T13

Tập 13: Rơi xuống Huyết cốc, lĩnh ngộ Uyên Ương kiếm pháp




Đang đi nàng bỗng cười nguy hiểm, đá lông nheo nhìn về phía cái cây đại thụ cách mình khoảng 100 mét.




-Tử VŨ Nhất Thiên, mau ra đi......




-..........




-Ngươi mà không ra thì tăng thêm hai tháng không được gặp ta nga.....




-Kì a, có cần ác thế không Hả?????



Hắn tiêu sái phi thân xuống, nhìn nàng cười...ngu.




-Bảo bối a...sao nàng nhận ra ta?????????




-HỨ, cái mùi của ngươi như thế, làm sao ta không nhận ra chứ???????



Coi ta là hài tử sao?????????




-Vậy nàng là nhớ ta như thế a????????




Hắn nhìn nàng cười vô cùng...đê tiện



Ách, thảm rồi...thảm rồi...Nàng biết mình nói hớ, nhất thời mặt đỏ lên..A như thế không phải ý nói nàng nhớ hắn phát cuồng để rồi mùi hương trên người hắn cũng nhớ rất rõ sao??????????A.......Mất mặt quá đi....




-Bảo bối, nàng thật nhớ ta đến thế sao?????????



-Ai mà thèm nhơ ngươi a...Nhớ ngươi ta thà nhớ về.....boppy còn hơn a




-Nàng nói gì????Vậy sao lại nhớ rõ mùi hương của ta a.....Mà khoan, BOPPY là kẻ nào??????????




Nhìn cái mặt hắn bắt đầu đen lại, nàng cố...nhín cười, trêu hắn thêm một chút nữa vậy





-Là kẻ nào có liên quan tới ngươi sao??????????




-Nàng dám nhớ hắn hả????????? Mắt đỏ ngầu




-A, nó quả thực là rất đáng yêu a......



Nàng cố tình đổ thêm dầu vào lửa....Trong lòng không ngừng cười vì thái độ của hắn. Mùi giấm chua bốc lên nồng nặc rồi nga. Hắc hắc




-...........




Nhìn hắn trầm mặc không nói gì, nàng Tiếp tụctấn công:



-Đáng yêu này, dễ thương này...ở nhà, ngày nào ta cũng gặp đó!!




Lửa giận bốc lên ngùn ngụt như Hoả diệm sơn...hắn chiếu về phía nàng cái nhìn Vô cùng nguy hiểm...




-Uy, ngươi định làm cái gì????




Nàng thất kinh nhìn hắn hùng hổ bước về phía mình..Chưa kịp phản ứng, cả thân hình đã bị người ta áp chế, Hai cánh môi hồng hồng phấn nộn không nói được lời nào nữa<ai ha...Ta hiểu ta hiểu,,,Hờ hờ>




Hơn một khắc sau, hắn mới buông nàng ra, nhìn nàng với ánh mắt..Thập phần bá đạo:




-Nàng nghe đây, nàng là của ta, bất kì kẻ nào dám động đến nàng, ta liền đánh hắn banh xác..




-Uy, ngươi nói thật?????




-Tất nhiên..





-Ha ha...Ngươi đáng yêu quá đi!!!!




-Kì, nàng muốn phạt hả???nói mau,Cái boppy đó là ai hả????




-Ngươi thật muốn biết???




-Ân




-Vậy thì ta không nói cho ngươi biết.




-Nàng....Hảo, muốn trừng phạt???




Hắn siết chặt nàng chuẩn bị....




-A...Ta nói ta nói a..




-Ngoan, như thế có phải hơn không????




-Ai nha, đó là con gấu bông của ta a........???




-Gấu bông???Nó là cái gì ???




-Ân, Nó là một loại đồ chơi ý mà, ta thường ôm nó khi ngủ..





Chưa nói xong, một đạo âm thanh vang lên như muốn phá tan cả cánh rừng




-Không được???




-Hả, cái gì không được????




-Nàng không được ôm nó khi ngủ nữa.......




-Cái gì???



Nàng tròn mắt, không lẽ hắn ghen với cả...Gấu bông a...Trời đất!!!




-Nàng chỉ được phép ôm ta, bất kì cái gì cũng không được..




Vô cùng kiên quyết, nàng chỉ còn nước lắc đầu thở dài....



-KHông có cái gì ôm, ta không ngủ được




-Thật???




-Ừ




-Vậy nàng thành thân với ta đi, nàng muốn ôm bao nhiêu cũng được a...<hắc hắc..đồ gian xảo>



-A, còn lâu đi...Ta chưa muốn mất tự do nga...




-Vậy thì nàng không được ôm cái gì khi ngủ nữa..




-Ngươi...




@#$%%^&*())_(**^%$#@!



Khi nàng và hắn đang chí choé cãi nhau, một trận hàn phong bỗng nổi lên như tố lốc:




-Yêu nữ giết người .....Hôm nay là ngày ngươi chính thức vong mạng đi!!



Không hẹn mà nên, cả nàng và hắn cùng quay lại nhìn kẻ lạ mặt nọ.




-Ngươi có đủ bản lĩnh không???



Nàng cười thách thức...

Nữ nhân như ngươi mà cũng mạnh miệng quá nhỉ???



Tên kia bắn về phía nàng cái nhìn khinh bỉ< gru...TRong nam khinh nữ...Đả đảo a>




-Thì sao??? Ngươi nghĩ rằng mình có thể giết ta




Cong môi tạo thành một đường cong hoàn mĩ, nàng nhìn tên kia với vẻ vô cùng...đểu...KHờ khờ...Thú vị a..




-Nha đầu, cho dù ngươi là sát thủ Phượng hoàng huyết ta cũng không sợ đâu



-Khẩu khí lớn...Cơ mà ta thành Phượng HOàng huyết từ khi nào vậy?????




-....




-Thiên, ngươi biết không?????????



Nàng cười tinh ngịch.



Nở một nụ cười đầy ôn nhu sủng nịnh, Hắn vuốt mái tóc nàng:



-Cái này ta không cần biết a....Nhưng nương tử cứ mặc kệ đi...Hì




-Ai...Ngươi muốn chết sao hả?????Nương tử cái gì???




-Thì nàng là nương tử của ta nga...



-Ngươi.........@#$%^^&*()(*%@




-Nàng...@#$%^&**())





Hai người gần như quên mất cái tên nguy hiểm đang đứng một bên, lại tiếp tục đấu khẩu..




-Các ngươi xem ra muốn cãi nhau thật nhiều trước khi chết a..





Nàng và hắn không thèm ngoảnh lại, chỉ nhìn nhau mỉm cười nguy hiểm:




-Lên hết đi!!!....Bên trái 60 người, bên phải 60 người...KHông tính ngươi và một tiểu đoàn đang rình cắn trộm a...




Nàng cười hắc hắc....




-Nương tử hảo giỏi nga...




-Uy, ta chưa có kết hôn...ách thành than với ngưoi nga...




Nhìn hai người tình nồng ý đượm, lại một mặt đem mình như cỏ rác, hắc y nhân kia liền phảy ta...Ngay lập tức, một toán ngươi nhảy ra..




-Sát!!!!




Đình chỉ việc trêu đùa, Hắn và nàng ngay lập tức tập trung vào “chuyên môn ngiệp vụ”...Từng lớp..từng lớp ngườiđổ xuống..Mùi huyết vung vẩy khắp nơi...




-Chết tiệt, quân đội hoàng gia!!!




-Kì Nhi, nàng không sao chứ???



Nhất Thiên lo lắng hỏi



-Ân, ngươi coi chừng..




-Các ngươi không cần lo, ta sẽ cho cả hai xuống suối vàng mà lo lắng a..




Chết tiệt, địch tiến lên càng ngày càng đông..Mà sức nàng vừa trải qua một cuộc chiến cũng dần mỏi mệt a...Hảo, cho các ngươi nếm mùi lợi hại của Vũ khí hiện đại vậy...Ai nha...Thật phí đạn mà...Nhưng bọn chúng đông qúa rồi..




-Thiên, lùi sát vào đây..




-Hảo..




Ngay khi Thiên tiến lại sát nàng, nàng liền rút chốt ba bốn trái bộc phá..cỡ nhỏ nhưng sức công phá cực lớn, ném về phía bọn chúng..



Một loạt tiếng nổ dữ dội vang lên, đám hắc y nhân dù cách xa nhưng vẫn bị “dính” đòn nghiêm trọng...Một loạt người nhất tề đổ rạp xuống...Chết nhanh trong gang tấc...




Nhân lúc bọn “óc heo” kia đang ngây ngốc, nàng đã nhanh chóng lắp xong súng máy siêu cấp hiện đại của thế kỉ 21, thứ này nàng không hay dùng lắm...”Tiếc đạn” quá nên nàng mới dùng cái “rởm” nhất trong số súng nàng mang theo a...Nhân tiện nàng cũng hướng dẫn cho Thiên dùng được súng ngắn a...




KHoảng nửa khắc sau, KHói thuốc nổ ta đi...Nàng hai tay hai súng máy và Thiên..Hai súng lục đang quay người, dựa lưng vào nhau,


Chĩa về phía bọn hắc y nhân kia...



-Thiên, cứ nhắm vào giữa trán chúng mà bóp cò..




-Ân...ta dùng chưa tốt nhưng nàng cứ yên tâm




-Hảo, thực hành xem nào...




“pằng, pằng...” Hai tiếng nổ vang lên, tróng ngay giữa ấn đường của hai tên kia .Nàng tròn mắt, hảo chuẩn xác a...Nếu được dào tạo có khi hắn còn bắn chính xác hơn nàng đấy chứ..Ai nha..Thật là



Nhanh chóng tập trung tình thần, Nàng cung hắn không ngừng nổ súng vào bọn kia...KHờ khờ..Chết không kịp ngáp....Đáng đời a...Dám bắt nạt ta a...




-Xong rồi..




-Thứ này lợi hại quá Kì nhi, nó là gì vậy???




-Súng lục.




-là cái gì vậy????




-Là một thứ vũ khí...Thiên coi chừng!!!




Nàng vội vã kéo hắn, mất đà liền lăn xuống vách núi...Chết tiệt, thì ra lúc nãy có một tên “giả chết” a...Lấy hết sức, ném lên đó một trái lựu đạn, tên kia cũng...banh xác theo..Nhưng nàng và hắn...Thiên a....Đang rơi xuống vực a..




-Kì, chúng ta sẽ không chết..



-Ân, ta sẽ không chết




-Thiên, khi ta móc cái này vào vách núi, ngươi phải giữ ta thật chặt a...




-Hảo.




CỨ thế, nàng và hắn đu xuống vách núi dần dần..




# khắc sau..




-Thiên ơi, ta mệt quá..



-Ân, Nàng nghỉ chút đi..




-Bọn chết tiệt, dám cắn trộm a...




-Ngày ta trở về, ta liền san phẳng giáo phái bọn chúng.



Sau một hồi nghỉ, hắn và nàng lần tìm đường đi..KHông thể bỏ mạng ở đây a..




-Kì, nàng nhìn kìa...



TRước mặt nàng là một cái động khá rộng...Hào quang ánh sáng bỗng phát ra rực rỡ...Mà lúc này Thuỷ Băng kiếm trên NGười nàng và HOả Long kiếm của Nhất Thiên bông rung lên mãnh liệt...

TRước mặt nàng là một cái động khá rộng...Hào quang ánh sáng bỗng phát ra rực rỡ...Mà lúc này Thuỷ Băng kiếm trên NGười nàng và HOả Long kiếm của Nhất Thiên bỗng rung lên mãnh liệt...




-Thiên, mau đi vào xem a....



-Được, dù dì trời cũng sắp tối rồi.............




-Cẩn thận a..




-Ân. Hắn đáp lời, nhìn nàng đầy hạnh phúc..




Hai người tay trong tay <HB: gớm, lãng mãn nhở...NT+NK: Biến ngay, thật mất không khí....>, dẫn nhau vào trong động..Thật đẹp a! kHắp nơi thạch nhũ kì bí kết thành từng tầng, từng tầng lấp lánh..Mùi thơm ngào ngạt thoát ra...Bên cạnh cái khe nước trong vắt, vài bụi hoa lan đang khẽ đưa hương dịu nhẹ..Thật thích a..Nhưng nàng cứ cảm thấy có cái gì đó quỷ dị...Cảm giác này...




-Thiên, cận thẩn, ta có cảm giác không lành về cái nơi này a..




-Đã biết...Ta cũng cảm thấy nó có phần kì bí a....



-Ưm..




-Nhớ phải theo sát ta nga..Không được tự tiện rời đi đau đó..




Lời nói đi cùng với hành động, bàn tay to lớn ấm áp, siết chặt tay nàng...Hạnh phúc quá! Nàng cảm thấy một dòng chảy ngọt ngào cứ lan toả trong thẳm sâu tâm hồn..Thiên..Thật cảm ơn ngươi...Nàng mỉm cười hạn phúc..




-Bảo bối, có gì vui sao?????????



Hắn quay lại, ánh mắt đầy ôn nhu sủng nịnh




-Uy, ai là bảo bối của ngươi hả????



-Nàng dám giả ngốc???Biết rồi còn hỏi...



Hắn ai oán liếc về phía nàng



-Uy, thật không biết nga!!!!!!!!



Tiếp tục trêu chọc.


Đang đi, đột nhiên hắn dừng lại. quay ngoắt ra sau, ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng thật chặt:




-Như Kì, nàng nghe đây, Nàng là bảo bối của ta, là thiên hạ của ta...Cả đời này ta không bao giờ rời bỏ, cả đời này nàng chỉ có thể là của ta...Cả đời này ta sẽ yêu thương bảo vệ nàng..Nêu tên nam nhân nào dám nhìn nàng..Ta liền huỷ mắt hắn, nếu ai dám khi dễ nàng..ta liền cho kẻ đó sông không yên....<HB: đồ bá đạo!!!! NT: Câm mồm...>




-Thiên..




-HỬm??




-Cảm ơn...



Nàng nhón chân “kiss” hắn một cái, không ngờ chưa kịp rời thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy,bạc môi phủ lên hai cánh hoa hồng hồng của nàng...Nụ hôn...Thực ngọt..(HB: oẹ, sến rện!! NT+Nk: cút ngay, mắt bắn ra tia lửa điện..HB: *vén váy* chạy...>




Một lúc sau, hô hấp khó khăn, hắn mới luyến tiếc bương nàng ra..Nhìn đôi môi căng mọng dần sưng lên do..Hôn qua slaau, hắn thục sự...thực sự lại muốn cắn nàng một ngụm...




Phát hiện ra ánh mắt lạ kì của hắn nàng nhàn nhạt mở miệng:




-Ngươi dám động thủ, ta liền “cấm vận” trong vòng 3 tháng!! Đừng hòng hôn ta!!!


<Hb:TỶ quá đểu

>



Lời nói nhẹ nhàng, nhưng sức công phá lớn hơn cả bom nguyên tử!!! 



Nhất Thiên khoé miệng giật giật...Cái gì???Nàng mà “cấm vận” hắn như thế, không phải là bức chết hắn a???? KHông thể ..không thể được...Ngậm ngùi thu hồi cái tư tưởng “hôn thêm một lần”, hắn quay đi mặt buồn xo...



Nàng phía sau nín cười đến vai run run từng hồi, nam nhân này thực đáng yêu quá đi!!!




-Tiểu Kì, nàng lạnh sao????




Nàng giật mình...Trời ạ, không phải nàng nín cười nhiều quá mà cả tay cũng run chứ????Thật là...



Đang ngây ngốc, một đạo áo khoác nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai....



-Mặc tạm áo bào của ta nga...Tuyệt đối không được ốm a...




Nam nhân trước mặt, đầy sủng nịnh yêu thương...KHông biết trước đây hắn từng bá đạo lãnh khốc cỡ nào, chỉ biết lúc này ..hắn chỉ là nhu tình cùng ấm áp...




Cả đời này...Nàng đã quyết, sẽ giao toàn bộ cuộc đời cho hắn...Sẽ cùng hắn sống thật hạnh phúc...KHông tự chủ được,kéo Thiên quay lại, đặt lên đôi môi kia một nụ hôn thật ngọt ngào....đầy hương vị yêu thương...



-Chúng ta đi tiếp nào....



-Ân...Cẩn thận!!




Lời nàng vừa dứt, từ chỗ hào quang sâu thẳm vút ra một cái tiễn bạc..........



-Kì, coi chừng...




Ngay lập tức, một cơn mưa tên bay ra, hắn và nàng nhanh chóng thi triển võ công mà chống đỡ, không thể bỏ mạng a! tuyệt đối không thể!



Như Kì thầm tính toán, Nhất định phải có một cái chìa khoá nào đó quanh đây...Nếu không, mưa tiễn sẽ bay ra mãi a...Bất chợt...



-Kì, cẩn thẩn!



Một mũi tên sắc bén bay tới..Cách nàng 0,5cm thì bị một bàn tay túm lấy,bóp nát thành cám..



-Kì, ta đã nói không được rời ta...



Hắn giận giữ. 


Nàng khẩn trương nói với hắn:



-Thiên, mau theo ta di chuyển dần tới tảng đá kia...




-Ân...



Yên vị trên tảng đá, nàng nhón tay ấn vào cái hốc lõm trên đó..Ngay lập tức...trận mưa tên đã ngừng hẳn...




Tiểu Kì của ta thực lợi hại nga...



-Cái này..Hồi nhỏ chơi quài, phát ngán...



-Cái gì...nàng dám chơi nguy hiểm vậy sao hả?????




-Uy..có cái gì đâu???



Lại tiếp tục đi. Quái, sao hai thanh kiếm trên người lại rung dữ dội vây????




-Thiên, mau đi...



Qua một hồi vượt qua 5, 6 cái bẫy....Nàng cùng với Thiên đang đứng trước một cái cửa mật thất bằng Ngọc thạch..




-Sao vậy Kì????




-Là mật mã..



-Mật mã????Là cái gì??




-Là một đoạn kí hiệu bí mật..dùng để bảo vệ một thứ gì đó quan trọng..sẽ có một ổ khoá và không biết được dãy kí hiệu đó thì sẽ không mở được....Nếu dùng sức phá nó thì rất có thể sẽ bị đả thương...



-Thật???




-Ân...




-Ngươi xem..Đây là cái gì a...??



Hắn chỉ về một bên cái chốt nàng nang mân mê...




-Một bài thơ!!!! Một bài thơ a...




-Cho ta xem nào??



Nàng xem xét tỉ mỉ...cưới cùng kết luận một câu...



-Thiên ơi, đây không phải là thơ nga...




-UY, là cái gì???



-Lời bài hát!!!



Nàng lẩm nhẩm hát theo



“Dù đến kiếp sau ta lại cùng ước hẹn.Nhưng chỉ cần kiếp này không oán không hận.Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, Chỉ cần kiếp này được ở bên ngươi đời đời kiếp kiếp....



Ta nguyện cùng ngươi tung cánh lượn bay.Kiếp này có ngươi, ta đã mơ một giấc mộng kiếp sau sẽ lại đợi chờ ngươi đến khiến ta say lòng. Ta nguyện cùng ngươi sóng đôi tung cánh lượn bay.Rời xa chốn hồng trần đầy rẫy thị phi.Nhân gian si tình xa vạn dặm không lối về.Chi bằng đôi bướm bay lượn giữa bầu trời xanh”



Nàng cười mỉm..




-Thiên, ta biết mật khẩu rồi..



-???



Nàng không nói, ta ấn lên vài đường...”Uyên Ương Hồ Điệp...’



“Cạch”, cánh của dần dần chuyển động, mở ra một không gian ánh sáng bức người..




-Hảo hảo..Cuối cùng cũng có người đến được đây!!!



Nàng và hắn cũng nhất thời quay lên nhìn hai lão nhân gia trước mắt...

“Cạch”, cánh của dần dần chuyển động, mở ra một không gian ánh sáng bức người..




-Hảo hảo..Cuối cùng cũng có người đến được đây!!!



Nàng và hắn cũng nhất thời quay lên nhìn hai lão nhân gia trước mắt...





Bạch y trắng toát đang ngồi ung dung trên chiếc giường đá bằng băng...........

-Nha đầu, tiểu tử, xem ra cũng quá bản lĩnh đi???




-Hai vị là..........



Nàng và hắn nhìn nhau đầy nghi hoặc. Cái chốn này thật lạ a....Một bên thì nóng rực, một bên lại lạnh hơn cả băng tuyết ngàn năm...Thật kì quái.Hơn nữa ở đây lại có 2 vị cao nhân Đang thượng toạ...



Thật khó hiểu a........




-Đã tìm được đến đây, hẳn các ngươi cũng không bình thường đi????





-Ai nha....bọn ta cũng không hiểu đây là cái địa phương nào nga???




-Cái gì????????



Hai người tóc trắng kia trợn mắt...




-Bọn ta bị truy sát tới đây, không may rớt xuống khe núi...




-a....Hoá ra ngươi không phải người của bọn lang sói đội lốt nhân sĩ kia




-Này lão già, ta chưa từng quy luỵ một ai...nên lão ăn nói cẩn thận vào



Nàng lừ mắt...Vũ Văn Như Kì nàng mà phải làm tay sai a?? đây có lẽ là chuyện nực cười nhất thiên hạ..




-Xú nha đầu, không được nói thế với phu quân ta!




-Ta cứ thích thế đấy, bà làm gì được nào????



Nàng cười âm lãnh....



Lanh.....Lạnh toát...Lạnh nổi da gà.....Lạnh dựng tóc gáy a..



Nữ tử này....Thật đáng sợ.....Nam nhân bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng cũng ** biết rằng hắn ta còn “khủng” hơn cả nha đầu này a....




-Tiểu Kì, đi thôi...




Nhất Thiên nhắc nhở..




-Ân....





-Hai ngươi...hai ngươi thật làm ta tức chết mà...




-Uy, ta có làm gì đâu a???


Mà laox nên cất cái thức cổ lỗ sĩ đó đi! Súng làm của thế kỉ 20 sao mà đánh lại được với súng của thế kỉ 21 chứ???




*xì xầm, xì xầm*


<-Nàng thấy thế nào, lão bà của ta???



-Ân, đủ độc, ta thích!!!



-Vậy xem ra chúng ta chọn được người rồi, chỉ không biết ngọc bội Long Phượng có chấp nhận hay không???



-Ân, tới đâu hay tới đó>



Nàng từ2 tiến lại...




-Làm sao hai người có cái thứ này??????Chỉ tay vào khẩu súng cỗ lỗ sĩ bên cạnh




-UY, ngươi đừng coi thường nó thục lợi hại nga...




-Ta hỏi vì sao hai người có nó a...




-Ngươi thực muốn biết??




-..




-Vậy ta sẽ không nói...Hờ hờ..




-Tuỳ.



Nàng bước đi không do dự..




-Thứ súng ngắn cũ xì đó không làm gì nổi ta đâu......




-Ngươi thật làm ta tức chết a...Nha đầu...



-Nói nhiều! Thiên, ta đi thôi!!!




Nhưng nàng và hắn chưa kịp ra khỏi của động....Vút một cái...Bất chợt Thuỷ Băng kiếm và Hoả Long kiếm trong người của nàng và hắn thoát ra..Bay lượn trên không trung...Ngỡ ngàng chưa qua đi, một đạo hào quang lập tức phóng lên chới lọi...Hai lão nhân gia lắp bắp...





-Ngọc...ngọc..bội...Long Phượng...Đang... kết hợp với Thuỷ..Băng Kiếm và Hoả...Long kiếm....Thiên a...Chúng nhận hai tiểu tử này làm chủ nhân...



Nàng và hắn ngây ngốc nhìn...Đây..không lẽ là..



Hai mảnh ngọc bội ..Một đỏ rực rỡ khảm vào thanh kiếm Thuỷ Băng trong suốt, một xanh ngọc bích gắn chặt vào Hoả Long kiếm của Thiên...Thế này nghĩa là sao???Bắn cái nhìn nghi hoặc về phía hai lão nhân, Nhất Thiên nhỏ giọng...




-Thế này là sao???




Hàn khí...Lãnh khí...Thiên a..Thật khủng bố..




-Xem ra Uyên Ương kiếm pháp có người truyền thụ rồi..



Hai người kia nói mà mắt không khỏi vẻ vui mừng..




-Là sao??




-Ngọc bội Long Phượng là chìa khoá mở ra Uyên Ương kiếm pháp..Thuỷ Băn kiếm và Hoả Long kiếm là vũ khí để thi triển chiêu thức trong đó...hai món bảo vật này đã nhận hai người làm chủ nhân..tất nhiên cũng chính là nó chọn hai người làm truyền nhân của Uyên Ương kiếm pháp!

-Ngọc bội Long Phượng là chìa khoá mở ra Uyên Ương kiếm pháp..Thuỷ Băn kiếm và Hoả Long kiếm là vũ khí để thi triển chiêu thức trong đó...hai món bảo vật này đã nhận hai người làm chủ nhân..tất nhiên cũng chính là nó chọn hai người làm truyền nhân của Uyên Ương kiếm pháp!




-Uyên Ương kiếm pháp???




-Phải, uyên ương kiếm pháp là do sư tổ của ta 


Sáng tạo thành...Ai nha, Ta nghe sư phụ kể lại thì hai vị sư phụ của ta rất lạ nga...Họ nói với nhau nhưng ngôn ngữ rất khó hiểu...Sư phụ ta ở với họ gần mười năm cũng học được một chút “vốn liếng” loại ngôn ngữ này nga...



-Ngươi có thể nói rõ hơn không???





-Sư phụ ta nói họ thỉnh thường nói với nhau là “I love you...” rồi “I want to kiss you”...Gì gì đó. Thật khó hiểu a..




-hả>> 



Nàng tròn mắt..Đó chẳng phải là tiếng anh sao???Làm sao mà họ lại có thể nói ???KHông lẽ họ là người của thế kỉ 21 a???




-Bộ UYên Ương kiếm pháp này là do sư tổ của ta tạo thành...Nó là hợp nhất của Tình yêu vững bền của hai vị sư tổ ta...Luyện nó nhất thiết phải là hai người...Đông fddieeuj về cả thể xác lẫn tầm hồn a..




-Ách....Ý ngươi là bọn ta bây giờ có nhiệm vụ phải lưu truyền bộ kiếm pháp kia..???




-Chính vậy. Nếu luyện thành công, các ngươi mới đủ nội lực đê rời khỏi đây...




-Tại sao không luyện thành thì không rời khỏi được a???




Nàng nghi ngờ




-Ai nha...Các ngươi thật không biết..Trước đây ta và phu quân cũng luyện bộ kiếm pháp này..Bất quá chương cuối là không học được nga..Có lần ta thử vượt lên..Mới phát hiện khi cách bên trên một khoảng tầm vài chục trượng, có một cỗ khí tức đẩy xuống...




Nàng và Thiên trầm ngâm nhìn nhau...Xem ra...




-Hảo, ta đồng ý..Ngươi nói đi. Phải làm thế nào???




-Luyện võ công này thì phải chia đôi hai nửa..Tới tầng cuối cùng...mới hợp nhất và luyện chung nga...Hoả Long kiếm là ngọn lửa của rồng..Phải tôi luyện ở trong băng sơn vĩnh cửu kia..Còn Thuỷ Băng kiếm là hiện thân của băng tuyết..Phải luyện trong hoả diễm ơ bên kia..Hai ngươi hiểu rồi chứ???



-Ân.



-Hảo, bắt đầu được rồi...Ba tháng sau sẽ gặp lại!!!



-Được..Kì, nàng phải cẩn thận..



-Ân, ta nhớ rồi!!



KHụ ..khụ...Lão bà bà vu vơ ho nhắc khéo..




-Lão bà2, sau 3 tháng..Bảo bối của ta mất một sợi tóc nào...Ta liền xé lão công của bà ra!!



Ách...Đá tảng 1000000000 tấn rớt xuống đầu cả hai người..Cái tiểu tử này...Nữ tử kia đã “khủng” xem ra tên này còn ghê gớm hơn a...Ô ô sư phụ ơi, sao con lại chọn phải hai đệ tử thế này chứ???Đã không được uống một chung trà..lại bị uy hiếp thê thảm thế này a....Ô ô...




-Hảo



Ba tháng sau....




-Nha đầu..Ngươi đánh vào phong ấn đi..



-Hảo!



Nàng khẽ nhấc tay...”Oanh” một tiếng..Cái cửa bằng ngọc biến thành bột phấn..bay đi.........



-Kì..



-Thiên!!!!! Ô..ô..Ta hảo hảo nhớ ngươi nha..




@#$%^778(()))__)(^54#@!!@____________-0986



-Ô ô..Lão công gnuowi xem bọn chúng a...KHông thèm cảm ơn 1 tiếng a....



-Ách..số ta thật khổ mà...




*xì xầm..xì xầm*



-Thiên, giúp ta một chút nga..



-Việc gì..Bảo bối cưng??<oẹ...NK+NT:mún chết???>




-Ách là thế này..ÁDFGHhjjkkl...



Được không??




-Hảo. Chỉ cần nàng thích là được nga..



-hì hì Ngươi đáng iu quá đi *chụt*^_______^




Một giờ sau:



-UY, mọi người tới ăn nè...



-Bọn ta không thèm a..Đồ tiểu tử bất lương nhà ngươi..



-Hai người nói thật???




-............



-..Vậy ta và Thien ăn hết nga..Thiên...há miệng nào..



Hai “phu thê” cứ diễn trò uy uy ái ái trước mặt ..Tình cảm mặn nồng...Lại có cái mùi thơm phức bốc lên...A..THật ngon



Kết quả là hai lão nhân kia không nhịn được mà....




Ba ngày...



-Bấy giờ các ngươi phải tự luyện tầng cuối cùng của UYên Ương kiếm pháp...Các ngươi phải tự sứ a...bọn ta không giúp được nữa rồi......



-Ân..đa tạ!!



-Đây là khẩu quyết và tâm pháp..Mong các ngươi thành công....Bọn ta sẽ phong cái cửa này lại...Nếu các ngươi đủ sức vượt qua nó, tức là đã thành công...Hiểu chứ??



_Hảo...được rồi...



Nàng đón lấy cuốn sách nhỏ ố vàng..Lật ra từng trang một...Xem nào..Tiếng anh, Tiếng nga..Tiếng Nhật....Hây a..Xem ra vị sư tổ này thực tài hoa nga..Biết lo xa như vậy..Nhưng mà...Như Kì ta là sinh viên siêu cấp xuất sắc của thế kỉ 21...Sát thủ hiện đại...Thông thuộc 20 ngôn ngữ cơ..nàng cười thầm



Nhưng chính là....Cái này...Thiên không biết a...Phải cấp tốc dạy cho hắn...



-Thiên, bây giờ ngươi phải học a..



-???





-Cái này không học thì không luyện được a..



Nàng nói ỉu xìu.




15 ngày .....



-Thiên..Ta đếm nhé..



-Ân..



MINH...ĐẠO..TÀN...NGUYỆT...PHÁ!!!!



*rầm*



Cánh của đá tan ra như cám.....



A..thành công rồi a...



-Hảo hảo hai tiểu tử...Rốt cuộc cũng luyện được a..



-Đa tạ 2 người thời gian qua đã chỉ dạy bọn con...



-HỬm, thay đổi cách xưng hô nhanh thế sao??



-hì hì..Người làm ta thích..Ta mới xưng hô thế a..




-ai..nha...Nha đầu thật thú vị



Giờ xuất cốc




-Muốn lên được đỉnh của đáy vực, nhất thiết các con cần giúp đỡ...



Nói rồi lão bà2 cầm một cây ngọc tiêu khẽ thổi,một con đại điêu màu trắng to lớn bay đến!




-Uy, đáng yêu thật nga..




Như Kì reo lên thích thú...Con đại điêu này hảo hảo giống hoả linh nhi của nàng nga...




-Nó sẽ giúp 2 con lên trên, nhưng mỗi lần chỉ có một người thôi....



-Bà bà à, không cần đâu...




-????????




-Cho con mượn Ngọc tiêu, ân???



-Hảo, nó đây



Nàng cầm cây tiêu màu ngọc bích, đưa lên miệng khẽ thổi một khúc nhạc nhẹ nhàng...Âm thanh cao vút bay lên lượn cùng mây, truyền đi trong gió...Chỉ một khắc sau, trên bầu trờ xanh, một đốm màu đỏ rực xuất hiện, đốm đỏ càng ngày càng lớn dần. Nàng gọi lớn..



_HOẢ.......LINH.........NHI




“vút”...Con điêu màu trắng như một mũi tên bắn bay vút Lên không trung..Nàng thầm nuốt nước bọt, không phải là nó định “xực” Hoả Linh Nhi của nàng chứ???? Nhưng..Nhìn kĩ mới thấy 2 con điêu như lâu ngày gặp lại, quấn quýt không rời...Chúng cùng nhau vờn lượn, chao liệng trên bầu trời xanh..Một lúc sau, song điêu mới hạ xuống..



-Thế là sao a???




-Hai con đại điêu đó vốn là một cặp..Nay chúng được quay lại với nhau rồi nga..



Lão ông tiếp lời nàng...Thật là..măy mắn quá..



-Nhớ kĩ, tiểu Như Kì...Con và Thiên đã luyện thành công uyên ương kiếm pháp, cũng tức là xem như luân lí kết duyên,mãi2 vững bền.Sau này..dù có xảy ra chuyện dì cũng không cắt đứt được sợi dây thâm tình giữa 2 con..Trường tồn như vũ trụ..Chỉ trừ phi..Cả hai nguyện ý quên hẳn nhau, không nhớ gì về nhau, cắt đứt ..không giữ lại một chút ái tình nào..Ngọc bội Long Phượng mới hết tác dụng, uyên ương kiếm pháp mới không thi triển được nữa





-Ân....Bọn con đi đây..Bà2, con đã làm cho 2 người một ít bánh dự trữ, đủ ăn trong 1 tháng <HB: thế mà ít hả tỷ??>


KHi dùng, chỉ cần đưa nó hơ qua Hoả diễm, chờ nó nở ra là được nga...



-Ân, cảm ơn con...Như Kì, con thật tốt a..



-Con đi nga...Thiên, mình đi thôi..



-Hảo



Nàng nháy mắt với hắn....Lúc 2 đại điêu vừa bay lên, Nàng và hắn cùng quay lại:



-MINH ĐẠO TÀN NGUYỆT PHÁ!!



Nhìn cảnh tượng hoang tàn tả tơi trước mắt..Hai lão nhân gia ai oán thốt lên:



-NHư Kì, con đi rồi không cần tặng quà cho bọn ta thế này đi....



-Sư phụ, 2 người nghỉ ngơi, 1 tháng nữa liền ra xem chỗ con chém nga..Bất ngờ đó!! Bảo trọng...Mà chiêu thức đó không phải trong UYên Ương kiếm pháp đâu....Bảo trọng



Hai bóng đại điêu-Hai con người vút lên như tố lốc.GIang hồ từ nay dậy sóng...Uyên Ương kiếm pháp vô địch thiên hạ, ai cũng cầu có nó...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: