay về cho Tiểu Long Nữ, nói: "Không chơi nữa, trả cho ngươi." Lão do bị ong đốt đang muốn kiếm chỗ núp, nhìn thấy quả chuông đang úp trên đất thì cả mừng, vận lực nghiêng quả chuông lên, thấy bên trong có người. Lão cũng chẳng kịp nhìn là ai, rối rít nói: "Cảm phiền, tránh ra, nhường chỗ này cho ta." Rồi kéo Tôn Bất Nhị ra khỏi quả chuông, chui vào bên trong, thả tay, quả chuông lại rơi xuống "Boong" 1 tiếng.

"Haha, bọn ong dù có ngàn con vạn con, cũng chẳng thể đốt lão ngoan đồng này cái nào nữa... A... Sao ong lại có thể chui vào đây mà chích ta?"

"Là ta chích lão?" Tôi thu lại cây châm vừa chích vào người lão ngoan đồng, lạnh giọng nói.

Lúc này lão mới để ý đến sự hiện diện của 1 người khác ngoài lão bên trong quả chuông, tuy bên trong tối thui chẳng thể thấy được gì, nhưng có vẻ lão nhận được giọng nói của tôi, nên reo lên: "Trình nha đầu, là ngươi sao?"

"Lúc ta rơi xuống vực, lão đi đâu?"

"Hahaha... Ta... Hahaha..."

"Lão bỏ lại ta 1 mình dưới đáy vực, không biết sống chết, mà chạy đi chơi vui vẻ được à?"

"Trình nha đầu, thật ra chuyện này là có nguyên do!"

"Nguyên do gì? Ta không cần biết, lão có biết xém chút nữa là ta chết ở đáy vực rồi không?"

"Chẳng phải bây giờ ngươi vẫn sống sờ sờ đấy sao?"

"Lão nói như thế mà được à?" Máu nóng trong người tôi lại bốc lên, cầm cây châm đâm loạn xạ vào người lão ngoan đồng.

"A... A... Trình nha đầu... có gì từ từ nói... A... A..." Lão ngoan đồng bị tôi chích 5, 6 mũi lên người, thì kêu rống lên như tiếng heo bị thọc huyết.

Đột nhiên quả chuông bị lật lên, lão ngoan đồng bèn dùng tay níu lại, quát: "Buông xuống!" quả chuông lại rớt xuống trở lại.

Bên ngoài vọng vào tiếng cười nói của 1 trung niên nam tử: "Chu sư thúc, bên ngoài hết ong rồi, người có thể ra."

"Không ra, khi nào ta muốn ra thì sẽ ra." Lão ngoan đồng quát to.

"Sư thúc bên trong đã sảy ra chuyện gì?"

"Không liên quan đến các ngươi... A..."

"Sao không ra?" Tôi dùng chất giọng mỉa mai châm chọc lão.

"Không thích ra thì không ra thôi!" Lão ngoan đồng yểu xùi nói.

"Hay lão muốn ở lại đây để ta thay ong chích lão?"

"..."

"Ra đi, ta hết giận rồi. Trong đây thật sự rất ngợp." Thật ra, lão ngoan đồng nếu không muốn bị tôi châm kim, thì đã điểm huyệt đạo tôi rồi, hoặc lật chuông lên mà ra. Nhưng ngược lại lão để cho tôi chích lão thoải mái, còn phối hợp kêu rên thảm thiết, chỉ để cho tôi hả giận mà thôi. Tiểu xảo nhỏ của lão tôi sớm đã nhận ra. Thấy lão có lòng thành nhận lỗi như thế, tôi cũng không chấp nhất với lão nữa.

Lão ngoan đồng nghe tôi nói thế như nhận được lệnh đặc xá, cười hì hì, dùng 1 tay hất văng quả chuông ra xa. Quả chuông bay lên, đánh mạnh vào vách tường của đại điện, rớt lại xuống đất.

Bọn đạo sỹ Khưu Xứ Cơ nhìn thấy lão ngoan đồng, thì chấp tay, cúi người hành lễ, lão ngoan đồng cười rộ lên, vỗ bịch bịch vào người bọn họ, nói: "Các hài nhi ngoan, hãy bình thân, ta miễn lễ cho đó."

Tôi bị nhốt bên trong quả chuông, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, sau khi thoát khỏi chuông đồng, thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ không biết đã đi đâu mất.

"Tiểu Trình, nàng không sao chứ?" Hoắc Đô bồng Quách Tương đi nhanh đến chỗ tôi lo lắng hỏi.

"Sao con bé không khóc?"

Sắc mặt Hoắc Đô trầm lại: "Tiểu Trình, ta là đang hỏi nàng có bị thương hay không, ta đang quan tâm nàng."

"Chỉ tại ta thắc mắc, hễ mỗi lần ngươi bồng nó, thì nó không khóc, tại sao lại như vậy?"

"..."

"Trên người ngươi có sữa cho nó b-ú sao?"

"..."

"Sao mặt ngươi lại đen thế này?" Hoắc Đô, lúc nãy băng bó vết thương cho ngươi, ngươi dùng lời lẽ công kích công kích ta, giễu cợt ta, cơ hội đến, không cho ngươi ném mùi bây giờ thì đợi bao giờ?

Lão ngoan đồng thấy Triệu Chí Kính đang nem nép định lủi đi, bèn quát to, vọt tới tóm cổ hắn: "Thằng giặc mũi trâu này, mi định lẩn đi đâu?" Nói rồi kéo sền sệt hắn đến chỗ quả chuông, nhấc chuông lên, ấn Triệu Chí Kính vào bên trong, miệng thì cứ lãi nhãi chửi "thằng giặc mũi trâu" này, "thằng giặc mũi trâu" nọ.

Vương Xứ Nhất, sư phụ của Triệu Chí Kính nhìn thấy thế thì cung kính nói với lão ngoan đồng: "Sư thúc, không biết Triệu Chí Kính đắc tội gì với sư thúc? Đệ tử tất phải trừng phạt hắn."

Lão ngoan đồng: "Ta đi kiếm người cứu Trình nha đầu, thì thằng giặc mũi trâu này đã dẫn ta đến 1 cái hang lấy trộm vương kỳ, nhưng trong đó lại giấu lũ nhện xanh xanh đỏ đỏ cực độc, may nhờ tiểu cô nương... Ô hay, tiểu cô nương đâu rồi? Đàn ong đâu rồi?"

Lão ngoan đồng nói chuyện nọ sọ chuyện kia, khiến Toàn Chân ngũ tử không hiểu đầu đuôi, chỉ thấy lão ngó bên này nhìn bên nọ, tìm kiếm Tiểu Long Nữ.

Lúc này lại có mười mấy đạo sỹ chạy tới bẩm cáo, rằng Dương, Long hai người đã rút lên lầu của Tàng Kinh Các ở núi sau, chúng không dám dùng đuốc đuổi ong, sợ thiêu hủy mất đạo tàng. Bọn Khưu Xứ Cơ cả kinh nói: "Chúng ta tới đó mau. Dương Quá thủ hạ lưu tình, đã không đả thương Tôn sư muội, ta nên đổi thù thành bạn."

Tôn Bất Nhị: "Đúng lắm!"

Nói rồi cả bọn cùng kéo đến Tàng Kinh Các. Lão ngoan đồng vì luyến tiếc lọ mật và đàn ong nên cũng muốn chạy đến Tàn Kinh Các kiếm Tiểu Long Nữ.

"Trình nha đầu, mau mau theo ta đến Tàng Kinh Các, kiếm tiểu cô nương, tiểu cô nương ta có trò chơi rất vui." Lão ngoan đồng muốn túm lấy tay tôi muốn kéo đi. Nhưng tôi kịp thời tránh né. Lườm ánh mắt sắc lẻm nhìn lão.

"Lão muốn thì tự mình mà đi. Ta không hứng thú."

"Sao thế? Thật sự chơi rất vui, có thể điều khiển đàn ong bay đi bay lại theo ý mình, ngươi không muốn học sao?"

"Không muốn!" Tôi không muốn vô duyên vô cớ đi đến đó để cho ong chích đâu.

Lão ngoan đồng bị tôi hét thì bũi môi nói: "Không muốn thì thôi, ta đi 1 mình." Nói rồi phi thân đuổi theo đám đạo sỹ về phía Tàng Kinh Các.

Tôi cảm thấy ở lại đây lâu cũng không tiện, nên giành lại Quách Tương từ tay Hoắc Đô, định đến cổ mộ trước, đợi Dương Quá và Tiểu Long Nữ.

"Oa oa oa..." Quách Tương đang ngủ say trong lòng Hoắc Đô vừa được chuyển qua tay tôi thì bật khóc nức nở. Cái con bé này không phải cũng là mầm sắc nữ đó chứ?

"Ta nghĩ nàng nên đưa con bé cho ta bồng thì tốt hơn." Hoắc Đô mỉm cười, chìa tay như muốn đoán lấy Quách Tương, tôi lập tức lách người, bồng Quách Tương xoay qua chỗ khác.

"Sao có thể, bây giờ ta phải rời đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, làm sao có thể đưa con bé cho ngươi bồng."

"Nàng đi đâu?"

"Ngươi hỏi làm gì?" Tôi nghi hoặc nhìn Hoắc Đô, hắn sao lại cười gian manh như thế?

"À! Ta quên nói cho nàng biết... " Hoắc Đô dừng lại 1 chút, cười càng thêm gian, tích tắc đưa tay ra, chộp lấy Quách Tương trên tay tôi, nói: "...từ bây giờ, nàng đi đâu, ta theo đó. Có phải không?" Câu cuối là hắn vừa nựng nịu cái gò má phúng phính của Quách Tương vừa nói. Con bé thế nhưng nín khóc, còn cười "hì hì".
Chương 38: Lửa hồng thanh sam

"Ngươi nói gì?"

"Đi thôi!"

"Hoắc Đô, ngươi nói như thế là có ý gì? Ngươi đúng lại, mau nói rõ cho ta biết." Tôi khó hiểu đuổi theo Hoắc Đô rời khỏi Trùng Dương cung.

"Bây giờ ta không còn là vương tử Mông Cổ nữa, lúc nãy lại bỏ rơi sư phụ, coi như phản bội sư môn rồi, trong người còn mang thương tích. Giờ nàng không thu nhận ta, ta không biết sẽ ra sao? Không chừng sẽ chết bờ chết bụi ở đâu đó."

"..."

"Chẳng phải nếu 1 người có dung mạo như ta mà chết đi, thì quá phí phạm của trời sao?"

"... (||| – -)"

"Cho nên, sau này việc ăn uống, ngủ nghĩ của ta đều phải trong cậy vào nàng đó... Chủ nhân!"

"Chủ nhân cái đầu ngươi, mà sau khi không ngươi có thể không còn là vương tử kia chứ? Ta bộ là con nít 3 tuổi, dễ bị ngươi lừa lắm sao?"

"Nàng không phải, nhưng cũng tương tự thế thôi! Hahahaha...."

"Hoắc... Đô..."

"Ta bị thương, nếu nàng đánh, ta chết thiệt đó. Chủ nhân!" Hai chữ cuối, Hoắc Đô cố ý nhấn mạnh, còn cười rất vui vẻ.

"..." Con bà nó, Hoắc Đô ngươi được lắm. Trước đây ta chỉ tưởng ngươi là tiểu nhân thôi, nào ngờ ngươi còn là 1 tiểu nhân da mặt còn dày hơn tường thành.

Nói là đi đến tòa cổ mộ trước đợi Dương Quá và Tiểu Long Nữ đến, nhưng vấn đề là tòa cổ mộ đó nằm ở đâu trên núi Chung Nam này kia chứ, lúc nãy nhờ có tiếng đánh nhau cùng với kim luân của lão khỉ già bay vèo vèo trên không trung, tôi mới tìm được Ngọc Hư cung, nhưng giờ thì hay rồi, đã đi cả canh giờ, vẫn không đến được cổ mộ.

"Tiểu Trình, con bé đói rồi, nàng cho nó b-ú sữa đi!" Hoắc Đô bồng Quách Tương đi theo sau tôi, nhìn thấy con bé mặt nhăn mày nhó, như muốn mếu khóc thì biết nó đói bụng, bèn lên tiếng, nhưng mà...

"Con bà nó, ngươi đi mà cho b-ú." Tại sao ai cũng kêu tôi cho nó b-ú thế này? Bộ tôi giống người có sẵn sữa cho nó b-ú sao?

"Ta cũng muốn thế, tiếc là ta không được như nàng."

"Ngươi nhìn cái gì?" Tôi bị ánh mắt Hoắc Đô liếc nhìn về bộ phận nào đó mà giật mình, bất giác đưa tay lên che lại. "Ngươi nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra."

"Móc đi rồi thì sẽ không đẹp nữa, nàng nhẫn tâm sao?"

"..."

"Oa oa oa... oa oa oa..."

"Con bé đói bụng lắm rồi, nàng nên kiếm cái gì cho nó ăn tạm thì hơn."

"Bộ ta không biết hay sao mà cần ngươi chỉ!" Chỉ là, ở nơi rừng núi hoang vu này, chỉ có cây cối và chim chóc, lấy gì cho nó ăn đây. Hức.

"Oa oa oa... oa oa oa..."

"AAAAA....." Tôi không kiềm chế được cảm xúc mà ngửa đầu lên trời thét to. Tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc. Dương Quá, ngươi đang ở đâu?

Tôi và Hoắc Đô bồng theo Quách Tương cứ đi đi lại lại vòng quanh núi Chung Nam, cũng may nhìn thấy 1 cánh đồng trồng bí đỏ, tôi bức liền 4, 5 trái chín, dùng đá đập nát 1 trái chín nhất, xé áo vắt lấy nước cho Quách Tương uống tạm, nếu không tôi thật phải cho con bé nhịn đói rồi.

"Thật ra tòa cổ mộ kia ở đâu chứ?" Tôi ảo nảo ngồi bó gối nhìn lên trời. Trời sắp tối, mà tôi vẫn chưa tìm thấy đường vào tòa cổ mộ, vô cùng chán chường. Biết trước sẽ như thế này, tôi thà cứ mặc kệ, không thèm quan tâm đến sống chết của vợ chồng bọn họ nữa, mà rời đi rồi.

"Nàng muốn đến cổ mộ?" Hoắc Đô đang cho Quách Tương uống nước bí, nghe tôi ngồi kế bên chán chường nói thì lên tiếng.

"Đi cả ngày rồi, mà chỉ thấy cây toàn là cây, ngay cả 1 ngôi mộ nhỏ cũng không thấy chứ đừng nói là tòa cổ mộ to lớn. Hơi..."

"Tại nàng đi sai hướng, thì làm sao mà thấy cho được."

"Ngươi làm như mình biết đường không bằng, có giỏi thì ngươi dẫn ta đến đó đi." Tôi tức giận, trừng mắt nhìn hắn.

"Ta biết đường!"

"Biết đường thì hay lắm sao... Gì? Ngươi biết đường, sao không nói sớm?"

"Nàng có chịu nói là muốn đi đâu đâu."

Tôi nhịn, nổi nóng là ma quỷ, nhịn, phải nhịn. "Mà sao ngươi lại biết đường tới cổ mộ?"

"Lúc trước, có mang sính lễ đến đó cầu thân Tiểu Long Nữ." Hoắc Đô không thèm nhìn tôi mà nhàn nhạt nói 1 câu.

"Hoắc Đô, ngươi là tên khốn!" Không thể nhịn được nữa rồi, tôi phải dạy cho cái tên cốc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này 1 trận. Hắn nghĩ hắn là ai mà dám cầu thân Tiểu Long Nữ kia chứ?

"Tiểu Trình, nàng bình tĩnh, làm con bé sợ rồi nè... A... Ta đang bị thương mà... Tiểu Trình...."

"Oa oa oa... oa oa..."

Sau nhiều phen trắc trở, trèo đèo lội suối, rốt cuộc tôi cũng... không đến được cổ mộ. Lý do ư, lý do vì...

Kim Luân Pháp Vương lần đầu dẫn quân Mông Cổ tiến đánh Toàn Chân giáo, bị Dương Quá đánh cho trọng thương, được Đạt Nhĩ Ba cỏng rời đi. Nhưng quân Mông Cổ nào có để yên chuyện này. Lại 1 lần nữa tiến đánh Toàn Chân giáo. Lần này vì để bảo toàn lực lượng. Khưu Xứ Cơ và Toàn Chân ngũ tử quyết định kế sách "vườn không nhà trống", toàn bộ rời khỏi Trùng Dương cung, tránh nạn. Vì thế khiến vị tướng lãnh dẫn quân Mông Cổ nổi giận. Nổi lửa hỏa thêu Chung Nam sơn.

Mùa đông hanh khô, gió bấc cứ thổi vù vù, thế lửa mạnh mẽ. Cả 1 ngọn núi với những cây cổ thụ cao mấy trượng, trở thành những ngọn đuốc lớn. Ánh lửa đỏ rực cả 1 vùng trời.

"Mau đi thôi! Lửa lớn như vậy, nàng còn đứng đó làm gì?" Hoắc Đô tiến đến muốn nắm lấy tay tôi.

"Phịch!" Nhưng tay chưa kịp vươn về phía tôi thì "vèo, vèo" 2 tiếng. 2 hòn sỏi bay nhanh đến, bắn vào vai và chân Hoắc Đô. Khiến hắn ngã khuỵ xuống, cũng may hắn bồng Quách Tương rất chắc nên mới khiến con bé không rớt xuống đất.

"Hoắc Đô!" Tôi kinh hoảng hét lên 1 tiếng, muốn tiếng đến xem hắn như thế nào. Nhưng chân chưa nhấc thì trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện 1 người.

Trong cảnh khói lửa mịt mù, nhiệt độ không khí có khi lên đến 50 – 60 độ, thế nhưng trên khuôn mặt như thiên tiên của người đó, không có lấy nữa giọt mồ hôi, từng góc cạnh trên khuôn mặt hoàn mỹ cũng trở nên rõ nét hơn. Thanh y bay bay trong gió, bị ánh lửa nhượm đỏ trở nên huyền ảo rạng ngời. Người đứng đó, không hiển lộ sự vui mừng hay giận dữ, nhưng sắc mặt lạnh nhạt đó, lại khiến người khác sợ run người.

"Sư phụ!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: