Chương 56: Tụ họp

Trong lòng Hoắc Nhung có ý tưởng, định trở về bàn bạc với mọi người một chút.

Bánh gạo chúc thọ vừa cắt, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, Triệu Ái Quân thấy nhóm Hoắc Nhung bận xong rồi, vội tìm cho bọn họ 2 cái ghế dựa để cùng ngồi ăn một bữa cơm, mấy người Hoắc Nhng cùng người ta không thân cũng chẳng quen, ngại ngùng ngồi ăn cùng, hơn nữa bên này kết thúc, bọn họ phải đi nói một tiếng với Lý Minh Sơn, liền cáo từ muốn rời đi.

Triệu Ái Quân thấy không ngăn được, nhanh chóng đi xuống nhân lúc bọn họ chưa đi kéo Hoắc Nhung tới phòng mình, Hoắc Nhung cho rằng người này còn muốn nói cái gì, Triệu Ái Quân lại lấy ra một đống đồ muốn nhét vào tay Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung thấy thế nhanh chóng buông tay, nói: "Dì à, chúng cháu đã nhận tiền rồi, lại không thể muốn đồ của mọi người nữa."

Triệu Ái Quân giải thích nói: "Cũng không phải cái gì ghê gớm, bữa tiệc lần này mọi người đã nhọc lòng, cha tôi rất vui. Tình huống của ông ấy cháu cũng biết, lần này không chừng là tiệc thọ cuối cùng, ông cụ vui vẻ chúng ta làm con cái cũng vui vẻ, những cái này là thịt cá dùng trong bữa tiệc còn dư lại, cũng chưa động qua, còn sạch sẽ, mọi người cầm về ăn, coi như là một chút tâm ý của chúng ta."

Hoắc Nhung vẫn không muốn, Triệu Ái Quân thấy vậy nói: "Vốn dĩ dì có chút chuyện làm phiền cháu, nếu cháu không muốn, dì cũng không dám nói."

Hoắc Nhung không có biện pháp, đành phải cầm đồ trước: "Có chuyện gì vậy, dì chỉ cần nói là được."

Triệu Ái Quân thấy cô nhận lấy giờ mới yên tâm: "Là thế này, chúng ta muốn làm phiền đối tượng của cháu một chút, cách 2 ngày làm đồ ăn cho ông cụ nhà dì, hiện tại ông ấy ăn gì cũng không vào, không dễ gì mới ăn được 2 miếng, chúng ta thật sự không có cách gì, mới nghĩ da mặt dày làm phiền mọi người một chút, không cần mọi người mang tới, cháu cho một địa điểm, chúng ta đi lấy là được, nên tính tiền thế nào mọi người cứ tính, dì đã bàn bạc với Trường Sơn, chỉ cần mọi người bằng lòng bao nhiêu tiền đều được."

Hoắc Nhung nghe vậy, nhanh chóng bắt lấy tay Triệu Ái Quân: "Dì à, có thể giúp ông, chúng cháu khẳng định bằng lòng, tiền cũng không cần, lần này mọi người cho chúng cháu không ít rồi."

Thực ra chuyện này Hoắc Nhung đã sớm nghĩ tới, không cần Triệu Ái Quân nói, cô cũng định có rảnh liền mang chút đồ đi nhìn ông cụ, suy cho cùng nhìn trạng thái này của ông cụ, cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu nữa, bọn họ đơn giản là rảnh liền mang chút đồ tới một chuyến, cũng không tốn công gì.

Triệu Ái Quân nghe vậy lại cảm thấy không được: "Mọi người bằng lòng giúp chuyện chuyện này chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi, đâu thể để mọi người phiền toái vô ích ....."

Người này còn muốn nữa, Hoắc Nhung dứt khoát nói: "Dì, dì xem, không cho cháu khách sáo với dì, nhưng dì lại cực kì khách khí với cháu, nếu dì như vậy cháu không dám nhận lời đâu."

Triệu Ái Quân thấy cô học theo còn học đi đôi với hành dùng nó chặn miệng mình, cũng bất lực cười nói: "Cháu cô gái này, .... Dì đâu thể không biết xấu hổ để các cháu phí công."

Hoắc Nhung lập tức trả lời: "Cũng không tính là vô ích, dì cũng biết chuyện hiện tại của chúng cháu, nếu sau này lại có chỗ nào cần tới chúng cháu, dì giúp chúng cháu giới thiệu chút là được."

Triệu Ái Quân sao có thể không biết cô nói vậy là để mình an tâm, nhưng Hoắc Nhung đã nói rồi, cô không đồng ý cũng không được, nhanh chóng gật đầu nói: "Cháu yên tâm, tay nghề của đối tượng của cháu tốt như vậy, chính là không cần dì nói, gần đây chỉ cần có chỗ nào cần, khẳng định sẽ tìm các cháu."

Hoắc Nhung nghe vậy cười lên, xách đồ lên tạm biệt với người ta rồi ra cửa cùng mấy người Đảng Thành Quân lái xe đi.

Triệu Ái Quân và Triệu Trường Sơn vẫn luôn tiễn bọn họ đến khi không thấy nữa mới quay về, Hoắc Tam Hưng lái xe chở Hoắc Nhị Quân, bấy giờ mới rảnh rỗi hỏi: "Đây là cho em những cái gì vậy?"

Một bao lớn căng phồng.

Hoắc Nhung đem bao mở ra nhìn, bên trong ngoài 2 miếng thịt lớn không nói, còn nguyên cả một con gà và một con cá.

Hoắc Tam Hưng lập tức tỉnh táo tinh thần, cười lên: "Này có lời nha, một hồi kiếm hơn 200 đồng không nói, còn cho nhiều thịt như vậy."

Tuy hiện tại đã vào thành phố, có việc làm cũng có tiền cầm, nhưng cũng không được ăn thịt thường xuyên, rốt cuộc thời buổi này không phải có tiền là mua được thịt, bọn họ không phải người thành phố, không có phiếu thịt phân phối cố định mỗi tháng, muốn mua thịt phải để Lý Minh Sơn nghĩ cách, dùng tiền đổi. Mà vậy cũng không phải muốn đổi là đổi được, bọn họ cũng không muốn là phiền Lý Minh Sơn mãi, vì thế tuy trong tay có chút tiền nhưng không thể tùy tiện ăn thịt.

Hoắc Tam Hưng là một thanh niên trẻ tuổi cường tráng, nhìn thấy nhiều thịt trước mắt như vậy khẳng định thèm tới hoảng.

Hoắc Nhung không nghĩ tới bên trong có nhiều đồ như vậy, cũng vô cùng vui sướng, duỗi tay kéo áo Đảng Thành Quân, nói: "Lần trước đến nhà anh cả không phải nói tìm thời gian rảnh cùng nhau ăn một bữa sao, đúng lúc, chúng ta được nhiều thịt thế này, gọi anh cả chị dâu, còn có mấy người anh Hồng Binh nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi."

"Đúng rồi, cũng gọi mấy người anh Minh Sơn luôn, chuyện của anh hai và anh ba, chúng ta còn chưa chính thức gặp mặt cảm ơn người ta đâu."

Tuy Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng giúp mấy người Lý Minh Sơn làm việc, nhưng nếu người chỗ đó có cách kiếm tiền, dù không có hai người họ cũng có thể tìm được người khác, người ta đồng ý mang theo bọn họ, bọn họ phải nhớ kĩ ân tình này.

Trước mắt bọn họ được cho nhiều thịt như vậy, vừa hay có thể mượn hoa hiến phật, mời người ta tới nhà ăn một bữa cơm chẳng phải cũng rất tốt sao.

Hoắc Nhung nói ra đề nghị này, liền được mọi người tán thành.

Đảng Thành Quân vừa mới gật đầu, Hoắc Tam Hưng liền dứt khoát dừng xe: "Nếu không thì thế này, dù sao hiện tại còn sớm, hai người về nhà chuẩn bị đi, anh hai tới nhà anh Hồng Binh thông báo một tiếng, anh qua chỗ anh cả chị dâu nhìn xem."

"Cũng được, nếu hôm nay có thể, chúng ta không cần tìm thời gian khác."

Dù sao công việc đã kết thúc rồi, tối nay nếu mọi người có rảnh, liền có thể thoải mái ngồi uống rượu cùng nhau.

Mấy người nói xong làm luôn, mắt thấy cách nhà cũng không xa, Hoắc Nhung dứt khoát nhảy xuống cùng Đảng Thành Quân đi về, giao xe cho Hoắc Nhị Quân, để hai người lái xe chia nhau hành động.

Nhà Lục Hồng Binh cách rất gần, Hoắc Nhị Quân rất nhanh trở về, nói đã thông báo xong, vợ chồng Lục Hồng Binh vừa hay đang ở cùng Lý Minh Sơn, đều có thời gian, chỉ còn đợi Hoắc Tam Hưng mà thôi.

Hoắc Tam Hưng đạp xe rất nhanh, qua một tiếng đã trở lại.

Anh đẩy cổng ra, Hoắc Nhung đang xách một ấm nước xem Đảng Thành Quân giết cá, thấy người trở về vội hỏi: "Bên anh cả có rảnh không?"

Hoắc Tam Hưng không vội trả lời, trước nghiêng người, từ đằng sau anh bất ngờ lộ ra một cái đầu nhỏ tóc xù, vừa thấy cô liền híp mắt cười lên, vừa cười vừa lộ ra cái miệng răng sữa, gọi to: "Cô."

"Hâm Hâm!" Hoắc Nhung thấy Hoắc Gia Hâm đã tới rồi, liền biết nhà anh cả khẳng định sẽ tới.

"Em mang thằng bé tới thế nào? Thằng bé ngồi xe đạp sao? Anh cả chị dâu đâu?" Hoắc Nhị Quân từ trong phòng bếp ló đầu ra hỏi.

Hoắc Tam Hưng thở hổn hển vì mệt, dứt khoát xoay người sang chỗ khác, lộ ra phía sau lưng, lúc này mấy người Hoắc Nhung mới nhìn thấy, Hoắc Gia Hâm không phải tự mình ngồi ghế sau, mà là bị dây cột trên lưng Hoắc Tam Hưng.

Hoắc Tam Hưng thở hổn hển một lúc lâu mới có thời gian trả lời: "Anh cả chị dâu cũng mượn 2 chiếc xe đạp, còn ở đằng sau, đứa nhỏ này sốt ruột muốn gặp em gái, liền để em cột nó đưa tới đây trước."

Anh cởi dây, Hoắc Nhung nhanh chóng đặt ấm nước xuống tiến lên ôm lấy Hoắc Gia Hâm từ lên lưng anh xuống.

Trước đó nhà này chỉ có Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân ở, mấy người Tống Yến Lan biết chỗ nhưng không tới một lần, chủ yếu là hai người đều bận, bình thường cũng không ở nhà, hiện tại Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng cùng tới thì khác, hai người vừa tới một thời gian, ngôi nhà này có cảm giác gia đình rõ ràng.

Hoắc Gia Hâm lần đầu tới, vô cùng tò mò với ngôi nhà này, lôi kéo Hoắc Nhung nhìn khắp nơi, cuối cùng là Hoắc Nhung nói tìm kẹo cho bé ăn, cuối cùng mới đồng ý dừng lại.

Bên này Hoắc Gia Hâm vừa cầm lấy kẹo, Tống Yến Lan cùng Hoắc Nhất Minh liền đưa Hoắc Gia Nhiên tới.

Nhìn thấy chị gái, Gia Hâm lập tức chạy lịch bịch qua đem túi áo của mình căng ra, hào phóng nói với Hoắc Gia Nhiên: "Chị, kẹo kẹo."

Để Hoắc Gia Nhiên tự duỗi tay mà lấy.

Tống Yến Lan vừa vào sân liền ngửi thấy mùi thơm, để xe ở một góc sân, đem ngôi nhà đánh giá một lần, liền xắn tay áo rửa tay tiến vào phòng bếp.

"Nghe Tam Hưng nói các em còn gọi nhóm Lý Minh Sơn, chị nghĩ nhiều người ăn cơm như vậy khẳng định thiếu người hỗ trợ, liền nhanh chóng theo Tam Hưng tới đây, này đang làm gì vậy, mùi thơm ghê luôn."

Hoắc Nhị Quân mở nắp chảo sắt lớn để Tống Yến Lan nhìn, nói: "Thành Quân nói muốn làm cái gì mà gà sốt hành, vừa mới cho vào nồi hấp một lúc thôi."

Tống Yến Lan nhìn, một con gà béo ngậy đặt ở trong đĩa, không biết là dùng cái gì ướp, rõ ràng nhìn thì cái gì cũng chưa thêm, ngửi lại cực kì thơm.

"Thành Quân làm vậy chắc chắn ăn ngon, chúng ta không cần nhúng tay vào, còn có cái gì cần làm không? Chị làm trợ thủ là được."

Hoắc Nhị Quân cười lên: "Thành Quân nói nhiều người như vậy chút gạo trong nhà khẳng định không đủ, chúng ta giúp nặn mấy cái bánh ngô đem hấp, lát nữa ăn cùng nhau."

Tống Yến Lan nghe vậy gật đầu: "Cái khác có thể không được, nhưng bánh ngô không thành vấn đề."

Tuy phòng bếp không tính là quá nhỏ, nhưng sau khi Tống Yến Lan và Hoắc Nhị Quân đi vào, chỗ ấy cũng chỉ có một mình Đảng Thành Quân, Hoắc Nhung không thể giúp được gì nhiều cũng ngại ngùng chen bên trong thêm phiền, liền dẫn Hoắc Gia Hâm, Hoắc Gia Nhiên chơi ở trong sân, không lâu sau, vợ chồng Lục Hồng Binh cũng tới, còn mang theo con trai Lục Hướng Viễn.

Ngô Hồng Hà giống như Tống Yến Lan, vừa vào cửa cũng rửa tay đi phòng bếp hỗ trợ, bị Tống Yến Lan từ bên trong đẩy ra, nói: "Em gái Hồng Hà phải không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng đừng khách khí quá, hôm nay là mấy người Thành Quân mời mọi người tới ăn cơm, em đừng vào bận rộn, đâu có đạo lí chủ nhà mời khách còn để khách giúp đỡ chứ, lại nói, phòng bếp nhỏ như vậy, cũng đứng không nổi."

Ngô Hồng Hà và Tống Yến Lan tuy gặp nhau lần đầu, nhưng với tính tình cởi mở này của chị cũng rất thích, nghe vậy cười lên: "Vậy được, em không giúp nữa, em liền ở ngoài đợi ăn thôi."

Tống Yến Lan xua xua tay: "Đợi đi, ngay lập tức xong ngay."

Mà bên kia, Lục Hồng Binh đã bắt đầu nói chuyện với Hoắc Nhất Minh, Lục Hồng Binh tính tình hào sảng hay nói, cùng ai cũng có thể nói chuyện, tuy Hoắc Nhất Minh không thể nói như anh, nhưng có người như Lục Hồng Binh lôi kéo, tự nhiên cũng không tẻ nhạt.

Còn Lục Hướng Viễn, lần trước đã gặp qua hai chị em Hoắc Gia Nhiên, rất thích em gái xinh đẹp điềm đạm này, vừa vào cửa liền lấy ra một con búp bê vải nhỏ xinh đẹp và một chiếc xe ô tô nhỏ bằng gỗ được mẹ mua ở Cung tiêu xã, đưa cho em gái và em trai.

Hai đứa bé nhỏ hơn trong nháy mắt bị cậu bé mua chuộc, không cần Hoắc Nhung nữa, bắt đầu theo sau mông Lục Hướng Viễn gọi anh trai anh trai.

Lý Minh Sơn và Từ Bằng tương đối bận, cho nên đến cuối cùng, thời điểm bọn họ tới vừa vặn món cần hầm cần hấp của Đảng Thành Quân đã làm xong, chỉ còn hai món xào nhỏ, bọn họ vừa vào cửa, Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng nhanh chóng vào nhà bưng hai cái bàn ra xếp cạnh nhau, bưng thức ăn đã đậy ra.

Chỗ Hoắc Nhung tuy có hai cái bàn, nhưng ghế không đủ, vẫn cần Hoắc Tam Hưng sang nhà hàng xóm mượn mấy cái ghế, lúc này mới miễn cưỡng đủ cho mọi người ngồi.

Hai người Lý Minh Sơn vừa vào nhà, Hoắc Nhị Quân ra ngoài mua rượu đã trở lại, gọi tất cả ra giới thiệu một lượt, sau đó đợi hai món cuối cùng của Đảng Thành Quân làm xong, liền vội để mọi người ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

"Mau ngồi mau ngồi, hôm nay Thành Quân làm không ít đồ ăn, còn có gà sốt hành gì đó, tôi ở ngoài sân đã ngửi thấy mùi thơm rồi, mọi người nhanh nếm thử, xem có ngon không."

Tống Yến Lan vừa nói vừa mở cái chén đậy trên đĩa, một đĩa thịt gà vàng óng liền hiện ra.

Thịt gà được hấp vừa phải, da nhìn vô cùng đàn hồi, vừa trơn vừa mềm, thịt bên trong cũng non mềm, lớp thịt gà trên cùng rưới một tầng nước sốt dầu hành, hành lá xanh tươi, hơn nữa mùi vị nước sốt tươi ngọt làm người ta luôn chảy nước miếng.

Ngoài đĩa gà sốt hành này, còn có một bát thịt lớn hấp hai tiếng, lót phía dưới là đậu hũ đã chiên qua, bên trên xếp từng miếng thịt có độ dày vừa phải, trải qua hấp thời gian dài, thịt mỡ bên trong đã bắt đầu xuất hiện ánh trong suốt, đậu hũ chiên qua dầu hút no nước canh, thuận đó hút đi dầu còn thừa, ngửi mùi thơm bốn phía, làm ngón trỏ mọi người di chuyển mạnh.

Còn con cá kia thì bị Đảng Thành Quân cắt thành miếng, dùng nhiều nguyên liệu cay tê để chiên tỏa mùi thơm, lấy ra nồi rắc một nắm mầm tỏi, xanh tươi đối lập nước sốt đỏ, chỉ nhìn màu sắc liền biết hương vị chắc chắn không kém.

Người đầy một sân, nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị như vậy, tức khắc không ai rảnh mà nói chuyện, nhanh chóng ngồi xuống.

Hoắc Nhị Quân rót cho mỗi người đàn ông ở đây một ly rượu, Hoắc Nhung cũng từ phòng bếp lấy rượu gạo ngọt độ thấp do chính Đảng Thành Quân ủ ra, đổ cho Ngô Hồng Hà và Tống Yến Lan một ly, Hoắc Nhất Minh lần đầu gặp mấy người Lý Minh Sơn, nâng ly muốn cụng trước với mọi người, Tống Yến Lan túm tay áo anh một cái, nói: "Anh nhìn coi, đồ ăn còn chưa ăn uống rượu cái gì, gà sốt hành này của Thành Quân em thèm lâu rồi, để mọi người ăn một miếng trước, chắc chắn mọi người đều thèm rồi."

Lời này của cô quả thực chạm tới tâm khảm của mọi người, tất cả sôi nổi phụ họa, giơ đũa lên chọn món mình thích nếm hai miếng, lúc này mới nâng ly bắt đầu uống rượu.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top