Ngoại truyện[2]: Trở về

.

Năm đó tham gia hội nhạc nước, Rai từng nói muốn đến vào lần sau. Killua và mọi người đã từng hẹn vào hai năm sau.

Thế nhưng giữa đường cô lại thất hẹn a.....năm nay.....cô không thể tới rồi, sau này cũng không thể tới nữa....

Lang thang khắp nơi Killua, đụng phải Kuzaka và Leo, bọn họ không nói gì, cùng nhau đi loang quanh.

Chỗ cô từng ngồi, cô nói ngồi gần nhất mới có thể dễ thấy thế nên Killua không ngại tìm vé tốt nhất cho cả bọn.

Ở khu nhà ma là cô và Killua biến mất giữa chừng chạy đi dọa Leo và Kuzaka.

Cô còn mọi người leo lên tàu lượn siêu tốc, từ đây mọi người mới phát hiện ra việc Kuzaka không thể chơi những trò cảm giác mạnh.

Leo lên vòng quay, cô cũng là người hào hứng nhất nhìn mọi thứ bên dưới dù rằng cô đã từng đi máy bay còn cao hơn thế này.

Ký ức tốt đẹp tràn về, Killua, Kuzaka và Leo đều nhận ra. Bọn họ mỗi cực khác biệt đều đến với nhau vì cô a.

Chỉ vì cô ở đó, bọn họ mới có thể tập hợp lại vui vẻ cười đùa.

" Còn nhớ bong bóng ký ức không ? Lần sau đến sẽ có một bất ngờ cho mọi người nha." bỗng nhiên tiếng của cô vọng đến, cả ba người Killua, Kuzaka và Leo khi nhìn qua những người đang ra về mà cũng định quay đi thì đột nhiên dừng lại.

Bọn họ chạy vội về phía quảng trường, nơi chẳng còn một bóng người nào cả.

Ánh đèn nhiều màu sắc xuất hiện, từ trong hòn non bộ những quả bong bóng ký ức bay lên.

Đều là bọn họ, cô đều là đi quay bọn họ, đem những ký ức đẹp nhất lưu lại trong bong bóng ký ức.

Ai cũng nhìn chằm chằm những quả bong bóng, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ đang cười đùa cùng mọi người.

Đã bảo sẽ lại cùng đến đây chơi, thế nhưng cô vì sao lại thất hẹn chứ ? Không phải cô ghét nhất người nào thất hẹn sao ? Vì sao cô cũng trở thành kẻ thất hẹn rồi ?

" Chủ nhân từng cầu nguyện dưới Tinh Quang, người ước gì có thể được ở bên cạnh những người mà người quan tâm nhất." giọng nói lạnh lẽo đó truyền vào tai cả ba người phá vỡ sự đau buồn, Kuro chầm chậm đi đến.

" Theo tôi." chậm ra đến trước mặt người người Killua, Kuro thở dài phóng nhanh vào rừng.

Nó không thể ích kỷ nữa, nhìn những người là chủ nhân quan tâm đau khổ như thế nó cũng không đành lòng.

Nó vốn không thích bọn họ, đều là bọn họ tổn thương chủ nhân, thế nhưng chủ nhân lần nào cũng nói giúp cho bọn họ.

Nó từng nghĩ nó phải thật ích kỷ, nhìn chủ nhân đồng vi vu tận với kẻ thù nó càng dặn mình phải ích kỷ.

Thế nhưng khi nhìn đến đến những người này vì chủ nhân đau khổ, nó lại nhịn không được mà mềm lòng.

.

Đứa bé trong nôi bị rất nhiều hùng mạnh Linh bao lấy, khi thấy Kuro đi đến chúng nó cũng tự động né ra.

" Đây là...." nhìn đến bé gái nằm trong cái nôi hoa kia, Killua nhịn không được chú ý đến lòng bàn tay của nó.

Lần đó khi cô kéo cậu đi muốn cậu về cùng, cậu thế mà vì Lily làm bị thương cô. Vết thương....cũng chính là ngay lòng bàn tay đó.

Cô lúc đó cũng tức giận nói, nếu đầu thai nhất định sẽ mang theo vết thương này để lại không làm bạn với cậu, cái đồ thấy sắc bên bạn....

" Đây là Vương của bọn ta, người không thể chết được. Người được tự nhiên thai hóa, là đứa con được tự nhiên ưu ái nhất, dù lần này tổn thương có chút lớn, thế nhưng Vương vẫn có thể tái sinh lại, vấn đề là người sẽ không nhớ gì mà thôi." Kuro cọ cọ đầu vào mặt cô mà nói.

" C-có nghĩa đây là....Rai ?" Kuzaka run run hỏi, Leo bên cạnh vẫn còn ngu người không tiếp thu nổi thông tin vừa nghe.

" Mang Vương đi đi, các ngươi là người mà Vương muốn ở cùng. Nếu sau này các ngươi đối xử với Vương không tốt, bọn ta sẽ đến đòi lại." Kuro quay người đó, hít một hơi bình tĩnh nói.

" Cảm ơn ngươi...." đây là lời thật lòng mà cả ba đều muốn nói, là nó mang cô quay lại cho bọn họ.

Dù rằng cô không nhớ thế nhưng cô vẫn còn sống ai, lại trở về cùng bọn họ.

.

10 năm sau....

.

" Nana!!! Đứng lại, không được chạy !!" ở trong một cái rộng lớn biệt thự, có một đại thúc khuôn mặt hung dữ đang đuổi theo một đứa trẻ.

" Chú Leo, ta ghét ngươi!" đứa trẻ tóc trắng đó vừa chạy vừa hô.

" Ta chỉ vì lo ngươi bị sâu răng mới không cho ăn nhiều bánh kem dâu, cũng không phải là vì muốn tốt cho ngươi sao ?" xách cô lên bằng một tay, Leo mắng.

" Được rồi, bỏ Nana ra đi, Nana ngoan. Leo không tốt thế đến cho với ta đi." Kuzaka chạy đến giành lấy cô từng Leo, cô thế mà cũng giãy dụa không yên.

" Không muốn, chú Kuzaka lúc nào cũng kể đi kể lại câu chuyện xưa buồn bã kia, ta không muốn nghe đâu!" cô thoát khỏi được vòng tay của Kuzaka rồi lại chạy đi định tìm Killua dưới sự bất đắc dĩ của Leo và Kuzaka.

Đã 10 năm rồi, thoáng đó cô cũng đã lớn lên, cùng lúc trước giống hệt bộ dáng.

Bề ngoài, nội tâm, cách ăn nói, sở thích, đều giống hệt như cô.

Bọn họ tin tưởng đó là cô, dù rằng không thể nhớ đến bọn họ nhưng đó vẫn là cô.

Cô rất mau giận cũng rất mau quên.

Liền mỗi lần nhìn chằm chằm vết thương trên tay lại không hiểu sao tức giận không chơi với Killua, thế nhưng một lúc sau lại quên đi mà cười đùa, còn bám dính Killua.

Bánh dâu kem vẫn không đổi, Leo nhìn cô ăn như chưa từng được ăn còn sợ cô bị sâu răng, cũng giống như lúc trước, Leo bị ghét.

Kuzaka cũng bị cô bỏ rơi, cô thích sự hiền dịu ở Kuzaka, thế nhưng nếu anh lại lôi ra đống chuyện nhàm chán và đống kiến thức gì đó cô cũng sẽ chạy xa như lúc trước.

Dù rằng cô không nhớ, thế như mỗi lần Kuzaka kể chuyện cô đều biểu hiện như là nhớ về chuyện xưa. Kuzaka cũng chỉ thử chứ không có cố, cho dù cô không nhớ cũng không sao.

Lúc trước là cô bảo vệ mọi người, bây giờ mọi người bảo vệ lại cô.

Chăm sóc cô từ nhỏ, nhìn cô từ từ lớn lên, đây là việc duy nhất mà ba người Killua muốn làm lúc này.

" Ah! Dì Hiểu Thanh, Chú Tề Khanh, tiểu Hạt Hạt!!" đang chạy đi tìm Killua, từ xa nhìn đến hai người đang ôm một đứa bé cô vội kêu lên.

" Nana, lâu rồi không gặp, con vẫn nhỏ như vậy à." Tề Khanh bế cô lên xoay một vòng rồi quăng cho lên, đây là trước kia hắn nghe đến cô muốn hắn bế lên xoay xoay chơi.

" Nana, vẫn hoạt bát như vậy a." để Tề Khanh đặt cô xuống, Hiểu Thanh cười cười nói sau đó ngồi xuống để cô nhìn đến đứa bé nhỏ trong lòng mình. " Tiểu Hạt Hạt rất nhớ con đó, xem xem nó vừa gặp con là vui đến chừng nào kìa."

" Tiểu Hạt Hạt a, chị cũng rất nhớ em, chú Tề Khanh cũng sẽ không đem em như thế bạo lực quăng lên trời chứ ? Nếu em sợ thì phải nói chị nha, chị sẽ trừng phạt ba Khanh của em." tươi cười chọc chọc Tề Hạt, cô vừa nói xong thì lại bị cốc đầu.

" Trừng phạt ? Con sẽ trừng phạt ta thế nào a ?" Tề Khanh cười hắc ám hỏi.

" Có dì Hiểu Thanh ở đây chú cũng dám đánh con ? Chú không sợ về nhà sẽ bị đá ra phòng khách ngủ sao ?" cô ôm đầu kêu lên, sau đó đáng thương quay qua nhìn Hiểu Thanh. " Dì Hiểu Thanh, dì phải làm chủ cho con, chú Tề Khanh đánh con kìa!"

" Đừng giả bộ nữa, để cho chú đánh con mấy cái nữa mới vừa." Hiểu Thanh thế nhưng ngược lại không phối hợp mà nói.

" Khà khà, giờ thì con định sẽ méc ai nữa đây ?" Tề Khanh bẻ tay rôm rốp.

" Đương nhiên là đi méc tôi rồi, Tề Khanh, tôi ở đây mà đánh Nana sao ?" Killua cười cười đi đến, khí lạnh tỏ ra khiến Tề Khanh rùng mình.

" Nháo đủ rồi, vào trong thôi, Tĩnh Hà và người khác đang đợi đó." Khắc Lạp Khải bước ra bế cô nói. " Hôm nay cũng là sinh nhật 10 tuổi của Nana, đánh nhau thì chờ sau đi."

" Được được, nể mặt Nana không tính toán với kẻ này." Killua phất tay đi đến giành bế cô rồi đi vào trong.

Mỗi năm vào ngày này mọi người đều tụ hợp, giống như trước kia, chia tách ra vì cô, hội hợp lại cũng vì cô.

Mỗi năm sinh nhật cô đều thật ý nghĩa.

To lớn nhất ý nghĩa đó chính là, mừng cô vì đã quay trở lại với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top