Chương 1: Đứa Bé Cáu Kỉnh


Tòa cao thị Thiên Long, phòng số 1 – đây là căn phòng duy nhất ở cái tòa nhà chọc trời này. Vì sao nó là số 1 ư? Đơn giản, vì chủ nhân của nó là một kẻ vô cùng kiêu ngạo. Với hắn, chỉ có số 1 và duy nhất mới dành cho bản thân mình mà thôi. Không những vậy tòa nhà cũng được hắn sắp xếp một cách kì quái, số phòng sẽ giảm dần từ tầng cao nhất trở xuống, cũng vì vậy, ở trong cái tập đoàn này, địa vị càng cao, bạn sẽ được làm việc ở tầng tương ứng. Mặc dù chuyện khá kì quặc, nhưng không một ai dám cười nhạo. Buồn cười, thử nhìn thế lực của người ta xem, một trong các tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất thế giới, nếu muốn sống yên ổn, tốt nhất là đừng nên nhiều chuyện.

Trong phòng, hai người đàn ông với y phục trên người từ đầu đến chân đều là một màu đen, ánh mắt cả hai đều đang một mực quan sát động tĩnh ở phía trước. Ở đó, một chàng trai tầm 26 tuổi đang nằm tựa trên ghé, hai chân gác lên bàn, và mặc kệ việc trong phòng còn có hai người khác, hắn vẫn ngủ một cách ngon lành. Cả hai người nhìn nhau, đã qua 4 giờ đồng hồ, nhưng sếp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

-Anh Nguyên, đã lâu như vậy rồi sếp vẫn chưa dậy, chúng ta có nên...? – Người trẻ tuổi hơn lên tiếng, hắn bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn của mình.

Người được gọi là anh Nguyên nhíu mày nhìn hắn rồi lắc đầu. Số người tiếp xúc với sếp chỉ đếm trên đầu ngón tay, họ đều là những anh em theo sếp gần 10 năm, ông cũng là một trong số đó nên hiểu rất rõ bản tính của sếp. Nếu như ngươi muốn chết ư? Xin mời, cứ tới mà đánh thức hắn dậy.

Khi sức chịu đừng của trẻ tuổi kia đã dần đi tới cực hạn thì bên phía kia cũng bắt đầu có động tĩnh. Chàng trai kia từ từ mở mắt, hai tay kéo dãn vươn ra, miệng ngáp dài rồi đưa mắt nhìn về hai người phía trước.

-Anh Nguyên, anh tìm em có việc gì không? – hắn uể oải nói.

-Thưa sếp...

-Dừng! – khi nguyên chưa kịp nói hết câu, hắn đã nhanh chóng cướp lời. -Em đã nói với anh cả vạn lần rồi, anh cứ gọi tên em là được rồi, không cần khách sáo như vậy.

-Dù sao cũng vẫn ở công ty, xin sếp hiểu cho – Nhìn Nguyên cúi đầu cung kính đáp khiến hắn cảm thấy ngao ngán, từ lúc hắn lập nghiệp đến nay, tính cả Nguyên là còn 4 người nữa, tất cả đều gọi hắn một cách thân mật, nhưng chỉ riêng Nguyên là luôn cứng nhắc như vậy.

-Anh Nguyên, vị đây là? – Gạt đi suy nghĩ trong lòng, hắn bắt đầu đưa mắt đánh giá người đi theo Nguyên. Một người tầm 30 tuổi, vẻ ngoài sang trọng, gương mặt anh tuấn cùng bộ vest đen trên người, đây chắc chắn là hình tượng soái ca mà cánh phụ nữ hằng mong ước.

-Sếp, đây là Lâm, cấp dưới của tôi, quyết sách lần trước tôi gởi cho sếp chính là do hắn đề xuất. – Nguyên đáp.

-Thì ra là vậy, quả là tuổi trẻ tài cao. Được rồi, như vậy anh cứ thu xếp cho hắn một công việc ở tầng 4 đi, em nghĩ công việc ở đó sẽ hợp với hắn.

Lời chàng trai kia nói ra khiến sắc mặt của Lâm bắt đầu trùng xuống. Hắn dù gì cũng tốt nghiệp trường đại học quốc tế với ba tấm bằng loại ưu, có đến hàng trăm công ty lớn muốn chiêu mộ hắn, hơn nữa quyết sách lần trước của hắn giúp công ty thu về không ít lợi nhuận. Tầng 4? Như vậy khác nào xúc phạm hắn kia chứ. Hơn nữa cái câu "tuổi trẻ tài cao" kia là sao chứ? Nhìn thằng nhóc trước mặt nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều lại dám nói ra cái câu đó. Thật buồn cười, chẳng qua chỉ là gặp thời mà thôi, hắn không cho rằng thằng nhóc kia có điểm nào lợi hại hơn mình cả.

-Còn không mau cảm ơn sếp đi – Nhìn Lâm đang trầm tư suy nghĩ, Nguyên ngay lập tức đè đầu hắn cúi xuống.

-Cảm ơn sếp đã tin tưởng, tôi sẽ không để sếp thất vọng – Lâm cúi người đáp, nhưng đằng sau đó là một nụ cười khinh miệt.

-Cũng không còn sớm nữa, sếp có muốn đi ăn cái gì đó không? – Nguyên lên tiếng.

-Vừa hay lúc tối em chỉ ăn một chút, tới quán cũ chứ? – Chàng trai trẻ kia vui vẻ đáp.

-Như vậy đi, em lập tức lấy xe đưa cả hai người đi, như vậy không phiền gì chứ? – Lâm ngay lập tức lên tiếng.

-Được rồi, vậy phiền anh rồi. – Được sự đồng ý của người kia, Lâm nhanh chóng đi ra ngoài, nụ cười trên gương mặt hắn lúc này mang thêm một nét quỷ dị.

Cả ba cùng ngồi trên chiếc Mercedes C250 Exclusive 2017 của Lâm. Ngồi trên xe chàng trai trẻ kia âm thầm cảm thán. Chiếc xe này giá cũng hơn 1 tỷ 6, người này quả thật là chịu chơi đây a.

Cơ thể của chàng trai trẻ kia bắt đầu mệt mỏi, có lẽ hắn đã làm việc quá sức rồi. Thử nghĩ xem, hắn bắt đầu làm việc kiếm tiền từ năm 14 tuổi, đến bây giờ đã 26 nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng mới có thể đạt được ngày hôm nay, người ngoài chỉ nhìn vào thành quả hiện nay của hắn nhưng không hề biết rằng hắn đã cố gắng như thế nào. Hai mí mắt bắt đầu mỏi dần, hắn bắt đầu thiếp đi.

-Sao hắn vẫn chưa dậy? Ngươi không dùng quá liều đấy chứ? – Trong lúc mê man, hắn thoáng nghe thấy những âm thanh vô cùng hỗn tạp, những tiếng bước chân, âm thanh sắt thép va chạm nhau, tiếng nói chuyện. Hắn cố gắng cử động, nhưng đừng nói là một ngón tay, ngay cả mí mắt hắn cũng chả thể động đậy được.

Hắn nhận ra mình đã bị bỏ thuốc, mặc dù tiềm thức vẫn còn nhưng thân thể thì không cách nào hoạt động được. Mẹ kiếp, là thằng khốn nào dám chơi lão tử, chẳng lẽ là Nguyên? Hắn lập tức bỏ qua suy nghĩ đó, quen biết Nguyên lâu như vậy, hắn không cho rằng Nguyên sẽ làm việc này.

-Mau mang nước tới đây! – Tiếng quát tháo vang lên, sau đó là một xô nước lạnh được đổ thẳng vào người hắn.

Thuốc từ từ hết tác dụng, mặc dù đã có lại cảm giác của tay chân nhưng hắn nhận ra hai tay mình đang bị trói vào một cái cột. Mở mắt ra nhìn xung quanh, hắn nhận ra người đang đứng trước mặt chính là Lâm, đàn em mà Nguyên vừa giới thiệu cho hắn.

-Thằng nhóc, mày nhìn cái gì. – Lâm hung hăng nhìn hắn hét lên. -Vốn đã không ưa gì mày rồi, một lát sẽ cho mày thống khoái. – Lâm ngửa mặt cười lớn. Bản thân hắn không hiểu, mình đắc tội với cái tên này chỗ nào, tại sao lại giống như có thù giết cha với hắn vậy.

-Sếp, thực sự xin lỗi cậu. – Sau lưng hắn vang lên một tiếng nói quen thuộc.

-Không cần xin lỗi, việc này dù sao cũng không phải do anh. – Hắn thở dài, bây giờ có trách gì cũng vô dụng, những kẻ này có vẻ đã lập mưu tính toán kĩ lưỡng lắm nên mới có thể cho tên Lâm lên làm tâm phúc của Nguyên được.

-Ha ha, hai người các ngươi khỏi lo, đợi một lát chủ nhân tới sẽ cho các ngươi đoàn tụ cùng nhau. – Lâm cười hung ác.

-Mẹ kiếp, thằng vong ân bội nghĩa, tao đối xử với mày như anh em trong nhà, vậy mà mày dám làm thế hay sao? – Nguyên hét lên đầy phẫn nộ.

-Đúng, anh đối với tôi rất tốt, nhưng anh lại đi theo cái thằng nhóc chết tiệt này, đó là do anh mà thôi. – Lâm nói xong vung nắm đấm và mặt chàng trai kia, ngay lập tức trên mặt hắn lập tức xuất hiện một vết đỏ to bằng nắm tay.

Lâm có phần hả hê vì tác phẩm của mình, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt âm trầm của người kia, hắn bắt đầu cảm thấy run sợ. Mẹ kiếp, một thằng nhóc bị trói có thể hù dọa hắn hay sao? Hắn toan tung chân đạp một cước nhưng lập tức nhận một quyền từ một gã trung niên cao lớn, thân thể hắn lập tức bay sang một bên..

-Con mẹ mày, ở đây do mày làm chủ hay sao, tao đã bảo động tay à? – Người trung niên hét lớn và bồi thêm một cước vào bụng Lâm khiến hắn cảm thấy ruột gan như đảo lộn. Nhưng hắn chỉ biết vâng dạ xin lỗi mà thôi, hắn không dám ý kiến gì ở đây cả.

Nhìn cảnh đó, Nguyên âm thầm lắc đầu, Lâm thực sự là một kẻ có tài, nếu hắn chịu đi theo mình và sếp thì tiền đồ vô cùng rộng mở, nhưng hắn lại chọn con đường của một con chó, điều này làm Nguyên cảm thấy bản thân nhìn người quả thực sai lầm.

-Xin lỗi ông chủ Hàn, đàn em không được dạy dỗ tốt. Làm điếu thuốc chứ? – Người trung niên lên tiếng, hắn chìa điếu thuốc tới trước mặt chàng trai kia.

-Tôi không hút thuốc. Nói tôi nghe, các người rốt cuộc muốn gì? Nếu cần tiền tôi sẽ đưa cho các anh. – Chàng trai kia lạnh lùng nói, mặc dù vậy hắn cũng biết việc này sẽ chẳng tác dụng gì cả.

-Ông chủ Hàn nói quá rồi, chúng tôi làm việc vì chủ nhân, nên cho dù ngài có cho chúng tôi bao nhiêu đi nữa, chúng tôi cũng không thể thả ngài ra được. – Châm điếu thuốc trên miệng, người trung niên từ từ đáp.

-Chủ nhân? Ta biết người đó? – Chàng trai kia bắt đầu suy nghĩ, hắn không biết những kẻ này phục vụ cho ai, nếu như nói kẻ thù của hắn, thì quả thực rất nhiều.

-Ngài không cần nôn nóng, chủ nhân của tôi sắp đến đây rồi. – Người trung niên đáp.

Khi hắn vừa dứt lời thì một chiếc xe thể thao chạy tới thu hút tất cả ánh nhìn của những người ở đây. Cửa xe từ từ mở ra, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống. Thân hình mảnh mai, nước da như ngọc, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút tất cả vào cùng đôi môi đỏ cong lên đầy quyến rũ cánh đàn ông không thể rời mắt. Đôi chân cô nhẹ nhàng bước đi về phía này.

-Chào cô chủ. – Khi cô gái tới nơi, tất cả mọi người đều cúi đào cung kính chào. Cô phất tay bảo mọi người lui ra. Đưa mắt nhìn vào vết đỏ trên mặt người thanh niên, sắc mặt cô sầm xuống. Cô quay sang người trung niên kia. -Là ai tự ý?

Giọng nói ngọt ngào trong như nước hồ thu nhưng lại mang âm sắc lạnh lùng khiến tất cả đều rùng mình. Lâm đứng một bên âm thầm đổ mồ hôi.

-Tôi hỏi một lần nữa, là ai tự ý? – Cô gái hét lên đầy giận dữ.

Ngay lập tức Lâm bị người trung niên kia xách lên ném tới trước mặt cô. -Cô chủ, chính là hắn. – Người trung niên cung kính đáp.

Cô gái đưa mắt lạnh lùng nhìn vào Lâm, điều này khiến hắn vô cùng ớn lạnh. Từ trước tới nay hắn vô cùng ngưỡng mộ và yêu mến cô, bởi vậy hắn mới chấp nhận cái thân phận này, hắn luôn muốn cô nhìn hắn. Nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng đó, hắn không dám đối mặt với cô.

-Nể tình hắn có công bắt được tên kia, cho một trận là được rồi. – Nói rồi cô phất tay quay mặt đi tới trước mặt chàng trai trẻ kìa. Về phần Lâm, hắn bị lôi đi, nhưng vẫn không dám nói một lời nào cả.

-Đỗ Tiểu Họa, là em? – Chàng trai trẻ nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng vào cô.

-Anh vẫn nhận ra tôi hay sao? – Cô che miệng cười quyến rũ.

-Rốt cuộc em muốn thế nào? Quả thật anh có lỗi với em rất nhiều, anh rất muốn chuộc lỗi của mình nhưng em lại không hề cho anh một cơ hội nào cả. – Giọng chàng trai trẻ có phần nghẹn lại. Điều này khiên Nguyên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, quen biết sếp rất lâu nhưng đây là lần đầu ông thấy sếp như vậy. Chẳng lẽ cô gái trước mặt đây là...

-Hừ! Hàn Nhất Lang, anh tưởng anh sẽ có cơ hội gì hay sao? Kể từ lần đó tôi rất hận anh, hận rất nhiều, tôi sẽ bắt anh nhận lại gấp trăm vạn lần. – Tiểu Họa hét lên đầy uất ức.

Nhìn biểu hiện của cô, Nhất Lang biết mình không thể lay chuyển được cô, từ khi quen biết cô, hắn biết cô là người vô cùng cứng rắn.

-Vậy em muốn như thế nào? – Nhất Lang lên tiếng, nhưng trong lòng hắn bắt đầu tính toán.

-Muốn thế nào? Tôi muốn anh chết có được không? – Tiểu Họa đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình lại gần Nhất Lang, cô gằn giọng nói ra từng chữ đay nghiến.

-Nếu muốn mạng của anh, không được rồi, anh không còn giữ nó nữa. – Nhất Lang cười xảo trá, hắn vòng tay ôm lấy cổ Tiểu Họa kéo vào, đưa môi quấn lấy môi nàng. -Mạng của anh trước giờ vẫn thuộc về em. – Nói rồi hắn nhảy sang một bên đá bay một tên đứng gần đấy, Nguyên cũng lập tức đứng dậy dùng quyền đấm bay hai tên khác.

Tiểu Họa ngẩn người ra nhìn hắn, nàng đưa tay lên môi mình, hơi ấm đó vẫn còn, sắc mặt nàng nhuốm hồng vô cùng quyến rũ. Nhưng bỗng chốc nó biến thành lửa giận. -Mau đánh chết cái tên Sắc Lang kia cho ta. – Tiểu Họa phẫn nộ hét lớn.

Hơn hai mươi người lao về phía Nhất Lang và Nguyên. Nếu như cái cảnh một chọi mười người bạn chỉ thấy trong phim thì nó đang hiện ra trước mắt các bạn đấy. Nhất Lang và Nguyên như sói giữa bầy cừu, cả hai dùng quyền cước vô cùng tinh xảo.

Khi tiếng hét cuối cùng vang lên, người cúi cùng ngã gục dưới chân cả hai, lúc đó sắc mặt của Tiểu Họa vô cùng hoảng loạn. Cô biết hắn lợi hại, nhưng không ngờ hắn có thể dũng mãnh lấy một địch mười như vậy. Nhìn hắn tiến tới gần, cô bắt đầu hoảng loạn, ngay lập tức cô quay người bỏ chạy. Nhưng hắn không hề có ý định để cô thoát, hắn cũng lập tức đuổi theo cô, nhưng hắn không lập tức bắt cô lại mà lại có ý định mèo vờn chuột.

-Anh Nguyên, giúp em thu dọn chỗ này. – Nói xong hắn nhanh chóng đuổi theo Tiểu Họa. Khuôn mặt Nguyên nở nụ cười kì dị, thì ra sếp cũng biết yêu a.

Tiểu Họa vô cùng hoảng sợ, cô một mạch chạy thẳng mặc dù chẳng biết bản thân mình đang đi đâu. Cũng đúng thôi, nếu như bạn là nữ nhân mà bị một tên với sắc mặt không thể nào "sói" hơn được đuổi theo phía sau, chắc chắn bạn cũng sẽ như vậy.

-Em định chạy đến khi nào? – Nhìn Tiểu Họa đang đứng trước vực sâu, Nhất Lang mỉm cười đắc ý.

-Anh đừng qua đây, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đó. – Tiểu Họa hoảng sợ la lớn với hi vọng có ai đó nghe thấy được, nhưng tất cả đều là công cốc, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, chỉ có thú rừng và tên Sắc Lang trước mặt mà thôi.

-Nhảy xuống đi, anh không tin em có can đảm như vậy. – Nhất Lang cười gian xảo đáp, mặc dù hắn nói vậy nhưng đã sẵn sàng lao tới, hắn biết cô gái này rất kiên cường, nếu ép quá thì có khi sẽ nhảy thật mất.

Nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Tiểu Họa, Nhất Lang mỉm cười, hắn nhún người nhảy về phía trước ôm lấy cô. -Ôm chăt anh kẻo ngã đấy, bảo bối ạ. – Nghe những lời này, khuôn mặt Tiểu Họa bắt đầu đỏ lên, nàng hận hắn, nhưng không hiểu sao nàng vẫn thích nghe những lời như vậy.

-Trước tiên buông tôi ra có được không? – Gạt đi sự xấu hổ, nàng ấp úng lên tiếng.

Nhất Lang mỉm cười buông nàng ra, hắn đứng thẳng giang hai tay ngang vai. -Nếu em muốn tính mạng của anh, chỉ cần đẩy nhẹ anh là được.

Tiểu Họa bối rối nhìn hắn, quả thật nếu như bảo cô làm vậy, thực sự là không thể. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt như tô điểm thêm vẻ đẹp của cô. Nhất Lang nhìn cô say đắm, từ trước tới nay, hắn chỉ yêu cô và duy nhất một mình cô.

Không gian ngập tràn tình ái giữa hai người bỗng chốc bị phá hủy bởi tiếng động cơ ô tô. Một chiếc Mercedes C250 Exclusive 2017 đang lao thẳng về phía này. Đúng, đó chính là xe của Lâm. Bên trong xe phát ra tiếng hét man rợ của Lâm. -Thằng nhãi chết tiệt, chết đi cho tao.

Chiếc xe lao nhanh về phía Nhất Lang, hắn không kịp phản ứng, chỉ đành đứng yên chờ chết. Nhưng lúc đó có một người lao tới, đó là Tiểu Họa, cô lao tới đỡ cho hắn, chiếc xe đâm vào cô, cô rơi nhanh xuống vực. Nhìn thân thể Tiểu Họa rơi xuống dưới, cơ thể Nhất Lang tự động phản xạ, hắn lao nhanh xuống vực để cố gắng với lấy cô.

Màn đêm u tối, giữa không gian trầm lắng chỉ vang lên tiếng cười man rợ của Lâm.

Hôm sau tất cả đều chấn động bởi tin, doanh nghiệp trẻ tuổi – chủ của tập đoàn Thiên Long – Hàn Nhất Lang mất tích, cùng với đó là một người con gái mang tên Đỗ Tiểu Họa.

-Loa loa loa loa... nhà vua có lệnh, giặc n đang xâm lược bờ cõi nước ta, hiện nay cần chiêu người hiền tài giúp đất nước, mọi người hãy vì đất nước mà góp sức. Loa loa loa loa....

Hàn Nhất Lang đang say trong cơn mộng đẹp và hắn vô cùng bực tức khi tên chết tiệt nào đó dám quấy rầy giấc ngủ của hắn.

-Mẹ kiếp, là tên chết tiệt nào phá giấc ngủ của lão tử. Mau kêu hắn vào đây, lão tử nhất định phải băm hắn ra. – Một tiếng hét non nớt vang lên. "Xoảng..." – Cái bát cháo từ trên tay một người phụ nữ xinh đẹp rơi xuống đất, bà ngạc nhiên nhìn vào đứa con của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: