Xuyên không: Quỷ nhãn Vương phi 218-224 _Furin_

 

Chương 218: Tú cầu (I)

 

"Cái gì? Dám nói đầu Lão Tử giống mông? !" Đầu bóng lưỡng lão đại nổi giận lớn tiếng hô lên trong nháy mắt làm màng tai mỗi người đau nhói.

 

"A? Ta chưa nói đầu ngươi giống mông a" Ngữ Diên nghe vậy nói gấp, nàng có nói đầu hắn giống mông sao? Không phải đi, nàng làm sao có thể ngốc đến nỗi nói ra lời nói thật, tuy rằng đầu thật sự rất giống mông!

 

 “Nguỵ biện! Hôm nay Lão Tử sẽ chém chết ngươi!” lão đại nổi giận giận quát, đao của hắn chuẩn bị chém xuống, Ngữ Diên thấy thế liền hét lớn: “Chờ một chút!”

“Ta cho ngươi biết, cho dù phải chết, ta cũng phải chết cho minh bạch, ta Mộng Ngữ Diên luôn làm việc quang minh lỗi lạc, chưa nói chính là chưa nói, các huynh đệ nơi này cũng biết ta đang nịnh nọt ngươi, tuy rằng ta sẽ không vuốt mông ngựa, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức như thế đi, ngươi suy nghĩ một chút đi nếu ta nói đầu ngươi giống mông, đây không phải muốn chết sao? Được, chúng ta lui một vạn bước mà nói, cho dù đầu ngươi thật sự rất giống, ta cũng sẽ không nói trước mặt nhiều người như đầu vậy!” Ngữ Diên nghiêm trang nói.

Đầu bóng lưỡng lão đại bởi vì trong cơn giận dữ, trên đầu bóng lưỡng đều toát ra tầng tầng mồ hôi, hiển nhiên là bị tức điên rồi, một giây sau hắn hét lên: “Các huynh đệ, đem hai người bọn họ bầm thây vạn đoạn ——”

Ngữ Diên nhìn thấy mọi người đều giơ đao lên, vì thế nhắm mắt che đầu hét lên: “Sở Hạo chết tiệt cứu ta a —–”

“A —— a ——” từng tiếng kêu bi thảm trong nháy mắt truyền tới, tiếp đó ‘thùng thùng thùng’ thanh âm rơi xuống đất, Ngữ Diên nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn sang, Sở Hạo quả nhiên đến đây, hắn trên không trung tiêu sái vung kiếm, số người nằm trên mặt đất càng ngày càng nhiều.

“Định luật Xuyên qua quả nhiên không sai, chúng ta là nhân vật chính nên không thể chết được, nhưng tướng công của ngươi thực quá suất đi!” Lý Lập thấy thế giơ tay làm một động tác YES, một giây sau không đợi Ngữ Diên phản ứng hắn liền cao giọng la lên: “Cố lên, cố lên!”

Ngữ Diên nhìn về phía ‘Tri Chu hiệp’ đột nhiên trong lòng không khỏi gợn sóng, nhìn về phía hắn trên không trung nàng mới phát hiện hóa ra hắn đẹp trai như vậy, suất làm cho người ta tim đập thình thịch, cảm giác này trước kia không thấy, nhưng bây giờ lại rõ ràng như thế.

Mấy phút đồng hồ sau, mười mấy tên thổ phỉ nằm trên mặt đất bọn họ không ngừng ôm thân mình phát ra thanh âm thê thảm ‘ai u ai u’ , lúc này Sở Hạo chậm rãi hướng nàng đi tới, ánh sang giữa trưa rơi trên người hắn làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm mê người, Ngữ Diên nhìn về phía hắn đang từng bước từng bước đi tới gần mình, nàng vội vươn tay ngăn chận trái tim của mình, bởi vì tim nàng lúc này đang nhảy bùm bùm, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng.

Sở Hạo như đi tới trước mặt nàng, tiếp theo hắn chau mày lên nhìn về phía nàng phun ra một chữ “Ngu ngốc!”, một giây sau, hắn vung tay áo, hất đầu đi về.

Khóe miệng Ngữ Diên mạnh mẽ run rẩy một chút, tiếp theo nàng nhìn Lý Lập miễn cưỡng cười hỏi: “Hắn vừa rồi giống như nói cái gì ngu ngốc?”

Lý Lập gật đầu.

“Ngu ngốc? Hắn nói ngu ngốc? Hắn nói ta ngu ngốc? Kháo, hắn dám nói ta ngu ngốc? Hắn có biết hay không, ta chính là một nữ nhân thông minh xinh đẹp vô địch thiên hạ a!” Ngữ Diên thở phì phì nhìn Sở Hạo hướng xa xa tiếp theo lại nhìn về phía Lý Lập, hi vọng hắn gật đầu, nghĩ rằng sẽ nhận được sự tán thành của hắn, ai ngờ hắn nhún nhún vai cười cười nói: “Hắn nói không sai a!” một giây sau, hắn liền nhanh chóng chạy về phía trước, miễn cho bị nàng bắt lấy rống giận.

Một lúc sau, trên xe ngựa

“Ha ha ha ha!” từng thanh âm sung sướng từ trên xe ngựa truyền tới, tất nhiên đề tài chính là chữ “mông” theo lời của Lý Lập.

“Cười cái gì mà cười? Nếu hai người các ngươi gặp loại tình huống như vậy còn có thể trấn tĩnh sao?” Ngữ Diên vô cùng bất mãn quát lớn.

“Ha ha, Ngữ Diên! Chuyện này cũng quá buồn cười đi, ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, ở. . . . . . dưới loại tình huống này phải bình tĩnh, phải trấn định chứ sao. . . . . . Nga, đúng là bình tĩnh bình tĩnh!” Lý Lập thấy Lão nhân béo bọn họ không cười nữa, nhưng mà hắn nghĩ nghĩ vẫn không nhịn được mà bật cười.

Ngữ Diên trừng mắt nhìn Lý Lập cười lạnh một tiếng nói: “Bình tĩnh? Tốt lắm, Lý Lập vậy ngươi nói cho ta nghe một chút về Tiểu Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì đi? Ta nghĩ, ngươi một đại nam nhân dưới tình huống như vậy cũng đủ trấn định đi!” Ngữ Diên khinh bỉ nói.

Quả nhiên, Lý Lập nghe nói như vậy lập tức câm miệng không nói gì nữa, vài giây sau cười cười nhìn về phía Lão nhân béo nói: “Kỳ thật. . . . . . Kỳ thật cũng không được tốt như thế, nói đến loại tình huống đó mọi người đầu óc không tỉnh táo là chuyện bình thường, Ngữ Diên ngươi làm đúng, trong tiểu thuyết đều là gạt người, cái gì mà nữ nhân luôn trấn định, phải bình tĩnh, đều là khoác lác, dưới loại đao kiếm không mắt này có người nào có thể trấn định a, cũng không phải đang xem TV đúng không?” Hắn liền nịnh hót nói.

Ngữ Diên nghe vậy, lúc này mới không cùng hắn so đo, Lão nhân béo cùng Tiểu Hương liếc mắt nhìn nhau, lời bọn họ nói là có ý gì a? Tất cả mọi người nghe mà không hiểu.

Ngữ Diên lúc này nhìn về phía Sở Hạo vẫn trầm mặc, hắn nhắm mắt lại tựa hồ đang nghỉ ngơi, Ngữ Diên nghĩ đến bộ dạng quá đáng của hắn, nghĩ tới từ ngu ngốc trong miệng hắn, lại suy nghĩ đến nếu không phải lão nhân béo uy hiếp tìm cái chết hắn cũng không nguyện ý tới cứu nàng, loại ấm ức đó làm nàng tức muốn hộc máu, nhẫn nhịn một chút, Ngữ Diên ngươi phải nhịn, hắn là người bệnh nha, phải nhịn xuống! Nàng không ngừng hít sâu hi vọng mình có thể tĩnh tâm trở lại không đi so đo.

Bên trong xe trầm mặc một hồi, Lý Lập cùng Lão nhân béo lại nói chuyện phiếm, Tiểu Hương vẫn chống má si mê nhìn Lý Lập, mà Lý Lập thì tại trong ánh mắt si mê của Tiểu Hương càng nói càng hưng phấn, Ngữ Diên cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, trong lòng cũng đang tính toán làm như thế nào cho hắn khôi phục trí nhớ. . . . . .

Không bao lâu, xe ngựa của bọn họ đến một cái chợ, tuy rằng tới lúc trời tối còn sớm vô cùng nhưng mọi người vẫn quyết định ở lại chỗ này một đêm để chuẩn bị đầy đủ lương khô, thời gian còn sớm cho nên đi ra ngoài mua vài món đồ.

Ngữ Diên nhìn về phía chợ lớn náo nhiệt không khỏi cười cười, nơi này cũng thật náo nhiệt a, đường này cùng với đường bọn họ đã đi trước đó không giống nhau, bởi vì muốn tìm thuốc giải cho Sở Hạo cho nên bọn họ lựa chọn đi theo một lối nhỏ khác, phu xe nói nếu là dựa theo lộ trình của hắn có thể nhanh chóng trong ba ngày là tới kinh thành, vì thế mọi người thông nhất nghe theo đề nghị của hắn.

Mọi người rất nhanh tìm được một khách sạn, thanh toán bạc, chưởng quầy vô cùng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, chính là nhìn khách sạn lớn nhưng vậy lại không có mấy người, dò hỏi mới biết được hóa ra tại phía tây nữ nhi của Lý tài chủ ném tú cầu chọn hôn phu, còn nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu.

Mọi người nghe nói thế toàn bộ đều muốn xem náo nhiệt, Lý Lập cùng Ngữ Diên tích cực nhất dù sao hai người bọn họ cũng mới xem qua trên Tivi còn thực tế thế nào thì chưa có cơ hội nhìn thấy, mà…, theo bọn họ nghĩ hôn nhân mà dùng một quả tú cầu để quyết định thì thực hoang đường, nhưng cho dù hoang đường cũng vô pháp ngăn cản hai người bọn họ hứng thú, Lão nhân béo tất nhiên cũng muốn đi xem.

“Không được đi!” Sở Hạo thình lình trả lời một câu

“Mặc kệ ngươi, có đi hay không là việc của ngươi!” Ngữ Diên oán hận nói sau đó liền đem Lão nhân béo túm đi, Sở Hạo thấy thế liền ngăn cản đường đi của nàng, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngữ Diên tựa hồ muốn nói không buông tay gia gia   thì đừng trách ta không khách khí!

Ngữ Diên thấy vậy giận trừng mắt nhìn lại, vài giây sau, nàng buông cánh tay Lão nhân béo ra, cười cười nói: “Ngoại tôn của ngươi không cho người đi, ai, tuy rằng ta muốn nói cho người nơi đó thật sự vô cùng thú vị, nữ nhân kia đứng ở phía trên nhẹ nhàng quăng tú cầu để chọn vị hôn phu, nói không chừng tú cầu lại rơi vào tay một tên rất xấu rất xấu, nói không chừng là một….. ta không đoán nữa, thật sự rất thú vị, ai, vậy người chờ chúng ta trở về rồi kể cho ngươi sau a!” Nói xong, nàng nhìn về phía Lý Lập rồi hướng phía trước đi đến, Tiểu Hương thấy thế cũng vội vàng đi theo.

“Ta muốn đi”! Lão nhân béo thấy thế vội ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hạo so với hắn cao hơn mấy cái đầu nói.

“Không được, nơi đó rất hỗn tạp không được đi!”

“Nương tử của ngươi cũng đi, nàng còn đang mang đứa nhỏ a!” Lão nhân béo nói gấp.

“Đó là đứa nhỏ nàng trộm không quan hệ với ta!” hắn nói thẳng.

“Ta nhất định đi!” Lão nhân béo thấy Ngữ Diên đã đi xa, liền nhấc chân bỏ chạy, Sở Hạo liền đứng trước hắn ngăn cản “Nơi đó nguy hiểm!”

“Ô ô, ngoại tôn của ta thay đổi rồi, sao ngươi lại hạn chế tự do của ta, gia gia   chỉ có thể sống vài năm nữa a, ta đã hơn tám mươi tuổi rồi còn có thể sống được mấy năm nữa a?” Hắn chớp ánh mắt nhìn về phía Sở Hạo chu miệng nói.

Sở Hạo thấy thế bất đắc dĩ thở dài nói: “Ở kia thật sự không có gì đáng xem, hơn nữa lại rất nhiều rất nhiều người.”

“Ai u. . . . . .”

“Đi thôi!” lời kịch của Lão nhân béo còn chưa nói ra, Sở Hạo đành phải đồng ý, nghe vậy Lão nhân béo liền vui vẻ chạy tới, ném tú cầu? Thật là thú vị!

Không đến vài phút, Lão nhân béo liền tìm thấy Ngữ Diên, Ngữ Diên thấy thế nhìn về phía Sở Hạo mỉm cười, nàng chính là mong muốn như vậy, bởi vì hắn ở cạnh nàng, nàng mới có cơ hội ‘câu dẫn’ hắn, Lão nhân béo nhìn về phía thiệt nhiều nam tử cười nói: “Nữ nhi của Lý tài chủ này có phải rất xinh đẹp hay không a?”

Ngữ Diên lôi kéo Lão nhân béo đứng ở phía sau, cũng dặn Tiểu Hương đứng ở bên cạnh nàng không cần đi đâu, tiếp theo cười nói: “Người xem đi nhiều người tới như vậy chứng tỏ cô tiểu thư này vô cùng xinh đẹp!”

Lời của nàng vừa nói xong, trên tấng lầu thứ hai xuất hiện một nam nhân mập mạp, hắn đi đến ban công nhìn về phía mọi người đầu tiên là nói một chút lời cảm tạ, sau đó lại nói một ít quy tắc, cuối cùng là vì nữ nhi của hắn nói một ít lời hay, Ngữ Diên nghe thấy vậy muốn nhìn một chút Sở Hạo ở nơi nào nhưng nhìn trái phải xung quanh lại không nhìn thấy hắn, tiếp theo nàng lại muốn nhìn xem Lý Lập ở đâu, lúc này nhìn thoáng qua liền thấy Lý Lập sớm đã đến đứng trong đám người, nàng thấy thế không khỏi bĩu môi thầm nói: “Hoa Hoa Công Tử (Play Boy)!”

Ngữ Diên vừa nói xong, phía dưới liền phát ra tiếng kinh hô, nghe tiếng, Ngữ Diên liền nhìn về phía trên lầu chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo màu đỏ mang khăn che mặt, đang chậm rãi đi đến chỗ ban công, tuy rằng không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng đôi mắt của nàng lại như thu thủy thanh khiết như dòng nước lấp lánh, trên đầu cài trâm phượng ngọc bích, búi tóc nghiêng theo từng bước của nàng qua lại đong đưa.

Chương 219: Sự kiện do tú cầu dẫn đến (2)

Chỉ thấy trong tay mỹ nhân này cầm một quả tú cầu màu đỏ, ánh mắt của nàng không ngừng nhìn xuống phía dưới, phía dưới thanh âm như từng đọt song, sóng sau cao hơn sóng trước, ngay cả thanh âm bén nhọn của Lý Lập, Ngữ Diên cũng nghe được.

“Nha đầu này bộ dạng không tồi, nhưng so với ngươi kém một ít!” Lão nhân béo khoanh tay nói.

Ngữ Diên cười cười nói: “Cám ơn gia gia khích lệ, ai, Sở Hạo giờ trở nên chán ghét nữ nhân như thế thật là làm cho người ta bất đắc dĩ, ngươi xem, nơi này ném tú cầu náo nhiệt như vậy mà hắn cũng không biết chạy tới xem sao”

“Ai. . . . . .” Lão nhân béo cũng thở dài.

Tiểu Hương sớm đứng ở bên cạnh cây, tay nàng nắm thật chặt cây môi cong lên, ánh mắt bi thương nhìn về phía Lý Lập đang hưng trí bừng bừng muốn bắt được tú cầu, lòng của nàng có chút khó chịu có chút buồn.

“Ném a ——” chỉ nghe thấy một thanh âm cao vút, tiếp theo tú cầu màu đỏ cứ như vậy bị vứt ra ngoài, Ngữ Diên cùng Lão nhân béo hưng trí bừng bừng kiễng mũi chân muốn nhìn một chút là ai nhặt được tú cầu.

‘bá’ một tiếng, một thân ảnh quen thuộc theo trước mặt bọn họ chợt lóe lên, một giây sau, Ngữ Diên hít vào một hơi, đây là cái gì? Đây là cái gì???

“Trong tay Hạo nhi làm sao có thể cầm tú cầu?” Lão nhân béo kinh hô, theo thanh âm của Lão nhân béo Tiểu Hương phục hồi lại tinh thần chạy tới nói gấp: “Vương gia, Vương gia làm sao có thể đi đón tú cầu a? Hắn không phải không thích nữ nhân sao?” Tiểu Hương cũng nóng nảy, chẳng lẽ Vương gia không phải không thích nữ nhân, mà lại là không thích tiểu thư? Ngược lại thích người khác?!

Sở Hạo bật nhảy một cái đi tới trên lầu, tay trái cầm tú cầu, tay phải ôm lấy mỹ nhân vòng vo một vòng, khăn sa trước mặt mỹ nhân theo gió nhẹ nhàng hạ xuống, một dung nhan mỹ lệ hiện ra kinh động mọi người.

Sở Hạo trên mặt không chút biểu tình nhìn về phía nàng đem tú cầu đưa cho nàng nói: “Thành thân không phải việc nhỏ, sao có thể làm thành trò đùa như thế? Ngươi cũng đã biết vừa rồi cướp tú cầu là người nào sao? Hắn tay trái cầm xúc xắc, tay phải cầm bầu rượu, cô nương muốn lập gia đình có thể có một vạn biện pháp, nhưng đừng dùng loại không lý trí này, gả cho ma bạc tửu quỷ, cô nương cho dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho hắn tiêu xài!” nói xong, xoay người muốn rời đi.

“Công tử. . . . . .” Mỹ nữ vội gọi Sở Hạo lại.

Sở Hạo nghe thấy vậy xoay người nhìn về phía nàng nhíu mi hỏi: “Tiểu thư còn có chuyện gì?”

Mỹ nữ tiểu thư nghe thấy vậy sắc mặt lập tức đỏ một mảnh, tiếp theo xấu hổ nói: “Công tử, là ngươi nhận được tú cầu của Chỉ San, cho nên, công tử đó là tướng công của Chỉ San. . . . . .” Nói xong, liền ngượng ngùng  cúi thấp đầu xuống.

Vốn nàng chết sống cũng không đồng ý phương pháp này lựa chọn vị hôn phu, nhưng mà bởi vì người tới cửa cầu hôn nhiều lắm, hơn nữa những tacái nhà giàu này cũng không thể đắc tội, vì thế cha của nàng đã nói hôn sự của nàng liền để hắn trời làm chủ, bởi vậy mới có chuyện tình ném tú cầu, vốn sẽ không vừa ý nam tử nào, cho nên nàng chính là mang theo tâm tình uể oải mà đến, thẳng đến khi quăng đến chỗ hắn đứng ở vừa hai tay ôm ngực, theo ánh mắt của hắn, nàng chỉ biết hắn là người nàng muốn đợi, tuy rằng ném tú cầu có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng đến trên tay của hắn, một khắc này, lòng của nàng liền như hoa nhỏ giống nhau nở rộ.

“Ta tiếp tú cầu cũng không phải vì muốn cưới ngươi!”

“Công tử. . . . . . Chỉ San có chỗ nào không tốt sao? Hay là công tử muốn  thành thân rồi? Không có chuyện gì, Chỉ san có thể làm thiếp!” từ khi nhìn thấy đôi mắt đen như lốc xoáy của hắn nàng đã bị hút vào thật sâu, chỉ cần có thể gả cho  nam tử nhất kiến chung tình này, làm thiếp nàng cũng nguyện ý .

Sở Hạo nhìn về phía nàng bởi vì sốt ruột mà hai má chợt đỏ bừng, không hề thương tiếc nói: “Ta không thích nữ nhân!” một giây sau, hắn bật nhảy một cái rồi rời đi nơi này.

Mọi người thấy thế toàn bộ bắt đầu bàn luận, Chỉ San thấy thế rơi lệ  ngã ngồi trên mặt đất, vì sao, vì sao thật vất vả chờ đến duyên phận, một khi lại ngắn ngủi như vậy?!

“Diên nhi. . . . . .” Lão nhân béo nhẹ nhàng kêu lên Ngữ Diên một chút, từ lúc nàng xem đến Sở Hạo ôm lấy tiểu thư kia òng vo một vòng tròn một lúc sau, nàng liền tức giận rời đi, trên đường đi ở trở về bộ pháp lại nhanh như vậy, làm cho hắn lão đầu này chạy đi theo có chút thở gấp, mà Lý Lập cùng Tiểu Hương thì bị nàng đá đến cuối cùng.

Vốn Lý Lập muốn đi an ủi nàng, nhưng mà Lão nhân béo làm cho bọn họ đừng tới quấy rầy, để hắn đi khuyên bảo, nhiều người ngược lại dễ dàng hỗn loạn, vì thế hắn đành phải cùng Tiểu Hương đi ở phía sau cùng, chính là nàng không biết vì sao Tiểu Hương mặt đen như một tờ giấy không muốn cùng hắn nói chuyện, hắn có chỗ nào làm không tốt sao?!

“Diên nhi, Hạo nhi sẽ không thích nữ nhân kia, hắn không phải cố tình quên ngươi, hắn trúng thất tâm cổ!” Lão nhân béo liền giải thích nói.

Ngữ Diên nghe thấy vậy dừng bước nhìn về phía hắn nói: “Không thích? Ngươi không thấy hắn ôm lấy nữ nhân kia ám muội cỡ nào, triền miên cỡ nào thực làm cho người khác ghê tởm!” nàng tức giận nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lão nhân béo đuổi theo nói: “Diên nhi, ngươi ghen?”

Nghe thấy vậy, nàng lập tức dừng bước, đúng rồi tại sao nàng phải để ý như thế ? Ghen tị? Chẳng lẽ nàng thật sự yêu hắn? Sẽ không, sẽ không, nàng vội lắc lắc đầu, sau đó nàng nhìn về phía Lão nhân béo nói: “Gia gia, người sẽ giúp ta sao?”

“Sẽ nha, ngươi là cháu dâu của ta cũng không phải người ngoài” Lão nhân béo nói.

Ngữ Diên nghe nói thế vừa lòng gật đầu, tiếp theo tại bên tai hắn nhẹ nhàng  nói thầm vài câu, Lão nhân béo nghe vậy ánh mắt trừng lớn không thể tin được hỏi: “Thật sao?”

“Thật!” nàng nói, thù này không báo, lòng nàng chắc chắn không thoải mái.

“Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà hiện tại hắn rất chán ghét nữ nhân a, ta hiện tại thực lo lắng cho ngươi, nếu ngươi không mang thai thì chuyện này thực dễ dàng, nhưng mà hiện tại ngươi mang thai, ta sợ vạn nhất Hạo nhi bốc hoả . . . . .” Lão nhân béo lo lắng nói, hắn cũng không dám lấy mạng ngoại tôn của hắn ra vui đùa.

“Gia gia người có ý tứ gì? Người không tin tưởng ta như vậy sao?”

“Không phải chuyện tin hay không tin, này. . . . . . Đây là thời kì đặc thù, Hạo nhi không phải chán ghét nữ nhân sao?”

“Gia gia, người phải giúp ta, nếu không. . . . . . Nếu không ta liền uống thuốc phá thai” Ngữ Diên uy hiếp nói.

Lão nhân béo nghe vậy trên đầu liền hiện lên vài cái hắc tuyến, “Xem như ngươi lợi hại!”

“Hắc hắc, gia gia! Người tốt nhất hãy giúp ta đi, cơn tức này không được giải tỏa, đứa nhỏ trong bụng ta sẽ chịu ảnh hưởng, nói không chừng sinh ra chính là một cái bọc keo kiệt a, như vậy thực không tốt!” nàng liền lấy đứa nhỏ ra nói chuyện.

Lão nhân béo nghe thấy vậy gật đầu nói: “Phục ngươi, vậy ngươi chính mình hãy cẩn thận a!”

“OK!” Ngữ Diên vội vươn tay ra hiệu OK, hừ, dám trước mặt ta tán gái phải không? Hừ, xem ta chỉnh chết ngươi!

Đêm,không gian im ắng, trăng tròn như khay ngọc đọng lại trong đêm đen, ánh trăng dường như có thể chiếu sáng khắp thế gian, sáng trưng như vậy tựa hồ có thể thấy rõ ràng chuyện tình phía dưới đang phát sinh.

“Ách. . . . . . Nóng. . . . . .” đầu Sở Hạo bắt đầu có chút hơi đau, thân mình càng lúc càng nóng lên, hắn chậm rãi mở to mắt, hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, nhìn về phía ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, hiện tại hẳn đã là đêm dài nhân tĩnh đi, nhưng mà vì sao thân thể hắn lại nóng như vậy? Đầu cũng có chút đau đớn?!

Nằm ở trên giường Sở Hạo liếc nhìn lư hương Lão nhân béo đưa tới, sương khói nhè nhẹ đang từ bên trong lư hương nhẹ nhàng bay ra, sao lại thế này, hương vị lư hương này vì sao cùng với hương vị trước đó không giống nhau? Tựa hồ nhận ra điều không thích hợp, hắn lê thân đến tắt lư hương, lại phát hiện thân thể hắn lúc này không hề có khí lực, mà trên mặt của hắn bắt đầu khô nóng , hắn đây là làm sao vậy? Cẩn thận nghĩ nghĩ, đầu óc của hắn liền nghĩ đến một chuyện vô cùng không tốt, không xong, chẳng lẽ hắn bị người tính kế? Gia gia? Đúng, cũng chỉ có gia gia, chỉ có gia gia thì hắn mới không bố trí phòng vệ, cũng chỉ có gia gia hắn mới không bận tâm cái gì, cũng chỉ có gia gia, hắn mới lơi là cảnh giác, chính là tại sao gia gia muốn làm như vậy?!

Hắn còn chưa nghĩ ra được thì cửa phòng của hắn đột nhiên bị mở toang, Sở Hạo giật mình một cái nhớ tới thân mình lúc này căn bản không ra khí lực gì.

‘két~~’  một tiếng, cửa phòng lại bị đóng lại.

“Ai ~~~ nha, nóng quá nha, nóng quá nha. . . . . .” Giờ phút này người tới không phải ai khác mà chính là Ngữ Diên, nàng mặc thiệt nhiều quần áo, còn đem áo bông đắp lên người, Sở Hạo nằm ở trên giường nhíu mi nhìn về phía nàng khó hiểu, nàng đang diễn trò gì, lúc này cũng không phải mùa đông, mặc nhiều như vậy không nóng sao?

Ngữ Diên vừa cầm quạt mỏng vừa cởi y phục của mình, vừa cởi vừa nói: “Nha, nóng quá. . . . . . Nóng quá nha. . . . . .”

‘Cạch’ một bộ y phục rơi xuống mặt đất.

“Ai nha, nóng như vậy nên làm cái gì bây giờ? Không được, chảy mồ hôi rồi, ta muốn thoát thoát thoát!” Nói xong, nàng giống như lúc trước từng kiện từng kiện chậm rãi cởi ra, vừa cởi còn vừa cắn môi làm ra bộ dạng dụ hoặc, Sở Hạo vốn khô nóng giờ nhìn thấy nàng từng màn kích thích như vậy, mồ hôi của hắn không ngừng tràn ra.

Ngữ Diên nhìn về phía hắn thấy hắn nhíu chặt mày, nàng nín cười, cho đến khi trên người còn dư lại một cái áo ngực và thắt lưng, cùng với một cái váy ngắn, nàng không thoát nữa, sau đó bưng ghế ngồi đối diện với Sở Hạo, cầm cây quạt phe phẩy, tiếp theo đột nhiên xoay người sờ mắt cá chân, “Ai nha, chân rất ngứa nha!” nói xong, nàng dùng sức kẹp chặt cánh tay, hy vọng có thể tạo ra một chút ‘đường cong’, không phải có câu rãnh chen chúc chen chúc thì sẽ có, vì thế nàng cố ý hơi hơi cúi đầu dùng sức chen chúc, nói nàng ngu ngốc phải không? Tán gái trước mặt nàng phải không? Hừ, xem đêm nay ta chỉnh ngươi như thế nào ——

Chương 220: Chỉ đốt lửa, không diệt lửa!

“Đáng chết!” nằm ở trên giường không ngừng đổ mồ hôi Sở Hạo gian nan phun ra hai chữ bất nhã.

“Ai u, nóng quá, buồn ngủ quá nha!” Ngữ Diên nhìn thấy hiệu quả, liền chậm rãi ngồi ở bên giường, cầm khăn tay vung trên mặt hắn, cười hì hì đem thắt lưng kéo xuống, “Ách, nóng như vậy là vì cái gì? Nha? Do ta uống rượu sao, thật là, không nên uống rượu, Lý Lập không nên để cho ta uống, này không, ta mà uống rượu sẽ hỗn loạn không biết nên làm thế nào mới tốt!” Ngữ Diên làm bộ chóng mặt nói

“Đi ra!” Sở Hạo gằn từng tiếng nói.

“Ơ? Thanh âm gì vậy? Tại sao có thể có thanh âm a?” Ngữ Diên ánh mắt híp lại cúi đầu xem xét Sở Hạo, một giây sau, trừng lớn hai mắt khó hiểu hỏi: “Ơ? Đây là cái gì? Làm sao có thể phát ra thanh âm?”

“Xú nữ nhân, cút ngay!” Sở Hạo nến xuống cảm giác khô nóng trong cơ thể cực kỳ tức giận quát.

“Nha, thanh âm này sao lại giống như thanh âm của tên hỗn đản kia a? Ngươi a. . . . . . Không phải là tên hỗn đản kia đi? A. . . . . . Không giống, nếu là tên hỗn đản kia chắc chắn…, đã sớm rời giường phẫn nộ rồi!” Nói xong chu miệng vẫy vẫy khăn tay cười cười, tỏ vẻ đừng chọc cười, làm sao ngươi sẽ là tên hỗn đản kia!

“Chết tiệt! Nữ… nhân… đừng… cùng… bổn vương… diễn… trò!” Lão nhân béo cho hắn uống một chút xuân dược, dược tuy rằng chỉ có một chút, nhưng mà dù sao hắn cũng là nam nhân, lại nhìn đến Ngữ Diên trần trụi câu dẫn như thế, nếu hắn thật sự không có một chút phản ứng mà nói…, vậy hắn thật sự không phải là nam nhân, nhưng tiềm thức của hắn lại tự nói với bản thân hắn hắn không thích nữ nhân, không thích nữ nhân cho nên hắn cực kỳ chán ghét loại phản ứng này, chỉ tiếc lư hương Lão nhân béo đưa tới chủ yếu làm cho người ta cả người vô lực không thể nhúc nhích, hắn cũng chỉ có thể có hoả mà phát không ra, càng khỏi nói nhúc nhích.

Ngữ Diên thấy bộ dạng hắn như thế thì không khỏi buồn cười, may mắn trước đó nàng đã ăn giải dược, nếu không chỉ sợ hiện tại nàng cũng hỗn loạn rồi, hừ, nếu không thích nữ nhân, tại sao phải đi đón tú cầu? Vì sao còn muốn ôm nữ nhân kia xoay vài vòng, nghĩ đến đây, nàng liền tức giận không thôi, vì thế nàng quyết định dùng một đòn sát thủ. . . . . .

“Ách thật đói nha, rất muốn ăn này nọ. . . . . . A? Lạp xườn? Lại có hai cái lạp sườn ngon mềm ai” vừa dứt lời, nàng liền cúi người hôn lên môi của hắn, Sở Hạo nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt

Vốn chỉ là muốn trêu chọc hắn, ai ngờ môi của hắn lại mềm mại như vậy làm nàng liền nhớ tới đêm đó hắn hôn nàng ôn nhu cỡ nào, mà trong đầu của nàng đột nhiên hiện lên một ý niệm, cưỡng hiếp, đây là cảm giác cưỡng hiếp sao?

A, cũng không tệ lắm, vậy để cho nàng từ từ hưởng thụ tư vị cường bạo soái ca đi!

Nghĩ đến đây, nàng đơn giản nhắm mắt bắt đầu hưởng thụ, Sở Hạo bởi vì trong cơ thể có thành phần xuân dược nên đối diện với cái hôn này hắn vốn đang nhắm chặt môi dần dần mở ra, Ngữ Diên thấy hắn bắt đầu hưởng thụ, vì thế học hắn kỹ xảo trước kia cùng đầu lưỡi của hắn chơi đùa, mà tay nàng cũng không nhàn rỗi, tất nhiên là ở trên người hắn không ngừng chạy.

Thân thể Sở Hạo ở trong tay nàng dần dần cứng lại, mà bộ vị của hắn bắt đầu dần dần bành trướng, nguyên lai càng lúc càng rõ ràng, mày hắn chau lại đầu môi có vẻ như không hài lòng với cái khẽ hôn này, vì thế cố sức vươn tay phải lên ấn đầu nàng xuống, nụ hôn của hắn trở nên dồn dập mà luống cuống, hành vi như vậy làm cho Ngữ Diên hoảng sợ, liền ngồi dậy nhìn về phía Sở Hạo dưới thân đã hồng nhuận.

Xem ra, hắn có phản ứng rồi?! Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy, nhưng mà nàng cũng biết, sự tình gì cũng đều phải theo khuôn phép cũ nếu không quá mau sẽ khiến chuyện tình trở nên không tốt, vì thế tay trái nâng lên trán lẩm bẩm “Đầu thật choáng váng nha!”, lời nàng tuy thế nhưng tay phải trượt đến phía dưới Sở Hạo, bắt đầu hữu ý vô ý lướt qua phía dưới, làm cho Sở Hạo không ngừng hít khí .

Ngữ Diên liếc mắt một cái “ đặc thù” bị nàng khêu gợi thành công, một giây sau, nàng đứng cạnh mép giường, lung la lung lay nói: “Nói không thể uống rượu, hắn không nên bảo ta uống rượu, này …., đầu thật choáng váng a, không được, ta muốn đi ngủ, ngủ. . . . . .” Nói xong, nàng nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài cửa, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa phòng bị Ngữ Diên đạp ra, một giây sau, nàng liền nhanh chóng chạy trở về gian phòng của mình, mà nàng vừa mới rời đi, bên trong gian phòng Sở Hạo liền bộc phát ra một tiếng hô kinh thiên động địa, “Xú nữ nhân chết tiệt, bổn vương muốn giết ngươi ——”

Hôm sau

Tất cả mọi người còn chưa tỉnh lại, dưới lầu liền truyền đến tiềng ồn ào, Ngữ Diên ngây ra một lúc, sao lại thế này? Sáng tinh mơ đã có người tới làm loạn hay sao?

Vì thế, nàng liền mở cửa muốn nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, khi nàng mở cửa kia một chốc, tất cả mọi người tâm hữu linh tê giống nhau, toàn bộ mở cửa, Sở Hạo đối diện phòng Ngữ Diên vì vậy vừa ra cửa liền đối mặt với nhau, trong nháy mắt ánh mắt hai người tiếp xúc, Ngữ Diên liền nhìn về phía khác, làm bộ chính mình cái gì cũng không biết, mà trong mắt Sở Hạo toàn bộ đều là lửa giận!

“Sao lại thế này?” Lão nhân béo cùng Sở Hạo đứng ở đối diện, hắn liếc mắt nhìn Sở Hạo một cái, cũng giống như chưa từng phát sinh sự tình gì, hắn cũng không thể nói, thực xin lỗi ta không phải cố ý, nhìn trong mắt ngoại tôn là tức giận, hắn vội đi tới bên Ngữ Diên, mà Lý Lập thích náo nhiệt nên sớm đã xuống lầu một chuyến, một giây sau, hắn vội chạy tới hét lên: “Không tốt rồi!”

“Làm sao vậy?” Mấy người khó hiểu nhìn Lý Lập đứng giữa cầu thang.

“Ai nha!” Lý Lập vỗ đùi reo lên một cái : “Ngày hôm qua chồng ngươi tiếp tú cầu giờ Lý tài chủ kia đã tìm tới cửa, nói là cho lão công của ngươi thú nữ nhi của hắn a!” Lý Lập nói gấp.

“Cái gì?” Trừ bỏ Sở Hạo không phát ra thanh âm thì những người còn lại Tiểu Hương, Ngữ Diên cùng Lão nhân béo đồng thời kinh hô, tất nhiên bọn họ đều hiểu lời của Lý Lập …, trên dọc đường đi, Lý Lập đã nhiều lần nói cho bọn hắn biết, lão công chính là tướng công, lão nương ý tứ chính là nương tử.

Ngữ Diên nghe thấy vậy oán hận nhìn Sở Hạo, trong mắt lộ vẻ bất mãn, ánh mắt kia tựa hồ nói cho hắn biết, ngươi dám thú nàng thử xem xem! Nhưng mà, khóe miệng Sở Hạo lại treo lên mỉm cười, khoanh tay nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, bộ dạng cà lơ cà phất, khiến cho Ngữ Diên phát cáu, người này có ý tứ gì?!

“Tránh ra!” phía sau Lý Lập truyền đến một tiếng quát lớn, Lý Lập ngoái đầu nhìn lại gặp một đoàn người đang đi tới, hắn liền đi đến bên người Ngữ Diên nói thầm, “Bình tính a, tình địch của ngươi xem ra rất nhiều tiền rất nhiều quyền ai!”

Lời của Lý Lập vừa xong, đoàn người đã chậm rãi đi tới lầu hai, trong đó có một vị bọn họ nhận thức, đó chính là ông chủ to béo kia, tiếp theo hắn kêu lên: “Chỉ San, mau tới nhìn xem ai cướp được tú cầu của con!”

Lý tài chủ vừa nói xong, nữ tử xinh đẹp kia lại từ từ đi lên, dung nhan tuyệt mỹ của nàng còn mang theo nước mắt, hiển nhiên là đã bị đả kích không ít, Ngữ Diên không nói gì nhìn về phía bọn họ.

“Công tử!” Chỉ san đi tới trước mặt Sở Hạo nhẹ nhàng la lên một tiếng.

Ra tay cực nhanh.

Tất cả mọi người không nói lời nào nhìn về phía Sở Hạo, nhìn xem hắn nói như thế nào.

“Chính là ngươi cướp được tú cầu của nữ nhi ta?” Lý tài chủ nhìn về phía Sở Hạo hỏi.

Sở Hạo mỉm cười gật đầu.

“Vậy ngươi nên cưới nữ nhi của ta!” hắn nói gấp.

“Nhưng mà ta đoạt tú cầu cũng không phải vì muốn thú nữ nhi của ngươi!” Sở Hạo ăn ngay nói thật nói.

“Ngươi đừng ba hoa, mặc kệ động cơ của ngươi là cái gì, tú cầu nếu đã cướp được, ngươi nên thú nữ nhi của ta, như thế nào? Nữ nhi của ta không xứng với ngươi sao?” Hắn dựng râu trừng mắt nói.

“Tiểu thư trời sinh tướng mạo đẹp đẽ, nhưng mà tại hạ thật sự là vô phúc hưởng thụ!”

“Công tử. . . . . . Chỉ San làm ngươi chán ghét như vậy sao?” nước mắt Chỉ San chậm rãi chảy xuống, trong lòng tràn đầy thương cảm.

“Lời ta muốn nói đã nói hết, lúc trước vẫn nghĩ ngươi đã hiểu được!” Sở Hạo cũng không muốn lặp lại lần nữa, hắn không thích nữ nhân.

Chỉ San nghe thấy vậy bụm mặt anh anh khóc thút thít, bộ dáng thập phần thương cảm.

Lão nhân béo thấy thế liền đi tới cười cười nhìn về phía Lý tài chủ nói: “Lý tài chủ xin chào, ta là gia gia của hắn, không phải ngoại tôn của ta không muốn cưới nữ nhi của ngươi, chỉ là ngoại tôn của ta đã từng nói qua cả đời này chỉ thích nương tử của hắn, mà nương tử của hắn ở đây!” Lão nhân béo chỉ hướng Ngữ Diên nói.

Ngữ Diên nghe vậy vô cùng hài lòng cười cười, không sai, Lão nhân béo rất hiểu tâm tư của nàng.

Mọi người nhìn theo tay hắn chỉ, lúc này, Lý tài chủ khinh thường nói: “Nàng có điểm nào hơn Chỉ San? Mà…, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là việc bình thường, lão phu cũng không tin ngươi đời này chỉ muốn một nữ nhân là nàng!”

Sở Hạo không nói gì, Chỉ San nhìn về phía Sở Hạo nước mắt mông lung hỏi: “Công tử. . . . . . Chỉ San nguyện ý làm thiếp của ngươi, ngươi cũng không nguyện ý muốn Chỉ San sao?”

“Ta sẽ không cưới ngươi ” Sở Hạo lạnh như băng nói.

“Ai dám khi dễ cháu gái ta?” Chỉ nghe thấy một thanh âm già nua phẫn nộ, tiếp theo cầu thanh truyền đến thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, cho đến khi chủ thanh âm xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người kinh ngạc, lão thái thái này thoạt nhìn rất có khí phách, rất có tư thế nha!

Mà Lão nhân béo đã sớm dại ra, mọi người chỉ nghe thấy Lão nhân béo ôn nhu la lên một tiếng “Xảo Xảo. . . . . .” Mà một tiếng ‘Xảo Xảo’ này lại làm cho lão thái vừa rồi còn nổi giận đùng đùng nhất thời kinh ngạc, hơn nữa nàng cũng ôn nhu la lên “Sư huynh!”

Mọi người nhất thời bị địa lôi đánh!

Chương 221: Bên nhau tron đời hoặc tan vỡ!

Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Lão nhân béo run run đi đến trước mặt lão thái này thoạt nhìn bảo dưỡng coi như không tệ, tiếp theo ánh mắt của hắn rõ ràng đang run rẩy, chỉ thấy hắn đột nhiên cầm tay lão thái kích động nói: “Xảo Xảo. . . . . .Xảo Xảo, ta tìm muội đã lâu đã lâu!”

“Sư huynh. . . . . .” Lão thái đột nhiên nghẹn ngào . . . . . .

Mọi người cũng bị một màn bất thình lình làm cho ngây ngẩn cả người, chuyện này tột cùng là sao thế này?!

Một canh giờ sau

Lý gia

Ngồi bên trong ngôi nhà lớn xa hoa, Ngữ Diên đột nhiên có loại cảm giác áp lực, cũng có loại dấu hiệu không tốt, Tiểu Hương không tiến vào mà nói chuyện cùng với phu xe và bổ sung hàng hoá lên xe ngựa, mà Sở Hạo tất nhiên cùng Lão nhân béo ngồi cùng một chỗ, mà đối diện với Lão nhân béo đó là lão thái tên Xảo Xảo kia cùng với Lý Chỉ San, còn có Lý tài chủ.

Mà ngồi ở một cái bàn khác là Ngữ Diên cùng Lý Lập, giờ phút này, nàng đột nhiên cảm giác mình là người dư thừa, Lý Lập nhìn về phía bọn họ lại nhìn thoáng qua Ngữ Diên thấp giọng nói: “Xem ra lão thái này cùng lão đầu kia tình cảm rất tốt, phu quân của ngươi nghe lời gia gia của hắn như vậy, nếu hắn ta bảo phu quân của ngươi thú nữ nhân này thì…, chỉ sợ. . . . . .” Lý Lập nói một nửa liền không có nói nữa, nhưng mà câu nói kế tiếp Ngữ Diên tất nhiên hiểu được, một loại áp lực chưa bao giờ có làm cho nàng có chút hít thở không thông.

“Ngươi muốn làm như thế nào?” Xảo lão thái nhìn thoáng qua Lão nhân béo hỏi.

“Ách, cái gì mà làm như thế nào?” Lão nhân béo biết rõ còn cố hỏi.

“Ngoại tôn của ngươi thú cháu gái của ta!” Xảo lão thái nhìn thoáng qua Lão nhân béo lại nhìn thoáng qua Sở Hạo, đối với tiểu tử này nàng tương đối vừa lòng , bất kể là từ phương diện nào mà nói, hắn cùng Chỉ San thật là xứng đôi.

“Ách. . . . . . cha mẹ Hạo nhi chết sớm, mà hắn hiện tại cũng lớn như vậy rồi, hôn nhân đại sự tất nhiên do chính hắn làm chủ!” Lão nhân béo liền đem bóng cao su này đá cho Sở Hạo.

“Hoang đường, sư huynh, lời này của ngươi ta nghe không hiểu nổi, cha mẹ hắn chết sớm, mà hắn lại là một tay ngươi nuôi lớn, ngươi mặc kệ hắn thì ai quan tâm hắn? Hôn sự này tất nhiên phải nghe theo trưởng bối, đây là cháu gái thân yêu nhất của ta, ta cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi!” Xảo lão thái nói.

“Này. . . . . .” Lão nhân béo có chút do dự, hắn nhớ rõ Ngữ Diên nói qua nếu muốn nàng cả đời thích ngoại tôn của hắn, thì ngoại tôn hắn cả đời chỉ cần một nữ nhân là nàng, nhưng hôm nay nữ nhân này hắn vẫn thích, lúc này hắn phải làm như thế nào đây?

“Này cái gì này? Lời của ngươi, ngoại tôn của ngươi có thể không nghe sao? Ta biết ngoại tôn của ngươi có thê tử cũng là Thái Hậu tự mình chọn lựa , Chỉ San sẽ không yêu cầu xa vời làm Vương Phi, vậy làm một sườn phi chung quy cũng không thành vấn đề đi?” Xảo lão thái khí thế bức nhân nói.

Mà Lý tài chủ vốn tức giận hiện tại cũng chỉ có thể câm miệng cái gì cũng không dám nói, hắn nhìn ra được Sở Hạo không tồi, thật không nghĩ đến hắn lại là đệ nhất Vương gia ở kinh thành, hôn sự này nếu đạt được thì chính là do tổ tiên tích đức, nếu là bấu víu không được thì ít nhất Vương gia sẽ chiếu cố nữ nhi của hắn, đây cũng là một loại vinh dự, vì vậy trong lòng hắn lúc này đang cực kỳ hi vọng cửa hôn sự này thành công.

Chỉ San ngước mắt nhìn thoáng qua Sở Hạo, trong mắt của nàng toát ra rất nhiều chờ mong cùng chờ đợi, từ ánh mắt đầu tiên tâm hồn thiếu nữ của nàng đã chấp nhận, kỳ thật trong lòng nàng mặc kệ hắn là thân phận gì nàng cũng nguyện ý cùng hắn, song lúc nghe tới hắn là Vương gia nổi danh ở kinh thành, thực làm cho nàng chấn động không thôi, trong lòng càng không thể bình tĩnh.

“Xảo Xảo, chuyện này không chỉ phải hỏi Hạo nhi, cũng phải hỏi Diên nhi một chút, dù sao Diên nhi là Vương Phi của hắn ” nói xong, Lão nhân béo ngoái đầu nhìn nhìn thoáng qua Ngữ Diên ngồi ở phía sau ý bảo nàng lại đây, Lý Lập thấy thế liền dùng cánh tay huých huých nàng ý bảo nàng đi qua.

Trên mặt Ngữ Diên tràn ngập khó chịu đi tới trước mặt bọn họ.

“Nha đầu, lão thái đã không còn gì để nói , chính là cháu gái của ta đặc biệt thích hắn, một Vương gia ba vợ bốn nàng hầu thực bình thường, hôm nay khiến cho nàng làm sườn phi của Vương gia, nếu không, làm thiếp cũng được!” Xảo lão thái nói.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn Chỉ San một cái, nàng ta đang chờ mong nhìn hướng nàng, trong mắt tràn đầy cầu xin, Ngữ Diên không chút biểu tình nói: “Ở trong đạo lý hôn nhân của ta, chỉ cho phép một đời một thế một đôi nhân!”

Mọi người sửng sốt, Lý Lập mỉm cười, đây mới là phong cách nữ nhân thế kỷ 21.

“Song. . . . . .” Ngữ Diên dừng một chút nói: ” Song, nếu là hắn nguyện ý thú Chỉ San tiểu thư ta cũng không có lời nào để nói, chỉ là ta muốn nói chuyện rõ ràng, nếu hắn thật sự nguyện ý thú Chỉ San tiểu thư, ta chỉ phụ trách đem hắn đưa đến kinh thành, sau đó ta sẽ hưu hắn, tướng công của ta đời này chỉ có thể yêu một mình ta, cũng chỉ có thể có một mình ta, ta không phải thánh nhân, ta không thể cùng nữ nhân khác chung một chồng, cho nên hoặc là một đời một thế một đôi nhân, hoặc là, tan vỡ!” nếu không phải hắn trúng thất tâm cổ, nàng cũng sẽ không đưa hắn tới kinh thành mà hiện tại rời đi.

“Lý Lập chúng ta đi!” Nói xong, Ngữ Diên trực tiếp kêu Lý Lập đi ra ngoài.

Lý Lập nghe vậy liền theo đi qua.

“Ngươi không nghe bọn hắn nói như thế nào sao?” Ra cửa  Lý Lập khó hiểu hỏi.

Ngữ Diên liếc mắt nhìn hắn nói: “Nghe hay không nghe có cái gì khác nhau, nhưng ta biết hắn sẽ lấy nàng”

“A? Vì sao?” Lý Lập vạn phần khó hiểu.

Ngữ Diên khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Bởi vì. . . . . . Hắn muốn bỏ ta, đây là biện pháp duy nhất!” Nói xong, Ngữ Diên trực tiếp ngồi trên xe ngựa, tâm tình lập tức uể oải tới cực điểm, cảm xúc lúc này làm cho nàng phiền chán không thôi.

Lý Lập không quấy rầy nàng, Tiểu Hương muốn đi hỏi han lại bị Lý Lập kéo lại, sau đó Lý Lập liền nói cho Tiểu Hương chuyện đã trải qua, điều này làm cho Tiểu Hương nghe được vạn phần sốt ruột, nàng biết tính tình tiểu thư, nếu Vương gia thật sự đáp ứng thú nữ nhân kia như vậy tiểu thư chẳng phải sẽ thương tâm muốn chết?

Hai canh giờ sau

Trên đường lớn bằng phẳng chạy hai chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa chạy phía trước trong xe chỉ ngồi ba người, Ngữ Diên, Lý Lập cùng với Tiểu Hương, chiếc xe ngựa còn lại là một chiếc xe ngựa xa hoa mới tinh, bên trong ngồi bốn người, Lão nhân béo, Xảo lão thái cùng với Sở Hạo và Chỉ San, chiếc xe ngựa kia bên ngoài còn đi theo rất nhiều người hầu, đó là Lý tài chủ chuẩn bị hộ tống bọn họ đi kinh thành.

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương nhìn Ngữ Diên không vui, tâm tình cũng rất khó chịu.

Trái tim Ngữ Diên lần đầu tiên đau đớn như thế, nguyên lai đây là cảm giác thương tâm, nguyên lai đây là cảm giác tan nát cõi lòng, nàng xoay người nhìn về phía Lý Lập bên cạnh nói: “Nguyên lai, đau lòng là tư vị này!” Nói xong, chua sót cười cười.

“Ngươi rất yêu rất thương hắn?” Lý Lập nhìn về phía nàng nhẹ giọng hỏi.

Ngữ Diên lắc đầu “Ta không biết, ta thật sự không biết, chính là ta thật sự khó chịu, lòng ta lúc này rất rối loạn phiền chán, nhớ tới hắn cùng nữ nhân kia ngồi cùng trong xe ngựa lòng ta cũng không biết vì sao phiền chán như thế?” Nàng nhìn Lý Lập hi vọng biết được đáp án.

Lý Lập than nhẹ một tiếng nói: “Ngươi đã thích hắn, cảm giác của ngươi như vậy cùng với lúc trước ta bị bạn gái đá là giống nhau, chúng ta quen ba năm ở đại học, nàng nói rời đi liền rời đi, Ngữ Diên, trước khi hắn không mất trí nhớ đã nói với ta, hắn rất yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi, vì ngươi hắn cái gì đều nguyện ý làm, nói vậy, hắn hiện tại cũng rất phiền lòng đi, ta cảm thấy ngươi hãy thông cảm hắn đi, dù sao hắn không phải cố ý!”

Lời nói của Lý Lập làm cho Ngữ Diên dừng một chút, đúng vậy a, hắn hẳn không phải cố ý, lúc trước ở Quỷ Vực, còn có Tây Thiên, hắn đều để ý bảo vệ nàng như vậy, quên đi, như vậy cũng tốt, nếu hắn thật sự đã yêu nữ nhân kia mà nói…, như vậy thất tâm cổ sẽ tự động giải trừ, mà nàng cũng không cần sầu lo đi trở về.

Ngữ Diên thản nhiên cười, tiếp theo đột nhiên lên tiếng hát ca: “Yêu nhau đã từng qua những nơi quen thuộc, giữ lại hương thơm trước kia, quen thuộc ấm áp, giống cánh thiên sứ, xẹt qua ranh giới trong long em, tin tưởng anh còn ở nơi này, chưa bao giờ từng rời đi, tình yêu của em giống thiên sứ bảo vệ cho anh, nếu sinh mệnh thẳng đến nơi này, từ nay về sau không có em, em sẽ tìm thiên sứ thay em yêu anh.”

Lý Lập nghe nàngi hát của nàng tất nhiên biết không vui cùng buồn khổ của nàng, mà Tiểu Hương lại trầm mặc nhìn nàng, trong lòng khó chịu không thôi, tiểu thư!

“Tin tưởng em còn ở nơi này, chưa bao giờ rời đi, tình yêu của em giống nhe thiên sứ bảo vệ anh, nếu sinh mệnh thẳng đến nơi này, từ nay về sau không có em, sẽ tìm cái thiên sứ thay em đi yêu anh——” tiếng ca Ngữ Diên giống như chim sơn ca xuyên qua ở trong lòng của mỗi người

Đây là lần đầu tiên nàng dụng tâm hát hết bài hát này như thế, đúng vậy a, nàng không thể ích kỷ như vậy, (tuy rằng nàng đích thực rất ích kỷ) nàng chưa quyết định sẽ ở lại nơi này, vì sao lại bắt hắn chỉ thích một mình nàng thôi (trên thực tế, nàng chính là muốn hắn chỉ thích một mình nàng), nếu nàng thật sự trở về, vậy hắn chẳng phải sẽ cô đơn một mình (kỳ thật nàng chưa bao giờ lo lắng qua vấn đề này) thôi thôi, mặc kệ hắn, đem hắn đưa đến kinh thành nàng liền trở về nhà (thật sự là trong lòng nói).

Chỉ là có rất nhiều chuyện lại không theo ý nghĩ của nàng, bởi vì có rất nhiều chuyện không cách nào có thể dự tính và khống chế, ví dụ như ở một mình trong thôn trang nàng sẽ hiểu được, nguyên lai nàng không phải Ninja rùa, lại càng không là thánh mẫu Maria gì!

Bên trong một chiếc xe ngựa khác, Sở Hạo vẫn trầm mặc là không nói, mày không khỏi chau lên, hắn biết làm như vậy chỉ là muốn để nàng rời khỏi hắn, mà nữ nhân này thì tùy thời cũng có thể đuổi đi, chính là vì sao khi đạt được mục đích, trong lòng hắn lại không vui sướng chút nào, vì sao hắn nghe nàng hát bi thương như thế trong lòng lại có chút không thoải mái?! Cảm giác dị thường như vậy làm cho mày của hắn dần dần biến thành một cái chữ ‘xuyên’.

Lão nhân béo giờ phút này cũng trầm mặc, hắn cảm thấy rất có lỗi với Diên nhi, lúc nói vậy tâm Diên nhi nhất định rất đau đớn đi, ca khúc như vậy người ta nghe lại có cảm giác chia lìa, kỳ thật ở trong lòng hắn cũng chỉ thừa nhận một đứa cháu dâu này, cho dù nàng nói cả đời này sẽ không cho ngoại tôn của hắn thú nữ nhân khác, hắn đều cười đồng ý, nhưng hôm nay…

Chương 224: Xao động bất an, sóng ngầm dao động!

Bởi vì đột nhiên xuất hiện Phượng Ly Ca, mà lần này hai người xem như giăng lên, cũng bởi vậy tất cả mọi người có trò hay để nhìn, Lý Lập là muốn xem đến tột cùng ai sẽ thắng, Lão nhân béo muốn nhìn ngoại tôn này một chút cảm giác đều không có thật sao? Xảo lão thái là muốn xem Chỉ San lúc nào sẽ có chuyện tốt, Chỉ San lại muốn xem Vương Phi đến tột cùng muốn chơi đùa cái gì? Mà Phượng Ly Ca anh tuấn nhún vai tỏ vẻ hắn thầm nghĩ cùng Ngữ Diên từ từ nghỉ ngơi một ngày, dù sao hắn cũng biết bí mật của nàng.

Về phần hai vị oan gia vui mừng ai cũng không biết bọn họ đến tột cùng là nghĩ như thế nào, nhưng mà có thể khẳng định, hai vị này cũng không phải người lương thiện!

Giờ phút này trên đường, hai chiếc xe ngựa rất nhanh chạy, chỉ là lúc này hai chiếc xe ngựa đều ngồi bốn người, bất đồng chính là xe ngựa bình thường phía sau thường thường truyền đến thanh âm vui cười sung sướng, lời của bọn hắn thật sự là buồn cười, lúc này không chỉ có phu xe ha ha cười mà ngay cả thủ vệ vốn bảo hộ Chỉ San đều thả chậm tốc độ đi gần xe ngựa kia, mọi người trên mặt đều cố nén cười nhưng chủ đề  bên trong thật sự khôi hài, ngay cả thủ vệ đại ca nghiêm túc bậc nhất đều phải bật cười.

Chỉ tiếc thanh âm cười vui như vậy cũng chỉ giới hạn trong xe ngựa phía sau, lúc này chiếc xe ngựa xa hoa chạy ở phía trước truyền tới là Xảo lão thái  ‘lúc trước như thế nào như thế nào’, Lão nhân béo thì ‘nhớ năm đó nhớ năm đó. . . . . .’ hoặc là, Chỉ San  ‘khi đó khi đó’ nghiễm nhiên chính là nói chuyện xưa , nhóm thủ vệ cưỡi ngựa bên cạnh xe không ngừng hâm mộ liên tiếp quay đầu về xe ngựa phía sau nhìn các huynh đệ vui cười.

“Có một lần trong rừng rậm đám động vật mở tụ hội, có khỉ, heo, mèo, chó, cừu nhỏ, tất cả động vật đều tham gia, mọi người cuối cùng nhất trí đồng ý đi qua bờ sông đối diện để chơi đùa, vì thế mọi người tìm một cái thuyền hướng bờ bên kia đi. Lúc thuyền chèo tới giữa sông , đột nhiên trên mặt sông  nổi lên gió to, thuyền lung la lung lay muốn lật ra, khỉ nghĩ nếu thuyền lật tất cả mọi người sẽ chết vậy không bằng nghĩ biện pháp làm cho người ta tự nguyện nhảy xuống những người còn lại có thể sống sót rồi, vì thế hắn suy nghĩ biện pháp, các ngươi nghĩ xem biện pháp gì?” Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca cùng Tiểu Hương hỏi.

Lý Lập che miệng cười nói: “Ngươi mau kể thôi!” Nói xong, hắn liền trực tiếp nhào tới trên người Phượng Ly Ca cười ha ha, hoàn toàn không để ý Phượng Ly Ca cùng Tiểu Hương khó hiểu!

Ngữ Diên nghe vậy nín cười nói: “khỉ nói với mọi người: gió này rất lớn, thuyền chở nhiều người như vậy sẽ chìm, chúng ta phải có người nhảy xuống, như vậy đi, chúng ta mỗi người kể một câu truyện cười, nếu chuyện cười này làm một người không cười, hắn sẽ bị ném xuống sông, mọi người nghe nói thế toàn bộ đồng ý, khỉ là người đầu tiên kể, nó kể một chuyện cười rất thú vị, tất cả mọi người cười toe tóe, duy chỉ có heo không có bất kỳ phản ứng gì. Không có cách nào, khỉ bị ném đi xuống sông. đến cừu nhỏ kể. Đồng dạng, cừu nhỏ kể truyện cười cũng rất thú vị. Nhưng mà heo vẫn là không cười, cừu nhỏ cũng bị ném xuống. Phía sau, đến phiên mèo rồi, mèo lo lắng heo này có phải cố ý hay không a, thời điểm đang lúc hắn nghĩ đến. Heo đột nhiên cười lên ha hả, các ngươi đoán vì sao?”

Phượng Ly Ca nghe thấy vậy khóe miệng treo lên mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ lại càng thêm đẹp, Tiểu Hương khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy cười ha ha, “Tất cả mọi người rất buồn bực, liền hỏi nó cười cái gì, Heo nói: Khỉ kể cái truyện cười kia thật sự rất buồn cười a, ha ha ha ha!” Ngữ Diên nghe vậy cười ha ha, bên ngoài một đám người cũng cười lên ha hả, trừ bỏ Tiểu Hương.

“Chuyện này có cái gì buồn cười?” Tiểu Hương vẫn là khó hiểu.

“Ai nha, Tiểu Hương cô nương đơn thuần a, điều này nói rõ heo phản ứng trì độn nha, nên rất lâu mới hiểu!” Lý Lập nín cười trêu chọc nói, Tiểu Hương nghe thấy vậy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn sửng sốt chợt đỏ bừng, vung trên tay gì đó muốn đi Lý Lập, “Ngươi nói ta phản ứng trì độn?”

Mọi người lại cười vang. . . . . .

Lão nhân béo tuy rằng không nghe được mọi người đang nói cái gì, nhưng bên ngoài thường thường truyền đến tiếng cười vui vẻ làm cho hắn đứng ngồi không yên, hắn là người thích náo nhiệt, không khí an tĩnh như vậy làm cho hắn sắp chết ngạt rồi, nha đầu kia trong xe ngựa cười to như thế chứng tỏ đang kể rất nhiều chuyện thú vị, nhưng là. . . . . . Nhưng là cho dù hắn muốn đi cũng không thể trực tiếp đi như vậy?

“Trời âm u chắc muốn mưa!” bên ngoài đột ngột truyền đến thanh âm của thị vệ, Ngữ Diên nghe thấy vậy vén rèm xe lên nhìn nhìn khí trời bên ngoài, xác thực rất âm u.

“Sắp vào thu rồi, thời tiết luôn biến hóa rất nhanh!” Phượng Ly Ca thản nhiên nói.

“Còn cách thôn trang đại khái xa lắm không?” Lý Lập nhìn về phía khí trời đông nghìn nghịt hỏi.

“Ta đối với nơi này tương đối quen thuộc, tối thiểu còn phải chạy năm canh giờ mới có khách sạn, đến lúc đó trời cũng đã tối, song thoạt nhìn cơn mưa này sẽ không quá lớn!” Phượng Ly Ca phân tích nói.

“Sẽ không quá lớn? Là mưa bụi sao?” Ngữ Diên nghe thấy vậy trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nếu là như vậy, diễn trò chẳng phải là có thể ra sân?

Lý Lập nhìn về phía Ngữ Diên trong mắt giảo hoạt, không khỏi run run một chút nhìn về phía Phượng Ly Ca nói thầm, “Xem ra có chuyện không tốt!”

Phượng Ly Ca vẫn như trước cười cười, đối với tính cách này của nàng, hắn vẫn cảm thấy rất thú vị.

Quả nhiên ——

“Tình thâm sâu mưa mênh mông, bao nhiêu ban công mưa bụi ở bên trong, nhớ rõ lúc trước, ngươi nhắn ta nhắn xe như nước chảy ngựa như rồng, cho dù gió lớn san bằng lên mỹ nhân Như Ngọc kiếm như hồng, tình thâm sâu, mưa mênh mông thế giới chỉ tại trong mắt ngươi, gặp lại không muộn, vì sao vội vàng Sơn Sơn thủy thủy mấy vạn nặng, một khúc hát vang ngàn đi nước mắt tình ở xúc động ở bên trong, tình thâm sâu, mưa mênh mông trời cũng vô cùng vô tận ——”

Ngữ Diên trong tay cầm ô ngồi ở phía trước Phượng Ly Ca, bọn họ hiện tại đang cùng cưỡi một ngựa, mà thủ vệ cưỡi ngựa kia đã bị Ngữ Diên túm vào trong xe của bọn hắn, giờ phút này nàng đang hát ca khúc làm cho người ta nghe say mê, Phượng Ly Ca mỉm cười cầm dây cương hai người cứ như vậy cưỡi lên phía trước xe ngựa của bọn họ vui hát.

Bên ngoài từng giọt mưa tinh tế dừng ở trên dù Ngữ Diên phát ra thanh âm ‘tích tích tích’ tuyệt vời, Tiểu Hương hoàn toàn say mê nghe, ca khúc này thực thích hợp vào ngày mưa, mà Lý Lập lại cười cười thầm nghĩ nha đầu kia lại có ý định khiêu chiến quyền uy của Vương gia sao?!

Lão nhân béo tò mò vén rèm xe lên nhìn về phía bọn họ, nhưng vừa thấy hắn liền thở phì phì, ngoái đầu nhìn lại trực tiếp hét lên: “Ngươi xem nương tử của ngươi đều bị người khác cướp đi, Diên nhi là cháu dâu của ta, không cho phép để cho người ta cướp đi!”

Xảo lão thái nghe thấy vậy nhìn thoáng qua Lão nhân béo, lại nhìn thoáng qua Chỉ San thầm nghĩ, khi nào thì hắn cũng có thể đối đãi Chỉ San giống như nàng?!

Tiếng ca ngọt ngào của Ngữ Diên vẫn lượn lờ ở bên tai Sở Hạo, sắc mặt của hắn lúc này cùng khí trời bên ngoài giống nhau âm trầm không thôi, nhưng hắn không có lên tiếng, trong lòng cũng hiểu được nàng đang làm cái gì, khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn phải không? Tốt lắm, giỏi vô cùng, hắn nhất định phải để cho nàng biết cái gì gọi là mặt mũi, cái gì gọi là ‘nữ tắc’.

“Ngươi làm như vậy có thể có chút hơi quá hay không? Dù sao hắn là vô ý thức.” Phượng Ly Ca ôm lấy nàng ngồi trên ngựa không khỏi hỏi.

Ngữ Diên nghe vậy bĩu môi nói: “Ngươi cũng nhìn thấy, không phải là ta tức giận hắn, đây rõ ràng là hắn tức giận ta mà thôi, mặc dù biết hắn trúng thất tâm cổ nhưng mà. . . . . . Nhưng mà hắn vẫn rất quá đáng, ta chỉ là muốn vãn hồi một chút tôn nghiêm của mình mà thôi.” Nói xong, nàng cúi đầu bộ dạng có chút khó chịu, nàng còn chưa từng thất bại quá như thế.

Phượng Ly Ca nghe vậy chính là thản nhiên cười cười, nếu so sánh với nàng, hắn đối với Sở Hạo hiểu biết sâu hơn, nhìn trong xe ngựa dường như rất bình tĩnh nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được bên trong một luồng phẫn nộ dần dần dâng lên, tuy rằng cỗ khí lực này đang bị áp chế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, nói vậy vị nào đó nhất định đang vô cùng tức giận đi! Hắn nhìn thoáng qua Ngữ Diên trong lòng không khỏi than nhẹ, nha đầu kia vẫn không cảm giác được tức giận đang ép tới gần sao?!

Bên kia Quỷ Vực

‘Ba’ một tiếng, cái bàn bị Quỷ Vương hung hăng chụp nát, tuy rằng nghe được tin tức tin cậy, Sở Hạo đối với nàng không có…chút cảm giác nào, nhưng mà lần đầu tiên hắn lại không có kiên nhẫn đi chờ đợi, hắn tin tưởng sự lợi hại của thất tâm cổ, nhưng mà. . . . . . Tim của hắn vì sao ẩn ẩn bất an?

“Quỷ Vương!” bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng báo cáo.

Quỷ Vương nhăn mày nhìn về phía Hắc y nhân đột nhiên xông vào hỏi: “Sao lại thế này?”

“Công chúa. . . . . . Công chúa đem Quỷ Tịch thả đi rồi” Hắc y nhân run run nói.

“Cái gì?” Nghe vậy, Quỷ Vương ngây ra một lúc, Tiểu U sao có thể làm như vậy?

“Thuộc hạ nghe được công chúa nói để cho hắn đi tìm nữ tử hắn thích, nói là chúc phúc hắn!” Hắc y nhân run run quỳ rạp trên mặt đất báo cáo.

Quỷ Vương nghe thấy vậy hai mắt lợi hại như đao, sắc bén đảo qua trên người hắc y, nhất thời hắc y nhân một trận sợ run, vài giây sau, hắc y nhân cứ như vậy run run  hóa thành một bãi nước đen trên mặt đất, lưu lại một bộ quần áo màu đen, làm cho người ta xem mà sợ hãi.

Khóe miệng Quỷ Vương nở một nụ cười lạnh đi tới bên cửa, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời âm trầm trầm nói: “Nếu tất cả mọi người không muốn đợi, hết lòng tuân thủ quy ước làm cái gì? Nếu như vậy, bổn vương cũng không muốn tiêu phí thời gian nữa, Phi Vân cũng thế, Mộng Ngữ Diên cũng tốt, dù sao nàng nhất định là của ta! Thiên hạ này đều phải là của ta! Hết thảy tất cả đều phải là của một mình Quỷ Vương!” Nói xong, hắn ha ha ha cười to, thanh âm âm trầm của hắn làm cho người ta nghe mà dựng tóc gáy, một giây sau, hắn vung tay áo màu đen lên, liền biến mất ở trong bóng đêm.

Quỷ Vương mang theo đầy bụng tâm cơ đi đến kinh thành, hắn không đơn giản chỉ muốn có một mình Ngữ Diên, hắn muốn là cả thế giới, hắn muốn là quyền lợi cùng hưởng thụ duy ngã độc tôn vạn người kính ngưỡng, một hồi dự mưu thả bão táp cường đại đang theo Quỷ Vương dẫn đầu rơi xuống thành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: