Chương 106: Sứ mệnh của nàng

Trận chiến kết thúc trước khi trời sáng, đoàn quân ma thần tộc mạnh mẽ cứ thế tan biến trước buổi bình minh. Kiến Nguyệt nghĩ phần lớn là do gã Đại tu sĩ đã sát sinh không biết thương tiếc kia, nhưng cũng nhớ đó mà nàng bớt đi một gánh nặng.

Phịch.

Nàng quay sang, thấy Dương Quyền cùng binh lính đang quỳ dưới đất, "Chúc mừng Cửu công chúa đã lập công lớn, thành công dẹp loạn giặc yêu!"

Kiến Nguyệt chớp mắt, thầm nghĩ nàng có làm gì đâu, nhưng nàng chuẩn bị mở miệng thì Khương Húc Nguyệt đã đặt ngón tay lên môi nàng, "Suỵt."

"Công lao lớn nhất vẫn thuộc về công chúa, vì công chúa là người hiểu tấm lòng binh sĩ, thương yêu dân chúng nên mới dẫn tới quyết định công chúa muốn tới đây đêm nay. Nếu không có công chúa, e là đêm nay sẽ có hàng ngàn binh sĩ oan uổng thiệt mạng, hàng phòng bị của chúng ta sẽ gục và quân binh sẽ cạn kiệt trước khi kịp bảo vệ thành Cửu Vĩ."

Nàng mím môi, nhìn các nàng rồi thở dài, gật đầu, "Các ngươi đứng dậy đi. Chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói cho ai biết là chúng ta đã tới đây, nếu phụ vương có hỏi, các ngươi cứ bảo nhờ có tin báo kịp thời nên biết việc chúng định cướp trại."

Dương Quyền ngạc nhiên nhìn nàng, "Công chúa, vì sao lại phải giấu?"

"Trên chiến trường, người nào xa lạ tới mấy thì nay đều là con người chung số phận, ta không tham hư vinh, cũng không ham lập công hiển hách, ta chỉ cần đêm nay dạy cho chúng biết quân Cửu Vĩ không yếu đuối như chúng đã nghĩ, để chúng bớt khinh nạt chúng ta đi, thế là được rồi."

Dương Quyền và Lưu Hiên ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn binh sĩ, sau lại ngẩng lên nhìn các nàng, bỗng nhiên bọn hắn dập đầu, "Công chúa vĩ đại, Cửu Vĩ tộc trường tồn!"

"Ngươi sợ bị Hồ Vương biết rồi mắng chứ gì." Bánh Bao nhịn cười.

"Hiểu trong lòng là được, không cần nói ra đâu."

...

Tây Mông Đế Quốc.

Tin báo về kinh thành, Kha Thiết Mộc ở trong cung điện lộng lẫy bật cười ha hả.

"Đám hồ ly tinh quả thực hồ đồ, chiến tranh để nữ nhân vào, nhất định sẽ bại lụi sớm thôi. Chẳng lẽ nào đám nam nhân ẻo lả kia không nhấc nổi vũ khí nữa, nên mới phải để đàn bà làm?"

"Cửu Vĩ tộc lâu nay đẹp đẽ khiến người gặp người mê, dù là nam tử thì mặt mày trắng bóc như trứng luộc. Chi bằng chúng ta bắt về làm quân kỹ cho các quân sĩ mua vui, còn những người còn lại để bệ hạ hưởng dụng?" Thái sư ở bên cạnh nói.

Kha Thiết Mộc vuốt râu suy nghĩ, bàn tay hắn có mười ngón, thì mười ngón đều đeo nhẫn đính đá quý, sáng loá cả mắt người nhìn "Trước đây trẫm vốn muốn bắt Cửu công chúa về làm vợ, nhưng lại bị một kẻ lạ ngăn cản, e là không thể." Người hắn ám chỉ ở đây chính là Bạch Tinh.

"Bệ hạ chớ lo, y có tài giỏi đến đâu, cũng làm sao địch lại chúng ta." Thái sư nói.

"Bệ hạ, sao chúng ta không nhân cơ hội này mà đánh chiếm các nước chư hầu của Đông Hải?" Tướng quân lên tiếng.

Kha Thiết Mộc nở nụ cười, "Trẫm đã sớm muốn làm điều này, ngươi tưởng chúng ta là có lòng gửi không một hạm quân đến cho chúng sao? Đợi cuộc chiến bắt đầu, nhân lúc chúng không phòng bị mà đem năm vạn quân sang đánh."

"Hoàng thượng anh minh." Tướng quân dứt lời, hắn lập tức ôm bụng bật cười lớn.

Cách cung điện của Kha Thiết Mộc không xa, ở trên cây chà là có cặp mắt đen láy của chim sáo đang nhìn vào cung điện xa hoa kia, sau đó nó vỗ cánh về hướng Đông Bắc, kêu chiếp chiếp vài tiếng. Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, từ xa đã thấy một bóng hình mà nàng đang chờ đợi bay đến, nàng vươn tay để sáo đậu lên tay mình.

Sáo đem toàn bộ những gì nghe được kể lại, nàng quay đầu nhìn Khương Húc Nguyệt, thấy đối phương cũng đang che miệng khẽ cười.

"Công chúa, chúng ta đem tin này báo cho quân Đông Hải sao?" Giang Hạo ở bên cạnh hỏi.

Kiến Nguyệt lắc đầu, nàng cười khẩy, "Ta đã nói muốn nhuộm máu cả đại lục, thì sao phải có lòng tốt để cho chúng có cơ hội chuẩn bị."

"Giang Hạo hiểu rồi, Giang Hạo xin lui." Giang Hạo đem chim sáo hoá trở lại thành chiếc lông vũ rồi lặng lẽ lui xuống.

Kiến Nguyệt đứng trên núi cao mà nhìn xuống vùng đất cằn cỗi u ám đằng trước, gió tạt qua mặt, thổi bay những lọn tóc mềm ở trên gương mặt kiều diễm, "Để chúng càng khinh thường chúng ta càng tốt, nhưng lại để chúng tị nạnh với nhau mà đề phòng lẫn nhau."

"Công chúa yên tâm." Khương Húc Nguyệt gật đầu, cũng rút lui về sau. Để Kiến Nguyệt ở lại một mình đứng nhìn đồng bằng trơ trụi và xám xịt như báo hiệu điểm gở ở phía trước.

Đúng như Kiến Nguyệt và Khương Húc Nguyệt suy tính, Âu Thần Duật do quá ngạo mạn nên chưa suy xét tới việc sẽ bị phản bội. Hắn đã phạm phải sai lầm chí mạng, đó là không để tướng Đông Hải dẫn dắt quân của nước chư hầu mà lại để tướng nước nào trông nước đó.

Cũng nhờ đó, hắn vô tình tạo cơ hội cho Cửu Vĩ. Yêu Thế Huệ sớm đã cài nội gián vào khắp quân đội chư hầu để chia rẽ lòng vua quân. May nhờ Yêu Thế Huệ tài trí lại biết hành xử cẩn trọng, những năm nàng làm Hiền phi ở Nam Đường đã âm thầm xây dựng cho riêng mình một lực lượng, dần dần trở nên phức tạp như rễ cây lâu năm, lan rộng ra nhiều nơi khác không chỉ riêng Nam Đường.

Nội gián mà nàng cài cắm vào đã thành công gia nhập khắp các doanh trại của các nước tham chiến lần này.

"Tướng quân đã từng nghĩ cho số phận của nước Đại?" Phùng Tượng mời rượu hắn mà nói.

"Ý của quân sư là?" Tướng quân nước Đại đã ngà say nghi hoặc hỏi.

"Nay có tận hơn mười nước chư hầu đến gửi quân đến dụng tâm nịnh Hoàng đế, đương nhiên là sẽ tìm cách mà dìm người này để mình lập công lớn, để Hoàng đế thiên triều để mắt đến mà phong tước, ban thưởng. Lại kể thêm ma thần tộc tới làm tiền tuyến phá phòng bị của chúng, bên nào cũng có việc để làm, chúng ta làm thế nào mà lập công lớn được đây?" Phùng Tượng cười nói.

Tướng quân nghe hắn nói, liền rơi vào trầm tư.

Lãnh chúa nước Cơ bỗng nhận được thư mật, liền mở ra đọc một mình, thư viết:

"Tướng quân nước Cơ có ý định làm phản, lấy lòng Hoàng đế để được sắc phong chức lớn, lại muốn trận chiến kết thúc mà dẫn quân trở về nước phản loạn, giành ngôi vị vương của lãnh chúa."

Lãnh chúa đọc xong, nổi giận phừng phừng, không biết nên tin phong thư kì lạ này hay không, do dự lưỡng lự, nhưng vì sợ hãi bị cướp ngôi, nên từ ấy cố tình gửi ít quân sang, tránh để hắn cầm quá nhiều binh tướng mà làm phản.

Hồ Vương cùng các tướng lĩnh tỏ ra nghi hoặc khi nghe Khương Húc Nguyệt bày kế, "Vì sao lại tách ra nhiều đến thế? Quân chúng ta vốn không nhiều, chẳng phải quá mỏng manh hay sao?"

"Quân địch sẽ tự mình tách ra khỏi quân chính để đi khắp nơi ăn mảnh. Hồ Vương yên tâm, thảo dân sẽ không lãng phí lực quân lung tung." Khương Húc Nguyệt ung dung đáp.

Vốn dĩ bọn hắn còn định phản đối không đồng ý cho các nàng tham dự, nhưng nghe các nàng đã từng khiến cho Nam Đường sụp đổ, lại dẫn quân Giao Chỉ giành độc lập, sau đó đưa Trịnh Đế đến đánh chiếm kinh thành mà lập nước Đại Đường, các nàng tuy không khoe công, nói rằng tránh hậu hoạ về sau khi có người biết Cửu Vĩ tộc cũng nhúng tay vào những trận chiến này, nên mới có phần nào bội phục, nhưng không quá nhiều. Dẫu sao lại là nữ nhân tay yếu chân mềm, chưa kể quân sư do Cửu công chúa đề cử lại bị mù, tuy không biết rõ vì sao rõ ràng đã bịp mắt rồi nhưng bọn họ vẫn có cảm giác như nàng nhìn rõ mọi thứ.

"Húc Nguyệt chỉ muốn xin một nghìn quân đến vượt biên Ngọc Thành để cứu lấy nhân dân ở đây, đồng thời chứng minh bản thân có xứng đáng được tín nhiệm hay không."

"Vì sao lại cứu lấy chúng? Chúng đâu phải người của Cửu Vĩ tộc?" Hạng Huy nói với giọng điệu ngờ vực.

"Trong thời hoạn nạn, ai cứu được bách tính, bách tính tự khắc quy phục, cho dù là người nước nào, tộc nào đi nữa. Huống chi, tộc Đông Hải chưa từng phải chịu áp bức như tộc Lạc Hồng, vậy nên lòng dân và quân chưa thống nhất với nhau. Ta nên nhân lúc tinh thần dân tộc của họ mỏng manh mà dùng kế chia rẽ. Húc Nguyệt nghĩ chiến trận giữa Cửu Vĩ và Đông Hải không phải một hai ngày là kết thúc, kế này nói không chừng còn hữu dụng cho sau này."

"Vậy sao lại xin ít quân thế?"

"Chiến tranh không phải lúc nào cũng là đọ xem ai khoẻ nhất, có đội quân hùng hậu nhất, tướng quân có để ý đàn cừu thì lúc nào cũng đông hơn đàn sư tử không. Đôi khi trên chiến trường yếu tố chiến thắng còn nằm ở ai bền bỉ nhất, phe nào ít gây thù với các nơi khác để lôi kéo thêm đồng minh và lấy được nhân tâm nhất, thì như thế mới chiến thắng." Khương Húc Nguyệt chậm rãi giải thích.

Kiến Nguyệt gật đầu, "Ta đi cùng ngươi."

"Không được, quá nguy hiểm." Hồ Vương nghĩ cũng không nghĩ đã lên tiếng phản đối.

"Phụ vương, giờ không phải là lúc nghĩ nhiều những chuyện này, chúng ta đừng để tình cảm chi phối mà chần chờ, việc trước mắt là làm thế nào tiêu diệt được một nghìn vạn quân mà ít gây tổn thất nhất."

Hồ Vương kinh ngạc, hắn chưa từng nghe thấy nữ nhi của hắn nói với hắn những lời như này với ngữ điệu này, hắn có ảo giác như đây không phải là nữ nhi hắn nhưng rất nhanh đã dập tắt suy nghĩ này.

"Đại vương xin yên tâm, thảo dân sẽ dốc sức bảo vệ công chúa." Khúc Huy ở bên cạnh nói.

"Thảo dân cùng công chúa đi chinh chiến khắp nơi, công chúa cùng Khương tiểu thư thông minh xuất chúng, am hiểu binh pháp lẫn quỷ kế, tin chắc rằng lần này sẽ thành công." Yến Thế Huân nói thêm.

Hồ Vương vẫn nghi ngờ, nhưng tình thế cấp bách, ông chỉ có thể thoả hiệp, dẫu sao ông cũng đã đồng ý để cho các nàng đi ra chiến trường rồi.

Vì thế một nghìn năm trăm quân binh cùng Kiến Nguyệt, Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy, Cố Nghiên Hi, Yến Thế Huân và Khúc Huy khởi hành, để những người còn lại để giữ liên lạc.

"Không biết vì sao Quân sư lại chọn tấn công ở Ngọc Thành?" Khúc Huy tò mò hỏi.

"Ngọc Thành là nơi xa cách kinh thành Đông Hải, tin tức mù mờ. Chỉ cần không phải là quân Đông Hải thì quân nào dắt binh đến đây cũng không quan trọng, chúng đều sẽ chọn thành lớn mà đi, bọn họ đi đường xa đã mệt, lại lười nhác, nên sẽ chọn nơi nào dễ kiếm lương thực mà sống, tránh xa nơi rừng thâm nước độc lạ lẫm mà chỉ có quân Đông Hải mới thông thạo kia."

"Vả lại, Ngọc Thành là đường đi gần nhất để đến quân doanh chính của chúng ta, chúng chỉ mong muốn lấy được đầu của Hồ Vương là chính, không màng đến chuyện khác."

"Quân sư không lo nơi khác có địch sao?" Khúc Huy hỏi tiếp.

"Nơi ngăn cách giữa Cửu Vĩ Quốc và Đông Hải là vong quốc, có nhiều lam sơn chướng khí, chưa kể tâm lý của những quân binh bây giờ là muốn trốn việc để về nhà, nên tự khắc sinh bệnh, hoặc tự tưởng tượng mình có bệnh mà đào ngũ." Khương Húc Nguyệt kiên nhẫn giải thích, "Hơn nữa chúng ta còn có Giang Hạo mắt trông tám hướng mà nhìn được vạn dặm, lại có Ngũ công chúa đa mưu lắm kế, Trịnh công chúa đang gửi thư cho Đại Đường gửi binh và lương thực viện trợ. Dương đại tướng quân là người tài, tự khắc biết cách điều tướng giỏi để đối phó với đám quân binh lắm bệnh kia."

Khương Húc Nguyệt dự đoán không sai, quân nước Vương Sơn bị người của Yêu Thế Huệ cài vào dụ dỗ tự ý tách ra để lập công, quân đội đổ xô đến Ngọc Thành, mới ban đầu còn hiền lành tử tế nên được dân chúng gửi thóc gạo đến. Nhưng về sau ăn no ấm bụng nghĩ chuyện gian, không thoả mãn với lương thực ít ỏi, lại bắt đầu cướp bóc lương thực của dân chúng, còn giết gà vịt nhà người ta. Quân uống rượu đến say, lâu ngày không được gần nữ nhân nên nổi lòng dâm tà, nhiều kẻ lợi dụng gác đêm mà chạy vào thành để hãm hiếp con gái nhà người ta, thậm chí nữ nhân đã có chồng cũng không tha.

"Công chúa, Quân sư, quân Vương Sơn không giúp dân mà lại dở thói hung hăng, cướp bóc trấn lột như bọn tướng cướp, lại suốt ngày đi trêu ghẹo con gái nhà lành, nên bây giờ dân chúng giận lắm." Khúc Huy đi do thám thành về bẩm báo.

Kiến Nguyệt nheo mắt lại, sau đó mới nói, "Đi thăm dò xem chúng có bao nhiêu quân." Sau đó hai nàng giả làm thường dân vào trong thành.

Khương Húc Nguyệt tuy không phải tiên nhân, nhưng lại mang phong thái của thần tiên, nên hai nàng vừa đến trước cổng thành đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn lại, nhìn thấy có hai nữ nhân xinh đẹp phi phàm như tiên giáng trần, vì thế kinh hãi mà tự quỳ lạy, "Xin tiên nữ cứu lấy chúng sinh."

Nhìn đám trẻ đói ăn đói mặc cứ trố mắt nhìn mình, Kiến Nguyệt nổi lòng thương xót. Thế giới có thần cũng vậy thôi, vẫn sẽ có kẻ ăn không hết người lần không ra. Nàng giận Âu Thần Duật, giá như hắn thay vì tìm cách gây chiến với Cửu Vĩ tộc thì hãy dùng thời gian, tài nguyên và nhân lực để cứu giúp những đứa trẻ này, như thế, nhiều gia đình cũng không còn phải chia cách nữa, và nhiều hài tử nhỏ bé của phụ mẫu sẽ không phải vùi xác ở nơi xa lạ.

Khương Húc Nguyệt tay phẩy quạt, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau hé môi nói:

"Bách tính gặp hoạn mà thương xót thay
Hằng đêm bầu trời lấy tay gạt lệ.
Rạng sáng sao Mai tìm đòi công đạo,
Thiên binh đến trừng phạt gian tà."

Dân chúng nghe Khương Húc Nguyệt nói thế thì mừng quýnh đến mức ứa nước mắt ra, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.

Xong việc, hai nàng trở về thì cũng là lúc Khúc Huy đang hoá trang thành tên lính bẩn thỉu xong việc, hắn đến bẩm báo việc được giao, "Công chúa, phe địch có hơn ba nghìn quân."

Kiến Nguyệt gật đầu, tiếp tục hỏi, "Đêm có bao nhiêu kẻ gác trại?"

"Cứ cách chừng ba canh giờ thì lại có năm kẻ thay gác, nhưng chúng gần đây trở nên chểnh mảng, quân chẳng có quân luật, không được huấn luyện kĩ càng nên toàn lũ ham chơi chỉ thích lêu lổng." Khúc Huy trả lời.

"Dẫn một nửa quân vào trong thành mai phục, bắt sống bọn lính nhác việc mò đến thành, nửa còn lại đến quân doanh của chúng, nhân lúc chúng lơ là mà xông đánh."

Hôm sau, dân chúng thấy một vài thanh niên trai tráng vạm vỡ, tướng mạo tuấn tú đẹp đẽ thì lại nhớ đến lời của Khương Húc Nguyệt hôm qua, bọn họ cho rằng đó là thiên binh nên từng nhà đều giấu một vài lính, còn đối đãi rất tử tế, bày mâm cơm ra mời đành hoàng. Quân Cửu Vĩ nhìn cảnh tượng này thì không ngừng cảm thán trong lòng, bọn họ cứ tưởng mình sẽ bị đuổi đánh mới phải chứ.

Đến đêm, những kẻ gác đêm bắt đầu uống rượu, sau đó nổi lòng dâm, chúng rủ nhau vào thành, mãi vẫn chưa về. Quân thay gác thì tưởng là chúng vui vẻ chưa xong, cũng không nghĩ nhiều mà chạy vào theo, tóm lại, cả quân doanh không một ai trông gác.

Tướng quân Vương Sơn là Trương Tháo đang say ngủ, chợp nghe thấy tiếng nổ lớn, cả quân doanh bốc cháy, ánh lửa đỏ hắt lên mặt hắn, hắn muốn mặc giáp cũng đã muộn, Khúc Huy sớm đã lẻn vào trong trại hắn. Trương Tháo chết mà còn không hiểu vì sao mình lại chết, là ai giết mình.

Đám quân tán loạn không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không nhìn xem có bao nhiêu quân đến tấn công mà đã tan tác chạy loạn bốn phía. Chúng chạy lên núi thì gặp quân của Yến Thế Huân, chạy ra đường rừng thì bị Cố Nghiên Hi đốt rừng chặn đường, đám còn lại chạy đi đường sông lại bị Khánh Vy dẫn quân ra đánh chặn, hoàn toàn không để ba nghìn quân chạy thoát đi cầu cứu viện.

Khương Húc Nguyệt ở trong thành chỉ huy đoàn quân mai phục, thấy cứ kẻ nào vào trong nhà có nữ tử thì đều hét lên một tiếng, cuối cùng cả bọn bị quân Cửu Vĩ lôi ra giữa đường.

"Cướp bóc của dân chúng thì cắt hai tay cho khỏi dám. Làm hại trinh tiết nữ tử thì cắt công cụ đi cho khỏi tái phạm."

Đám gian tặc kia nghe thế, run lẩy bẩy cầu tha mạng, bày ra đủ trò để động lòng thương, nhưng Khương Húc Nguyệt vẫn không bị lay động, để bách tính tự lấy đao chặt thịt ở nhà ra mà làm thay.

Kiến Nguyệt ở đằng sau ra lệnh cho quân thả tên phó tướng đã cam chịu đầu hàng trở về, còn cố tình tung tin cho hắn nghe là quân Nam Lâu đến tranh công. Phó tướng lại cho là thật, trong đêm tức tối cưỡi ngựa trở về báo cho lãnh chúa.

Đợi mọi việc kết thúc, giặc bị đuổi khỏi thành, dân Ngọc Thành cũng lũ lượt đi đến trước mặt Kiến Nguyệt, "Xin hỏi, thiên binh ở đâu?"

"Chúng ta chính là thiên binh."

"Cửu Vĩ tộc thì sao lại là thiên binh?"

"Thay trời hành đạo, làm việc thiện việc nghĩa thì đều là thiên binh."

Bọn họ nghe nàng nói có lý thì gật gù, ác cảm đối với Cửu Vĩ tộc cũng không còn gay gắt như xưa nữa, thậm chí có nhiều người còn nảy sinh tơ tưởng với các tráng sĩ Cửu Vĩ. Có người lại xin đầu quân cho Kiến Nguyệt, muốn được góp sức cho các nàng.

"Các ngươi đều là trai tráng khoẻ mạnh, vì thế để làm quân hậu cần, đến giúp chúng ta bổ củi dựng trại, thấy thế nào?" Khương Húc Nguyệt hỏi, tất cả đều gật đầu đồng ý.

"Đã gia nhập với chúng ta là phải tuân theo luật của chúng ta, nhìn những kẻ này mà làm gương, không được tà dâm, không được tham lam, không được hại dân lành, cướp của của dân, không được hai mang, nếu không sẽ phải chịu quân pháp. Đổi lại, chúng ta vẫn sẽ phát lương bổng, thức ăn và nhu yếu phẩm đầy đủ, khi các ngươi tử trận thì người nhà sẽ nhận thay, thấy thế nào?"

"Chúng tôi xin theo."

Vì thế Kiến Nguyệt lại mang quân trở về, khiến các tướng lĩnh kinh ngạc, không những đem một nghìn quân bình an trở về, không một ai mất mạng, cùng lắm là bị thương, lại còn đem những quân đầu hàng và một vài người tình nguyện gia nhập, ngoài ra còn bổ sung thêm lương thực và vũ khí, khiến bọn hắn không thể không khâm phục.

Hồ Vương không thể không phong chức cho người có công, vì thế đề bạt Khương Húc Nguyệt lên làm Quân sư phò tá, tuy chỉ là chức vị lặt vặt, phẩm vị không cao, lại không có quyền cầm binh, nhưng Kiến Nguyệt không cần điều này, Khương Húc Nguyệt càng không cần.

Mà lãnh chúa của Vương Sơn cứ một mực cho rằng quân Nam Lâu hãm hại, thâm ở chỗ hai nước này lâu này có xích mích với nhau, đến cả con gà đi lạc sang biên giới nhau cũng cãi nhau chí choé, toàn phải để Đông Hải Hoàng Đế khuyên can, vì thế khi chuyện này xảy ra chúng ngày đêm suy nghĩ cách trả thù. Phó tướng Vương Sơn ngốc nghếch oán hận quân Nam Lâu, ăn không được thì đạp đổ, nhưng cũng không vội tố giác mấy bọn cũng đang lén lút tự ý lập công kia, mà kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

"Hồ Vương vẫn chưa tín nhiệm Húc Nguyệt, không biết ngươi đã có cách chưa?" Cố Nghiên Hi quay sang nhìn nàng.

Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "Chức càng lớn, càng nổi danh, lại càng để địch biết thân thế mà sinh lòng nghị kỵ, chúng ta không vội mà nhậm chức lớn. Chỉ cần có Ngũ công chúa và Cửu công chúa để xin Hồ Vương cho binh là đủ rồi."

Cố Nghiên Hi kinh ngạc, trong lòng thầm cảm phục nàng, chẳng trách vì sao Kiến Nguyệt lại tín nhiệm nàng đến thế.

Kiến Nguyệt thậm chí còn ví nàng như chim phụng hồi sinh trong tàn tro, ý bảo nàng thay đổi cả cục diện chiến tranh tàn khốc, lại vô tình ví von đúng nửa đời trước của nàng nay tái sinh thành Quân sư đa tài mưu trí. Khương Húc Nguyệt vì thế còn được gọi là Khương Phượng Uy.

Vài ngày sau, Khương Húc Nguyệt đột nhiên đến tìm Dương Quyền, "Chúng ta đến làng Sơn Âm mà đánh, nhất định sẽ thắng."

Dương Quyền ngạc nhiên, "Sơn Âm là nơi nào? Vì sao chưa nghe tin có đạo quân nào đến đánh?"

Khương Húc Nguyệt chỉ một vùng đất nhỏ ở trong lãnh thổ vong quốc, "Nơi này trước đây gọi là Sơn Âm, sở dĩ tên gọi như thế là vì có dòng nước độc, lại có nhiều ma thú kì lạ, bước chân đến nơi này chẳng khác nào tự sát, nhưng chúng không biết, nên cứ vô tư xông vào đây, còn lý do quân ta không biết chúng tới đây là bởi vì nơi đây rừng rậm dễ ẩn nấp."

Dương Quyền hốt hoảng, "Nơi này cách quân doanh của Lục tướng quân không xa, vì sao giờ Khương quân sư mới nói?"

"Nơi đây là vong quốc, Cửu Vĩ tộc thân là ma thần nên không cảm thấy gì, nhưng với người phàm thì khác. Nên Húc Nguyệt không vội đánh, cũng không kinh động Lục tướng quân, sợ tướng quân nóng lòng lại kéo quân đi đánh, cứ để cho chúng nhởn nhơ coi thường, sinh tật lười biếng, trong lúc này sẽ viện cớ vì cẩn thận mà lề mề, câu kéo thời gian để vui chơi, nhưng ở đây càng lâu, lại ham rượu chè, chướng khí càng thấm sâu vào trong người."

Dương Quyền cảm thán, "Khương quân sư cần bao nhiêu quân?"

"Vẫn như cũ, một nghìn quân mà thôi, vẫn là quân trước đây cùng Húc Nguyệt đi Ngọc Thành thì càng tốt, vì lúc đó đã quen mặt quân, lại được lòng quân tin tưởng."

Khương Húc Nguyệt lần này chỉ dẫn Khánh Vy và Giang Hạo thông thạo địa hình nơi này đi cùng, "Công chúa đợi tin mừng của chúng ta."

"Được, nhưng đừng thấy thắng mà kiêu, đánh xong phải quay về ngay." Kiến Nguyệt gật đầu.

Khương Húc Nguyệt dẫn quân đến một vùng đất âm u, sương mù dày đặc, "Càng về đêm sương càng độc, chúng ta phải đánh nhanh kẻo tổn hại sức khỏe của quân binh."

Giang Hạo nói, "Về phía Đông sương mù bị ánh dương làm cho suy yếu, tầng sương về ban đêm cũng mỏng hơn các nơi khác."

Vì thế Khương Húc Nguyệt dẫn quân vòng về phía Đông để mai phục, "Nước sông này rất độc, nhỡ như rơi xuống uống phải ngụm nước lớn e là sẽ trúng độc dẫn đến đau bụng dễ nôn mửa, nói chung là lúc trở về khó mà giữ được lành lặn."

"Vậy thì chúng ta dụ địch đi thuyền, còn chúng ta mai phục ở hai bên bờ sông." Khánh Vy cười nói.

Quân nước Nghiêm kéo theo một vạn quân mà đi về hướng Đông Bắc, thấy đi nhiều ngày mà vẫn chưa gặp địch, đâm ra phòng bị cũng buông lỏng, quân lính cũng bắt đầu mất đi kỷ cương, lại hoàn toàn không biết mình không thể tránh né được tầm mắt của Khương Húc Nguyệt và Giang Hạo. Chúng hành quân ngày càng chậm, thích nấn ná vui chơi với tâm lý nhỡ như chết thì phải tận hưởng trước đã, nên bị chướng khí mãi chưa tan của vong quốc thâm nhập vào người, chẳng khác gì đang bị hạ độc, nhiều người bắt đầu nổi ghẻ hay bị tiêu chảy, lại không ai biết rõ nguyên nhân, còn tưởng là do ăn ở bẩn.

Mấy đêm sau, quân gác đêm còn ngủ ngáy khò khò, không biết lương thực bị tộc Độc Thử lâu nay trung thành với Cửu Vĩ tộc cắn phá kho thóc.

Khương Húc Nguyệt thấy bọn hắn buông lỏng cảnh giác, ngay đêm sau vào canh hai dẫn quân đến ác chiến, nàng vốn dĩ không cần nhiều quân, bởi vì một Cửu Vĩ còn nhỏ đã có thể đánh lại một tráng sĩ phàm nhân, nên một nghìn quân vẫn có thể nhẹ nhàng đối phó với một vạn quân sống vật vờ do bị nhiễm chướng khí kia.

Đây chính là lý do nàng phân vân nên chọn nơi này không làm chiến địa không, vì một vạn quân không bị chết vì đao kiếm thì chính là chết vì bệnh, đây chính là đang giết sạch toàn bộ bọn họ. Nhưng Kiến Nguyệt đã không có ý định dung thứ cho quân địch, nên nàng liền đem những địa hình ở đây mà tận dụng tối đa.

"Quân Cửu Vĩ đánh lén cướp trại rồi!"

"Mau chạy!"

Quân nước Nghiêm tá hoả tháo chạy, nhưng nhiều kẻ mệt mỏi đến chân không đủ sức để lết, tay không thể cầm nổi kiếm, cứ như thế mà trơ mắt để Cửu Vĩ dùng pháp lực mà giết. Lại nói những kẻ nhảy lên thuyền mà bỏ chạy, mới đi một nửa đã bị Khánh Vy cho quân dùng hoả cung, chỗ sông hẹp lại ném đuốc cháy lên như mưa, khiến cho thuyền bốc cháy, chúng vội nhảy xuống nước, thì bị cá ăn thịt người tấn công, ấy chưa kể uống phải nước độc mà ngấm vào trong da thịt.

Việc quân Vương Sơn lén lút tách lẻ có thể không bị bại lộ, nhưng một vạn quân bốc hơi không một tăm tiếng khiến các tướng quân Đông Hải chú ý đến, từ đó phát giác ra nhiều kẻ tự ý tách ra khỏi đội hình. Một nghìn vạn quân đến từ các nước khác nhau đang tị nạnh nhau nay nghe đến tin này thì càng thiếu tin tưởng lẫn nhau, bề ngoài là chung chiến tuyến, bên trong lại đang suy nghĩ cách hãm hại nhau.

Âu Thần Duật ở kinh thành nghe tin này, tức giận đỏ mặt tía tai, ra lệnh chém đầu một vài tên tướng dám giở trò để làm gương cho những kẻ còn lại.

Các tướng lĩnh lẫn binh sĩ thấy Khương Húc Nguyệt dẫn quân trở về nguyên vẹn như lúc đi liền tái mặt với nhau, lại vui mừng không ngớt, từ ấy thay đổi thái độ với nàng, "Phượng Uy đã có công lớn, không thể không trọng thưởng."

Khương Húc Nguyệt lắc đầu, "Việc lớn chưa xong, Húc Nguyệt không có tâm tình hưởng tiệc."

Các tướng sĩ nghe thế, càng nể phục hơn.

Hồ Vương thấy nàng hai lần đại phá quân địch, nên cũng không nghi ngờ nữa, từ đó cũng không cản trở các nàng hành sự.

Hôm sau, Kiến Nguyệt vừa ngủ dậy ra bên ngoài thì thấy Giang Hạo và Khương Húc Nguyệt đang nói gì đó, nhưng thấy nàng đi đến hai người lập tức im lặng, cùng khom lưng hành lễ với nàng.

"Không cần đa lễ, hai ngươi vừa nói gì thế?"

Giang Hạo và Khương Húc Nguyệt đồng thời nhìn nhau, sau đó Giang Hạo mới nói, "Bẩm công chúa, vi thần đêm qua thử dùng địa bàn huyền cơ, chủ yếu là để xem thiên ý và đất khí thì phát hiện ra một điều."

"Địa bàn huyền cơ? Ta chưa nghe đến thứ này bao giờ." Kiến Nguyệt nghi hoặc.

"Địa bàn huyền cơ là một loại cơ quan có thể xem thổ nhưỡng của một vùng đất, đồng thời có thể nhìn ra phong thuỷ nơi này lành hay dữ. Địa bàn huyền cơ là vật trung gian giữa chủ nhân của nó và thổ địa nơi này để biết tình hình vùng đất nơi đây thế nào." Giang Hạo kiên nhẫn giải thích.

Kiến Nguyệt xem như là đã hiểu, gật nhẹ đầu, "Vậy ngươi đã phát hiện ra gì?"

"Vi thần vô dụng để công chúa thất vọng, đất ở đây quá hung, khiến thổ địa cũng không thể sinh sống, mà là nơi tà ma cư ngụ, công chúa nếu như sau này muốn khai phá vong quốc thì trước phải giải được con ác ma này trước."

Kiến Nguyệt nhíu mày, "Ác ma?"

"Bởi vì nơi đây từng chịu nghiệp chướng của trấn Giám Hồn, nên không có tiên linh thiện thần nào có thể lưu lại nơi này."

"Vậy có ảnh hưởng đến cuộc chiến không?"

"Bẩm công chúa, tà ma tính tình ác độc ích kỷ, nếu tự ý đặt chân lên vùng đất chúng, tất sẽ gặp chuyện bất lành, nên có thể chúng sẽ quấy rối cuộc chiến, ảnh hưởng đến thắng bại của chúng ta."

Kiến Nguyệt mím môi, nhíu mày suy nghĩ, "Nếu như thế cần phải đuổi tà ma này đi, chúng ta mới có thể cắm quân ở đây tiếp, nhưng nếu không đuổi nó đi thì chúng sẽ làm gì?"

Giang Hạo ngẩng đầu lên trời, chớp mắt, "Chúng sẽ khiến quân binh nhiễm bệnh nặng, thức ăn hôi thối ôi thiu, rút toàn bộ linh lực từng người đi. Nếu là ma nữ thì sẽ hút cạn dương khí khiến người tong teo ốm yếu dẫn đến tử vong, là ma nam thì quấy nhiễu, giở trò tà dâm với các cô nương."

"Nghiêm trọng vậy sao." Kiến Nguyệt chau mày, "Vậy làm thế nào để giải?"

Giang Hạo khom lưng, đáp, "Cửu công chúa thân hưởng sự bảo trợ của Thánh Thượng và Ma Đế, tất chúng sẽ không dám làm phiền, nhưng Cửu công chúa sẽ làm chúng khiếp sợ mà không dám ra mặt, ngược lại có Yến cô nương thân mang nhiều nghiệp chướng, chúng rất thích mà đến gần."

Kiến Nguyệt sửng sốt, "Như vậy, Thế Huân mới có thể giải được chúng sao?"

Giang Hạo lắc đầu, "Yến cô nương ngược lại sẽ trở thành vật chứa hoàn hảo cho những tà ma chưa có thân xác, may thay bù lại có Khương quân sư trên người mang tiên khí trong sạch, linh lực thanh khiết cực kỳ, yêu ma không thể tổn hại được mà ngược lại còn bị tiêu tán, vì thế quân sư sẽ tẩy rửa được nghiệp chướng, hai người nên đi chung nhau thì sẽ phò tá công chúa được việc lớn."

"Được rồi, nói chuyện chính đi, đừng úp úp mở mở nữa, ý ngươi là muốn Thế Huân dụ chúng ra, và Húc Nguyệt sẽ xua đuổi chúng?" Kiến Nguyệt lâu nay vẫn không quen thói nói chuyện dài dòng của người xưa, nàng thẳng thắn nói.

"Bẩm công chúa, quả là như thế."

"Vậy còn ngươi? Ngươi trước đây là Minh Vương, dù gì cũng từng là thần mà."

Giang Hạo cười khổ lắc đầu, "Vi thần bị trấn Giám Hồn bào mòn, linh lực suy yếu, đầu óc đãng trí, không giống như trước đây nữa. Vi thần giờ đây dính đầy nghiệp chướng, không đáng là thần nữa."

"Nghiệp chướng đáng sợ vậy sao? Ta thấy ngươi nói thứ đó từ nãy đến giờ."

Giang Hạo thở dài, "Nghiệp chướng biến người lành trở thành sát nhân, biến người hiền mang đầy thù hận, nếu để chúng nắm thóp linh hồn thì có thể nắm quyền điều khiển thân chủ."

"Vậy được, chúng ta lập tức đi thanh trừng ác ma, kẻo chúng làm nhiễu chiến sự."

Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, "Công chúa cứ ở lại đây đợi tin tốt."

"Không, ta đi cùng."

"Nơi đó rất nguy hiểm."

"Thế nên ta mới đi."

Kiến Nguyệt đem chuyện này nói với ba người Yến Thế Huân, Cố Nghiên Hi và Khánh Vy, ban đầu hai người kia cũng đòi đi, nhưng Kiến Nguyệt bảo ở lại trông chừng quân doanh.

"Giang Hạo, vậy còn Nghiên Hi và Khánh Vy?"

Giang Hạo vuốt râu mỉm cười, "Cố cô nương và Lê cô nương, người thuộc mệnh hoả người thuộc mệnh thuỷ, bình thường sẽ tương khắc, nhưng nếu biết đặt đúng nơi sẽ bổ trợ nhau. Chỉ cần công chúa biết dùng đúng người đúng việc, sẽ chẳng có ai thừa thãi, họ đều là quý nhân của công chúa. Công chúa nhất định phải đối đãi họ tử tế và trân trọng, như thế ngày công chúa đứng đầu thiên hạ không xa."

Nghe thế Kiến Nguyệt hơi rùng mình, tuy nhiên nàng cũng không hỏi gì thêm nữa mà coi lời hắn như lời nói gió bay, cùng Khương Húc Nguyệt và Yến Thế Huân xuất phát đi tìm ác ma, chuyện này các nàng không nói cho Hồ Vương hay ai khác.

Dựa theo chỉ dẫn của Giang Hạo, ba người các nàng tìm đến một hang động âm u, đường càng đi càng hoang vu, cây cối ủ rũ khô héo đến lạ.

"Cẩn thận." Yến Thế Huân nhanh mắt phát hiện có thứ gì đo đỏ như lưỡi dao lên đến đây, nhanh tay kéo hai người kia né tránh.

"Chúng ta đến đúng nơi rồi." Khương Húc Nguyệt nói, "Chúng không nghênh đón chúng ta."

"Bây giờ xông vào thì quá nguy hiểm, chi bằng đợi đến buổi đêm để đám ma quỷ tìm đến Thế Huân, lúc đó chúng ta giết bớt chúng, thấy thế nào?" Kiến Nguyệt hỏi, thấy hai người kia gật đầu.

Đêm đến, Yến Thế Huân giả vờ dập lửa say ngủ trong lều, nàng nghe thấy tiếng gì đó như tiếng rắn rết đang bò đến đây, chúng bạo gan vén cả lều lên, chậm rãi vươn tay về phía Yến Thế Huân.

Chợt một luồng sáng bạc như ánh trăng lạnh chiếu đến, trường tiên của Khương Húc Nguyệt quấn lấy chúng, khiến đám tà ma vùng vẫy la hét. Kiến Nguyệt đi tới làm chúng càng trở nên hoảng sợ, cuối cùng như nước mà bốc hơi hết với nhau.

"Trên người công chúa quả nhiên có ánh sáng của Thánh Thượng, nên mới khiến chúng tan biến nhanh như thế." Khương Húc Nguyệt không che giấu được sự kinh ngạc của mình mà thốt lên, thực ra ban đầu nàng không cảm nhận được đó là của ai, nhưng luồng khí mạnh mẽ trong sạch kia khiến Khương Húc Nguyệt cũng cảm giác như nó đang thanh tẩy cả mình, nếu Giang Hạo không nói e là nàng cũng không biết.

Kiến Nguyệt cụp mi, không nói thêm gì, nàng lúc này rất căm ghét hai từ Thánh Thượng này, vì cớ gì cướp nàng ấy đi, nếu Bạch Tinh còn ở, các nàng cần phải mò đến đây sao?

"Vậy chúng ta tiếp theo làm gì?" Yến Thế Huân tò mò hỏi.

"Vào xem hang động kia có gì, nhưng sợ là ta vào chúng sẽ bỏ trốn, nên làm phiền hai ngươi rồi, nếu có gì không ổn nhớ gọi ta." Kiến Nguyệt nói.

Vì thế Yến Thế Huân và Khương Húc Nguyệt đi vào trong hang động, trên đường các nàng bị rất nhiều vong linh quấy phá ngăn cản, may mà linh lực cả hai đều cao nên mới có thể đi sâu vào trong.

"Đây chẳng phải là trấn Giám Hồn hay sao?" Yến Thế Huân ngạc nhiên.

Khương Húc Nguyệt nhíu mày, "Đi đến nơi này mà vẫn có trấn Giám Hồn, Giang tiên sinh nói Mạn Đà La Quốc bởi vì thứ này mà trở thành vong quốc, hiển nhiên nó chẳng phải thứ gì tốt lành, ngược lại cứ như nhọt độc, hết cái này lại mọc cái khác."

"Nhưng ai là kẻ đầu sỏ tạo ra thứ này chứ?"

Khương Húc Nguyệt lắc đầu, tay nàng biến ra một cái lá bùa, "Có lẽ Bánh Bao sớm đã đoán ra ta sẽ đụng phải thứ gì nên đã đưa thứ này cho ta, nói đây là pháp chú để diệt trấn Giám Hồn."

Kiến Nguyệt đứng bên ngoài chờ đợi, bên trong không có động tĩnh, ngược lại bên ngoài có hàng trăm bộ xương mò đến, hiển nhiên là để bảo vệ thứ ở bên trong, Kiến Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn chúng, đám cốt binh kia cũng không dám lại gần nàng.

Tâm trạng Kiến Nguyệt vốn đang không tốt, nàng không lấy Bạch Nguyệt Âm ra nữa, mà tự tay rút Tiểu Bạc ra đại sát cả quân đoàn xương cốt.

Nàng túm lấy con ma tướng của binh đoàn xương này, "Nói, có phải là Quỷ Thanh Kiếp các ngươi bày trò? Các ngươi đang muốn làm gì?"

Ma tướng ban đầu ương bướng không chịu nói, nhưng bị vầng quang của Thánh Thượng ép nó phải nói thật, "Trấn Giám Hồn được nuôi sống bằng máu bẩn và thù hận, chúng dụ dỗ các sinh linh lang thang để chống lại Thánh Thượng. Trấn Giám Hồn còn kích động các nơi ban phát chiến tranh, bởi vì thế gian đại loạn sẽ khiến các vong linh mạnh hơn."

"Trên thế gian còn có bao nhiêu trấn?"

"Ta không biết."

Kiến Nguyệt siết chặt cổ nó, ma tướng hốt hoảng nói, "Ta không biết thật mà, ta chỉ là một tiểu tướng, ngươi đi hỏi các Quỷ Tướng đi."

Kiến Nguyệt thấy nó có vẻ không biết gì, hiển nhiên là đã hết giá trị lợi dụng, nàng không chút nương tay tiễn nó đi.

Lúc hai người kia đi ra, thấy toàn là xương cốt của con gì đó, không phải của người, mà Kiến Nguyệt thì đứng đó lạnh nhạt nhìn hai nàng.

Cả Yến Thế Huân và Khương Húc Nguyệt đều không nói gì, chỉ liếc nhau rồi tự ý.

Dù trận chiến có căng thẳng tới đâu thì vẫn có lúc bình yên, vào những lúc đó trong quân doanh sẽ tổ chức lửa trại. Nhiều người vì để không khí trở nên sôi động đã xung phong lên ca hát, sau đó kể truyện cười, nhưng càng kể thì lại càng mếu máo, bởi vì họ nhớ nhà, nhớ đồng đội đã gục xuống. Có người khóc rống lên, có người lại lặng lẽ rơi lệ rồi vội lau đi, nhưng tất cả đều chung một nỗi niềm.

Kiến Nguyệt biết họ không chỉ nhớ quê, mà còn sợ, họ sợ ngày mai xác thịt của mình sẽ thành vụn nhỏ, sợ ngày mai mình chết mà không được đắp mộ tử tế, sợ sẽ trở thành ma đói phải vất vưởng ở trần gian không thể chuyển kiếp, sợ không còn cơ hội cười đùa với đồng đội yêu dấu nữa. Chiến tranh là nỗi khiếp sợ, là sự vô định, không ai biết ngày mai bình minh sẽ còn ló rạng trên đôi mắt mình không, không ai biết sự hy sinh liệu có ý nghĩa hay cuối cùng vô nghĩa.

Nàng chợt nhớ tới những người lính vì hộ tống mình tới Trường An mà hy sinh, đến nay vẫn chưa có ai dám trở lại chỗ đó để kiếm xác họ. Vậy nên có lẽ, họ sẽ mãi mãi chẳng thể trở về quê hương.

Nàng khẽ thở dài, trong lòng thấy nặng nề. Kiến Nguyệt dần ngộ ra, cho dù tương lai có công nghệ hiện đại thế nào để diễn tả lại chiến tranh, cho dù đồ hoạ và trải nghiệm của các trò chơi điện tử có chân thực tới đâu, họ vẫn sẽ không thể nào trải qua cảm giác bỏng rát và nghẹt thở của khói lửa, họ không biết rét run khi sương muối giăng xuống rừng sâu, họ không thể nếm được vị tanh của bùn đất khi bò trườn dưới mưa bão, họ không thể nghe thấy tiếng gào thét đang đè nén trong cổ họng khi chứng kiến người mình yêu quý mất đi. Họ không thể hiểu được những điều đó, bởi vì họ chính là người may mắn được nữ thần hoà bình phù hộ. Chiến tranh là đề tài hấp dẫn đối với nhiều người, bởi vì họ không phải dùng tính mạng của mình ra đánh đổi.

Những người lính ở đây sợ đến thế, vậy mà họ không bỏ chạy, không từ bỏ, ngược lại ngày càng nhiều Cửu Vĩ đang lang thang ngoài kia xin nhập ngũ. Tại sao? Vì hơn cả nỗi sợ hãi, họ đang gánh vác sứ mệnh bảo vệ huyết thống của mình. Nàng thấy những con người ở đây đều vĩ đại, và vĩ nhân không sinh ra một cách vĩ đại, mà là khi họ sống, họ đã làm điều vĩ đại.

"Anh đi anh nhớ quê nhà,

Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương.

Nhớ ai dãi nắng dầm sương,

Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao."

Vốn tưởng bi thương sẽ bao trùm cả quân doanh, nhưng khóc xong rồi, khi người lính lau sạch nước mắt, họ lại tươi cười, họ lại đàn ca. Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn họ thân thiết khoác vai nhau, người xa lạ trên chiến trường hoá thành ruột thịt, họ cùng nhau hát vang ca khúc về ngày mai. Tiếng hát truyền qua tai, đánh động linh hồn nàng, giờ đây Kiến Nguyệt đã nhận ra.

Nàng tới đây không phải để chứng kiến lịch sử, càng không phải để âu yếm cùng người yêu. Nàng tới đây, là đưa mọi người cùng trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top