Chương 1~Chương 4
TIẾU NGẠO THẦN ĐIÊU
Tác giả: Chanh ngọt
Thể Loại: Xuyên không, đồng nhân Kim Dung, ngôn tình, cổ đại.
Beta:....
Nguồn: dựa theo cốt chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung.
Nguồn bài viết: Tự sáng tác
Nguồn :
Rating: G
Tình trạng: [Hoàn]
Warning: Khi có sẽ thông báo trong chương.
Giới thiệu
Hoàng Dược Sư a: trung niên mỹ nam nha. Ta tới ta tới.
Dương Quá nha: thiếu niên mỹ nam nha. Đợi ta, đợi ta.
Đại Võ, Tiểu Võ: dung mạo cũng trát tuyệt nha. Ta thích, ta thích.
Gia Lục Tề: ôi chao, một cái tiểu vương gia nha. Có tiền, có tiền.
Hoắc Đô: hoàng tử một nước nha, hơi nham hiểm nhưng ta thích a.
Hỡi các mỹ nam trong thế giớ Thần Điêu, đợi ta, ta đến đây.
Chương 1: Anh hùng yến (thượng)
Tôi vừa đi trên đường vừa gặm một cái bánh bao, quan sát ánh mắt mọi người xung quanh, thấy người nào người nấy hai mắt cũng mở trừng trừng nhìn bọn tôi, còn có người mềm nhũn chân té ngã trên đất thì không khỏi cười trộm. Ai biểu người đi bên cạnh tôi lại là người đẹp như thần tiên kia chứ, kaka.
Phải, người đi bên cạnh tôi quả thật đẹp như thần tiên, trên người mặc bạch y, không nhiễm 1 hạt bụi trần, làn da trắng trong như ngọc, ngũ quang tú lệ vô song. Toàn thân được bao phủ bởi một lớp sương khói mỏng manh, nữa thực nửa hư, không phải như người trần tục, không ai khác chính là người được gọi là "thần tiên tỷ tỷ" Tiểu Long Nữ, nữ chính của chúng ta nha.
Còn lý do tại sao một người có bộ dáng như đệ tử Cái Bang như tôi lại đi cạnh bên Tiểu Long Nữ thì phải quay lại 5 ngày trước.
Hôm đó, như bình thường tôi đang đi trên đường thì đột nhiên nhìn thấy một đám người, đa số là nam nhân tụ lại một chỗ, lại tranh cải cái gì rất ồn ào, do tính mê bát quái nên tôi nhanh chân chen đến xem.
"Vị huynh đài này, cho hỏi có chuyện gì vậy?" Tôi vẻ mặt nịnh nọt hỏi vị nam nhân kế bên, hắn dường như chẳng nghe tôi nói, nên tôi đành húc vào người hắn 1 cái và hỏi lần nữa, lúc này hắn mới ngẩng ra, vẻ mặt khó chụi nhìn tôi: "Ngươi không thấy à, cái lão chủ đó đang làm khó tiên nữ đấy." Nói rồi lại quay lại cố gắng nhón chân lên nhìn vào bên trong đám đông.
Lời hắn nói lại càng khiến tôi tò mò nên cố gắng chen vào trong đám đông. Vừa chen vào thì tôi đứng hình ngay tại chỗ. Ở giữa đám nam nhân đó là 1 bạch y thiếu nữ, tóc dài đen nhánh xõa trên vai chỉ cột đơn giản bằng một dải lụa cùng màu quần áo, mắt phượng lạnh nhạt nhìn mọi người, làn nha trắng như tuyết, hơi nhợt nhạt, dường như do ở chỗ tối lâu ngày, nàng đứng đó cứ như hết thảy mọi thứ trên đời không có gì liên quan đến nàng. Khi nhìn thấy nàng, trong lòng tôi vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn chưa chắc chắn.
"Mau trả tiền cho ta? Nếu không trả tiền thì cho ta thơm một cái cũng được" Lúc này một tên trong đám nói, vừa nói vừa vươn tay về phía Tiểu Long Nữ, nhưng tay còn chưa chạm được vào vạt áo của cô, chỉ thấy cô phất tay một cái khiến gã bay về sau, người đập vào sạp bánh bao khiến cả sửng bánh bao đổ ra đất.
Gã vừa sợ vừa giận, run run chỉ vào bạch y thiếu nữ nói: "Cô... Cô..."
Bạch y thiếu nữ nhàn nhạt nói: "Ta lấy bánh của ngươi ta đã trả lại cho ngươi, ta không lấy tiền của ngươi sao lại muốn ta trả."
Tôi nghe đến đây thì mới vỡ lẽ, thì ra bạch y thiếu nữ lấy bánh bao của gã kia, nhưng nàng lại không có tiền.
Tôi vội chen đến đứng trước mặt bạch y thiếu nữ: "Cô là Tiểu Long Nữ?"
Bạch y thiếu nữ: "Ngươi biết ta!"
Giọng nàng rất lạnh nhạt, nhưng khi tôi nghe được cảm thấy kích động. Người đứng trước mặt tôi thật sự là Tiểu Long Nữ nha, là nữ chính nha, mà đều càng khiến tôi kích động hơn là lúc này Tiểu Long Nữ ở đây, cũng có nghĩa tôi cũng sắp gặp được Dương Quá, aaaaa, thiếu niên mỹ nam nha, ta đến ta đến.
"Đương nhiên biết, ta còn biết Dương Quá nữa nha." Tôi kích động cầm lấy tay nàng nói.
Tiểu Long Nữ khi nghe tôi nói biết Dương Quá hình như cũng rất kích động, nên cũng chẳng để ý đến việc tôi đang ăn đậu hũ của nàng, hỏi: "Ngươi biết Quá Nhi? Quá Nhi đang ở đâu?"
"Quá Nhi?" Tôi ha ha cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu nghĩ xem rốt cuộc Quá Nhi của nàng ta hiện tại đang ở chốn nào. Nếu đúng theo tình tiết truyện, có lẽ Dương Quá đã tới ải Đại Thắng tham dự Anh Hùng Yến rồi.
Cho nên tôi cho gã bán bánh bao có ý đồ phi lễ với thần tiên tỷ tỷ của chúng ta một trận, rồi dẫn nàng lên đường tới ải Đại Thắng kiếm Dương Quá. Trên suốt đường đi Tiểu Long Nữ trầm mặc không cười không nói, tôi dùng đủ biện pháp, kể hết tất cả những chuyện cười tôi biết cho nàng nghe cũng chẳng đổi lại nụ cười của nàng, chỉ có khi nói đến mấy chuyện có liên quan đến Dương Quá mới khiến nàng mở miệng nói vài câu. Mặc dù chỉ vài câu nhưng tôi lại có cảm giác thành tựu rất lớn.
Chúng tôi một đường đến ải Đại Thắng, mất 5 ngày rốt cuộc chúng tôi cũng đến được thành trấn này, nghĩ đến chỉ chốc lát nữa thôi tôi sẽ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều anh hùng, rất nhiều rất nhiều mỹ nam thì tôi lại nhịn không được cười thầm.
"Tại sao một mỹ nhân như vậy lại đi cùng với một tên ăn mày vậy?"
"Này đừng nói, không biết chừng tên ăn mày đó là người của Cái Bang đó."
"Phải phải, hiện tại đang diễn ra Anh Hùng Yến, không biết chừng mỹ nhân và tên ăn mày kia cũng là người giang hồ đến tham gia Anh Hùng Yến."
"Tên ăn mày đó làm sao có thể là người cái bang được chứ, Cái Bang do Hoàng Bang chủ lãnh đạo làm sao có thể có một người có gương mặt với nụ cười gian tà như vậy."
"Ngươi nói ta mới để ý nha, quả thật khuôn mặt của tên đó rất gian, ngươi xem hắn lại cười ghê gợn như vậy. Ta thật rất lo lắng cho vị mỹ nhân kia. Ai..."
"Ba la... ba la..."
Tâm trạng đang tốt của tôi lại bị đám dân chúng bình thường chỉ biết nhìn vẻ ngoài làm cho giảm sút. Tôi lia ánh mắt nhìn bọn họ một lượt, bọn họ vừa thấy tôi nhìn thì im bặt, nhưng đến lúc tôi quay đi lại tiếp tục rầm rì, tôi lại liếc mắt nhìn sang Tiểu Long Nữ bên cạnh, thấy nàng chẳng có biểu hiện gì, khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ băng sương ngàn năm đó.
Tôi cũng chẳng thèm quản đám người đó nữa, cười nịnh nọt một cái với Tiểu Long Nữ: "Tiểu Long Nữ, sắp đến nơi rồi, cô có muốn dừng lại ăn chút gì đó rồi đi tiếp không?"
Tiểu Long Nữ lắc đầu: "Không cần! Ta muốn sớm gặp Quá Nhi."
Tôi gật gật đầu: "Phải, phải." Thật ra nếu bây giờ kêu tôi dừng lại ăn tôi cũng không muốn, tôi cũng rất nôn nóng đến Lục gia trang nha. (Thật ra là vì đã ăn ba cái bánh bao)
Tôi đứng trước của Lục gia trang, nhìn cảnh vật quen thuộc mà không thốt nên lời, ngập ngừng một chút, sao thấy Tiểu Long Nữ đã bước vào ngưỡng cửa thì cũng lướt người nhanh đi theo vào.
Lúc tôi vào tới cửa sảnh, thì lén núp vào một góc trong đám người. Tiểu Long Nữ cũng chẳng quan tâm đến tôi tại sao lại làm như vậy, nàng chỉ đảo mắt nhìn chung quanh, tôi đón nàng đang tìm kiếm Dương Quá.
Mọi người thấy Tiểu Long Nữ thì đều ngẩn ra, ngay cả hai người một già, một trẻ đang đánh nhau trên võ đài cũng ngẩn ra, mà dừng lại động tác.
"Cô cô! Cô cô" Lúc này một thiếu niên ăn mặt rách rưới, trên mặt cũng lấm lem nhưng không giấu nổi sự anh tuấn từ trong đám người chạy ra, lao về phía Tiểu Long Nữ, ôm chầm lấy nàng. Tôi nhìn thấy thì vô cùng kích động như có thứ gì đó đấm vào ngực, ôi ôi, thiếu niên đó là Dương Quá nha, trước mặt tôi lại đang diễn ra một màn trùng phùng kinh điển giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ hàng thật giá thật, không phải là xem phim nha.
"Quá Nhi, ngươi quả nhiên ở đây, thế là cuối cùng ta đã tìm được ngươi." Tiểu Long Nữ nói.
"Cô cô... cô cô sẽ không hắt hủi đệ tử nữa chứ?" Dương Quá ứa nước mắt nghẹn ngào nói. Tôi nhìn thấy thì tim đập thình thịch, mỹ nam khóc nha, mỹ nam khóc thật khiến cho tâm tôi mềm nhũn nha. Nếu không phải ngại Tiểu Long Nữ sẽ đánh chết tôi, tôi quả thật muốn tiến lên đó ôm lấy Dương Quá một cái.
Tiểu Long Nữ lắc đầu: "Ta không biết."
Dương Quá: "Từ rày cô cô đến đâu, đệ tử sẽ theo cô cô đến đó.
Tiểu Long Nữ cầm lấy tay Dương Quá, ánh mắt chân tình nhìn Dương Quá, hai người thân mật giữa chốn đông người lại chọc giận một người.
"Bọn ta cần tỷ thí ở đây, hai người bước ra chỗ khác hộ cho!" Người nói chính là thiếu niên đang đánh nhau trên đài.
Dương Quá dường như chẳng để tâm đến lời thiếu niên, nắm tay Tiểu Long Nữ đến ngồi xuống tảng đá kê chân cột, tâm tình.
Lúc này ánh mắt tôi mới rời khỏi đôi uyên ương thâm tình kia, nhìn về phía vị thiếu niên vừa nói chuyện đó. Thấy hắn mặc áo choàng dài màu tràm, có viền lông thú, chân cũng đi ủng da thú, không giống với cách ăn mặc của người Trung Nguyên, lúc này lại đang trên đời tỷ thí với một trung niên nam tử ăn mặc như thư sinh. Trong đầu tôi linh quang chợt lóe, người này không phải Hoắc Đô, hoàng tử Mông Cổ thì là ai.
Chương 2: Anh hùng yến (Trung)
Mặt quang mày ngọc, mắt xếch đa tình, tay cầm thiết phiến, dáng vẻ cao ngạo tự đại, thật đúng là có khí chất Vương Giả, mặt dù là cái nhân vật phản diện nhưng quả thật Hoắc Đô rất đẹp trai nha, tôi nghĩ ngoại trừ sư phụ của tôi và Dương Quá thì Hoắc Đô là mỹ nam xếp thứ 3 trong thế giới thần điêu nha, thật khiến tôi nhìn mà tâm hồn điên đảo.
"Vị huynh đệ này, ngươi bị làm sao vậy?"
Đang thất thần nhìn mỹ nam Hoắc Đô, thì 1 tiếng nói của nam nhân vang lên bên tay, tôi quay đầu nhìn người bên cạnh, bên cạnh tôi cũng là một tên ăn mày, có vẻ là đệ tử Cái Bang, trong tay còn cầm gậy trúc, vẻ mặt rất là lo lắng nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao?"
"Nước... nước giải..." Tên ăn mày bên cạnh tôi ngượng ngập chỉ tay về phía tôi, tôi nghe thấy thì ngẩng ra, lúc đầu không biết ý của hắn là gì, sao lại cảm thấy nơi khóe miệng và cầm có cảm giác ươn ướt, thì mới biết, mình kiềm chế không được mà chảy nước giải rồi. Liền ngượng ngùng nhìn tên ăn mày, cười "ha ha" hai tiếng, nhanh tay lấy tay áo lau miệng: "Cám ơn!"
Thấy tên ăn mày không để ý tới tôi nữa thì cũng quay đầu nhìn lên võ đài. Lúc này Hoắc Đô bị trung niên nam tử trên đài đánh cho có chút chật vật, trung niên nam tử lại được một mỹ nữ phi cho một ly rượu.
Mỹ nữ nói: "Chu đại ca, hãy cạn ba chén trợ hứng."
Hoắc Đô bị trung niên nam tử buộc lùi về sau một bước, còn trung niên nam tử đón lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Liên tiếp mỹ nữ phi ba ly rượu cho trung niên nam tử được gọi là "Chu đại ca". Nếu tôi đoán không lầm thì trung niên nam tử chính là Chu Tử Liễu , một trong bốn vị đệ tử "Ngư Tiều Canh Độc" của Nhất Đăng đại sư.
Hoắc Đô mặc dù tức giận đến đỏ mặt nhưng lại chẳng làm được gì. Chu Tử Liễu uống cạn ba ly rượu thì nói: "Đa tạ, công phu Đạn Chỉ thần công mới hay làm sao!"
Mỹ nữ cười nói: "Sắc bén thay "Tự ngôn thiếp" !"
Chu Tử Liễu cười, sau đó tiếp tục tỷ thí với Hoắc Đô, chỉ chốc lát Hoắc Đô bị Chu Tử Liễu móc rách quần áo trên lưng làm lộ ra trung y màu trắng. Tôi nhìn thấy thì hút vào 1 ngụm khí lạnh, tim nhất thời đập nhanh thêm nữa nhịp.
Quần hùng chung quanh nhìn thấy thì lại cười rộ lên. Đột nhiên một giọng nói trầm trầm của nam tử vang lên: "A cu si chin tơ nhi, mi ma cáp si tang, si ơ si ơ hô!"
Tôi chẳng biết là tiếng của nước nào, nhưng nhìn thấy Hoắc Đô vừa nghe được liền hét lên một tiếng, cây quạt cuốn lên 1 luồng gió mạnh, xông về phía Chu Tử Liễu. Luồng kình phong lợi hại, những người đứng xem bất giác lùi dần. Hai người lại đấu qua lại hơn trăm chiêu, khiến tôi nhìn mà không rời mắt được, hấp dẫn vô cùng.
"Ma mi pa mi, cu xi mo xi?" nam nhân nói lúc nãy lại dùng thứ ngôn ngữ tôi nghe không hiểu gầm lên, khí lực kinh người, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Chu Tử Liễu vừa nghe tiếng gầm, mày nhíu lại, sau liền biến chiêu, không phải như lút nãy thông thả viết chữ mà như cầm búa đập đá. Chu Tử Liễu múa bút như thần, Hoắc Đô vội lấy quạt ra đỡ, thu về hơi chậm bị Chu Tử Liễu viết lên cây quạt một chữ to tướng.
Hoắc Đô nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Là chữ "Võng" phải không?"
Chu Tử Liễu cười, đáp: "Không phải, là chữ "Nhữ"." Nói rồi lại xoay bút nhanh chóng viết lên quạt một chữ nữa.
Hoắc Đô hỏi: "Chắc là chữ "Nguyệt" hả?"
Chu Tử Liễu lắc đầu, nói: "Sai rồi, là chữ "Nãi"."
Hoắc Đô liền thu quạt về không cho Chu Tử Liễu viết nữa, nhưng đột nhiên Chu Tử Liễu vung tả chưởng công kích, Hoắc Đo vội giơ chưởng chống đỡ, Chu Tử Liễu thừa cơ lại đề lên hai chữ nữa. Hoắc Đô vừa nhìn thấy liền giận dữ thét lên: "Man di?"
Chu Tử Liễu vuốt râu, cười ha hả: "Không sai, chính là bốn chữ "Nhữ nãi man di"." (dịch: Mi là mọi rợ)
Quần hùng vừa nghe liền reo hò thích thú, tôi cảm thấy thương cảm cho mỹ nam bị lão già kia khinh bỉ, nhưng cũng không thể làm khác người nên cũng hùa theo mọi người reo hò hai tiếng.
Hoắc Đô bị Chu Tử Liễu điểm huyệt, ngã khuỵu xuống. Cứ tưởng là Hoắc Đô thua chắc, thì đột nhiên Chu Tử Liễu hét lên, rồi ngã lăn ra đất, mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến mọi người đều kinh hãi. Hóa ra Hoắc Đô đã phóng ám khí có sẵn trong thiết quạt về phía Chu Tử Liễu lúc ông ta đang giải huyệt đạo cho hắn. Hành động này khiến cho quần hùng căm phẫn, chỉ vào mặt Hoắc Đô mà chửi.
Hoắc Đô lại chẳng để tâm, chỉ nhếch mép cười: "Tiểu vương chuyển bại thành thắng, có gì mà hữu sỉ với chả vô sỉ? Trước khi tỉ thí, đôi bên có nói là không được sử dụng ám khí hay không? Vị Chu huynh đấy nếu sử dụng ám khí trước, tiểu vương cũng sẽ không nói gì cả?"
Phương pháp này tuy có hơi ti tiện một chút, nhưng quả thật tôi cảm thấy hắn nói không sai, lời của mỹ nam nói thì làm sao có thể sai được, đúng là có ai quy định không được dùng ám khí đâu chứ.
Hoắc Đô sau khi đánh bại Chu Tử Liễu thì trận thứ hai cũng diễn ra, người ra ứng chiến trận này là Đạt Nhĩ Ba, sư huynh của Hoắc Đô, còn bên Trung Nguyên là Điểm Thương Ngư Ẩn, sư huynh của Chu Tử Liễu.
Điểm Thương Ngư Ẩn dùng hai cái mái chèo bằng sắt gọi là thiết tương, trong vừa to vừa nặng, còn Đạt Nhĩ Ba dùng một cái chùy to đùng. Còn lấp lánh ánh vàng gọi là kim chử.
Tôi nhìn Đạt Nhĩ Ba mà ngẩn người, trong lòng thầm mắng mấy tên đạo diễn phim truyền hình, hoàn toàn dối trá, dối trá đến không thể tưởng tượng được. Trong những bộ phim "Thần Điêu Hiệp Lữ" mà tôi từng coi, nhân vật Đạt Nhĩ Ba nào cũng là thân hình to đùng, có thể nói là mặt ông địa, eo thùng phi, còn Đạt Nhĩ Ba này thân hình khô quắt như một con khỉ khô, nếu không phải nghe chính miệng Hoắc Đô giới thiệu, tôi quả thật không thể liên tưởng được giữa "Đạt Nhĩ Ba" này với "Đạt Nhĩ Ba" kia.
Bởi vì hai người trên đài, một là đại thúc râu ria, hai là khỉ khô ốm nhách nên tôi chẳng hứng thú nỗi để theo dõi trận đấu, đành liếc nhìn một vòng tất cả mọi người trong sảnh, nhưng nói nhìn tất cả mọi người, nhưng do người đông quá, nên tôi chỉ nhìn những người ở phía chủ vị.
Đứng ở vị trí chủ vị là vị mỹ nữ lúc nãy tiếp rượu cho Chu Tử Liễu, nàng mặc một bộ áo màu tím nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra tuổi thật, bên cạnh nàng còn có một trung niên nam tử, vẻ mặt thật thà chất phát, ẩn ẩn uy nghiêm, tôi đoán bọn họ là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, đứng bên cạnh Hoàng Dung có một tiểu cô nương, da trắng má hồng, hai mắt đen linh động, mặc một bộ y phục màu đỏ đang nói gì đó bên tay Hoàng Dung chắc là tiểu thư điêu ngoa Quách Phù, ánh mắt tôi lại lia tiếp. Bên cạnh Quách Phù có hai thiếu niên, vừa nhìn thấy tôi lại hít vào một ngụm khí lạnh. Ôi chao! Ôi chao!
Một người mày kiếm, mắt anh đào, trầm ổn, ôn nhu. Một người mắt phượng, môi mỏng lúc nào cũng mang ý cười, có mấy phần tinh nghịch. Mặc dù thua kém Hoắc Đô nhưng cũng là mỹ nam thiếu niên nha.
Đang mải mê ngắm mỹ nam thì "Choang" một tiếng kinh thiên động địa, khiến tôi giật mình kéo hồn phách về. Lại nghe Hoắc Đô nói to: "Tệ phương ba trận đã thắng hai trận rồi, chức vị minh chủ võ lâm tất nhiên thuộc về sư phụ của tiểu vương, các vị..."
Lời còn chưa dứt, thì Dương Quá đã cầm nữa thanh mái chèo của Điểm Thương Ngư Ẩn hùng hổ xông tới: "Thiết tương của lão sao lại để gãy, bay tới làm đau chân cô cô của ta?"
Thì ra thiết tương của Điểm Thương Ngư Ẩn bị kim chử của Đạt Nhĩ Ba làm gãy thành hai nữa, một nữa bay về phía Tiểu Long Nữ và Dương Quá.
Điểm Thương Ngư Ẩn: "Lão phu... lão phu..."
Dương Quá giận dữ nói: "Có cái thiết tương cũng không đúc cho chắc, hãy mau tạ lỗi với cô cô của ta."
Điểm Thương Ngư Ẩn không thèm để ý tới Dương Quá, khiến hắn tức giận, gằn giọng lập lại lần nữa. Hoắc Đô bị Dương Quá ngắt lời thì tức giận, quát: "Tên ********, cút mau!"
Dương Quá: "Tên ********, chửi ai đây?"
Hoắc Đô: "Tên ********, ta chửi ngươi."
Dương Quá cười rộ lên: "À, thì ra là tên ******** ngươi đang chửi ta."
Mọi người trong đại sảnh đang cực kỳ căng thẳng, bị một câu nói của Dương Quá chọc cho cười ầm lên. Hoắc Đô nghe thế thì giận tím mặt, cầm thiết quạt đánh tới chỗ Dương Quá.
Chương 3: Anh Hùng Yến (Hạ)
Tôi thấy mà cả kinh, buột miệng hét lên một tiếng, nhưng hình như chẳng ai để ý đến tiểu nhân vật như tôi. Mọi người kinh hoảng bởi Hoắc Đô đang cầm thiết quạt giáng lên đầu Dương Quá, Quách Tĩnh thấy thế định phi thân tới đỡ, nhưng thân hình Dương Quá linh hoạt né được, liền lưu loát dùng nữa cây thiết tương trong tay đánh ra mấy chiêu, khiến Hoắc Đô đứng không vững lảo đảo suýt ngã, lùi về sau.
Quách Tĩnh nói: "Quá Nhi, con có sao không?"
Dương Quá cười nói: "Không sao đâu ạ, tên này dám khinh thường Đả Cẩu Bổng Pháp của Hồng lão bang chủ. Điệt Nhi muốn dùng Đả Cẩu Bổng Pháp cho hắn nếm mùi, tiếc rằng hắn đỡ được."
Hoàng Dung nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết Đả Cẩu Bổng Pháp?"
Dương Quá: "Ban nãy Lỗ bang chủ động thủ với hắn, điệt nhi xem rồi học được vài chiêu."
Tôi thầm cảm khái, Dương Quá quả nhiên quá tinh ranh rồi, vậy tiếp theo đây có phải là một màn mỹ nam đấu mỹ nam không? Tôi không biết hiện giờ nên ủng hộ cho ai đây, quả thật rất khó chọn lựa, nhưng mà hình như việc tôi băng khuân hơi thừa bởi lý kết cuộc trận đấu đương nhiên là Dương Quá thắng rồi. Còn mọi người hỏi tại sao tôi lại biết kết cuộc trận đấu thì mọi người hỏi cũng hơi thừa, nếu tính đến thời điểm hiện tại tôi đã đọc quyển tiểu thuyết "Thần Điều Hiệp Lữ" của Kim Dung lão gia tử hết thảy hai lần, coi phiên bản phim truyền hình và phim điện ảnh hết thảy 8 lần, mọi người nói xem tôi có biết rõ hay không.
À, đừng ngạc nhiên, bởi lẽ tôi không phải người cổ đại, nói đúng hơn linh hồn tôi vốn dĩ không phải thuộc thế giới này, tôi là một thanh niên ưu tú của thế kỷ 21, một mầm cây vinh quang chưa kịp đâm chồi của tổ quốc (thời gian ủ mầm là 24 năm). Không biết gặp cái vận may gì, tôi rốt cuộc xuyên qua, mà còn xuyên qua thế giới Thần Điêu của Kim Dung lão gia tử. Tôi lúc đầu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, có chút khó thích ứng, nhưng xuyên thì cũng xuyên rồi, vậy thì hãy hảo hảo ở lại đây mà khoái hoạt, vui vẻ sống qua ngày, cho nên suốt 10 năm xuyên qua đến giờ tôi sống vô cùng vui vẻ, nếu không bị sư phụ của tôi chèn ép, tôi lại càng sống vui vẻ hơn.
Chặc, chặc, lại lạc đề rồi, chúng ta tiếp tục theo dõi diễn biến của Anh Hùng Yến thôi.
Lúc này Hoắc Đô đã rượt Dương Quá chạy vòng tròn chung quanh đại sảnh, với tốc độ cực nhanh, còn Dương Quá cầm thiết tương muốn đánh vào mông Hoắc Đô nhưng chẳng ai đánh được đối phương.
Bỗng Hoắc Đô đưa tay chụp vào cây thiết tương trên tay Dương Quá, định dùng thiết quạt đánh vào đùi hắn nhưng Dương Quá né được, dùng thiết tương quật ngang cây quạt trong tay Hoắc Đô, nói: "Cha mi phải đét mông mi này! Một ngày không đánh đòn quá ba lần, đánh hai lần rồi, còn một lần nữa này!"
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Dương Quá trêu trọc Hoắc Đô khiến tôi nhịn không được phì cười một tiếng.
Hoàng Dung hô to: "Quá Nhi, hãy đấu thử với hắn một phen, ta nghĩ hắn không phải đối thủ của ngươi đâu."
Dương Quá thè lưỡi chỉ thẳng vào mặt Hoắc Đô nói: "Ngươi có dám hay không nào?"
Hoắc Đô mặc dù giận tái mặt, nhưng lại không đáp ứng, mà chuyển đề tài nói: "Tên ********, hỗn hào, đáng lý ta phải dạy cho ngươi một bài học, nhưng vẫn chưa vội. Chuyện quan trọng bây giờ là mời tân võ lâm minh chủ Kim Luân pháp vương nói vài lời với mọi người."
Quần hùng phản đối ầm ĩ, náo loạn cả lên. Hoắc Đô lại quát to: "Chúng ta đã nói rõ từ đầu, ba trận chỉ cần thắng hai. Các vị gây ồn ào như thế là có ý gì?"
Dương Quá: "Cái lão hòa thượng kia vừa cao vừa gầy, cổ quái như thế, làm minh chủ võ lâm sao được? Ta thấy chỉ có sư phụ của ta mới xứng."
Tôi nhìn theo ánh mắt của Dương Quá, lúc này mới nhìn thấy một lão hòa thượng đầu trọc, giống y như lời Dương Quá nói vừa cao vừa gầy, giống như chỉ có da bọc xương thôi, còn tệ hơn cả Đạt Nhĩ Ba, nhìn thấy mà gợn người, thầm nghĩ cái miền đất Tây Tạng quả nhiên không dưỡng người, cũng may Hoắc Đô là người Mông Cổ chứ không phải người Tây Tạng.
Hoắc Đô tức giận, gằng giọng nói: "Sư phụ ngươi là vị nào, mau mời ra đây."
Dương Quá: "Hôm nay tranh chức minh chũ võ lâm, đều là đệ tử giao đấu thay sư phụ, phải vậy không?"
Hoắc Đô: "Đúng vậy, bọn ta đã thắng hai trong ba trận, do đó sư phụ của ta là minh chủ."
Dương Quá: "Ừ thì vừa rồi coi như các ngươi đã thắng bọn họ đi, nhưng ngươi chưa thắng đồ đệ của sư phụ ta kia mà."
Hoắc Đô: "Đệ tử của sư phụ ngươi là ai nào?"
Dương Quá cười hết sức gian: "Đồ ngu! Đệ tử của sư phụ ta tất nhiên là ta chứ ai." Quần hùng nghe được thì lại cười rộ lên, Dương Quá lại nói tiếp: "Chúng ta cũng đấu ba trận, các ngươi phải thắng hai trận, thì ta mới chịu nhận lão hòa thượng kia làm minh chủ. Nếu ta thắng hai trận, thì xin lỗi nhé, minh chủ võ lâm phải do sư phụ ta đảm nhiệm."
Quần hùng nghe xong đều phụ họa: "Đúng đúng, trừ phi người Mông Cổ thắng hai trận nữa."
"Vị tiểu ca này nói chí phải."
"Trung Nguyên thiếu gì cao thủ, các ngươi may mắn chiếm tiện nghi hai trận chưa là gì cả."
".............."
Hoắc Đô thấy thế vội nói: "Tôn sư muốn tranh chức minh chủ võ lâm, kể cũng có lý, nhưng anh hùng thiên hạ đâu ít, cứ đấu hết trận này lại đấu trận khác, thì biết bao giờ mới xong?"
Dương Quá: "Người bên ngoài đến đây đòi làm minh chủ võ lâm, sư phụ ta cũng chẳng muốn dính, nhưng nhìn thấy sư phụ của ngươi ta không thể ưa nổi."
Hoắc Đô: "Tôn sư là ai? Lão nhân gia người ngồi đâu?"
Dương Quá nghe Hoắc Đô nói thế thì cười ha ha: "Lão nhân gia người ngồi ngay trước mặt ngươi đó. Cô cô, hắn vấn an lão nhân gia đấy."
Tiểu Long Nữ bước lên bên cạnh Dương Quá "Ừm" một tiếng. Quần hùng sửng sốt, rồi cười ha hả.
Hoắc Đô bị chọc giận, quát: "Xin anh hùng thiên hạ làm chứng cho, tiểu vương sẽ giết tên nhãi ranh hỗn hào này, cũng là do hắn tự chuốc lấy họa, đừng trách tiểu vương."
Dương Quá cũng ưởn ngực nói: "Xin anh hùng thiên hạ làm chứng cho, tên nhãi ranh hỗn hào sẽ giết gã vương tử này, cũng là do hắn tự chuốc lấy họa, đừng trách tên nhãi ranh."
Quần hùng lại cười rộ lên, Hoắc Đô càng bị chọc tức lao vào đánh nhau với Dương Quá. Hai người qua lại mấy chiêu, Dương Quá dùng Đả Cẩu Bổng đánh lui Hoắc Đô, Hoắc Đô dị nghị Đả Cẩu Bổng Pháp là võ công của Hồng Thất Công không phải võ công của sư phụ Dương Quá, Dương Quá liền bỏ thiết tương trong tay mượn kiếm của một vị huynh đệ ở gần đó, lại lao vào triền đấu với Hoắc Đô nhưng đấu được mấy chục chiêu thì Dương Quá có vẻ đuối sức liền hô lên: "Cẩn thận! Ám Khí!"
Hoắc Đô nghe thế thì cả kinh liền phi thân né tránh, nhưng vốn nào đâu có ám khí, nên tức giận lại phi thân đánh về phía Dương Quá. Dương Quá lại hô lên có ám khí, Hoắc Đô lại né tránh, qua mấy lần bị Dương Quá lừa nên Hoắc Đô thả lỏng đề phòng phi thân đến định dùng thiết quạt đánh vào đầu Dương Quá, nào ngờ cảm thấy dưới chân đau xót, nhìn lại thì trên đùi bị 3 cây ngân châm cấm vào, lập tức té ngã trên sàn. Toàn thân không thể cử động. Đạt Nhĩ Ba thấy thế liền phi thân lên đài ôm lấy Hoắc Đô mang đến chỗ cho Kim Luân pháp vương, rồi nhảy ra đòi đánh nhau với Dương Quá.
Tôi thấy thế thì thầm kêu không ổn, liền lách thân mình đến chỗ Hoắc Đô. Quần Hùng lúc này đang bận rộn theo dõi diễn biến trên đài, còn Kim Luân pháp vương thì vội xem xét vết thương của đệ tử nên chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi luồn lách một hồi, liền đến ngay sau lưng Kim Luân pháp vương, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Hoắc Đô do bị trúng độc mà trở nên trắng bệch, mày nhíu chặt, ẩn ẩn một tầng mồ hôi. Bộ dáng "Tây Thi chau mày" này, Hoắc Đô diễn cũng quá đạt đi. Khiến lòng tôi nhũn ra, vội ngồi xuống, nắm lấy tay Hoắc Đô, bắt mạch xem xét.
Lúc này Kim Luân pháp vương mới biết đến sự hiện diện của tôi, liền chụp lấy tay tôi, ông ta dùng sức khiến cổ tay tôi đau nhức, cơ hồ muốn vỡ cả xương. Khiến tôi đau đến chảy cả nước mắt.
Kim Luân: "Ngươi là ai?"
Cũng may ông không dùng cái thứ tiếng xí xô xí xào tôi nghe không hiểu được, tôi vội nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cứu hắn ta trước đã."
"Ngươi có thể cứu hắn?"
"Đương nhiên, ông mau bỏ tay tôi ra, nếu không sẽ không cứu được." Kim Luân pháp vương mặc dù không tin tưởng tôi mấy, nhưng thật sự bỏ tay tôi ra, mặc dù rất đau, nhưng tôi nén đau vội vàng bắt mạch cho Hoắc Đô. Chặc, chặc, Ngọc Phong châm quả nhiên lợi hại vô cùng cũng may tôi có chế sẵn mấy viên thuốc giải, nếu không chỉ sợ chút xúi nữa cái mạng nhỏ của Hoắc Đô không giữ nổi rồi.
Tôi định bóp miệng Hoắc Đô cho hắn uống thuốc giải, lại bị lão khỉ già Kim Luân ngăn lại, bắt buộc tôi phải uống trước một viên lão mới yên tâm, cướp lấy bình thuốc trong tay của tôi, cho Hoắc Đô uống, Hoắc Đô uống thuốc xong thì sắc mặt cũng tốt hơn, tôi đang định rời đi thì lại bị lão Kim Luân ngăn lại.
Tôi trừng mắt nhìn lão: "Muốn gì đây, ta đã cứu đệ tử của ông, giờ ông định lấy oán trả ơn à?"
Kim Luân: "Ngươi là ai?"
Tôi: "Bộ ông không thấy à, ta là ăn mày, là đệ tử Cái Bang."
Kim Luân: "Ngươi không phải đệ tử Cái Bang, nếu là đệ tử Cái Bang sẽ không cứu hắn, cũng không có bản lĩnh cứu hắn."
Tôi: "...."
Kim Luân: "Ngươi là nữ."
Tôi ngớ ra, ánh mắt của tên khỉ già này cũng quá lợi hại đi, chỉ liếc nhìn sơ qua một cái liền biết ngay thân phận nữ nhi của tôi.
Kim Luân lại dùng thêm lực, siết lấy tay của tôi, đau đớn truyền khắp thân thể, tôi mắt rưng rưng nhìn lão: "Đại pháp sư à, buông tay ra rồi nói có được không, đau chết ta rồi."
Kim Luân pháp vương chẳng mảy may đến lời tôi nói, tôi đành phải thú nhận thật: "Ta đúng là nữ, bởi vì yêu thích vẻ đẹp của Hoắc Đô, không đành lòng nhìn thấy hắn chết, nên mới cứu, còn vì sao ta có bản lĩnh cứu hắn, bởi sư phụ ta có dạy qua ta y thuật."
Kim Luân: "...."
"Ôi, ôi, đau chết ta, lão già chết tiệt, ta đã nói thật, sao lão còn bóp mạnh tay hơn vậy?" Tôi đau quá rào khóc. Liền dẫn đến sự chú ý của đám người chung quanh, ai cũng quay đầu nhìn tôi. Ngay cả Dương Quá đang đánh nhau với Đạt Nhĩ Ba trên võ đài cũng dừng lại, Đạt Nhĩ Ba thấy sư phụ của hắn đang ở cùng người lạ thì vội phi thân đến.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng nhìn về phía tôi, ngay cả người không nên nhìn về phía tôi là vợ chồng Lục Quán Anh cũng nhìn về. Vừa thấy tôi thì Lục Quán Anh đầu tiên là kinh ngạc, sau định nói gì đó.
Tôi vừa nhìn thấy vợ chồng Lục Quán Anh nhìn, tôi vội la lên: "Không được nói, không được nhìn."
Quần hùng khi nghe tôi hét lên như thế thì ngẩn ra, ngay cả Kim Luân pháp vương cũng giật mình mà nới lỏng tay, tôi biết không thể ở lại đây được nữa liền nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của Kim Luân pháp vương. Sử dụng mười phần công lực, phi thân đi mất.
Chương 4: Song kiếm hợp bích
Cũng may khinh công là môn tôi yêu thích nhất, cũng chú tâm học nhất nên chỉ chốc lát tôi đã bay ra khỏi Lục gia trang. Một đường bay thẳng vào khu rừng gần đó, đến khi trốn lên một cây cổ thụ cao, không thấy có ai đuổi theo mới thở một hơi nhẹ nhõm. Trong lòng vừa tiếc không xem được màn đấu võ giữa Tiểu Long Nữ và Kim Luân pháp vương, không thể ở lại tiếp tục dự Anh Hùng Yến, lại vừa lo lắng không biết lúc nãy Lục Quán Anh có nhận ra mình hay không, không biết hắn có nói linh tinh hay không, nếu chẳng may hắn nói linh tinh, để sư phụ biết được, vậy chẳng phải tôi chết chắc sao, chặc chặc, sao này phải cẩn thận một chút mới được.
Mà nói đi nói lại cũng tại cái tội ham mê nam sắc hại, nếu không đâu đến nỗi bị thương ở tay còn chạy trối chết chứ. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cổ tay liền đau, tôi vội lấy thuốc trong túi ra xoa vào chỗ đau, lại nhớ đến, lúc nãy bình "giải dược toàn năng" của mình đã bị Kim Luân pháp vương cướp lấy thì trong lòng lại đau như ai cắt. Suy đi tính lại vẫn cảm thấy hôm nay quả nhiên lỗ nặng mà.
Ngồi trên cây nghĩ ngợi một chút, không biết kế tiếp nên đi đâu, cảm thấy đói bụng nên tôi lấy gói bánh bao trong túi ra ăn. Lại nghĩ nghĩ không biết có nên đi săn một con gà rừng về làm thịt nướng lên ăn không.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền thèm, liền nhét bánh bao trở vào túi sách, định phi thân xuống đất đi bắt gà rừng, thì đột nhiên bên dưới có vô số người dùng khinh công bay đến, tôi lập tức nén hơi thở để tránh bị phát hiện.
Người đến là đám người Kim Luân pháp vương, Hoắc Đô, còn có Hoàng Dung, Quách Phù, và hai cái mỹ nam là Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn.
Quách Phù bị Kim Luân pháp vương bắt, Hoàng Dung muốn cứu con gái nên đánh nhau với Kim Luân pháp vương, nhưng một thai phụ cùng hai cái thiếu hiệp mỹ nam học chưa thành tài thì làm sau có thể đấu lại cái lão khỉ già Kim Luân chứ.
Hoàng Dung bị Kim Luân chưởng cho một chưởng, cũng may là né được nhưng lại động thai khí, có vẻ rất đau ngã khuỵu xuống đất, Kim Luân pháp vương thừa thắng xong lên, định giáng cho Hoàng Dung thêm một chưởng. Quách Phù hoảng sợ la toán lên. Hai mỹ nam Đại Võ, Tiểu Võ thấy thế thì định tiến lên ngăn cản, tôi thấy thế thì không thể làm ngơ liền dùng chỉ pháp bắn một thỏi bạc về phía Kim Luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương thình lình bị tôi tập kích, nhưng là cao thủ nhất nhì trong võ lâm nên kịp thời né tránh, quát lên: "Ai?"
Hoàng Dung cũng ngạc nhiên, thốt lên: "Đạn chỉ thần công!" Cũng trong tích tắc cướp được Quách Phù trong tay hai gã lính Mông Cổ về, lui về một phía với Đại Võ và Tiểu Võ.
Tôi vừa dùng chỉ pháp tấn công Kim Luân pháp vương, nghĩ là không thể trốn trên cây được nữa, đang định nhảy xuống thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ lại đến. Thế là mọi nghi vấn về việc người tập kích Kim Luân pháp vương là ai đều đổ dồn vào đôi uyên ương đó.
Hoàng Dung ngạc nhiên hỏi: "Quá Nhi, con cũng biết Đạn Chỉ Thần Công?"
Dương Quá ngẩn ra, tất nhiên không biết Hoàng Dung đang nói gì, tôi thấy thì cười thầm trong lòng, nhưng cũng không quên ở đây toàn là cao thủ nên cố nén hơi thở đến mức thấp nhất để tránh bị phát hiện.
Dương Quá nhìn Hoàng Dung kêu một tiếng: "Bá mẫu!" lại nhìn về phía Kim Luân pháp vương, nghiêm giọng nói: "Hoàng bang chủ mang bệnh trong người, ngươi đâu có thể thừa cơ hiếp yếu!" Nói rồi dùng kiếm lao thẳng về phía Kim Luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương dùng ngón tay búng vào mặt thanh kiếm "Tâng" một tiếng, mũi kiếm Dương Quá bị đánh lệch đi, cánh tay cũng có điểm khó chụi, vội phi thân tránh một bên.
Kim Luân pháp vương cười nói: "Tiểu hoàn đồng! Ngươi võ công không tệ, tương lại sẽ hơn hẳn ta, bây giờ chưa phải là đối thủ của ta, nếu cứ liều mạng, chẳng hóa ra chết uổng hay sao?"
Dương Quá: "Ta từ nhỏ được Hoàng bang chủ nuôi lớn, có ta ở đây ngươi đừng hòng gây khó dễ người. Với lại nếu không phải Hoàng bang chủ đang có bệnh thì công phu của ngươi chưa chắc thắng nổi đâu."
Kim Luân pháp vương nghe thấy thế thì cười lớn: "Nếu như ngươi có nghĩa khí như vậy, thì hãy cùng ở lại với bọn họ." Nói rồi xuất chưởng đánh về phía Dương Quá. Tiểu Long Nữ thấy thế cũng rút kiếm bay đến trợ chiến.
Nhưng cái lão khỉ già này cũng quá lợi hại đi, hai người Dương Quá và Tiểu Long Nữ cùng đấu với lão mà vẫn không chiếm thế thượng phong. Tôi xem một hồi thì sợ lão khỉ già đã thương Dương Quá, liền bất chấp la lên: "Song kiếm hợp bích, mau song kiếm hợp bích đi."
Mọi người nghe tiếng tôi thì ngẩn ra, bất giác nhìn về phía tôi, Dương Quá ngẩng ra một chút, sau như nghĩ đến đều gì đó liền la to: "Cô cô sử dụng Ngọc Nữ kiếm pháp."
Tiểu Long Nữ không nói hai lời, liền dùng Ngọc Nữ kiếm pháp, còn chiêu kiếm của Dương Quá hình như là Toàn Chân kiếm pháp, hai người kết hợp hai thế kiếm liền khiến lão khỉ già Kim Luân rơi vào thế hạ phong, bị bức lui xa mấy trượng. Vẻ mặt có chút khó coi, nói: "Khá lắm, khá lắm, song kiếm hợp bích, bộ kiếm pháp này có tên là gì?"
Tôi lúc này cũng nhảy xuống đất, đang đứng ở một bên vừa nghe Kim Luân pháp vương hỏi như thế liền nhanh miệng nói: "Thích lư kiếm pháp!"
Kim Luân quay đầu nhìn tôi, vừa nhìn thấy tôi ánh mắt càng thêm dữ tợn, nếu ánh mắt có thể giết người tôi nghĩ tôi đã chết mấy trăm lần rồi.
Dương Quá nghe tôi nói thế thì rất thích ý, liền cười rộ lên: " Thích lư kiếm pháp? Hay, kiếm pháp dùng để đâm lừa trọc đầu gọi là thích lư kiếm pháp thì không còn gì bằng."
Kim Luân pháp vương nghe Dương Quá nói thì càng thêm tức giận, quát: "Có ngày các ngươi sẽ ném mùi lợi hại của Kim Luân pháp vương ta." Nói rồi sải bước đi. Đám tùy tùng của lão cũng nhanh chóng lớp dìu lớp đỡ Hoắc Đô với Đạt Nhĩ Ba bị thương rời đi, tôi tiếc nuối nhìn theo bóng Hoắc Đô rời đi, nhưng không hiểu sao Hoắc Đô đang được dìu đi lại quay đầu lại nhìn tôi cười khẩy một cái đầy thâm ý, khiến tôi lạnh toát cả sống lưng. Bởi ánh mắt hắn cũng quá đáng sợ đi. Ôi ôi... Tôi lại tự chuốc họa vào thân rồi.
Đám người Hoàng Dung và Dương Quá không đuổi theo Kim Luân pháp vương, tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nhìn thấy bóng lão khỉ già đó càng đi càng xa, tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội hét to lên: "Lão già, trả bình thuốc lại cho taaaaaaaaa."
Ngay sau tiếng hét của tôi, chỉ nghe "vèo" 1 tiếng, một vật không xác định được là vật gì bay tới chỗ tôi với tốc độ cực nhanh tôi nhanh tay chộp lấy, do lực lão khỉ già ném rất mạnh khiến tay tôi phải chụi một trận đau rát, nhưng khi nhìn cái bình sứ trắng trong tay, tôi liền quên mất cảm giác đau. Cuối cùng "giải dược toàn năng" cũng trở về với tôi, thật khiến tôi vui mừng, mà sao lại có thể không vui được kia chứ, bình dược này ngốn của tôi không ít bạc và nữa năm thời gian chế luyện, chỉ có 10 viên, lúc nãy đã cho Hoắc Đô 1 viên, tôi uống 1 viên, hiện tại chỉ còn 8 viên, tôi phải hảo hảo bảo quản để dùng vào lúc cần thiết.
"Cô nương là?" Tôi bị hỏi đột ngột thì giật mình, quay đầu lại thì thấy Hoàng Dung, Đại Võ, Tiểu Võ và Quách Phù đã đi đến bên cạnh. Liền cười ha ha hai tiếng, trả lời: "Người qua đường, người qua đường thôi, các vị không cần bận tâm đến ta."
Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng đi đến. Dương Quá gật đầu với tôi 1 cái như chào hỏi, rồi ôm quyền nói với Hoàng Dung: "Quách bá mẫu, Quá Nhi xin đi trước." Nói rồi không đợi Hoàng Dung đồng ý, liền nắm tay Tiểu Long Nữ rời đi. Tiểu Long Nữ trước khi đi liếc nhìn tôi một cái, miệng ngọc nhả ra hai chữ: "Đa tạ!" Thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh, liền vẩy tay cười nói: "Không có việc gì, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đi đường bình an nha, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Một màn đó lại khiến mọi người ngẩn ra, khi Dương Quá và Tiểu Long Nữ rời đi, tôi cũng định rời đi, định vào rừng bắt gà nướng ăn, tay lại bị Hoàng Dung nắm lấy, mà lại nắm ngay cái tay bị lão khỉ già Kim Luân bóp cho bầm tím lúc sáng, khiến tôi bị đau la "Á" 1 tiếng. Hoàng Dung giật mình vội bỏ tay tôi ra.
"Cô nương là người sử dụng Đạn Chỉ thần công lúc nãy, không biết cô nương có quan hệ như thế nào với gia phụ?" Hoàng Dung hỏi.
"Cha bà là ai?"
Hoàng Dung đại khái là cảm thấy tôi đã cứu bà 1 mạng, lại làm đau tôi, nên đối với thái độ cà lơ phất phơ của tôi cũng không giận, mà ôn tồn nói: "Gia phụ trên giang hồ được tôn là Đông Tà – Hoàng Dược Sư, không biết cô nương có quan hệ gì với gia phụ?"
Tôi giả bộ suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đông Tà – Hoàng Dược Sư, có nghe qua nhưng chưa từng gặp mặt, không có quan hệ, hì hì"
Hoàng Dung: "Vậy à, đã làm phiền cô nương."
"Không sao, không sao, ta đang rất rảnh, nếu đã hết chuyện, vậy ta đi đây." Nói rồi định xoay người đi, nhưng nhớ tới Chu Tử Liễu bị trúng độc chưa có thuốc giải nên lấy 1 viên giải dược toàn năng cho Hoàng Dung rồi nhanh chóng lủi đi, không muốn ở lại đấu trí với một người thông minh như Hoàng Dung chút nào, tôi đoán đại khái Hoàng Dung đã đoán ra được thân phận của tôi, nhưng chỉ là do tôi cứ một mực phủ nhận nên cũng không muốn nói ra mà thôi. Thật sự tôi cảm thấy mấy người mang họ Hoàng thật sự rất gian trá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top