CHƯƠNG 2: NGÂY NGỐC TRỞ THÀNH CÔ NƯƠNG ĐỢI GẢ
CHƯƠNG 2: NGÂY NGỐC TRỞ THÀNH CÔ NƯƠNG ĐỢI GẢ
Ở phòng bếp bước ra, Lý Hân Đình thấy cha đẩy cửa lớn từ bên ngoài đi vào, trong tay còn xách một cái đùi heo không khỏi nghi hoặc.
Đùi heo?
Đông Hải Quốc mặc dù tương đối giàu có, trước mắt chính là quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp.
Khả nông hộ gia người nào mà không phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đều dựa vào trời ăn cơm, nhà nào mà không chừa chút đáy phòng khi lão thiên không vui giáng thiên tai khiến mùa màng thất bát không bị đói.
Vì vậy thịt đối với nông hộ gia đều là quý hiếm, chỉ có đến năm mới mới có thể thoải thích ăn, còn thường ngày chỉ biết thắt lưng buộc bụng, năm thì mười họa mới ăn được một lần thịt.
Thế nên, bây giờ nhìn đùi heo mà Lý Nhị Sơn nắm trong tay Lý Hân Đình nhịn không được hai mắt mạo quang, thiếu đường muốn đem tròng mắt dán lên đùi heo xem cho thoải thích, trong đầu lại bay nhanh từng đạo thức ăn, thịt kho tàu, móng giò hầm bí đỏ,...
Này cũng không thể trách Lý Hân Đình vừa thấy thịt liền biến thành người tham ăn, dù sao xuyên tới đây mấy ngày thức ăn tốt nhất của nàng chính là trứng gà, còn là do thân thể ngã bệnh cần dưỡng mới có thể ăn, bây giờ gặp một cái đùi heo bự ở trước mắt mình lắc lư, nàng tự nhận bản thân chưa nhào qua đã là rất tốt!
"Cha, đùi heo này bao nhiêu tiền? Ta xem tốn không ít bạc nha!"
Đưa tay xoa xoa khóe miệng không tồn tại nước miếng, Lý Hân Đình nửa buồn nửa vui hỏi Lý Nhị Sơn, đối với kiểu người không thịt không vui như nàng đùi heo lúc này tựa như kẻ đói bụng bắt được cái bánh vậy, khả trong ấn tượng nàng trong nhà tiền bạc cũng không dư dả là bao, chỉ sợ cha thương nàng đem tiền tiêu hết vào đùi heo này, như thế nàng ăn cũng không ngon nha.
Lo lắng trong lòng của Lý Hân Đình, Lý Nhị Sơn cũng không biết, hắn vừa nghe được nữ nhi hỏi khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên, kích động trả lời: "Này là con rể* đưa, hắn nói cho ngươi bồi bổ."
*Con rể: nữ tế.
"Nữ tế? Tên gọi gì kỳ quái vậy?"
"Phốc! Haha...tiểu muội, ngươi càng lúc càng hài hước a. Là con rể chứ không phải 'Nữ Tế' tên gọi." Lý Hạo Kỳ đoan mâm gỗ đi ra sân hướng bàn đá dưới tàng cây lê bước đi, không nghĩ vừa đến liền nghe được tiểu muội ngây ngốc lầm bầm, hắn không khỏi buồn cười đem mâm gỗ thả xuống bàn, không nể mặt cười lớn.
Liếc trắng mắt người nào đó đang cười to, Lý Hân Đình mặt không đổi sắc ở trên chân Lý Hạo Kỳ giẫm một cái, khóe môi lại cười đến ngọt ngào, hỏi: "Ca, rất buồn cười sao?"
"Không, không buồn cười chút nào. Tiểu muội ngươi tha cho ta." Đau đớn từ bàn chân truyền đến đại não, Lý Hạo Kỳ cơ mặt xoắn cùng một chỗ, lại không dám nói một câu không phải chỉ đành bài trừ một nụ cười cứng ngắc cầu xin tiểu muội giơ cao đánh khẽ buông tha.
Nhìn nhi tử đối với mình quăng ánh mắt nhờ giúp đỡ Lý Nhị Sơn cũng không tốt bác mặt mũi hắn, hắng giọng "khụ" một tiếng.
"Tiểu Đình mau ngồi xuống ăn cơm."
Gặp phụ thân đã lên tiếng, Lý Hân Đình đành thu hồi chân, ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống ghế.
Chờ nhi nữ đều ngồi xuống, Lý Nhị Sơn sải chân đem đùi heo bỏ vào trong bếp, lại ở bên giếng kéo non nửa thùng nước rửa sạch tay mới đi tới bàn ngồi vào cái ghế còn lại.
"Cha, rốt cuộc con rể là thế nào? Ta còn chưa cập kê nha, đào đâu ra con rể cơ chứ?" Trong lúc ăn cơm, Lý Hân Đình thật không nhịn được tò mò cùng hỗn loạn một tia lo lắng ở nội tâm, đành phải đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh chỉ có âm thanh chiếc đũa chạm vào chén cơm phát ra.
Lý Nhị Sơn nghe vậy cũng không buông chiếc đũa mà vừa ăn vừa câu được câu không giải đáp thắc mắc: "Lần trước ngươi suýt chết đuối là Lăng tiểu tử cứu ngươi, chỉ là các ngươi y phục đều dính nước ẩm ướt, xem như có da thịt chi thân. Danh tiết ngươi cũng vì thế mà tổn hại nên ta liền làm chủ đem ngươi gả cho hắn."
"Cái gì? Gả người? Cha. Ta còn chưa cập kê." Vừa nghe cha chỉ vì nàng y phục dính nước liền trở thành cùng người có da thịt chi thân còn đem nàng gả cho người đó, Lý Hân Đình nhịn không được kêu lên.
Đây là thế nào a? Chẳng lẽ liền bởi vì hai người y phục ướt sũng mà kết thành một đôi? Mẹ nó! Không quen không biết không tình cảm liền thành phu thê?
Lý Hân Đình chỉ cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng lại quên mất nàng vị trí lúc này đã không phải ở hiện đại mà là cổ đại.
"Lại qua mấy tháng nữa ngươi liền cập kê, đến lúc ấy vừa hay đã xong vụ thu hoạch, liền chọn một ngày tốt rồi gả qua." Lý Nhị Sơn là cái nữ nhi khống, đem nữ nhi đương thành bảo bối, chỉ cần Lý Hân Đình muốn cái gì hắn đều cố gắng hoàn thành, chính là chuyện gả nàng cho Lăng gia tiểu tử nói thế nào hắn cũng không thể hùa theo ý nàng.
Dù sao nữ nhi cùng Lăng Triệt đều đã có da thịt chi thân, cả thôn người người đều rõ, danh tiết nàng đã tổn hại không gả cho Lăng gia tiểu tử thì gả ai? Hơn nữa, Lăng Triệt chính là hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, nhân phẩm hảo, sức lực lại khỏe, trên hết là trong nhà hắn chỉ có một mình hắn, đem nữ nhi gả qua cũng không sợ mẹ chồng con dâu không hợp.
Càng nghĩ Lý Nhị Sơn càng tâm đắc, gật gù đối với nữ nhi còn đang bất mãn: "Ngươi cũng đừng sinh khí cha Lăng Triệt nhân phẩm tốt, người cao ngựa lớn, sức lực lại khỏe, cả nhà hắn cũng chỉ có một mình hắn, ngươi gả qua liền là nữ chủ nhân trong nhà không cần bị bà bà quản, chuyện tốt như thế ngươi còn lo cái gì?"
"Chính là ta cùng hắn không quen không biết, càng đừng nói đến có tình cảm, như thế nào trở thành phu thê? Hơn nữa, nếu hắn thật tốt như lời cha nói chỉ sợ đã sớm cưới nương tử." Quệt mồm bất mãn nói, sau cùng Lý Hân Đình còn gật đầu cảm thấy bản thân nói đúng.
Lăng Triệt nếu tốt như lời phụ thân nói, chỉ sợ các cô nương trong thôn đều muốn gả tiến vào nhà hắn, làm gì đến lượt nàng bởi vì có da thịt chi thân mà gả cho hắn!
"Chẳng nhẽ cha còn hại ngươi sao? Lăng Triệt thật như cha nói chỉ có điều hắn không phải người nơi này, mà là lúc nhỏ cùng nãi nãi hắn từ phương xa lưu lạc đến nơi này, nghe đâu hắn vừa sinh không được bao lâu thì cha ngã núi chết, nương hắn lại bởi vì khi sinh hắn ăn khổ nhiều rơi xuống bệnh căn lại được tin trượng phu gặp nạn liền khí huyết công tâm mà chết. Từ đó ở nơi ấy nói hắn là sát tinh khắc cha khắc nương, chỉ sợ không lâu lại đem người trong thôn đều khắc chết vì vậy đuổi hắn cùng Lăng bà bà ra khỏi thôn. Vì lẽ đó mà mặc dù hắn đến bây giờ gần hai mươi tuổi vẫn chưa lấy được nương tử. Chỉ là phụ thân không tin cái gì sát tinh cái gì khắc cha khắc nương."
Tức giận đối với nữ nhi bảo bối trợn trắng mắt, Lý Nhị Sơn nói một tràng sau đó cúi đầu ăn cơm không lại quan tâm phản ứng nữ nhi thế nào, dù sao hắn chính là quyết ý đem nữ nhi gả cho Lăng gia tiểu tử.
-----lời ngoài lề-----
Thử hỏi, nếu chúng ta có một ngày tỉnh lại liền nhận ra nơi này căn bản không phải chỗ lúc trước ta từng sống, lại đùng một cái biết được bản thân có vị hôn phu, đại gia cảm thấy tâm trang chúng ta lúc đó sẽ như thế nào?
Đúng vậy là bàng hoàng, là ngỡ ngàng còn có cả sợ hãi, vì thế Hân Đình nhà ta tâm trạng lúc này chính là như vậy. Không quan trọng lúc nàng sốt cao nghe được người nào đó nhắc đến chuyện này hay vì lý do gì khác, mà chỉ vì hiện tại nàng còn chưa kịp thích ứng ở một nơi mới, thế nên mới có tâm tình như vậy.
Cuối cùng, Tiểu Dao Dao gởi đến đại gia ngàn vạn nụ hôn, cảm ơn đại gia đã ủng hộ nhảy hố.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top