Chương 87: Tỏ tâm
Nam Đường Đế Quốc, Thiên Long Hoàng Thành.
"Hừ, ta tưởng hai tỷ muội này tình thâm thế nào, hoá ra là chị ngã em chạy à." Quý phi ngồi trước gương đồng cười mỉa.
"Nương nương, đây nhất định là thiên ý, không còn ả ta nữa, Hoàng Hậu cũng không còn lớp bảo vệ nữa." Cung nữ ở bên cạnh cười nói.
"Xì, một kẻ vô dụng may mắn được leo lên ngai phượng, quá vô dụng. Chẳng biết làm gì ngoài việc suốt ngày bưng cái gương mặt đau khổ ra như oan hồn, trông Trường Xuân cung chẳng khác gì chốn ma ở." Quý phi đảo mắt.
"Nương nương nói rất đúng, nay trải qua chuyện này, Hoàng Hậu càng trở nên mụ mị, chẳng có thời gian mà để ý đến chuyện bên ngoài nữa." Cung nữ ở bên cạnh nói hùa theo.
"Thôi được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, phải ráng mà tích đức cho Thái tử tương lai." Cả hai đồng loạt lấy tay che miệng, nở nụ cười xảo quyệt.
Về bên cung Bình Chính của Đường Vĩnh Long, Long Vương từ ngày biết hài nhi trong bụng Trịnh Tú đã mất, y nổi giận đến suýt làm cả đại điện nổ tung, vốn dĩ hài nhi này là nam tử, lớn lên tuấn tú sáng dạ như mẫu thân hắn, tương lai thay Đường Vĩnh Long quản việc nước, giúp thiên hạ thái bình trăm năm, thế nhưng đã có ai chống lại ý trời, to gan sửa đổi vận mệnh của hắn lẫn Nam Đường. Long Vương dù hiện tại đang bận việc nhưng cũng không thể không hạ phàm mắng mỏ Đường Vĩnh Long một trận, nhờ đó cũng biết cái tên "thần y" kỳ lạ và thứ thuốc của hắn ta.
Khi y xuống thì Đường Vĩnh Long đang say đắm trong thứ "thuốc tiên" kia. Y quắc mắt, hất đổ khay "thuốc tiên", quát lớn, "Dẹp cái thứ này đi! Đường Vĩnh Long, nhi tử của ngươi yểu mệnh mà chết, lại còn bởi do chính phụ thân của mình, hiện đang khóc nức nở ở dưới kia, ngươi không mảy may cảm xúc nào sao!? Cho dù không biết khóc thương thì cũng phải thấy hổ thẹn, đó là cốt nhục của ngươi, là Thái tử của Nam Đường! Ngươi không lo giúp dân chúng làm lễ tế trời, chăm làm việc phúc để trời đổ mưa cứu ruộng dân mà còn bắt dân phá ruộng để trồng loại cây ma quỷ này?"
Đôi mắt đỏ và ngây dại của Đường Vĩnh Long nhìn y, hắn ngửa đầu nhìn con rồng vàng khắc trên trần nhà, bỗng nhiên cười ngờ nghệch như kẻ ngốc, "Ha ha, chết rồi, quả là nhi tử ngoan, biết yêu thương phụ thân. Chết rồi, từ nay sẽ không ai cướp ngai của trẫm nữa."
"Cái gì!?"
Hắn cúi xuống, mặt hằm hè, "Từ nay sẽ không ai cướp ngôi trẫm nữa! Long Vương, mưu kế của ngươi đã bị trẫm nhìn thấu rồi."
"Ngươi điên rồi sao? Thứ thuốc kia đã khiến ngươi mất trí, bắt đầu ăn nói loạn xạ rồi." Y quay lại nhìn thái giám và cung nhân đang run rẩy quỳ ở dưới, "Các ngươi nghe rõ đây. Từ nay kẻ nào dám đem loại thuốc gây mất thần trí này cho Hoàng thượng uống, kẻ nào dám để tên quỷ y làm tâm trí người điên đảo kia bước vào đây, ta đánh nát tay chân kẻ đó."
"Vâng..."
Đường Vĩnh Long trợn to mắt, hắn thét lên đến nước dãi văng ra, "Ta mới là vua! Thiên hạ này là của ta! Sao ngươi dám cản trở việc của ta!"
"Cái gì?" Long Vương sửng sốt nhìn hắn, tức đến mức mặt người dần biến dạng thành mặt rồng, sừng và đuôi đã mọc cả ra.
"Trẫm mới là thiên tử! Trẫm mới là thần của Long tộc các ngươi! Trẫm mới là Hoàng đế! Long tộc các ngươi là một lũ làm phản!"
"Ngươi bị điên rồi Vĩnh Long, ngươi nói ai làm phản?" Long Vương quát lại, "Có biết sắp tới Nam Đường sẽ gặp chiến tranh liên miên, ngai đế của ngươi sắp không vững rồi. Ngươi còn không biết vực dậy đám quan thần đang học thói ăn chơi đàn đúm và bắt chúng đi chiêu binh, luyện binh hả?"
"Ngai vàng của trẫm không vững? Vậy chẳng phải là do ngươi muốn cướp ngôi của trẫm và giao cho kẻ khác sao?" Hắn gằn giọng.
"Bớt luyên thuyên lại đi, ngươi bị mấy lời xúi dại của chúng làm mụ mị đầu óc rồi." Long Vương chau mày, tiến lên định nắm lấy cổ tay hắn để chữa bệnh, nào ngờ Đường Vĩnh Long hất tay, tát một cái vào mặt y. Cái tát vọng cả điện, khiến mặt thái giám và cung nữ ai nấy đều tái mét, không hề có chút màu máu nào.
"Ngươi... Dám đánh ta?" Long Vương ngây người.
"Nếu ngươi còn nói một lời nữa, ta sẽ quy tội ngươi vào tội phản vua, phản nước. Và cả Long tộc sẽ bị cả Nam Đường truy đuổi cho đến một cọng tóc cũng không còn!" Hắn chỉ vào mặt y quát.
"Ngươi, ngươi vừa nói cái gì!? Ngươi nói lại cho ta nghe'" Long Vương gầm lên, tiếng gầm vọng bốn phương trời khiến muôn loài sợ sệt, lửa từ miệng y phun ra làm bàn ghế cháy thành tro, Đường Vĩnh Long tuy mất trí nhưng vẫn sợ chết, hắn lập tức ngây ra.
"Đường Vĩnh Long, ta phải dạy dỗ ngươi một bài học, kẻo ngươi lại nói ta không thiêng!" Long Vương chỉ mới hoá thành rồng nhỏ nhưng đã quấn quanh cả cung điện, cung nhân sợ hãi kéo nhau bỏ chạy. Đường Vĩnh Long bị cặp mắt rồng nhìn chằm chặp làm cho hoảng sợ, hắn lập tức tỉnh táo, xoay người chạy về giường lấy một cái hộp gỗ, bên trong là trái tim Long Vương đang toả ra ánh sáng diệu kỳ, đây là vật năm xưa Long Vương giao cho tổ tiên hắn, Đường Thanh Long như tín vật.
Con mắt của Long Vương mở to, hơi thở mạnh như gió bão, "Ngươi định làm gì?"
"Đừng lại gần ta!" Hắn hét lên rồi bóp quả tim khiến Long Vương quằn quại, nó thét ầm lên, cái đuôi quật đổ tứ tung, cuối cùng nó phải hoá thành người rồi lao tới cướp lại quả tim, còn cho Đường Vĩnh Long một cái bạt tai.
"Ngu xuẩn! Ta đã cố dạy dỗ ngươi vì ân tình với vua Thanh Long nhưng chỉ như đàn gảy tai trâu. Ta hết cách với ngươi rồi, Thanh Long có oán trách thì ta cũng chịu." Nói rồi hoá thành luồng sáng, đem theo quả tim bay khỏi Bình Chính cung, không hề để ý đằng xa có ai đang nhìn.
"Hừm, đại đế vương ta đây cũng phải thừa nhận cái óc nhỏ của Sáo Âm Quỷ cũng lắm mưu nhỉ. Phải là kẻ lòng dạ nhỏ nhen thì mới hiểu được tiểu nhân, vì thế cũng mới nghĩ ra kế này."
"Chí ít thì không cần phải ra tay nữa."
"Ngươi sợ con giun đó sao? Hừ." Đối phương nhìn theo tia sáng của Long Vương, nó cười nhếch mép.
"Ta mệt lắm, ta lười."
"Đó là chỉ là cái cớ để che giấu sự vô dụng của ngươi mà thôi. Ta biết ngươi yếu ớt, chẳng thể đọ lại con giun đó đâu, nhưng là ta ấy à, hừm hừm, ta đang rất chờ mong một ngày có thể lột sạch da của bọn Long tộc để làm áo choàng, sừng đem làm mũ, mắt để làm nhẫn, răng làm dây chuyền, móng để xỉa răng, thịt để đem ăn, xương để cho mấy con nhóc của ta gặm. Chúng nên cảm kích vì đã được chính đại đế vương ta đây ra tay, đó là niềm vinh dự của Long Vương và cả Long tộc, ha ha ha."
"Sao cũng được, nhưng ngươi hãy thay ta xin Ma Đế cho ta được ngủ."
...
Kiến Nguyệt dựa lên người Bạch Tinh mơ màng ngủ, bỗng môi cảm nhận được cảm giác mềm mại lại ẩm lạnh liền mỉm cười, "Chúng ta đến rồi sao?"
"Ừm." Bạch Tinh đỡ nàng xuống, dắt ngựa đi bên cạnh nàng.
Kiến Nguyệt ngắm cảnh núi non ở trước mặt, khí tiết xuân khiến hoa nở rực rỡ cả rừng cây xanh, tiếng chim hót líu lo sau một mùa đông không gặp, tuy vẫn còn ít sương ẩm từ hồ kéo đến và gió thoảng mang mùi hương cỏ, nhưng mà nàng lại cảm thấy thời tiết này rất dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, lại râm mát.
"Cửu muội." Chợt nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc, vội quay đầu nhìn người trước mặt. Yêu Thế Huệ vẫn như thế diễm lệ, chỉ là hình như trở nên mộc mạc giản dị hơn, cất đi vài phần sắc sảo.
Kiến Nguyệt nở nụ cười với đối phương, cũng chạy lại, "Tỷ tỷ, hình như tỷ gầy đi rồi."
"Ta có sao?" Yêu Thế Huệ vội đưa tay lên mặt, thấy má mình đã hóp lại.
"Nhưng vẫn như trước đây đẹp đẽ." Kiến Nguyệt híp mắt cười nói, sau đó nhìn sang người bên cạnh, "Người này là?"
"Cửu muội quên rồi? Đây là A Hân." Yêu Thế Huệ quay đầu nhìn cô.
"À." Kiến Nguyệt chột dạ, hình như mình vừa tự hại mình rồi.
"Cửu công chúa khi đó còn nhỏ, làm sao sẽ nhớ nô tì." A Hân nhún người hành lễ.
"A ha ha, thực xin lỗi." Kiến Nguyệt gãi đầu nói.
"Cửu muội, ngươi chẳng phải muốn cho ta gặp ý trung nhân của muội sao? Người đâu?" Yêu Thế Huệ ngó nghiêng, lại quay sang hỏi nàng.
"Tỷ đợi chút, phò mã còn đang đi cất ngựa." Kiến Nguyệt cũng quay đầu lại, hóng đối phương trở về.
"Còn chưa tổ chức hôn lễ, làm sao đã gọi là phò mã rồi, ngươi vội vàng vậy sao?" Yêu Thế Huệ nhéo mũi nàng, ra vẻ trưởng bối trách mắng. Kiến Nguyệt lè lưỡi nháy mắt lại với nàng.
Rất nhanh, Yêu Thế Huệ đã nhìn thấy phía xa có một công tử mặc bạch y đi tới, ngũ quan đặc biệt giống Bạch Tinh mà nàng gặp, vì thế không nhịn được mà hỏi Kiến Nguyệt, "Cửu muội, hắn có quan hệ gì với Bạch Tinh sao?"
Kiến Nguyệt nhịn cười, gật đầu bừa.
Yêu Thế Huệ nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn về phía công tử đang đi tới kia, ấn tượng đầu tiên của nàng là, hắn chỉ nhìn mỗi Cửu muội, còn lại đem những người khác coi như vô hình.
"Từ lâu đã nghe công chúa nhắc đến Ngũ công chúa, nay tại hạ có dịp gặp gỡ, quả thực là vinh dự." Bạch Tinh bước đến, nở nụ cười thân thiện làm Kiến Nguyệt rùng cả mình.
"Ừm, đa tạ Bạch công tử gần đây chiếu cố cho Cửu muội ta." Yêu Thế Huệ gật đầu, vì sao thấy hai người này giống y như đúc, thứ khác biệt chỉ có y phục a, một trắng một đen, một nam một nữ.
"Ngươi cũng bị bệnh giống nàng sao?"
"Cùng một bụng mẹ, bệnh thì bệnh chung mà công chúa." Bạch Tinh cười đáp.
"Ngươi cũng bị đuổi ra khỏi làng?" Yêu Thế Huệ thấy nói có lý, nhưng vẫn có cái gì đó kì lạ.
"Không, tại hạ bị đem thả sông, may mà được tỷ tỷ cứu vớt lên." Bạch Tinh lắc đầu ra vẻ đau khổ, khiến Kiến Nguyệt sắp không nhịn được cười nữa.
Yêu Thế Huệ nghi ngờ nhìn đối phương, lại nhìn vet mặt nghiêm túc của Kiến Nguyệt, nàng vì sao cứ cảm thấy mình đang bị hai người này trêu đùa, mấp máy môi định nói lại thôi. Nàng kéo Kiến Nguyệt sang một bên, thì thầm, "Ta cảm giác đây là nam nhân chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, thích chơi đùa khắp nơi mà thôi, ngươi vì sao lại nhìn trúng hắn?"
"Chàng ấy đúng là thích chơi đùa, thế nhân có nói gì cũng không bận tâm, chỉ thích trồng rau nuôi gà, hoàn toàn không hợp với khí chất."
"Ừm, thế sao ngươi lại thích, hay là hắn giở trò gì với ngươi, ép ngươi cưới." Yêu Thế Huệ không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cau mày tức giận.
"Vả lại, trông hắn gầy nhom thế kia, ta sợ sẽ không làm muội hạnh phúc..." Càng nói, giọng nàng càng trở nên lí nhí.
Mới ban đầu Kiến Nguyệt nghe không hiểu ý tứ của nàng, nhưng hiểu rồi thì bật cười lớn.
"Ngươi cười cái gì? Ta cũng chỉ lo cho muội muội của mình thôi." Nàng đỏ mặt.
"Tỷ chớ nên bắt mặt hình dong, trông chàng mảnh mai vậy thôi chứ tinh lực sung mãn lắm, làm cả ngày cũng không biết mệt."
Yêu Thế Huệ sửng sốt, theo kinh nghiệm của nàng thì nam nhân trông như thế sẽ không thể khoẻ tới vậy, "Khoan đã, còn chưa làm lễ thành thân vì sao muội đã biết mấy chuyện này?"
"Chứ sao, chàng đã cõng muội từ chân núi lên tới tận đỉnh núi đó nha."
"Ý ta đâu phải chuyện đó..."
"Vậy là chuyện gì?"
"Thôi, bỏ đi."
Kiến Nguyệt cười tủm tỉm, thực ra nàng hiểu ý của Yêu Thế Huệ, và câu trả lời của nàng có hàm ý thâm sâu, thích hiểu thế nào thì hiểu.
Hai nàng nói gì, đều lọt vào tai Bạch Tinh, vì thế lúc Kiến Nguyệt trở lại, nàng liền biết, "Thế nào?"
"Không thế nào cả, chúng ta đi." Kiến Nguyệt dắt tay nàng đi vào bên trong.
Bốn người đi dạo quanh hồ xanh êm đềm được bao quanh bởi dãy núi Bạch Mã, cảnh vật đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh, khiến lòng người say mê. Yêu Thế Huệ vì cảm thấy phò mã tương lai rất kì lạ, nên nàng chủ yếu nói với Kiến Nguyệt về chuyện phiếm gần đây.
"Không biết, Bạch công tử là vì điều gì mà yêu thích Cửu muội?" Bốn người đến gần đình gần đó, Yêu Thế Huệ liền hỏi Bạch Tinh.
Bạch Tinh nhìn nàng, lại nhìn Kiến Nguyệt, "Thiên hạ bấy lâu nay đều biết Cửu công chúa quốc sắc thiên hương, người gặp người mê."
Hoá ra cũng chỉ là vì sắc, Yêu Thế Huệ thầm nghĩ.
"Có điều." Bạch Tinh híp mắt cười nhìn Kiến Nguyệt, "Đẹp chỉ là một chuyện nhỏ, tại hạ cho rằng bản thân bị sự lương thiện, chân thành của nàng làm cho cảm động."
Yêu Thế Huệ nhíu mày nhìn Bạch Tinh, tiếp tục đợi nàng nói hết.
"Nhưng mà về tại sao lại phải lòng Cửu công chúa, tại hạ hoàn toàn không rõ. Tại hạ chỉ là vào một ngày nọ, bản thân bỗng nhiên tha thiết muốn được bồi bên công chúa, chăm sóc, bảo vệ người mà thôi. Chữ 'ái' còn biết nên hạ bút ở đâu trước, nhưng không ai biết ái tình từ đâu mà ra."
Yêu Thế Huệ ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn Kiến Nguyệt đang chống cằm, híp mắt cười hạnh phúc nhìn đối phương, trong lòng lại khẽ rung động, khoé mắt nàng chợp cay.
Giá mà có một lần, nàng ấy cũng nhìn mình như thế.
"Được rồi, nếu Cửu muội đã yêu thích, ta có cấm cản cũng vô ích. Chỉ hy vọng Bạch công tử sẽ chăm sóc nàng cẩn thận, đừng quên sơ tâm."
"Xin Ngũ công chúa an tâm, tại hạ nhất định sẽ không phụ lòng Cửu công chúa và điện hạ." Bạch Tinh cười đáp.
Kiến Nguyệt trong lòng ngứa ngáy, nếu là lúc này nàng sẽ chui vào trong người nàng làm nũng, nhưng vì có người ngoài ở đây, nên đành đè nén xuống.
Kiến Nguyệt thấy Yêu Thế Huệ hình như có tâm sự, thấy ánh mắt của đối phương luôn trong trạng thái thẫn thờ mà nhìn đi xa xăm, thậm chí thỉnh thoảng còn thở dài, liền ngồi xuống bên cạnh, "Tỷ tỷ nếu có phiền muội, có thể kể cho muội nghe."
Yêu Thế Huệ cười nhạt, ôn nhu nhìn nàng, vươn tay vuốt ve đôi má mịn, "Cửu muội đã trưởng thành rồi, nhưng năm nay ta đều nhung nhớ Cửu muội, tự hỏi liệu Cửu muội còn giận ta không."
Tim Kiến Nguyệt nhói lên, đau xót cho người trước mắt, lẫn cả cơ thể này.
Yêu Kiến Nguyệt, có lẽ cả đời nàng ấy luôn mong đợi khoảnh khắc này nhất. Tiếc rằng nàng đã không đợi được.
Nàng đưa tay nắm chặt lấy tay Thế Huệ, cũng thiết tha nhìn nàng, hồi tưởng lại câu chuyện kia, "Những năm qua Kiến Nguyệt luôn đợi Huệ Huệ, mỗi năm đều tự hỏi khi nào Huệ Huệ sẽ trở về chơi với Kiến Nguyệt, để Kiến Nguyệt không còn cô đơn nữa."
Yêu Thế Huệ ngây dại nhìn nàng, mũi có chút cay, vành mắt đỏ bừng lên, vội ôm chặt đối phương vào trong lòng, run rẩy bật khóc, "Xin lỗi, ta muốn trở về, nhưng lại không thể, xin lỗi Kiến Nguyệt. Kiến Nguyệt tha thứ cho ta nhé?"
"Huệ Huệ ngốc, Kiến Nguyệt đã tha thứ cho Huệ Huệ từ rất lâu rồi." Khoé mắt Kiến Nguyệt cũng rơi lệ, nàng đang đau lòng, hay là thể xác này vì được toạ nguyện nỗi mong nhớ nên khóc?
A Hân đứng ở đằng xa thấy cảnh này, bỗng chốc thấy sống mũi của mình cay cay, cô vội quay đầu lại, "Ở đây gió lớn quá, bụi bay cả vào mắt."
"Ừm, nên cẩn thận chút." Bạch Tinh cười nhạt, nhìn hai người đang ngồi ở ven hồ kia.
Yêu Thế Huệ nhìn Bạch Tinh đang dịu dàng thấm nước mắt cho Kiến Nguyệt, trong lòng lại nổi lên cảm giác xúc động, nàng thở dài, thay Cửu muội vui vẻ, khoé môi nâng lên nụ cười nhạt.
"Mắt đều sưng lên cả rồi, có lẽ sẽ rất xấu." Kiến Nguyệt làm nũng, chu môi nói.
"Nào có, nước mắt của sự hạnh phúc, thì sao lại gọi là xấu." Bạch Tinh xoa nhẹ đôi mắt của nàng, dỗ dành nói.
Tối hôm đó, nàng cùng Bạch Tinh ra ngoài hóng mát, nàng nhìn sóng nước lăn tăn dập dềnh dưới mặt hồ, dắt tay của Bạch Tinh ra bên hồ mà nghịch nước, "Hồi bé em rất thích đi ra biển."
"Vậy sao? Ta đưa em đi tìm Hải Vương nhé."
Kiến Nguyệt liếc xéo nàng, đánh nhẹ một cái, "Người chẳng có tí lãng mạn nào."
"Đâu có, người khác chỉ có thể đưa em đi ngắm biển thôi, còn ta đem cả đại dương tặng em luôn." Bạch Tinh cười nói.
"Đáng ghét, vừa đáng ghét vừa đáng yêu." Nàng véo gương mặt kia, chẳng có tí thịt gì cả.
"Hôn ta đi, rồi sẽ chỉ thấy đáng yêu thôi." Bạch Tinh cúi xuống, chu môi với nàng.
"Không thèm, không cho."
"Thôi mà."
Yêu Thế Huệ nhìn hai người đang chơi đùa ở bên hồ tựa như hai đứa trẻ vô ưu vô lo, khoé miệng cong lên, trong lòng lại có chút đắng.
Vì sao nàng lại ghen tị với Cửu muội chứ?
Kiến Nguyệt đang cười đùa với Bạch Tinh, lại thấy Yêu Thế Huệ đang nằm gục ở một bên, liền đi lại, lay nhẹ nàng, "Tỷ tỷ, ngủ ở đây sẽ nhiễm cảm."
Yêu Thế Huệ bị nàng gọi, mơ màng mở mắt, liền lao đến ôm chặt lấy nàng.
Kiến Nguyệt kinh ngạc, thấy hơi thở đối phương đều là mùi rượu, lấy thấy bả vai của nàng run rẩy, là nàng đang khóc, vì thế đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng an ủi, "Không sao, nếu tỷ có chuyện gì, thì cứ khóc cho nhẹ lòng, muội sẽ ở bên lắng nghe."
"Cửu muội, ta mệt mỏi quá." Yêu Thế Huệ mặt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói.
Hai người lắng nghe nàng vì say rượu mà đem toàn bộ tâm sự kể lại, về những gì mà nàng ấy phải trải qua, những cô đơn cùng mất mát, những thiệt thòi cùng im lặng không thể kể lại, những buổi đêm không sao dài vô tận khiến nàng thao thức, những ánh nắng tưởng chừng như thiêu cháy da, những tâm tình với Hoàng Hậu.
Nếu là bình thường, nàng tuyệt nhiên sẽ không dám kể những điều này.
"Ta thật ghê tởm, phải không? Cư nhiên lại cùng nữ nhân mang lòng tương tư." Nàng ôm mặt nói.
Kiến Nguyệt mím môi, liếc nhìn Bạch Tinh ngồi bên cạnh, xoa lưng nàng an ủi, thậm chí nhất thời còn muốn thú nhận toàn bộ với nàng, nhưng lại nhịn xuống, "Không, tỷ tỷ, không có gì là đáng ghê tởm ở đây cả, cũng không có gì là sai trái khi thành thật với chính bản thân và tình yêu của mình, tỷ tỷ đừng nghe những kẻ nói xằng bậy, bọn họ không phải là tỷ, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tỷ."
"Sao cơ?" Đôi mắt của nàng đã đỏ lên vì nước mắt.
"Cửu muội vẫn sẽ ủng hộ tỷ tỷ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu." Kiến Nguyệt mỉm cười nói.
"Tỷ tỷ phải gánh vác nhiều rồi, giờ thì đến lượt Cửu muội đồng hành cùng tỷ, chúng ta cùng hướng đến tương lai tốt đẹp hơn, nhé?"
"Cửu muội..." Yêu Thế Huệ ngơ ngác nhìn nàng, bỗng nàng nhảy vọt lên ôm lấy đối phương, "Cảm ơn muội, thực cảm ơn muội vì đã đến."
Nàng cẩn thận đắp chăn lại cho người đang say ngủ kia, cũng nhẹ nhàng rời đi, cẩn thận đóng cửa lại, cùng Bạch Tinh trở về phòng, thở dài một tiếng, "Nàng ấy quả thực đã phải gánh chịu quá nhiều."
"Ừm, quả là một nữ nhân kiên cường, nhưng suy cho cùng vẫn có phần yếu đuối trong mình." Bạch Tinh xoa đầu nàng nói.
"Thái nhi những năm này có lẽ cũng rất mệt mỏi?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt long lanh ẩn chứa vẻ thương xót.
"Em đã hiểu cho chúng ta rồi sao?" Bạch Tinh nở nụ cười, "Ta làm sao sẽ mệt mỏi đến thế, người mệt mỏi phải là nàng ấy."
"Thánh Thượng?"
"Ừm, vạn vật trông chờ vào nàng ấy, cũng trách móc nàng ấy, thế nhân chỉ muốn nhìn thấy sự hạnh phúc được người khác ban tặng, nhưng lại luôn mang theo trái tim nặng trĩu thù oán mà chứng kiến thế gian này. Thứ thế nhân yêu quý là bề ngoài Thánh Thượng uy nghiêm, chứ không phải là người ấy."
"Mà thôi, chúng ta nói chuyện này làm gì, nàng ấy chưa từng cần ta thương hại đâu." Bạch Tinh bế nàng lên trên giường, cởi giày cho đối phương.
"Ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày mới."
Sáng hôm sau, Yêu Thế Huệ theo đồng hồ sinh học mà tỉnh lại, thấy đầu đau như búa bổ, nàng chậm rãi ngồi dậy, để A Hân bưng nước rửa mặt vào cho mình, "Được rồi, để đây đi." Nàng phát hiện giọng mình khàn đặc như người ốm.
"Đêm qua có chuyện gì xảy ra sao?" Yêu Thế Huệ thấp thỏm hỏi A Hân.
"Tối hôm qua ngươi say rượu, tâm sự gì đó với Cửu công chúa rất lâu."
Yêu Thế Huệ nghe thế, mặt liền đỏ lên, nàng là uống nhiều đến hồ đồ rồi, làm sao lại toàn bộ chuyện đều kể cho Cửu muội thế này, vì thế khi nàng gặp Kiến Nguyệt, không tự chủ mà nổi cảm giác ngượng ngùng lên, không dám chính diện với nàng.
"Hay là tỷ trở về cùng chúng ta đi? Đừng ở lại hoàng cung đó nữa. Về đi, có người còn thương tỷ tỷ." Kiến Nguyệt không chú ý tới cảm xúc bất thường của đối phương, vào thẳng vấn đề mà nàng đã suy nghĩ suốt hôm qua.
"Vẫn chưa phải là lúc này, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, ta nhất định sẽ đi cùng muội." Yêu Thế Huệ lắc đầu từ chối, vành mắt lại thấy nóng lên.
"Húc Nguyệt hy vọng có thể gặp tỷ tỷ sớm nhất có thể, như thế mọi chuyện dễ bàn bạc hơn." Kiến Nguyệt cũng không cưỡng ép nàng, chỉ nói câu này.
"Ừm, Cửu muội yên tâm, ta đã xem qua những kế sách của nàng ấy." Nàng gật nhẹ đầu.
Một tuần sau, Yêu Thế Huệ trở về hoàng cung tuy nguy nga lộng lẫy nhưng lại khiến người ngột ngạt kia, nàng thở dài một tiếng, tiến vào trong thành. Trên xe ngựa, ánh mắt nàng đăm chiêu, tay nàng siết chặt vào chân váy, hình như nàng đã đưa ra quyết tâm nào đó, và nàng sẵn sàng dùng toàn lực, không màng tới những điều khác để thực hiện nó.
"Ngươi dự tính thế nào?" A Hân hỏi.
"Quên đi luân thường đạo lý, tự tay ta sẽ giành lấy hạnh phúc để trao cho nàng."
"Hả?"
Quả đúng như nàng dự tính, Long Vương đã giáng trần để tới thăm Trịnh Tú, nghe nói khi biết rõ sự tình, liền nổi giận phừng phừng, sai người truy nã tên "thần y" kia, đồng thời bắt ép Đường Vĩnh Long phải ngừng loại tiên dược kia lại bằng được.
Nhưng đồng thời lại khiến nàng không ngờ được là, Đường Vĩnh Long dám phản lại Long Vương, đây có khác gì con cái bất hiếu vung tay đánh cha đâu. Việc làm của hắn chọc giận cả Long tộc, xem ra nếu hắn không chịu tạ tội đàng hoàng thì sau này Long tộc sẽ không nhúng tay vào chuyện Nam Đường nữa.
Đường Vĩnh Long đương nhiên sẽ không cảm thấy áy náy về những gì mình làm mà vẫn sẽ duy trì suy nghĩ phế hậu, bởi vì thế lực phủ Trịnh quá lớn mạnh, hơn nữa còn bởi vì hắn mà Trịnh Tú mới bị sảy thai, Trịnh phủ không bất mãn mới là lạ.
Xem ra vận nước Nam Đường đã cạn thật rồi.
"Nương nương, Hiền phi đã trở lại."
"Ừm." Trịnh Tú tiếp tục đọc sách, gật nhẹ đầu.
A Lan mím môi nhìn nàng, các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đang hoà thuận chung sống, nay đột nhiên lại trở về trạng thái trước đây.
Một tuần, lại đến hai tuần, Trịnh Tú cuối cùng cũng thở dài, đưa tay xoa thái dương, "Hiền phi còn đang ở trong cung?"
"Vâng, sau khi người trở về, liền đóng cửa ở trong cung, nơi nào cũng không đi, ai cũng không gặp."
"Ta muốn đến Hàm Phúc cung." Nàng thở dài.
Yêu Thế Huệ đang tưới hoa, thấy bên ngoài có tiếng động, tên thái giám với thanh âm chói tai, "Hoàng Hậu giá đáo."
"Hả?"
Yêu Thế Huệ còn cho rằng hắn đọc nhầm tên Hoàng thượng với Hoàng Hậu, nhưng tuyệt đối sẽ không ai dám phạm phải sai lầm này, mà cho dù là ai thì nàng cũng phải ra tiếp, đành phải bỏ bình tưới hoa xuống, cũng đi đến bên ngoài, thấy Trịnh Tú đã khoẻ mạnh trở lại do phép lành của Long Vương, nàng vội vàng hành lễ, "Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Mau đứng dậy đi. Các ngươi mau lui ra." Trịnh Tú quay đầu nói, đợi bọn họ đóng cửa lại.
"Nương nương có chuyện gì cần tìm thần thiếp?" Yêu Thế Huệ rụt rè hỏi.
"Làm sao, bổn cung đến chơi, Hiền phi không muốn tiếp?" Trịnh Tú bước ngang qua nàng.
Yêu Thế Huệ kinh ngạc nhìn người trước mắt, đây còn là nàng sao, cũng mím môi cúi đầu, "Thần thiếp không dám."
"Trước đây một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ muội, nay vì sao lại trở nên xa lạ rồi?"
Yêu Thế Huệ kinh ngạc nhìn nàng, đối phương lẽ nào mất trí nhớ rồi? Quả nhiên nữ nhân đang nghĩ gì, chính nữ nhân cũng không trả lời được.
Trịnh Tú thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, cũng ngồi xuống ghế, "Ta kể cho ngươi một chuyện."
"Nương nương cứ nói."
Trịnh Tú thấy nàng vẫn như cũ kéo dài khoảng cách với mình, cười nhạt một tiếng, "Có một con hồ ly tinh ở thành Cửu Vĩ nhân lúc Hoàng Đế nước Nam đến thăm, liền dùng mỹ nhân kế lấy lòng y, sau này từ thành Cửu Vĩ lặn lội đến nước đó, nhân lúc y đi tuần làm lễ cày ruộng thì phát hiện ra nàng, đưa nàng vào trong cung, ngươi nói xem, hồ ly đó là thật lòng yêu thương y, hay là có ý khác?"
Yêu Thế Huệ ngơ ngác nhìn nàng, tim đập mạnh liên hồi, mồ hôi lạnh đều toát ra, môi mấp máy, "Nương nương, người..."
Trịnh Tú thở dài, "Ngồi xuống đi."
"Đừng lo, ta đến không phải là để uy hiếp ngươi."
Yêu Thế Huệ do dự ngồi xuống, lòng đầy căng thẳng, gấp gáp đến như ngồi trong nồi nước sôi, nàng là làm sao điều tra ra rồi?
Phải rồi, phép thôi miên của mình đối với ngôi làng kia đã hết tác dụng mất rồi, Yêu Thế Huệ mở to mắt, không ngờ bản thân phạm phải sai lầm chí mạng.
"Ta vất vả lắm mới tin tưởng được một người, nhưng bây giờ ta không chắc ta biết cả tên thật của nàng ấy." Trịnh Tú chống cằm, nhìn chằm chằm vào người nàng.
"Nương nương, ta, ta..."
"Mau chạy đi, cố gắng chạy càng xa càng tốt."
Yêu Thế Huệ còn không biết nên nói năng thế nào, còn đang phân vân nên thành thật hay tiếp tục lừa gạt, lại nghe thấy lời của đối phương, kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mặt, "Người vừa nói gì?"
"Ngươi đã giúp đỡ cho ta suốt bằng ấy năm, ta biết, cũng quan sát rất rõ, cũng đã hiểu vì sao ngươi làm như thế." Trịnh Tú cúi đầu, thấp giọng nói.
"Nhưng mà, xin lỗi, ta không thể hồi đáp lại, cũng không chắc bản thân mình có thể dung chứa mối tình động trời này. Ta vốn muốn khuyên ngươi, đã làm thê thiếp thì nên một lòng thuỷ chung, phò tá trượng phu tại ngoại, nhưng ta nghĩ lại, ngươi lặn lội tới đây chắc chắn không phải là yêu Hoàng thượng, nên sẽ không có chuyện ngươi một lòng một dạ, vì thế, việc duy nhất ta làm cho ngươi, chính là khuyên ngươi chạy đi."
"Người đã biết từ lúc nào?" Yêu Thế Huệ căng thẳng, tim lại đau nhói.
"Sau khi ta tỉnh dậy lại không lâu, nghe tin ngươi rời đi, ta đã hy vọng ngươi sẽ không trở lại nữa, nhưng ngươi vì sao lại trở lại đây?" Trịnh Tú buồn bã nhìn nàng.
"Lý do ta trở về đây, lẽ nào ngươi lại không biết sao?" Yêu Thế Huệ cúi thấp đầu.
Trịnh Tú ngỡ ngàng nhìn nàng, lại cụp mi đen xuống, nàng nghĩ ra hàng vạn lý do, nhưng lại không mong đợi đáp án này nhất.
Chợt đối phương bắt lấy tay nàng, khiến nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt chân thành mà nàng luôn muốn né tránh kia, "Trịnh Tú, nàng hãy đi cùng ta đi."
Trịnh Tú mở to mắt nhìn nàng, lại vội lắc đầu, muốn gạt tay đối phương ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn, "Ta không thể, vì sao ta lại phải theo ngươi?"
"Nàng ở lại đây ngày nào, ngày đó lưỡi kiếm càng tiến lại gần mà thôi. Đúng thế, Trịnh Tú, ta yêu nàng, ta đã yêu nàng ngay từ lần đầu gặp, chỉ bởi vì ánh mắt của nàng mà khiến ta ôm chặt lấy ảo mộng suốt mười năm nay, vì nàng mà ta cố chấp ôm một nỗi dằn vặt và thống khổ, nhưng Trịnh Tú, vì sao ta bỏ ra nhiều đến thế, bất chấp cả tính mạng mình, nhưng nàng chưa từng nhìn ta, dù chỉ là một lần?" Yêu Thế Huệ vốn nghĩ nói ra thì mọi chuyện sẽ nhẹ đi, nào ngờ càng nói, lòng nàng càng phiền muội, càng ấm ức, nước mắt chỉ muốn chảy ra.
"Chúng ta không thể, đây là chuyện ngược với luân thường đạo lý, ngươi đừng tự làm khó mình nữa. Ta thân là Hoàng Hậu, chuyện bao che cho ngươi vốn dĩ là sai trái, nhưng vì ân tình cũ, ta đã liều mình làm chuyện này, ngươi đừng làm ta khó xử." Trịnh Tú cắn môi, vẻ mặt đầy muộn phiền.
"Ta mới không thèm để ý luân thường đạo lý, thứ đó có khiến ngươi hạnh phúc sao? Trịnh Tú, ngươi mới là người đang tự làm khó mình, vì sao cố chấp yêu thương một kẻ vô dụng, chỉ biết tổn thương mình kia? Ta không thể hiểu. Hắn lúc nào cũng nhăm nhe phế truất ngươi, chán ghét ngươi, còn muốn kề kiếm lên cổ người nhà ngươi, hắn sẽ không bao giờ hồi đáp tình yêu của ngươi, vậy rốt cuộc có điều gì khiến ngươi yêu hắn tới vậy?" Âm thanh của Yêu Thế Huệ ngày càng kích động.
"Ngươi không phải cũng yêu kẻ như thế sao? Ngươi cũng yêu một kẻ vô dụng, luôn làm ngươi tổn thương, ngươi hiểu cảm giác đó, vì sao còn hỏi lại ta?" Trịnh Tú nói đến đây, nước mắt liền rơi lã chã.
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, cả người ngây lại, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ngươi vẫn nên rời đi đi." Trịnh Tú cắn môi, định đứng dậy rời đi, nào ngờ lại bị có người kéo lại.
"Ngươi —"
"Trịnh Tú, tên của ta là Yêu Thế Huệ, nàng phải nhớ rõ tên ta." Yêu Thế Huệ nắm chặt tay nàng.
"Ngươi, ngươi họ Yêu?" Trịnh Tú kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên nghĩ đến một đáp án, "Ngươi là nữ nhi của Hồ Vương." Nàng nghĩ đến đây lại càng hiểu rõ ý định của Yêu Thế Huệ, nguyên nhân vì sao nàng chịu lặn lội đến tận đây, đóng giả làm người thường suốt nhiều năm trời, cứ tưởng chỉ là một con hồ ly tinh bình thường muốn trèo cao, hoá ra lại là một con cáo mang âm mưu thâm độc.
"Phải." Yêu Thế Huệ nắm chặt cổ tay đang cố gắng vùng vẫy kia.
"Buông ta ra, nếu không ta sẽ gọi người đến." Trịnh Tú cố gắng thoát khỏi tay của đối phương, nhưng ngược lại càng khiến đối phương nắm chặt hơn.
"Nàng sẽ không làm thế đâu."
"Đừng trách ta vô tình."
"Trịnh Tú, ta biết nàng sẽ không nỡ." Yêu Thế Huệ kéo đối phương trực diện với mình.
"Yêu Thế Huệ, ta hận ngươi." Trịnh Tú muốn bật khóc, nàng thốt ra lời này mà lại như bị đá đè vào tim, vì sao nàng lại không dám? Ngoài kia có vô vàn người đang đợi nàng, chỉ cần nàng kêu lên một tiếng, tất sẽ ồ ạt lao đến, vì sao nàng lại không dám...
"Ta cũng hận nàng, nhưng ta yêu nàng nhiều hơn." Yêu Thế Huệ dứt lời, liền dán lấy bờ môi nàng.
Trịnh Tú mở to mắt, trừng mắt nhìn đối phương, nàng không dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mặt, đây nhất định là mơ, nhất định là mơ...
"Buông —"
Ngay trong lúc Trịnh Tú mở miệng, nàng liền đưa đầu lưỡi luồn vào bên trong, tham lam mút bờ môi mỏng kia, Yêu Thế Huệ mặc kệ đối phương vùng vẫy, vẫn chèn ép lấy nàng, đè nàng xuống giường, lưu luyến không buông. Mười năm, nàng chờ mười năm, không là hèn hạ lén lút, thì chính là cưỡng ép đối phương, Yêu Thế Huệ không phục, vì sao bản thân luôn phải chịu đựng tất cả? Vì sao đến cuối cùng người chịu tổn thương vẫn là nàng, thiệt thòi vẫn là nàng.
"Trịnh Tú, làm ơn, hãy đi cùng ta." Giọng nói khàn đặc của nàng truyền đến bên tai Trịnh Tú, khiến nàng ngứa ngáy, "Khi ta lo xong chuyện quê nhà, ta hứa sẽ đưa nàng tới một nơi bình yên, sống một cuộc đời bình đạm. Ta sẽ yêu thương nàng, ủ ấm cho nàng mỗi khi vào đông, quạt mát cho nàng khi hè tới, ta sẽ giúp nàng thực hiện những giấc mơ mà nàng tưởng chừng như không thể."
Trịnh Tú ngay lập tức cho nàng một cái tát mạnh, nước mắt cũng theo âm thanh vang dội mà tuôn ra, trong lòng nhói đau nhìn người đang cúi thấp đầu ở trước mặt. Nàng phải làm thế, phải ngắt lời đối phương, nếu không nàng sợ chính bản thân cũng không kìm được mà nghe theo lời dỗ ngọt kia, "Yêu Thế Huệ, chúng ta không thể."
Yêu Thế Huệ lắc đầu, "Là nàng không đồng ý, nên chúng ta mới không thể."
"Vì sao ngươi cứ muốn cưỡng ép ta?" Trịnh Tú kích động hét lớn lên.
"Là vì nàng cũng yêu ta, nhưng lại không dám thừa nhận." Yêu Thế Huệ lớn tiếng lại nàng, nước mắt lướt qua nơi tê nhức kia.
"Không, không đời nào." Trịnh Tú ngẩn người, vội vàng lắc đầu, quá hoang đường, thực sự quá hoang đường, nàng làm sao có thể...
"Trịnh Tú, ta yêu nàng, ta sẵn sàng nói lại hàng ngàn lần." Yêu Thế Huệ vuốt ve khuôn mặt nàng, thay nàng lau những giọt lệ còn đọng lại kia.
"Không, im đi, làm ơn im đi." Trịnh Tú thẫn thờ, lẩm bẩm một câu.
Yêu Thế Huệ đau lòng nhìn nàng, lại nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi đối phương, đẩy đối phương nằm xuống. Trịnh Tú tâm như đã chết, để mặc nàng làm gì thì làm, cũng nhắm mắt lại.
"Làm ơn, tiếp nhận ta, ta cầu xin ngươi." Yêu Thế Huệ thì thầm bên tai nàng.
Trịnh Tú không trả lời nàng, cả hai người tiếp tục chìm vào nụ hôn từ một phía kia, cho đến khi Trịnh Tú hụt hơi, nàng mới đẩy nhẹ người ở trên ra, nhìn vào bên má nay đã ửng đỏ, có chút sưng, tâm trạng liền trùng xuống, "Đau không?"
"Có chút." Nàng gật nhẹ đầu, bảo không đau thì quá giả rồi, vì đối phương là dồn toàn lực mà cho nàng một cái tát.
"Xin lỗi." Trịnh Tú thấp giọng nói.
"Không sao, bôi chút thuốc là hết." Yêu Thế Huệ vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ của nàng, thấy nàng đã xuất hiện nếp nhăn ở bọng mắt. Yêu Thế Huệ buồn, nhưng so với nỗi buồn thì niềm thương xót người thương còn lớn hơn.
"Để ta bôi cho ngươi." Trịnh Tú thở dài, lấy bình thuốc ra, mở nắp ngửi nhẹ, mới cẩn thận bôi lên gương mặt trắng nõn nay đã đỏ bừng của đối phương, mím môi thay nàng thương xót.
"Trịnh Tú." Yêu Thế Huệ nắm lấy tay nàng.
Lần này Trịnh Tú không gạt ra nữa, nàng chỉ rũ mi xuống, "Không còn sớm, ta nên trở về."
"Ta có thể sang gặp ngươi không?" Đáy mắt của Yêu Thế hiện lên vẻ chờ mong.
Trịnh Tú không trả lời nàng, chỉ cúi thấp đầu, một lúc lâu mới gật nhẹ, nhưng với nàng như thế là quá đủ rồi, Yêu Thế Huệ kinh hỉ đến xúc động, cảm giác nước mắt sắp tuôn ra, nàng muốn ôm lấy đối phương, nhưng lại sợ kích động nàng ấy.
Trịnh Tú chậm rãi mở cửa, thấy người bên cạnh vẫn một mực canh cửa, lẽ nào bọn họ không nghe thấy lúc nãy các nàng lớn tiếng với nhau sao? Trịnh Tú tuy biết không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vẫn chột dạ mà vội vã rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn.
Nàng vì sao lại không từ chối đối phương?
Vì sao không đem toàn bộ mọi chuyện tố giác?
Vì sao lại hưởng thụ nụ hôn kia...
Vì sao? Vì sao? Vì sao?
A Hân bước vào, thấy Yêu Thế Huệ một bên mặt bị sưng mà ngơ ngác nhìn ra ngoài, còn nở nụ cười ngốc, một chút cũng không giống nàng thường ngày, vì thế không kìm được tò mò mà hỏi, "Ngươi bị ăn tát đến ấm đầu rồi?"
"A Hân, có hy vọng." Yêu Thế Huệ lẩm bẩm.
"Hy vọng? Hy vọng gì?" A Hân nhíu mày, xong lại nhớ đến gương mặt ửng đỏ mà cúi thấp đầu, động tác lấy tay che miệng của đối phương, lẽ nào...
"Không thể nào." A Hân giật thót mình, mở to mắt kinh ngạc nhìn đối phương, tìm tòi đáp án ở trên mặt nàng.
"Có thể, hoàn toàn có thể." Yêu Thế Huệ cười ngốc nói, đầu như gà mổ thóc mà gật gù liên tục.
"Nàng bị ngươi bỏ bùa rồi?" A Hân cơ bản không dám tin chuyện này.
"Nếu ta muốn bỏ, còn phải đợi đến lúc này sao?" Nàng mỉm cười, nhìn về phía cổng, "Trịnh Tú, thật đáng tiếc ta hoặc nàng đều không phải là nam tử. Nếu ta là nam nhân, ta sẽ bế nàng rời khỏi đây, cùng nàng có một mái ấm, cùng nàng có một đứa trẻ. Ta cũng được, nàng cũng được, miễn là cạnh nhau..."
Hôm sau, Trịnh Tú thấp thỏm cả ngày, sợ người kia nếu như đến rồi, nàng phải đối diện như thế nào?
Không đúng, mình phải nói rõ, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, Trịnh Tú lắc đầu nhắc nhở mình.
Nhưng đến khi tối muộn rồi, bóng dáng của người kia vẫn chưa xuất hiện, khiến nàng có cảm giác hụt hẫng cùng mất mát, cứ đọc sách được một lúc là lại ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Đến hôm sau, hôm sau nữa, Trịnh Tú vẫn chưa thấy động tĩnh gì, không tự chủ mà nổi lên cảm giác tức giận, được lắm, dám bỡn cợt nàng, cũng đừng mong mình đến tìm nàng.
Đến ngày thứ tư, A Lan thấy chủ tử của mình dạo gần đây hành xử kì lạ, dường như trở nên dễ cáu gắt hơn, lại hay nhìn ra cửa, lâu lâu lại hỏi cô có ai đến tìm không, khiến A Lan hoàn toàn mất phương hướng, nương nương xảy ra chuyện gì rồi?
"Hiền phi đang làm gì?" Trịnh Tú bất thình lình đặt mạnh chén trà xuống, ngữ khí lạnh lùng.
"Nô, nô tì không biết." A Lan lúng túng nói.
"Còn không mau đi xem." Trịnh Tú nhíu mày nói.
"Vâng." A Lan vội vàng lui ra ngoài.
Nhưng chưa đầy bao lâu, lại thấy nàng lẹt đẹt chạy vào, đầu cúi thấp xuống, Trịnh Tú nghi hoặc hỏi, "Ngươi vẫn chưa đi sao —"
"Nương nương, Hiền phi đến thỉnh an."
Nét mặt đang căng thẳng của Trịnh Tú đột nhiên giãn ra, nhưng nàng lại nhớ ra gì đó, hắng giọng một tiếng, sắc mặt lại lạnh lùng, "Không gặp."
"Ơ?" A Lan nghi hoặc nhìn đối phương.
"Bảo nàng về đi, không gặp." Trịnh Tú quay mặt đi chỗ khác nói, thấy A Lan xoay người, lại vội nói, "Đợi đã."
"Vâng?"
"Bảo nàng về đi, ngày sau lại sang." Trịnh Tú lúng búng trong miệng.
"Nương nương, nô tì thực không nghe rõ, người có thể nói lại không?" A Lan thấy nàng lẩm bẩm gì đó, ngơ ngác khó hiểu.
"Bảo nàng ta không có tâm trạng gặp." Trịnh Tú xua tay nói.
A Lan đi ra, hất cằm với Yêu Thế Huệ, nhắc lại từng lời từng chữ, "Bảo nàng ta không có tâm trạng gặp — Ối, nương nương nói thân thể không tốt, Hiền phi trước cứ trở về."
Yêu Thế Huệ nhoẻn cười, "Thế khi nào nương nương mới có tâm trạng gặp?"
"Hiền phi, là nô tì nói sai, mong nương nương đừng nói lại với Hoàng Hậu." A Lan cắn môi nói.
"Ngươi đem lời của ta nói lại với nàng, thì ta sẽ không kể lại."
Vì thế A Lan lại đem toàn bộ lời của nàng thuật lại cho Trịnh Tú, thấy nàng quay người đi vào bên trong, "Bảo nàng đứng đợi ở đấy, bao giờ bổn cung có tâm trạng thì triệu kiến."
Yêu Thế Huệ nghe cô nói, cũng mỉm cười, sau đó ngồi xuống một bên.
"Hiền phi còn ở bên ngoài sao?"
"Bẩm nương nương, nàng vẫn ở ngoài, người có muốn cho gọi?"
Trịnh Tú không nói gì, tiếp tục luyện chữ, nhưng lúc sau lại gác bút xuống, "Nàng vẫn đợi sao?"
"Vâng."
"Người vẫn chưa rời đi?"
"Nương nương, Hiền phi nói muốn đợi người đồng ý thì thôi."
"Hiền phi —"
"Bẩm nương nương, nàng vẫn ở bên ngoài."
Trịnh Tú thở dài, "Gọi người vào đi."
Rất nhanh Yêu Thế Huệ đi vào, nhìn thấy Trịnh Tú đang ngạo kiều giả vờ không để tâm đến mình kia, thực ra tay cầm bút của nàng đều đang run rẩy rồi, liền nhún người hành lễ, "Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Trịnh Tú lúc này mới giả vờ như nhận ra nàng, gật đầu, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
"Lui ra đi." Nàng quay lại nói với A Hân.
"Nương nương đang viết gì thế?" Yêu Thế Huệ nở nụ cười yêu nghiệt, đến lại gần nàng, dưới chân tựa như nở ra những đoá hoa sen đang đỡ lấy.
"Nhẫn." Trịnh Tú lạnh lùng nói.
"Thực xin lỗi, gần đây người ta có chuyện bận mà." Yêu Thế Huệ đứng ở bên cạnh nàng, cúi người bóp vai đang đơ lại của đối phương.
"Bận? Bận gì?" Trịnh Tú ngẩng đầu lên nói, sau đó nhận ra mình chẳng khác gì đang oán trách, vội sửa lại, "Mà ta cũng không quan tâm."
Hình như càng sửa càng sai.
Yêu Thế Huệ nở nụ cười rạng rỡ, vì sao nàng ấy đột nhiên trở nên đáng yêu thế này.
"Khi nào ngươi rời đi?" Trịnh Tú đánh chết cũng không thừa nhận, nhẫn tâm nói.
"Có lẽ là mai kia."
"Nhanh như thế?"
"Nhưng lần này ta không đi một mình."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top