Chương 99: Trời sập, anh hùng hoá kiếp

Kiến Nguyệt bị kéo lết đi rất xa, lần này so với lần trước bị Quỷ Sắc Dục lôi kéo còn nhẫn tâm hơn, chứng tỏ tính khí của kẻ đứng sau này rất kém. Nàng cố ngậm chặt miệng, nhưng vẫn nếm được vị của bùn đất. Bên da mặt thấy đau rát, Kiến Nguyệt muốn hét lên thì sẽ bị đất đá bay vào trong khoang miệng, vậy nên nàng chỉ có thể nhịn.

Tiểu Bạc và Bạch Nguyệt Âm đang ra sức đuổi theo chủ nhân mình, nhưng cuối cùng chúng đã mất dấu. Kiến Nguyệt trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, khiến cả hai thanh bảo kiếm hốt hoảng.

"Khụ." Nàng ra sức hít thở, nhưng lại chẳng được bao, chỉ là lần này nàng không khóc, tuyệt đối sẽ không chảy một giọt nước mắt trước kẻ địch. Nàng căm hận kẻ địch một, thì hận chính mình làm gì cũng phải trông chờ vào người khác mười, để cho họ bị liên luỵ theo.

Bang. Nàng bị ném vào thứ gì đó bằng sắt, tựa như thanh chắn, làm xương sống của nàng tưởng chừng như bị ai lấy gậy sắt đập gãy.

Ngay trong lúc Kiến Nguyệt chật vật bò dậy, mới phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái lồng, mà xung quanh đất đai khô cằn, đều có màu đá đỏ. Kiến Nguyệt ho khan liên tục, sờ lên vết hằn sâu ở trên cổ, đau rát đến nàng vừa chạm vào đã hít lạnh.

"A ha ha, đây chẳng phải là Cửu công chúa có trí tuệ hơn người, thiên phú tuyệt đỉnh sao? Mất đi chống lưng của Ma Đế, chỉ có thể co rúm lại như con chó con thôi sao." Bỗng có tiếng cười điên dại vang lên, lúc thì nghe như giọng nữ điệu đà, lúc lại giống giọng nam ẻo lả.

Kiến Nguyệt đương nhiên là nhận ra chủ nhân của âm thanh này, nàng chậm rãi ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn gương mặt bị tàn phá của đối phương. Dường như kia không phải là mặt người nữa, càng không phải mặt thú, xương thịt đều trộn lẫn lại với nhau, ngũ quan đảo lộn vị trí, một con mắt ở trên trán, bên còn lại thì ở bên má. Nói thật thì nàng không dám nhìn vào đối phương, vì nhìn rồi cơ thể thấy phản cảm vô cùng.

Quỷ Sắc Dục nhận ra ánh mắt ghê sợ của nàng, khiến ả cảm giác đối phương đang khinh thường nàng, mà ả vốn đang tự ti vì khuôn mặt bị huỷ hoại này. Cơn giận bốc lên, ả nắm lấy cằm của nàng, như muốn bóp vỡ hàm răng của đối phương, "Thế nào? Là do Ma Đế của ngươi gây nên đấy."

Kiến Nguyệt phì cười, "Đáng lắm, xứng đáng lắm."

"Ngươi..." Sắc đẹp là điểm yếu của Quỷ Sắc Dục, ả thấy nàng cười hả hê, lập tức giáng mạnh xuống một cái tát, khiến mặt của Kiến Nguyệt lệch sang một bên, máu bật ra ở khoé môi.

"Chỉ thế thôi sao? Ngươi chưa ăn cơm à." Kiến Nguyệt cười khẩy, khinh thường nhìn ả như đang nhìn vật hạ đẳng.

Quỷ Sắc Dục bị nàng làm cho nổi điên, nó vung tay lên cao, những cái tát liên tục giáng xuống, thậm chí còn chuyển sang dẫm đạp lên người nàng, nhưng Kiến Nguyệt ương bướng tới một câu kêu than cũng không nói.

Bỗng ả như nghĩ đến gì đó, ngồi xuống bên cạnh nàng, ép đối phương phải nhìn thẳng mình. Ả từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, "Có biết đây là thứ gì không?"

Kiến Nguyệt không để ý đến lời của ả, phun thẳng ngụm máu vào mặt đối phương, "Súc vật nhà ngươi có quyền gì mà nói chuyện với ta."

"Ngươi —" Quỷ Sắc Dục vội lau mặt mình, tức điên trợn mắt, "Được lắm, là do ngươi tự chuốc hoạ vào thân, đừng trách ta không nhân từ đấy." Nói xong mở nắp bình sứ ra, mùi hăng hắc xộc lên, ả trực tiếp tạt thứ dung dịch kỳ lạ vào thẳng vào mặt nàng, Kiến Nguyệt tuy né được nhưng vẫn bị dính một ít ở sườn mặt.

Nàng đột nhiên thấy mặt mình bỏng rát, đau đớn đến đầu óc quay cuồng, người run lẩy bẩy, nàng thậm chí còn không đủ sức để hét lên, cảm giác có thứ gì đó đang gặm nhấm xương thịt của nàng. Kiến Nguyệt thậm chí còn nghe tiếng xèo xèo như sắt nung dán lên da, dòng nước đó không ngừng chọc thủng tầng lớp da mỏng, đi vào trong thịt.

"Hờ, hờ hờ." Quỷ Sắc Dục bật cười ngây dại, ả không ngờ đến lúc này đối phương vẫn cắn răng chịu đựng, một tiếng cũng chẳng chịu kêu.

"Ngươi biết đây là gì không? Đây là độc dược ta chế ra cho những kẻ xinh đẹp đến khiến ta ngứa mắt, hiệu quả chứ, tốt chứ? Ta còn có rất nhiều —" Quỷ Sắc Dục bật cười, lại không nhận ra thứ gì đang lao tới, xuyên thủng trán ả.

Kiến Nguyệt đau đến thần trí mơ hồ, nàng rơi vào cảnh nửa tỉnh nửa mê, cả người không ngừng run rẩy, ả đang lảm nhảm cái gì nàng cũng không nghe rõ, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì vừa rơi xuống trước mặt mình. Nàng hít sâu một hơi, ép bản thân phải mở to mắt, phát hiện đối phương đã chết, bị một thanh kiếm đâm trúng sọ mà chết.

Thanh kiếm đó chính là Tiểu Bạc không chút do dự mà lao đến cứu nàng. Còn Bạch Nguyệt Âm đang đối phó với những kẻ đang canh gác.

Đó là hình ảnh cuối cùng trước khi nàng ngất lịm đi.

...

Ở ngoài kia, mọi người đang rơi vào hỗn chiến mà đâm giết lẫn nhau, hoàn toàn là nhắm mắt chém bừa, thậm chí đến đối phương là ai cũng không nhìn, máu nhuộm cả khu rừng, xác người lăn lốc ở khắp nơi.

Chuyện này không khiến thiên giới để ý, nhưng lại khiến một người nổi giận đùng đùng.

Trước khi đi, Bạch Tinh vẫn kịp thấy rõ đôi mắt long lanh nước mắt tuyệt vọng nhìn mình, cả người nhói đau lại, bất lực để đối phương rời xa. Bỗng một tia sét giáng xuống, lần nữa nàng nhìn lại được, thấy bản thân đang ở trên tầng mây, cơn giận bốc tới, Bạch Tinh cảm thấy ở hiền đúng là gặp phiền, lần này nàng không thể nhịn được nữa.

Trước mặt nàng là cả một đội quân hùng hậu của thiên đình mặc giáp bạc giáp vàng, trông loá cả mắt, tất cả đều đang chĩa mũi giáo về phía nàng. Đứng đầu là Đế Quân, Trấn Thiên tướng quân và Thiên Lôi đang trừng mắt với mình, nàng tính tình kiêu ngạo, bị đối xử thế này, tức lại thêm tức. Trấn Thiên tướng quân còn quát lớn, "Ma Đế, đầu hàng và chịu trói đi, đã đến lúc những tội ác của ngươi phải chịu sự trừng phạt của thiên giới rồi!"

"Nực cười, là ai cho các ngươi có quyền phán xét ta? Ta ngược lại còn muốn hỏi tội các ngươi đây." Bạch Tinh khoanh tay lại, cười khẩy một tiếng, khinh bỉ nhìn Đế Quân đang nghiêm mặt kia.

Đế Quân không đáp, chỉ dùng ánh mắt đối địch để đăm đăm nhìn nàng.

"Ngươi xem, đến cả kinh nghiệm đối phó với ta cũng bằng không, bằng này kẻ mà dám cản đường ta sao?" Bạch Tinh liếc nhìn từng khuôn mặt tuy sợ nhưng vẫn ra vẻ, nàng nở nụ cười giễu cợt.

"Chết còn cứng miệng, tấn công!" Trấn Thiên tướng quân không hề lãng phí thời gian, lệnh vừa đưa, trống liền nổi lên, cả đoàn thiên binh lao đến trước mặt Bạch Tinh, bầu trời tựa như nổi sấm, ầm ĩ cả một phương.

Nào ngờ, lúc này nàng lại ngồi xuống, nhắm mắt lại ngồi thiền.

Lần nữa nàng mở mắt ra, quang cảng trước mắt là bầu trời âm u tối đen, xung quanh có những tia sét giận dữ không ngừng giáng xuống, chiếu sáng cả các đám mây, tám làn khói đen giống như tám con hắc xà khổng lồ đang uốn lượn quanh làn khói đỏ kia, hơi thở nặng nề vang lên tựa như tiếng sấm, vang đi khắp nơi.

Hắc xà quấn quanh một vòng, cặp mắt không tròng nhìn về phía nàng.

"Nới lỏng phong ấn ra đi."

"Một chút sức mạnh của ngươi cũng sẽ khiến thế giới này tan nát, ngươi dám chắc bản thân có thể khống chế được không?"

"Đừng nhiều lời."

Hắc xà không nói gì nữa, lượn quanh làn khói đỏ một vòng, làn khói đỏ kia dần lan rộng ra xung quanh hơn một chút. Chúng đồng loạt bật cười, tiếng cười vọng khắp không gian.

Một lần nữa, khi nàng mở mắt, là thiên binh đang hét lớn mà nhảy vọt lên, hướng mũi giáo định đâm nàng, nhưng lại bị một luồng khí đánh bật, làm cả đám người thân hình vạm vỡ văng ra xa.

Trấn Thiên tướng quân kinh ngạc, lại ra lệnh cho thiên binh tiếp tục tấn công, nhưng có thế nào cũng không có ai có thể chạm được đến nàng. Ngược lại Bạch Tinh trông rất ung dung, thong dong đi thẳng đến trước mặt bọn hắn, kiêu ngạo nói, "Ta cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi ta ngay."

"Ăn nói hồ đồ, chúng ta tuyệt đối sẽ không sợ hãi ngươi." Trấn Thiên tướng quân quát lớn.

"Hồ đồ? Đây là cách ngươi ăn nói với ta?" Bạch Tinh như bị hắn làm cho nổi giận, trợn mắt nhìn về phía hắn, khiến đối phương cảm nhận được sự áp lực to lớn như nguyên một ngọn núi đè lên người.

"Ta ngược lại muốn hỏi các ngươi, ở trên này đang diễn trò khỉ mèo gì? Ngươi xuống nhân gian cuối cùng là để làm gì? Chẳng thể cứu nổi ai, thấy Cửu Vĩ tộc thì lại làm ngơ, ngươi thấy bản thân xứng đáng với ngôi vị này sao? Trong số Đế Quân từng ở đây, ngươi là kẻ kém nhất." Bạch Tinh đứng ở ngay trước mặt Đế Quân chất vấn, dường như tình thế bị đảo lộn, y đến để truy sát nàng, cuối cùng lại trông giống như một tội nhân bị phán quan hỏi tội.

"Ngươi, dựa vào điều gì mà ngươi dám đứng trước mặt Đế Quân nói năng vô lễ đến thế? Ngươi là ác ma, là khởi nguồn của tội ác, ngươi là kẻ thù của cả thế gian, của bậc Thánh!" Trấn Thiên tướng quân dần cảm nhận được sức mạnh khổng lồ của đối phương đến cả người nặng nề, hắn không thể đứng thẳng được nữa, đầu cũng không thể ngẩng lên được, dường như hắn đang bị ép quỳ xuống. Chợt hắn nhận ra, một mình hắn không phải là đối thủ của nàng, cả thiên đình càng không phải.

Bạch Tinh vốn dĩ đã cao hơn người thường, nay nàng bỗng nhiên trở nên to lớn hơn khiến đám thần quan đang sẵn sàng nghênh chiến khiếp sợ. Thân dưới của nàng biến thành đuôi rắn, mắt nàng đỏ như máu, nàng chỉ cần xoay người đã đánh sập cả thiên cung lộng lẫy, tiên nhân lẫn thần chạy toán loạn, nhưng cũng không biết chạy đi đâu.

Đế Quân không hề bị nàng làm hoảng sợ, y cũng hoá thành thần khổng lồ mặc giáp, tay cầm thương sét phi về nàng. Nhưng mũi thương không thể chạm vào nàng mà còn văng ra, thiên binh ở bên dưới không may bị ngọn thương đè phải kêu oai oái. Ngay lúc y muốn lấy lại ngọn thương để cứu thiên binh thì bị dây xích siết chặt cổ, lửa thiêu tới mức y đã thoát khỏi da thịt phàm tục cũng bị bỏng.

Bạch Tinh không làm động tác dư thừa, vuốt nhọn của nàng chọc thủng lồng ngực y, móc ra một quả cầu sáng vàng. Đế Quân sửng sốt, không ngờ nàng có thể xoá bỏ thần cách của y — thứ mà chỉ có Thánh Thượng mới có thể ban cho và lấy lại.

"Ngươi —"

"Không có thần cách thì ngươi cũng chỉ là phàm nhân thôi." Bạch Tinh giơ y lên cao và ném ra xa, tháp chuông của thiên đình bị cơ thể đổ sộ làm đổ vỡ. Mất đi thần cách tương đương bị phế, Văn Quân dần thu nhỏ thành dạng người thường, y ôm lồng ngực nhịn đau, nhưng nỗi đau lẫn tủi nhục vẫn khiến y đổ lệ.

Tiếp theo đó, Trấn Thiên tướng quân, Thiên Lôi cũng không thoát khỏi bàn tay kia, bọn hắn lần lượt bị nàng lấy mất thần cách, tên nào cũng đau đớn thét lên. Khung cảnh tan hoang và nực cười vô cùng, nghìn vạn thiên binh, thần quan với phép thuật cao cường, chẳng một ai động được tới Bạch Tinh.

Bạch Tinh không có ý đại sát thiên cung, chỉ dạy họ một bài học thôi. Cơn giận qua đi, nàng định tiếp tục mắng mỏ, nhưng hình như nhận ra gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về Văn Quân đang bò dưới đất, "Là kẻ nào nói cho ngươi biết tung tích của ta?"

"Tú Nghệ Anh, nữ nhi Tú Phong Tùng?"

Văn Quân gian nan liếc đi chỗ khác, y cảm thấy có sợi xích vô hình đang quấn chặt cổ, y muốn giãy giụa, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép. Văn Quân ngộ ra mình đã tự đánh giá bản thân quá cao thì đã quá muộn rồi, thần lực của y chẳng thể đụng đến một sợi tóc của nàng. Lần đầu tiên Văn Quân cảm nhận được sự chênh lệch năng lực lớn đến thế, y đã nhìn ra kết cục của cuộc chiến này.

Đáng tiếc cho Văn Quân không biết bí mật lớn nhất thế giới này, đó là thần — bao gồm y chỉ là món đất sét do chính hai vị Thánh kia tiện tay nặn ra thôi, thần lực của y đến từ việc được do chính người y căm ghét cho mượn. Y chỉ là thần của thế giới này, làm sao có thể đối đầu với vị Thần thật sự?

Bạch Tinh cuối cùng đã hiểu ra âm mưu thật sự. Thấy nàng mất tập trung, nhiều thần quan muốn tranh thủ lúc này để phản công, nào ngờ có một chiếc lồng khổng lồ từ trên cao rơi xuống, đem nhốt toàn bộ những kẻ ở trong này.

"Các ngươi có biết bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn không!?" Bạch Tinh căm phẫn hét lên, lập tức hoá thành một tia sáng, lao thẳng xuống bên dưới, để những người còn lại vừa giận vừa thẹn.

Nàng vội vàng quay trở lại khu rừng, dựa theo chiếc vòng cổ để tìm vị trí của Kiến Nguyệt, nhưng đến khi đến nơi, thứ đón nhận nàng là chiếc vòng cổ bị vứt ở dưới đất, mà xung quanh ngang ngổn tựa như vừa xảy ra ác chiến.

"Mặc Lâm?"

Bạch Tinh ngơ ngác nhìn người đang nằm dưới đất cách đó không xa, cả người y nhuốm máu đến thảm thê, đôi mắt mở to như thể không can tâm, lại như thể đang chờ đợi một người nào đó.

Nàng đau đớn quỳ xuống bên cạnh y, thay y khép đôi mắt lại, "Ta trở về rồi, ngươi yên tâm đi."

Đối phương dường như nghe hiểu, an tĩnh mà tiến vào giấc mộng thiên thu.

Nàng mới lơ là một chút, lại khiến bản thân có thêm một nỗi hối hận cả đời.

"Nguyệt nhi." Vành mắt của Bạch Tinh đỏ bừng, phẫn nộ mà nhìn xuống dưới đất, nhìn những vết thương trên cơ thể đã hành hạ y.

Bạch Tinh ôm chặt lấy đầu, hàng ngàn dây xích liền mọc từ dưới đất như mãng xà, im lặng mà đợi lệnh, nàng kích động quát lớn, "Đi tìm, đi tìm nàng cho ta!" Dứt lời, hàng loạt dây xích lại cắm đầu xuống mặt đất.

Bạch Tinh nắm chặt vòng cổ trong tay, căng thẳng chờ đợi từng giây từng phút, bỗng một trong số dây xích có động tĩnh, nàng không do dự mà bám theo hướng nó chỉ, lao hẳn xuống dưới địa ngục.

Ầm một tiếng, cả Âm phủ rung lắc đến những quỷ canh gác phải lảo đảo.

Kiến Nguyệt chìm trong ác mộng mà mệt mỏi ngủ mê đi, nàng dường như nghe được tiếng gì đó, nặng nề nhấc mí mắt lên, đôi mắt mờ làm nàng không thể nhìn rõ, cứ như có màn sương che mất mắt nàng.

Bạch Tinh lao thẳng vào trong hang động, nhìn thấy xác giun nhện ngổn ngang, hoàn toàn không bận tâm đến mà dẫm nát chúng, chạy đến một nơi có cánh cửa thép nặng nề đang mở toang, trong lòng căng thẳng không thôi.

"Làm ơn, làm ơn." Nàng không ngừng cầu nguyện. Cứ mù quáng chạy cho tới khi nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, phía trước có một cái lồng chim khổng lồ làm bằng sắt, trong đó có một người đang nằm bò ở dưới đất. Nàng vội vã chạy thẳng đến, lại thấy đối phương vì sợ hãi mà lùi lại, khiến nàng đau đớn, "Là ta, Nguyệt nhi."

Kiến Nguyệt ngẩng đầu, xác nhận mình không nghe lầm, mới cố gắng mở to mắt, "Thái nhi?"

Bạch Tinh ôm lấy nàng, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu búp bê sứ, không ngừng lẩm bẩm, "Ta xin lỗi, là ta vô dụng."

"Đưa em ra khỏi đây." Kiến Nguyệt thều thào.

"Thái nhi, đưa em ra khỏi nơi này." Bất ngờ đối phương hét lớn lên, khiến Bạch Tinh sực tỉnh, sau đó lại phát hiện nàng đã bất tỉnh vì đau.

"Được, ta đưa em về." Nàng cẩn thận bế đối phương lên, ân hận xen lẫn đau đớn nhìn một góc mặt đã bị huỷ hoại.

"Hồn Quỷ."

Bất thình lình đầu của Quỷ Sắc Dục vặn sang một bên, ánh mắt vô hồn, nhưng môi lại động đậy, "Đại nhân cho gọi?"

"Đem những vong linh này trói lại, chờ ngày ta đến phán xử."

"Phán xử? Ý của đại nhân là..."

Bạch Tinh hít sâu một hơi, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, "Nếu chúng đã trông mong ta trở lại đến thế, ta cũng sẽ không phụ lòng chúng."

"Ha ha, thuộc hạ đã nói mà, đám sinh linh bé nhỏ này —" Hồn Quỷ định tám chuyện thì bị nàng lườm, nó đành bĩu môi, lủi thủi định rời đi.

"Thôi."

"Vâng?"

"Việc xét xử cứ để ngươi lo đi, làm gì thì làm, miễn cho ta kết quả ta hài lòng nhất."

"Vì sao ạ?" Nó ngạc nhiên.

"Nếu ta trở lại, ta đã mắc kế chúng rồi."

"Chúng là ai? Ai mà đòi lừa đại nhân?"

Bạch Tinh không đáp, ôm Kiến Nguyệt rời khỏi nơi này, để cho Hồn Quỷ lầm bầm một mình.

...

Trận chiến vốn dĩ còn diễn ra ác liệt, nào ngờ đột nhiên có tia sáng loá vào mắt từng người, bầu trời âm u tựa như bị tách mở ra, khiến tất cả phải đưa tay che mắt.

Văn Quân cùng các thiên binh và các đoạ thần chật vật tìm cách thoát khỏi lồng giam, bỗng thấy thấy từ phía xa có một tia sáng so với mặt trời còn chói loá hơn. Bọn họ không thể hình dung ra hình dạng sinh vật này, nhưng lại cảm giác như có con mắt giận dữ đang nhìn mình khiến tất cả sợ hãi, ai cũng tự hiểu ánh sáng trước mặt là gì, là ai.

"Bái kiến Thánh Thượng."

"Các ngươi làm ta cảm thấy hổ thẹn!" Lời của Thánh Tổ tựa như sấm chớp rền vang, khiến cả thiên giới chao đảo, những vị thần tiên đang ở dưới nhân gian đều bị doạ sợ, tất cả quỳ rạp xuống, khiến người đi đường hiếu kỳ quay đầu lại nhìn.

"Ta để các ngươi ở lại để trông coi thế gian, kẻ nào gặp hoạ thì giúp, kẻ nào làm tốt thì khen, kẻ nào gian ác thì phạt, đây là những gì các ngươi làm? Hưởng thụ sự sùng bái của thế gian, nhưng lại trơ mắt nhìn chết cũng không cứu. Không thể làm được gì thì tự rời khỏi vị trí của mình đi, nhưng các ngươi còn làm mọi chuyện tan nát hơn, thế gian càng hỗn loạn hơn." Những người đang quỳ rạp ở dưới có cảm giác có đôi mắt tựa như ánh dương chiếu vào trong từng góc khuất linh hồn của mình.

"Nhìn xuống dưới mà xem, bao nhiêu sinh linh đã đổ máu cho sự vô nghĩa của các ngươi. Mở to mắt ra, nhìn chúng sinh đau khổ thế nào đi! Không sai, những gì sinh linh này đang phải trải qua là do các ngươi!" Đám mây trắng bỗng nhiên tách ra, có luồng khí nặng nề ép tất cả phải cúi xuống nhìn xác người ngổn ngang ở chiến trường, rồi là ăn mày ở khắp con phố, không quốc gia nào là không có.

"Theo ý chỉ của ta, những kẻ ở đây phải xuống dưới nhân gian, chịu đày trăm kiếp, cho đến khi chúng chịu tỉnh ngộ ra thì mới được về trời." Giọng của Thánh Tổ không lớn, nhưng vang vọng đến tận từng ngóc ngách, khiến ai ai cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ mà khiếp sợ.

Lời vừa dứt, tựa như sét đánh ngang tai với những thần quan ở đây, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vị Thánh, một luồng linh lực mạnh mẽ đến đáng sợ bao quanh lấy bọn họ, tựa như đang bóp nghẹn mình.

Còn chưa để Văn Quân lên tiếng mở lời, ngay lập tức cả bầu trời chấn động như sắp sụp đổ, mây dày tách ra thành một cái hố lớn, hạ giới hiện ra trước mắt y, còn có thứ vô hình đang đẩy y cũng những người khác rơi xuống.

Dưới nhân gian cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, đồng loạt ngẩng đầu, chỉ tay lên trời xôn xao bàn rán với nhau. Dị tượng xuất hiện, nơi trời đêm nay lại sáng bừng như ban ngày, nơi trời âm u nay lại bị tách mở trở lại thành trời quang, khắp nơi đều nhìn thấy bầu trời đang rung lắc mạnh.

"Trời sập rồi!" Dân chúng náo loạn hét lên, có người quỳ xuống cầu nguyện, có người hoảng loạn chạy về nhà, có người vội vàng thu dọn đồ đạc.

"Ngươi chạy đi đâu? Trời đã sập thì không nơi nào trốn tránh được."

"Về sau ngươi tính làm sao?" Bạch Tinh nhìn sinh vật đang ngồi giữa đống đổ nát kia.

"Thái Bạch, ta biết chúng cũng đang oán trách ta vô tâm không kém, nếu như ta vẫn ở đây, có lẽ thế gian sẽ không trở nên thế này. Trách chúng một, thì phải trách ta mười. Ầy, buông bỏ, hay còn là cách nói khác của chạy trốn khỏi trách nhiệm."

Bạch Tinh chỉ giữ im lặng.

"Nhưng ta đâu thể ở đây mãi, vì thế ta cần chúng sinh tự học cách sinh tồn, nếu không tới lúc ta rời đi rồi, chúng làm sao sống? Ta phải làm sao đây? Lẽ ra ngay từ đầu, ta không nên tạo ra thế giới này."

"Ngươi không có quyền nói vậy đâu, vì sinh mệnh thuộc về chính nó." Nàng ngồi xuống bên cạnh, "Ngươi từng nói với ta, ngươi đi lang thang giữa những vì sao kia, lẩn trốn trong vô vàn thế giới, ta không biết ngươi đang tránh ai, ngươi đang muốn ta trốn ai, nhưng ta muốn hỏi ngươi. Lẽ nào các thế giới so với thế giới này bình yên hơn?"

"Có, cũng không."

"Vậy à, vậy thế giới này hỗn loạn thế này là bởi do hai chúng ta sao?"

"Phải, mà cũng không phải. Ngươi có biết vì sao có những thế giới có thể yên bình từ lúc chúng mới được sinh ra cho tới khi lụi tàn, và có những thế giới ngược lại không? Điều đó phụ thuộc vào sức ảnh hưởng làn sóng từ Dòng Sông Tam Giới, hay còn gọi là nghiệp. Hành tinh này ở gần Dòng Sông, bởi vậy chúng sinh mới mắc phải tính tham sân si của tội lỗi, đồng thời có tính thiện lành của đức, cũng bởi vì thế mà chúng sinh muôn hình muôn vẻ, vậy nên những kẻ không cùng tần số gặp nhau sẽ xảy ra xung đột, từ một xung đột nhỏ tạo thành những xung đột lớn, đó cũng là lý do chiến tranh xuất hiện."

"Dòng Sông Tam Giới? Đó là gì?"

"Đó là con đường duy nhất để ba Thế Giới qua lại."

Bạch Tinh chau mày, "Ngươi nói cho ta biết đi, Tam Giới ở ngoài kia rốt cuộc là gì? Ta là ai?"

"Ta tạo ra tam giới ở thế giới này là mượn từ Tam Giới ngoài kia. Tam Giới bao gồm Thần Giới, Ma Giới, và Sinh Giới. Trên Thần Giới là các Thánh ngụ trị, và trên nữa chính là Sinh, thứ tạo ra Tam Giới, còn Ma Giới do các Quỷ thống trị, đối lập với Sinh chính là Chết. Nếu như nói Tam Giới có quy luật à, vậy thì chỉ có một quy luật duy nhất, chính là có sinh có tử, đã được sinh ra ắt sẽ có lúc chết, chẳng có ai thoát khỏi. Cuối cùng là Sinh Giới nằm giữa Thần Giới và Ma Giới, còn là nơi các sinh linh nhỏ bé, yếu ớt sinh sống, nhân gian chính là Sinh Giới thu nhỏ."

"Ta thì sao? Ngươi chưa trả lời ta."

"Ngươi ư? Một lúc nào đó ngươi sẽ tự nhớ ra thôi."

"Vì sao lại không muốn ta nhớ ra?"

"Sẽ tới lúc thôi Thái Bạch."

"Vậy ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta à? Ta làm gì có thân phận."

Bạch Tinh cảm thấy khó chịu trước thái độ mập mờ này, khi nàng chuẩn bị mở miệng nói, phát hiện người kia đã không còn bên cạnh nữa.

Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn bầu trời trắng xoá kia, nàng biết lúc này nàng chỉ đang nằm trong cái ôm của thân xác trống rỗng của Bạch Tinh mà thôi, còn đối phương thực ra đã ở trên kia.

Kiến Nguyệt muốn khóc, nhưng nước mắt chạm đến nơi vừa được chữa trị thì đau rát vô cùng, nàng bất giác đưa tay chạm đến, thấy làn da mềm mịn nay lại nhăn nheo với những vết sẹo bỏng.

Ma thần tộc sợ hãi run rẩy ở phía dưới, nhìn từng vị thần bị trục xuất mà rơi từ trên trời xuống, bọn họ từ nay sẽ phải trở thành người phàm không có nổi pháp lực, nhưng không đơn giản đến thế, cơn thịnh nộ của Thánh Tổ nào dễ dàng vậy, còn có hàng nghìn kiếp nạn trong trăm kiếp đang đợi những vị thần quan đã bị trục xuất kia. Dường như chúng nghĩ đến số phận của mình, không tự chủ mà co rúc lại với nhau, hy vọng sẽ không có ai để ý đến.

Lần nữa Kiến Nguyệt tỉnh dậy sau cơn ngủ thiếp đi, Bạch Tinh cũng đã trở lại, đang xoa nhẹ đầu nàng, thấy đối phương tỉnh, liền ôm chặt lấy nàng vào trong lòng.

"Buông." Ngữ khí của nàng lạnh lùng, lại tức giận tựa như thú hoang bị tổn thương.

"Ta xin lỗi."

"Buông ra." Kiến Nguyệt muốn đẩy nàng, nhưng người không có chút sức lực nào, mà đối phương thì càng ôm chặt hơn.

"Tha thứ cho ta, có được không?" Bạch Tinh gấp gáp giữ nàng lại.

Kiến Nguyệt rất khó chịu, nước mắt ngay lập tức tuôn trào, giọng khàn đặc như người bị bệnh, "Dựa vào điều gì, mà đến người ta yêu cũng không tin tưởng ta mà đẩy ta ra xa?"

"Ta không phải không tin tưởng em, ta chỉ sợ em gặp nguy hiểm mà thôi, là ta ngu ngốc." Bạch Tinh vùi mặt vào hõm cổ nàng, bất lực nói.

"Rồi đây là thoát khỏi nguy hiểm sao?"

Bạch Tinh tái mặt lại, ngón tay run rẩy đặt lên má nàng, cẩn thận lau giọt lệ còn đọng lại, mấp máy môi lẩm bẩm, "Ta, ta..."

Kiến Nguyệt nhìn nàng đã nhợt nhạt nay còn trắng bệch hơn, tim cũng thắt lại. Chỉ trách mình yêu nàng quá, người mình yêu mình không xót thì ai xót đây, vì thế hạ thấp giọng, không còn gay gắt nữa, cầm lấy tay nàng đặt lên ngực mình, buồn bã nói, "Trái tim người còn ở đây, người không thiết tha bảo vệ nó nữa sao?"

Thứ khiến nàng trở nên thế này không phải là bởi vì bị truy đuổi, bị coi như phạm nhân, càng không phải nỗi đau đớn về thể xác. Thứ khiến nàng tựa như con nhím xù gai là nàng bất lực với chính mình, khi nàng trơ mắt nhìn đối phương rời đi, khi nàng không thể giúp đỡ người yêu một tay. Nàng đã biết kết cục của đôi bên, vì thế nàng muốn thay đổi nó, muốn cùng người yêu thay đổi, cho dù nàng phải nhận hình phạt thì nàng cũng chịu. Có điều, Kiến Nguyệt cảm thấy nàng vẫn chưa thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn vận mệnh diễn ra theo lối mòn cũ.

Nàng giận Bạch Tinh một, thì giận chính mình vô dụng mười.

Bạch Tinh cắn môi, bứt rứt nhìn nàng, "Ta phải làm sao để Nguyệt nhi tha thứ?"

"Vậy thì người phải đáp ứng một điều kiện."

Bạch Tinh nghĩ cũng không nghĩ, lập tức gật đầu, "Em nói đi."

"Em không muốn người làm Ma Tổ hay Ma Đế quỷ quái gì nữa, từ nay người phải đi theo em, không được suy nghĩ quá nhiều, không được hy sinh bản thân để cứu lấy thế gian, em không cho phép."

Bạch Tinh nghe nàng nói, cúi đầu chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang dò xét mình.

"Thế gian này còn có em —"

"Người có đồng ý hay không? Đừng làm mất thời gian của em."

Bạch Tinh nhắm mắt, một lúc sau mới gian nan gật đầu, thấp giọng nói, "Được, ta theo em."

"Nguyệt nhi muốn gì ta đều đáp ứng."

...

Cố Nghiên Hi bò dậy từ đống hỗn độn, cô còn bị xác người vắt ngang qua đè lên người, vì thế phải đẩy đối phương ra, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh hoang tàn, "Thế Huân..."

Cô bước đi lảo đảo, ánh mắt lo lắng dáo dác tìm kiếm, tất cả chỉ có những cái xác với gương mặt lạ lẫm, đến khi cô nghe thấy một tiếng ho, liền gấp gáp chạy đến, "Thế Huân."

Yến Thế Huân thấy cả người đau nhức đến tận xương, bỗng nghe thấy có người gọi, nàng vội ngẩng đầu lên, "Nghiên Hi, Nghiên Hi, ta ở đây."

Cố Nghiên Hi từ trong màn sương nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc, cô không suy nghĩ nhiều lập tức chạy thẳng đến, sau đó lại nhìn khắp người đối phương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, "May quá, ngươi không bị thương nặng."

"Nghiên Hi, tay của ngươi..." Yến Thế Huân căng thẳng mở to mắt, cẩn thận không chạm vào vết thương, đau xót nhìn cô, "Đau lắm không?"

Cố Nghiên Hi lúc này mới để ý bắp tay mình có lưỡi kiếm bị đứt làm đôi đâm xuyên qua, máu đều đã khô lại, vội lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên, thứ đập vào mặt chính là sườn mặt cùng cái cổ thon dài của đối phương, mà nàng thì đang tỉ mỉ quan sát vết thương của mình.

Đúng lúc này Yến Thế Huân cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ngây ngốc của cô, cả hai người đồng thời ngẩn ra, trái tim không hẹn mà cùng loạn nhịp.

Soạt.

"Các ngươi không sao chứ —" Yêu Thế Huệ lúc này cùng Trịnh Tú đi đến, thấy hai người ngơ ngác kia bỗng dưng bị mình doạ giật mình, cuống cuồng quay mặt đi, khiến nàng khó hiểu, "Ta vừa rồi đã hỏng chuyện tốt của hai ngươi à?"

"Ngươi nói gì thế? Chuyện, chuyện tốt gì?" Cố Nghiên Hi đỏ bừng mặt, muốn xua tay phủ nhận, nhưng tay mới nhấc lên thì đau tới nhăn mặt.

"Cẩn thận." Yến Thế Huân phát hiện cô bị đau, vội vàng đỡ tay cô.

"Đừng vội rút thứ đó ra, khiến máu đã đông sẽ chảy ra lần nữa đó." Lúc này Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy đi đến, Khúc Huy cùng Bánh Bao chạy theo sau, "Thật tốt quá, mọi người không việc gì."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Bọn họ đều đồng loạt ngơ ngác, nhớ lại lúc đang ác chiến thì bầu trời sáng rực lên, sau đó địch nhân toàn bộ biến mất, chỉ còn lại những cái xác đã lạnh nằm ngổn ngang.

"Nguy rồi, Cửu muội!" Yêu Thế Huệ lúc này mới nhớ ra, hốt hoảng nhìn xung quanh, sốt ruột không thôi, nàng đi đâu để tìm đối phương bây giờ.

Ngay lúc mọi người định chia nhau đi tìm, thanh âm quen thuộc vang lên, lại hơi lạ lẫm, bởi vì giọng nghe khàn đặc, "Tỷ tỷ, chúng ta ở đây."

"Cửu muội." Yêu Thế Huệ mừng rỡ quay đầu lại, nhìn bóng người một cao một thấp đang từ màn sương đi đến, nhưng sau đó lại ngẩn người.

"Kiến Nguyệt, mặt ngươi..." Cố Nghiên Hi phát giác ra sự bất thường, cũng kinh ngạc không kém.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên các nàng, tất cả sững sờ, lại thương xót. Kiến Nguyệt mỉm cười, giơ tay chạm nhẹ lên vết thương, "Coi như là thứ để nhắc nhở ta phải thận trọng hơn đi."

Bạch Tinh mím môi, không lên tiếng, chỉ là do chữa trị gấp gáp nên mới miễn cưỡng lành lại da thịt, nhưng không kịp chỉnh sửa lại như lúc ban đầu, đến lúc nàng muốn xoá những vết sẹo đi cho đối phương thì lại bị từ chối.

"Thôi, để thế gian không còn vì một Cửu công chúa kinh hồng diễm ảnh làm điên đảo nữa. Cũng để người không quên đi lời hứa ngày hôm nay." Nàng đã nói như thế đấy.

"Cho dù thế nào, nữ lang vẫn như cũ kinh diễm." Khúc Huy nói.

"Cảm ơn Khúc Huy." Kiến Nguyệt mỉm cười, sau đó nhìn mỗi người đều có vết thương nặng nhẹ, "Để ta trị thương cho mọi người."

Mọi người nhận lấy thuốc của nàng đưa, cùng giúp nhau sát trùng, lấy mảnh gương găm trong người ra, sau đó lại dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ với nhau.

Kiến Nguyệt như đã thay đổi thành một người khác.

"Vết thương của sư tỷ rất nguy hiểm, vì thế ngươi phải tĩnh dưỡng, cố gắng hạn chế cử động cánh tay này càng ít càng tốt, kẻo vết thương lại bị rách." Kiến Nguyệt cẩn thận gắp vật nhọn ra hộ cô, sau đó nhẹ nhàng nhất có thể để khâu miệng vết thương lại. May mà Cố Nghiên Hi không còn là người thường nữa, nếu không cánh tay này chỉ có nước bỏ.

"Kiến Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ban, ban nãy còn đang đánh nhau..." Cố Nghiên Hi nhìn màn sương mãi chưa tan kia, lo lắng hỏi.

"Sư tỷ, Thánh Thượng đã giáng thế, trục xuất Đế Quân, Trấn Thiên tướng quân, Thiên Lôi và một vài thần quan, còn những vị thần khác đang phải chịu phạt. Ngoài ra, Thánh Thượng đã xoá ký ức của bọn họ về hành tung Ma Đế, bao gồm đám người có mặt ở đây, ngoại trừ chúng ta thì không ai nhớ rõ lý do mình ở đây, cho rằng tới đây chỉ vì muốn bắt ta." Kiến Nguyệt cẩn thận băng vết thương vào, một bên giải thích, một bên vẫn để sự chú ý lên người Bạch Tinh đang chữa trị cho những người còn sống.

Cố Nghiên Hi kinh ngạc, cô chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô biết có người đã tác động vào cuộc chiến này, cứu lấy tất cả mọi người khỏi tiếp tục rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy.

"Xoá ký ức, làm sao có thể, nói muốn xoá là xoá sao..." Cô lắp bắp.

"Thế giới này vận hành theo ý của Thánh Thượng, ta nghĩ chúng ta không nên thắc mắc nhiều."

"Nữ lang, vậy còn Mặc Lâm..." Yến Thế Huân thấp thỏm nói, nàng là người trọng nhân tài, vẫn khắc sâu chuyện y làm ở Tiên kiếm đại hội.

"Nguyệt nhi, ta đến nói với hắn lời cuối được không? Hắn chắc chắn đang ở dưới kia đợi ta." Bạch Tinh đi đến, xoa nhẹ lưng nàng.

Kiến Nguyệt cũng đoán được Mặc Lâm lành ít dữ nhiều, ngay từ lúc y cố chấp giữ nàng lại, nàng đã cảm nhận được sự đau đớn do y truyền đến, khiến tâm cũng nhói lại, vì thế gật đầu, "Thay chúng ta gửi lời cáo biệt, hy vọng vẫn sẽ có ngày gặp lại."

Bạch Tinh rời đi, mọi người quyết định thay y chôn cất ở một nơi tử tế.

Bạch Tinh xuống dưới Âm phủ, chẳng cần phải tìm đâu xa, Mặc Lâm đang cứng đầu đứng ở trước cổng Dương Âm, bên dưới là sông Vong, bên cạnh có những khóm hoa bỉ ngạn đỏ rực. Nàng cảm thấy có lỗi, y là người trung thành, vẫn luôn đứng đợi cho tới khi thấy nàng mới yên tâm mà rời đi.

"Mặc Lâm."

Mặc Lâm nghe thấy tiếng gọi, liền vui mừng quay đầu lại, "Đại nhân."

Bạch Tinh mỉm cười nhạt, đi đến bên cạnh y, "Cảm ơn ngươi, về mọi thứ."

"Đại nhân, người đã giúp thuộc hạ thoát khỏi vũng lầy của tà ác, bởi vậy mới được có hôm nay. Những thứ thuộc hạ làm chỉ là những điều cỏn con để giúp người yên tâm giải quyết những gánh nặng lớn hơn, xin người đừng nói thế." Mặc Lâm lắc đầu.

"Mặc Lâm, chúng ta biết ơn ngươi rất nhiều. Chuyện hôm nay phải cảm ơn ngươi, vì thế đừng tự trách mình, ngươi đã bảo vệ được nàng, vậy nên nàng không còn nguy hiểm nữa, còn muốn gửi lời từ biệt tới ngươi." Bạch Tinh gật nhẹ đầu.

"Mọi người đều bình an rồi?" Y thở phào, sau đó lại cười, "Cũng đúng, chỉ cần có đại nhân, việc dữ cũng sẽ hoá việc lành."

"Ừm."

"Đại nhân, đã tới lúc thuộc hạ phải đi rồi, hy vọng người cùng phu nhân, và những người khác sẽ thuận buồm xuôi gió, ước nguyện của phu nhân cũng chính là ước nguyện của thuộc hạ, vì thế mong mọi ước nguyện của phu nhân sẽ được mãn nguyện. Sau này không thể gặp lại nữa, xin đại nhân thay thuộc hạ chuyển lời cáo biệt tới mọi người." Mặc Lâm quỳ xuống, dập đầu ba lần từ biệt với nàng.

"Đi đi Mặc Lâm, ta tin ngươi sẽ có một cuộc đời tự do và không phải hổ thẹn với lương tâm."

Nàng nhìn y đi lên cầu Dương Âm, đến khi thấy y sắp đi vào cửa chuyển kiếp, chuẩn bị xoay người rời đi, nào ngờ y quay lại hét lớn, "Đại nhân, kiếp sau thuộc hạ vẫn sẽ tiếp tục phò tá cho người."

Bạch Tinh kinh ngạc, vội quay đầu nhìn y biến mất trước màn sương khói, phải mất hồi lâu mới hoàn hồn, nàng mỉm cười, "Được."

"Bà ơi, kể cho cháu nghe,
Câu chuyện xưa mà bà hay kể.
Chuyện về ở chốn rừng lặng thinh
Có ác ma rửa tay hoá anh hùng."

...

"Ma Đế, người đã biết tin gì chưa?" Ma Chủ khom lưng đi đến phía người đang quay lưng lại với mình kia, ngữ điệu nịnh nọt.

"Hừm, xem ra là một chuyện tốt lành."

"Dạ, Sát Ma Đế Quân, hắn ta và đám thần quan kia bị trục xuất khỏi thiên giới rồi."

"Hừ." Y cười mỉa, thực ra y đã biết từ lâu rồi, nhiều chuyện giống như trong tính toán của y, nhưng y vẫn không vui bởi vì chuyện mà y cần nhất lại không xảy ra, "Bực mình, chướng mắt."

"Bệ hạ chướng mắt ai ạ?" Ma Chủ thắc mắc.

"Còn ai khác ngoài Yêu Kiến Nguyệt kia!"

Ma Chủ ngạc nhiên, hắn chẳng hiểu nàng có gì mà khiến y bận tâm tới thế, "Nếu vậy, để thuộc hạ phái người đi trừ khử nàng?"

"Ngươi bị ngu sao? Có biết ai ở cạnh ả không?"

"Ai ạ?"

Thiên Kiếp nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, "Ngươi, không còn nhớ gì sao?"

"Nhớ chuyện gì mới được ạ?" Hắn bối rối.

Y nhìn chằm chằm hắn, khoé môi co giật vài lần rồi cười mỉa, "Hừ, dù sao đi chăng nữa, tự tay ta sẽ bóp chết con ả đó, các ngươi không được đụng vào."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top