Chương 125 : PN 12

Dù đã có dự đoán từ trước, nhưng nghe Thiệu Hành nói vậy, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn cảm thấy ngực thắt lại. Cậu nhìn về phía “Thiệu Hành” kia, đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Sự thù hằn và căm ghét trong ánh mắt lạnh băng của người đàn ông đó khiến Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng quen thuộc – khi cậu và Thiệu Hành gặp nhau lần đầu, anh cũng nhìn cậu như vậy. Chỉ là, sự thù hằn trong mắt “Thiệu Hành” này dường như còn sâu sắc hơn lúc đó, biểu cảm cũng càng thêm u ám và nguy hiểm.

“Ngươi dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy sao?” “Hắn” đột nhiên nhìn về phía Thiệu Hành, giọng u ám nói.

Thiệu Hành ôm lấy vai Thẩm Kỳ Nhiên, ý muốn bảo vệ lộ rõ: “ Em ấy không phải Thẩm Kỳ Nhiên mà ngươi biết.”

“Họ có cùng một khuôn mặt.” “Thiệu Hành”
không hề dao động, ngữ khí trước sau vẫn lạnh băng, trong đôi mắt u tối không có một tia sáng,

“Nhìn khuôn mặt này, ngươi không thấy ghê tởm sao?”

“Đừng trút oán khí của ngươi lên người vô tội.”
Thiệu Hành nhíu mày, thậm chí còn có một tia thiếu kiên nhẫn: “Làm như vậy chỉ khiến ngươi trông vô năng và thất bại mà thôi.”

Hai người lặng lẽ đối mặt, hay đúng hơn, là đang hung dữ trừng mắt nhìn nhau. Thẩm Kỳ Nhiên bị kẹp ở giữa vô cùng khó chịu. Cảm nhận được sự bất an của cậu, Thiệu Hành nhẹ nhàng vuốt ve lưng người yêu. Cảnh tượng này khiến sắc mặt của “Thiệu Hành” kia lập tức càng khó coi hơn.

“Gian phu dâm phụ, thật là ghê tởm.” “Hắn” chửi rủa : “Ngươi lại cam chịu đắm chìm vào loại tình cảm nhàm chán này sao? Ta thất vọng về ngươi vô cùng.”

“Có cần ta nhắc nhở ngươi một chút không, ta chính là tương lai của ngươi đấy?” Thiệu Hành cười như không cười nhìn “hắn”, như thể đang xem một trò cười: “Dù ngươi có mắng ác độc đến mấy, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành ta thế này thôi, đó là tương lai đã định sẵn rồi.”

“Vô lý! Ta tuyệt đối không đồng tình, cũng tuyệt đối không chấp nhận cái loại tương lai đó.”

“Thiệu Hành” nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt “hắn” càng thêm u ám, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái : “Mặc kệ cậu ta là ai, ta không quan tâm. Đừng nói là nhìn thấy cậu ta, dù chỉ ở cùng một không gian với cậu ta, ta cũng ghê tởm đến muốn nôn.”

Nói xong những lời này, “hắn” lập tức vỗ tay mở ra một lối đi không gian-thời gian, điều khiển xe lăn tiến vào khe hở đó, thoáng cái đã biến mất. Hắn là người duy nhất tự mình rời khỏi thế giới này mà không cần đến sự giúp đỡ của Thiệu Hành. Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng bình thường, dù sao thì Thiệu Hành ở thời điểm đó cũng là người sở hữu tinh thần lực SSS cấp, đương nhiên có thể tự do đi lại.

“Em đừng để ý đến hắn ta.” Ngay khi đối phương biến mất, Thiệu Hành lập tức nói với Thẩm Kỳ Nhiên : “Đừng để những lời nhảm nhí đó bận lòng, anh ta chỉ là một kẻ điên thôi.”

“Nhưng… hắn chính là anh mà.” Thẩm Kỳ Nhiên khẽ nói.

Cậu không để ý đến những lời châm chọc, mỉa mai của “Thiệu Hành” kia. Điều cậu bận tâm là: Thiệu Hành trước khi tái sinh, tình trạng tồi tệ đến mức độ này sao? Bỏ qua tính cách kỳ quái đó, chỉ nhìn sắc mặt của hắn thôi, đã thấy rõ tình trạng cơ thể và tinh thần của hắn vô cùng tồi tệ.
Thiệu Hành trầm mặc rất lâu, khẽ “Ừm” một tiếng.

“Khi đó, anh đã ở bên bờ vực sụp đổ rồi.”

Vì hắn đã bị dồn vào bước đường cùng. Thiệu Hành không hối hận việc mình bị thương tật sau trận quyết chiến với Nữ hoàng Trùng tộc. Hơn nữa, hắn trong họa có phúc, bùng phát tiềm lực trong trận sinh tử, hoàn thành việc thăng cấp tinh thần lực SSS, từ đó một bước lên trời, trở thành nguyên soái đế quốc với địa vị cao quý và quyền uy ngập trời.

Tuy nhiên, đây chỉ là khởi đầu – chưa đi đến khoảnh khắc cuối cùng, không ai biết vinh dự này rốt cuộc là món quà của số phận, hay là lời nguyền định mệnh.

Tinh thần lực cấp SSS mang lại cho hắn lợi ích to lớn, nhưng cũng tiềm ẩn tai họa khôn lường. Ban đầu, tinh thần lực của hắn vô cùng không ổn định, không chỉ phản phệ cơ thể, mà còn tiềm ẩn nguy cơ tinh thần lực bạo tẩu . Thiệu Hành chỉ để ổn định tinh thần lực đã mất hơn một năm trời, trong thời gian đó đã đi vô số đường vòng. Chờ đến khi hắn và Langdon cuối cùng cũng tìm ra phương pháp dung hợp tinh thần lực chính xác, trạng thái tinh thần và tình trạng cơ thể của Thiệu Hành đã bị tổn thương không thể phục hồi do những đợt phản phệ giai đoạn đầu.

Ngoài việc dung hợp tinh thần lực không thuận lợi, quá trình hắn nắm giữ quân quyền cũng đầy rẫy khúc mắc. Mặc dù hắn dụng tâm có ý chí , muốn tạo dựng sự nghiệp lớn, nhưng rốt cuộc còn quá trẻ, đã đánh giá thấp sự tàn khốc của đấu tranh quân chính. Do thiếu kinh nghiệm, việc cải cách mà hắn thực hiện vô cùng không suôn sẻ, bị cản trở khắp nơi, thậm chí dần dần có xu hướng quyền lực bị vô hiệu hóa. Dù cuối cùng hắn miễn cưỡng kiểm soát được cục diện, nhưng cái tâm huyết và cái giá phải trả cũng là vô cùng lớn, không thể đong đếm được.

Khi phát hiện không thể dùng thủ đoạn thông thường để đánh bại hắn, những đối thủ đứng đầu như Heather bắt đầu chơi trò đâm lén. Đến khi Thiệu Hành phát hiện ra điều bất thường, cơ thể vốn không khỏe mạnh của hắn đã càng thêm suy yếu, thậm chí tinh thần lực lại bắt đầu phản phệ.

Điều này đã kích thích Thiệu Hành rất lớn, khiến hắn càng thêm thù hận và không tin tưởng những người xung quanh, tính tình cũng càng trở nên thô bạo và thất thường. Người bị dồn vào đường cùng đều sẽ trở nên điên cuồng. Để chữa trị cơ thể, hắn lựa chọn được ăn cả ngã về không, mạnh mẽ thực hiện thăng cấp tinh thần lực lần thứ hai. Cuối cùng, hắn vẫn không tránh khỏi âm mưu ám hại của người khác, thất bại trong gang tấc, ôm hận mà chết.

Nghe xong lời tự thuật nhẹ nhàng bâng quơ của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên rất lâu không nói nên lời. Trong tiểu thuyết gốc, việc miêu tả trải nghiệm của Thiệu Hành trước khi tái sinh chỉ là sơ lược, cậu không ngờ tình huống lúc đó lại tồi tệ đến mức này.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau, chẳng phải là không lâu sau khi anh tái sinh sao?” Thẩm Kỳ Nhiên ngập ngừng hỏi : “Lúc đó tuy anh hận em, nhưng cũng không biểu hiện đến mức điên cuồng và cố chấp như vậy.”

“Vì anh đã tái sinh.” Thiệu Hành nhìn cậu, khẽ cười : “Việc tái sinh này bản thân nó đã là một loại cứu rỗi. Nó đã giải quyết tất cả những vấn đề làm anh phiền muộn, đủ để anh lột xác hoàn toàn, thoát khỏi sự điên cuồng.”

Hắn đã từng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, chỉ có nỗi tiếc nuối chí khí chưa thành và sự tra tấn đau đớn của bệnh tật. Ý chí của hắn bị mài mòn, lý trí của hắn dần tan biến. Sự phản phệ của tinh thần lực khiến hắn sống không bằng chết. Nhưng đột nhiên, phép màu giáng xuống, hắn lại một lần nữa trở về điểm khởi đầu.

Lần này, hắn đã biết cách né tránh phương pháp phản phệ của tinh thần lực, cũng không còn là một chính khách trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm nữa. Cuộc đời hắn lại một lần nữa tràn đầy hy vọng, tương lai cũng tràn đầy khả năng vô hạn. Khi đã không còn mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng sự tuyệt vọng và đau khổ, sự điên cuồng và cố chấp của hắn tự nhiên cũng biến mất.

“May mà em không xuất hiện trước khi anh tái sinh.” Thiệu Hành sờ mặt Thẩm Kỳ Nhiên, may mắn nói.

“Nếu là anh của thời kỳ đó, nhất định sẽ làm em tổn thương nặng nề.”

Chưa kể tính cách hắn lúc đó âm trầm và kỳ quái vô cùng, ngay cả khi cuối cùng hắn vẫn yêu Thẩm Kỳ Nhiên, hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt. Khi đó hắn không có khả năng yêu, cũng căn bản không hiểu tình yêu là gì. Một người bất hạnh và điên cuồng đột nhiên muốn theo đuổi tình yêu, kết cục phần lớn sẽ không phải là được cứu rỗi, mà là kéo một người vô tội khác, cùng hắn rơi xuống vực sâu.

Thẩm Kỳ Nhiên không nói gì, cậu nắm lấy bàn tay đối phương đang khẽ vuốt má mình, dụi dụi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn. Sau một lúc im lặng, cậu ngẩng đầu lên và cười với Thiệu Hành.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ra ngoài ăn tối đi.”

Bên ngoài trời đã tối, họ không cố ý đến nhà hàng sang trọng nào, mà chỉ tùy tiện gọi hai suất mì ở một quán ăn vặt gần khu dân cư. Quán này là nơi Thẩm Kỳ Nhiên thường xuyên lui tới khi còn đi học, ông chủ vẫn nhận ra cậu. Thấy Thẩm Kỳ Nhiên và Thiệu Hành bước vào, ông chú đầu trọc bụng tròn này lập tức cười sảng khoái.

“Ai nha, Nhiên Nhiên về rồi à? Nghỉ hè đại học sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên cười đáp lại, hai người hàn huyên vài câu vui vẻ. Ông chú chuyển ánh mắt về phía Thiệu Hành: “Vị này là…?”

Thẩm Kỳ Nhiên cười hì hì khoác tay Thiệu Hành, vẻ mặt tự hào nói: “Là bạn trai con ạ.”

Ông chú ngẩn người, rồi cẩn thận nhìn kỹ Thiệu Hành, cảm khái nói.

“Nhiên Nhiên thật sự đã trưởng thành rồi, chim non đã đủ lông đủ cánh bay đi rồi.”

Bà chủ bên cạnh trêu chọc Thẩm Kỳ Nhiên: “Nhiên Nhiên đã là sinh viên rồi, có bạn trai là chuyện bình thường thôi mà, ông còn tưởng người ta là đứa bé hay khóc ngày xưa sao?”

Ông chủ vuốt đầu trọc của mình hắc hắc cười vài
tiếng, rồi xoay người vào bếp bận rộn. Thẩm Kỳ Nhiên kéo Thiệu Hành ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ còn trống. Trong quán còn mấy bàn khách, việc kinh doanh khá tốt. Thiệu Hành nhìn quanh một lượt rồi hỏi.

“Em trước đây thường xuyên đến đây sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu: “Đây là quán cũ của gia đình em, trước đây bên ngoài còn chưa xây con đường lớn kia, có một bãi đất trống rộng. Trẻ con gần đó thường đến đây chơi. Chú Hoành thỉnh thoảng sẽ chơi bóng rổ cùng chúng em, đám trẻ con chúng em ai cũng thích chú ấy.”

Thiệu Hành gật đầu, rồi lại hỏi: “Em trước đây còn hay khóc sao?” Lời nói của chú Hoành vừa rồi khiến hắn vô cớ có chút bận tâm.

“Đâu có.” Thẩm Kỳ Nhiên bĩu môi không phục : “Chỉ là khoảng thời gian mẹ em qua đời, em không muốn ở nhà, thường xuyên trốn sau bụi cỏ ở bãi đất trống trộm khóc. Bị chú Hoành nhìn thấy vài lần, nên chú ấy cứ nghĩ em là một đứa bé mít ướt.”

Thiệu Hành sững sờ, một lát sau khẽ nói.
“Sau đó thì sao?”

Câu hỏi này không đầu không cuối, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên lập tức hiểu ý đối phương.

“Sau đó thì em ổn rồi mà.” Cậu cười : “Anh không cần phải quá cẩn trọng như vậy. Ai mà chẳng có chút chuyện buồn trong quá khứ chứ. Khoảng thời gian đó dù không dễ chịu, nhưng nếu không trải qua những điều đó, thì sẽ không có em của hiện tại. ”

Cậu hơi dừng lại : “Mỗi một đoạn quá khứ đều có ý nghĩa của nó, không cần phải tránh né hay bài xích,  đó đều là con đường tất yếu của cuộc đời thôi.”

Thiệu Hành giật mình, mơ hồ cảm giác Thẩm Kỳ Nhiên đang ám chỉ điều gì đó, nhưng đối phương không nói sâu thêm. Lúc này, tô mì nóng hổi đã được mang lên, chủ đề này cũng theo đó dừng lại.

Ăn tối xong, hai người họ lại tản bộ một lát quanh đó. Đến khi trở về nhà, trời đã khoảng 8 giờ tối.
Xem xét đến việc ngày mai còn phải đến nhà ông bà nội Thẩm Kỳ Nhiên, hai người ăn ý lập tức bắt đầu vệ sinh cá nhân trước khi ngủ. Dù sao sau đó còn phải thực hiện hoạt động trước khi ngủ , chờ khi xong xuôi, có lẽ lúc chính thức đi ngủ cũng phải mười một, mười hai giờ đêm.

Thẩm Kỳ Nhiên tắm xong trước. Khi Thiệu Hành vào phòng tắm, Thẩm Kỳ Nhiên tranh thủ dọn dẹp một chút phòng ngủ, sau đó liền bò lên giường chờ Thiệu Hành.

Những cuốn album họ xem chiều nay vẫn còn chất chồng trên tủ đầu giường. Thẩm Kỳ Nhiên tiện tay lấy một cuốn, lại thú vị lật xem. Nhìn thấy ảnh của mình lúc hai, ba tuổi, Thẩm Kỳ Nhiên không nhịn được lại nghĩ đến hình dáng của “Thiệu Hành ấu tể”.

À, Thiệu Hành hồi nhỏ thật sự đáng yêu hơn mình nhiều, quả thực không khoa học! Đáng ghét, sao lại quên chụp một bức ảnh nhỉ. Thiệu Hành nhỏ bé xuất hiện ở thế giới của mình, có ý nghĩa kỷ niệm đến thế, lúc đó nên chụp ảnh chung để làm kỷ niệm mới phải!

Thẩm Kỳ Nhiên bực bội đến mức đấm thùm thụp vào giường, đột nhiên một bàn tay nhỏ đặt lên cổ tay cậu, đồng thời vang lên một giọng trẻ con quen thuộc.

“Vợ ơi, anh sao vậy? Không vui à?”

Thẩm Kỳ Nhiên: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “???”

Thẩm Kỳ Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy “Thiệu Hành ấu tể” đang đứng ở mép giường, vẫn là vẻ đáng yêu cute phô mai que đó, đôi mắt đen tròn xoe chớp chớp nhìn cậu với vẻ mặt vô tội.

“ Em, sao em lại ở đây?” Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn kinh ngạc : “Thiệu Hành không phải đã đưa em về rồi sao??”

“Thiệu Hành ấu tể” ngây thơ lắc đầu: “ Em không biết ạ.”

Bên phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Vài giây sau, Thiệu Hành quấn khăn tắm ngang hông bước nhanh vào phòng ngủ. Hắn vừa tắm xong, còn chưa kịp thay đồ ngủ, đã cảm ứng được sự xuất hiện của “Thiệu Hành ấu tể”, vì thế lập tức chạy đến.

Thiệu Hành đặt hờ tay lên trán “Thiệu Hành ấu tể”. Cậu bé ngẩng đầu nhỏ, im lặng chờ đợi. Chỉ lát sau, quanh người “Thiệu Hành ấu tể” lại một lần nữa nổi lên dao động không gian méo mó, nhưng khi dao động biến mất, cậu bé vẫn đứng tại chỗ.

Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Thiệu Hành với ánh mắt dò hỏi. Đối phương nhíu mày, lại cẩn thận thử một lần nữa, kết quả vẫn không thay đổi. “Thiệu Hành ấu tể” thậm chí còn ngáp một cái nhỏ xíu vì chờ đợi nhàm chán.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.

“Anh đã đánh giá thấp sự áp chế của thế giới này đối với tinh thần lực, đặc biệt là trong lĩnh vực dịch chuyển không gian.” Thiệu Hành có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này : “Triệu hồi lại thì không khó, nhưng đưa về lại hơi khó khăn. Nó tạm thời không thể quay về được.”

Thẩm Kỳ Nhiên há hốc miệng: “Ý anh là…”

“Ừm.” Thiệu Hành gật đầu, vô ngữ nhìn “Thiệu Hành ấu tể” vẫn còn đang ngơ ngác : “Nó có lẽ sẽ phải ở lại đây một thời gian, chờ khi năng lượng tiêu hao hết, tự nhiên sẽ được bản thể trên trục thời gian triệu hồi về.”

Lời còn chưa dứt, không gian gần chân giường một trận dao động bồng bềnh, “Tiểu Thiệu Hành” tám tuổi cũng xuất hiện. Hắn hiển nhiên chưa kịp định thần, mơ màng nhìn quanh một chút, nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên mới nở nụ cười.

“Chào anh.” “Tiểu Thiệu Hành” vẫn là dáng vẻ tiểu đại nhân đó, dù cố gắng kiềm chế nét mặt, nhưng sự ngây thơ và vui vẻ trong mắt trẻ con thì không thể giấu đi được. “Rất vui vì chúng ta lại gặp mặt.”

Gần như đồng thời, lại có hai nơi khác trong không gian xuất hiện dao động. “Thiếu niên Thiệu Hành” và “Thiệu Hành trước khi tái sinh” cũng đồng thời hiện rõ hình dáng. “Thiếu niên Thiệu Hành” chưa kịp mở miệng, “Thiệu Hành” kia đã cau mày nhìn về phía Thiệu Hành, sắc mặt đặc biệt u ám và không tốt.

“Ngươi làm cái gì?” Hắn rõ ràng vô cùng tức giận :

“Tại sao ta lại quay lại rồi??”

Thẩm Kỳ Nhiên & Thiệu Hành: “…”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Ách, anh nên sửa lại lời vừa rồi, chủ ngữ phải là ‘họ’.”

Thiệu Hành: “Ừm… Họ, e rằng sẽ phải ở lại đây một thời gian.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top