CHƯƠNG 7

Tháng ba, thuộc tiết mộ xuân, hoa cỏ xanh tươi, chim oanh bay lượn, cũng chính là một mùa mà cảnh sắc thành Thiên Dương đẹp hơn hết cả.
Trúc mọc san sát như rừng, lá xanh mơn mởn, thỉnh thoảng lại thêm một hồi chuông từ phía xa xa đưa tới, tiếng nghe văng vẳng như có như không, làm cho cảnh giới càng thêm đặc sắc.

Hạnh hoa nở rộ trên đường, một trận gió thổi qua, vô số cánh hoa rụng xuống như mưa. Một nam tử bạch y tóc dài, dáng vẻ cô độc đi đến. Phía sau, một thiếu nữ áo xanh lặng lẽ bám theo cước bộ của hắn, trong tay nàng ôm một bao vải dài.
Nam tử dừng chân, ngắm hoa rơi, dường như nhớ đến điều gì đó, lông mày nhíu lại.
"Thiếu chủ, môn chủ và mọi người đang đợi." Thấy hắn xuất thần, lục y thị nữ sau lưng nhẹ giọng đề tỉnh.
Dịch Phong liếc mắt nhìn vào trường đình, trong đó, vài vị nguyên lão của Vạn Kiếm Môn đang mở tiệc tiễn hành. Bỗng nhiên bên tai vọng lại tiếng hát:
"Ẩn Ẩn phi kiều cách dã yên,
Thạch cơ tây bạn vấn ngư thuyền,
Đào hoa tận nhật tùy lưu thủy,
Động tại thanh khê hà xứ biên."
(Đào Hoa Khê - Trương Húc)

[DỊCH: Suối Đào Hoa
Thấp thoáng cầu bay khói toả màu
Rong rêu bờ đá, thuyền bên nhau
Hoa Đào tàn rụng theo dòng nước
Thạch động, suối trong dạt xứ nào?]

Giọng ca thanh thoát, hát lên một cách tự nhiên, chẳng chút giả tạo, không riêng gì lục y thị nữ, đến cả bạch y nam tử, đang ngắm nhìn những cánh hoa rơi trên không trung, cũng bất giác nhìn về nơi vọng ra tiếng hát. Một nhóm thiếu nữ đang vui vẻ chơi đùa, nổi bật nhất là nữ tử ở giữa mặc váy dài bách điệp xuyên hoa màu anh đào. Tất cả mọi người trong trường đình đều cười rộ lên khi nghe nàng hát.
Nam tử bạch y tóc dài đứng trên đường, theo dõi hồi lâu, trong đôi mắt sâu không thấy đáy bỗng lóe lên tia sáng xa xăm yếu ớt.
"Tử Quyên, đó ai?"
Câu hỏi đột ngột này khiến Tử Quyên không khỏi ngây người, rồi liếc nhìn thiếu chủ với vẻ kỳ quái, kinh ngạc trước sự quỷ dị và tàn nhẫn lại hiện lên trong mắt hắn, nhẹ nhàng trả lời: "Đó Ánh Nguyệt tiểu thư, con gái của Thủy hương chủ..."
Có chút khinh miệt, Dịch Phong hốt nhiên nhướn mày cười gằn. "Lũ tiện nhân đó lại dám cười như vậy sao..."
Tử Quyên thấy hắn nhấc tay, như vô ý mà hữu ý, động vào vết thương sau vai, trong mắt, là sự u uất nặng nề.

Bỗng cảm thấy bên tai có gió vù qua, thiếu chủ đã không còn ở chỗ cũ.
"A á á!" Tiếng kinh hô vang vọng trong đám nữ nhân.
Nam tử bạch y tóc dài hốt nhiên như từ trên trời bay tới, một tay ôm quanh eo Thủy Ánh Nguyệt, cũng không thấy hắn dùng lực ra sao, phi vọt lên trên. Thiếu nữ vận y phục màu anh đào nhất thời sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
"Phong nhi, con làm thế này là sao?"
Nhìn người cháu vốn quái dị kiệt ngạo của mình, môn chủ Vạn Kiếm Môn hỏi với giọng bất lực.
"Ta chán ở một mình rồi!....Ta muốn nữ nhân này đến bồi ta....Được chứ?"
Nhãn thần của Dịch Phong rất bình tĩnh, rất lãnh đạm, không biết hắn đã làm gì, nữ tử kia ánh mắt tóe lên niềm phẫn hận và uỷ khuất, mặc dù không ngừng nỗ lực vùng vẫy, nhưng không sao động đậy được. Hắn kiệt ngạo nhìn bá phụ, nhìn tất cả các nguyên lão.
"Thiếu chủ!" Vài vị nguyên lão trong đình không bàng quan được nữa, lũ lượt vỗ kiếm định phi lên.
"Thôi vậy..." Môn chủ rốt cuộc cũng động thủ, đối mặt với nụ cười lạnh vẫn treo trên miệng Dịch Phong, ông từ tốn nói:
"Hôm nay con phải đi xa, khi nào con quay về, ta sẽ làm chủ cho con, hỏi cưới Thủy cô nương làm thê tử, được không?" Mục quang của ông vẫn sâu sắc khó dò....
-------------------------------------------------
Mấy ngày trước....
Mùi thơm của Quảng Hoắc Hương bay ngào ngạt trong phòng. Tử Quyên đứng hầu sau bức bình phong, thỉnh thoảng nghe tiếng nước vang lên. Đương lúc xuất thần ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ, bỗng nghe tiếng nước rào rào, dường như thiếu chủ đang tắm xong, gọi nàng.
Tử Quyên vội vàng vòng qua bức bình phong, giăng bộ đồ ngủ, khoác trường sam bằng lụa trắng lên thân hắn, nhờ những tia sáng hiếm hoi rọi vào, Tử Quyên theo ý thức vuốt phẳng chỗ áo nhăn trên vai hắn.
Rất kỳ quái, tuy vừa tắm trong nước nóng, nhưng da thịt thiếu chủ vẫn ẩm ướt mà băng lãnh.

Bỗng tay nàng khựng lại, nàng lại động phải vết thương bên vai của hắn. Nhớ lại hồi trước khi vừa mới đến phục thị thiếu chủ, lần đầu tiên nàng vô ý chạm vào vết thương kỳ quái trên vai hắn, còn chưa minh bạch chuyện gì, kiếm của thiếu chủ đã rạch phá lớp da ở yết hầu nàng!
Lần đó, hắn cơ hồ đã giết nàng.
Lần này Dịch Phong thở dài, sau đó, trường y bằng lụa trắng vừa khoác lên thân chầm chậm tuột xuống, hắn nhấc tay vòng ra sau vai, xoa vết thương kỳ quái đó. Dưới bả vai, có một miệng vết thương màu đen to khoảng một đốt ngón tay, sâu bên trong vết thương, có thể lờ mờ trông thấy xương trắng ghê rợn.
"Thiếu chủ!" Tử Quyên rút khăn định lau vết thương trên vai hắn thì nhìn thấy, thiếu chủ bắt tay vòng ra sau vai, ngón tay che vết thương, mái tóc đen ướt đẫm rối tung, lòa xòa trên da thịt trắng toát.
Trong đêm khuya tịch mịch, Dịch Phong cứ đứng quay lưng lại với nàng như vậy, toàn thân bắt đầu hơi run rẩy.
Tử Quyên không biết nói gì, chỉ thấy trong bóng tối, thiếu chủ vốn luôn quỷ dị kiệt ngạo tựa như phát điên, hốt nhiên quay tay lại, dùng ngón tay hung bạo kéo xé vết thương trên vai. Tựa như điên cuồng tự hủy hoại cơ thể mình, hắn bỗng nhoài ra với lấy thanh kiếm đặt trên bàn.
"Thiếu chủ! Thiếu chủ?" Tử Quyên kinh hoàng, không kịp nghĩ gì, nhào lên, tay không nắm chặt lấy kiếm một nửa đã rời bao. Ánh trăng mờ mờ chiếu vào từ ngoài cửa sổ làm ánh lên khuôn mặt gần như méo mó của người trước mắt nàng.
Đột nhiên, Tử Quyên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, yết hầu đau dữ dội, ngay đến nửa tiếng hét kinh hãi cũng không kịp phát ra, cổ nàng đã bị người bóp chặt. Những ngón tay trắng toát từ từ xiết thít lại, nàng nghẹt thở há to miệng để hô hấp.

"Con đang làm cái gì đấy? Phong nhi?"
Đột nhiên, đang ra sức giãy giụa, nàng nghe thấy thanh âm của một người khác ở cửa phòng, sau đó, phảng phất như bị sét đánh, bàn tay tóm cô thoáng chốc vô lực.
Môn chủ... môn chủ tới rồi.
Đã hôn mê nửa chừng, trong lòng nàng thở hắt ra một hơi như được cởi bỏ gánh nặng.
"Ta, ta..." Dịch Phong quỳ gập gối xuống mặt đất, trong thanh âm còn kèm theo dã tính còn sót lại và sự cực lực tranh đấu, rồi, thanh âm cơ hồ điên cuồng đó, bỗng bị bóp méo một cách kỳ dị. Tử Quyên ngẩn người một lúc rồi mới thanh tỉnh lại, đó, đó không ngờ là...
Tiếng khóc nức nở!
Thiếu chủ? Thiếu chủ!
Nàng chưa từng bao giờ tưởng tượng qua, con người sắc lạnh kiệt ngạo bên cạnh mình, có lúc quỳ trên mặt đất khóc ròng.
Từ lâu nay, nàng thậm chí còn cho rằng, trừ chém giết và trầm mặc, không còn điều gì khác phát sinh trên thân người này.

Đột nhiên, thanh âm thổn thức kia mất đi sự khống chế, tiếng khóc thống thiết gần như điên cuồng. "Tại sao?... Tại sao không để ta chết đi?!"
Trong cơn tĩnh lặng, thanh âm ngoài cửa truyền lại, đượm chút bi thương. "Đừng như vậy....Con cũng biết không còn cách nào khác . Phụ mẫu con con không tiếc mạng sống, phụ không thể để cái chết của họ trở nên nghĩa được....Phong nhi, con giọt máu cuối cùng của Dịch gia, hi vọng cuối cùng của gia tộc!"
Môn chủ thường ngày hỷ nộ khó đoán, vậy mà giờ đây thanh âm của ông trở nên nghẹn ngào. Ông thở dài, nói: "Đừng lo, Phong nhi, lang phu đã nói rồi, một khi thuốc đã ngấm vào xương, con vẫn có thể sống tiếp.....Làm theo phương pháp này, con có thể sống còn lâu hơn người bình thường nữa..."
Bỗng, Dịch Phong quỳ trên mặt đất gào lên khản tiếng. ".....Ta sắp phát điên rồi! Thứ thuốc đó khiến ta không giết người không được! Không giết không được!"
Sau mái tóc dài tán loạn, mục quang của hắn sáng lấp loáng như quỷ dữ. Dịch Phong lại như điên cuồng, dùng ngón tay móc vào vết thương trên vai. "Thuốc gì? Thuốc gì ở trong này?"
Máu màu đỏ đen, thuận theo ngón tay trắng toát của hắn tí tách chảy xuống. Tử Quyên vừa mới thở ra được một hơi hòa hoãn, đã bị tình cảnh trước mặt dọa cho điếng người.
"Đừng làm vậy!... Không uống thuốc con sẽ chết đó!" Môn chủ như gập hẳn người xuống, an ủi. "Những kẻ đó chẳng qua chỉ là đám hạ nhân mà thôi, giết vài đứa thì có gì ghê gớm chứ?"
Tử Quyên đờ người. Môn chủ thường ngày uy nghiêm từ ái, ánh mắt lúc này chẳng khác nào ác ma. Ông đưa tay ra sau vuốt mái tóc đen dài của Dịch Phong, tay kia lôi từ trong ngực áo ra một lọ thuốc, dốc ra một ít bột, rắc lên miệng vết thương trên vai hắn. Sau đó, ông lấy một viên thuốc đen nhét vào miệng Dịch Phong.
Phảng phất có một lực lượng thần kỳ, khiến thiếu chủ đang ở ranh giới điên cuồng, hốt nhiên từ từ bình tĩnh trở lại.
"Phong nhi, nếu con đã không muốn giết lũ hạ nhân đó, vậy lần này hãy đi giết Úy Trì Cung...Người như hắn, đích thực là một trong số ít các đối thủ trên thế gian đáng để đấu với con!"
"Úy Trì Cung? Bách Bộ Ma Ảnh... Ha ha ha... rất tốt, ta sẽ dùng kiếm ghim hắn lên tấm biển 'Thiên hạ đệ nhất lâm' trước cửa nhà hắn!" Sau một hồi, Dịch Phong dần bình tĩnh trở lại, kéo tấm bạch y nhuốm máu qua bả vai, che đi vết thương đáng sợ, lạnh lùng mỉm cười.
Nụ cười lãnh khốc như một kẻ điên.
Sự tĩnh lặng cuối cùng đã về lại trong căn phòng.

"Bệnh của Phong nhi ngày càng nặng... Chỉ sợ có một ngày, nó sẽ lục thân bất nhận". Miệng lẩm bẩm nói, nhìn hắn chìm vào giấc ngủ mê dưới tác dụng của sức thuốc, môn chủ dời mắt sang phía Tử Quyên vẫn còn kinh hãi ngơ ngẩn, nghiêm khắc dặn dò: "Đêm nay ngươi không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, biết chưa?"
"....Vâng ạ. tỳ không nhìn thấy gì cả." Vẫn cúi thấp đầu, dịu dàng, nàng ngoan ngoãn hồi đáp.
"Chăm sóc thiếu chủ cho tốt!" Môn chủ nói xong một câu liền xoay người li khai khỏi phòng. Tiếng bước chân xa dần.

Tử Quyên nhấc gối mềm, luồn xuống dưới gáy Dịch Phong, nàng chầm chậm cúi người xuống, cầm chiếc chăn màu tím, nhẹ nhàng đắp lên thân người đang ngủ mê mệt.
Không biết vì sao, bỗng nhiên, nước mắt nàng trào ra, lạc xuống khuôn mặt hắn.
------------------------------------------
Không khí trở nên đặc quánh lại.....
Trong phút chốc, tay của Dịch Phong luồn qua, xốc dựng Thủy Ánh Nguyệt đã gần như mềm rũ, ngắm nhìn khuôn mặt mới đây hãy còn rạng rỡ của nàng, giờ đây đã chuyển sang màu trắng bệch. Khóe môi hắn cong lên, thanh âm càng thêm lạnh giá."Ai nói ta muốn thành thân? Cô ta cũng xứng sao? Ta chẳng qua thiếu một thị thiếp mà thôi!"
Bỗng nhiên, hắn cười sằng sặc, vỗ tay, tiếng vỗ tay ngân vang phá vỡ bầu không khí im lặng. Trước cái nhìn trừng trừng của mọi nguời, công tử Dịch gia dang rộng tay áo, trường ca khởi vũ:
"Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi."
(Đăng cao - Nam Trân)

[DỊCH: Lên cao
Gió gấp trời cao vượn nỉ non,
Bến trong cát trắng, lượn chim cồn.
Rào rào lá trút rừng cây thẳm,
Cuồn cuộn sông về sóng nước tuôn.
Thu quạnh nghìn khơi lòng khách nao,
Đài cao trăm bệnh chiếc thân mòn.
Gian nan khổ hận đầu thêm bạc,
Lảo đảo đành kiêng chén giải buồn.]

Trường bào cưỡi gió tung bay, hứng lấy hạnh hoa đầy trời múa loạn, rải trên không trung. Thân hình Dịch Phong như lãnh hạc, lẻ loi cao khiết. Tiếng hát phảng phất như ngân hà thiên lưu, không khởi nguồn, không điểm cuối. Vung tay hất áo, vừa ca vừa cười, chân đã xuống đường, rời đi.
"Điên rồi... Xem ra điên thật rồi..."
Đột nhiên, mọi người đều nghe thấy lão môn chủ lẩm bẩm một mình, ánh mắt ông nhìn theo, vừa thương xót, lại vừa bất lực.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, cũng đột nhiên minh bạch điều gì đó, không nói thêm lời nào..... Hóa ra lời tụng truyền là sự thực, thiếu chủ Vạn Kiếm Môn đích thực điên rồi.

"Thiếu chủ! Thiếu chủ!"
Trong khi tất cả đều đang còn ngây người, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của lục y thị nữ vang lên trong gió: "Kiếm của ngài!"
Tử Quyên nâng vạt áo, chạy đi, đạp lên những cánh hạnh hoa trải đầy mặt đất. Dịch Phong xoay mình, nhìn nữ tử lục y, rồi chìa tay nhấc lấy thanh trường kiếm đã bọc kín trong tay nàng. Nhìn sắc mặt có chút trầm trọng của Tử Quyên, hắn mỉm cười, với tay ngắt một nhành hạnh hoa bên đường, cài lên tóc nàng.
"Về phòng đi, chờ ta quay về....Nếu 10 ngày sau ta vẫn không trở về, thì đốt đồ của ta đi....Ngươi cũng không cần ở lỳ trong căn phòng tối tăm đó nữa rồi".
Hắn cười lớn, huýt một tiếng, một trời hoa bay diễm lệ trở nên ảm đạm thất sắc. "Mau đi cầu Bồt đi, cầu nguyện cho ta đừng quay về! Ha ha, ha ha!"

Trong một vùng sắc hồng bay liệng hỗn loạn, Dịch Phong ca vang phóng túng, trời cao thông thoáng, cỏ non um tùm, người đi tiễn mũ áo tựa tuyết, thiếu chủ Vạn Kiếm Môn tiếng ca phiêu đãng vươn xa, dội lên tận mây xanh:
"Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: